Xuyên Qua, Bất Đắc Dĩ Ta Thành Vương Phi
Chương 26: Mờ ám.
Huyết Hoa Từ
12/09/2016
Buổi sáng thời gian trôi qua nhanh vốn không cần phải nói đến, buổi trưa
Phương Liên đều đi đánh cờ với Chu công, buổi tối nàng vẫn tiếp tục ngủ. Chỉ còn lại buổi chiều là Phương Liên rảnh rỗi không có việc gì làm.
“ Tiểu thư, chúng ta thêu a” Tiểu Xuân bày ra bộ dáng phấn khởi nhìn nàng
“ Không biết” Phương Liên bất động thanh sắc cầm ly trà trong tay nhấp từng ngụm nhỏ, nếu nói là nàng học tập nhanh ở cổ đại thì chắc là người đó bị gì rồi, ở cổ đại không có gì chơi chỉ có mấy trò đấu đá nàng xem đến phát ngán rồi, hơn nữa bộ dáng thục nữ nàng chưa bao giờ đụng tới.
“ Tiểu thư, vậy chúng ta đàn a” Tiểu xuân ánh mắt to tròn như nai tơ nhìn nàng
“ Không cần” Nàng vẫn từ chối, tay siết ly trà càng chặt hơn
“ Tiểu thư vậy chúng ta hát a, tiểu thư thường hát rất hay a”
Rầm! đến cuối cùng Phương Liên không nhịn được nữa đặt mạnh ly trà xuống dưới bàn làm nước trà bắn tung tóe. Ai dám nói nàng là thục nữ. Nàng ghét thêu, ghét đàn, ghét hát, ghét làm mọi cử chỉ nhẹ nhàng yểu điệu nhưng nàng thích nhất là đi chọc phá người khác. Từ khi xuyên qua đây nàng cũng đã cố gắng kìm chế cơn khát này lại
Không khí trong lương đình chìm vào im lặng. Phương Liên ngẩng người nhìn kim ngư đang bơi lội. Những con cá tranh giành như ăn, nước bắn tung tóe.
Đột nhiên từ xa xa có môt hạ nhân hấp tấp chạy vào cung kính bẩm báo nàng “ Tiểu thư, bên ngoài có một người xưng là Vân Chi muốn gặp người”
Nghe tên Vân Chi, Phương Liên lập tức phấn chấn lên không để ý hình tượng mà chạy đi. Có thể nói ở cổ đại Vân Chi là bằng hữu tốt nhất của nàng, chọc nàng cười, chọc nàng vui,….. Tất cả những điều đó tuyệt không có ở hiện đại. Phương Liên vừa chạy vừa suy nghĩ bất giác đã đến trước mặt Vân Chi..
Buổi trời chiều, hoàng hôn dần xuất hiện để lộ ra khung cảnh ảm đạm, cô đơn. Phương Liên khi nhìn Vân Chi đột nhiên liên tưởng đến cảnh đẹp ấy. Nghĩ lại cũng đúng Vân Chi mặc một bộ y phục màu tím trông nhẹ nhàng thanh thoát trái lại thì khuôn mặt luôn tươi cười của Vân Chi không biết vì sao khi nhìn nàng lại lộ ra vẻ áy náy, bất an, lo lắng… Điều này nàng cũng đành bó tay a!!!
Phương Liên khôi phục thần sắc vui vẻ trên mặt không nhanh không chậm bước đến bên cạnh Vân Chi bình tĩnh nói “ Đến rồi à?, vào phòng ta đi, hôm nay ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Có chuyện muốn nói?
Là chuyện gì cơ?
Chẳng lẽ, Phương Liên nàng ấy đã hát hiện gì rồi?
Vân Chi ậm ừ theo sự lôi kéo của Phương Liên mà đi vào phủ, rồi vào phòng, dường như nàng ấy đang có chuyện gì dấu diếm Phương Liên, một là do bất đắc dĩ hoặc hai là do tự nguyện nhưng không biết là việc xấu hay tốt.
Phòng
Ấm trà bốc khói ghi ngút, trong phòng quanh quẩn mùi của loài hoa ly ngọt ngào, nhè nhẹ. Thật ra mà nói thì Phương Liên vẫn không thích cái mùi hương này lắm, nó quá ngọt ngào quá say đắm lòng người. Nàng không thích như vậy.
Mùi hương hoa ly nhẹ dịu thêm vào với căn phòng tĩnh lặng càng khiến cho Vân Chi cảm nhận được như có một tảng đá đè nặng trong lòng khó thở đến cực điểm. Nâng mắt nhìn Phương Liên đang say mê uống trà, trong lòng lại càng lo sợ. Đúng lúc Phương Liên cũng vừa vặn ngước lên nhìn Vân Chi… Hai ánh mắt chạm nhau ngọt ngào không thấy đâu nhưng nhìn thấy sâu trong mắt Phương Liên là một sự tò mò lớn.
Đồng tử co rút, chột dạ, xấu hổ,…. Khiến cho Vân Chi giật mình buông ly trà trong tay xuống. Bốp__! Một tiếng vang thanh thúy ly trà rơi xuống đất hóa thành từng miếng sắc nhọn. Nước văng tung tóe. Tiếng vỡ của ly trà phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Lúc bấy giờ
“ Phương Liên… ta… ta xin lỗi ta không cố ý” Thất khó để nói ra từ “Phương Liên ta thật sự có lỗi với ngươi” Nhưng đáp lại lời của Vân Chi chỉ là một cái cười như có như không của nàng. Cười nhưng torng lòng nàng đang dậy sống, cười nhưng torng lòng nàng đau xót, cười nhưng tại sao lại có cảm giác đau đớn đến thế này?! Nàng không biết!!! Nàng cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì…
Phản bội ư? Nàng không dám nghĩ tới.
Lừa dối ư? Nàng không dám tin như vậy
Rốt cục Vân Chi ấy còn giấu nàng những chuyện gì, nàng cầu trong trời sự thật sẽ không đau lòng như thế. Nàng đang trách bản thân mình? Đúng vậy, sự phòng thủ của nàng đâu rồi? Nàng lúc trước đâu có tin người như vậy, rốt cục Vân Chi chiếm vị trí nàng nào trong tim của nàng… chiếm bao nhiêu phần trăm???
Phương Liên suy nghĩ đến thất thần chờ đợi cho Tiểu Xuân dọn dẹp xong mớ không phục lại bộ dáng như ban đầu chỉ là quan sát nhất cử nhất động của Vân Chi.
“ Vân chi, ngươi có chuyện gì sao? Cứ nói thẳng đi” Bề ngoài nàng nói vậy nhưng thật ra trong lòng không muốn tý nào, trong lòng đang thầm cầu tròi rằng mọi chuyện không phải như nàng nghĩ đi.
Vân Chi nhìn Phương liên với ánh mắt không dám tin là có thật. Từ khi nào Phương Liên lại trở nên có kiên n hẫn như vậy. Vân Chi nghĩ lại cũng không dám tin a! “ Không… không có gì, chỉ là… là ngươi trở về Thiên Long quốc cùng ta được không”
Thiên Long quốc?
Lại là Thiên Long quốc
Trong mắt Phương Liên lóe lên một tia chán ghét. Nếu Vân Chi nàng ấy không nhắc lại thì chắc có lẽ nàng cũng đã quên mất có một nước Thiên Long quốc mà ở trong Thiên Long quốc lại có một tên cực kỳ đáng ghét: Tử Hiên
Lại chưa nói gì thì Vân Chi đã mở miệng nói, lần nói này nhiệt tình hơn lúc trước, dường như muốn thuyết phục Phương Liên “ Trở về Thiên Long quốc cùng ta, ta xin ngươi, một chút thôi cũng được.”
Phương Liên càng ngày càng khó hiểu trước sự biến đổi thái độ của Vân Chi, hơn nữa nàng…. Nàng đã nhìn ra Vân Chi có một chút gì đó lạ lẫm mà nàng chưa từng gặp.
“ Quay về để làm gì?” Nàng cầm ly trà trong tay cảm giác được độ nóng của nó, chính là cái nóng này khiến nàng thanh tỉnh không ít.
” Hiện giờ ta chưa thể nói” Vân Chi cầm ly trà khác lên nhấp một ngụm rồi cố gắng trấn định nói tiếp “ Chỉ là chuyện này rất quan trọng, Phương Liên a bằng hữu tốt của ta. Giúp ta lần này thôi mà”
Có liên quan đến Vân Chi? Vậy là chuyện gì mà Vân Chi phải nhún tay vào?. Hơn nữa xem bộ dáng dường như là bị bắt buộc?,….
“ Hảo, để ta sắp xếp công việc rồi sẽ đi cùng ngươi quay trở về”
Vân Chi vui vui vẻ vẻ nói thầm trong tai Phương Liên vài câu rồi thân thủ nhanh như chớp bay đi không thấ bóng dáng. Để lại Phương Liên một mình thất thần ngồi trong phòng…. Tại vì sao nàng không thể từ chối yêu cầu của Vân Chi dẫu trong lòng đã biết có vài phần mờ ám? Tại vì sao nàng không chất vấn Vân Chi? Nàng lại để cho Vân Chi một cơ hội không phải vì bằng hữu, không phải vì tình cảm cá nhân mà là một thứ gì đó trong cơ thể của nàng nó dần đâm chồi nảy lộc khiến nàng không nỡ. Đó mới là lý do khiến nàng không thể chất vấn được nàng ấy. Aiz…. Rốt cục là vì sao a vì sao a.
“ Tiểu thư, chúng ta thêu a” Tiểu Xuân bày ra bộ dáng phấn khởi nhìn nàng
“ Không biết” Phương Liên bất động thanh sắc cầm ly trà trong tay nhấp từng ngụm nhỏ, nếu nói là nàng học tập nhanh ở cổ đại thì chắc là người đó bị gì rồi, ở cổ đại không có gì chơi chỉ có mấy trò đấu đá nàng xem đến phát ngán rồi, hơn nữa bộ dáng thục nữ nàng chưa bao giờ đụng tới.
“ Tiểu thư, vậy chúng ta đàn a” Tiểu xuân ánh mắt to tròn như nai tơ nhìn nàng
“ Không cần” Nàng vẫn từ chối, tay siết ly trà càng chặt hơn
“ Tiểu thư vậy chúng ta hát a, tiểu thư thường hát rất hay a”
Rầm! đến cuối cùng Phương Liên không nhịn được nữa đặt mạnh ly trà xuống dưới bàn làm nước trà bắn tung tóe. Ai dám nói nàng là thục nữ. Nàng ghét thêu, ghét đàn, ghét hát, ghét làm mọi cử chỉ nhẹ nhàng yểu điệu nhưng nàng thích nhất là đi chọc phá người khác. Từ khi xuyên qua đây nàng cũng đã cố gắng kìm chế cơn khát này lại
Không khí trong lương đình chìm vào im lặng. Phương Liên ngẩng người nhìn kim ngư đang bơi lội. Những con cá tranh giành như ăn, nước bắn tung tóe.
Đột nhiên từ xa xa có môt hạ nhân hấp tấp chạy vào cung kính bẩm báo nàng “ Tiểu thư, bên ngoài có một người xưng là Vân Chi muốn gặp người”
Nghe tên Vân Chi, Phương Liên lập tức phấn chấn lên không để ý hình tượng mà chạy đi. Có thể nói ở cổ đại Vân Chi là bằng hữu tốt nhất của nàng, chọc nàng cười, chọc nàng vui,….. Tất cả những điều đó tuyệt không có ở hiện đại. Phương Liên vừa chạy vừa suy nghĩ bất giác đã đến trước mặt Vân Chi..
Buổi trời chiều, hoàng hôn dần xuất hiện để lộ ra khung cảnh ảm đạm, cô đơn. Phương Liên khi nhìn Vân Chi đột nhiên liên tưởng đến cảnh đẹp ấy. Nghĩ lại cũng đúng Vân Chi mặc một bộ y phục màu tím trông nhẹ nhàng thanh thoát trái lại thì khuôn mặt luôn tươi cười của Vân Chi không biết vì sao khi nhìn nàng lại lộ ra vẻ áy náy, bất an, lo lắng… Điều này nàng cũng đành bó tay a!!!
Phương Liên khôi phục thần sắc vui vẻ trên mặt không nhanh không chậm bước đến bên cạnh Vân Chi bình tĩnh nói “ Đến rồi à?, vào phòng ta đi, hôm nay ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Có chuyện muốn nói?
Là chuyện gì cơ?
Chẳng lẽ, Phương Liên nàng ấy đã hát hiện gì rồi?
Vân Chi ậm ừ theo sự lôi kéo của Phương Liên mà đi vào phủ, rồi vào phòng, dường như nàng ấy đang có chuyện gì dấu diếm Phương Liên, một là do bất đắc dĩ hoặc hai là do tự nguyện nhưng không biết là việc xấu hay tốt.
Phòng
Ấm trà bốc khói ghi ngút, trong phòng quanh quẩn mùi của loài hoa ly ngọt ngào, nhè nhẹ. Thật ra mà nói thì Phương Liên vẫn không thích cái mùi hương này lắm, nó quá ngọt ngào quá say đắm lòng người. Nàng không thích như vậy.
Mùi hương hoa ly nhẹ dịu thêm vào với căn phòng tĩnh lặng càng khiến cho Vân Chi cảm nhận được như có một tảng đá đè nặng trong lòng khó thở đến cực điểm. Nâng mắt nhìn Phương Liên đang say mê uống trà, trong lòng lại càng lo sợ. Đúng lúc Phương Liên cũng vừa vặn ngước lên nhìn Vân Chi… Hai ánh mắt chạm nhau ngọt ngào không thấy đâu nhưng nhìn thấy sâu trong mắt Phương Liên là một sự tò mò lớn.
Đồng tử co rút, chột dạ, xấu hổ,…. Khiến cho Vân Chi giật mình buông ly trà trong tay xuống. Bốp__! Một tiếng vang thanh thúy ly trà rơi xuống đất hóa thành từng miếng sắc nhọn. Nước văng tung tóe. Tiếng vỡ của ly trà phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Lúc bấy giờ
“ Phương Liên… ta… ta xin lỗi ta không cố ý” Thất khó để nói ra từ “Phương Liên ta thật sự có lỗi với ngươi” Nhưng đáp lại lời của Vân Chi chỉ là một cái cười như có như không của nàng. Cười nhưng torng lòng nàng đang dậy sống, cười nhưng torng lòng nàng đau xót, cười nhưng tại sao lại có cảm giác đau đớn đến thế này?! Nàng không biết!!! Nàng cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì…
Phản bội ư? Nàng không dám nghĩ tới.
Lừa dối ư? Nàng không dám tin như vậy
Rốt cục Vân Chi ấy còn giấu nàng những chuyện gì, nàng cầu trong trời sự thật sẽ không đau lòng như thế. Nàng đang trách bản thân mình? Đúng vậy, sự phòng thủ của nàng đâu rồi? Nàng lúc trước đâu có tin người như vậy, rốt cục Vân Chi chiếm vị trí nàng nào trong tim của nàng… chiếm bao nhiêu phần trăm???
Phương Liên suy nghĩ đến thất thần chờ đợi cho Tiểu Xuân dọn dẹp xong mớ không phục lại bộ dáng như ban đầu chỉ là quan sát nhất cử nhất động của Vân Chi.
“ Vân chi, ngươi có chuyện gì sao? Cứ nói thẳng đi” Bề ngoài nàng nói vậy nhưng thật ra trong lòng không muốn tý nào, trong lòng đang thầm cầu tròi rằng mọi chuyện không phải như nàng nghĩ đi.
Vân Chi nhìn Phương liên với ánh mắt không dám tin là có thật. Từ khi nào Phương Liên lại trở nên có kiên n hẫn như vậy. Vân Chi nghĩ lại cũng không dám tin a! “ Không… không có gì, chỉ là… là ngươi trở về Thiên Long quốc cùng ta được không”
Thiên Long quốc?
Lại là Thiên Long quốc
Trong mắt Phương Liên lóe lên một tia chán ghét. Nếu Vân Chi nàng ấy không nhắc lại thì chắc có lẽ nàng cũng đã quên mất có một nước Thiên Long quốc mà ở trong Thiên Long quốc lại có một tên cực kỳ đáng ghét: Tử Hiên
Lại chưa nói gì thì Vân Chi đã mở miệng nói, lần nói này nhiệt tình hơn lúc trước, dường như muốn thuyết phục Phương Liên “ Trở về Thiên Long quốc cùng ta, ta xin ngươi, một chút thôi cũng được.”
Phương Liên càng ngày càng khó hiểu trước sự biến đổi thái độ của Vân Chi, hơn nữa nàng…. Nàng đã nhìn ra Vân Chi có một chút gì đó lạ lẫm mà nàng chưa từng gặp.
“ Quay về để làm gì?” Nàng cầm ly trà trong tay cảm giác được độ nóng của nó, chính là cái nóng này khiến nàng thanh tỉnh không ít.
” Hiện giờ ta chưa thể nói” Vân Chi cầm ly trà khác lên nhấp một ngụm rồi cố gắng trấn định nói tiếp “ Chỉ là chuyện này rất quan trọng, Phương Liên a bằng hữu tốt của ta. Giúp ta lần này thôi mà”
Có liên quan đến Vân Chi? Vậy là chuyện gì mà Vân Chi phải nhún tay vào?. Hơn nữa xem bộ dáng dường như là bị bắt buộc?,….
“ Hảo, để ta sắp xếp công việc rồi sẽ đi cùng ngươi quay trở về”
Vân Chi vui vui vẻ vẻ nói thầm trong tai Phương Liên vài câu rồi thân thủ nhanh như chớp bay đi không thấ bóng dáng. Để lại Phương Liên một mình thất thần ngồi trong phòng…. Tại vì sao nàng không thể từ chối yêu cầu của Vân Chi dẫu trong lòng đã biết có vài phần mờ ám? Tại vì sao nàng không chất vấn Vân Chi? Nàng lại để cho Vân Chi một cơ hội không phải vì bằng hữu, không phải vì tình cảm cá nhân mà là một thứ gì đó trong cơ thể của nàng nó dần đâm chồi nảy lộc khiến nàng không nỡ. Đó mới là lý do khiến nàng không thể chất vấn được nàng ấy. Aiz…. Rốt cục là vì sao a vì sao a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.