Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Chương 485: Tò Mò
Nhu Mễ Phạn Phạn Phạn
10/02/2024
Lúc này trong lòng nàng đang âm thầm cầu nguyện rằng lính canh ở đây sẽ tốt bụng, là người dễ nói chuyện.
"Lão Liễu? Ngươi đã trở lại rồi à!" Khi lính canh nhìn thấy Liễu Vân Lai, vẻ mặt đang nghiêm túc của hắn lập tức chuyển sang kinh ngạc và vui mừng.
Đây là điều mà Liễu Nhứ không ngờ tới, từ lúc nào mà cha nàng lại quen biết cả lính canh gác rồi? Hơn nữa không chị có một người, mà nghe cả những người canh gác bên cạnh cũng tiến lên chào hỏi Liễu Vân Lai!
Từ lúc nào mà nhà nàng có mối quan hệ như vậy thế?
Nàng chọn cách quay đầu và nhỏ giọng hỏi Lý Tam Nương: "Nương, chuyện gì vậy? Cha con quen biết cả lính canh gác à?"
Nhưng vẻ mặt Lý Tam Nương cũng ngơ ngác, bà ấy chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ bản thân không biết, cổng thành cũng không phải nơi để nói chuyện. Liễu Vân Lai chỉ về phía Liễu Nhứ và Liễu Duệ, sau đó lại nói gì với hai người lính canh, rồi cả nhà họ được cho qua.
Ba người đều sửng sốt, mãi cho đến khi càng ngày càng cách xa cổng thành, cuối cùng Liễu Nhứ cũng không nhịn được thắc mắc mà hỏi.
"Cha, cha quen biết mấy người lính canh kia sao?"
Liễu Vân Lai: "Quen chứ, chúng ta đi tìm quán trọ để ở đã."
Đường phố ồn ào đông đúc cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Trong những ngày không có tin tức gì về Liễu Duệ và Liễu Nhứ, Liễu Vân Lai đã đi theo các nghe dịch trong huyện thành đi tuần tra khắp nơi, dù cố ý hay vô tình, ông ấy cũng nhớ rất nhiều điều mà những nha dịch đó đã nhắc đến.
Trong đó tất nhiên cũng bao gồm cửa hàng nhà ai bán đồ ăn ngon và rẻ, cửa hàng xe ngựa nhà ai có nhiều người đến nhất, quán trọ nào có giá cả hợp lý nhất.
Đây chính là thành Tuyên Ninh, quán trọ Phúc Lai nằm giữa thành là nơi có giá cả tương đối hợp lý theo những lời mà các nha dịch đã nói, Liễu Vân Lai dẫn theo cả gia đình đi thẳng đến quán trọ đó mà không cần phải hỏi thăm khắp nơi giống như ở phủ thành.
Sức tiêu thụ của huyện thành vẫn thấp hơn ở phủ thành một chút, cửa hàng xe ngựa ở phủ thành có giá 50 văn một đêm, cho dù thuê nhà của các hộ gia đình cũng có giá như vậy.
Giá của quán trọ Phúc Lai này rẻ hơn nhiều so với khi còn ở phủ thành, một phòng trọ cấp thấp chỉ có giá 35 văn.
Cả nhà họ vẫn thuê hai căn phòng liền kề nhau, hai phụ tử ở cùng nhau, hai mẫu nữ ở cùng nhau.
Ngồi xe bò cả ngày khiến cả người đều mệt rã rời, bữa trưa cũng chỉ ăn hai miếng để chống đói, mặc dù chưa đói nhưng mông lại cảm thấy rất đau.
Liễu Nhứ là người cảm thấy khốn khổ nhất, nàng còn phải uống cả một ống tre thuốc đắng đã đun sẵn từ trước.
Mặc dù đã trôi qua lâu rồi, nhưng đến bây giờ, nàng vẫn cảm thấy trong miệng đắng ngắt, cũng không biết nàng đã ăn hết bao nhiêu mứt hoa quả rồi.
Khi vào phòng, tiểu nhị còn chu đáo bưng trà lên, Liễu Nhứ lập tức rót một ly trà đầy, sau đó uống một hơi cạn sạch, lúc này mới cảm thấy vị đắng trong miệng vơi bớt đi phần nào.
"Cha, cha và những người lính canh đó quen nhau như thế nào vậy?" Nếu như họ vẫn chưa rời xa quê hương và đang ở quê thì cũng thôi đi, dù sao thì nhà ai mà không có mấy người thân chưa từng gặp mặt chứ, cũng không phải không có người thân nào có cuộc sống tốt như vậy.
Nhưng đây là Tuyên Hoá, lúc trước khi họ chạy nạn, cũng chỉ có người dân thôn Tiểu Hà của họ trốn đến đây.
Cha nàng không cha không nương, cũng không có người thân gì cả. người duy nhất có thể coi là họ hàng cũng chỉ có bên nhà của Lý Tam Nương, nhưng hiển nhiên, Lý Tam Nương cũng không quen biết mấy người lính canh đó. Liễu Nhứ càng nghĩ càng cảm thấy tò mò.
"Lão Liễu? Ngươi đã trở lại rồi à!" Khi lính canh nhìn thấy Liễu Vân Lai, vẻ mặt đang nghiêm túc của hắn lập tức chuyển sang kinh ngạc và vui mừng.
Đây là điều mà Liễu Nhứ không ngờ tới, từ lúc nào mà cha nàng lại quen biết cả lính canh gác rồi? Hơn nữa không chị có một người, mà nghe cả những người canh gác bên cạnh cũng tiến lên chào hỏi Liễu Vân Lai!
Từ lúc nào mà nhà nàng có mối quan hệ như vậy thế?
Nàng chọn cách quay đầu và nhỏ giọng hỏi Lý Tam Nương: "Nương, chuyện gì vậy? Cha con quen biết cả lính canh gác à?"
Nhưng vẻ mặt Lý Tam Nương cũng ngơ ngác, bà ấy chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ bản thân không biết, cổng thành cũng không phải nơi để nói chuyện. Liễu Vân Lai chỉ về phía Liễu Nhứ và Liễu Duệ, sau đó lại nói gì với hai người lính canh, rồi cả nhà họ được cho qua.
Ba người đều sửng sốt, mãi cho đến khi càng ngày càng cách xa cổng thành, cuối cùng Liễu Nhứ cũng không nhịn được thắc mắc mà hỏi.
"Cha, cha quen biết mấy người lính canh kia sao?"
Liễu Vân Lai: "Quen chứ, chúng ta đi tìm quán trọ để ở đã."
Đường phố ồn ào đông đúc cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Trong những ngày không có tin tức gì về Liễu Duệ và Liễu Nhứ, Liễu Vân Lai đã đi theo các nghe dịch trong huyện thành đi tuần tra khắp nơi, dù cố ý hay vô tình, ông ấy cũng nhớ rất nhiều điều mà những nha dịch đó đã nhắc đến.
Trong đó tất nhiên cũng bao gồm cửa hàng nhà ai bán đồ ăn ngon và rẻ, cửa hàng xe ngựa nhà ai có nhiều người đến nhất, quán trọ nào có giá cả hợp lý nhất.
Đây chính là thành Tuyên Ninh, quán trọ Phúc Lai nằm giữa thành là nơi có giá cả tương đối hợp lý theo những lời mà các nha dịch đã nói, Liễu Vân Lai dẫn theo cả gia đình đi thẳng đến quán trọ đó mà không cần phải hỏi thăm khắp nơi giống như ở phủ thành.
Sức tiêu thụ của huyện thành vẫn thấp hơn ở phủ thành một chút, cửa hàng xe ngựa ở phủ thành có giá 50 văn một đêm, cho dù thuê nhà của các hộ gia đình cũng có giá như vậy.
Giá của quán trọ Phúc Lai này rẻ hơn nhiều so với khi còn ở phủ thành, một phòng trọ cấp thấp chỉ có giá 35 văn.
Cả nhà họ vẫn thuê hai căn phòng liền kề nhau, hai phụ tử ở cùng nhau, hai mẫu nữ ở cùng nhau.
Ngồi xe bò cả ngày khiến cả người đều mệt rã rời, bữa trưa cũng chỉ ăn hai miếng để chống đói, mặc dù chưa đói nhưng mông lại cảm thấy rất đau.
Liễu Nhứ là người cảm thấy khốn khổ nhất, nàng còn phải uống cả một ống tre thuốc đắng đã đun sẵn từ trước.
Mặc dù đã trôi qua lâu rồi, nhưng đến bây giờ, nàng vẫn cảm thấy trong miệng đắng ngắt, cũng không biết nàng đã ăn hết bao nhiêu mứt hoa quả rồi.
Khi vào phòng, tiểu nhị còn chu đáo bưng trà lên, Liễu Nhứ lập tức rót một ly trà đầy, sau đó uống một hơi cạn sạch, lúc này mới cảm thấy vị đắng trong miệng vơi bớt đi phần nào.
"Cha, cha và những người lính canh đó quen nhau như thế nào vậy?" Nếu như họ vẫn chưa rời xa quê hương và đang ở quê thì cũng thôi đi, dù sao thì nhà ai mà không có mấy người thân chưa từng gặp mặt chứ, cũng không phải không có người thân nào có cuộc sống tốt như vậy.
Nhưng đây là Tuyên Hoá, lúc trước khi họ chạy nạn, cũng chỉ có người dân thôn Tiểu Hà của họ trốn đến đây.
Cha nàng không cha không nương, cũng không có người thân gì cả. người duy nhất có thể coi là họ hàng cũng chỉ có bên nhà của Lý Tam Nương, nhưng hiển nhiên, Lý Tam Nương cũng không quen biết mấy người lính canh đó. Liễu Nhứ càng nghĩ càng cảm thấy tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.