Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Chương 22:
Tống Tượng Bạch
03/07/2024
Gió sáng sớm tương đối ấm áp.
Giang Miên Miên há to miệng, sau đó đóng lại.
Nhìn tiểu cô nương có lễ phép như thế, ngược lại nàng có chút ngượng ngùng.
Cảm thấy thái độ của mình và a tỷ hơi quá rồi.
Có điều nàng sẽ không nói.
Nàng đứng cùng phe với a tỷ.
Giang Du cũng cúi đầu.
Có điều sau đó Giang Uyển uống một ngụm, khen một câu, liền đặt chén xuống.
Nàng ta mở túi vải ra, phô bày những món đồ mình mang theo ra cho Giang Du nhìn.
Giang Miên Miên cũng tò mò bên trong là cái gì.
Hô "ê a nha", tỏ ý muốn nhìn.
Giang Du không biết muội muội muốn làm cái gì, thấy nàng kêu thì bế nàng lên.
Túi vải được mở ra, bên trong là một bộ y phục và một đôi giày thêu.
Không phải mới, Giang Miên Miên thấy màu sắc của y phục đều đã phai, chí ít đã bị giặt đến mấy lần, mũi giày đã bị mài rất nhiều rồi.
Thế nhưng Giang Du lại nhìn với ánh mắt tỏa sáng, kích động không thôi.
Giang Miên Miên có thể cảm nhận được lực tay a tỷ bế mình cũng mạnh hơn một chút.
Nếu không phải Giang Du còn đang bế muội muội thì sẽ không nhịn được vươn tay sờ soạng.
Mặc dù là cũ, thế nhưng y phục có màu sắc lờ mờ, hoa văn, còn có đai lưng, rất tỉ mỉ, vải vóc cũng trơn nhẵn, khác với vải thô trên người nàng ấy.
Đôi giày thêu kia càng xinh đẹp hơn, màu sắc mỹ miều. Hồ điệp trên đôi giày thêu sinh động như thật, bên trên hai cái cánh còn có hạt châu vụn tô điểm. Châu vụn chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Giang Uyển nhìn vẻ mặt Giang Du, biết ngay nàng ấy sẽ thích.
Tay mềm trắng nõn của nàng ta cũng sờ đôi giày lưu luyến không rời. Đây là đôi giày a nương đặt làm cho nàng ta. Giống với trâm bạc trên đầu nàng ta, cả hai món đều là Bảo Lai Các làm. Đáng tiếc giày quá nhỏ, nàng ta đã không mang vào được nữa rồi.
Bộ nhu quần này nàng ta cũng rất thích, có điều tà váy hơi ngắn.
Nàng ta cũng không mặc được.
"Muội nghe A Dao cô cô nói muốn tỷ tỷ đi phủ thành, tỷ tỷ tuyệt đối đừng đi, nơi đó nguy hiểm, tỷ tỷ tin tưởng muội. Du tỷ tỷ ta là vì tốt cho tỷ, tỷ còn nhớ không? Muội khi còn bé nghịch ngợm leo cây, không cẩn thận ngã xuống, là tỷ ở phía dưới làm đệm cho muội, nếu không muội sẽ té chết, muội sẽ không hại tỷ." Giang Uyển nói chắc như đinh đóng cột, vô cùng thành khẩn.
Giang Miên Miên nghe thế thì cũng không nhịn được rất có hảo cảm.
Tiểu cô nương này hình như khác với lão thái thái và bà vú già ngày hôm qua, chí ít thiện ác rõ ràng.
Kết quả là nàng đã nghe a tỷ nhà mình mở miệng nói: "Ta không phải cố ý muốn làm đệm lưng cho ngươi, ta chỉ không may mà thôi."
Giang Miên Miên: ... A tỷ, kỳ thật có đôi khi tỷ có thể nói ít đi một câu.
Vẻ mặt Giang Uyển hiện lên sự thành thật cố chấp nói: "Dẫu sao Du tỷ tỷ cũng là ân nhân cứu mạng của muội, tỷ nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đi phủ thành."
Giang Miên Miên há to miệng, sau đó đóng lại.
Nhìn tiểu cô nương có lễ phép như thế, ngược lại nàng có chút ngượng ngùng.
Cảm thấy thái độ của mình và a tỷ hơi quá rồi.
Có điều nàng sẽ không nói.
Nàng đứng cùng phe với a tỷ.
Giang Du cũng cúi đầu.
Có điều sau đó Giang Uyển uống một ngụm, khen một câu, liền đặt chén xuống.
Nàng ta mở túi vải ra, phô bày những món đồ mình mang theo ra cho Giang Du nhìn.
Giang Miên Miên cũng tò mò bên trong là cái gì.
Hô "ê a nha", tỏ ý muốn nhìn.
Giang Du không biết muội muội muốn làm cái gì, thấy nàng kêu thì bế nàng lên.
Túi vải được mở ra, bên trong là một bộ y phục và một đôi giày thêu.
Không phải mới, Giang Miên Miên thấy màu sắc của y phục đều đã phai, chí ít đã bị giặt đến mấy lần, mũi giày đã bị mài rất nhiều rồi.
Thế nhưng Giang Du lại nhìn với ánh mắt tỏa sáng, kích động không thôi.
Giang Miên Miên có thể cảm nhận được lực tay a tỷ bế mình cũng mạnh hơn một chút.
Nếu không phải Giang Du còn đang bế muội muội thì sẽ không nhịn được vươn tay sờ soạng.
Mặc dù là cũ, thế nhưng y phục có màu sắc lờ mờ, hoa văn, còn có đai lưng, rất tỉ mỉ, vải vóc cũng trơn nhẵn, khác với vải thô trên người nàng ấy.
Đôi giày thêu kia càng xinh đẹp hơn, màu sắc mỹ miều. Hồ điệp trên đôi giày thêu sinh động như thật, bên trên hai cái cánh còn có hạt châu vụn tô điểm. Châu vụn chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Giang Uyển nhìn vẻ mặt Giang Du, biết ngay nàng ấy sẽ thích.
Tay mềm trắng nõn của nàng ta cũng sờ đôi giày lưu luyến không rời. Đây là đôi giày a nương đặt làm cho nàng ta. Giống với trâm bạc trên đầu nàng ta, cả hai món đều là Bảo Lai Các làm. Đáng tiếc giày quá nhỏ, nàng ta đã không mang vào được nữa rồi.
Bộ nhu quần này nàng ta cũng rất thích, có điều tà váy hơi ngắn.
Nàng ta cũng không mặc được.
"Muội nghe A Dao cô cô nói muốn tỷ tỷ đi phủ thành, tỷ tỷ tuyệt đối đừng đi, nơi đó nguy hiểm, tỷ tỷ tin tưởng muội. Du tỷ tỷ ta là vì tốt cho tỷ, tỷ còn nhớ không? Muội khi còn bé nghịch ngợm leo cây, không cẩn thận ngã xuống, là tỷ ở phía dưới làm đệm cho muội, nếu không muội sẽ té chết, muội sẽ không hại tỷ." Giang Uyển nói chắc như đinh đóng cột, vô cùng thành khẩn.
Giang Miên Miên nghe thế thì cũng không nhịn được rất có hảo cảm.
Tiểu cô nương này hình như khác với lão thái thái và bà vú già ngày hôm qua, chí ít thiện ác rõ ràng.
Kết quả là nàng đã nghe a tỷ nhà mình mở miệng nói: "Ta không phải cố ý muốn làm đệm lưng cho ngươi, ta chỉ không may mà thôi."
Giang Miên Miên: ... A tỷ, kỳ thật có đôi khi tỷ có thể nói ít đi một câu.
Vẻ mặt Giang Uyển hiện lên sự thành thật cố chấp nói: "Dẫu sao Du tỷ tỷ cũng là ân nhân cứu mạng của muội, tỷ nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đi phủ thành."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.