Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Chương 39: No Đủ 2
Tống Tượng Bạch
09/07/2024
Thịt tối nay rất nhiều.
Cả nhà cũng không nhường nhịn nhau.
Đều nghiêm túc tập trung ăn đồ ăn trong bát trước mặt mình.
Thực hiện ăn không nói, ăn rất nghiêm túc, không rảnh nói chuyện.
Chỉ có Giang Miên Miên, buồn chán quay đầu, nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Có lẽ lần trước nàng tiêu chảy quá nặng, người trong nhà bây giờ không cho nàng ăn lung tung nữa.
Canh thịt cũng không có phần của nàng, nằm chờ uống sữa.
A nương ăn xong, đến lượt Giang Miên Miên ăn.
Giang Miên Miên nằm trong lòng a nương, thoải mái điều chỉnh tư thế, ôm cát cơm của nàng bú mút.
Đợi nàng ăn xong, lại nằm trên lưng của tỷ tỷ Giang Du.
Nhìn huynh trưởng uống thuốc bắc.
A tỷ Giang Du đi thu bát.
Kết quả Giang Miên Miên thấy a tỷ thế mà lại thật sự lấy nước tráng bát đựng thuốc bắc kia, uống nước tráng bát...
Cứ phải nếm thử một chút, a tỷ bướng bỉnh.
Giang Du uống xong cau mày nói: "Quả nhiên rất đắng, phi phi phi."
Giang Miên Miên:...
Huynh trưởng uống thuốc xong lại nằm trên ghế tre, Giang Du có hơi chột dạ đi tới chỗ huynh trưởng, thấp giọng hỏi: "Ca ca, huynh bán y phục và đôi giày kia rồi sao? Bán được bao nhiêu tiền thế?"
Giang Phong liếc nhìn Giang Du, ngữ khí không tốt nói: "Muội còn nhớ thương nó sao? Đôi giày kia nhỏ như vậy, hoàn toàn không phải kích cỡ của muội, cầu vai của y phục cũng không vừa đúng không, mảnh mai gầy còm."
Giang Du phồng mặt nói: "Không còn nhớ thương, chỉ là muốn biết có thể bán được bao nhiêu tiền, ca ca, sao huynh hiểu y phục và giày của nữ nhân như vậy, huynh nói nếu như muội nói cho a nương a cha..."
"Khụ khụ khụ", Giang Phong bắt đầu ho khan.
Giang Miên Miên nhìn đến hãi hùng khiếp vía, chỉ sợ cơn ho làm cho vết thương chảy máu.
"Muội đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp, bán được một lượng bạc, mua giày thêu cho muội còn tốn thêm một trăm văn." Giang Phong tức giận nói.
Giang Du vẻ mặt kinh ngạc, xoè ngón tay đếm: "Oa, y phục và giày kia đáng giá như vậy, một lượng bạc, Lục thẩm bà kia nói bán muội cũng chỉ cho một lượng bạc, ha… sớm biết vậy muội mang lâu một chút!!"
Giang Phong trợn tròn mắt, trên giày thêu kia dính nhiều máu như vậy, còn muốn mang lâu một chút, muội muội hắn chắc chắn là ngốc chết rồi.
"Đưa Miên Miên cho ta ôm, lại để muội cõng, lây truyền bệnh ngốc, sau này không cứu được."
Tiếng đấu khẩu trong viện vang lên bên tai.
Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, giống như người ngoài hành tinh trợn to mắt vây xem hóng chuyện.
*
Ngôi sao lập lòe trên bầu trời mùa hè.
Lấp la lấp lánh giống như từng chiếc lò lửa.
Chiếu xuống mặt đất nóng hừng hực.
Vào đêm, cũng không hạ nhiệt.
Tiếng khóc của tiểu hài tử càng lúc càng nhỏ.
Tiếng chó sủa cũng nhỏ đi, có lẽ mệt rồi.
Ếch gọi ve kêu, tiếng nọ át tiếng kia.
Không có điều hoà, cũng không có quạt gió.
Trong nhà vô cùng ngột ngạt.
Nhà nghèo nếu muốn hóng mát thường sẽ cởi trần ngồi dưới gốc cây, đợi gió tới.
Cả nhà Giang Miên Miên cũng ngồi dưới gốc cây mới trồng.
Y phục đều nghiêm chính, không ai cởi trần.
Cây cối thoáng mát một chút, thỉnh thoảng có cơn gió thoáng qua nhẹ nhàng, nhiều lắm chỉ đủ để thổi bay một sợi tóc của a cha.
Trường bào của a cha làm bằng đay, có hơi cứng, thổi không nổi.
Cả nhà cũng không nhường nhịn nhau.
Đều nghiêm túc tập trung ăn đồ ăn trong bát trước mặt mình.
Thực hiện ăn không nói, ăn rất nghiêm túc, không rảnh nói chuyện.
Chỉ có Giang Miên Miên, buồn chán quay đầu, nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Có lẽ lần trước nàng tiêu chảy quá nặng, người trong nhà bây giờ không cho nàng ăn lung tung nữa.
Canh thịt cũng không có phần của nàng, nằm chờ uống sữa.
A nương ăn xong, đến lượt Giang Miên Miên ăn.
Giang Miên Miên nằm trong lòng a nương, thoải mái điều chỉnh tư thế, ôm cát cơm của nàng bú mút.
Đợi nàng ăn xong, lại nằm trên lưng của tỷ tỷ Giang Du.
Nhìn huynh trưởng uống thuốc bắc.
A tỷ Giang Du đi thu bát.
Kết quả Giang Miên Miên thấy a tỷ thế mà lại thật sự lấy nước tráng bát đựng thuốc bắc kia, uống nước tráng bát...
Cứ phải nếm thử một chút, a tỷ bướng bỉnh.
Giang Du uống xong cau mày nói: "Quả nhiên rất đắng, phi phi phi."
Giang Miên Miên:...
Huynh trưởng uống thuốc xong lại nằm trên ghế tre, Giang Du có hơi chột dạ đi tới chỗ huynh trưởng, thấp giọng hỏi: "Ca ca, huynh bán y phục và đôi giày kia rồi sao? Bán được bao nhiêu tiền thế?"
Giang Phong liếc nhìn Giang Du, ngữ khí không tốt nói: "Muội còn nhớ thương nó sao? Đôi giày kia nhỏ như vậy, hoàn toàn không phải kích cỡ của muội, cầu vai của y phục cũng không vừa đúng không, mảnh mai gầy còm."
Giang Du phồng mặt nói: "Không còn nhớ thương, chỉ là muốn biết có thể bán được bao nhiêu tiền, ca ca, sao huynh hiểu y phục và giày của nữ nhân như vậy, huynh nói nếu như muội nói cho a nương a cha..."
"Khụ khụ khụ", Giang Phong bắt đầu ho khan.
Giang Miên Miên nhìn đến hãi hùng khiếp vía, chỉ sợ cơn ho làm cho vết thương chảy máu.
"Muội đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp, bán được một lượng bạc, mua giày thêu cho muội còn tốn thêm một trăm văn." Giang Phong tức giận nói.
Giang Du vẻ mặt kinh ngạc, xoè ngón tay đếm: "Oa, y phục và giày kia đáng giá như vậy, một lượng bạc, Lục thẩm bà kia nói bán muội cũng chỉ cho một lượng bạc, ha… sớm biết vậy muội mang lâu một chút!!"
Giang Phong trợn tròn mắt, trên giày thêu kia dính nhiều máu như vậy, còn muốn mang lâu một chút, muội muội hắn chắc chắn là ngốc chết rồi.
"Đưa Miên Miên cho ta ôm, lại để muội cõng, lây truyền bệnh ngốc, sau này không cứu được."
Tiếng đấu khẩu trong viện vang lên bên tai.
Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, giống như người ngoài hành tinh trợn to mắt vây xem hóng chuyện.
*
Ngôi sao lập lòe trên bầu trời mùa hè.
Lấp la lấp lánh giống như từng chiếc lò lửa.
Chiếu xuống mặt đất nóng hừng hực.
Vào đêm, cũng không hạ nhiệt.
Tiếng khóc của tiểu hài tử càng lúc càng nhỏ.
Tiếng chó sủa cũng nhỏ đi, có lẽ mệt rồi.
Ếch gọi ve kêu, tiếng nọ át tiếng kia.
Không có điều hoà, cũng không có quạt gió.
Trong nhà vô cùng ngột ngạt.
Nhà nghèo nếu muốn hóng mát thường sẽ cởi trần ngồi dưới gốc cây, đợi gió tới.
Cả nhà Giang Miên Miên cũng ngồi dưới gốc cây mới trồng.
Y phục đều nghiêm chính, không ai cởi trần.
Cây cối thoáng mát một chút, thỉnh thoảng có cơn gió thoáng qua nhẹ nhàng, nhiều lắm chỉ đủ để thổi bay một sợi tóc của a cha.
Trường bào của a cha làm bằng đay, có hơi cứng, thổi không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.