Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Chương 35: Tách Rời 2
Tống Tượng Bạch
09/07/2024
Giang Du vừa mút ngón tay vừa nghĩ nếu thật sự đến phủ thành làm nô tỳ thì sẽ làm được cái gì? Trước tiên hẳn là sẽ có một bộ quần áo mới, nghe nói tỳ nữ phủ thành đều ăn mặc rất đẹp. Không biết có giày mới hay không, chắc là không có, dù sao cũng chỉ là tỳ nữ, bề ngoài chỉn chu là được.
Nàng ấy chưa từng làm người hầu, trước kia làm việc ở nhà Lưu địa chủ chỉ là chân sai vặt, không có xuất hiện trước mặt ai.
Nghe nói nếu thiếu gia kia phát bệnh sẽ đánh người, nàng ấy lo nếu mình đánh trả lại liệu có đánh chết thiếu gia nhà người ta hay không. Nhưng nếu đối phương người đông thế mạnh, mình đánh không lại vẫn sẽ bị đánh, hệt như Giang Trạch mỗi lần đều ỷ nhiều người bắt nạt nàng ấy ít người.
Hơn nữa nàng ấy chưa từng rời xa gia đình, vẫn có chút sợ hãi.
Thôi vậy, không thể vì giận dỗi Giang Uyển mà làm việc ngu ngốc được.
Trong đầu nàng ấy bỗng hiện lên một hình ảnh, một ngày nào đó, toàn thân nàng ấy mặc lụa hoa, đi giày thêu kim châu, trên đầu cài nhiều trâm cài sáng lấp lánh, ngồi kiệu tám người nâng đi rêu rao khắp nơi.
Nghĩ tới hình ảnh này, nàng ấy cảm thấy mình mơ mộng giữa ban ngày, buồn cười quá, cong lên cười ha hả.
Giang Miên Miên tỉnh dậy, nhìn a tỷ đang mút ngón tay, lúc thì nhíu mày lúc lại cười ngây ngô nhưng vẫn đang mút ngón tay… Nàng hoảng sợ, dị năng của a tỷ cũng thức tỉnh rồi sao?
Nàng ấy cũng từng mút ngón tay nhưng nói thật, mút ngón tay có dính nước miếng của mình thật sự có chút mất vệ sinh. Bất cứ khi nào nàng ấy muốn đều sẽ rửa sạch ngón tay mình rồi mới mút ngón tay!
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài sân.
Nặng nề, nặng nề, nhưng rất ổn định.
A nương đã trở lại, nhất định là vậy.
Giang Miên Miên sốt ruột kêu lên “ê ê nha nha”.
Uống sữa, muốn uống sữa!
Quả nhiên một lát sau đã có tiếng đập cửa vang lên. Vì trong nhà chỉ còn lại Giang Du và muội muội nên nàng ấy đã khóa cửa lại.
Nàng ấy nghe được tiếng a nương ngoài cửa liền chạy bước nhỏ ra mở cửa.
Cái sọt sau lưng Tần Lạc Hà đầy ấp cỏ, cỏ còn tràn ra ngoài.
Lẽ ra là không nặng nhưng lúc nàng ấy đặt xuống thì phát ra âm trầm nặng nề.
Giang Miên Miên lại ré lớn hơn.
Muốn uống sữa, gấp lắm rồi.
Tần Lạc Hà nghe thấy tiếng nữ nhi la cũng đau lòng nhưng vẫn cố chịu đi thay y phục, rửa mặt chải đầu xong mới cho con uống sữa.
Giang Miên Miên ôm “chén cơm” của mình, liên tục mút mạnh. Chờ tới khi dạ dày nhỏ đã no căng mới có sức lực tự suy nghĩ.
Sao cảm thấy mùi sữa hôm nay có chút tanh, còn có mùi máu tươi rất nồng.
A nương đã đi làm gì vậy?
Dù có đi săn thì mùi máu cũng không nồng tới mức như vậy chứ?
Mùi hương trên người a nương giống hệt như mùi trên người đàn chị học ngành pháp y cách vách. Hôm đó người đó ăn cơm với bọn họ, nói là mới đi thực tập về, vừa giải phẫu một thi thể tươi mới…
Giang Miên Miên lại nhìn cái sọt a nương để ở cửa vào viện tử, máu tươi đã dần dần thấm tận ra bên ngoài!!!
Nàng ấy chưa từng làm người hầu, trước kia làm việc ở nhà Lưu địa chủ chỉ là chân sai vặt, không có xuất hiện trước mặt ai.
Nghe nói nếu thiếu gia kia phát bệnh sẽ đánh người, nàng ấy lo nếu mình đánh trả lại liệu có đánh chết thiếu gia nhà người ta hay không. Nhưng nếu đối phương người đông thế mạnh, mình đánh không lại vẫn sẽ bị đánh, hệt như Giang Trạch mỗi lần đều ỷ nhiều người bắt nạt nàng ấy ít người.
Hơn nữa nàng ấy chưa từng rời xa gia đình, vẫn có chút sợ hãi.
Thôi vậy, không thể vì giận dỗi Giang Uyển mà làm việc ngu ngốc được.
Trong đầu nàng ấy bỗng hiện lên một hình ảnh, một ngày nào đó, toàn thân nàng ấy mặc lụa hoa, đi giày thêu kim châu, trên đầu cài nhiều trâm cài sáng lấp lánh, ngồi kiệu tám người nâng đi rêu rao khắp nơi.
Nghĩ tới hình ảnh này, nàng ấy cảm thấy mình mơ mộng giữa ban ngày, buồn cười quá, cong lên cười ha hả.
Giang Miên Miên tỉnh dậy, nhìn a tỷ đang mút ngón tay, lúc thì nhíu mày lúc lại cười ngây ngô nhưng vẫn đang mút ngón tay… Nàng hoảng sợ, dị năng của a tỷ cũng thức tỉnh rồi sao?
Nàng ấy cũng từng mút ngón tay nhưng nói thật, mút ngón tay có dính nước miếng của mình thật sự có chút mất vệ sinh. Bất cứ khi nào nàng ấy muốn đều sẽ rửa sạch ngón tay mình rồi mới mút ngón tay!
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài sân.
Nặng nề, nặng nề, nhưng rất ổn định.
A nương đã trở lại, nhất định là vậy.
Giang Miên Miên sốt ruột kêu lên “ê ê nha nha”.
Uống sữa, muốn uống sữa!
Quả nhiên một lát sau đã có tiếng đập cửa vang lên. Vì trong nhà chỉ còn lại Giang Du và muội muội nên nàng ấy đã khóa cửa lại.
Nàng ấy nghe được tiếng a nương ngoài cửa liền chạy bước nhỏ ra mở cửa.
Cái sọt sau lưng Tần Lạc Hà đầy ấp cỏ, cỏ còn tràn ra ngoài.
Lẽ ra là không nặng nhưng lúc nàng ấy đặt xuống thì phát ra âm trầm nặng nề.
Giang Miên Miên lại ré lớn hơn.
Muốn uống sữa, gấp lắm rồi.
Tần Lạc Hà nghe thấy tiếng nữ nhi la cũng đau lòng nhưng vẫn cố chịu đi thay y phục, rửa mặt chải đầu xong mới cho con uống sữa.
Giang Miên Miên ôm “chén cơm” của mình, liên tục mút mạnh. Chờ tới khi dạ dày nhỏ đã no căng mới có sức lực tự suy nghĩ.
Sao cảm thấy mùi sữa hôm nay có chút tanh, còn có mùi máu tươi rất nồng.
A nương đã đi làm gì vậy?
Dù có đi săn thì mùi máu cũng không nồng tới mức như vậy chứ?
Mùi hương trên người a nương giống hệt như mùi trên người đàn chị học ngành pháp y cách vách. Hôm đó người đó ăn cơm với bọn họ, nói là mới đi thực tập về, vừa giải phẫu một thi thể tươi mới…
Giang Miên Miên lại nhìn cái sọt a nương để ở cửa vào viện tử, máu tươi đã dần dần thấm tận ra bên ngoài!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.