Chương 113
Ti Mộ
01/06/2021
Đám hoa đào bên ngoài Trầm Nhạn các đều đã rơi rụng, chỉ còn lại ao nhỏ giả sơn đan xen nhau, nước chảy róc rách. Cảnh sắc vốn mỹ như họa giờ lại lộ ra chút điêu linh.
Cuồng phong thổi qua áo giáp của Ngô vương, phát ra từng tiếng vang khe khẽ, nghe Bích Diên mời đi vào, ưng mâu hắn chợt ảm, lạnh lùng lóe qua một tia hàn quang.
Thấy Ngô vương cất bước hướng vào nội các, Bích Diên liền nghiêng người nhường ra một con đường rộng rãi, theo sau Ngô vương đi vào, nàng ngẩng đầu nhìn Ngô vương một chút, thần sắc mơ hồ hiện lên u sầu.
Thái y vừa thay Nhan Y Lam băng bó vết thương xong, tuy rằng vết thương không sâu, nhưng cần phải cực kỳ tĩnh dưỡng, đáng tiếc lúc này tình thế khẩn cấp. Lần này Ngô vương tiến cung sợ rằng đã kinh động mọi người, từ đó, tin tức minh ước giữa Ương Nhan hai nước tan vỡ liền sẽ lan truyền nhanh chóng, triệt để chân thực. Giờ phút quan trọng này, Nhan Y La chỉ thiếu điều có phép phân thân, làm sao còn dư thừa thời gian nhàn hạ nghỉ ngơi?
Nếu như lúc này, Thái tử phi có thể ở bên cạnh điện hạ thì tốt biết bao. Cho dù không thể thay nàng chia sẻ quốc sự, chí ít cũng có thể hiểu được sự mệt mỏi trầm trọng trong lòng nàng lúc này.
Thời điểm Bích Diên phát hiện nàng đang toát ra ý niệm như vậy, ngay cả chính nàng cũng bất giác cảm thấy kinh ngạc. Trong thời gian một năm này, Khương Ngưng Túy lại bất tri bất giác thẩm thấu vào trong thế giới của Nhan Y Lam, từ ban đầu không quan tâm, cho đến bất chấp gian nguy như hiện tại, người đó không ngờ đã trở nên trọng yếu như thế, không thể thay thể như vậy.
Lúc hoàn hồn, Bích Diên mới nâng mắt nhìn lên, phát hiện bản thân bất giác đã theo Ngô vương vào điện, nàng xoay người đóng cửa lại, nhanh chóng mang những tâm tư này xếp lại.
"Bích Diên."
Nghe tiếng bước chân, Nhan Y Lam từ trong điện đi ra, nàng dừng bước chân nơi bình phong, ánh mắt đảo qua phía sau Ngô vương, phân phó:
"Dâng trà."
Bích Diên lĩnh mệnh lui ra, lúc này Ngô vương mới tiến lên vài bước, cùng Nhan Y Lam đi ra ngoài điện.
Nhan Y Lam đã thay một bộ phượng sam minh hoàng lũ kim, tay áo dùng chỉ bạc thêu đồ án tường vân, dài chấm đất, theo động tác của nàng mà lay động. Trong trí nhớ của Ngô vương, có lẽ vì hiểu đế vị này của nàng danh không chính ngôn không thuận, cho nên suốt bốn năm nhiếp chính, Nhan Y Lam rất ít khi mặc những bộ y phục màu sắc tỏ rõ thân phận đế vị như thế.
Nhưng hôm nay nàng lại phá lệ, so với việc tâm huyết dâng trào, Ngô vương càng tin tưởng, đây là Nhan Y Lam muốn dành cho hắn một loại cảnh cáo cùng áp lực vô hình. Nàng đang mượn cơ hội nói cho hắn biết, thiên hạ này, hiện giờ đang nằm trong tay ai.
Ngô vương bất động thanh sắc cười lạnh, hắn cầm chung trà mà Bích Diên đưa đến, khẽ dùng nắp vén lá trà, ngửi ngửi, đôi mày kiếm nhẹ nhíu, mỉm cười:
"Không ngờ tới Trưởng công chúa vẫn nhớ rõ bản vương thích uống trà gì."
"Đó là tự nhiên." Nhan Y Lam cười cười.
"Tuổi tác của ngươi và ta tương đương, từ nhỏ đã lớn lên trong cung, sở thích của Ngô vương, bản cung nên biết chứ."
Ngô vương cười trừ, hắn đặt chung trà trong tay xuống.
"Trưởng công chúa có lòng."
Trong mắt Nhan Y Lam cất giấu thâm ý, ngữ khí lại bình đạm.
"Nói đến, hiện nay bắt được năm nghìn tinh binh của Ương Quốc, không thể thiếu công lao của Ngô vương. Chỉ là không biết, Ngô vương dự định xử trí thế nào?"
Ngô vương nói:
"Tất cả đều tùy Trưởng công chúa làm chủ."
"Tuy rằng hiện tại Bắc Ương vương rơi xuống hạ phong, nhưng thực lực của Ương Quốc vẫn không thể khinh thường, hơn nữa, năm đó Bắc Ương vương có ân với Nhan Quốc, nếu nóng lòng diệt trừ hắn, Ương Quốc sẽ có lý do hợp lý đánh Đại Nhan, theo tình hình thực lực cách xa của hai nước, cho dù ngươi và ta cùng hợp lực cũng chưa chắc có thể chống lại."
Nhan Y Lam nói những lời này, trái lại Ngô vương lại đồng tình.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Ương Huyền Lẫm không sợ hãi gì. Bởi vì hắn hiểu rất rõ, Nhan Quốc hiện tại đang trong quá trình khôi phục sau trận chiến Nhan – Tùy bốn năm trước, bây giờ là vạn vạn không thể chống đỡ nổi chiến tranh lần hai.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vì Đại Nhan, Nhan Y Lam cũng sẽ không tự ý khơi màu chiến sự.
Ngô vương vẫn luôn trầm mặc không nói, Nhan Y Lam dừng một chút, phát hiện Ngô vương cũng không có lên tiếng từ chối, nàng lại tiếp tục:
"Bản cung đã đáp ứng Bắc Ương vương, cho hắn trong vòng ba ngày suất lĩnh quân đội bình an rời khỏi Nhan Quốc, đến khi nhân mã của hắn xuất kinh, bản cung sẽ tuân theo hứa hẹn, trao trả Tần Tụng cùng năm nghìn tinh kỵ của hắn."
Ngô vương lạnh lùng nhìn Nhan Y Lam.
"Trưởng công chúa dự định giảng hòa."
"Đương nhiên, Bắc Ương vương lần này rời đi, cũng không phải là vô điều kiện." Nhan Y Lam nói xong, vươn tay tiếp nhận tấm chiếu thư trống từ Bích Diên, đặt trước mặt Ngô vương, chậm rãi nói:
"Điều kiện tùy Ngô vương, sau này cũng đều thuộc về Đông Sở, bản cung tuyệt không dị nghị."
Ngô vương nghe vậy, ánh mắt sâu xa phức tạp chậm rãi đánh giá Nhan Y Lam, hắn tự nhận duyệt người vô số, trên thế gian ít người có thể qua được ánh mắt của hắn, thế nhưng hắn vẫn nhìn không thấu Nhan Y Lam.
Nữ nhân trước mắt này, thật sự vừa ngoan tuyệt lại vừa nguy hiểm.
Ba ngày trước, nàng rõ ràng còn đang rơi vào tình thế xấu, như miếng thịt mặc người tùng xẻo, sinh tử toàn bộ bị nắm trong tay người khác, ngay cả tư cách phản kháng cũng không có. Ai có thể nghĩ đến, ba ngày sau, nàng lại có thể công phá từng ải, dùng thân phận người nắm cán, đứng ở nơi này đàm điều kiện cùng hắn.
Đầu tiên là lợi dụng Khương Ngưng Túy thuyết phục hắn bí mật tập kích quân đội của Tần Tụng, nhanh chóng đánh một kích phủ đầu với Bắc Ương vương, khiến Bắc Ương vương không thể không buông tha cho thắng lợi dễ như trở bàn tay, lại dùng sự bảo đảm hắn cùng quân đội bình an rời khỏi Nhan Quốc làm điều kiện, khiến Bắc Ương vương cùng Nhan Quốc giảng hòa. Tiếp đó, vì ổn trụ hắn, nàng cam nguyện mang quyền lợi hòa giải với Ương Quốc lần này, toàn bộ tặng cho hắn, không có ai lại cam lòng đối nghịch với quyền lợi, Ngô vương hắn cũng không ngoại lệ.
Trải qua chuyện này, minh ước giữa hắn cùng Bắc Ương vương triệt để hủy sạch, từ nay về sau trở mặt. Mà Nhan Y Lam lại ở giữa, đều dành phong phú quyền lợi cho hai bên, kiềm chế lẫn nhau, lại không đắc tội ai, duy trì một loại quan hệ vi diệu cân bằng.
Ván cờ này đánh đến cùng, Nhan Y Lam chỉ lo thân mình, cư nhiên thành người chiến thắng to nhất.
Ánh mắt sắc bén như cất dấu lưỡi đao băng lãnh khóa chặt Nhan Y Lam, hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy chiếu thư trống rỗng, trầm giọng cười:
"Bản vương hiểu."
Một câu rất đơn giản của Ngô vương lại ẩn chứa ý tứ hàm xúc vô cùng thâm thúy, thế nhưng Nhan Y Lam vô tâm đi phân tích, nàng chỉ giãn mi, nói:
"Được rồi, đã nhiều ngày trong cung xảy ra không ít đại sự, Ngưng Túy là Thái tử phi, theo lý phải tận tâm tận lực với Đại Nhan. Hôm trước bản cung phái nàng đi Linh An Tự tụng kinh lễ phật, vì Đại Nhan trai giới cầu phúc, không ngờ nàng lại bướng bỉnh, trốn đến trong quân doanh của Ngô vương rồi?"
Ngô vương không tin Nhan Y Lam thật không biết chuyện hắn tạm giam Khương Ngưng Túy, cũng không tin Nhan Y Lam không biết nguyên nhân, nhưng Nhan Y Lam lại dùng ngữ khí bình thường như vậy đề cập với hắn, đem những chuyện phát sinh tam ngôn lưỡng ngữ lau sạch. Trong khoảng thời gian ngắn, trái lại cũng thật khiến Ngô vương dò không rõ, đối với cách mang Khương Ngưng Túy làm con tin, nàng rốt cược có lưu ý hay không.
Nếu đoán không ra, Ngô vương chỉ đơn giản thừa nhận.
"Thái tử phi chính xác là đang ở trong quân doanh của bản vương."
Nhan Y Lam gật đầu.
"Vậy vẫn cần thỉnh cầu Ngô vương đưa nàng hồi cung."
"Từ năm mười sáu tuổi, bản vương đã theo đại tướng quân nam chinh bắc chiến, cũng xem như nhìn Thái tử phi lớn lên từ nhỏ. Từ khi đến Đông Sở, bất giác đã bao năm rồi không thấy Thái tử phi, tuy nói bây giờ thân phân giữa ta và nàng ấy có chút thay đổi, nhưng ở trong lòng bản vương vẫn luôn xem nàng như bào muội." Băng sương giữa mi tâm Ngô vương đã phai nhạt, thanh âm bình bình nói:
"Mấy hôm nữa là ngày giỗ của Sơ Ảnh, tình tỷ muội giữa hai nàng từ nhỏ đã sâu đậm, nếu đã xuất cung, không bằng để Thái tử phi tiện đường trở về Tướng Quân phủ bái tế một chút. Ý của Trưởng công chúa thế nào?"
Yên lặng thay hai người rót trà, Bích Diên lại lui về sau, ánh mắt khẽ đảo qua Ngô vương, lòng không khỏi trầm xuống. Mấy lời của Ngô vương nói hợp tình hợp lý, không hề có chỗ lên án, thậm chí ngữ khí chân thành tha thiết thành khẩn, có thể nói dĩ giả loạn chân. Nhưng vào lúc này nhắc đến Khương Sơ Ảnh, trực giác của Bích Diên cho rằng, mục đích của Ngô vương cũng không đơn thuần.
Bàn tay cầm tách trà chợt đình trệ, Nhan Y Lam ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Ngô vương, che đi thiên tư vạn tự trong lòng, nàng xuy thanh cười nói:
"Vậy mấy ngày này liền làm phiền Ngô vương hoa phí tâm tư rồi. Ngươi cũng biết, trước nay mẫu hậu luôn thương yêu nhi tức này của bà, nếu có sơ xuất, sợ là bản cung cũng không kham nổi trách nhiệm." Nhan Y Lam tao nhã cười, thế nhưng ý tứ trong lời nói lại không như vậy.
Ngô vương gật đầu.
"Bản vương hiểu rõ."
"Ngô vương đêm qua có công tập kích, nói vậy hiện giờ phải có chút mệt mỏi, bản cung sẽ không giữ ngươi ngồi lâu." Nói xong, nàng hơi nghiêng thân, thông báo với Bích Diên đang đứng phía sau:
"Bích Diên, ngươi hãy theo Ngô vương xuất thành đến quân doanh một chuyến đi, thay bản cung đưa chút y vật thường ngày cho Thái tử phi."
Nghe được Nhan Y Lam điều tâm phúc của mình theo hắn, Ngô vương vẫn chưa tỏ quá nhiều dị nghị, chỉ đứng lên nói:
"Vậy bản vương xin cáo từ trước, nửa canh giờ sau sẽ chờ ở cửa cung."
Nhìn theo Ngô vương rời đi, đôi mắt phượng của Nhan Y Lam dần nheo lại, đáy mắt đột nhiên dâng lên một mảnh lãnh ý, băng hàn như sương đao tôi luyện.
"Lần này Ngô vương đến đây, mục đích tựa hồ không phải đơn giản." Bích Diên lúc này mới từ góc phòng đi đến, nàng lo lắng nói:
"Nô tỳ luôn cảm thấy, lần này Thái tử phi có thể thuận lợi thuyết phục Ngô vương như vậy, e rằng còn ẩn dấu nguyên nhân khác."
Nhan Y Lam trầm mặc không nói, ánh nến lẳng lặng rơi trên sườn mặt, phản chiếu ra một mảnh sáng lạnh nhàn nhạt. Nàng xuất thần một lúc lâu, lại chỉ quay đầu hỏi:
"Đã là tháng chín rồi?"
Bích Diên ngẩng người, lập tức gật đầu đáp:
"Vâng."
Lại một năm chín tháng nữa.
Lòng nàng đắng chát, đến khi hoàn hồn mới căn dặn Bích Diên:
"Ngươi trước tạm chuẩn bị những y vật cần thiết, theo Ngô vương trở về quân doanh."
Bích Diên nhận lệnh lui ra, đến ngoài cửa điện lại bất giác dừng cước bộ, quay đầu hỏi:
"Điện hạ có gì cần nô tỳ chuyển cáo cho Thái tử phi không?"
Bích Diên hỏi ra như vậy, Nhan Y Lam nghĩ đến Khương Ngưng Túy, ngưng sắc trên mặt chậm rãi tán đi, nàng cười nói:
"Nói với nàng, ta sẽ không để nàng chờ quá lâu."
Cuồng phong thổi qua áo giáp của Ngô vương, phát ra từng tiếng vang khe khẽ, nghe Bích Diên mời đi vào, ưng mâu hắn chợt ảm, lạnh lùng lóe qua một tia hàn quang.
Thấy Ngô vương cất bước hướng vào nội các, Bích Diên liền nghiêng người nhường ra một con đường rộng rãi, theo sau Ngô vương đi vào, nàng ngẩng đầu nhìn Ngô vương một chút, thần sắc mơ hồ hiện lên u sầu.
Thái y vừa thay Nhan Y Lam băng bó vết thương xong, tuy rằng vết thương không sâu, nhưng cần phải cực kỳ tĩnh dưỡng, đáng tiếc lúc này tình thế khẩn cấp. Lần này Ngô vương tiến cung sợ rằng đã kinh động mọi người, từ đó, tin tức minh ước giữa Ương Nhan hai nước tan vỡ liền sẽ lan truyền nhanh chóng, triệt để chân thực. Giờ phút quan trọng này, Nhan Y La chỉ thiếu điều có phép phân thân, làm sao còn dư thừa thời gian nhàn hạ nghỉ ngơi?
Nếu như lúc này, Thái tử phi có thể ở bên cạnh điện hạ thì tốt biết bao. Cho dù không thể thay nàng chia sẻ quốc sự, chí ít cũng có thể hiểu được sự mệt mỏi trầm trọng trong lòng nàng lúc này.
Thời điểm Bích Diên phát hiện nàng đang toát ra ý niệm như vậy, ngay cả chính nàng cũng bất giác cảm thấy kinh ngạc. Trong thời gian một năm này, Khương Ngưng Túy lại bất tri bất giác thẩm thấu vào trong thế giới của Nhan Y Lam, từ ban đầu không quan tâm, cho đến bất chấp gian nguy như hiện tại, người đó không ngờ đã trở nên trọng yếu như thế, không thể thay thể như vậy.
Lúc hoàn hồn, Bích Diên mới nâng mắt nhìn lên, phát hiện bản thân bất giác đã theo Ngô vương vào điện, nàng xoay người đóng cửa lại, nhanh chóng mang những tâm tư này xếp lại.
"Bích Diên."
Nghe tiếng bước chân, Nhan Y Lam từ trong điện đi ra, nàng dừng bước chân nơi bình phong, ánh mắt đảo qua phía sau Ngô vương, phân phó:
"Dâng trà."
Bích Diên lĩnh mệnh lui ra, lúc này Ngô vương mới tiến lên vài bước, cùng Nhan Y Lam đi ra ngoài điện.
Nhan Y Lam đã thay một bộ phượng sam minh hoàng lũ kim, tay áo dùng chỉ bạc thêu đồ án tường vân, dài chấm đất, theo động tác của nàng mà lay động. Trong trí nhớ của Ngô vương, có lẽ vì hiểu đế vị này của nàng danh không chính ngôn không thuận, cho nên suốt bốn năm nhiếp chính, Nhan Y Lam rất ít khi mặc những bộ y phục màu sắc tỏ rõ thân phận đế vị như thế.
Nhưng hôm nay nàng lại phá lệ, so với việc tâm huyết dâng trào, Ngô vương càng tin tưởng, đây là Nhan Y Lam muốn dành cho hắn một loại cảnh cáo cùng áp lực vô hình. Nàng đang mượn cơ hội nói cho hắn biết, thiên hạ này, hiện giờ đang nằm trong tay ai.
Ngô vương bất động thanh sắc cười lạnh, hắn cầm chung trà mà Bích Diên đưa đến, khẽ dùng nắp vén lá trà, ngửi ngửi, đôi mày kiếm nhẹ nhíu, mỉm cười:
"Không ngờ tới Trưởng công chúa vẫn nhớ rõ bản vương thích uống trà gì."
"Đó là tự nhiên." Nhan Y Lam cười cười.
"Tuổi tác của ngươi và ta tương đương, từ nhỏ đã lớn lên trong cung, sở thích của Ngô vương, bản cung nên biết chứ."
Ngô vương cười trừ, hắn đặt chung trà trong tay xuống.
"Trưởng công chúa có lòng."
Trong mắt Nhan Y Lam cất giấu thâm ý, ngữ khí lại bình đạm.
"Nói đến, hiện nay bắt được năm nghìn tinh binh của Ương Quốc, không thể thiếu công lao của Ngô vương. Chỉ là không biết, Ngô vương dự định xử trí thế nào?"
Ngô vương nói:
"Tất cả đều tùy Trưởng công chúa làm chủ."
"Tuy rằng hiện tại Bắc Ương vương rơi xuống hạ phong, nhưng thực lực của Ương Quốc vẫn không thể khinh thường, hơn nữa, năm đó Bắc Ương vương có ân với Nhan Quốc, nếu nóng lòng diệt trừ hắn, Ương Quốc sẽ có lý do hợp lý đánh Đại Nhan, theo tình hình thực lực cách xa của hai nước, cho dù ngươi và ta cùng hợp lực cũng chưa chắc có thể chống lại."
Nhan Y Lam nói những lời này, trái lại Ngô vương lại đồng tình.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Ương Huyền Lẫm không sợ hãi gì. Bởi vì hắn hiểu rất rõ, Nhan Quốc hiện tại đang trong quá trình khôi phục sau trận chiến Nhan – Tùy bốn năm trước, bây giờ là vạn vạn không thể chống đỡ nổi chiến tranh lần hai.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, vì Đại Nhan, Nhan Y Lam cũng sẽ không tự ý khơi màu chiến sự.
Ngô vương vẫn luôn trầm mặc không nói, Nhan Y Lam dừng một chút, phát hiện Ngô vương cũng không có lên tiếng từ chối, nàng lại tiếp tục:
"Bản cung đã đáp ứng Bắc Ương vương, cho hắn trong vòng ba ngày suất lĩnh quân đội bình an rời khỏi Nhan Quốc, đến khi nhân mã của hắn xuất kinh, bản cung sẽ tuân theo hứa hẹn, trao trả Tần Tụng cùng năm nghìn tinh kỵ của hắn."
Ngô vương lạnh lùng nhìn Nhan Y Lam.
"Trưởng công chúa dự định giảng hòa."
"Đương nhiên, Bắc Ương vương lần này rời đi, cũng không phải là vô điều kiện." Nhan Y Lam nói xong, vươn tay tiếp nhận tấm chiếu thư trống từ Bích Diên, đặt trước mặt Ngô vương, chậm rãi nói:
"Điều kiện tùy Ngô vương, sau này cũng đều thuộc về Đông Sở, bản cung tuyệt không dị nghị."
Ngô vương nghe vậy, ánh mắt sâu xa phức tạp chậm rãi đánh giá Nhan Y Lam, hắn tự nhận duyệt người vô số, trên thế gian ít người có thể qua được ánh mắt của hắn, thế nhưng hắn vẫn nhìn không thấu Nhan Y Lam.
Nữ nhân trước mắt này, thật sự vừa ngoan tuyệt lại vừa nguy hiểm.
Ba ngày trước, nàng rõ ràng còn đang rơi vào tình thế xấu, như miếng thịt mặc người tùng xẻo, sinh tử toàn bộ bị nắm trong tay người khác, ngay cả tư cách phản kháng cũng không có. Ai có thể nghĩ đến, ba ngày sau, nàng lại có thể công phá từng ải, dùng thân phận người nắm cán, đứng ở nơi này đàm điều kiện cùng hắn.
Đầu tiên là lợi dụng Khương Ngưng Túy thuyết phục hắn bí mật tập kích quân đội của Tần Tụng, nhanh chóng đánh một kích phủ đầu với Bắc Ương vương, khiến Bắc Ương vương không thể không buông tha cho thắng lợi dễ như trở bàn tay, lại dùng sự bảo đảm hắn cùng quân đội bình an rời khỏi Nhan Quốc làm điều kiện, khiến Bắc Ương vương cùng Nhan Quốc giảng hòa. Tiếp đó, vì ổn trụ hắn, nàng cam nguyện mang quyền lợi hòa giải với Ương Quốc lần này, toàn bộ tặng cho hắn, không có ai lại cam lòng đối nghịch với quyền lợi, Ngô vương hắn cũng không ngoại lệ.
Trải qua chuyện này, minh ước giữa hắn cùng Bắc Ương vương triệt để hủy sạch, từ nay về sau trở mặt. Mà Nhan Y Lam lại ở giữa, đều dành phong phú quyền lợi cho hai bên, kiềm chế lẫn nhau, lại không đắc tội ai, duy trì một loại quan hệ vi diệu cân bằng.
Ván cờ này đánh đến cùng, Nhan Y Lam chỉ lo thân mình, cư nhiên thành người chiến thắng to nhất.
Ánh mắt sắc bén như cất dấu lưỡi đao băng lãnh khóa chặt Nhan Y Lam, hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy chiếu thư trống rỗng, trầm giọng cười:
"Bản vương hiểu."
Một câu rất đơn giản của Ngô vương lại ẩn chứa ý tứ hàm xúc vô cùng thâm thúy, thế nhưng Nhan Y Lam vô tâm đi phân tích, nàng chỉ giãn mi, nói:
"Được rồi, đã nhiều ngày trong cung xảy ra không ít đại sự, Ngưng Túy là Thái tử phi, theo lý phải tận tâm tận lực với Đại Nhan. Hôm trước bản cung phái nàng đi Linh An Tự tụng kinh lễ phật, vì Đại Nhan trai giới cầu phúc, không ngờ nàng lại bướng bỉnh, trốn đến trong quân doanh của Ngô vương rồi?"
Ngô vương không tin Nhan Y Lam thật không biết chuyện hắn tạm giam Khương Ngưng Túy, cũng không tin Nhan Y Lam không biết nguyên nhân, nhưng Nhan Y Lam lại dùng ngữ khí bình thường như vậy đề cập với hắn, đem những chuyện phát sinh tam ngôn lưỡng ngữ lau sạch. Trong khoảng thời gian ngắn, trái lại cũng thật khiến Ngô vương dò không rõ, đối với cách mang Khương Ngưng Túy làm con tin, nàng rốt cược có lưu ý hay không.
Nếu đoán không ra, Ngô vương chỉ đơn giản thừa nhận.
"Thái tử phi chính xác là đang ở trong quân doanh của bản vương."
Nhan Y Lam gật đầu.
"Vậy vẫn cần thỉnh cầu Ngô vương đưa nàng hồi cung."
"Từ năm mười sáu tuổi, bản vương đã theo đại tướng quân nam chinh bắc chiến, cũng xem như nhìn Thái tử phi lớn lên từ nhỏ. Từ khi đến Đông Sở, bất giác đã bao năm rồi không thấy Thái tử phi, tuy nói bây giờ thân phân giữa ta và nàng ấy có chút thay đổi, nhưng ở trong lòng bản vương vẫn luôn xem nàng như bào muội." Băng sương giữa mi tâm Ngô vương đã phai nhạt, thanh âm bình bình nói:
"Mấy hôm nữa là ngày giỗ của Sơ Ảnh, tình tỷ muội giữa hai nàng từ nhỏ đã sâu đậm, nếu đã xuất cung, không bằng để Thái tử phi tiện đường trở về Tướng Quân phủ bái tế một chút. Ý của Trưởng công chúa thế nào?"
Yên lặng thay hai người rót trà, Bích Diên lại lui về sau, ánh mắt khẽ đảo qua Ngô vương, lòng không khỏi trầm xuống. Mấy lời của Ngô vương nói hợp tình hợp lý, không hề có chỗ lên án, thậm chí ngữ khí chân thành tha thiết thành khẩn, có thể nói dĩ giả loạn chân. Nhưng vào lúc này nhắc đến Khương Sơ Ảnh, trực giác của Bích Diên cho rằng, mục đích của Ngô vương cũng không đơn thuần.
Bàn tay cầm tách trà chợt đình trệ, Nhan Y Lam ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Ngô vương, che đi thiên tư vạn tự trong lòng, nàng xuy thanh cười nói:
"Vậy mấy ngày này liền làm phiền Ngô vương hoa phí tâm tư rồi. Ngươi cũng biết, trước nay mẫu hậu luôn thương yêu nhi tức này của bà, nếu có sơ xuất, sợ là bản cung cũng không kham nổi trách nhiệm." Nhan Y Lam tao nhã cười, thế nhưng ý tứ trong lời nói lại không như vậy.
Ngô vương gật đầu.
"Bản vương hiểu rõ."
"Ngô vương đêm qua có công tập kích, nói vậy hiện giờ phải có chút mệt mỏi, bản cung sẽ không giữ ngươi ngồi lâu." Nói xong, nàng hơi nghiêng thân, thông báo với Bích Diên đang đứng phía sau:
"Bích Diên, ngươi hãy theo Ngô vương xuất thành đến quân doanh một chuyến đi, thay bản cung đưa chút y vật thường ngày cho Thái tử phi."
Nghe được Nhan Y Lam điều tâm phúc của mình theo hắn, Ngô vương vẫn chưa tỏ quá nhiều dị nghị, chỉ đứng lên nói:
"Vậy bản vương xin cáo từ trước, nửa canh giờ sau sẽ chờ ở cửa cung."
Nhìn theo Ngô vương rời đi, đôi mắt phượng của Nhan Y Lam dần nheo lại, đáy mắt đột nhiên dâng lên một mảnh lãnh ý, băng hàn như sương đao tôi luyện.
"Lần này Ngô vương đến đây, mục đích tựa hồ không phải đơn giản." Bích Diên lúc này mới từ góc phòng đi đến, nàng lo lắng nói:
"Nô tỳ luôn cảm thấy, lần này Thái tử phi có thể thuận lợi thuyết phục Ngô vương như vậy, e rằng còn ẩn dấu nguyên nhân khác."
Nhan Y Lam trầm mặc không nói, ánh nến lẳng lặng rơi trên sườn mặt, phản chiếu ra một mảnh sáng lạnh nhàn nhạt. Nàng xuất thần một lúc lâu, lại chỉ quay đầu hỏi:
"Đã là tháng chín rồi?"
Bích Diên ngẩng người, lập tức gật đầu đáp:
"Vâng."
Lại một năm chín tháng nữa.
Lòng nàng đắng chát, đến khi hoàn hồn mới căn dặn Bích Diên:
"Ngươi trước tạm chuẩn bị những y vật cần thiết, theo Ngô vương trở về quân doanh."
Bích Diên nhận lệnh lui ra, đến ngoài cửa điện lại bất giác dừng cước bộ, quay đầu hỏi:
"Điện hạ có gì cần nô tỳ chuyển cáo cho Thái tử phi không?"
Bích Diên hỏi ra như vậy, Nhan Y Lam nghĩ đến Khương Ngưng Túy, ngưng sắc trên mặt chậm rãi tán đi, nàng cười nói:
"Nói với nàng, ta sẽ không để nàng chờ quá lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.