Chương 132
Ti Mộ
01/06/2021
Được Chân thị cho biết, xe ngựa của Khương Ngưng Túy lắc lư đi đến giữa sườn núi.
Dừng lại bên cạnh xe ngựa của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy vén màn đi xuống, thăm dò nhìn chiếc xe bên cạnh, phát hiện bên trong không một bóng người, nghĩ đến Nhan Y Lam là một mình lên núi.
Thanh Phù thấp giọng hỏi nàng có tiếp tục đi lên trước hay không, Khương Ngưng Túy suy nghĩ một lát, nói:
"Không cần."
"Nương nương chẳng lẽ không muốn đi gặp đại tiểu thư một chút sao?" Thanh Phù nói có ám chỉ, nhưng cũng không dám càn rỡ thẳng thắn mà chỉ từ bên cạnh nhắc nhở.
"Dù sao, Trưởng công chúa cũng ở trên núi."
Ý của Thanh Phù, Khương Ngưng Túy làm sao không hiểu, nàng ngẩng đầu nhìn đến đỉnh núi xa xa, cách một tầng sương, ánh mắt như có màn sa dày nặng, chỉ thấy được một đường viền mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.
Thu hồi ánh mắt, Khương Ngưng Túy cúi đầu ngây người suy nghĩ, lát sau, nàng lắc đầu nói:
"Lần gặp này, tỷ tỷ đợi hơn bốn năm, ta không có lý do gì đi quấy rầy các nàng."
Huống hồ, trong thế giới của các nàng, bản thân vốn dĩ chính là một người ngoài cuộc.
Nàng có thể không hỏi không đố kỵ không quấy nhiễu, đó là vì ở trong lòng nàng, nàng cũng có cố chấp cùng kiêu ngạo của chính mình.
Nghe Khương Ngưng Túy đạm nhiên nói xong, tựa hồ không có chút dự định thăm dò những chuyện cũ này, Thanh Phù không khỏi nhìn nàng nhiều vài lần, nghĩ thầm chủ tử của mình thật là có chút rộng lượng quá rồi.
Nào có nữ nhân dưới tình huống như vậy sẽ còn có thể bình tĩnh thế này? Cho dù người kia quả thật là tỷ tỷ của mình, nhưng nếu yêu cầu phải nửa điểm không đố kỵ không hiếu kỳ, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Khương Ngưng Túy lại có thể thản nhiên, nàng lặng lẽ đứng chỗ cũ, dáng vẻ kiên trì chờ đợi, thần tình không có chút thấp thỏm sốt ruột.
Thanh Phù lại không khỏi nhiều lời:
"Nghe phu nhân nói, mộ táng của đại tiểu thư ở đây đến nay vẫn chưa đề một chữ, nương nương người đoán, Trưởng công chúa sẽ viết thế nào nhỉ?"
Trong lòng mơ hồ hơi siết chặt, đau như bị cái gì nắm lấy, cảm giác này cũng không cường liệt, thậm chí nhỏ đến chỉ như chợt lóe qua. Khương Ngưng Túy nhìn về đỉnh núi phía xa, ánh mắt hơi nhíu, lập tức liền giản ra, nàng nói nhỏ:
"Bất luận là loại thân phận nào, tỷ tỷ đều xứng đáng."
Lời này nói rất nhẹ nhàng, dường như ra khỏi miệng nháy mắt sẽ theo gió mà tản đi, nhưng Thanh Phù lại có thể cảm thụ đầy đủ ý vị thâm trọng bên trong, nàng hơi cúi đầu, hồi ứng:
"Vâng."
Trận chiến Nhan Tùy bốn năm trước, Khương Sơ Ảnh công lao to lớn, nếu như không có sự hi sinh của nàng cùng cả nhánh quân đội, có lẽ Nhan Quốc căn bản không thể đợi đến lúc Ương Quốc phái viện binh đến.
Mà nàng tuy đã chết, nhưng lại táng trong lòng Nhan Y Lam, nàng rời đi, cũng mang đi cả trái tim Nhan Y Lam. Trong suốt những năm tháng sau này, bất luận bên ngoài Nhan Y Lam thể hiện phồn hoa mỵ lệ thế nào, nhưng nội tâm của nàng đã sớm khô bại rỗng tuếch, bởi vì lòng của nàng, đã từ một khắc lúc Khương Sơ Ảnh chết đi, liền cùng chôn trên tòa núi rỗng này.
Ngây người đứng đó không biết suy nghĩ gì, gió mạnh từ đỉnh núi một đường lướt qua bên tai Khương Ngưng Túy, dường như có cảm ứng, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt được một thân ảnh màu trắng, chăm chú nhìn kỹ, phát hiện Nhan Y Lam đã theo đường núi chậm rãi đi xuống. Xa xa nhìn đến, Nhan Y Lam một thân tố y can tịnh chỉnh tề, đã không còn cung trang rực rỡ tinh tế như xưa, hiện giờ nàng son phấn không trang, khuôn mặt bình thản, càng hiển lộ thần tình lãnh mạc của nàng, quanh thân phát ra khí thế lẫm liệt.
Trên đường đến đây, Khương Ngưng Túy đã từng suy nghĩ đến vô số cảnh tưởng trong khoảnh khắc hai người gặp nhau, cũng chuẩn bị vô số biểu tình để ứng đối với Nhan Y Lam, thế nhưng đến khi thật sự chứng kiến giờ khắc này, nàng chỉ nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, khe khẽ nở nụ cười.
Luôn cho là bản thân sẽ so đo rất nhiều, thế nhưng khi thật gặp được Nhan Y Lam, nàng lại cảm thấy mọi thứ đều không còn quá quan trọng nữa.
Đúng vậy, đều không còn quan trọng rồi. Cho dù Khương Sơ Ảnh chết đi mang theo cả trái tim người đó, thế nhưng thì có làm sao, từ nay về sau khoảng lòng trống rỗng của Nhan Y Lam, nàng sẽ tự tay lấp đầy ủ ấm.
Khương Ngưng Túy đứng tại chỗ bất động, chờ Nhan Y Lam từng bước đi đến bên cạnh nàng.
Nhan Y Lam chậm rãi dừng chân, khoảng cách với Khương Ngưng Túy càng gần, lông mày của nàng càng khóa chặt. Khương Ngưng Túy trước mắt cùng Khương Sơ Ảnh năm đó, hình ảnh cả hai không khỏi trùng hợp cùng một chỗ, chồng vào nhau, nàng rõ ràng muốn đưa các nàng ấy cách xa hoàng cung nguy hiểm, thế nhưng cuối cùng các nàng lại đều sẽ dùng một loại phương thức gần như quyết tuyệt trở lại bên cạnh nàng, nhìn như ôn nhu, kỳ thực nửa điểm cũng không cho phép nàng cự tuyệt.
Nhưng nàng không muốn, cũng không thể để Khương Ngưng Túy trước mắt trở thành một Khương Sơ Ảnh khác.
Trong ngực mơ hồ có một cây đuốc đang đốt cháy nội tâm, Nhan Y Lam đi nhanh đến bên cạnh Khương Ngưng Túy, vẫn chưa cất lời, chỉ thấy người trước mắt đã trước nàng một bước vươn tay nhẹ nhàng đặt lên giữa chân mày nàng, cười nói:
"Đáp ứng ta, sau này mỗi năm, ngoại trừ ngày giỗ của tỷ tỷ, Trưởng công chúa cũng không được cau mày nữa."
Biết rất rõ nàng đang buồn bực chuyện gì, thế nhưng Khương Ngưng Túy lại vẫn có thể nói đến vân đạm phong khinh như thế, Nhan Y Lam cầm lấy bàn tay đang phủ lên mi tâm của nàng, lời muốn trách cứ lại chứa trong yết hầu, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, nàng bất đắc dĩ nói:
"Vì sao lúc nào cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời ta?"
"Bởi vì ta muốn cùng ngươi hồi cung." Khương Ngưng Túy thẳng thắn đáp.
"Ta đã là Thái tử phi, liền không có đạo lý luôn ngây người ở Tướng Quân phủ."
Siết chặt lấy bàn tay kia, Nhan Y Lam tránh né ánh mắt Khương Ngưng Túy, thanh âm nhẹ nhàng:
"Lòng của ngươi cũng không ở trong cung, hà tất ủy khuất bản thân trở về?"
"Nhưng lòng của ta đang ở nơi Trưởng công chúa." Vứt bỏ đạm mạc tự giữ những ngày qua, Khương Ngưng Túy bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, ý cười như ánh dương tỏa nắng, lại nhu nhuyễn như đám mây trắng lượn lờ nơi chân trời.
"Nếu ta đã đem bản thân cho Trưởng công chúa, Trưởng công chúa tự nhiên có nghĩa vụ mang theo bên người, bảo quản thỏa đáng."
Nếu như đặt vào ngày thường, nghe Khương Ngưng Túy khó có được một phen nói thật như vậy, Nhan Y Lam không khỏi sẽ mở miệng trêu đùa nàng một phen, thế nhưng hôm nay nàng cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Khương Ngưng Túy lại thâm sâu như thế, phải nhìn rất tỉ mỉ cẩn thận mới có thể phát hiện trong mắt nàng bất giác lướt qua vài phần lay động, cạn đến cơ hồ không nhìn thấy.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Nhan Y Lam trước nay đều không chỉ là mỹ lệ, càng hàm chứa một loại lạnh lẽo không giận tự uy, nàng dùng đôi mắt sâu không thấy đáy này quan sát Khương Ngưng Túy vài lần, mới từng câu từng chữ nói rõ:
"Ngươi có biết theo ta hồi cung, sẽ có bao nhiêu nguy hiểm không?"
"Ta biết." Khương Ngưng Túy ánh mắt khẽ động, chậm rãi nói:
"Cho dù Trưởng công chúa đang có ý định gì, muốn mạo hiểm ra sao, Trưởng công chúa đều không có đường lui cũng không có lựa chọn, chỉ có thể mang theo ta bên người." Khương Ngưng Túy khẽ cười, lộ ra chút hàm xúc cười nhạo.
"Đương nhiên, nếu Trưởng công chúa ghét bỏ ta trói buộc phiền toái, đại khái có thể vứt ta trên núi không quản không nhìn."
Nhan Y Lam xưa nay đều biết Khương Ngưng Túy rất thích dùng ngữ điệu nguội lạnh để nói, thế nhưng lại không ngờ rằng nàng lại miệng lưỡi lanh lợi như thế, Nhan Y Lam thoáng chốc không biết trả lời thế nào, chỉ có thể phì cười than thở:
"Ngươi thực là..."
"Hơn nữa, ta lại có gì phải sợ chứ?" Khương Ngưng Túy cầm ngược lại tay Nhan Y Lam, nhẹ giọng nói:
"Trưởng công chúa nếu là sống, ta tất sẽ không chết, Trưởng công chúa nếu chết, ta lại sống thế nào đây?"
Lời vừa dứt, Nhan Y Lam đột nhiên vươn tay ôm Khương Ngưng Túy, khiến nàng lảo đảo một cái, nặng nề ngã vào lòng nàng ấy. Tùy ý đôi tay đang ôm mình từ từ siết chặt, hận không thể giờ khắc này dung nhập vào ngực, Khương Ngưng Túy không động cũng không tránh, tim đập kịch liệt lại đau đớn, thế nhưng Khương Ngưng Túy lại vô cùng nhẹ mà cười.
"Ngưng Túy." Hô hấp của Nhan Y Lam lượn lờ bên tai Khương Ngưng Túy, cằm đặt trên vai Khương Ngưng Túy, lời nói rất khẽ, từng câu từng chữ rơi vào trong lòng Khương Ngưng Túy boong boong vang dội.
"Ta phải may mắn đến mức nào, mới có thể gặp được ngươi."
Trong quãng đời hoang lạnh còn lại của ta, ta đã từng cho rằng nhân sinh của mình từ cái đêm khuya bốn năm trước đã kết thúc, nhưng ngươi lại cho ta nhìn thấy một đoạn bắt đầu khác.
Đến tận lúc gặp được ngươi, ta rốt cuộc mới nguyện ý tin tưởng, ông trời đối với ta cũng không tính là bạc.
Khương Ngưng Túy hơi nghiêng đầu, nụ hôn nhẹ như mưa phùn rơi vào bên môi Nhan Y Lam, mà thanh âm của nàng cũng mang theo nhu nhuyễn vô cùng, giống như nước suối ấm ngày xuân, từng chút từng chút rót vào nội tâm khô khốc của Nhan Y Lam.
"Cho nên Nhan Y Lam, để ta lưu lại bên cạnh ngươi."
Cho dù không làm được một lưỡi đao sắc bén trong tay ngươi, ít nhất có thể bồi ngươi, cùng sinh cùng tử, vĩnh viễn không chia li.
Giống như bốn năm trước Nhan Y Lam không thể ngăn cản Khương Sơ Ảnh, hiện giờ nhìn Khương Ngưng Túy vừa kiên định vừa cố chấp trước mắt, Nhan Y Lam cũng đồng dạng vô pháp ngăn cản nói không, bởi vì nàng có thể nhìn thấu được phần cường thế cùng kiên trì ẩn bên dưới vẻ ngoài lãnh đạm của các nàng, như ngòi lửa giấu dưới núi băng, hừng hực chi thế không ai có thể ngăn chặn.
"Nếu đã quyết định, vậy sau này ngươi cũng tuyệt đối đừng hối hận." Đi theo bên cạnh Nhan Y Lam, không chỉ là một con đường nguy hiểm nhất, cả hai người các nàng trong lòng đều biết rõ.
Nhan Y Lam buông Khương Ngưng Túy ra, dẫn đầu đi đến bên cạnh xe ngựa.
"Lên xe đi."
Theo Nhan Y Lam tiến vào xe ngựa của nàng, thấy Bích Diên cùng Thanh Phù xoay người ngồi vào chiếc xe ngựa còn lại của mình, Khương Ngưng Túy buông rèm, khom ngươi ngồi bên cạnh Nhan Y Lam, liền thấy Nhan Y Lam nghiêng người dựa vào, đầu gác lên vai mình.
"Ngưng Túy."
Trong xe ngựa mờ tối, Khương Ngưng Túy nghe thanh âm của Nhan Y Lam chậm rãi vang lên, mang theo ngưng trọng không dễ phát giác. Lòng của nàng không khỏi theo tiếng gọi của Nhan Y Lam mà từ từ thu chặt, nhưng cũng không lên tiếng trả lời, bởi vì nàng biết, sau loại ngữ khí này của Nhan Y Lam, nhất định có lời thâm trọng muốn nói.
"Ngươi có biết, lúc đối mặt Sơ Ảnh, lòng ta khổ sở nhất là gì không?" Nhan Y Lam hơi nghiêng đầu, cả khuôn mặt đều chôn trong bóng tối, giống như muốn che giấu tất cả biểu tình trên mặt mình, không muốn để bất cứ ai thấy sự yếu đuối cùng bi thương của nàng.
"Việc ta khổ sở nhất, là cho dù năm đó Sơ Ảnh không tự chủ trương đóng đạo cửa thành kia, ta cũng vẫn phải làm như vậy."
Thì ra đạo cửa thành kia, là Khương Sơ Ảnh hạ lệnh đóng?!
Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy vừa kinh vừa đau, kinh là vì chân tướng này dĩ nhiên lại khiến người khác khó mà tin được, đau là Nhan Y Lam cư nhiên gánh lấy những lời nói thâm sâu của người trong thiên hạ nhiều năm như vậy, lại chưa từng muốn đi giải thích gì. Thế nhưng chút cảm thụ này chỉ chợt lóe lên trong lòng nàng, cuối cùng lại bị nghi hoặc sâu sắc thay thế, nàng không nghĩ ra, tại sao Nhan Y Lam lại muốn ở thời khắc này, nói cho nàng về chuyện cũ của Khương Sơ Ảnh.
Những lời này của Nhan Y Lam, rốt cuộc muốn truyền đạt cho mình dạng tin tức gì.
Đáng tiếc Khương Ngưng Túy còn chưa kịp suy nghĩ sâu, nàng đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, xa phu bên ngoài hô tô 'Có thích khách.', sau đó là một tiếng kêu thảm, Khương Ngưng Túy thầm biết đại sự không ổn, vội vàng chuyển tay nhìn Nhan Y Lam, đã thấy nàng chẳng biết từ lúc nào đã nâng đầu dậy, thần tình không chút hoảng loạn, chỉ có một mảnh lạnh lẽo.
Chợt nghe tiếng lợi khí phá không mà đến, đang hướng về phía xe ngựa của các nàng, Nhan Y Lam tỉ mỉ nghiêng tai phân biệt một phương hướng đại khái, sau đó nhạy bén nghiêng đầu, vươn tay đem Khương Ngưng Túy bảo hộ trước người, hai người theo lực đạo của nàng mà cúi thân thể, một mũi tên mạnh mẽ sượt qua đỉnh đầu, đâm vào trên khung cửa.
Ý thức được sự tình có biến, Khương Ngưng Túy được Nhan Y Lam bảo hộ trong lòng một chút cũng không dám giãy dụa, trái tim cơ hồ nhảy đến yết hầu, hồi thần lại nghe thấy Nhan Y Lam trên đỉnh đầu nàng hài hước bật cười, rõ ràng tình huống vạn phần khẩn cấp, thanh âm của nàng ấy lại như ngày thường, không chút nghiêm chỉnh.
"Nhìn xem, hối hận rồi sao?"
- ----
Tất niên rồi, mới đó mà ta đã đào hố này gần 3 năm:)))))
Dừng lại bên cạnh xe ngựa của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy vén màn đi xuống, thăm dò nhìn chiếc xe bên cạnh, phát hiện bên trong không một bóng người, nghĩ đến Nhan Y Lam là một mình lên núi.
Thanh Phù thấp giọng hỏi nàng có tiếp tục đi lên trước hay không, Khương Ngưng Túy suy nghĩ một lát, nói:
"Không cần."
"Nương nương chẳng lẽ không muốn đi gặp đại tiểu thư một chút sao?" Thanh Phù nói có ám chỉ, nhưng cũng không dám càn rỡ thẳng thắn mà chỉ từ bên cạnh nhắc nhở.
"Dù sao, Trưởng công chúa cũng ở trên núi."
Ý của Thanh Phù, Khương Ngưng Túy làm sao không hiểu, nàng ngẩng đầu nhìn đến đỉnh núi xa xa, cách một tầng sương, ánh mắt như có màn sa dày nặng, chỉ thấy được một đường viền mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.
Thu hồi ánh mắt, Khương Ngưng Túy cúi đầu ngây người suy nghĩ, lát sau, nàng lắc đầu nói:
"Lần gặp này, tỷ tỷ đợi hơn bốn năm, ta không có lý do gì đi quấy rầy các nàng."
Huống hồ, trong thế giới của các nàng, bản thân vốn dĩ chính là một người ngoài cuộc.
Nàng có thể không hỏi không đố kỵ không quấy nhiễu, đó là vì ở trong lòng nàng, nàng cũng có cố chấp cùng kiêu ngạo của chính mình.
Nghe Khương Ngưng Túy đạm nhiên nói xong, tựa hồ không có chút dự định thăm dò những chuyện cũ này, Thanh Phù không khỏi nhìn nàng nhiều vài lần, nghĩ thầm chủ tử của mình thật là có chút rộng lượng quá rồi.
Nào có nữ nhân dưới tình huống như vậy sẽ còn có thể bình tĩnh thế này? Cho dù người kia quả thật là tỷ tỷ của mình, nhưng nếu yêu cầu phải nửa điểm không đố kỵ không hiếu kỳ, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Khương Ngưng Túy lại có thể thản nhiên, nàng lặng lẽ đứng chỗ cũ, dáng vẻ kiên trì chờ đợi, thần tình không có chút thấp thỏm sốt ruột.
Thanh Phù lại không khỏi nhiều lời:
"Nghe phu nhân nói, mộ táng của đại tiểu thư ở đây đến nay vẫn chưa đề một chữ, nương nương người đoán, Trưởng công chúa sẽ viết thế nào nhỉ?"
Trong lòng mơ hồ hơi siết chặt, đau như bị cái gì nắm lấy, cảm giác này cũng không cường liệt, thậm chí nhỏ đến chỉ như chợt lóe qua. Khương Ngưng Túy nhìn về đỉnh núi phía xa, ánh mắt hơi nhíu, lập tức liền giản ra, nàng nói nhỏ:
"Bất luận là loại thân phận nào, tỷ tỷ đều xứng đáng."
Lời này nói rất nhẹ nhàng, dường như ra khỏi miệng nháy mắt sẽ theo gió mà tản đi, nhưng Thanh Phù lại có thể cảm thụ đầy đủ ý vị thâm trọng bên trong, nàng hơi cúi đầu, hồi ứng:
"Vâng."
Trận chiến Nhan Tùy bốn năm trước, Khương Sơ Ảnh công lao to lớn, nếu như không có sự hi sinh của nàng cùng cả nhánh quân đội, có lẽ Nhan Quốc căn bản không thể đợi đến lúc Ương Quốc phái viện binh đến.
Mà nàng tuy đã chết, nhưng lại táng trong lòng Nhan Y Lam, nàng rời đi, cũng mang đi cả trái tim Nhan Y Lam. Trong suốt những năm tháng sau này, bất luận bên ngoài Nhan Y Lam thể hiện phồn hoa mỵ lệ thế nào, nhưng nội tâm của nàng đã sớm khô bại rỗng tuếch, bởi vì lòng của nàng, đã từ một khắc lúc Khương Sơ Ảnh chết đi, liền cùng chôn trên tòa núi rỗng này.
Ngây người đứng đó không biết suy nghĩ gì, gió mạnh từ đỉnh núi một đường lướt qua bên tai Khương Ngưng Túy, dường như có cảm ứng, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt được một thân ảnh màu trắng, chăm chú nhìn kỹ, phát hiện Nhan Y Lam đã theo đường núi chậm rãi đi xuống. Xa xa nhìn đến, Nhan Y Lam một thân tố y can tịnh chỉnh tề, đã không còn cung trang rực rỡ tinh tế như xưa, hiện giờ nàng son phấn không trang, khuôn mặt bình thản, càng hiển lộ thần tình lãnh mạc của nàng, quanh thân phát ra khí thế lẫm liệt.
Trên đường đến đây, Khương Ngưng Túy đã từng suy nghĩ đến vô số cảnh tưởng trong khoảnh khắc hai người gặp nhau, cũng chuẩn bị vô số biểu tình để ứng đối với Nhan Y Lam, thế nhưng đến khi thật sự chứng kiến giờ khắc này, nàng chỉ nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam, khe khẽ nở nụ cười.
Luôn cho là bản thân sẽ so đo rất nhiều, thế nhưng khi thật gặp được Nhan Y Lam, nàng lại cảm thấy mọi thứ đều không còn quá quan trọng nữa.
Đúng vậy, đều không còn quan trọng rồi. Cho dù Khương Sơ Ảnh chết đi mang theo cả trái tim người đó, thế nhưng thì có làm sao, từ nay về sau khoảng lòng trống rỗng của Nhan Y Lam, nàng sẽ tự tay lấp đầy ủ ấm.
Khương Ngưng Túy đứng tại chỗ bất động, chờ Nhan Y Lam từng bước đi đến bên cạnh nàng.
Nhan Y Lam chậm rãi dừng chân, khoảng cách với Khương Ngưng Túy càng gần, lông mày của nàng càng khóa chặt. Khương Ngưng Túy trước mắt cùng Khương Sơ Ảnh năm đó, hình ảnh cả hai không khỏi trùng hợp cùng một chỗ, chồng vào nhau, nàng rõ ràng muốn đưa các nàng ấy cách xa hoàng cung nguy hiểm, thế nhưng cuối cùng các nàng lại đều sẽ dùng một loại phương thức gần như quyết tuyệt trở lại bên cạnh nàng, nhìn như ôn nhu, kỳ thực nửa điểm cũng không cho phép nàng cự tuyệt.
Nhưng nàng không muốn, cũng không thể để Khương Ngưng Túy trước mắt trở thành một Khương Sơ Ảnh khác.
Trong ngực mơ hồ có một cây đuốc đang đốt cháy nội tâm, Nhan Y Lam đi nhanh đến bên cạnh Khương Ngưng Túy, vẫn chưa cất lời, chỉ thấy người trước mắt đã trước nàng một bước vươn tay nhẹ nhàng đặt lên giữa chân mày nàng, cười nói:
"Đáp ứng ta, sau này mỗi năm, ngoại trừ ngày giỗ của tỷ tỷ, Trưởng công chúa cũng không được cau mày nữa."
Biết rất rõ nàng đang buồn bực chuyện gì, thế nhưng Khương Ngưng Túy lại vẫn có thể nói đến vân đạm phong khinh như thế, Nhan Y Lam cầm lấy bàn tay đang phủ lên mi tâm của nàng, lời muốn trách cứ lại chứa trong yết hầu, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, nàng bất đắc dĩ nói:
"Vì sao lúc nào cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời ta?"
"Bởi vì ta muốn cùng ngươi hồi cung." Khương Ngưng Túy thẳng thắn đáp.
"Ta đã là Thái tử phi, liền không có đạo lý luôn ngây người ở Tướng Quân phủ."
Siết chặt lấy bàn tay kia, Nhan Y Lam tránh né ánh mắt Khương Ngưng Túy, thanh âm nhẹ nhàng:
"Lòng của ngươi cũng không ở trong cung, hà tất ủy khuất bản thân trở về?"
"Nhưng lòng của ta đang ở nơi Trưởng công chúa." Vứt bỏ đạm mạc tự giữ những ngày qua, Khương Ngưng Túy bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, ý cười như ánh dương tỏa nắng, lại nhu nhuyễn như đám mây trắng lượn lờ nơi chân trời.
"Nếu ta đã đem bản thân cho Trưởng công chúa, Trưởng công chúa tự nhiên có nghĩa vụ mang theo bên người, bảo quản thỏa đáng."
Nếu như đặt vào ngày thường, nghe Khương Ngưng Túy khó có được một phen nói thật như vậy, Nhan Y Lam không khỏi sẽ mở miệng trêu đùa nàng một phen, thế nhưng hôm nay nàng cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Khương Ngưng Túy lại thâm sâu như thế, phải nhìn rất tỉ mỉ cẩn thận mới có thể phát hiện trong mắt nàng bất giác lướt qua vài phần lay động, cạn đến cơ hồ không nhìn thấy.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Nhan Y Lam trước nay đều không chỉ là mỹ lệ, càng hàm chứa một loại lạnh lẽo không giận tự uy, nàng dùng đôi mắt sâu không thấy đáy này quan sát Khương Ngưng Túy vài lần, mới từng câu từng chữ nói rõ:
"Ngươi có biết theo ta hồi cung, sẽ có bao nhiêu nguy hiểm không?"
"Ta biết." Khương Ngưng Túy ánh mắt khẽ động, chậm rãi nói:
"Cho dù Trưởng công chúa đang có ý định gì, muốn mạo hiểm ra sao, Trưởng công chúa đều không có đường lui cũng không có lựa chọn, chỉ có thể mang theo ta bên người." Khương Ngưng Túy khẽ cười, lộ ra chút hàm xúc cười nhạo.
"Đương nhiên, nếu Trưởng công chúa ghét bỏ ta trói buộc phiền toái, đại khái có thể vứt ta trên núi không quản không nhìn."
Nhan Y Lam xưa nay đều biết Khương Ngưng Túy rất thích dùng ngữ điệu nguội lạnh để nói, thế nhưng lại không ngờ rằng nàng lại miệng lưỡi lanh lợi như thế, Nhan Y Lam thoáng chốc không biết trả lời thế nào, chỉ có thể phì cười than thở:
"Ngươi thực là..."
"Hơn nữa, ta lại có gì phải sợ chứ?" Khương Ngưng Túy cầm ngược lại tay Nhan Y Lam, nhẹ giọng nói:
"Trưởng công chúa nếu là sống, ta tất sẽ không chết, Trưởng công chúa nếu chết, ta lại sống thế nào đây?"
Lời vừa dứt, Nhan Y Lam đột nhiên vươn tay ôm Khương Ngưng Túy, khiến nàng lảo đảo một cái, nặng nề ngã vào lòng nàng ấy. Tùy ý đôi tay đang ôm mình từ từ siết chặt, hận không thể giờ khắc này dung nhập vào ngực, Khương Ngưng Túy không động cũng không tránh, tim đập kịch liệt lại đau đớn, thế nhưng Khương Ngưng Túy lại vô cùng nhẹ mà cười.
"Ngưng Túy." Hô hấp của Nhan Y Lam lượn lờ bên tai Khương Ngưng Túy, cằm đặt trên vai Khương Ngưng Túy, lời nói rất khẽ, từng câu từng chữ rơi vào trong lòng Khương Ngưng Túy boong boong vang dội.
"Ta phải may mắn đến mức nào, mới có thể gặp được ngươi."
Trong quãng đời hoang lạnh còn lại của ta, ta đã từng cho rằng nhân sinh của mình từ cái đêm khuya bốn năm trước đã kết thúc, nhưng ngươi lại cho ta nhìn thấy một đoạn bắt đầu khác.
Đến tận lúc gặp được ngươi, ta rốt cuộc mới nguyện ý tin tưởng, ông trời đối với ta cũng không tính là bạc.
Khương Ngưng Túy hơi nghiêng đầu, nụ hôn nhẹ như mưa phùn rơi vào bên môi Nhan Y Lam, mà thanh âm của nàng cũng mang theo nhu nhuyễn vô cùng, giống như nước suối ấm ngày xuân, từng chút từng chút rót vào nội tâm khô khốc của Nhan Y Lam.
"Cho nên Nhan Y Lam, để ta lưu lại bên cạnh ngươi."
Cho dù không làm được một lưỡi đao sắc bén trong tay ngươi, ít nhất có thể bồi ngươi, cùng sinh cùng tử, vĩnh viễn không chia li.
Giống như bốn năm trước Nhan Y Lam không thể ngăn cản Khương Sơ Ảnh, hiện giờ nhìn Khương Ngưng Túy vừa kiên định vừa cố chấp trước mắt, Nhan Y Lam cũng đồng dạng vô pháp ngăn cản nói không, bởi vì nàng có thể nhìn thấu được phần cường thế cùng kiên trì ẩn bên dưới vẻ ngoài lãnh đạm của các nàng, như ngòi lửa giấu dưới núi băng, hừng hực chi thế không ai có thể ngăn chặn.
"Nếu đã quyết định, vậy sau này ngươi cũng tuyệt đối đừng hối hận." Đi theo bên cạnh Nhan Y Lam, không chỉ là một con đường nguy hiểm nhất, cả hai người các nàng trong lòng đều biết rõ.
Nhan Y Lam buông Khương Ngưng Túy ra, dẫn đầu đi đến bên cạnh xe ngựa.
"Lên xe đi."
Theo Nhan Y Lam tiến vào xe ngựa của nàng, thấy Bích Diên cùng Thanh Phù xoay người ngồi vào chiếc xe ngựa còn lại của mình, Khương Ngưng Túy buông rèm, khom ngươi ngồi bên cạnh Nhan Y Lam, liền thấy Nhan Y Lam nghiêng người dựa vào, đầu gác lên vai mình.
"Ngưng Túy."
Trong xe ngựa mờ tối, Khương Ngưng Túy nghe thanh âm của Nhan Y Lam chậm rãi vang lên, mang theo ngưng trọng không dễ phát giác. Lòng của nàng không khỏi theo tiếng gọi của Nhan Y Lam mà từ từ thu chặt, nhưng cũng không lên tiếng trả lời, bởi vì nàng biết, sau loại ngữ khí này của Nhan Y Lam, nhất định có lời thâm trọng muốn nói.
"Ngươi có biết, lúc đối mặt Sơ Ảnh, lòng ta khổ sở nhất là gì không?" Nhan Y Lam hơi nghiêng đầu, cả khuôn mặt đều chôn trong bóng tối, giống như muốn che giấu tất cả biểu tình trên mặt mình, không muốn để bất cứ ai thấy sự yếu đuối cùng bi thương của nàng.
"Việc ta khổ sở nhất, là cho dù năm đó Sơ Ảnh không tự chủ trương đóng đạo cửa thành kia, ta cũng vẫn phải làm như vậy."
Thì ra đạo cửa thành kia, là Khương Sơ Ảnh hạ lệnh đóng?!
Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy vừa kinh vừa đau, kinh là vì chân tướng này dĩ nhiên lại khiến người khác khó mà tin được, đau là Nhan Y Lam cư nhiên gánh lấy những lời nói thâm sâu của người trong thiên hạ nhiều năm như vậy, lại chưa từng muốn đi giải thích gì. Thế nhưng chút cảm thụ này chỉ chợt lóe lên trong lòng nàng, cuối cùng lại bị nghi hoặc sâu sắc thay thế, nàng không nghĩ ra, tại sao Nhan Y Lam lại muốn ở thời khắc này, nói cho nàng về chuyện cũ của Khương Sơ Ảnh.
Những lời này của Nhan Y Lam, rốt cuộc muốn truyền đạt cho mình dạng tin tức gì.
Đáng tiếc Khương Ngưng Túy còn chưa kịp suy nghĩ sâu, nàng đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận huyên náo, xa phu bên ngoài hô tô 'Có thích khách.', sau đó là một tiếng kêu thảm, Khương Ngưng Túy thầm biết đại sự không ổn, vội vàng chuyển tay nhìn Nhan Y Lam, đã thấy nàng chẳng biết từ lúc nào đã nâng đầu dậy, thần tình không chút hoảng loạn, chỉ có một mảnh lạnh lẽo.
Chợt nghe tiếng lợi khí phá không mà đến, đang hướng về phía xe ngựa của các nàng, Nhan Y Lam tỉ mỉ nghiêng tai phân biệt một phương hướng đại khái, sau đó nhạy bén nghiêng đầu, vươn tay đem Khương Ngưng Túy bảo hộ trước người, hai người theo lực đạo của nàng mà cúi thân thể, một mũi tên mạnh mẽ sượt qua đỉnh đầu, đâm vào trên khung cửa.
Ý thức được sự tình có biến, Khương Ngưng Túy được Nhan Y Lam bảo hộ trong lòng một chút cũng không dám giãy dụa, trái tim cơ hồ nhảy đến yết hầu, hồi thần lại nghe thấy Nhan Y Lam trên đỉnh đầu nàng hài hước bật cười, rõ ràng tình huống vạn phần khẩn cấp, thanh âm của nàng ấy lại như ngày thường, không chút nghiêm chỉnh.
"Nhìn xem, hối hận rồi sao?"
- ----
Tất niên rồi, mới đó mà ta đã đào hố này gần 3 năm:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.