Chương 147
Ti Mộ
01/06/2021
Hoàng cung Nhan Quốc vào đông lại thanh lãnh vô tình như chính cung điện vô tận này vậy, gió rét thấu xương xào xạc, thổi qua hành lang trống trải, đến càng nửa đêm càng lộ vẻ lạnh lẽo.
Dưới màn đêm xanh đen, bộ liễn của Nhan Quân Nghiêu đi trên cung đạo không một bóng người, một đường đi đến Phượng Nghi cung, lúc này mới vội vã ngừng lại.
Phất tay cho lui tất cả cung nhân theo sau, Nhan Quân Nghiêu một mình đi vào Phượng Nghi cung, Bích Diên sớm đã ở ngoài cửa điện nghênh đón, thấy Nhan Quân Nghiêu bước nhanh đến, liền vội vàng hành lễ:
"Bái kiến Thái tử."
Nhan Quân Nghiêu yên lặng gật đầu, theo con đường Bích Diên tránh đi, thẳng tiến vào điện, tận khi Nhan Quân Nghiêu đã vào đại điện, Bích Diên lúc này mới đứng lên, hướng các cung nhân ngoài cửa cho một cái liếc mắt, bọn họ lập tức lĩnh ý, đều lui xuống.
Nửa đêm nhận được mật hàm mà Nhan Y Lam sai người đưa đến, nói có việc triệu kiến, Nhan Quân Nghiêu cơ hồ là một khắc cũng không dám trễ nãi chạy đến, gần đây Nhan Y Lam thân thể vẫn luôn không thấy tốt hơn, lúc này đột nhiên gấp gáp cho triệu hắn, nghĩ đến những thứ này, dọc theo đường đi hắn thầm nghĩ đến trăm nghìn loại giả tưởng, mỗi loại đều khiến lòng hắn nặng thêm vài phần.
Bước vào thiền điện, Nhan Quân Nghiêu ngẩng đầu trông thấy một bóng người đưa lưng về phía hắn ngồi trước bàn cờ, dáng người quen thuộc như thế, nhưng Nhan Quân Nghiêu lại chính là không dám bước lên thêm bước nào nữa, thậm chí không dám gọi ra tên của người đó.
Tựa hồ nghe được động tĩnh, người kia quay đầu lại, tháo đi mặt nạ, lộ ra hình dáng vốn có, một đôi mắt tĩnh như hồ chuẩn xác rơi vào trên người Nhan Quân Nghiêu, bỗng nhiên cười cười, gương mặt lãnh nhược băng sương thoáng chốc trở nên có sức sống, khiến cả đại điện rực rỡ cũng trở nên thất sắc.
"Ngưng Túy, sao lại là nàng?"
Nhan Quân Nghiêu có chút không dám tin, sự tình khi đó rõ mồn một trước mắt, hắn vẫn nhớ kỹ sau lần hoàng tỷ bị tập kích ngoài cung, chịu trọng thương hồi cung, không lâu sau đã nghe được Tướng Quân phủ bị hỏa hoạn, Thái tử phi bị nhốt trong phòng ngủ, cháy đến hài cốt không còn, ba ngày sau hạ táng hoàng lăng, từ đó hoàng tỷ chưa từng gượng dậy nổi, toàn bộ Đại Nhan đều lâm vào nguy nan.
Nhưng lại cứ vào lúc này, Nhan Quân Nghiêu dĩ nhiên sẽ ở địa phương khó có thể nhất, nhìn thấy người không nên xuất hiện nhất. Lần gặp mặt này, thật đúng là có chút vị đạo như mộng.
Khương Ngưng Túy từ trước bàn đứng lên, đi đến bên kia bàn trà, vươn tay làm ý bảo, mời Nhan Quân Nghiêu ngồi xuống.
"Thái tử, đã lâu không gặp."
Theo lời Khương Ngưng Túy ngồi xuống, Nhan Quân Nghiêu nửa tin nửa ngờ đánh giá gương mặt đang gần ngay trước mắt, do dự nói:
"Ta nghĩ rằng nàng đã..."
"Đã chết." Khương Ngưng Túy nhàn nhạt thay Nhan Quân Nghiêu nói ra lời cuối, tiện đà cười nói:
"Kỳ thực cái này cũng không sai, suy cho cùng từ nay về sau, ta cũng không làm Khương Ngưng Túy được nữa rồi."
Mặc dù không thể hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa bên trong, nhưng cũng khiến hắn xấu hổ khổ sở, vì che giấu sự không dễ chịu nơi đáy lòng, hắn nhìn quanh cung điện một vòng, đổi đề tài.
"Hoàng tỷ triệu ta vào cung, sao lại không thấy nàng?"
"Trưởng công chúa đang nghỉ ngơi ở nội điện." Khương Ngưng Túy thay Nhan Quân Nghiêu rót một chén trà nóng, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
"Thật không dám giấu diếm, lần này cho triệu Thái tử vào cung, là ý của ta."
Nhan Quân Nghiêu cũng không định cùng Khương Ngưng Túy tính toán chuyện giả truyền thánh chỉ nên luận tội gì, hắn chỉ có chút kỳ quái dụng ý Khương Ngưng Túy gọi hắn đến.
"Vì chuyện gì?"
"Vì hai chuyện." Khương Ngưng Túy hơi trầm ngâm chốc lát.
"Thứ nhất, lần này ta hồi cung, nếu vô ý bị người có tâm biết được nhất định sẽ khiến sóng to gió lớn, vì vậy còn phải tạm thời phiền Thái tử thay ta che giấu chuẩn bị, trước khi Trưởng công chúa còn chưa khỏi hẳn, ta không muốn gây thêm rắc rối. Thứ hai, Thái tử ít ngày nữa sẽ đăng cơ, hiện giờ thế cục trong triều thuấn tức vạn biến, Thái tử vừa chưởng quản chính quyền, vạn sự đều phải làm lại từ đầu, khó tránh khỏi sẽ gặp phải một ít trở ngại chèn ép. Ngô vương bên kia còn có phụ thân xuất binh trấn áp, hắn giờ đã là chim trong lồng chắp cánh khó thoát, mà trong cung cũng không thiếu trung thần nghĩs sĩ từng phụ tá tiên đế cùng Trưởng công chúa, nếu không phải là việc đặc biệt khó giải quyết, khẩn cầu Thái tử đừng quấy nhiễu đến Trưởng công chúa, khiến nàng lo lắng."
Từng lời từng câu của Khương Ngưng Túy đều lộ ra sự quan tâm với Nhan Y Lam, Nhan Quân Nghiêu không khỏi rũ mắt nhìn chén trà trong tay, cười khổ:
"Ngưng Túy, thời gian này hoàng tỷ thân mang trọng bệnh, triều đình đại loạn, nàng có biết ta mới hiểu ra được đạo lý gì sao?"
Động tác vén nắp trà hơi chậm, nàng ngước mắt nhìn Nhan Quân Nghiêu, ý bảo hắn nói tiếp.
Nhan Quân Nghiêu tiếp tục.
"Trước đây ta tuổi trẻ vô tri, hiểu lầm hoàng tỷ rất nhiều, lại tâm cao khí ngạo, cho rằng thiên hạ này dù không có hoàng tỷ, ta cũng vẫn có thể làm ra thành tựu cho nàng, cho phụ hoàng mẫu hậu, cho hoàng thất liệt tổ liệt tông xem, nhưng đến hiện giờ, ta mới hiểu mình sai rồi, Đại Nhan này, đế vị này, không phải ai cũng có thể ngồi, không có hoàng tỷ, triều đình chia bè kết phái, ta không biết, sau hoàng tỷ, ta có thể làm tốt ngôi vị hoàng đế này hay không." Hắn không khỏi lắc đầu bật cười.
"Đại Nhan không thể không có hoàng tỷ."
"Những lời này, ai cũng có thể nói, chỉ Thái tử là không." Khương Ngưng Túy ánh mắt trầm nặng nhìn về phía Nhan Quân Nghiêu.
"Nếu như ngay cả chính ngươi đều không thể tin bản thân có thể làm một quân vương tốt, thì làm sao có thể khiến toàn bộ bách tính thiên hạ thần phục ngươi. Trừ nịnh thần, thanh quân trắc, hoàng tỷ ngươi đã vì ngươi mà để lại một thế cục an định, một con đường bằng phẳng hướng đến vương vị, cho dù là vì hồi báo phần dụng tâm lương khổ này của nàng, ngươi cũng nên làm một quân vương tốt."
Nhan Quân Nghiêu khẽ run, lập tức hỏi:
"Lời này, là ý của hoàng tỷ?"
"Nàng vẫn chưa nói gì." Khương Ngưng Túy mỉm cười, băng tuyết trong mắt dần tan thành một mảnh ấm áp.
"Nhưng ta hiểu nàng."
Tuy là Khương Ngưng Túy từ đầu đến cuối chưa từng tỏ rõ bất cứ một câu tình ý nào với Nhan Y Lam, nhưng tình thâm ý trọng bên trong, Nhan Quân Nghiêu lại nghe được chân chân thực thực, lại không chút do dự.
Phát hiện bản thân tiếp tục ở lại cũng là dư thừa, Nhan Quân Nghiêu thức thời đứng dậy, hắn đi đến cửa lớn đại điện, bất giác quay đầu nhìn Khương Ngưng Túy, thấy nàng vẫn đang ngồi dưới ánh nến, cúi đầu pha trà, yết hầu trượt vài cái, mới nói:
"Ta sẽ thử làm một quân vương tốt."
"Ân." Khương Ngưng Túy khẽ nhấp một ngụm trà, cười nhìn về phía Nhan Quân Nghiêu, đáy mắt một mảnh lay động.
"Ta mỏi mắt mong chờ."
Tiễn Nhan Quân Nghiêu rời đi, Khương Ngưng Túy xoay người hướng đến nội điện, xuyên qua tầng tầng màn che, theo ánh sáng le lói từ bên trong, trên sa mạn hiện ra một thân tư yêu diễm mơ hồ, cách lụa mỏng phiêu động, đạo thân ảnh kia như khói như ảo, đẹp không giống phàm nhân.
Hất ra màn che trước mặt, Khương Ngưng Túy liếc mắt đã thấy Nhan Y Lam, thoát đi một thân cung trang phiền phức, nàng lại càng thêm vài phần thanh cốt linh tú, là dáng dấp thanh thản Khương Ngưng Túy chưa từng gặp, thấy nàng đang tựa vào giường hơi nhắm mắt dưỡng thần, không đành lòng quấy rầy chút an nhàn khó có đươc của nàng, Khương Ngưng Túy nhẹ bước đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhận thấy động tĩnh bên cạnh, Nhan Y Lam mắt cũng không mở, miễn cưỡng hỏi:
"Ngươi cùng Thái tử đều hàn huyên cái gì?"
Thay Nhan Y Lam đem chăn gấm đắp chặt chẽ, Khương Ngưng Túy đạm nhiên trả lời:
"Trưởng công chúa trong lòng nếu đã hiểu rõ, cần gì phải hỏi nhiều thêm câu này."
Nhan Y Lam mở mắt nhìn về phía Khương Ngưng Túy, đôi mắt yêu nhiêu chứa đầy ý cười.
"Thái tử phi, ngươi sẽ không trò chuyện phiếm."
"Thái tử phi đã nhập lăng rồi." Không để ý đến sự trêu đùa của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy đứng lên nói:
"Người chết tự nhiên sẽ không nói được tiếng người."
Thấy Khương Ngưng Túy dự định rời đi, Nhan Y Lam bản năng vươn tay giữ lại, động tác thoáng chốc này khiến vết thương cũ trên bả vai nàng lại kịch liệt phát đau, nàng thoát đi lực đạo trong tay, vì không muốn cho Khương Ngưng Túy phát hiện, trên mặt nàng vẫn mang theo ý cười miễn cưỡng.
"Ta bây giờ vết thương cũ chưa lành, Thái tử một người độc chưởng Đại Nhan, khó tránh sẽ gặp phải nhiều vấn đề khó giải quyết, nếu ngươi buộc hắn tự đảm đương quá sớm, ta sợ sẽ có phản ứng ngược."
Khương Ngưng Túy hỏi vặn lại:
"Trước đây lúc Trưởng công chúa đăng vương vị, lại có ai thay ngươi suy nghĩ như thế."
Biết Khương Ngưng Túy vẫn luôn bất mãn với hành vi ngày trước của Nhan Quân Nghiêu, cũng biết Khương Ngưng Túy đang lo lắng cho thân thể mình, cho nên Nhan Y Lam cũng không định nói thêm gì nữa, mà nhẹ cầm lấy tay Khương Ngưng Túy, ý bảo nàng ấy trở lại bên cạnh nàng.
"Ngươi đến đây."
Khương Ngưng Túy ngẩn ra, sau đó theo lời xoay người ngồi xuống, nghĩ đến những lời sắc bén khi nãy mình đã nói, bất giác lại có chút hối hận.
Nhan Y Lam vươn tay vén đi vài sợi tóc trên trán Khương Ngưng Túy đến sau tai, tinh tế quan sát chốc lát, bất đắc dĩ nói:
"Về sau, ta đều theo ngươi là được."
Lúc nói những lời này, khí thế uy nghiêm ở mi gian Nhan Y lam phai đi không ít, đáy mắt một mảnh sủng nịch ôn nhu, trong điện vẫn ánh nến chập chờn, ánh sáng nhợt nhạt quyến luyến trên mi mắt, hắt ra một đạo thiển ảnh, mềm mại như nắng ấm.
Khương Ngưng Túy bỗng nhiên nhớ đến rất nhiều năm trước, khi đó Nhan Y Lam vẫn chưa lên ngôi cũng là dáng vẻ rực rỡ như thế, như loại rượu thuần liệt nhất trên đời, cũng là kiêu dương chói lọi nhất nơi chân trời, một ý cười đều khiến thiên quang thất sắc, một Nhan Y Lam chói mắt như thế, nàng đều ghi tạc vào lòng.
"Vì sao không nói lời nào?" Bàn tay dời xuống, vuốt ve gương mặt của Khương Ngưng Túy, thanh âm càng ôn nhu.
"Đã là vạn sự theo ta, vậy thì thỉnh Trưởng công chúa nhanh chóng tốt lên."Đầu ngón tay nhẹ chạm vào bàn tay đang xoa má mình của Nhan Y Lam, tiện đà cúi người hôn vào khóe miệng Nhan Y Lam, nàng mi nhãn hơi rũ, nhẹ giọng nói:
"Nhan Y Lam, ngươi phải nhanh tốt lên. Đợi ngươi khỏi hẳn, xem như trao đổi, ta lại nói cho ngươi một bí mật."
Theo động tác cúi người của Khương Ngưng Túy, tay Nhan Y Lam lướt qua sợi tóc mềm mại của nàng một cách tự nhiên, nàng nhẹ vỗ về mái tóc dài mịn màng của Khương Ngưng Túy, nghe được Khương Ngưng Túy nhẹ giọng nói nhỏ bên tai, không khỏi híp mắt lại hỏi:
"Bí mật gì?"
"Ngươi khỏe lại, ta liền nói cho ngươi biết." Khương Ngưng Túy học dáng vẻ trêu cợt của Nhan Y Lam khi đùa nàng ngày trước, ác liệt khẽ cong khóe môi.
"Có điều Trưởng công chúa thông minh như vậy, không ngại tự mình đoán xem."
Dưới màn đêm xanh đen, bộ liễn của Nhan Quân Nghiêu đi trên cung đạo không một bóng người, một đường đi đến Phượng Nghi cung, lúc này mới vội vã ngừng lại.
Phất tay cho lui tất cả cung nhân theo sau, Nhan Quân Nghiêu một mình đi vào Phượng Nghi cung, Bích Diên sớm đã ở ngoài cửa điện nghênh đón, thấy Nhan Quân Nghiêu bước nhanh đến, liền vội vàng hành lễ:
"Bái kiến Thái tử."
Nhan Quân Nghiêu yên lặng gật đầu, theo con đường Bích Diên tránh đi, thẳng tiến vào điện, tận khi Nhan Quân Nghiêu đã vào đại điện, Bích Diên lúc này mới đứng lên, hướng các cung nhân ngoài cửa cho một cái liếc mắt, bọn họ lập tức lĩnh ý, đều lui xuống.
Nửa đêm nhận được mật hàm mà Nhan Y Lam sai người đưa đến, nói có việc triệu kiến, Nhan Quân Nghiêu cơ hồ là một khắc cũng không dám trễ nãi chạy đến, gần đây Nhan Y Lam thân thể vẫn luôn không thấy tốt hơn, lúc này đột nhiên gấp gáp cho triệu hắn, nghĩ đến những thứ này, dọc theo đường đi hắn thầm nghĩ đến trăm nghìn loại giả tưởng, mỗi loại đều khiến lòng hắn nặng thêm vài phần.
Bước vào thiền điện, Nhan Quân Nghiêu ngẩng đầu trông thấy một bóng người đưa lưng về phía hắn ngồi trước bàn cờ, dáng người quen thuộc như thế, nhưng Nhan Quân Nghiêu lại chính là không dám bước lên thêm bước nào nữa, thậm chí không dám gọi ra tên của người đó.
Tựa hồ nghe được động tĩnh, người kia quay đầu lại, tháo đi mặt nạ, lộ ra hình dáng vốn có, một đôi mắt tĩnh như hồ chuẩn xác rơi vào trên người Nhan Quân Nghiêu, bỗng nhiên cười cười, gương mặt lãnh nhược băng sương thoáng chốc trở nên có sức sống, khiến cả đại điện rực rỡ cũng trở nên thất sắc.
"Ngưng Túy, sao lại là nàng?"
Nhan Quân Nghiêu có chút không dám tin, sự tình khi đó rõ mồn một trước mắt, hắn vẫn nhớ kỹ sau lần hoàng tỷ bị tập kích ngoài cung, chịu trọng thương hồi cung, không lâu sau đã nghe được Tướng Quân phủ bị hỏa hoạn, Thái tử phi bị nhốt trong phòng ngủ, cháy đến hài cốt không còn, ba ngày sau hạ táng hoàng lăng, từ đó hoàng tỷ chưa từng gượng dậy nổi, toàn bộ Đại Nhan đều lâm vào nguy nan.
Nhưng lại cứ vào lúc này, Nhan Quân Nghiêu dĩ nhiên sẽ ở địa phương khó có thể nhất, nhìn thấy người không nên xuất hiện nhất. Lần gặp mặt này, thật đúng là có chút vị đạo như mộng.
Khương Ngưng Túy từ trước bàn đứng lên, đi đến bên kia bàn trà, vươn tay làm ý bảo, mời Nhan Quân Nghiêu ngồi xuống.
"Thái tử, đã lâu không gặp."
Theo lời Khương Ngưng Túy ngồi xuống, Nhan Quân Nghiêu nửa tin nửa ngờ đánh giá gương mặt đang gần ngay trước mắt, do dự nói:
"Ta nghĩ rằng nàng đã..."
"Đã chết." Khương Ngưng Túy nhàn nhạt thay Nhan Quân Nghiêu nói ra lời cuối, tiện đà cười nói:
"Kỳ thực cái này cũng không sai, suy cho cùng từ nay về sau, ta cũng không làm Khương Ngưng Túy được nữa rồi."
Mặc dù không thể hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa bên trong, nhưng cũng khiến hắn xấu hổ khổ sở, vì che giấu sự không dễ chịu nơi đáy lòng, hắn nhìn quanh cung điện một vòng, đổi đề tài.
"Hoàng tỷ triệu ta vào cung, sao lại không thấy nàng?"
"Trưởng công chúa đang nghỉ ngơi ở nội điện." Khương Ngưng Túy thay Nhan Quân Nghiêu rót một chén trà nóng, cũng không ngẩng đầu lên mà nói:
"Thật không dám giấu diếm, lần này cho triệu Thái tử vào cung, là ý của ta."
Nhan Quân Nghiêu cũng không định cùng Khương Ngưng Túy tính toán chuyện giả truyền thánh chỉ nên luận tội gì, hắn chỉ có chút kỳ quái dụng ý Khương Ngưng Túy gọi hắn đến.
"Vì chuyện gì?"
"Vì hai chuyện." Khương Ngưng Túy hơi trầm ngâm chốc lát.
"Thứ nhất, lần này ta hồi cung, nếu vô ý bị người có tâm biết được nhất định sẽ khiến sóng to gió lớn, vì vậy còn phải tạm thời phiền Thái tử thay ta che giấu chuẩn bị, trước khi Trưởng công chúa còn chưa khỏi hẳn, ta không muốn gây thêm rắc rối. Thứ hai, Thái tử ít ngày nữa sẽ đăng cơ, hiện giờ thế cục trong triều thuấn tức vạn biến, Thái tử vừa chưởng quản chính quyền, vạn sự đều phải làm lại từ đầu, khó tránh khỏi sẽ gặp phải một ít trở ngại chèn ép. Ngô vương bên kia còn có phụ thân xuất binh trấn áp, hắn giờ đã là chim trong lồng chắp cánh khó thoát, mà trong cung cũng không thiếu trung thần nghĩs sĩ từng phụ tá tiên đế cùng Trưởng công chúa, nếu không phải là việc đặc biệt khó giải quyết, khẩn cầu Thái tử đừng quấy nhiễu đến Trưởng công chúa, khiến nàng lo lắng."
Từng lời từng câu của Khương Ngưng Túy đều lộ ra sự quan tâm với Nhan Y Lam, Nhan Quân Nghiêu không khỏi rũ mắt nhìn chén trà trong tay, cười khổ:
"Ngưng Túy, thời gian này hoàng tỷ thân mang trọng bệnh, triều đình đại loạn, nàng có biết ta mới hiểu ra được đạo lý gì sao?"
Động tác vén nắp trà hơi chậm, nàng ngước mắt nhìn Nhan Quân Nghiêu, ý bảo hắn nói tiếp.
Nhan Quân Nghiêu tiếp tục.
"Trước đây ta tuổi trẻ vô tri, hiểu lầm hoàng tỷ rất nhiều, lại tâm cao khí ngạo, cho rằng thiên hạ này dù không có hoàng tỷ, ta cũng vẫn có thể làm ra thành tựu cho nàng, cho phụ hoàng mẫu hậu, cho hoàng thất liệt tổ liệt tông xem, nhưng đến hiện giờ, ta mới hiểu mình sai rồi, Đại Nhan này, đế vị này, không phải ai cũng có thể ngồi, không có hoàng tỷ, triều đình chia bè kết phái, ta không biết, sau hoàng tỷ, ta có thể làm tốt ngôi vị hoàng đế này hay không." Hắn không khỏi lắc đầu bật cười.
"Đại Nhan không thể không có hoàng tỷ."
"Những lời này, ai cũng có thể nói, chỉ Thái tử là không." Khương Ngưng Túy ánh mắt trầm nặng nhìn về phía Nhan Quân Nghiêu.
"Nếu như ngay cả chính ngươi đều không thể tin bản thân có thể làm một quân vương tốt, thì làm sao có thể khiến toàn bộ bách tính thiên hạ thần phục ngươi. Trừ nịnh thần, thanh quân trắc, hoàng tỷ ngươi đã vì ngươi mà để lại một thế cục an định, một con đường bằng phẳng hướng đến vương vị, cho dù là vì hồi báo phần dụng tâm lương khổ này của nàng, ngươi cũng nên làm một quân vương tốt."
Nhan Quân Nghiêu khẽ run, lập tức hỏi:
"Lời này, là ý của hoàng tỷ?"
"Nàng vẫn chưa nói gì." Khương Ngưng Túy mỉm cười, băng tuyết trong mắt dần tan thành một mảnh ấm áp.
"Nhưng ta hiểu nàng."
Tuy là Khương Ngưng Túy từ đầu đến cuối chưa từng tỏ rõ bất cứ một câu tình ý nào với Nhan Y Lam, nhưng tình thâm ý trọng bên trong, Nhan Quân Nghiêu lại nghe được chân chân thực thực, lại không chút do dự.
Phát hiện bản thân tiếp tục ở lại cũng là dư thừa, Nhan Quân Nghiêu thức thời đứng dậy, hắn đi đến cửa lớn đại điện, bất giác quay đầu nhìn Khương Ngưng Túy, thấy nàng vẫn đang ngồi dưới ánh nến, cúi đầu pha trà, yết hầu trượt vài cái, mới nói:
"Ta sẽ thử làm một quân vương tốt."
"Ân." Khương Ngưng Túy khẽ nhấp một ngụm trà, cười nhìn về phía Nhan Quân Nghiêu, đáy mắt một mảnh lay động.
"Ta mỏi mắt mong chờ."
Tiễn Nhan Quân Nghiêu rời đi, Khương Ngưng Túy xoay người hướng đến nội điện, xuyên qua tầng tầng màn che, theo ánh sáng le lói từ bên trong, trên sa mạn hiện ra một thân tư yêu diễm mơ hồ, cách lụa mỏng phiêu động, đạo thân ảnh kia như khói như ảo, đẹp không giống phàm nhân.
Hất ra màn che trước mặt, Khương Ngưng Túy liếc mắt đã thấy Nhan Y Lam, thoát đi một thân cung trang phiền phức, nàng lại càng thêm vài phần thanh cốt linh tú, là dáng dấp thanh thản Khương Ngưng Túy chưa từng gặp, thấy nàng đang tựa vào giường hơi nhắm mắt dưỡng thần, không đành lòng quấy rầy chút an nhàn khó có đươc của nàng, Khương Ngưng Túy nhẹ bước đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhận thấy động tĩnh bên cạnh, Nhan Y Lam mắt cũng không mở, miễn cưỡng hỏi:
"Ngươi cùng Thái tử đều hàn huyên cái gì?"
Thay Nhan Y Lam đem chăn gấm đắp chặt chẽ, Khương Ngưng Túy đạm nhiên trả lời:
"Trưởng công chúa trong lòng nếu đã hiểu rõ, cần gì phải hỏi nhiều thêm câu này."
Nhan Y Lam mở mắt nhìn về phía Khương Ngưng Túy, đôi mắt yêu nhiêu chứa đầy ý cười.
"Thái tử phi, ngươi sẽ không trò chuyện phiếm."
"Thái tử phi đã nhập lăng rồi." Không để ý đến sự trêu đùa của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Túy đứng lên nói:
"Người chết tự nhiên sẽ không nói được tiếng người."
Thấy Khương Ngưng Túy dự định rời đi, Nhan Y Lam bản năng vươn tay giữ lại, động tác thoáng chốc này khiến vết thương cũ trên bả vai nàng lại kịch liệt phát đau, nàng thoát đi lực đạo trong tay, vì không muốn cho Khương Ngưng Túy phát hiện, trên mặt nàng vẫn mang theo ý cười miễn cưỡng.
"Ta bây giờ vết thương cũ chưa lành, Thái tử một người độc chưởng Đại Nhan, khó tránh sẽ gặp phải nhiều vấn đề khó giải quyết, nếu ngươi buộc hắn tự đảm đương quá sớm, ta sợ sẽ có phản ứng ngược."
Khương Ngưng Túy hỏi vặn lại:
"Trước đây lúc Trưởng công chúa đăng vương vị, lại có ai thay ngươi suy nghĩ như thế."
Biết Khương Ngưng Túy vẫn luôn bất mãn với hành vi ngày trước của Nhan Quân Nghiêu, cũng biết Khương Ngưng Túy đang lo lắng cho thân thể mình, cho nên Nhan Y Lam cũng không định nói thêm gì nữa, mà nhẹ cầm lấy tay Khương Ngưng Túy, ý bảo nàng ấy trở lại bên cạnh nàng.
"Ngươi đến đây."
Khương Ngưng Túy ngẩn ra, sau đó theo lời xoay người ngồi xuống, nghĩ đến những lời sắc bén khi nãy mình đã nói, bất giác lại có chút hối hận.
Nhan Y Lam vươn tay vén đi vài sợi tóc trên trán Khương Ngưng Túy đến sau tai, tinh tế quan sát chốc lát, bất đắc dĩ nói:
"Về sau, ta đều theo ngươi là được."
Lúc nói những lời này, khí thế uy nghiêm ở mi gian Nhan Y lam phai đi không ít, đáy mắt một mảnh sủng nịch ôn nhu, trong điện vẫn ánh nến chập chờn, ánh sáng nhợt nhạt quyến luyến trên mi mắt, hắt ra một đạo thiển ảnh, mềm mại như nắng ấm.
Khương Ngưng Túy bỗng nhiên nhớ đến rất nhiều năm trước, khi đó Nhan Y Lam vẫn chưa lên ngôi cũng là dáng vẻ rực rỡ như thế, như loại rượu thuần liệt nhất trên đời, cũng là kiêu dương chói lọi nhất nơi chân trời, một ý cười đều khiến thiên quang thất sắc, một Nhan Y Lam chói mắt như thế, nàng đều ghi tạc vào lòng.
"Vì sao không nói lời nào?" Bàn tay dời xuống, vuốt ve gương mặt của Khương Ngưng Túy, thanh âm càng ôn nhu.
"Đã là vạn sự theo ta, vậy thì thỉnh Trưởng công chúa nhanh chóng tốt lên."Đầu ngón tay nhẹ chạm vào bàn tay đang xoa má mình của Nhan Y Lam, tiện đà cúi người hôn vào khóe miệng Nhan Y Lam, nàng mi nhãn hơi rũ, nhẹ giọng nói:
"Nhan Y Lam, ngươi phải nhanh tốt lên. Đợi ngươi khỏi hẳn, xem như trao đổi, ta lại nói cho ngươi một bí mật."
Theo động tác cúi người của Khương Ngưng Túy, tay Nhan Y Lam lướt qua sợi tóc mềm mại của nàng một cách tự nhiên, nàng nhẹ vỗ về mái tóc dài mịn màng của Khương Ngưng Túy, nghe được Khương Ngưng Túy nhẹ giọng nói nhỏ bên tai, không khỏi híp mắt lại hỏi:
"Bí mật gì?"
"Ngươi khỏe lại, ta liền nói cho ngươi biết." Khương Ngưng Túy học dáng vẻ trêu cợt của Nhan Y Lam khi đùa nàng ngày trước, ác liệt khẽ cong khóe môi.
"Có điều Trưởng công chúa thông minh như vậy, không ngại tự mình đoán xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.