Chương 83
Ti Mộ
01/06/2021
Ương Huyền Lẫm vĩnh viễn nhớ kỹ, cảnh tượng lần đầu tiên khi gặp được Nhan Y Lam.
Đó là cuối mùa thu tám năm trước, quốc lực của Nhan Quốc suy yếu, không địch lại sự xâm chiếm nhiều lần của Tùy Quốc, không biết làm sao, chỉ đành phải nhờ cầu trợ đến Ương Quốc, quốc gia vẫn luôn mơ ước có được Tùy Quốc.
Ương Huyền Lẫm kế vị không lâu, thân là quốc vương của Ương Quốc, khó tránh khỏi trẻ tuổi khí thịnh, không coi Nhan Quốc ra gì. Thời điểm Nhan Vương tự mình dẫn theo đại thần đến Nhan Quốc, Ương Huyễn Lẫm mặc dù thiết yến khoản đãi nhưng trong lòng lại tràn đầy xem thường cùng khinh bỉ, đối với ý đồ lần đến này của Nhan Vương, tự nhiên cũng hiểu rõ.
Một quốc gia đã sắp ngã, một quốc vương ngu ngốc vô năng, ngoại trừ phụ thuộc vào hắn thì còn có biện pháp nào khác chứ?
Nhan Vương mang theo vị công chúa mà ông ta yêu mến nhất chậm rãi đi vào đại điện. Tựa hồ phát giác chút thán phục trong mắt của các đại thần, Ương Huyền Lẫm lúc này mới có tí hứng thú ngẩng đầu lên, nhìn về phía giữa đại điện.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nhan Y Lam.
Ngày đó phượng y của nàng kiều diễm chấm đất, đỏ thẫm bức bức, còn có dung nhan mỹ lệ không tỳ vết kia vẫn chưa phai hết ngây thơ. Phượng mâu của nàng khẽ nâng, không chút khiếp đảm quét qua một đám đại thần đang ngồi, cuối cùng tầm mắt rơi xuống trên người hắn, diện dung minh diễm động nhân nhàn nhạt kéo ra một nụ cười, muôn vàn lá phong như lửa ngoài điện nháy mắt thất sắc.
Im lặng nhìn Nhan Y Lam chậm rãi ngồi xuống Ương Huyền Lẫm không biết vì sao, trong đầu lại hiện ra bốn chữ phong hoa tuyệt đại. Hắn nghĩ, từ này có lẽ ban đầu chính là để hình dung nàng. Cúi đầu đem rượu bồ đào trong ly một hơi uống sạch, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có chút say, nhưng cũng không biết là vì rượu hay vì người.
Trên yến hội đêm đó, hắn chỉ nhớ được duy nhất tên của Nhan Y Lam. Công chúa của Nhan Quốc --- Phượng Nghi.
Trong những ngày Nhan Vương ở Ương Quốc, Ương Huyền Lẫm đối với Nhan vương luôn không mặn không nhạt, mặc dù chưa từng gật đầu đáp ứng kết thành đồng minh với Nhan Quốc, nhưng cũng chưa từng mở miệng đưa Nhan Vương rời đi Ương Quốc. Mười ngày sau, Nhan Vương nhìn ra lần kết minh đã vô vọng, vì vậy chỉ đành phải chặt đứt ý niệm, chuẩn bị lên đường trở về Đại Nhan, không ngờ Ương Huyền Lẫm lại lần đầu tiên đi trước tiễn biệt.
Ngoài cửa thành, vị quốc vương Ương Huyền Lẫm luôn lòng dạ cực sâu, hỉ nộ bất lộ lại đột nhiên cưỡi theo con hãn huyết bảo mã của hắn, từ trong hoàng cung một đường chạy như bay đến, ôm lấy công chúa Phượng Nghi của Nhan Quốc, phi thân lên ngựa, nghênh ngang mà đi.
Liệt phong lướt ngang bên sườn mặt, Nhan Y Lam hơi híp mắt một chút, nghiêng người nhìn về ánh mắt nóng bỏng mê ly của Ương Huyền Lẫm. Hắn phủ xuống bên tai nàng, chóp mũi tham lam ngửi lấy hương thơm trong tóc của Nhan Y Lam, thanh âm trầm nhiệt như sắt.
"Phượng Nghi, làm vương phi của cô vương đi. Đợi ngày sau cô vương bình định thiên hạ, nhất định sẽ để nàng làm mẫu nghi thiên hạ..."
Hắn còn chưa nói xong, Nhan Y Lam đã dùng ánh mắt lãnh mạc không vui cắt đứt lời hắn, khóe môi của nàng vẫn ngậm một mạt ý cười thản nhiên.
"Ta chỉ làm vương của chính ta." Dứt lời, nàng chẳng biết lúc nào đã trở tay sờ đến trường kiếm băng lãnh mà Ương Huyền Lẫm giắt bên thân ngựa, trực tiếp đưa đến bên cổ của hắn. Có lẽ chưa từng nghĩ đến có nữ tử sẽ to gan quyết tuyệt như vậy, hắn chỉ nhíu mi nhìn động tác lẫm liệt dứt khoát kia của nàng, rốt cuộc quên né tránh. Hàn quang ánh ra gương mặt sáng quắc của nàng, lãnh liệt thị huyết.
"Cho nên, để ta xuống."
Đó là lần đầu tiên, có người dám to gan kháng cự hắn như vậy, hơn nữa, người nọ vẫn là nhất giới nữ lưu. Hắn chưa từng biết, cõi đời này sẽ có nữ tử như thế, cũng không biết, hắn vậy mà sẽ sinh lòng kính sợ với một nữ tử.
Nàng nói nàng chỉ làm vương của chính mình.
Cũng phải rất nhiều năm sau, hắn mới hiểu, đó cũng không phải là một câu nói đùa cự tuyệt. Nàng quả thật một mình chống đỡ bán bích giang sơn của Đại Nhan. Bất kể người trên đời này đánh giá nàng như thế nào, ở trong lòng hắn luôn không khỏi mê luyến với nàng. Tính tình của Nhan Y Lam quá mãnh liệt, đã định cả đời này của nàng đều không có cách nào trở thành vật thuộc về ai.
Cho nên, hắn chưa từng cưỡng bách Nhan Y Lam lần nào nữa, nữ tử như nàng, nếu dùng thủ đoạn cưỡng ép nàng thỏa hiệp, vậy thì thật sự có chút đáng tiếc, cho dù là lấy được thì đó cũng sẽ là một loại vũ nhục với cả hai. Dù sao, hắn có đầy đủ kiên nhẫn, cũng có đủ thực lực, hắn nghĩ, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến Nhan Y Lam cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Mà ngôi vị hoàng hậu của hắn, trong tám năm nay luôn bỏ trống. Hoàng hậu của hắn, trừ Nhan Y Lam ra ai cũng không xứng.
Từ trong hồi ức định thần lại, Ương Huyền Lẫm cúi đầu nhìn Nhan Y Lam vẫn luôn trầm mặc, trên gương mặt lẫm nhiên trấn định luôn có ý cười mơ hồ, hắn nói:
"Thế nào, vẫn không chịu lên ngựa của cô vương sao?"
"Nếu ta không nguyện ý, ngươi lại muốn cường ngạnh bắt ta lên sao?"
Theo lời của Ương Huyền Lẫm cười lên, Nhan Y Lam tựa vào trước thân ngựa, hài hước ngẩng đầu nhìn Ương Huyền Lẫm,cho dù là đứng ở chỗ thấp cũng như đang ở quần sơn đỉnh, mi mắt luôn tản ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, không kém Ương Huyền Lẫm đang ở trên ngựa chút nào.
Hắn yêu sâu đậm nữ tử kia, khí thế càng phát ra lẫm nhiên.
Ương Huyền Lẫm nghĩ đến đây, nghe lời nói tràn đầy chế nhạo của Nhan Y Lam, ngữ khí không có nửa phần khách sáo tôn kính với quân chủ của Ương Quốc, trái lại lộ ra chút chế giễu như có như không. Ương Huyền Lẫm cũng không trách cứ sự vô lễ cùng mạo phạm của nàng, mà là cao giọng cười lên, diện dung anh khí tuấn lãng giãn ra, khí thế lẫm liệt bức người cũng phai đi một chút, sắc mặt ôn nhã như ngọc.
"Đại vương lại hồ nháo."
Khương Ngưng Túy nhìn người phía trước đang nghiêng đầu bình tĩnh xem tình hình nơi Nhan Y Lam, đương lúc quan sát, người kia bất giác thấp giọng oán trách một câu. Rõ ràng chính là đang nói đến quân chủ trên vạn người của Ương Quốc, nhưng nụ cười lại thân mật quen thuộc, một cái nhăn mày một nét cười đều mang theo tôn quý ung dung bẩm sinh.
Nghĩ đến đây, lại khiến Khương Ngưng Túy càng hiếu kỳ hơn về thân phận của nàng. Nàng tự xưng là tỷ tỷ trước mặt Khương Ngưng Túy, nhưng Khương Ngưng Túy nhớ rõ, tỷ tỷ của Thái tử phi đã chết vào bốn năm trước.
"Hoàng tỷ."
Khương Ngưng Túy đang nghi hoặc khó hiểu,đột nhiên nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu từ phía sau đi đến, vừa nói xong liền cười hướng người nọ chấp tay hành lễ.
"Hay là nói, hẳn nên đổi xưng hô, gọi hoàng tỷ là Tĩnh vương phi?"
"Một năm không gặp, ngươi trái lại đã biết nói đùa cùng tỷ tỷ rồi?"
Hoàng tỷ? Tĩnh vương phi?
Khương Ngưng Túy bừng tỉnh nhớ đến, trước kia đã từng nghe Nhan Y Lam nhắc đến người này, ngữ khí luôn lộ ra thân thiết. Nàng mơ hồ nhớ Nhan Y Lam đã từng nói qua, Tĩnh vương phi đã gả đến Ương Quốc, hôm nay nghe thấy Nhan Quân Nghiêu nói như vậy, chắc hắn vị Tĩnh vương phi này là dùng thân phận công chúa của Nhan Quốc gả đi.
Khó trách, lúc Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu nói đến nàng luôn không khỏi lộ ra thân cận. Nghĩ như vậy, Khương Ngưng Túy nhìn sang Tĩnh vương phi, nghi ngờ trong mắt mới thoáng phai đi.
"Tính ra, ngươi về Đại Nhan cũng đã một năm rồi nhỉ?" Tĩnh vương phi nói đến đây, kéo lấy tay Nhan Quân Nghiêu.
"Đại vương ngự giá thân đến, lễ phép tổng không thể thiếu."
Nhan Quân Nghiêu gật đầu một cái, đối với lời của Tĩnh vương phi cũng hiểu. Ba năm trước, hắn theo Tĩnh vương phi đi đến Ương Quốc, trong những năm này, hắn thân ở dị quốc tha hương, nói là cùng Tĩnh vương phi sống nương tựa lẫn nhau cũng không quá đáng. Mà Ương Huyền Lẫm cũng chưa từng hà khắc với hắn, mặc dù thời gian bọn họ gặp mặt không nhiều, nhưng hắn vẫn chưa từng thiếu đi sự dạy bảo của Ương Huyền Lẫm. Cưỡi ngựa săn thú, đạo trị quốc...phàm là những thứ có thể dạy, Ương Huyền Lẫm chưa từng keo kiệt.
Nhan Quân Nghiêu vẫn cho là, những thứ kia bất qua là từ ý của Tĩnh vương phi, dẫu sao trong ba năm hắn đến Ương Quốc, Tĩnh vương phi luôn chiếu cố hắn. Nhưng hôm nay nghĩ lại, trừ Nhan Y Lam, ai có thể khiến Bắc Ương Vương làm được đến mức này?
Nghĩ đến đây, Nhan Quân Nghiêu theo Tĩnh vương phi đi đến chỗ của Nhan Y Lam cùng Ương Huyền Lẫm, cuối cùng hắn quay đầu nhìn Khương Ngưng Tuy một cái, nói:
"Ngưng Túy, nàng cũng cùng đi đi."
Khương Ngưng Túy khẽ run, trong lòng mơ hồ không muốn góp phần náo nhiệt này, nhưng Nhan Quân Nghiêu đã nói như vậy, Tĩnh vương phi cũng đã nghiêng đầu nhìn nhìn lại, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn qua phá lệ mềm mại, nàng đang mỉm cười kiên nhẫn chờ đợi Khương Ngưng Túy theo kịp.
Thôi được, nếu ban đầu đã quyết định đến, cần gì lúc này phải nhăn nhó nữa chứ?
Khương Ngưng Túy yên lặng đi lên, cách Ương Huyền Lẫm cùng Nhan Y Lam càng gần, càng cảm giác được có một đạo tầm mắt thẳng tắp rơi vào trên người nàng, nóng bỏng như vậy, bức đến nàng không thể không ngẩng đầu lên, tầm mắt bất ngờ chạm vào tầm mắt của Nhan Y Lam, lòng của Khương Ngưng Túy hơi chậm lại, ngay sau đó bất động thanh sắc nghiêng đi nơi khác.
"Bắc Ương vương."
Nhan Quân Nghiêu nói xong, đang muốn mang theo Khương Ngưng Túy hành lễ, lại thấy Ương Huyền Lẫm nghiêng người xuống ngựa, vẫy tay ngăn lại.
"Không cần đa lễ."
Đưa tay giao con ngựa cho hạ nhân dắt đi, Ương Huyền Lẫm quan sát Nhan Quân Nghiêu một phen, nhìn thấy dáng vẻ có mầy phần câu nệ trước mắt, hỏi:
"Ngươi trở lại đã hơn một năm, chưa từng gây phiền toái cho hoàng tỷ ngươi chứ?"
Ương Huyền Lẫm dường như có đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy, cộng thêm tư thái luôn ngạo nghễ vạn vật kia, Nhan Quân Nghiêu chỉ cảm thấy câu hỏi này của Ương Huyền Lẫm khiến hắn không biết nên trả lời thế nào. Tựa như Ương Huyền Lẫm cái gì cũng đều biết, không cho phép hắn biện bác giải thích, càng không cho hắn lừa dối qua cửa.
Huống chi, y theo tất cả những chuyện hồ đồ mà hắn đã làm, cái vấn đề này tựa hồ càng khó mà trả lời.
Khương Ngưng Túy tự nhiên cũng nhìn thấu ý vị trong sự trầm mặc của Nhan Quân Nghiêu, nàng mắt lạnh quan sát, ý định khoanh tay đứng nhìn đã quá rõ ràng. Mặc dù không đoán được Ương Huyền Lẫm hỏi ra những lời này, rốt cuộc có phải là vì biết được những chuyện mà Nhan Quân Nghiêu đã làm hay không. Nhưng bất luận hắn có biết hay không biết, Khương Ngưng Túy cảm thấy cần để Nhan Quân Nghiêu khó xử một chút. So với những hiểu lầm cùng tổn thương mà hắn mang đến cho Nhan Y Lam, chuyện này cũng không tính là quá khó thụ. Huống chi, như vậy cũng có thể để hắn vĩnh viễn ghi nhớ, Nhan Y Lam đã vì hắn mà hy sinh thế nào.
"Lúc này mới gặp mặt, đại vương không thuận theo như vậy sao. Còn chưa gặp mẫu hậu đấy, có lời gì, chờ sau khi ngồi xuống từ từ nói chuyện cũng không muộn."
Nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu không trả lời được, Tĩnh vương phi liền cất tiếng tiếp lời. Nàng nói đến đây, khẽ cười đi đến bên người Nhan Y Lam, mi mắt như vầng trăng khuyết, chỉ là đáy mắt cũng đã nổi lên một tầng hơi nước.
Mẫu phi của nàng đã sớm qua đời, lúc đó nàng còn chưa đến bảy tuổi, Ninh hoàng hậu thương tiếc nàng còn bé đã mất mẫu phi nên đã dưỡng nàng trong Ý An cung, cũng có thể đi theo Nhan Y Lam. Ninh hoàng hậu xem nàng như thân sinh, Nhan Y Lam cũng luôn yêu thương nàng. Trong các hoàng tử, Nhan Y Lam cũng coi là trưởng nữ của Nhan Vương, lại do hoàng hậu sở sinh, địa vị tất nhiên không cần nói nhiều, nhưng lại chỉ phá lệ đối xử thân mật với một mình nàng.
Cho nên, vào trận đánh Nhan – Tùy bốn năm trước, trừ Thái tử, Nhan Y Lam còn dùng một tờ hôn thú đem nàng gả đi Ương Quốc, vì để nàng cách xa thị phi phân tranh, cả đời không cần phải chịu nổi khổ lưu ly. Dù tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, người mà Ương Huyền Lẫm chân chính muốn cưới, từ trước đến giờ đều là Nhan Y Lam mà không phải nàng.
"Hoàng tỷ."
Ánh mắt của Nhan Y Lam vẫn luôn lưu ở phương hướng của Khương Ngưng Túy, hiện giờ nghe có người gọi mình, nàng vừa quay đầu lại đã thấy dáng vẻ hai mắt ngấn lệ của Tĩnh vương phi, nàng bất giác có chút buồn cười.
"Đừng khóc, nếu để mẫu hậu nhìn thấy, nhất định cho rằng ta lại khi dễ ngươi."
Tĩnh vương phi vừa nghe vậy, lập tức dừng khóc cười lên, vội vàng gật đầu nói phải, vừa lau đi nước mắt bên mặt.
Khương Ngưng Túy vẫn luôn lãnh diễm bàng quan, giờ nghe được lời nói nửa ôn nhu nửa không biết làm sao của Nhan Y Lam, bất giác im lặng nhìn sang. Chỉ thấy Nhan Y Lam dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của Tĩnh vương phi, thần tình tuy đạm nhiên nhưng động tác lại khinh nhu.
Có lẽ là đã gặp qua quá nhiều hình ảnh câu tâm đấu giác trong hoàng cung, vì quyền lực mà không từ bất kỳ thủ đoạn. Ngay cả khi đối đãi với Nhan Quân Nghiêu, Nhan Y Lam cũng luôn lộ ra vài phần sơ ly, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Ngưng Túy nhìn thấy, Nhan Y Lam đối xử với hoàng muội của mình sẽ thân cận như vậy, không có chút sơ viễn sinh phân.
Mặc dù không biết được cảm tình giữa các nàng, nhưng trực tiếp từ xa nhìn như vậy, liền có thể cảm giác được một chút.
"Được rồi, mẫu hậu vẫn còn đang trên cổng thành chờ các ngươi đấy."
Cảnh tượng hàn huyên phiến tình như vậy thật sự không quá thích hợp với mình, Nhan Y Lam nghĩ đến đây, đang định mời Ương Huyền Lẫm bọn họ vào cung, đột nhiên nhìn thấy trong một chiếc xe ngựa phía sau, đột nhiên có một chiếc màn xe giật giật, nàng nhạy bén phát hiện được, nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy có người từ trong màn xe lộ đầu ra, đầu tiên là dùng đôi mắt giảo hoạt nhìn xung quanh, cũng không biết là nhìn thấy cái gì, đôi mắt kia nhất thời cong thành vầng trăng khuyết, từ trên xe ngựa nhảy xuống, hướng đến bọn họ mà đi đến.
"Hoàng huynh, sao đến Đại Nhan rồi cũng không đánh thức ta, hại ta ngủ thật lâu."
Người nọ vừa trách móc vừa đi đến bên cạnh Ương Huyền Lẫm, nàng nói đến đây, ánh mắt khẽ híp, rơi vào trên người Nhan Quân Nghiêu, ý cười càng rực rỡ.
"Thái tử Nhan Quốc, chúng ta lại gặp mặt!" Nói xong, cũng không để ý đến biểu tình phức tạp khó phân trên mặt của hắn, nàng chắp hai tay sau lưng, nhảy nhót đến, cúi người tiến đến bên tai Nhan Quân Nghiêu, từng câu từng chữ nói rõ:
"Lần này, ngươi không chạy thoát đâu?"
Nhan Quân Nghiêu bất giác lùi về sau hai bước, ý cười trên mặt không rõ là lúng túng hay xa lạ. Hắn kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười:
"Kỳ Nguyệt công chúa."
"Nhắc đến, người khiến ngươi nhớ mãi không quên đâu rồi?" Không để tâm đến lời của Nhan Quân Nghiêu, Kỳ Nguyệt vừa nói vừa nhìn khắp xung quanh, cho đến khi ánh mắt tìm được thân ảnh của Khương Ngưng Túy, nàng mới nghiêng đầu cười nói:
"Nga? Chẳng lẽ là nàng."
Đó là cuối mùa thu tám năm trước, quốc lực của Nhan Quốc suy yếu, không địch lại sự xâm chiếm nhiều lần của Tùy Quốc, không biết làm sao, chỉ đành phải nhờ cầu trợ đến Ương Quốc, quốc gia vẫn luôn mơ ước có được Tùy Quốc.
Ương Huyền Lẫm kế vị không lâu, thân là quốc vương của Ương Quốc, khó tránh khỏi trẻ tuổi khí thịnh, không coi Nhan Quốc ra gì. Thời điểm Nhan Vương tự mình dẫn theo đại thần đến Nhan Quốc, Ương Huyễn Lẫm mặc dù thiết yến khoản đãi nhưng trong lòng lại tràn đầy xem thường cùng khinh bỉ, đối với ý đồ lần đến này của Nhan Vương, tự nhiên cũng hiểu rõ.
Một quốc gia đã sắp ngã, một quốc vương ngu ngốc vô năng, ngoại trừ phụ thuộc vào hắn thì còn có biện pháp nào khác chứ?
Nhan Vương mang theo vị công chúa mà ông ta yêu mến nhất chậm rãi đi vào đại điện. Tựa hồ phát giác chút thán phục trong mắt của các đại thần, Ương Huyền Lẫm lúc này mới có tí hứng thú ngẩng đầu lên, nhìn về phía giữa đại điện.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nhan Y Lam.
Ngày đó phượng y của nàng kiều diễm chấm đất, đỏ thẫm bức bức, còn có dung nhan mỹ lệ không tỳ vết kia vẫn chưa phai hết ngây thơ. Phượng mâu của nàng khẽ nâng, không chút khiếp đảm quét qua một đám đại thần đang ngồi, cuối cùng tầm mắt rơi xuống trên người hắn, diện dung minh diễm động nhân nhàn nhạt kéo ra một nụ cười, muôn vàn lá phong như lửa ngoài điện nháy mắt thất sắc.
Im lặng nhìn Nhan Y Lam chậm rãi ngồi xuống Ương Huyền Lẫm không biết vì sao, trong đầu lại hiện ra bốn chữ phong hoa tuyệt đại. Hắn nghĩ, từ này có lẽ ban đầu chính là để hình dung nàng. Cúi đầu đem rượu bồ đào trong ly một hơi uống sạch, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có chút say, nhưng cũng không biết là vì rượu hay vì người.
Trên yến hội đêm đó, hắn chỉ nhớ được duy nhất tên của Nhan Y Lam. Công chúa của Nhan Quốc --- Phượng Nghi.
Trong những ngày Nhan Vương ở Ương Quốc, Ương Huyền Lẫm đối với Nhan vương luôn không mặn không nhạt, mặc dù chưa từng gật đầu đáp ứng kết thành đồng minh với Nhan Quốc, nhưng cũng chưa từng mở miệng đưa Nhan Vương rời đi Ương Quốc. Mười ngày sau, Nhan Vương nhìn ra lần kết minh đã vô vọng, vì vậy chỉ đành phải chặt đứt ý niệm, chuẩn bị lên đường trở về Đại Nhan, không ngờ Ương Huyền Lẫm lại lần đầu tiên đi trước tiễn biệt.
Ngoài cửa thành, vị quốc vương Ương Huyền Lẫm luôn lòng dạ cực sâu, hỉ nộ bất lộ lại đột nhiên cưỡi theo con hãn huyết bảo mã của hắn, từ trong hoàng cung một đường chạy như bay đến, ôm lấy công chúa Phượng Nghi của Nhan Quốc, phi thân lên ngựa, nghênh ngang mà đi.
Liệt phong lướt ngang bên sườn mặt, Nhan Y Lam hơi híp mắt một chút, nghiêng người nhìn về ánh mắt nóng bỏng mê ly của Ương Huyền Lẫm. Hắn phủ xuống bên tai nàng, chóp mũi tham lam ngửi lấy hương thơm trong tóc của Nhan Y Lam, thanh âm trầm nhiệt như sắt.
"Phượng Nghi, làm vương phi của cô vương đi. Đợi ngày sau cô vương bình định thiên hạ, nhất định sẽ để nàng làm mẫu nghi thiên hạ..."
Hắn còn chưa nói xong, Nhan Y Lam đã dùng ánh mắt lãnh mạc không vui cắt đứt lời hắn, khóe môi của nàng vẫn ngậm một mạt ý cười thản nhiên.
"Ta chỉ làm vương của chính ta." Dứt lời, nàng chẳng biết lúc nào đã trở tay sờ đến trường kiếm băng lãnh mà Ương Huyền Lẫm giắt bên thân ngựa, trực tiếp đưa đến bên cổ của hắn. Có lẽ chưa từng nghĩ đến có nữ tử sẽ to gan quyết tuyệt như vậy, hắn chỉ nhíu mi nhìn động tác lẫm liệt dứt khoát kia của nàng, rốt cuộc quên né tránh. Hàn quang ánh ra gương mặt sáng quắc của nàng, lãnh liệt thị huyết.
"Cho nên, để ta xuống."
Đó là lần đầu tiên, có người dám to gan kháng cự hắn như vậy, hơn nữa, người nọ vẫn là nhất giới nữ lưu. Hắn chưa từng biết, cõi đời này sẽ có nữ tử như thế, cũng không biết, hắn vậy mà sẽ sinh lòng kính sợ với một nữ tử.
Nàng nói nàng chỉ làm vương của chính mình.
Cũng phải rất nhiều năm sau, hắn mới hiểu, đó cũng không phải là một câu nói đùa cự tuyệt. Nàng quả thật một mình chống đỡ bán bích giang sơn của Đại Nhan. Bất kể người trên đời này đánh giá nàng như thế nào, ở trong lòng hắn luôn không khỏi mê luyến với nàng. Tính tình của Nhan Y Lam quá mãnh liệt, đã định cả đời này của nàng đều không có cách nào trở thành vật thuộc về ai.
Cho nên, hắn chưa từng cưỡng bách Nhan Y Lam lần nào nữa, nữ tử như nàng, nếu dùng thủ đoạn cưỡng ép nàng thỏa hiệp, vậy thì thật sự có chút đáng tiếc, cho dù là lấy được thì đó cũng sẽ là một loại vũ nhục với cả hai. Dù sao, hắn có đầy đủ kiên nhẫn, cũng có đủ thực lực, hắn nghĩ, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến Nhan Y Lam cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Mà ngôi vị hoàng hậu của hắn, trong tám năm nay luôn bỏ trống. Hoàng hậu của hắn, trừ Nhan Y Lam ra ai cũng không xứng.
Từ trong hồi ức định thần lại, Ương Huyền Lẫm cúi đầu nhìn Nhan Y Lam vẫn luôn trầm mặc, trên gương mặt lẫm nhiên trấn định luôn có ý cười mơ hồ, hắn nói:
"Thế nào, vẫn không chịu lên ngựa của cô vương sao?"
"Nếu ta không nguyện ý, ngươi lại muốn cường ngạnh bắt ta lên sao?"
Theo lời của Ương Huyền Lẫm cười lên, Nhan Y Lam tựa vào trước thân ngựa, hài hước ngẩng đầu nhìn Ương Huyền Lẫm,cho dù là đứng ở chỗ thấp cũng như đang ở quần sơn đỉnh, mi mắt luôn tản ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, không kém Ương Huyền Lẫm đang ở trên ngựa chút nào.
Hắn yêu sâu đậm nữ tử kia, khí thế càng phát ra lẫm nhiên.
Ương Huyền Lẫm nghĩ đến đây, nghe lời nói tràn đầy chế nhạo của Nhan Y Lam, ngữ khí không có nửa phần khách sáo tôn kính với quân chủ của Ương Quốc, trái lại lộ ra chút chế giễu như có như không. Ương Huyền Lẫm cũng không trách cứ sự vô lễ cùng mạo phạm của nàng, mà là cao giọng cười lên, diện dung anh khí tuấn lãng giãn ra, khí thế lẫm liệt bức người cũng phai đi một chút, sắc mặt ôn nhã như ngọc.
"Đại vương lại hồ nháo."
Khương Ngưng Túy nhìn người phía trước đang nghiêng đầu bình tĩnh xem tình hình nơi Nhan Y Lam, đương lúc quan sát, người kia bất giác thấp giọng oán trách một câu. Rõ ràng chính là đang nói đến quân chủ trên vạn người của Ương Quốc, nhưng nụ cười lại thân mật quen thuộc, một cái nhăn mày một nét cười đều mang theo tôn quý ung dung bẩm sinh.
Nghĩ đến đây, lại khiến Khương Ngưng Túy càng hiếu kỳ hơn về thân phận của nàng. Nàng tự xưng là tỷ tỷ trước mặt Khương Ngưng Túy, nhưng Khương Ngưng Túy nhớ rõ, tỷ tỷ của Thái tử phi đã chết vào bốn năm trước.
"Hoàng tỷ."
Khương Ngưng Túy đang nghi hoặc khó hiểu,đột nhiên nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu từ phía sau đi đến, vừa nói xong liền cười hướng người nọ chấp tay hành lễ.
"Hay là nói, hẳn nên đổi xưng hô, gọi hoàng tỷ là Tĩnh vương phi?"
"Một năm không gặp, ngươi trái lại đã biết nói đùa cùng tỷ tỷ rồi?"
Hoàng tỷ? Tĩnh vương phi?
Khương Ngưng Túy bừng tỉnh nhớ đến, trước kia đã từng nghe Nhan Y Lam nhắc đến người này, ngữ khí luôn lộ ra thân thiết. Nàng mơ hồ nhớ Nhan Y Lam đã từng nói qua, Tĩnh vương phi đã gả đến Ương Quốc, hôm nay nghe thấy Nhan Quân Nghiêu nói như vậy, chắc hắn vị Tĩnh vương phi này là dùng thân phận công chúa của Nhan Quốc gả đi.
Khó trách, lúc Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu nói đến nàng luôn không khỏi lộ ra thân cận. Nghĩ như vậy, Khương Ngưng Túy nhìn sang Tĩnh vương phi, nghi ngờ trong mắt mới thoáng phai đi.
"Tính ra, ngươi về Đại Nhan cũng đã một năm rồi nhỉ?" Tĩnh vương phi nói đến đây, kéo lấy tay Nhan Quân Nghiêu.
"Đại vương ngự giá thân đến, lễ phép tổng không thể thiếu."
Nhan Quân Nghiêu gật đầu một cái, đối với lời của Tĩnh vương phi cũng hiểu. Ba năm trước, hắn theo Tĩnh vương phi đi đến Ương Quốc, trong những năm này, hắn thân ở dị quốc tha hương, nói là cùng Tĩnh vương phi sống nương tựa lẫn nhau cũng không quá đáng. Mà Ương Huyền Lẫm cũng chưa từng hà khắc với hắn, mặc dù thời gian bọn họ gặp mặt không nhiều, nhưng hắn vẫn chưa từng thiếu đi sự dạy bảo của Ương Huyền Lẫm. Cưỡi ngựa săn thú, đạo trị quốc...phàm là những thứ có thể dạy, Ương Huyền Lẫm chưa từng keo kiệt.
Nhan Quân Nghiêu vẫn cho là, những thứ kia bất qua là từ ý của Tĩnh vương phi, dẫu sao trong ba năm hắn đến Ương Quốc, Tĩnh vương phi luôn chiếu cố hắn. Nhưng hôm nay nghĩ lại, trừ Nhan Y Lam, ai có thể khiến Bắc Ương Vương làm được đến mức này?
Nghĩ đến đây, Nhan Quân Nghiêu theo Tĩnh vương phi đi đến chỗ của Nhan Y Lam cùng Ương Huyền Lẫm, cuối cùng hắn quay đầu nhìn Khương Ngưng Tuy một cái, nói:
"Ngưng Túy, nàng cũng cùng đi đi."
Khương Ngưng Túy khẽ run, trong lòng mơ hồ không muốn góp phần náo nhiệt này, nhưng Nhan Quân Nghiêu đã nói như vậy, Tĩnh vương phi cũng đã nghiêng đầu nhìn nhìn lại, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn qua phá lệ mềm mại, nàng đang mỉm cười kiên nhẫn chờ đợi Khương Ngưng Túy theo kịp.
Thôi được, nếu ban đầu đã quyết định đến, cần gì lúc này phải nhăn nhó nữa chứ?
Khương Ngưng Túy yên lặng đi lên, cách Ương Huyền Lẫm cùng Nhan Y Lam càng gần, càng cảm giác được có một đạo tầm mắt thẳng tắp rơi vào trên người nàng, nóng bỏng như vậy, bức đến nàng không thể không ngẩng đầu lên, tầm mắt bất ngờ chạm vào tầm mắt của Nhan Y Lam, lòng của Khương Ngưng Túy hơi chậm lại, ngay sau đó bất động thanh sắc nghiêng đi nơi khác.
"Bắc Ương vương."
Nhan Quân Nghiêu nói xong, đang muốn mang theo Khương Ngưng Túy hành lễ, lại thấy Ương Huyền Lẫm nghiêng người xuống ngựa, vẫy tay ngăn lại.
"Không cần đa lễ."
Đưa tay giao con ngựa cho hạ nhân dắt đi, Ương Huyền Lẫm quan sát Nhan Quân Nghiêu một phen, nhìn thấy dáng vẻ có mầy phần câu nệ trước mắt, hỏi:
"Ngươi trở lại đã hơn một năm, chưa từng gây phiền toái cho hoàng tỷ ngươi chứ?"
Ương Huyền Lẫm dường như có đôi mắt có thể nhìn thấu hết thảy, cộng thêm tư thái luôn ngạo nghễ vạn vật kia, Nhan Quân Nghiêu chỉ cảm thấy câu hỏi này của Ương Huyền Lẫm khiến hắn không biết nên trả lời thế nào. Tựa như Ương Huyền Lẫm cái gì cũng đều biết, không cho phép hắn biện bác giải thích, càng không cho hắn lừa dối qua cửa.
Huống chi, y theo tất cả những chuyện hồ đồ mà hắn đã làm, cái vấn đề này tựa hồ càng khó mà trả lời.
Khương Ngưng Túy tự nhiên cũng nhìn thấu ý vị trong sự trầm mặc của Nhan Quân Nghiêu, nàng mắt lạnh quan sát, ý định khoanh tay đứng nhìn đã quá rõ ràng. Mặc dù không đoán được Ương Huyền Lẫm hỏi ra những lời này, rốt cuộc có phải là vì biết được những chuyện mà Nhan Quân Nghiêu đã làm hay không. Nhưng bất luận hắn có biết hay không biết, Khương Ngưng Túy cảm thấy cần để Nhan Quân Nghiêu khó xử một chút. So với những hiểu lầm cùng tổn thương mà hắn mang đến cho Nhan Y Lam, chuyện này cũng không tính là quá khó thụ. Huống chi, như vậy cũng có thể để hắn vĩnh viễn ghi nhớ, Nhan Y Lam đã vì hắn mà hy sinh thế nào.
"Lúc này mới gặp mặt, đại vương không thuận theo như vậy sao. Còn chưa gặp mẫu hậu đấy, có lời gì, chờ sau khi ngồi xuống từ từ nói chuyện cũng không muộn."
Nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu không trả lời được, Tĩnh vương phi liền cất tiếng tiếp lời. Nàng nói đến đây, khẽ cười đi đến bên người Nhan Y Lam, mi mắt như vầng trăng khuyết, chỉ là đáy mắt cũng đã nổi lên một tầng hơi nước.
Mẫu phi của nàng đã sớm qua đời, lúc đó nàng còn chưa đến bảy tuổi, Ninh hoàng hậu thương tiếc nàng còn bé đã mất mẫu phi nên đã dưỡng nàng trong Ý An cung, cũng có thể đi theo Nhan Y Lam. Ninh hoàng hậu xem nàng như thân sinh, Nhan Y Lam cũng luôn yêu thương nàng. Trong các hoàng tử, Nhan Y Lam cũng coi là trưởng nữ của Nhan Vương, lại do hoàng hậu sở sinh, địa vị tất nhiên không cần nói nhiều, nhưng lại chỉ phá lệ đối xử thân mật với một mình nàng.
Cho nên, vào trận đánh Nhan – Tùy bốn năm trước, trừ Thái tử, Nhan Y Lam còn dùng một tờ hôn thú đem nàng gả đi Ương Quốc, vì để nàng cách xa thị phi phân tranh, cả đời không cần phải chịu nổi khổ lưu ly. Dù tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, người mà Ương Huyền Lẫm chân chính muốn cưới, từ trước đến giờ đều là Nhan Y Lam mà không phải nàng.
"Hoàng tỷ."
Ánh mắt của Nhan Y Lam vẫn luôn lưu ở phương hướng của Khương Ngưng Túy, hiện giờ nghe có người gọi mình, nàng vừa quay đầu lại đã thấy dáng vẻ hai mắt ngấn lệ của Tĩnh vương phi, nàng bất giác có chút buồn cười.
"Đừng khóc, nếu để mẫu hậu nhìn thấy, nhất định cho rằng ta lại khi dễ ngươi."
Tĩnh vương phi vừa nghe vậy, lập tức dừng khóc cười lên, vội vàng gật đầu nói phải, vừa lau đi nước mắt bên mặt.
Khương Ngưng Túy vẫn luôn lãnh diễm bàng quan, giờ nghe được lời nói nửa ôn nhu nửa không biết làm sao của Nhan Y Lam, bất giác im lặng nhìn sang. Chỉ thấy Nhan Y Lam dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của Tĩnh vương phi, thần tình tuy đạm nhiên nhưng động tác lại khinh nhu.
Có lẽ là đã gặp qua quá nhiều hình ảnh câu tâm đấu giác trong hoàng cung, vì quyền lực mà không từ bất kỳ thủ đoạn. Ngay cả khi đối đãi với Nhan Quân Nghiêu, Nhan Y Lam cũng luôn lộ ra vài phần sơ ly, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Ngưng Túy nhìn thấy, Nhan Y Lam đối xử với hoàng muội của mình sẽ thân cận như vậy, không có chút sơ viễn sinh phân.
Mặc dù không biết được cảm tình giữa các nàng, nhưng trực tiếp từ xa nhìn như vậy, liền có thể cảm giác được một chút.
"Được rồi, mẫu hậu vẫn còn đang trên cổng thành chờ các ngươi đấy."
Cảnh tượng hàn huyên phiến tình như vậy thật sự không quá thích hợp với mình, Nhan Y Lam nghĩ đến đây, đang định mời Ương Huyền Lẫm bọn họ vào cung, đột nhiên nhìn thấy trong một chiếc xe ngựa phía sau, đột nhiên có một chiếc màn xe giật giật, nàng nhạy bén phát hiện được, nghiêng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy có người từ trong màn xe lộ đầu ra, đầu tiên là dùng đôi mắt giảo hoạt nhìn xung quanh, cũng không biết là nhìn thấy cái gì, đôi mắt kia nhất thời cong thành vầng trăng khuyết, từ trên xe ngựa nhảy xuống, hướng đến bọn họ mà đi đến.
"Hoàng huynh, sao đến Đại Nhan rồi cũng không đánh thức ta, hại ta ngủ thật lâu."
Người nọ vừa trách móc vừa đi đến bên cạnh Ương Huyền Lẫm, nàng nói đến đây, ánh mắt khẽ híp, rơi vào trên người Nhan Quân Nghiêu, ý cười càng rực rỡ.
"Thái tử Nhan Quốc, chúng ta lại gặp mặt!" Nói xong, cũng không để ý đến biểu tình phức tạp khó phân trên mặt của hắn, nàng chắp hai tay sau lưng, nhảy nhót đến, cúi người tiến đến bên tai Nhan Quân Nghiêu, từng câu từng chữ nói rõ:
"Lần này, ngươi không chạy thoát đâu?"
Nhan Quân Nghiêu bất giác lùi về sau hai bước, ý cười trên mặt không rõ là lúng túng hay xa lạ. Hắn kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười:
"Kỳ Nguyệt công chúa."
"Nhắc đến, người khiến ngươi nhớ mãi không quên đâu rồi?" Không để tâm đến lời của Nhan Quân Nghiêu, Kỳ Nguyệt vừa nói vừa nhìn khắp xung quanh, cho đến khi ánh mắt tìm được thân ảnh của Khương Ngưng Túy, nàng mới nghiêng đầu cười nói:
"Nga? Chẳng lẽ là nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.