Chương 58: Hiện trạng của đội lính đánh thuê
Diệp Ức Lạc
16/10/2021
Tiêu Tiểu Đông ngồi trong xe giao mã nhìn Tiêu Tiểu Phàm nói: "Đệ đừng ăn nữa, đệ ăn đến toàn thân bốc mùi rồi kia kìa."
Tiêu Tiểu Đông che mũi, thầm nghĩ: cái ham thích quái dị này của đệ đệ thật là! Ăn tỏi.
Tiêu Tiểu Phàm chớp mắt cười giảo hoạt với Tiêu Tiểu Đông, nói: "Đệ muốn ăn, ăn nhiều thiệt nhiều, chờ gặp được Tiêu Nhạc Vinh, đệ liền hà..." Tiêu Tiểu Phàm vọt tới bên cạnh Tiêu Tiểu Đông hà ra một hơi, Tiêu Tiểu Đông vội vàng bịt kín mũi, Tiêu Tiểu Phàm đắc ý dào dạt bổ sung: "Hun chết nó."
Tiêu Tiểu Đông đen mặt nói: "Trước khi đệ hun chết nó thì đã xông chết ta rồi."
Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Tiểu Đông, nghiêng đầu nói: "Đại ca, huynh sợ thối à!"
Mặt Tiêu Tiểu Đông đen lại, thầm nghĩ: Nhảm nhí, nhóc là người thường, đương nhiên là sợ thối rồi.
Tiêu Tiểu Phàm lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp đậu hủ thối, Tiêu Tiểu Đông rốt cục không thể nhịn được nữa mà nhảy ra khỏi xe ngựa, tỏ vẻ muốn đổi toa xe.
...
Tiêu Cảnh Đình có chút khẩn trương nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ xe.
"Huynh khẩn trương thật đấy!" Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Sắp gặp cha mẹ, đương nhiên có chút khẩn trương."
Hứa Mộc An hiểu được Tiêu Cảnh Đình đang lo lắng thân phận người từ bên ngoài đến của hắn bị cha mẹ nguyên chủ phát hiện, Hứa Mộc An nắm lấy tay Tiêu Cảnh Đình nói: "Kỳ thật cha mẹ huynh thường xuyên ra ngoài, bình thường đều giao huynh cho tôi tớ trong gia tộc chăm sóc."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy! Người cha mẹ quan tâm nhất là đại ca."
Nếu như Tiêu Thanh Nham biến thành người khác, có lẽ cha mẹ nguyên chủ sẽ phát hiện, nhưng nếu là Tiêu Cảnh Đình thì xác suất liền giảm mạnh.
Một hộ vệ đưa Tiêu Tiểu Đông đến toa xe của Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An.
"Sao con lại tới đây?" Hứa Mộc An hỏi.
"Đệ đệ ăn tỏi xong lại ăn đậu hủ thối, cả người thối muốn chết." Tiêu Tiểu Đông đầy buồn bực nói.
"Sao Tiểu Phàm đột nhiên thích ăn những thứ đó?" Tiêu Cảnh Đình có phần kỳ quái hỏi, hình như Tiêu Tiểu Phàm thích ăn đồ ngọt mà ta! Làm bánh nhân đậu ngọt, nhóc có thể một lần ăn mười mấy cái.
"Nó nói muốn hun chết Tiêu Nhạc Vinh." Tiêu Tiểu Đông đáp.
Mặt Tiêu Cảnh Đình trầm xuống, thầm nghĩ: Tiêu Nhạc Vinh cho Tiêu Tiểu Phàm bóng ma rất lớn! Thế cho nên vừa nghĩ đến chuyện về nhà, Tiêu Tiểu Phàm liền như lâm đại địch. Trở về rồi thì không thể tránh cho hai đứa nhỏ chạm mặt nhau, cha mẹ nguyên chủ rất cưng chìu hai đứa con trai của Tiêu Thanh Nham, đối xử với con trai nguyên chủ không được tốt lắm.
Tiêu Cảnh Đình sờ cằm, sau khi về nhà phải tận lực tránh né Tiêu Thanh Nham mới được!
...
Tiêu Kình Phong nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe rồi khẽ thở dài một hơi.
"Làm sao vậy?" Mộc Thư Vũ hỏi.
Tiêu Kình Phong lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện sau khi trở về có thể sẽ gặp phải một vài người quen, không biết giờ đội lính đánh thuê phát triển thế nào rồi."
Lúc vừa bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê, Tiêu Kình Phong tràn đầy oán hận với đội lính đánh thuê, trong khoảng thời gian này cuộc sống càng ngày càng tốt, lại thêm có vợ đẹp con ngoan làm bạn, oán hận của Tiêu Kình Phong đối với đội lính đánh thuê phai nhạt đi rất nhiều.
Mộc Thư Vũ lạnh lùng cười, đầy chăm chọc nói: "Hoa Vũ Phong tham công liều lĩnh, luôn cảm thấy hành vi của huynh sợ này sợ nọ, hạn chế sự phát triển của đội lính đánh thuê, đuổi huynh khỏi đội lính đánh thuê xong, cuối cùng hắn cũng có cơ hội khai triển dã tâm."
"Lúc lão đội trưởng ngoài ý muốn mà qua đời, ông ấy muốn ta giúp đỡ Hoa Vũ Phong, nói tính tình Hoa Vũ Phong có chút lỗ mãng, muốn ta hỗ trợ khuyên nhủ." Tiêu Kình Phong nói.
Mộc Thư Vũ nhún vai: "Đường là do chính bọn họ chọn, huynh đã làm hết tình hết nghĩa."
Tiêu Kình Phong nhắm mắt lại, nói: "Đúng vậy! Kể từ lúc ta bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê, ta đã không còn quan hệ gì với bọn họ nữa."
Mộc Thư Vũ cúi đầu, kỳ thật y đã âm thầm nghe ngóng hiện trạng của đội lính đánh thuê, nghe nói nhiệm vụ đội lính đánh thuê nhận đã liên tục thất bại mấy lần, tổn thất nặng nề, gần như sắp đến biên giới giải tán. Bởi vì hiểu biết tính tình của Hoa Vũ Phong nên Mộc Thư Vũ không chút bất ngờ với kết quả này.
Biết tình cảnh của đội lính đánh thuê, Mộc Thư Vũ không đồng tình chút nào, ngược lại còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
...
Tửu lâu Nguyệt Hoa ở Mạc Thành, vài lính đánh thuê tụ tập lại với nhau.
"Tiêu Lâm Phong trở về chỉnh đốn Tiêu gia, dường như phó đoàn trưởng sắp được đón về rồi." Người nói chuyện là Trương Mông của đội lính đánh thuê Liệp Hồ.
"Đã gần một năm rồi, cũng không biết thực lực của phó đoàn trưởng giờ thế nào." Chu Phóng thở dài nói.
Trương Mông cúi đầu, lúc trước đội lính đánh thuê bị bức bách khai trừ Tiêu Kình Phong, về sau, Tiêu Kình Phong liền trở thành cấm kỵ của đội lính đánh thuê.
Tiêu Kình Phong làm người hào sảng, làm việc cũng rất cẩn thận, Tiêu Kình Phong đi rồi, đội trưởng Hoa Vũ Phong của đội lính đánh thuê nóng lòng muốn đạt được thành tựu, dẫn người vây công một con yêu thú cấp năm rồi bị yêu thú công kích dữ dội, tổn thất nặng nề.
Ở lần hành động trước đó, đội lính đánh thuê cũng từng đối phó với yêu thú cấp năm, nhưng đó là một con yêu thú cấp năm bị thương, hơn nữa lúc đó có Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong đi rồi, thực lực đội lính đánh thuê giảm xuống không ít.
Sau khi hành động thất bại, uy tín của Hoa Vũ Phong tổn hao nhiều, vì vãn hồi tổn thất danh vọng, Hoa Vũ Phong gạt hết ý kiến của mọi người, lần nữa trù hoạch một nhiệm vụ nguy hiểm, và lần nữa đại bại mà về.
Hai lần hành động thất bại khiến thực lực của đội lính đánh thuê hao tổn nhiều, xa xa không còn quang cảnh như ngày xưa nữa.
"Dù phó đoàn trưởng có trở về thì cũng sẽ không quay lại đội lính đánh thuê đâu." Chu Phóng nói, đội lính đánh thuê đều là bình dân, luôn có ý bài xích mơ hồ đối với Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong đi rồi, người trong đội lính đánh thuê lại dần dần hoài niệm chỗ tốt của Tiêu Kình Phong.
"Không biết trong khoảng thời gian này phó đoàn trưởng sống thế nào."
Trương Mông khẽ thở dài một hơi, đáp: "Lúc phó đoàn trưởng rời đi, Mộc y sư cũng đi theo, ta nghe nói phó đoàn trưởng và Mộc y sư thành hôn, hai người cùng nhau đến nương nhờ đệ đệ của phó đoàn trưởng."
"Tập hợp kìa." Triệu Lực đi vào tửu lâu nói.
Trương Mông nhíu mày hỏi: "Tập hợp ư, lại có nhiệm vụ sao?"
Triệu Lực gật đầu đáp: "Đúng vậy!"
"Nhưng còn rất nhiều người bị thương chưa lành, giờ làm nhiệm vụ có phải có chút gấp rút hay không?"
Triệu Lực nhíu mày nói: "Lâu rồi không làm nhiệm vụ, cứ tiếp tục như vậy cả đội lính đánh thuê đều không còn gì ăn."
Chu Phóng khẽ thở dài một hơi: "Được rồi."
Tiêu Tiểu Đông che mũi, thầm nghĩ: cái ham thích quái dị này của đệ đệ thật là! Ăn tỏi.
Tiêu Tiểu Phàm chớp mắt cười giảo hoạt với Tiêu Tiểu Đông, nói: "Đệ muốn ăn, ăn nhiều thiệt nhiều, chờ gặp được Tiêu Nhạc Vinh, đệ liền hà..." Tiêu Tiểu Phàm vọt tới bên cạnh Tiêu Tiểu Đông hà ra một hơi, Tiêu Tiểu Đông vội vàng bịt kín mũi, Tiêu Tiểu Phàm đắc ý dào dạt bổ sung: "Hun chết nó."
Tiêu Tiểu Đông đen mặt nói: "Trước khi đệ hun chết nó thì đã xông chết ta rồi."
Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Tiểu Đông, nghiêng đầu nói: "Đại ca, huynh sợ thối à!"
Mặt Tiêu Tiểu Đông đen lại, thầm nghĩ: Nhảm nhí, nhóc là người thường, đương nhiên là sợ thối rồi.
Tiêu Tiểu Phàm lấy từ trong túi trữ vật ra một hộp đậu hủ thối, Tiêu Tiểu Đông rốt cục không thể nhịn được nữa mà nhảy ra khỏi xe ngựa, tỏ vẻ muốn đổi toa xe.
...
Tiêu Cảnh Đình có chút khẩn trương nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ xe.
"Huynh khẩn trương thật đấy!" Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Sắp gặp cha mẹ, đương nhiên có chút khẩn trương."
Hứa Mộc An hiểu được Tiêu Cảnh Đình đang lo lắng thân phận người từ bên ngoài đến của hắn bị cha mẹ nguyên chủ phát hiện, Hứa Mộc An nắm lấy tay Tiêu Cảnh Đình nói: "Kỳ thật cha mẹ huynh thường xuyên ra ngoài, bình thường đều giao huynh cho tôi tớ trong gia tộc chăm sóc."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy! Người cha mẹ quan tâm nhất là đại ca."
Nếu như Tiêu Thanh Nham biến thành người khác, có lẽ cha mẹ nguyên chủ sẽ phát hiện, nhưng nếu là Tiêu Cảnh Đình thì xác suất liền giảm mạnh.
Một hộ vệ đưa Tiêu Tiểu Đông đến toa xe của Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An.
"Sao con lại tới đây?" Hứa Mộc An hỏi.
"Đệ đệ ăn tỏi xong lại ăn đậu hủ thối, cả người thối muốn chết." Tiêu Tiểu Đông đầy buồn bực nói.
"Sao Tiểu Phàm đột nhiên thích ăn những thứ đó?" Tiêu Cảnh Đình có phần kỳ quái hỏi, hình như Tiêu Tiểu Phàm thích ăn đồ ngọt mà ta! Làm bánh nhân đậu ngọt, nhóc có thể một lần ăn mười mấy cái.
"Nó nói muốn hun chết Tiêu Nhạc Vinh." Tiêu Tiểu Đông đáp.
Mặt Tiêu Cảnh Đình trầm xuống, thầm nghĩ: Tiêu Nhạc Vinh cho Tiêu Tiểu Phàm bóng ma rất lớn! Thế cho nên vừa nghĩ đến chuyện về nhà, Tiêu Tiểu Phàm liền như lâm đại địch. Trở về rồi thì không thể tránh cho hai đứa nhỏ chạm mặt nhau, cha mẹ nguyên chủ rất cưng chìu hai đứa con trai của Tiêu Thanh Nham, đối xử với con trai nguyên chủ không được tốt lắm.
Tiêu Cảnh Đình sờ cằm, sau khi về nhà phải tận lực tránh né Tiêu Thanh Nham mới được!
...
Tiêu Kình Phong nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe rồi khẽ thở dài một hơi.
"Làm sao vậy?" Mộc Thư Vũ hỏi.
Tiêu Kình Phong lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến chuyện sau khi trở về có thể sẽ gặp phải một vài người quen, không biết giờ đội lính đánh thuê phát triển thế nào rồi."
Lúc vừa bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê, Tiêu Kình Phong tràn đầy oán hận với đội lính đánh thuê, trong khoảng thời gian này cuộc sống càng ngày càng tốt, lại thêm có vợ đẹp con ngoan làm bạn, oán hận của Tiêu Kình Phong đối với đội lính đánh thuê phai nhạt đi rất nhiều.
Mộc Thư Vũ lạnh lùng cười, đầy chăm chọc nói: "Hoa Vũ Phong tham công liều lĩnh, luôn cảm thấy hành vi của huynh sợ này sợ nọ, hạn chế sự phát triển của đội lính đánh thuê, đuổi huynh khỏi đội lính đánh thuê xong, cuối cùng hắn cũng có cơ hội khai triển dã tâm."
"Lúc lão đội trưởng ngoài ý muốn mà qua đời, ông ấy muốn ta giúp đỡ Hoa Vũ Phong, nói tính tình Hoa Vũ Phong có chút lỗ mãng, muốn ta hỗ trợ khuyên nhủ." Tiêu Kình Phong nói.
Mộc Thư Vũ nhún vai: "Đường là do chính bọn họ chọn, huynh đã làm hết tình hết nghĩa."
Tiêu Kình Phong nhắm mắt lại, nói: "Đúng vậy! Kể từ lúc ta bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê, ta đã không còn quan hệ gì với bọn họ nữa."
Mộc Thư Vũ cúi đầu, kỳ thật y đã âm thầm nghe ngóng hiện trạng của đội lính đánh thuê, nghe nói nhiệm vụ đội lính đánh thuê nhận đã liên tục thất bại mấy lần, tổn thất nặng nề, gần như sắp đến biên giới giải tán. Bởi vì hiểu biết tính tình của Hoa Vũ Phong nên Mộc Thư Vũ không chút bất ngờ với kết quả này.
Biết tình cảnh của đội lính đánh thuê, Mộc Thư Vũ không đồng tình chút nào, ngược lại còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
...
Tửu lâu Nguyệt Hoa ở Mạc Thành, vài lính đánh thuê tụ tập lại với nhau.
"Tiêu Lâm Phong trở về chỉnh đốn Tiêu gia, dường như phó đoàn trưởng sắp được đón về rồi." Người nói chuyện là Trương Mông của đội lính đánh thuê Liệp Hồ.
"Đã gần một năm rồi, cũng không biết thực lực của phó đoàn trưởng giờ thế nào." Chu Phóng thở dài nói.
Trương Mông cúi đầu, lúc trước đội lính đánh thuê bị bức bách khai trừ Tiêu Kình Phong, về sau, Tiêu Kình Phong liền trở thành cấm kỵ của đội lính đánh thuê.
Tiêu Kình Phong làm người hào sảng, làm việc cũng rất cẩn thận, Tiêu Kình Phong đi rồi, đội trưởng Hoa Vũ Phong của đội lính đánh thuê nóng lòng muốn đạt được thành tựu, dẫn người vây công một con yêu thú cấp năm rồi bị yêu thú công kích dữ dội, tổn thất nặng nề.
Ở lần hành động trước đó, đội lính đánh thuê cũng từng đối phó với yêu thú cấp năm, nhưng đó là một con yêu thú cấp năm bị thương, hơn nữa lúc đó có Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong đi rồi, thực lực đội lính đánh thuê giảm xuống không ít.
Sau khi hành động thất bại, uy tín của Hoa Vũ Phong tổn hao nhiều, vì vãn hồi tổn thất danh vọng, Hoa Vũ Phong gạt hết ý kiến của mọi người, lần nữa trù hoạch một nhiệm vụ nguy hiểm, và lần nữa đại bại mà về.
Hai lần hành động thất bại khiến thực lực của đội lính đánh thuê hao tổn nhiều, xa xa không còn quang cảnh như ngày xưa nữa.
"Dù phó đoàn trưởng có trở về thì cũng sẽ không quay lại đội lính đánh thuê đâu." Chu Phóng nói, đội lính đánh thuê đều là bình dân, luôn có ý bài xích mơ hồ đối với Tiêu Kình Phong, Tiêu Kình Phong đi rồi, người trong đội lính đánh thuê lại dần dần hoài niệm chỗ tốt của Tiêu Kình Phong.
"Không biết trong khoảng thời gian này phó đoàn trưởng sống thế nào."
Trương Mông khẽ thở dài một hơi, đáp: "Lúc phó đoàn trưởng rời đi, Mộc y sư cũng đi theo, ta nghe nói phó đoàn trưởng và Mộc y sư thành hôn, hai người cùng nhau đến nương nhờ đệ đệ của phó đoàn trưởng."
"Tập hợp kìa." Triệu Lực đi vào tửu lâu nói.
Trương Mông nhíu mày hỏi: "Tập hợp ư, lại có nhiệm vụ sao?"
Triệu Lực gật đầu đáp: "Đúng vậy!"
"Nhưng còn rất nhiều người bị thương chưa lành, giờ làm nhiệm vụ có phải có chút gấp rút hay không?"
Triệu Lực nhíu mày nói: "Lâu rồi không làm nhiệm vụ, cứ tiếp tục như vậy cả đội lính đánh thuê đều không còn gì ăn."
Chu Phóng khẽ thở dài một hơi: "Được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.