Chương 50: Gia hòa vạn sự hưng
Triệu Dân
05/10/2021
(Gia đình hòa thuận mọi việc đều hưng thịnh)
Sau nửa canh giờ, cả nhà bọn họ rốt cục về đến nhà.
Quan Hậu Tề không đợi xe ngừng tốt đã chạy xuống, chạy đi mời Điền lang trung. Đồ Tô cũng chạy nhanh xuống xe thẳng đến nhà vệ sinh hậu viện.
Không bao lâu Điền lang trung đã ôm hòm thuốc lại đây. Hắn chẩn một chút mạch đập của Lâm thị, thập phần khẳng định nói: “Chúc mừng, ngươi đã có bầu hơn một tháng.” Lâm thị dù sao cũng đã sinh qua bốn đứa nhỏ, vừa rồi ở trên xe nàng cũng đã có điều hoài nghi, chính là không thập phần xác định, lúc này lại nghe xong, quả thực không biết là kinh hỉ bao nhiêu. Nhưng thật ra Quan Hậu Tề ở bên cạnh nghe được cũng là một bộ dáng không dám tin, không khỏi liên thanh hỏi ngược lại: “Thầy thuốc, là thật vậy chăng?” Điền lang trung không vui nhìn hắn một cái nói: “Lão phu hành nghề y vài chục năm, chẳng lẽ ngay cả hỉ mạch đều phân không rõ?”
Quan Hậu Tề cũng hiểu được chính mình lỗ mãng, vội vàng nhận sai nói: “Xin lỗi Điền lang trung, ta, ta không phải ý tứ này.” Điền lang trung lười cùng loại nam nhân ngốc hề hề này so đo, chắp tay liền muốn cáo từ đi ra ngoài. Quan Hậu Tề đi theo phía sau hỏi: “Điền lang trung chẩn kim bao nhiêu? Có cần khai chút thuốc dưỡng thai?” Điền lang trung vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hàng xóm láng giềng tiện tay bắt mạch mà thôi, cần chẩn kim gì? Thuốc dưỡng thai càng không cần phải nói, thân thể thực tốt ăn này làm chi? Đừng học những kẻ có tiền kia nhàn rỗi không có việc gì đem thuốc bổ làm cơm ăn.” (Chẩn kim: tiền khám bệnh)
Quan Hậu Tề lại nhún nhường vài lần, thấy Điền lang trung cố ý không thu mới từ bỏ. Quan Hậu Tề tiễn Điền lang trung về nhà xong sau đó, trên mặt ngây ngô cười gần như chưa từng ngừng. Hắn thấy Lâm thị muốn lấy cái gì liền sải bước xông lên giúp nàng, nói: “Ngọc Nương, nàng cứ việc nghỉ ngơi, có việc gì để ta làm là được.” Lâm thị oán trách nhìn hắn một cái, nói: “Ta có kiều quý (cao quý + yếu đuối) như vậy sao? Cũng không phải chưa từng sinh đứa nhỏ. Trước kia khi mang thai bốn đứa bọn chúng, có việc gì không làm?” Nói xong, nàng bất giác lại nghĩ tới từ lúc trước khi nàng mang thai Quan Mao còn phải xuống ruộng làm việc, còn thời gian mang thai Đồ Tô, Quan Hậu Cần đánh chửi, bà bà em dâu nhục mạ trào phúng, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần. Quan Hậu Tề cũng nhìn ra một chút manh mối, bọn họ cùng một thôn, đối với chuyện trước kia, hắn tự nhiên biết không ít. Trong lòng không khỏi đau xót, vội vàng khuyên nhủ: “Ngọc Nương đều đã trôi qua, đừng nghĩ nhiều. Về sau nàng không phải trải qua cuộc sống như vậy nữa.” Lâm thị vội lấy lại tinh thần cười nói: “Ai nghĩ đâu, được rồi, chàng nhanh đi làm việc đi, lần này lại trì hoãn ba ngày, đừng nhận lời rồi lại làm không xong.”
Quan Hậu Tề không tình nguyện hướng tiệm rèn đi đến, miệng nói: “Vậy ta đi.” Đi tới cửa lại dặn Tang Lạc: “Trong nhà có việc gì phải chạy nhanh bảo ta.”
Tang Lạc hì hì cười nói: “Đã biết Ngũ thúc.”
Vừa rồi bởi vì chuyện Lâm thị vội vàng làm một đoàn, hiện tại vừa rảnh rỗi, Quan Mao mới phát hiện trong đại sảnh thiếu một người, vội hỏi tiểu nhị: “Tô ngốc tử kia đi đâu vậy?”
Tang Lạc cũng nói tiếp: “Ta nói như thế nào luôn cảm thấy trong nhà thiếu thiếu cái gì đâu.” (QA: Đây là tầm quan trọng của Tô ngốc tử trong nhà!? -_-!!! Thiếu người tụng kinh!)
Chỉ nghe tiểu nhị đáp: “Không rõ ràng lắm, ước chừng lại đi tiệm sách đi. Chủ nhân mấy ngày hôm trước không phải vừa phát tiền công sao?” Tang Lạc hé miệng cười, quả nhiên là con mọt sách, có tiền công liền hướng tiệm sách chạy.
Mọi người đang nghị luận, thì thấy Tô Trung Thần phong trần mệt mỏi trở lại, trong tay quả nhiên đang cầm một quyển sách giống như trân bảo vậy.
Bọn tiểu nhị đều nhìn hắn cười, Tô Trung Thần cũng không ngại, chạy đến trước mặt Lâm thị hô: “Bá mẫu đã trở lại, hết thảy vẫn tốt?”
Lâm thị cười đáp: “Vẫn tốt.”
Hắn cùng mọi người nói nói mấy câu sau đó, liền khẩn cấp lôi kéo Quan Văn nhìn sách hắn mới mua.
Lâm thị ngồi trong chốc lát, vẫn không thấy Đồ Tô đi ra, trong lòng có chút kỳ quái, liền đứng dậy về phía hậu viện nhìn xem nàng ra sao.
Đồ Tô vừa thay đổi quần áo, đang nhíu mày không vui ngồi ở trên giường, vừa thấy Lâm thị đến đây, liền vẻ mặt xấu hổ nói: “Nương, ta, đến nguyệt tín.” Lâm thị đầu tiên là cả kinh, sau đó trên mặt mang theo cười nói: “Đồ Tô của chúng ta đã là đại cô nương.”
“Con trước tiên ngồi đừng nhúc nhích, ta đi tìm cho con vài thứ đến.” Lâm thị nói xong vào phòng mình cầm tro than được bọc trong bao vải đến, vừa đưa cho nàng lại ngại không tốt, vội lộn trở lại phòng lấy bông đến bỏ vào. Sau đó thập phần nghiêm túc dậy nàng dùng như thế nào. Đồ Tô vừa thấy liền hiểu được, nhưng trên mặt vẫn là giả bộ vừa mới biết.
Lâm thị lấy làm kinh ngạc hỏi: “Ta còn chưa nói với con, sao con biết là nguyệt tín đến?”
Đồ Tô che giấu nói: “Nghe các tỷ tỷ trong thôn nói.” Lâm thị liền không còn nghi ngờ nữa. Lại dặn nàng đừng dính nước lạnh, đừng ăn đồ ăn sống hoặc lạnh những chuyện cần chú ý vân vân.
Bởi vì nguyệt tín đã đến, cả buổi chiều Đồ Tô đều là vẻ mặt mệt mỏi, nàng hiện tại rốt cục hiểu được vì sao hai ngày gần đây tâm tình không tốt, cảm xúc xuống thấp. Tang Lạc chỉ so với nàng nhỏ hơn một tuổi, lại là một nhân tinh, không cần nói nàng (Tang Lạc) cũng đoán được gần đúng. Nàng ta giống con như bướm vậy bay tới bay lui, trong chốc lát đi chiếu cố Lâm thị, trong chốc lát lại chạy tới giải buồn cho Đồ Tô.
Đồ Tô bị nàng ta làm hoa mắt, khoát tay nói: “Muội đừng xoay quanh nữa, nên làm gì thì cứ làm đi.” Tang Lạc vừa rồi bị Lâm thị giáo huấn một đống nói cái gì tỷ tỷ con mấy ngày nay khả năng tâm tình sẽ không tốt, hướng con phát giận cũng đừng tức giận linh tinh. Nàng nghĩ đến Đồ Tô là muốn phát hỏa, vội vàng ra chủ ý nói: “Tô ngốc tử đã trở lại, nếu không tỷ đi cùng hắn ầm ĩ một trận giảm nóng giận đi.”
Đồ Tô liếc mắt trừng nàng một cái: “Ta là cái loại người cố tình gây sự này sao?” Tang Lạc vốn định nói, có lúc đúng là vậy. Nhưng lại sợ chọc nàng phát hỏa, liền cứng rắn nghẹn trở về, chính là hắc hắc nở nụ cười vài tiếng. Đồ Tô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi; “Muội là nói vừa rồi Tô ngốc tử chạy đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, đi tiệm sách mua sách, đang cùng Nhị ca khoe khoang đấy.”
“Đi bao lâu?” Đồ Tô lại hỏi.
“Này, ai biết?” Tang Lạc khó hiểu nhìn tỷ tỷ, đột nhiên hiểu rõ: “Tỷ tỷ là sợ hắn dùng mánh lới nhàn hạ đúng không? Tỷ cứ yên tâm đi, hắn là thấy không có khách nhân mới đi ra ngoài.” Đồ Tô không nói chuyện, trong đầu hiện ra thân ảnh cao cao gầy gầy kia của Tô Trung Thần lại cảm thấy không giống, nhưng là sau khi bài trừ một vòng, lại cảm thấy hắn có khả năng nhất. Cái người ném đá nhỏ kia đầu tiên không có khả năng là Quan Mao Quan Văn, bọn họ không cần thiết trốn đi, càng không thể có khả năng sử dụng ám khí làm cho cha cặn bã quỳ xuống; còn nữa chính là Quan Trung cùng Ngũ thúc, cũng khả năng không lớn, bọn họ cũng không có lý do trốn từ một nơi bí mật gần đó. Người trong thôn, càng khả năng không lớn. Tang Lạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của tỷ tỷ, sợ nàng thực hướng Tô ngốc tử phát hỏa, liền cảm thấy tâm không đành lòng, khuyên nhủ: “Tỷ, chờ một lát ta nói với hắn một tiếng, về sau không cho phép chạy loạn như vậy.”
Hai người đang nói chuyện lại nghe đông viện có một giọng nam đang nghiêm túc đọc thơ, nhất thời đem lực chú ý của Đồ Tô hấp dẫn qua, chỉ nghe hắn thì thầm: “Kiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương, Sở vị y nhân, Tại thủy nhất phương…” (Bãi lau sậy màu xám trắng, Móc trắng thành sương, Cái gọi là người kia, ở một nơi trên mặt nước) Đồ Tô nghe thấy rõ ràng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Tô ngốc tử hoài xuân?” Lời của nàng vừa dứt, lại nghe Tô Trung Thần thở dài: “Thơ này làm cho người ta tâm sinh ý nghĩ đẹp, thực không nên dạy hư học sinh trong thiên hạ. Tiểu sinh thật sự khó có thể mở miệng, không đọc không đọc.” (QA: Ta dịch thơ có thể k chính xác lắm mong các nàng thông cảm! TT_TT)
“Phốc –” tỷ muội hai người đồng thời cười rộ lên, phiền muộn trong lòng Đồ Tô bất giác vơi đi rất nhiều.
“Đi, chúng ta đi qua xem.” Đồ Tô vẫy vẫy tay, Tang Lạc vừa muốn trả lời, lại bị Lâm thị gọi đi rồi. Đồ Tô một mình chắp tay sau lưng lấy tư thái tuần tra lãnh địa vào đông viện. Quả nhiên, Tô ngốc tử đang ở bàn đá dưới tàng cây ngô đồng lắc lư cái đầu, Đồ Tô bị hắn lắc lư hoa cả mắt, đột nhiên tỉnh ngộ, nàng từng nhìn thấy ở trên sách sử ghi lại người cổ đại đọc sách dẫn tới bị bệnh xương cổ, có phải liên quan tới việc khi bọn họ đọc sách thích rung đùi đắc ý không? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cũng đi theo lắc lư đầu vài cái. Tô Trung Thần cũng thấy được Đồ Tô, tiếng đọc chợt dừng lại, hắn mở to đôi mắt cá nhỏ, ngơ ngác nhìn nàng. Đồ Tô vừa thấy đến bộ dáng ngốc nghếch của hắn, liền cảm thấy cùng cái hình tượng đại hiệp kia trong lòng mình cách nhau quá xa, trong lòng mặc niệm nói: không phải hắn không phải hắn. Tô Trung Thần thấy Đồ Tô nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trên mặt bay lên một rặng mây đỏ, hắn cuống quít lấy tay chắn lên mặt, thanh âm ôn hòa nhắc nhở nói: “Phi lễ chớ nhìn.”
Trên mặt Đồ Tô hiện ra một tia hắc tuyến, đành phải đem ánh mắt hướng tới Đại Hắc cách đó không xa, Đại Hắc thấy chủ nhân nhìn nó, lập tức vui phe phẩy cái đuôi. Đồ Tô không chút để ý hỏi: “Nghe nói ngươi buổi trưa hôm nay chạy đi ra ngoài?”
Tô Trung Thần lập tức kinh sợ tiến lên thi lễ, nói: “Cô chủ, tiểu sinh thấy tiệm ăn ít người mới ra ngoài, khi rời đi còn dặn một tiểu nhị giúp tiểu sinh trông, xin chủ nhân trăm ngàn không cần trừ tiền công của tiểu sinh…” Đồ Tô mặt mày nhăn càng chặt. Trong lòng có một con ngựa nhỏ đang phi nhanh. Nàng cũng lười lại đoán đến đoán đi, nghĩ rằng, người tập võ luôn cùng người bình thường không giống nhau đi, tỷ như Quan Mao chỉ học được một nửa, nhưng tính cách vẫn cùng Quan Văn khác nhau rất lớn. Nghĩ đến đây, nàng xem xét xem xét bốn phía không người, cầm lấy cổ tay Tô Trung Thần, vén ống tay áo của hắn lên muốn xem đến tột cùng là sao. Tô Trung Thần quá sợ hãi, sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, liều mạng giãy, vừa tránh còn vừa kêu: “Cô chủ, không được! Cho dù ngươi lại thêm gấp ba tiền công, tiểu sinh cũng sẽ không theo.” Đồ Tô được nghe lời ấy, tức giận quá mức, bỗng nhiên buông tay, Tô Trung Thần đăng đăng lùi về sau mấy bước, vô cùng chật vật ngồi trên mặt đất. Đồ Tô phất tay áo mà đi, may mắn, trong lòng còn mặc niệm: ta khờ mới hoài nghi hắn là cao thủ ngầm.
Đến thời điểm chạng vạng, Quan Trung cũng đã theo lệnh trở lại. Tìm cơ hội báo với Đồ Tô, Quan Hậu Cần cùng Đào thị ngày mai sẽ về Vân Châu. Hắn cũng nghe được tin tức của Xuân Tuyết, hóa ra nàng ta sở dĩ không theo tới cũng không phải vì gì khác, chỉ là lúc gần đi đột nhiên bị bệnh. Đào thị mới phân một người thay thế nàng ta. Đồ Tô nghe xong âm thầm suy tính: nàng ta bệnh thật đúng là đúng lúc, chỉ sợ là có cái gì cổ quái đi. Nhưng là song phương cách nhau quá xa, nàng nhất thời cũng không có biện pháp khác. Nàng liền cho Quan Trung mấy chục đồng tiền, làm cho hắn cầm đi mời mấy tiểu nhị Tôn gia uống rượu, thuận tiện nghe ngóng chút tin tức khác. Quan Trung lĩnh mệnh mà đi. Nàng chỉ mong hai người Quan Hậu Cần cùng Đào thị cứ lo tranh đấu nội chiến tạm thời đừng tìm tới nàng, Lâm thị lúc này đang có bầu, cũng không chịu nổi cái kinh hách gì.
Từng ngày từng ngày đi qua, thời tiết càng ngày càng nóng. Bụng Lâm thị cũng bắt đầu dần dần lộ ra. Bởi vì lần này đã là thai thứ năm, lại thêm thân thể Lâm thị vốn tốt, trừ bỏ ban đầu ói ra vài ngày, sau đó vẫn trạng thái ổn định. Bốn huynh muội Đồ Tô cũng đều thập phần hy vọng tiểu tử này đến. Chẳng qua, cả nhà cao hứng nhất vẫn là Quan Hậu Tề, hắn cả ngày ngây ngô, ở trong tiệm rèn sắt, không đến ba câu liền xả đến đứa nhỏ chưa ra đời của mình. Nếu là nữ nhân còn tốt một chút, sẽ vui vẻ cùng hắn nói vài câu, nam nhân không mấy người thích nói chuyện này. Vì thế những nam nhân này đi ra ngoài liền nói: “Lão Quan tiệm rèn sắt kia sắp điên, không phải chỉ là có một đứa nhỏ sao. Giống như chưa từng làm cha vậy.”
Có người đáp: “Người ta vẫn chưa từng làm cha mà.”
Quan Hậu Tề còn sớm đem xe đẩy đồ chơi nhỏ của đứa nhỏ đều làm ra, Đồ Tô nhìn chỉ thuận miệng nói một câu: “Ngũ thúc đối với đứa nhỏ cũng thật để bụng.” Ai ngờ Quan Hậu Tề cũng là người trong thô có tế (trong thô lỗ có tinh tế), hắn thế nhưng lại sinh ra mẫn cảm, trong lòng nghĩ đến Đồ Tô là nói hắn rất sắp có đứa nhỏ của mình đem mấy huynh muội bọn họ xem nhẹ. Điều này làm cho hắn thực bất an, vì thế, hắn vội làm xong công việc trong tay sau đó, lại nhanh chóng làm cho Đồ Tô một bộ gia cụ tinh xảo, giá sách, bàn học, ống đựng bút, chậu rửa mặt cái gì cần có đều có. Lại vì ba người Quan Mao Quan Văn Tang Lạc cũng suy tính làm ra một bộ dụng cụ. Này còn chưa đủ, hắn lại âm thầm cùng Lâm thị thương lượng: về sau nhất định phải đối xử bình đẳng, trăm ngàn không thể làm cho bọn họ cảm thấy bất công. Lâm thị dùng châm ở trên tóc quét một chút nói: “Chàng lại suy nghĩ nhiều. Bọn họ không phải loại người như vậy.” Chỉ là, Lâm thị ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại ngọt. Càng thêm cảm thấy mình lần này đã gả đúng người rồi. Khi nàng tự làm yếm đỏ cho tiểu hài nhi, thuận tiện cũng làm cho hai tỷ muội Đồ Tô một bộ. Khi hai người cầm yếm vải quả thực là cười khổ không ngừng. Lâm thị lại nghiêm túc dặn dò nói: “Khi các con ngủ cũng đừng quên mang theo, đỡ phải ban đêm đá chăn bị cảm lạnh.” Hai tỷ muội nhìn nhau cười khổ, đành phải liên thanh nói được.
Một đoạn thời gian này, cuộc sống Quan gia trôi qua là gió êm sóng lặng, tốt đẹp sung sướng. Tục ngữ nói, gia hoà vạn sự hưng, thật ra một chút không giả. Mấy huynh muội có khí lực xuất khí lực, có chủ ý ra chủ ý, đồng tâm hiệp lực để ý tiệm ăn Quan gia. Bởi vì Lâm thị có thai trong người, đại bộ phận gánh nặng liền dừng ở trên người hai tỷ muội Đồ Tô, đặc biệt là Đồ Tô cả ngày bận tối mày tối mặt, nàng phải thường thường vì Lâm thị bồi bổ thân thể, có khi còn phải giúp Quan Hậu Tề cùng Quan Văn ra cái chủ ý gì đó. Đợi mùa hè vừa đến lại vội trong vội ngoài, Sinh ý thịt nướng của tiệm ăn Quan gia so với trước kia còn náo nhiệt hơn, buổi tối lại bày biện nửa con phố. Trấn trên cũng có tiệm ăn khác làm sinh ý đồ nướng, nhưng hương vị đều không bằng Quan gia. Cho nên ảnh hưởng đối với nhà nàng cũng không lớn. Mặt khác, nàng ủ rượu vang cùng rượu mạnh cũng dần dần có chút danh tiếng, mỗi ngày đều có thể bán mấy chục hũ.
Trái lại Đào gia một thời gian gần đây cũng là ầm ĩ gà bay chó sủa, gia đình không yên. Quan Hậu Cần vừa trở về, bởi vì sợ hãi Đào lão gia tử, cho nên coi như thu liễm. Đến tháng sáu khi Đào lão gia vì bị bệnh qua đời, lúc này Quan Hậu Cần là không còn sợ hãi, lấy cớ Đào thị không thể sinh con, nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, Đào thị không cho hắn nạp thiếp, hắn ngay tại bên ngoài nuôi ca cơ con hát. Còn thường xuyên tới Câu Lan viện làm càn. Đào thị cả ngày không phải vội vàng chặn người thì là đi bắt kẻ thông dâm. Quan Hậu Cần ngay cả nha hoàn trong nhà cũng không buông tha, có thể nhúng chàm đều nhúng chàm. Đào thị tức giận đến liên tục xử lý vài cái nha hoàn. Nhưng là suốt ngày đánh rắn rốt cục cũng bị rắn cắn. Trong những nha hoàn bị xử lý này còn có Xuân Tuyết ngày đó thay Đồ Tô làm việc, nàng vốn là thập phần hoảng sợ, sợ Đào thị phát hiện hành vi dấu chủ của nàng. Cuối cùng đơn giản cắn răng một cái, liền cùng Xuân Phương vẫn giao hảo thương lượng tính toán đào tẩu, lại có bạn thân trước kia ở bên ngoài tiếp ứng, nàng cùng Xuân Phương liền thừa dịp khi Đào thị cùng Quan Hậu Cần tranh cãi, không rảnh để ý việc nhà, cuốn không ít vàng bạc nữ trang bỏ trốn mất dạng. Đào thị lại tức giận gần chết, không mấy ngày đã nằm trên giường không dậy nổi.
Hết thảy những điều này đều từ tiểu nhị Tôn gia hỏi thăm được lại nói cho Quan Trung, Quan Trung báo lại cho Đồ Tô. Nghe một ít như vậy, Đồ Tô cũng thoáng yên tâm, hai người này tạm thời là không có tâm tư lại tính kế người trong nhà.
Sau nửa canh giờ, cả nhà bọn họ rốt cục về đến nhà.
Quan Hậu Tề không đợi xe ngừng tốt đã chạy xuống, chạy đi mời Điền lang trung. Đồ Tô cũng chạy nhanh xuống xe thẳng đến nhà vệ sinh hậu viện.
Không bao lâu Điền lang trung đã ôm hòm thuốc lại đây. Hắn chẩn một chút mạch đập của Lâm thị, thập phần khẳng định nói: “Chúc mừng, ngươi đã có bầu hơn một tháng.” Lâm thị dù sao cũng đã sinh qua bốn đứa nhỏ, vừa rồi ở trên xe nàng cũng đã có điều hoài nghi, chính là không thập phần xác định, lúc này lại nghe xong, quả thực không biết là kinh hỉ bao nhiêu. Nhưng thật ra Quan Hậu Tề ở bên cạnh nghe được cũng là một bộ dáng không dám tin, không khỏi liên thanh hỏi ngược lại: “Thầy thuốc, là thật vậy chăng?” Điền lang trung không vui nhìn hắn một cái nói: “Lão phu hành nghề y vài chục năm, chẳng lẽ ngay cả hỉ mạch đều phân không rõ?”
Quan Hậu Tề cũng hiểu được chính mình lỗ mãng, vội vàng nhận sai nói: “Xin lỗi Điền lang trung, ta, ta không phải ý tứ này.” Điền lang trung lười cùng loại nam nhân ngốc hề hề này so đo, chắp tay liền muốn cáo từ đi ra ngoài. Quan Hậu Tề đi theo phía sau hỏi: “Điền lang trung chẩn kim bao nhiêu? Có cần khai chút thuốc dưỡng thai?” Điền lang trung vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hàng xóm láng giềng tiện tay bắt mạch mà thôi, cần chẩn kim gì? Thuốc dưỡng thai càng không cần phải nói, thân thể thực tốt ăn này làm chi? Đừng học những kẻ có tiền kia nhàn rỗi không có việc gì đem thuốc bổ làm cơm ăn.” (Chẩn kim: tiền khám bệnh)
Quan Hậu Tề lại nhún nhường vài lần, thấy Điền lang trung cố ý không thu mới từ bỏ. Quan Hậu Tề tiễn Điền lang trung về nhà xong sau đó, trên mặt ngây ngô cười gần như chưa từng ngừng. Hắn thấy Lâm thị muốn lấy cái gì liền sải bước xông lên giúp nàng, nói: “Ngọc Nương, nàng cứ việc nghỉ ngơi, có việc gì để ta làm là được.” Lâm thị oán trách nhìn hắn một cái, nói: “Ta có kiều quý (cao quý + yếu đuối) như vậy sao? Cũng không phải chưa từng sinh đứa nhỏ. Trước kia khi mang thai bốn đứa bọn chúng, có việc gì không làm?” Nói xong, nàng bất giác lại nghĩ tới từ lúc trước khi nàng mang thai Quan Mao còn phải xuống ruộng làm việc, còn thời gian mang thai Đồ Tô, Quan Hậu Cần đánh chửi, bà bà em dâu nhục mạ trào phúng, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần. Quan Hậu Tề cũng nhìn ra một chút manh mối, bọn họ cùng một thôn, đối với chuyện trước kia, hắn tự nhiên biết không ít. Trong lòng không khỏi đau xót, vội vàng khuyên nhủ: “Ngọc Nương đều đã trôi qua, đừng nghĩ nhiều. Về sau nàng không phải trải qua cuộc sống như vậy nữa.” Lâm thị vội lấy lại tinh thần cười nói: “Ai nghĩ đâu, được rồi, chàng nhanh đi làm việc đi, lần này lại trì hoãn ba ngày, đừng nhận lời rồi lại làm không xong.”
Quan Hậu Tề không tình nguyện hướng tiệm rèn đi đến, miệng nói: “Vậy ta đi.” Đi tới cửa lại dặn Tang Lạc: “Trong nhà có việc gì phải chạy nhanh bảo ta.”
Tang Lạc hì hì cười nói: “Đã biết Ngũ thúc.”
Vừa rồi bởi vì chuyện Lâm thị vội vàng làm một đoàn, hiện tại vừa rảnh rỗi, Quan Mao mới phát hiện trong đại sảnh thiếu một người, vội hỏi tiểu nhị: “Tô ngốc tử kia đi đâu vậy?”
Tang Lạc cũng nói tiếp: “Ta nói như thế nào luôn cảm thấy trong nhà thiếu thiếu cái gì đâu.” (QA: Đây là tầm quan trọng của Tô ngốc tử trong nhà!? -_-!!! Thiếu người tụng kinh!)
Chỉ nghe tiểu nhị đáp: “Không rõ ràng lắm, ước chừng lại đi tiệm sách đi. Chủ nhân mấy ngày hôm trước không phải vừa phát tiền công sao?” Tang Lạc hé miệng cười, quả nhiên là con mọt sách, có tiền công liền hướng tiệm sách chạy.
Mọi người đang nghị luận, thì thấy Tô Trung Thần phong trần mệt mỏi trở lại, trong tay quả nhiên đang cầm một quyển sách giống như trân bảo vậy.
Bọn tiểu nhị đều nhìn hắn cười, Tô Trung Thần cũng không ngại, chạy đến trước mặt Lâm thị hô: “Bá mẫu đã trở lại, hết thảy vẫn tốt?”
Lâm thị cười đáp: “Vẫn tốt.”
Hắn cùng mọi người nói nói mấy câu sau đó, liền khẩn cấp lôi kéo Quan Văn nhìn sách hắn mới mua.
Lâm thị ngồi trong chốc lát, vẫn không thấy Đồ Tô đi ra, trong lòng có chút kỳ quái, liền đứng dậy về phía hậu viện nhìn xem nàng ra sao.
Đồ Tô vừa thay đổi quần áo, đang nhíu mày không vui ngồi ở trên giường, vừa thấy Lâm thị đến đây, liền vẻ mặt xấu hổ nói: “Nương, ta, đến nguyệt tín.” Lâm thị đầu tiên là cả kinh, sau đó trên mặt mang theo cười nói: “Đồ Tô của chúng ta đã là đại cô nương.”
“Con trước tiên ngồi đừng nhúc nhích, ta đi tìm cho con vài thứ đến.” Lâm thị nói xong vào phòng mình cầm tro than được bọc trong bao vải đến, vừa đưa cho nàng lại ngại không tốt, vội lộn trở lại phòng lấy bông đến bỏ vào. Sau đó thập phần nghiêm túc dậy nàng dùng như thế nào. Đồ Tô vừa thấy liền hiểu được, nhưng trên mặt vẫn là giả bộ vừa mới biết.
Lâm thị lấy làm kinh ngạc hỏi: “Ta còn chưa nói với con, sao con biết là nguyệt tín đến?”
Đồ Tô che giấu nói: “Nghe các tỷ tỷ trong thôn nói.” Lâm thị liền không còn nghi ngờ nữa. Lại dặn nàng đừng dính nước lạnh, đừng ăn đồ ăn sống hoặc lạnh những chuyện cần chú ý vân vân.
Bởi vì nguyệt tín đã đến, cả buổi chiều Đồ Tô đều là vẻ mặt mệt mỏi, nàng hiện tại rốt cục hiểu được vì sao hai ngày gần đây tâm tình không tốt, cảm xúc xuống thấp. Tang Lạc chỉ so với nàng nhỏ hơn một tuổi, lại là một nhân tinh, không cần nói nàng (Tang Lạc) cũng đoán được gần đúng. Nàng ta giống con như bướm vậy bay tới bay lui, trong chốc lát đi chiếu cố Lâm thị, trong chốc lát lại chạy tới giải buồn cho Đồ Tô.
Đồ Tô bị nàng ta làm hoa mắt, khoát tay nói: “Muội đừng xoay quanh nữa, nên làm gì thì cứ làm đi.” Tang Lạc vừa rồi bị Lâm thị giáo huấn một đống nói cái gì tỷ tỷ con mấy ngày nay khả năng tâm tình sẽ không tốt, hướng con phát giận cũng đừng tức giận linh tinh. Nàng nghĩ đến Đồ Tô là muốn phát hỏa, vội vàng ra chủ ý nói: “Tô ngốc tử đã trở lại, nếu không tỷ đi cùng hắn ầm ĩ một trận giảm nóng giận đi.”
Đồ Tô liếc mắt trừng nàng một cái: “Ta là cái loại người cố tình gây sự này sao?” Tang Lạc vốn định nói, có lúc đúng là vậy. Nhưng lại sợ chọc nàng phát hỏa, liền cứng rắn nghẹn trở về, chính là hắc hắc nở nụ cười vài tiếng. Đồ Tô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi; “Muội là nói vừa rồi Tô ngốc tử chạy đi ra ngoài?”
“Đúng vậy, đi tiệm sách mua sách, đang cùng Nhị ca khoe khoang đấy.”
“Đi bao lâu?” Đồ Tô lại hỏi.
“Này, ai biết?” Tang Lạc khó hiểu nhìn tỷ tỷ, đột nhiên hiểu rõ: “Tỷ tỷ là sợ hắn dùng mánh lới nhàn hạ đúng không? Tỷ cứ yên tâm đi, hắn là thấy không có khách nhân mới đi ra ngoài.” Đồ Tô không nói chuyện, trong đầu hiện ra thân ảnh cao cao gầy gầy kia của Tô Trung Thần lại cảm thấy không giống, nhưng là sau khi bài trừ một vòng, lại cảm thấy hắn có khả năng nhất. Cái người ném đá nhỏ kia đầu tiên không có khả năng là Quan Mao Quan Văn, bọn họ không cần thiết trốn đi, càng không thể có khả năng sử dụng ám khí làm cho cha cặn bã quỳ xuống; còn nữa chính là Quan Trung cùng Ngũ thúc, cũng khả năng không lớn, bọn họ cũng không có lý do trốn từ một nơi bí mật gần đó. Người trong thôn, càng khả năng không lớn. Tang Lạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của tỷ tỷ, sợ nàng thực hướng Tô ngốc tử phát hỏa, liền cảm thấy tâm không đành lòng, khuyên nhủ: “Tỷ, chờ một lát ta nói với hắn một tiếng, về sau không cho phép chạy loạn như vậy.”
Hai người đang nói chuyện lại nghe đông viện có một giọng nam đang nghiêm túc đọc thơ, nhất thời đem lực chú ý của Đồ Tô hấp dẫn qua, chỉ nghe hắn thì thầm: “Kiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương, Sở vị y nhân, Tại thủy nhất phương…” (Bãi lau sậy màu xám trắng, Móc trắng thành sương, Cái gọi là người kia, ở một nơi trên mặt nước) Đồ Tô nghe thấy rõ ràng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Tô ngốc tử hoài xuân?” Lời của nàng vừa dứt, lại nghe Tô Trung Thần thở dài: “Thơ này làm cho người ta tâm sinh ý nghĩ đẹp, thực không nên dạy hư học sinh trong thiên hạ. Tiểu sinh thật sự khó có thể mở miệng, không đọc không đọc.” (QA: Ta dịch thơ có thể k chính xác lắm mong các nàng thông cảm! TT_TT)
“Phốc –” tỷ muội hai người đồng thời cười rộ lên, phiền muộn trong lòng Đồ Tô bất giác vơi đi rất nhiều.
“Đi, chúng ta đi qua xem.” Đồ Tô vẫy vẫy tay, Tang Lạc vừa muốn trả lời, lại bị Lâm thị gọi đi rồi. Đồ Tô một mình chắp tay sau lưng lấy tư thái tuần tra lãnh địa vào đông viện. Quả nhiên, Tô ngốc tử đang ở bàn đá dưới tàng cây ngô đồng lắc lư cái đầu, Đồ Tô bị hắn lắc lư hoa cả mắt, đột nhiên tỉnh ngộ, nàng từng nhìn thấy ở trên sách sử ghi lại người cổ đại đọc sách dẫn tới bị bệnh xương cổ, có phải liên quan tới việc khi bọn họ đọc sách thích rung đùi đắc ý không? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cũng đi theo lắc lư đầu vài cái. Tô Trung Thần cũng thấy được Đồ Tô, tiếng đọc chợt dừng lại, hắn mở to đôi mắt cá nhỏ, ngơ ngác nhìn nàng. Đồ Tô vừa thấy đến bộ dáng ngốc nghếch của hắn, liền cảm thấy cùng cái hình tượng đại hiệp kia trong lòng mình cách nhau quá xa, trong lòng mặc niệm nói: không phải hắn không phải hắn. Tô Trung Thần thấy Đồ Tô nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, trên mặt bay lên một rặng mây đỏ, hắn cuống quít lấy tay chắn lên mặt, thanh âm ôn hòa nhắc nhở nói: “Phi lễ chớ nhìn.”
Trên mặt Đồ Tô hiện ra một tia hắc tuyến, đành phải đem ánh mắt hướng tới Đại Hắc cách đó không xa, Đại Hắc thấy chủ nhân nhìn nó, lập tức vui phe phẩy cái đuôi. Đồ Tô không chút để ý hỏi: “Nghe nói ngươi buổi trưa hôm nay chạy đi ra ngoài?”
Tô Trung Thần lập tức kinh sợ tiến lên thi lễ, nói: “Cô chủ, tiểu sinh thấy tiệm ăn ít người mới ra ngoài, khi rời đi còn dặn một tiểu nhị giúp tiểu sinh trông, xin chủ nhân trăm ngàn không cần trừ tiền công của tiểu sinh…” Đồ Tô mặt mày nhăn càng chặt. Trong lòng có một con ngựa nhỏ đang phi nhanh. Nàng cũng lười lại đoán đến đoán đi, nghĩ rằng, người tập võ luôn cùng người bình thường không giống nhau đi, tỷ như Quan Mao chỉ học được một nửa, nhưng tính cách vẫn cùng Quan Văn khác nhau rất lớn. Nghĩ đến đây, nàng xem xét xem xét bốn phía không người, cầm lấy cổ tay Tô Trung Thần, vén ống tay áo của hắn lên muốn xem đến tột cùng là sao. Tô Trung Thần quá sợ hãi, sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, liều mạng giãy, vừa tránh còn vừa kêu: “Cô chủ, không được! Cho dù ngươi lại thêm gấp ba tiền công, tiểu sinh cũng sẽ không theo.” Đồ Tô được nghe lời ấy, tức giận quá mức, bỗng nhiên buông tay, Tô Trung Thần đăng đăng lùi về sau mấy bước, vô cùng chật vật ngồi trên mặt đất. Đồ Tô phất tay áo mà đi, may mắn, trong lòng còn mặc niệm: ta khờ mới hoài nghi hắn là cao thủ ngầm.
Đến thời điểm chạng vạng, Quan Trung cũng đã theo lệnh trở lại. Tìm cơ hội báo với Đồ Tô, Quan Hậu Cần cùng Đào thị ngày mai sẽ về Vân Châu. Hắn cũng nghe được tin tức của Xuân Tuyết, hóa ra nàng ta sở dĩ không theo tới cũng không phải vì gì khác, chỉ là lúc gần đi đột nhiên bị bệnh. Đào thị mới phân một người thay thế nàng ta. Đồ Tô nghe xong âm thầm suy tính: nàng ta bệnh thật đúng là đúng lúc, chỉ sợ là có cái gì cổ quái đi. Nhưng là song phương cách nhau quá xa, nàng nhất thời cũng không có biện pháp khác. Nàng liền cho Quan Trung mấy chục đồng tiền, làm cho hắn cầm đi mời mấy tiểu nhị Tôn gia uống rượu, thuận tiện nghe ngóng chút tin tức khác. Quan Trung lĩnh mệnh mà đi. Nàng chỉ mong hai người Quan Hậu Cần cùng Đào thị cứ lo tranh đấu nội chiến tạm thời đừng tìm tới nàng, Lâm thị lúc này đang có bầu, cũng không chịu nổi cái kinh hách gì.
Từng ngày từng ngày đi qua, thời tiết càng ngày càng nóng. Bụng Lâm thị cũng bắt đầu dần dần lộ ra. Bởi vì lần này đã là thai thứ năm, lại thêm thân thể Lâm thị vốn tốt, trừ bỏ ban đầu ói ra vài ngày, sau đó vẫn trạng thái ổn định. Bốn huynh muội Đồ Tô cũng đều thập phần hy vọng tiểu tử này đến. Chẳng qua, cả nhà cao hứng nhất vẫn là Quan Hậu Tề, hắn cả ngày ngây ngô, ở trong tiệm rèn sắt, không đến ba câu liền xả đến đứa nhỏ chưa ra đời của mình. Nếu là nữ nhân còn tốt một chút, sẽ vui vẻ cùng hắn nói vài câu, nam nhân không mấy người thích nói chuyện này. Vì thế những nam nhân này đi ra ngoài liền nói: “Lão Quan tiệm rèn sắt kia sắp điên, không phải chỉ là có một đứa nhỏ sao. Giống như chưa từng làm cha vậy.”
Có người đáp: “Người ta vẫn chưa từng làm cha mà.”
Quan Hậu Tề còn sớm đem xe đẩy đồ chơi nhỏ của đứa nhỏ đều làm ra, Đồ Tô nhìn chỉ thuận miệng nói một câu: “Ngũ thúc đối với đứa nhỏ cũng thật để bụng.” Ai ngờ Quan Hậu Tề cũng là người trong thô có tế (trong thô lỗ có tinh tế), hắn thế nhưng lại sinh ra mẫn cảm, trong lòng nghĩ đến Đồ Tô là nói hắn rất sắp có đứa nhỏ của mình đem mấy huynh muội bọn họ xem nhẹ. Điều này làm cho hắn thực bất an, vì thế, hắn vội làm xong công việc trong tay sau đó, lại nhanh chóng làm cho Đồ Tô một bộ gia cụ tinh xảo, giá sách, bàn học, ống đựng bút, chậu rửa mặt cái gì cần có đều có. Lại vì ba người Quan Mao Quan Văn Tang Lạc cũng suy tính làm ra một bộ dụng cụ. Này còn chưa đủ, hắn lại âm thầm cùng Lâm thị thương lượng: về sau nhất định phải đối xử bình đẳng, trăm ngàn không thể làm cho bọn họ cảm thấy bất công. Lâm thị dùng châm ở trên tóc quét một chút nói: “Chàng lại suy nghĩ nhiều. Bọn họ không phải loại người như vậy.” Chỉ là, Lâm thị ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại ngọt. Càng thêm cảm thấy mình lần này đã gả đúng người rồi. Khi nàng tự làm yếm đỏ cho tiểu hài nhi, thuận tiện cũng làm cho hai tỷ muội Đồ Tô một bộ. Khi hai người cầm yếm vải quả thực là cười khổ không ngừng. Lâm thị lại nghiêm túc dặn dò nói: “Khi các con ngủ cũng đừng quên mang theo, đỡ phải ban đêm đá chăn bị cảm lạnh.” Hai tỷ muội nhìn nhau cười khổ, đành phải liên thanh nói được.
Một đoạn thời gian này, cuộc sống Quan gia trôi qua là gió êm sóng lặng, tốt đẹp sung sướng. Tục ngữ nói, gia hoà vạn sự hưng, thật ra một chút không giả. Mấy huynh muội có khí lực xuất khí lực, có chủ ý ra chủ ý, đồng tâm hiệp lực để ý tiệm ăn Quan gia. Bởi vì Lâm thị có thai trong người, đại bộ phận gánh nặng liền dừng ở trên người hai tỷ muội Đồ Tô, đặc biệt là Đồ Tô cả ngày bận tối mày tối mặt, nàng phải thường thường vì Lâm thị bồi bổ thân thể, có khi còn phải giúp Quan Hậu Tề cùng Quan Văn ra cái chủ ý gì đó. Đợi mùa hè vừa đến lại vội trong vội ngoài, Sinh ý thịt nướng của tiệm ăn Quan gia so với trước kia còn náo nhiệt hơn, buổi tối lại bày biện nửa con phố. Trấn trên cũng có tiệm ăn khác làm sinh ý đồ nướng, nhưng hương vị đều không bằng Quan gia. Cho nên ảnh hưởng đối với nhà nàng cũng không lớn. Mặt khác, nàng ủ rượu vang cùng rượu mạnh cũng dần dần có chút danh tiếng, mỗi ngày đều có thể bán mấy chục hũ.
Trái lại Đào gia một thời gian gần đây cũng là ầm ĩ gà bay chó sủa, gia đình không yên. Quan Hậu Cần vừa trở về, bởi vì sợ hãi Đào lão gia tử, cho nên coi như thu liễm. Đến tháng sáu khi Đào lão gia vì bị bệnh qua đời, lúc này Quan Hậu Cần là không còn sợ hãi, lấy cớ Đào thị không thể sinh con, nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, Đào thị không cho hắn nạp thiếp, hắn ngay tại bên ngoài nuôi ca cơ con hát. Còn thường xuyên tới Câu Lan viện làm càn. Đào thị cả ngày không phải vội vàng chặn người thì là đi bắt kẻ thông dâm. Quan Hậu Cần ngay cả nha hoàn trong nhà cũng không buông tha, có thể nhúng chàm đều nhúng chàm. Đào thị tức giận đến liên tục xử lý vài cái nha hoàn. Nhưng là suốt ngày đánh rắn rốt cục cũng bị rắn cắn. Trong những nha hoàn bị xử lý này còn có Xuân Tuyết ngày đó thay Đồ Tô làm việc, nàng vốn là thập phần hoảng sợ, sợ Đào thị phát hiện hành vi dấu chủ của nàng. Cuối cùng đơn giản cắn răng một cái, liền cùng Xuân Phương vẫn giao hảo thương lượng tính toán đào tẩu, lại có bạn thân trước kia ở bên ngoài tiếp ứng, nàng cùng Xuân Phương liền thừa dịp khi Đào thị cùng Quan Hậu Cần tranh cãi, không rảnh để ý việc nhà, cuốn không ít vàng bạc nữ trang bỏ trốn mất dạng. Đào thị lại tức giận gần chết, không mấy ngày đã nằm trên giường không dậy nổi.
Hết thảy những điều này đều từ tiểu nhị Tôn gia hỏi thăm được lại nói cho Quan Trung, Quan Trung báo lại cho Đồ Tô. Nghe một ít như vậy, Đồ Tô cũng thoáng yên tâm, hai người này tạm thời là không có tâm tư lại tính kế người trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.