Chương 75: Lưỡi không xương cùng trần tình biểu
Triệu Dân
05/10/2021
Hôm sau, Lục Vân Trạch thu thập đến chỉnh chỉnh tề tề, mang theo lễ vật đến Quan gia bái phỏng. Quan Văn cùng Lâm thị tất nhiên là nhiệt tình tiếp đãi.
Lục Vân Trạch cùng mọi người tán gẫu trong chốc lát, liền thừa cơ mời nói: “Hôm nay trời ấm gió mát, không bằng chúng ta cùng đi đạp thanh thế nào?” Quan Mao đối việc này thực không quá cảm thấy hứng thú. Lục Vân Trạch hôm nay ý ở Đồ Tô, cũng không dụng tâm người khác, nhưng nếu chỉ mời Đồ Tô lại không hợp lễ, vì thế liền đem Quan Văn cũng tiện thể lên.
Đồ Tô cũng nhìn ra đối phương là có chuyện mà đến, liền cũng đồng ý. Ba người cũng không cưỡi ngựa ngồi xe, chỉ là lững thững rảnh ang mà đi, dần dần ra đường phố đi ra hướng ngoại thành.
Ba người mới đầu là sóng vai đi tới, đi rồi trong chốc lát, Lục Vân Trạch cúi đầu nói nhỏ với Quan Văn vài câu, Quan Văn hiểu ý cười liền tìm cớ rời đi. Lục Vân Trạch trước nói chuyện tào lao vài câu thời tiết tốt lắm, cảnh xuân rất đẹp linh tinh. Đồ Tô không kiên nhẫn cho hắn quanh co lòng vòng, đành nói: “Ngươi chỉ để ý nói đi, có việc?”
Lục Vân Trạch tự giác cùng Đồ Tô rất quen thuộc, hai tay mở ra, nói giỡn nói: “Nói thật, ta cho tới hôm nay cũng không rõ Đại ca của ta làm sao có thể thích ngươi.”
Đồ Tô cũng không giận, mỉm cười nói: “Ta biết.”
“Nga? Tại hạ nguyện nghe rõ cái này.”
“Bởi vì hắn so với ngươi tinh mắt hơn.”
“Phốc –” Lục Vân Trạch nhịn không được cười ra tiếng đến.
Hắn lúc này cười, ngược lại làm cho không khí thoải mái không ít. Lục Vân Trạch nở nụ cười trong chốc lát, mặt nghiêm túc lên nói: “Ta hôm nay đến quả thật có một số việc muốn nói rõ với ngươi.”
“Ân, mời nói chính đề.”
“Nói vậy ngươi cũng nghe nói Đại ca của ta thời gian trước từng sinh một hồi bệnh nặng đi?” Đồ Tô gật đầu tỏ vẻ nghe nói qua.
Lục Vân Trạch nói tiếp: “Kỳ thật hắn toàn là vì ngươi. Bởi vì trước đó Nhị nương ngươi muốn đem ngươi hứa cho Đại ca làm tiểu thiếp xung hỉ, Đại ca chết sống không đồng ý, về sau Đại bá mẫu lại mời đạo sĩ đến xem cho các ngươi một quẻ, phát hiện các ngươi bát tự không hợp, cho nên việc này cũng liền từ bỏ… Ai ngờ sau đó các ngươi không ngờ gặp gỡ… Đại ca vì làm cho Đại bá mẫu tiếp nhận ngươi, lại lặng lẽ mời đạo sĩ đến tính quẻ, nói hai người các ngươi nhân duyên định từ kiếp trước, nhưng lại nói Đại ca mệnh cách không tốt, phải lấy độc khắc độc mới được, cần một nữ tử mệnh cách kỳ lạ xứng đôi. Đạo sĩ kia tính ra nữ tử này tính cách khẳng định kiên cường, dị thường khác xa với người thường. Lại phỏng đoán ra Đại ca một đoạn thời gian trước thân thể khôi phục chính là vì gặp nàng này, nay lại mắc bệnh nặng đó là bởi vì nguyên nhân rời xa nàng này. — Đương nhiên này hết thảy đều là Đại ca ngầm chu toàn, cố tình Đại bá mẫu lại tin nhất cái này. Đại ca vì giấu giếm sơ hở, sau khi trở về dám cố ý nửa đêm mở cửa sổ làm cho chính mình bệnh nặng, thật sự là tình này chứng giám, tâm này có thể bày tỏ.” Đồ Tô nghe xong, trong lòng bất giác hơi hơi chấn động một chút, Lục Vân Nham lúc ấy cũng không có nói với nàng những cái này.
Lục Vân Trạch nói tới đây lại cố ý tạm dừng một chút, nhìn trộm quan sát một chút vẻ mặt Đồ Tô, phát hiện nàng chỉ đơn giản là có ý động mà thôi. Hắn đành phải tiếp tục nói: “Ngươi cũng biết con người Đại ca, ngay thẳng nhất, chưa bao giờ nói cái gì ‘thần linh kỳ quái’, cũng cũng không nói dôi, càng đừng nói là lừa gạt trưởng bối. Nhưng hắn vì ngươi, vì việc này có thể thành, dám làm trái với nguyên tắc của mình nói dối với Đại bá mẫu… Hắn còn nói sợ ngươi cùng Đại bá mẫu bất hòa, không để ý chính mình thân mình không tốt, hướng ân sư trong kinh viết thư mặt dày xin hắn biện hộ cho, để tìm cách ra bên ngoài, thuận tiện mang ngươi cùng đi nhậm chức…”
“Đương nhiên, ta nói này đó cũng không phải nhất định phải thuyết phục ngươi cái gì, ta chỉ là muốn cho ngươi hiểu được một mảnh tình ý của Đại ca. Ta cũng hiểu được băn khoăn của ngươi, ngươi sợ cùng Đại bá mẫu ở chung không được. Thế nhưng ngươi cũng nghĩ xem, mặc kệ ngươi gả cho người nào đều sẽ có vấn đề như vậy, mặc dù không có vấn đề này cũng sẽ có vấn đề kia. Trừ bỏ lập gia đình không nói, chúng ta cả đời này lại có ai sẽ vẫn thuận buồm xuôi gió? Đối chuyện ngày mai suy nghĩ cẩn thận trước đương nhiên là tốt, nhưng cũng không thể bởi vì ngày mai phiền toái nhiều, chúng ta ngay cả hôm nay cũng không sống đi, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn đi. Huống chi làm bạn ngươi cả đời là Đại ca mà không phải Đại bá mẫu. Ta nhớ rõ nông dân nói mua trâu xem ổ, mua heo xem chuồng, nhưng ta nghĩ, cho dù chuồng ổ kia tốt, gia súc không tốt, cũng không thể muốn đúng không?” Nói xong một câu cuối cùng, Lục Vân Trạch vội vàng xua tay nói: “Không đúng không đúng, cách nói không thỏa đáng này, nói lại nói lại.”
Đồ Tô phù một tiếng nở nụ cười, cũng khoát tay nói: “Được rồi, đừng nói lại nữa, ý tứ của ngươi ta hiểu được.”
Lục Vân Trạch thoải mái cười, hai người lững thững rảnh rang mà đi, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện.
Lục Vân Trạch nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Ta vẫn cảm thấy ngươi sẽ không phải người biết khó mà lui, vì sao lần này sẽ như vậy?” Đồ Tô nhẹ nhàng cười, nàng có thể nói cho chính hắn sở dĩ như vậy, là vì đối Lục Vân Nham cảm tình không đủ sâu sao? Nàng suy tư một lát nói: “Gặp được loại tình huống này, đại đa số mọi người sẽ biết khó mà lui, huống chi ta thuở nhỏ xem nương ta cùng tổ mẫu hai người không hợp, bị kích thích cho nên mới hết sức tránh cho loại bi kịch này đi.”
Lục Vân Trạch vội gật đầu nói: “Ta hiểu được, trong thành Vân Châu chúng ta cũng có rất nhiều ví dụ như vậy.” Nói tới đây, hắn đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Nga đúng rồi, Quan Minh Châu kia là muội muội ngươi đi?”
Đồ Tô nghe hắn nhắc tới Quan Minh Châu, trầm mặc một lát đáp: “Xem như đi, nàng là cha ta cùng Nhị nương sinh.”
Lục Vân Trạch vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Ta lần trước khi đi Giang phủ dự tiệc, nhìn thấy nàng. Nàng nghe ta cùng bằng hữu tán phiếm nhắc tới Quan Lâm Trấn, nói trong nói ngoài hỏi ta có quen biết ngươi hay không –” Trong lòng Đồ Tô lập tức xẹt qua một tia dự cảm điềm xấu, nhịn không được đánh gãy lời của hắn lên tiếng nói: “Nàng đều hỏi ngươi cái gì?”
Lục Vân Trạch có chút kỳ quái phản ứng của Đồ Tô, nhìn nhìn nàng, vội nói: “Chính là hỏi một ít tình hình gần đây của các ngươi, cũng không gì khác.” Đồ Tô cũng ý thức được chính mình phản ứng có chút quá khích, vội nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, khôi phục đến bình tĩnh cùng lạnh nhạt vừa rồi, nói: “Không có việc gì, ta chỉ là nghe nói gia sản nhà Nhị nương ta bị Giang gia chiếm, hai muội muội cũng không biết kết cuộc ra sao. Nhưng từ xưa bần không cùng phú tranh, nhà của ta là giận mà không dám nói gì, nghe ngươi nhắc tới nàng liền có chút tâm tình kích động.” Lục Vân Trạch ngẫm lại này cũng có thể hiểu được, liền cười nói: “Giang gia kia làm việc này quả thật không nói nổi, thế nhưng, Giang Ninh Hữu là vì Nhị nương ngươi bị chết cháy cũng xác thực. Ta nghe Giang Ninh Thần kia nói, đường ca hắn chết tất cả đều là vì Nhị nương ngươi sơ sẩy tạo thành. Hắn cũng không cần chút gia sản ấy, chỉ là tức giận khó yên.” Đồ Tô âm thầm bĩu môi, nghĩ rằng, đầu năm nay làm cường đạo cũng thích lập đền thờ. Ngoài miệng lại nói: “Nhà của ta quả thật cũng có chỗ đuối lý, mặc cho thân nhân của ai chết thảm như thế, không tìm chút công đạo cũng không cam lòng. Chỉ tiếc nhà của ta tài lực ít, bằng không bồi thường bọn họ nhiều một ít ngân lượng cũng tốt chút.” Nói xong, phát ra một tiếng thở dài, trên mặt toát ra vô tận sầu não cùng tiếc nuối.
Lục Vân Trạch vội an ủi nói: “Đi qua thì để cho nó đi qua đi, vẫn phải nén bi thương mới được. Về phần muội ngươi, về sau có cơ hội ta sẽ đem nàng chuộc ra, tốt xấu cho các ngươi cốt nhục đoàn tụ.” Đồ Tô trong lòng căng thẳng, nhưng nàng lại không thể nói không cho chuộc, liền làm bộ vẻ mặt thân thiết hỏi: “Đúng rồi, ngươi xem nàng hiện nay sống như thế nào?”
Lục Vân Trạch nhíu mày lại suy nghĩ sau một lúc lâu, mới nói: “Ta lúc ấy chính là vội vàng thoáng nhìn, dù sao nàng là nội quyến của Giang công tử, ta cũng không tiện nhìn kỹ, xem ra Giang công tử rất sủng nàng, hơn nữa hắn trước mắt cũng không đón dâu, trong nhà không chủ mẫu làm khó dễ, theo lý thuyết hẳn là sống không tồi.” Đồ Tô gật gật đầu, nàng mới mặc kệ hai nàng ta sống như thế nào, chỉ cần các nàng đừng tìm mình phiền toái là tốt rồi. Lo nghĩ nàng lại hỏi: “Nàng còn có một muội muội song sinh kêu Quan Minh Mị, ngươi có từng gặp qua?”
Lục Vân Trạch nghĩ nghĩ lắc đầu nói: “Không có, giống như nghe nói Giang công tử cá ngựa bại bởi một vị công tử ở kinh thành, tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm.”
Đồ Tô nhãn châu chuyển động, cắn môi làm bộ khó xử nói: “Nếu nói chuộc người ta xem không ổn, nhất là muội muội kia của ta cùng chúng ta không giống, thuở nhỏ sống quen cuộc sống áo đến vươn tay cơm đến há mồm, huống hồ Giang công tử lại cực sủng nàng, qua hai năm sinh nhất tử bán nữ, về sau đều có vinh hoa phú quý hưởng vô cùng. Nếu thực sự chuộc nàng trở về, nhà của ta lại không có thừa tiền tài cho nàng tiêu xài, hơn nữa không phải một mẹ sinh ra, đến lúc đó không khỏi sinh ra oán niệm, thứ nhất tổn thương tình cốt nhục của chúng ta, thứ hai cũng cô phụ một phen ý tốt của ngươi.” Lục Vân Trạch vừa nghe cũng cảm thấy có lý, còn nữa chính mình nói chuộc Quan Minh Châu, chẳng qua là thay Đại ca làm Đồ Tô vui vẻ mà thôi. Ai biết sẽ gặp cái khúc chiết gì, nay nghe được Đồ Tô vừa nói như vậy, hắn vội vàng đánh mất chủ ý này.
Lục Vân Trạch cảm thấy chính mình sao lại những chuyện khiến người ta thương tâm này sợ chọc nàng không vui, vì thế vội nghĩ ra một ít việc thoải mái mà nói: “Ta hôm qua gặp một chuyện ngạc nhiên, nói đến ngươi nghe một chút.” Đồ Tô tìm hiểu xong chuyện Quan Minh Châu, cũng không muốn lại tiếp tục đề tài này, đang chuẩn bị chuyển tới chuyện khác, nghe hắn vừa nói như vậy, trên mặt vội toát ra một bộ dáng thực cảm thấy hứng thú.
Lục Vân Trạch cười nói: “Ta hôm qua buổi sáng ở hậu viện huyện phủ đi dạo, vừa ngẩng đầu nhưng lại thấy ngươi đứng ở đàng kia — ”
Đồ Tô cười đánh gãy hắn: “Ta cũng không đến nhà ngươi.”
Lục Vân Trạch vẫy vẫy tay tiếp tục nói: “Ta còn chưa nói xong đâu, đợi đến gần vừa thấy, hóa ra không phải ngươi, mà là một cái tiểu nha đầu bộ dạng cùng ngươi có hai phần giống nhau…”
Đồ Tô vẻ mặt tò mò hỏi: “Thật hay giả? Ta cũng muốn nhìn một cái.”
Lục Vân Trạch nói: “Không vội, ta khẳng định dẫn đến cho ngươi nhìn một cái, — sau đó ta làm cho nàng mặc quần áo với ngươi giống nhau, dẫn đến chỗ Đại ca, đem hắn cũng hù nhảy dựng.” (QA: Ta thực không hiểu anh này đi giúp hay đi phá đại ca mình nữa @@)
Đồ Tô trong lòng vừa động, vội hỏi nói: “Người này tên gọi là gì? Quê nhà ở nơi nào?” Cái này quả thực làm khó Lục Vân Trạch, hắn nghĩ nghĩ nói: “Nàng là mẫu thân ta đưa tới, tên là Thu Bích, tên ban đầu không biết, đến từ nơi nào cũng không rõ ràng lắm, đợi trở về hỏi rõ ràng một chút.”
Đồ Tô cười nói: “Không vội không vội, về sau có lẽ có cơ hội.”
Lục Vân Trạch gặp nên nói đều nói xong rồi, liền cười chắp tay, vui đùa nói: “Tiểu thư, hạ quan sứ mệnh đã hoàn thành, cho phép tại hạ cáo lui, nếu không, tình ngay lý gian, hiềm nghi quá nhiều.” Đồ Tô cũng vui đùa vẫy vẫy tay nói: “Ta tha cho ngươi cáo lui. Mượt mà đi xuống đi.”
“Dát, mượt mà?” Lục Vân Trạch vẻ mặt khó hiểu.
Đồ Tô nghiêm mặt giải thích nói: “Tức thân mình lăn thành một viên, hành tẩu trên mặt đất nhanh như chớp.” Lục Vân Trạch trên mặt tươi cười dừng một chút, tâm nói này không phải “cút sao”, người này nói giỡn cũng nhân tiện mắng người. Hắn đành phải chắp tay, bất đắc dĩ cười cười. Quan Văn thấy hai người bọn họ nói xong, liền cũng thong thả bước đi ra, ba người nói nói cười cười tiếp tục trở về đi.
Khi ba người trở về đã đến thời gian cơm trưa, Quan Văn ân cần lưu cơm. Lục Vân Trạch sợ Lục Vân Nham chờ sốt ruột liền từ chối nói trong nhà có việc, cáo từ đi trở về.
Tô Trung Thần từ ngày hôm qua bắt đầu liền vẫn xin nghỉ, đem chính mình nhốt ở trong phòng, Lâm thị nghĩ đến hắn bị bệnh, vội gọi người đi mời lang trung. Lại bị Quan Trung khuyên can, nói hắn chính là tâm tình tích tụ, qua hai ngày liền tốt. Đồ Tô lúc này cũng hết giận hơn phân nửa, thấy hắn như vậy, muốn hỏi Quan Trung rốt cuộc sao lại thế này, lại hỏi không ra miệng, đơn giản từ bỏ.
Cơm chiều qua đi, mọi người đơn giản ngồi trong chốc lát đều tự về phòng. Đồ Tô vừa về phòng ngồi vào chỗ của mình, chợt nghe thấy cửa “Đốc đốc” vài tiếng, nàng vội hỏi là ai, không người trả lời, nàng đẩy cửa ra, một xấp giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng tiến vào. Đồ Tô nhìn nhìn ngoài cửa, người sớm đi xa, trong lòng tò mò, liền nhặt lên đi vào bên cạnh bàn, chọn bấc đèn sáng, cẩn thận xem xét.
Đồ Tô hai năm này đi theo Quan Văn đọc sách viết chữ, cơ bản cổ văn đều có thể xem hiểu. Đến bây giờ nàng cũng chậm chậm hiểu được đặc điểm thời đại này, tức là sau Đường triều thời không mở rộng chi nhánh, văn hóa phong tục tuần hoàn là cổ chế của đời Đường trước kia.
《 trần tình biểu 》, nhìn đến ba chữ mở đầu, Đồ Tô nhịn không được cười lên tiếng, nhưng lại nhìn đi xuống cũng rốt cuộc cười không nổi.
“Ta vốn tên là Trình Thuật Cẩm, mẹ là Tô thị ở Quan Lâm Trấn. Tiệm ăn Quan gia lúc trước là cửa hàng cũ của Tô gia, tức là nhà tổ của ta. Gia phụ Trình thị lang, lúc đầu nghèo túng được mẹ là Tô thị cứu, sau đó do ông ngoại giúp đỡ vào kinh đi thi. Mấy năm không nghe thấy tin tức, tiên mẫu mang theo ta ngàn dặm tìm cha, mới biết gia phụ đã sớm hiển đạt, cũng cưới người khác, và từ chối không thừa nhận mẹ con ta, tiên mẫu tính cách cương liệt, tức giận khó yên, vào công đường mà cáo, bên đường kêu oan, cũng liên luỵ thanh danh tiền đồ của gia phụ. Gia phụ bởi vậy tâm sinh oán giận, về sau mặc dù miễn cưỡng tiếp nhận mẹ con ta, lại mắt lạnh đối đãi, mặc kệ không hỏi. Tiên mẫu khi còn sống ở quê, chuyên ở trong nhà, mặc dù kiên cường có thừa lại trí đấu không đủ, lại thêm bên trong thất kính với trượng phu, bên ngoài không có cha mẹ huynh đệ dựa vào, luôn luôn bị Nhị nương chèn ép bức bách, đến nỗi tâm thần có khi hoảng hốt. Ta tuổi nhỏ vô lực, mưu kế ít, lòng có dư mà lực không đủ. Năm mười hai tuổi mẹ tức hậm hực mà chết. Ta từ nhỏ mất mẹ, gia phụ coi thường, kế mẫu không tha, đệ muội ngang ngược, hạ nhân bất kính. Ta suốt ngày giống như bị vây trong đám bụi gai, lại như ở trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ cẩn thận từng chút một. Không thể không lấy mặt nạ che dấu (đây là ta sau khi lớn lên, không phải chỉ che giấu tiểu thư). (tiên mẫu: người mẹ đã mất; hiển đạt: người sang quý)
Vất vả chu toàn, mấy năm như thế, lực không thể chống đỡ, nản lòng thoái chí, vì thế cùng thư đồng (nay đã thay tên là Quan Trung) mai danh ẩn tích, phiêu linh giang hồ, lại bất hạnh nam sinh nữ tướng, vì phòng kẻ gian mơ ước, nên thay đổi khuôn mặt bình thường, cũng thay thành họ mẹ. Sau đó ngẫu nhiên cứu một người trong gánh hát Hạ Kỳ, chủ tớ ba người cùng nhau vui chơi dân gian, như thế năm năm. Sau đó ngẫu nhiên lộ hình dáng, bất hạnh gặp phải Tả Tướng Vương Quân Thành, người này chuyên luyến đồng nam phong, Hạ Kỳ cũng từng vì con cáo này bắt buộc, việc này mấy lần dây dưa không dứt, chủ tớ ba người chúng ta cũng nghĩ đến hắn biết khó mà lui. Sau mấy tháng, phụ thân ta tìm hiểu được ba người chúng ta, cố gắng kể lại cuộc sống không phải trước đây, sám hối không thôi, trăm ngàn xin ta xem ở tình cốt nhục phụ tử, mà tha thứ khoan dung, ta tin lời này, theo người này về. Ít ngày sau Tả Tướng sai bà mối vì ái nữ Vương Quân Dao cầu thân, ta sợ việc này có trá, cự tuyệt không đáp ứng, cha ta hiểu được lợi hại, hết lời khuyên nhủ. Ta sợ làm cha tức giận, bất đắc dĩ tạm thời nghe theo. (trá: bẫy, lừa gạt)
Sau đó Hạ Kỳ vô tình biết được, huynh muội Vương Quân Dao chẳng những có loạn luân, còn hợp lại tính kế ta. Vương Quân Thành lấy việc này làm điều kiện, cầu thân ta, nếu thành, thì huynh muội bọn họ không cần chia lìa, có thể như nguyện dơ bẩn này. Ta cố ý không theo, kế mẫu ra độc kế, cùng kế muội hạ nhân ám toán ta, ta thù cũ hận mới bốc lên, nhất thời phẫn nộ không chịu nổi, động thủ đả thương Vương Quân Thành, lại ngộ thương muội này. Cả nhà ta vì đào thoát hiềm nghi, liền lừa gạt nói ta tâm thần hoảng hốt… Đến lúc này, ta đào vong giang hồ, hai thị thư trung thành Hạ Kỳ bị truy binh tách ra, Hạ Kỳ vì giúp ta đào thoát, giả trang bộ dáng của ta, bị Vương Quân Thành tróc nã, tàn nhẫn tra tấn đến tử. Sau đó ở trong rừng gặp tiểu thư, lại về sau, tiểu thư thuê xuống tổ ốc của ta. Ta vẫn giấu kín như thế, một năm trước người trộm quần áo ăn vụng đó cũng là ta…. Tiểu thư ánh mắt lợi hại, nói ta giả dối, kì thực một năm nay, ta khắp nơi lấy thật tình đối đãi. Thế nhưng ngụy trang lâu ngày, giả có khi thành thật, thực lại thành giả. Ta cũng không biết, người nào là chính mình người nào là thật người nào là giả. Ta ẩn thân như thế, không phải vì gì khác, thứ nhất bởi vì tôn gia mọi người thuần hậu, thứ hai chỗ này là tổ ốc của ta, mặc dù phòng ở người đi, cũng có thể xem như niệm tưởng, lấy an ủi cơ khổ. Cây ngô đồng ở đông viện, là ông ngoại tự tay trồng, khi ta còn bé thường trốn ở trên này, khiến mẹ đến gọi. Cây quế ở Tây viện, năm ta sinh, vong mẫu tự tay trồng, quế ngụ ý đề tên bảng vàng, tiên mẫu ngày đó thường ở bàn đá bên cạnh dưới tàng cây này đốc xúc ta đọc sách, thu năm ngoái, tiểu thư dựa sát vào bá mẫu dưới tàng cây, ta xem nhớ lại chuyện cũ, bất giác lã chã rơi lệ mà không biết…”
Mặt sau còn có rất dài, trên thư từng câu từng câu thường thường thản nhiên nói ra đến, đem quá trình hắn trưởng thành trải qua đào vong đều nhất nhất nói ra. Trong thư so với lời mọi người nghe đồn, tỉ mỉ xác thực có thể tin hơn.
Đồ Tô xem xong thổn thức cảm khái không thôi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngũ vị tạp trần. Hôm qua đối của hắn tức giận sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trở thành một cỗ thương hại cùng… đau tích nói không rõ. Người cả đời này, đại đa số thời điểm cũng muốn bày tỏ thật tình với người khác, nhưng là thế sự bức bách, bọn họ lại không thể không lấy mặt giả che giấu. Tựa như nàng, ở trước mặt người thân nhất cũng không dám toát ra chân diện mục đến. Thực cũng tốt giả cũng thế, chỉ cần hắn không có đối người bên người mình làm ra việc tổn hại, lại có gì trở ngại chứ! Đồ Tô miên man bất định, lại thêm nghĩ đến hồi ức, bất giác dầu thắp hao hết, nàng đứng dậy muốn thêm, lại nghe ván cửa đốc đốc vang lên ba tiếng. Nàng không có ra tiếng hỏi là ai, nhưng trong lòng lại kỳ quái cảm thấy người tới chính là Tô Trung Thần.
Lục Vân Trạch cùng mọi người tán gẫu trong chốc lát, liền thừa cơ mời nói: “Hôm nay trời ấm gió mát, không bằng chúng ta cùng đi đạp thanh thế nào?” Quan Mao đối việc này thực không quá cảm thấy hứng thú. Lục Vân Trạch hôm nay ý ở Đồ Tô, cũng không dụng tâm người khác, nhưng nếu chỉ mời Đồ Tô lại không hợp lễ, vì thế liền đem Quan Văn cũng tiện thể lên.
Đồ Tô cũng nhìn ra đối phương là có chuyện mà đến, liền cũng đồng ý. Ba người cũng không cưỡi ngựa ngồi xe, chỉ là lững thững rảnh ang mà đi, dần dần ra đường phố đi ra hướng ngoại thành.
Ba người mới đầu là sóng vai đi tới, đi rồi trong chốc lát, Lục Vân Trạch cúi đầu nói nhỏ với Quan Văn vài câu, Quan Văn hiểu ý cười liền tìm cớ rời đi. Lục Vân Trạch trước nói chuyện tào lao vài câu thời tiết tốt lắm, cảnh xuân rất đẹp linh tinh. Đồ Tô không kiên nhẫn cho hắn quanh co lòng vòng, đành nói: “Ngươi chỉ để ý nói đi, có việc?”
Lục Vân Trạch tự giác cùng Đồ Tô rất quen thuộc, hai tay mở ra, nói giỡn nói: “Nói thật, ta cho tới hôm nay cũng không rõ Đại ca của ta làm sao có thể thích ngươi.”
Đồ Tô cũng không giận, mỉm cười nói: “Ta biết.”
“Nga? Tại hạ nguyện nghe rõ cái này.”
“Bởi vì hắn so với ngươi tinh mắt hơn.”
“Phốc –” Lục Vân Trạch nhịn không được cười ra tiếng đến.
Hắn lúc này cười, ngược lại làm cho không khí thoải mái không ít. Lục Vân Trạch nở nụ cười trong chốc lát, mặt nghiêm túc lên nói: “Ta hôm nay đến quả thật có một số việc muốn nói rõ với ngươi.”
“Ân, mời nói chính đề.”
“Nói vậy ngươi cũng nghe nói Đại ca của ta thời gian trước từng sinh một hồi bệnh nặng đi?” Đồ Tô gật đầu tỏ vẻ nghe nói qua.
Lục Vân Trạch nói tiếp: “Kỳ thật hắn toàn là vì ngươi. Bởi vì trước đó Nhị nương ngươi muốn đem ngươi hứa cho Đại ca làm tiểu thiếp xung hỉ, Đại ca chết sống không đồng ý, về sau Đại bá mẫu lại mời đạo sĩ đến xem cho các ngươi một quẻ, phát hiện các ngươi bát tự không hợp, cho nên việc này cũng liền từ bỏ… Ai ngờ sau đó các ngươi không ngờ gặp gỡ… Đại ca vì làm cho Đại bá mẫu tiếp nhận ngươi, lại lặng lẽ mời đạo sĩ đến tính quẻ, nói hai người các ngươi nhân duyên định từ kiếp trước, nhưng lại nói Đại ca mệnh cách không tốt, phải lấy độc khắc độc mới được, cần một nữ tử mệnh cách kỳ lạ xứng đôi. Đạo sĩ kia tính ra nữ tử này tính cách khẳng định kiên cường, dị thường khác xa với người thường. Lại phỏng đoán ra Đại ca một đoạn thời gian trước thân thể khôi phục chính là vì gặp nàng này, nay lại mắc bệnh nặng đó là bởi vì nguyên nhân rời xa nàng này. — Đương nhiên này hết thảy đều là Đại ca ngầm chu toàn, cố tình Đại bá mẫu lại tin nhất cái này. Đại ca vì giấu giếm sơ hở, sau khi trở về dám cố ý nửa đêm mở cửa sổ làm cho chính mình bệnh nặng, thật sự là tình này chứng giám, tâm này có thể bày tỏ.” Đồ Tô nghe xong, trong lòng bất giác hơi hơi chấn động một chút, Lục Vân Nham lúc ấy cũng không có nói với nàng những cái này.
Lục Vân Trạch nói tới đây lại cố ý tạm dừng một chút, nhìn trộm quan sát một chút vẻ mặt Đồ Tô, phát hiện nàng chỉ đơn giản là có ý động mà thôi. Hắn đành phải tiếp tục nói: “Ngươi cũng biết con người Đại ca, ngay thẳng nhất, chưa bao giờ nói cái gì ‘thần linh kỳ quái’, cũng cũng không nói dôi, càng đừng nói là lừa gạt trưởng bối. Nhưng hắn vì ngươi, vì việc này có thể thành, dám làm trái với nguyên tắc của mình nói dối với Đại bá mẫu… Hắn còn nói sợ ngươi cùng Đại bá mẫu bất hòa, không để ý chính mình thân mình không tốt, hướng ân sư trong kinh viết thư mặt dày xin hắn biện hộ cho, để tìm cách ra bên ngoài, thuận tiện mang ngươi cùng đi nhậm chức…”
“Đương nhiên, ta nói này đó cũng không phải nhất định phải thuyết phục ngươi cái gì, ta chỉ là muốn cho ngươi hiểu được một mảnh tình ý của Đại ca. Ta cũng hiểu được băn khoăn của ngươi, ngươi sợ cùng Đại bá mẫu ở chung không được. Thế nhưng ngươi cũng nghĩ xem, mặc kệ ngươi gả cho người nào đều sẽ có vấn đề như vậy, mặc dù không có vấn đề này cũng sẽ có vấn đề kia. Trừ bỏ lập gia đình không nói, chúng ta cả đời này lại có ai sẽ vẫn thuận buồm xuôi gió? Đối chuyện ngày mai suy nghĩ cẩn thận trước đương nhiên là tốt, nhưng cũng không thể bởi vì ngày mai phiền toái nhiều, chúng ta ngay cả hôm nay cũng không sống đi, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn đi. Huống chi làm bạn ngươi cả đời là Đại ca mà không phải Đại bá mẫu. Ta nhớ rõ nông dân nói mua trâu xem ổ, mua heo xem chuồng, nhưng ta nghĩ, cho dù chuồng ổ kia tốt, gia súc không tốt, cũng không thể muốn đúng không?” Nói xong một câu cuối cùng, Lục Vân Trạch vội vàng xua tay nói: “Không đúng không đúng, cách nói không thỏa đáng này, nói lại nói lại.”
Đồ Tô phù một tiếng nở nụ cười, cũng khoát tay nói: “Được rồi, đừng nói lại nữa, ý tứ của ngươi ta hiểu được.”
Lục Vân Trạch thoải mái cười, hai người lững thững rảnh rang mà đi, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện.
Lục Vân Trạch nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Ta vẫn cảm thấy ngươi sẽ không phải người biết khó mà lui, vì sao lần này sẽ như vậy?” Đồ Tô nhẹ nhàng cười, nàng có thể nói cho chính hắn sở dĩ như vậy, là vì đối Lục Vân Nham cảm tình không đủ sâu sao? Nàng suy tư một lát nói: “Gặp được loại tình huống này, đại đa số mọi người sẽ biết khó mà lui, huống chi ta thuở nhỏ xem nương ta cùng tổ mẫu hai người không hợp, bị kích thích cho nên mới hết sức tránh cho loại bi kịch này đi.”
Lục Vân Trạch vội gật đầu nói: “Ta hiểu được, trong thành Vân Châu chúng ta cũng có rất nhiều ví dụ như vậy.” Nói tới đây, hắn đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Nga đúng rồi, Quan Minh Châu kia là muội muội ngươi đi?”
Đồ Tô nghe hắn nhắc tới Quan Minh Châu, trầm mặc một lát đáp: “Xem như đi, nàng là cha ta cùng Nhị nương sinh.”
Lục Vân Trạch vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Ta lần trước khi đi Giang phủ dự tiệc, nhìn thấy nàng. Nàng nghe ta cùng bằng hữu tán phiếm nhắc tới Quan Lâm Trấn, nói trong nói ngoài hỏi ta có quen biết ngươi hay không –” Trong lòng Đồ Tô lập tức xẹt qua một tia dự cảm điềm xấu, nhịn không được đánh gãy lời của hắn lên tiếng nói: “Nàng đều hỏi ngươi cái gì?”
Lục Vân Trạch có chút kỳ quái phản ứng của Đồ Tô, nhìn nhìn nàng, vội nói: “Chính là hỏi một ít tình hình gần đây của các ngươi, cũng không gì khác.” Đồ Tô cũng ý thức được chính mình phản ứng có chút quá khích, vội nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, khôi phục đến bình tĩnh cùng lạnh nhạt vừa rồi, nói: “Không có việc gì, ta chỉ là nghe nói gia sản nhà Nhị nương ta bị Giang gia chiếm, hai muội muội cũng không biết kết cuộc ra sao. Nhưng từ xưa bần không cùng phú tranh, nhà của ta là giận mà không dám nói gì, nghe ngươi nhắc tới nàng liền có chút tâm tình kích động.” Lục Vân Trạch ngẫm lại này cũng có thể hiểu được, liền cười nói: “Giang gia kia làm việc này quả thật không nói nổi, thế nhưng, Giang Ninh Hữu là vì Nhị nương ngươi bị chết cháy cũng xác thực. Ta nghe Giang Ninh Thần kia nói, đường ca hắn chết tất cả đều là vì Nhị nương ngươi sơ sẩy tạo thành. Hắn cũng không cần chút gia sản ấy, chỉ là tức giận khó yên.” Đồ Tô âm thầm bĩu môi, nghĩ rằng, đầu năm nay làm cường đạo cũng thích lập đền thờ. Ngoài miệng lại nói: “Nhà của ta quả thật cũng có chỗ đuối lý, mặc cho thân nhân của ai chết thảm như thế, không tìm chút công đạo cũng không cam lòng. Chỉ tiếc nhà của ta tài lực ít, bằng không bồi thường bọn họ nhiều một ít ngân lượng cũng tốt chút.” Nói xong, phát ra một tiếng thở dài, trên mặt toát ra vô tận sầu não cùng tiếc nuối.
Lục Vân Trạch vội an ủi nói: “Đi qua thì để cho nó đi qua đi, vẫn phải nén bi thương mới được. Về phần muội ngươi, về sau có cơ hội ta sẽ đem nàng chuộc ra, tốt xấu cho các ngươi cốt nhục đoàn tụ.” Đồ Tô trong lòng căng thẳng, nhưng nàng lại không thể nói không cho chuộc, liền làm bộ vẻ mặt thân thiết hỏi: “Đúng rồi, ngươi xem nàng hiện nay sống như thế nào?”
Lục Vân Trạch nhíu mày lại suy nghĩ sau một lúc lâu, mới nói: “Ta lúc ấy chính là vội vàng thoáng nhìn, dù sao nàng là nội quyến của Giang công tử, ta cũng không tiện nhìn kỹ, xem ra Giang công tử rất sủng nàng, hơn nữa hắn trước mắt cũng không đón dâu, trong nhà không chủ mẫu làm khó dễ, theo lý thuyết hẳn là sống không tồi.” Đồ Tô gật gật đầu, nàng mới mặc kệ hai nàng ta sống như thế nào, chỉ cần các nàng đừng tìm mình phiền toái là tốt rồi. Lo nghĩ nàng lại hỏi: “Nàng còn có một muội muội song sinh kêu Quan Minh Mị, ngươi có từng gặp qua?”
Lục Vân Trạch nghĩ nghĩ lắc đầu nói: “Không có, giống như nghe nói Giang công tử cá ngựa bại bởi một vị công tử ở kinh thành, tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm.”
Đồ Tô nhãn châu chuyển động, cắn môi làm bộ khó xử nói: “Nếu nói chuộc người ta xem không ổn, nhất là muội muội kia của ta cùng chúng ta không giống, thuở nhỏ sống quen cuộc sống áo đến vươn tay cơm đến há mồm, huống hồ Giang công tử lại cực sủng nàng, qua hai năm sinh nhất tử bán nữ, về sau đều có vinh hoa phú quý hưởng vô cùng. Nếu thực sự chuộc nàng trở về, nhà của ta lại không có thừa tiền tài cho nàng tiêu xài, hơn nữa không phải một mẹ sinh ra, đến lúc đó không khỏi sinh ra oán niệm, thứ nhất tổn thương tình cốt nhục của chúng ta, thứ hai cũng cô phụ một phen ý tốt của ngươi.” Lục Vân Trạch vừa nghe cũng cảm thấy có lý, còn nữa chính mình nói chuộc Quan Minh Châu, chẳng qua là thay Đại ca làm Đồ Tô vui vẻ mà thôi. Ai biết sẽ gặp cái khúc chiết gì, nay nghe được Đồ Tô vừa nói như vậy, hắn vội vàng đánh mất chủ ý này.
Lục Vân Trạch cảm thấy chính mình sao lại những chuyện khiến người ta thương tâm này sợ chọc nàng không vui, vì thế vội nghĩ ra một ít việc thoải mái mà nói: “Ta hôm qua gặp một chuyện ngạc nhiên, nói đến ngươi nghe một chút.” Đồ Tô tìm hiểu xong chuyện Quan Minh Châu, cũng không muốn lại tiếp tục đề tài này, đang chuẩn bị chuyển tới chuyện khác, nghe hắn vừa nói như vậy, trên mặt vội toát ra một bộ dáng thực cảm thấy hứng thú.
Lục Vân Trạch cười nói: “Ta hôm qua buổi sáng ở hậu viện huyện phủ đi dạo, vừa ngẩng đầu nhưng lại thấy ngươi đứng ở đàng kia — ”
Đồ Tô cười đánh gãy hắn: “Ta cũng không đến nhà ngươi.”
Lục Vân Trạch vẫy vẫy tay tiếp tục nói: “Ta còn chưa nói xong đâu, đợi đến gần vừa thấy, hóa ra không phải ngươi, mà là một cái tiểu nha đầu bộ dạng cùng ngươi có hai phần giống nhau…”
Đồ Tô vẻ mặt tò mò hỏi: “Thật hay giả? Ta cũng muốn nhìn một cái.”
Lục Vân Trạch nói: “Không vội, ta khẳng định dẫn đến cho ngươi nhìn một cái, — sau đó ta làm cho nàng mặc quần áo với ngươi giống nhau, dẫn đến chỗ Đại ca, đem hắn cũng hù nhảy dựng.” (QA: Ta thực không hiểu anh này đi giúp hay đi phá đại ca mình nữa @@)
Đồ Tô trong lòng vừa động, vội hỏi nói: “Người này tên gọi là gì? Quê nhà ở nơi nào?” Cái này quả thực làm khó Lục Vân Trạch, hắn nghĩ nghĩ nói: “Nàng là mẫu thân ta đưa tới, tên là Thu Bích, tên ban đầu không biết, đến từ nơi nào cũng không rõ ràng lắm, đợi trở về hỏi rõ ràng một chút.”
Đồ Tô cười nói: “Không vội không vội, về sau có lẽ có cơ hội.”
Lục Vân Trạch gặp nên nói đều nói xong rồi, liền cười chắp tay, vui đùa nói: “Tiểu thư, hạ quan sứ mệnh đã hoàn thành, cho phép tại hạ cáo lui, nếu không, tình ngay lý gian, hiềm nghi quá nhiều.” Đồ Tô cũng vui đùa vẫy vẫy tay nói: “Ta tha cho ngươi cáo lui. Mượt mà đi xuống đi.”
“Dát, mượt mà?” Lục Vân Trạch vẻ mặt khó hiểu.
Đồ Tô nghiêm mặt giải thích nói: “Tức thân mình lăn thành một viên, hành tẩu trên mặt đất nhanh như chớp.” Lục Vân Trạch trên mặt tươi cười dừng một chút, tâm nói này không phải “cút sao”, người này nói giỡn cũng nhân tiện mắng người. Hắn đành phải chắp tay, bất đắc dĩ cười cười. Quan Văn thấy hai người bọn họ nói xong, liền cũng thong thả bước đi ra, ba người nói nói cười cười tiếp tục trở về đi.
Khi ba người trở về đã đến thời gian cơm trưa, Quan Văn ân cần lưu cơm. Lục Vân Trạch sợ Lục Vân Nham chờ sốt ruột liền từ chối nói trong nhà có việc, cáo từ đi trở về.
Tô Trung Thần từ ngày hôm qua bắt đầu liền vẫn xin nghỉ, đem chính mình nhốt ở trong phòng, Lâm thị nghĩ đến hắn bị bệnh, vội gọi người đi mời lang trung. Lại bị Quan Trung khuyên can, nói hắn chính là tâm tình tích tụ, qua hai ngày liền tốt. Đồ Tô lúc này cũng hết giận hơn phân nửa, thấy hắn như vậy, muốn hỏi Quan Trung rốt cuộc sao lại thế này, lại hỏi không ra miệng, đơn giản từ bỏ.
Cơm chiều qua đi, mọi người đơn giản ngồi trong chốc lát đều tự về phòng. Đồ Tô vừa về phòng ngồi vào chỗ của mình, chợt nghe thấy cửa “Đốc đốc” vài tiếng, nàng vội hỏi là ai, không người trả lời, nàng đẩy cửa ra, một xấp giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng tiến vào. Đồ Tô nhìn nhìn ngoài cửa, người sớm đi xa, trong lòng tò mò, liền nhặt lên đi vào bên cạnh bàn, chọn bấc đèn sáng, cẩn thận xem xét.
Đồ Tô hai năm này đi theo Quan Văn đọc sách viết chữ, cơ bản cổ văn đều có thể xem hiểu. Đến bây giờ nàng cũng chậm chậm hiểu được đặc điểm thời đại này, tức là sau Đường triều thời không mở rộng chi nhánh, văn hóa phong tục tuần hoàn là cổ chế của đời Đường trước kia.
《 trần tình biểu 》, nhìn đến ba chữ mở đầu, Đồ Tô nhịn không được cười lên tiếng, nhưng lại nhìn đi xuống cũng rốt cuộc cười không nổi.
“Ta vốn tên là Trình Thuật Cẩm, mẹ là Tô thị ở Quan Lâm Trấn. Tiệm ăn Quan gia lúc trước là cửa hàng cũ của Tô gia, tức là nhà tổ của ta. Gia phụ Trình thị lang, lúc đầu nghèo túng được mẹ là Tô thị cứu, sau đó do ông ngoại giúp đỡ vào kinh đi thi. Mấy năm không nghe thấy tin tức, tiên mẫu mang theo ta ngàn dặm tìm cha, mới biết gia phụ đã sớm hiển đạt, cũng cưới người khác, và từ chối không thừa nhận mẹ con ta, tiên mẫu tính cách cương liệt, tức giận khó yên, vào công đường mà cáo, bên đường kêu oan, cũng liên luỵ thanh danh tiền đồ của gia phụ. Gia phụ bởi vậy tâm sinh oán giận, về sau mặc dù miễn cưỡng tiếp nhận mẹ con ta, lại mắt lạnh đối đãi, mặc kệ không hỏi. Tiên mẫu khi còn sống ở quê, chuyên ở trong nhà, mặc dù kiên cường có thừa lại trí đấu không đủ, lại thêm bên trong thất kính với trượng phu, bên ngoài không có cha mẹ huynh đệ dựa vào, luôn luôn bị Nhị nương chèn ép bức bách, đến nỗi tâm thần có khi hoảng hốt. Ta tuổi nhỏ vô lực, mưu kế ít, lòng có dư mà lực không đủ. Năm mười hai tuổi mẹ tức hậm hực mà chết. Ta từ nhỏ mất mẹ, gia phụ coi thường, kế mẫu không tha, đệ muội ngang ngược, hạ nhân bất kính. Ta suốt ngày giống như bị vây trong đám bụi gai, lại như ở trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ cẩn thận từng chút một. Không thể không lấy mặt nạ che dấu (đây là ta sau khi lớn lên, không phải chỉ che giấu tiểu thư). (tiên mẫu: người mẹ đã mất; hiển đạt: người sang quý)
Vất vả chu toàn, mấy năm như thế, lực không thể chống đỡ, nản lòng thoái chí, vì thế cùng thư đồng (nay đã thay tên là Quan Trung) mai danh ẩn tích, phiêu linh giang hồ, lại bất hạnh nam sinh nữ tướng, vì phòng kẻ gian mơ ước, nên thay đổi khuôn mặt bình thường, cũng thay thành họ mẹ. Sau đó ngẫu nhiên cứu một người trong gánh hát Hạ Kỳ, chủ tớ ba người cùng nhau vui chơi dân gian, như thế năm năm. Sau đó ngẫu nhiên lộ hình dáng, bất hạnh gặp phải Tả Tướng Vương Quân Thành, người này chuyên luyến đồng nam phong, Hạ Kỳ cũng từng vì con cáo này bắt buộc, việc này mấy lần dây dưa không dứt, chủ tớ ba người chúng ta cũng nghĩ đến hắn biết khó mà lui. Sau mấy tháng, phụ thân ta tìm hiểu được ba người chúng ta, cố gắng kể lại cuộc sống không phải trước đây, sám hối không thôi, trăm ngàn xin ta xem ở tình cốt nhục phụ tử, mà tha thứ khoan dung, ta tin lời này, theo người này về. Ít ngày sau Tả Tướng sai bà mối vì ái nữ Vương Quân Dao cầu thân, ta sợ việc này có trá, cự tuyệt không đáp ứng, cha ta hiểu được lợi hại, hết lời khuyên nhủ. Ta sợ làm cha tức giận, bất đắc dĩ tạm thời nghe theo. (trá: bẫy, lừa gạt)
Sau đó Hạ Kỳ vô tình biết được, huynh muội Vương Quân Dao chẳng những có loạn luân, còn hợp lại tính kế ta. Vương Quân Thành lấy việc này làm điều kiện, cầu thân ta, nếu thành, thì huynh muội bọn họ không cần chia lìa, có thể như nguyện dơ bẩn này. Ta cố ý không theo, kế mẫu ra độc kế, cùng kế muội hạ nhân ám toán ta, ta thù cũ hận mới bốc lên, nhất thời phẫn nộ không chịu nổi, động thủ đả thương Vương Quân Thành, lại ngộ thương muội này. Cả nhà ta vì đào thoát hiềm nghi, liền lừa gạt nói ta tâm thần hoảng hốt… Đến lúc này, ta đào vong giang hồ, hai thị thư trung thành Hạ Kỳ bị truy binh tách ra, Hạ Kỳ vì giúp ta đào thoát, giả trang bộ dáng của ta, bị Vương Quân Thành tróc nã, tàn nhẫn tra tấn đến tử. Sau đó ở trong rừng gặp tiểu thư, lại về sau, tiểu thư thuê xuống tổ ốc của ta. Ta vẫn giấu kín như thế, một năm trước người trộm quần áo ăn vụng đó cũng là ta…. Tiểu thư ánh mắt lợi hại, nói ta giả dối, kì thực một năm nay, ta khắp nơi lấy thật tình đối đãi. Thế nhưng ngụy trang lâu ngày, giả có khi thành thật, thực lại thành giả. Ta cũng không biết, người nào là chính mình người nào là thật người nào là giả. Ta ẩn thân như thế, không phải vì gì khác, thứ nhất bởi vì tôn gia mọi người thuần hậu, thứ hai chỗ này là tổ ốc của ta, mặc dù phòng ở người đi, cũng có thể xem như niệm tưởng, lấy an ủi cơ khổ. Cây ngô đồng ở đông viện, là ông ngoại tự tay trồng, khi ta còn bé thường trốn ở trên này, khiến mẹ đến gọi. Cây quế ở Tây viện, năm ta sinh, vong mẫu tự tay trồng, quế ngụ ý đề tên bảng vàng, tiên mẫu ngày đó thường ở bàn đá bên cạnh dưới tàng cây này đốc xúc ta đọc sách, thu năm ngoái, tiểu thư dựa sát vào bá mẫu dưới tàng cây, ta xem nhớ lại chuyện cũ, bất giác lã chã rơi lệ mà không biết…”
Mặt sau còn có rất dài, trên thư từng câu từng câu thường thường thản nhiên nói ra đến, đem quá trình hắn trưởng thành trải qua đào vong đều nhất nhất nói ra. Trong thư so với lời mọi người nghe đồn, tỉ mỉ xác thực có thể tin hơn.
Đồ Tô xem xong thổn thức cảm khái không thôi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngũ vị tạp trần. Hôm qua đối của hắn tức giận sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trở thành một cỗ thương hại cùng… đau tích nói không rõ. Người cả đời này, đại đa số thời điểm cũng muốn bày tỏ thật tình với người khác, nhưng là thế sự bức bách, bọn họ lại không thể không lấy mặt giả che giấu. Tựa như nàng, ở trước mặt người thân nhất cũng không dám toát ra chân diện mục đến. Thực cũng tốt giả cũng thế, chỉ cần hắn không có đối người bên người mình làm ra việc tổn hại, lại có gì trở ngại chứ! Đồ Tô miên man bất định, lại thêm nghĩ đến hồi ức, bất giác dầu thắp hao hết, nàng đứng dậy muốn thêm, lại nghe ván cửa đốc đốc vang lên ba tiếng. Nàng không có ra tiếng hỏi là ai, nhưng trong lòng lại kỳ quái cảm thấy người tới chính là Tô Trung Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.