Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
Chương 37: Không Có Tiền 3
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
13/03/2022
Vợ của Lâm Dũng tìm thấy đầu sỏ gây tội ác, xông lên cào cho Tống Đại Lâm một phát, khiến mặt hắn in lên một vệt máu: “Giỏi cho Tống Đại Lâm nhà ngươi, cho ngươi hại Đại Dũng nhà ta này! Ta cho ngươi hại này!”
Tống Đại Lâm bị vợ của Lâm Dũng cào cấu khắp người, Tống mẫu lúc này đang khóc liền chạy đến ngăn cản: “Cầu xin ngươi, đừng đánh tam nhi nhà ta, đừng đánh.”
Nhìn thấy Tống mẫu chạy đến đỡ đòn, còn bị đánh phải, mọi người không nỡ nhìn lão nhân gia bị đánh, lúc này mới tiến lên khuyên nhủ vợ của Lâm Dũng.
Vợ Tống Đại Lâm là Lâm Chiêu Đệ lúc này mới tiến lên, nắm lấy tay áo hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thật sự là huynh đẩy?”
Tống Đại Lâm ấp úng nói không nên lời.
Lúc này đại phu đã được mời đến, ông vội vàng đến xem vết thương của Lâm Dũng, một lúc sau mới đứng dậy nói với mọi người tình hình bệnh trạng: “Chân ngã gãy rồi, trước tiên phải nắn xương, sau đó uống thuốc, dưỡng thương nửa năm mới khỏe lại được.”
Vừa dứt lời, mọi người liền hít vào một hơi, trong cái thôn này, sức lao động của đàn ông rất quan trọng, đây không chỉ phải uống thuốc, mà còn nằm dưỡng bệnh nửa năm không thể làm việc, cuộc sống làm sao để qua đây.
Vợ và lão nương Lâm Dũng ô ô khóc lớn.
Lê Mạt hỏi đại phu: “Đại phu ngài xem trị khỏi hết bao nhiêu tiền?”
Đại phu vuốt ve chòm râu, nói sự thật: “Ít nhất phải mất một lượng bạc.”
Lần này những người xung quanh càng kinh sợ hơn, một lượng bạc, cả một nhà một năm mới để ra được không đến hai lượng bạc, một hơi tiêu mất một lượng bạc, có thể không đau lòng sao.
Một phụ nhân đứng đó nói: “Tống gia, số tiền này nhà của ngươi nhanh đền cho nhà Lâm Dũng, đây là do Tống Đại Lâm nhà các người làm sai.”
Mọi người xung quanh đều gật đầu, số tiền này chắc chắn do Tống Đại Lâm đền.
Tống mẫu ngây ra, nghe nói phải đền từng ấy tiền, nước mắt càng chảy nhiều hơn, tiếng khóc cũng thảm thiết hơn.
Lâm Chiêu Đệ sắc mặt cứng ngắc, cúi đầu không nói gì.
Vương Thúy Hoa vừa nghĩ đến số tiền đó phải lấy từ quỹ chung ra, cũng chính là nhà bọn họ phải bỏ ra, lập tức tiến lên phía trước một bước: “Nhà chúng ta không có tiền đền!”
Mọi người nghe thấy lời nói vô lại đó đều hướng về nhóm người Vương Thúy Hoa nhổ nước bọt, nhưng Vương Thúy Hoa vẫn giữ nguyên bộ dạng lão nương không có tiền, kiên quyết không chịu mở miệng nhận bồi thường.
Mấy người huynh đệ của Lâm Dũng đều đã đến, thấy người Tống gia bày ra bộ dạng muốn quỵt nợ, giận dữ tiến lên bắt lấy Tống Đại Lâm: “Không bồi thường chứ gì? Không bồi thường thì theo chúng ta lên quan!” Nói xong kéo Tống Đại Lâm ra ngoài.
Tống Đại Lâm vừa nghe phải lên quan, sợ hãi gào lớn: “Nương, nàng dâu, cứu con với, con không muốn lên quan, các người nhanh cứu con!”
Tống mẫu lập tức đứng lên đẩy mấy người đang bắt Tống Đại Lâm ra: “Các ngươi đừng bắt tam nhi nhà ta, các ngươi mau buông tay, buông tay ra, chúng ta đền tiền, đền tiền.”
Mấy người đó vừa nghe Tống mẫu nói sẽ đền tiền liền đứng lại, nhưng vẫn nắm chặt Tống Đại Lâm không buông.
Vương Thúy Hoa nghe Tống mẫu nói đền tiền, lập tức bất chấp tất cả gào lên: “Nhà ta không có tiền, đền cái gì mà đền? Lấy cái gì ra đền! Không có tiền! Muốn đền cũng là tam đệ tự mình đền.”
Lâm Chiêu Đệ cũng ô ô khóc lớn, nghẹn ngào nói: “Đại tẩu, chúng ta vẫn chưa phân gia mà, tiền đều là quỹ chung, chúng ta làm gì có tiền, tẩu nếu không muốn bỏ tiền, bức chúng ta tự trả, vậy chúng ta hãy phân gia, phân gia rồi chúng ta sẽ tự mình đền.”
Vương Thúy Hoa vừa nghe đến phân gia, lập tức phản đối: “Không được, nương vẫn còn sống, phân gia cái gì! Ngươi là cái đồ bất hiếu!”
Vương Chiêu Đệ lau nước mắt, trả lời: “Vậy số tiền kia phải lấy từ quỹ chung ra!”
Vương Thúy Hoa cứng lại, dứt khoát lắc đầu: “Trong nhà không có tiền!”
Tống mẫu lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói với con trai cả: “Lão đại, ngươi nhanh cứu tam đệ của ngươi đi!”
Tống Đại Trụ sờ lên mặt, vẻ mặt khó xử: “Nương, người cũng không phải không biết hoàn cảnh khó khăn của nhà chúng ta, lấy đâu ra ngân lượng a!”
Tống mẫu mở to mắt: “Lần trước không phải...”
Lời vẫn chưa nói hết thì bị đánh gãy: “Nương, Thiện ca nhi trong nhà còn phải đọc sách, đây là chuyện liên quan đến tiền đồ của cả nhà chúng ta, trong nhà túng thiếu thì đọc sách làm sao được!”
Lời của Tống mẫu nghẹn ở cổ họng, không nói ra nổi.
Vương Thúy Hoa lúc này chõ mồm vào: “Theo lý mà nói không phải là bọn ta đền tiền, là đến giúp sửa nhà cho Tống Đại Sơn nên mới phát sinh chuyện này, mọi việc phải do Tống Đại Sơn chịu trách nhiệm.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt của những người khác trong Tống gia đều sáng lên, nhao nhao nhìn về phía Tống Đại Sơn.
Tống Đại Lâm bị vợ của Lâm Dũng cào cấu khắp người, Tống mẫu lúc này đang khóc liền chạy đến ngăn cản: “Cầu xin ngươi, đừng đánh tam nhi nhà ta, đừng đánh.”
Nhìn thấy Tống mẫu chạy đến đỡ đòn, còn bị đánh phải, mọi người không nỡ nhìn lão nhân gia bị đánh, lúc này mới tiến lên khuyên nhủ vợ của Lâm Dũng.
Vợ Tống Đại Lâm là Lâm Chiêu Đệ lúc này mới tiến lên, nắm lấy tay áo hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thật sự là huynh đẩy?”
Tống Đại Lâm ấp úng nói không nên lời.
Lúc này đại phu đã được mời đến, ông vội vàng đến xem vết thương của Lâm Dũng, một lúc sau mới đứng dậy nói với mọi người tình hình bệnh trạng: “Chân ngã gãy rồi, trước tiên phải nắn xương, sau đó uống thuốc, dưỡng thương nửa năm mới khỏe lại được.”
Vừa dứt lời, mọi người liền hít vào một hơi, trong cái thôn này, sức lao động của đàn ông rất quan trọng, đây không chỉ phải uống thuốc, mà còn nằm dưỡng bệnh nửa năm không thể làm việc, cuộc sống làm sao để qua đây.
Vợ và lão nương Lâm Dũng ô ô khóc lớn.
Lê Mạt hỏi đại phu: “Đại phu ngài xem trị khỏi hết bao nhiêu tiền?”
Đại phu vuốt ve chòm râu, nói sự thật: “Ít nhất phải mất một lượng bạc.”
Lần này những người xung quanh càng kinh sợ hơn, một lượng bạc, cả một nhà một năm mới để ra được không đến hai lượng bạc, một hơi tiêu mất một lượng bạc, có thể không đau lòng sao.
Một phụ nhân đứng đó nói: “Tống gia, số tiền này nhà của ngươi nhanh đền cho nhà Lâm Dũng, đây là do Tống Đại Lâm nhà các người làm sai.”
Mọi người xung quanh đều gật đầu, số tiền này chắc chắn do Tống Đại Lâm đền.
Tống mẫu ngây ra, nghe nói phải đền từng ấy tiền, nước mắt càng chảy nhiều hơn, tiếng khóc cũng thảm thiết hơn.
Lâm Chiêu Đệ sắc mặt cứng ngắc, cúi đầu không nói gì.
Vương Thúy Hoa vừa nghĩ đến số tiền đó phải lấy từ quỹ chung ra, cũng chính là nhà bọn họ phải bỏ ra, lập tức tiến lên phía trước một bước: “Nhà chúng ta không có tiền đền!”
Mọi người nghe thấy lời nói vô lại đó đều hướng về nhóm người Vương Thúy Hoa nhổ nước bọt, nhưng Vương Thúy Hoa vẫn giữ nguyên bộ dạng lão nương không có tiền, kiên quyết không chịu mở miệng nhận bồi thường.
Mấy người huynh đệ của Lâm Dũng đều đã đến, thấy người Tống gia bày ra bộ dạng muốn quỵt nợ, giận dữ tiến lên bắt lấy Tống Đại Lâm: “Không bồi thường chứ gì? Không bồi thường thì theo chúng ta lên quan!” Nói xong kéo Tống Đại Lâm ra ngoài.
Tống Đại Lâm vừa nghe phải lên quan, sợ hãi gào lớn: “Nương, nàng dâu, cứu con với, con không muốn lên quan, các người nhanh cứu con!”
Tống mẫu lập tức đứng lên đẩy mấy người đang bắt Tống Đại Lâm ra: “Các ngươi đừng bắt tam nhi nhà ta, các ngươi mau buông tay, buông tay ra, chúng ta đền tiền, đền tiền.”
Mấy người đó vừa nghe Tống mẫu nói sẽ đền tiền liền đứng lại, nhưng vẫn nắm chặt Tống Đại Lâm không buông.
Vương Thúy Hoa nghe Tống mẫu nói đền tiền, lập tức bất chấp tất cả gào lên: “Nhà ta không có tiền, đền cái gì mà đền? Lấy cái gì ra đền! Không có tiền! Muốn đền cũng là tam đệ tự mình đền.”
Lâm Chiêu Đệ cũng ô ô khóc lớn, nghẹn ngào nói: “Đại tẩu, chúng ta vẫn chưa phân gia mà, tiền đều là quỹ chung, chúng ta làm gì có tiền, tẩu nếu không muốn bỏ tiền, bức chúng ta tự trả, vậy chúng ta hãy phân gia, phân gia rồi chúng ta sẽ tự mình đền.”
Vương Thúy Hoa vừa nghe đến phân gia, lập tức phản đối: “Không được, nương vẫn còn sống, phân gia cái gì! Ngươi là cái đồ bất hiếu!”
Vương Chiêu Đệ lau nước mắt, trả lời: “Vậy số tiền kia phải lấy từ quỹ chung ra!”
Vương Thúy Hoa cứng lại, dứt khoát lắc đầu: “Trong nhà không có tiền!”
Tống mẫu lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói với con trai cả: “Lão đại, ngươi nhanh cứu tam đệ của ngươi đi!”
Tống Đại Trụ sờ lên mặt, vẻ mặt khó xử: “Nương, người cũng không phải không biết hoàn cảnh khó khăn của nhà chúng ta, lấy đâu ra ngân lượng a!”
Tống mẫu mở to mắt: “Lần trước không phải...”
Lời vẫn chưa nói hết thì bị đánh gãy: “Nương, Thiện ca nhi trong nhà còn phải đọc sách, đây là chuyện liên quan đến tiền đồ của cả nhà chúng ta, trong nhà túng thiếu thì đọc sách làm sao được!”
Lời của Tống mẫu nghẹn ở cổ họng, không nói ra nổi.
Vương Thúy Hoa lúc này chõ mồm vào: “Theo lý mà nói không phải là bọn ta đền tiền, là đến giúp sửa nhà cho Tống Đại Sơn nên mới phát sinh chuyện này, mọi việc phải do Tống Đại Sơn chịu trách nhiệm.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt của những người khác trong Tống gia đều sáng lên, nhao nhao nhìn về phía Tống Đại Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.