Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
Chương 12: Lên Trấn 2
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
11/03/2022
Lần này lại giở trò mới, mỗi nhà chỉ được một ghế ngồi, thế này thì người ta phải làm sao.
Tống Đại Sơn nghe xong sắc mặt cũng không tốt.
Lê Mạt trong lòng cũng rất thất vọng, xem ra lần này không đi được rồi.
Nàng kéo tay áo của Tống Đại Sơn nói: “Đại Sơn ca, ta không đi nữa, huynh đi đi.”
Sắc mặt Tống Đại Sơn không tốt hơn, hắn không trả lời Lê Mạt mà hỏi Triệu thẩm: “Thẩm, sáng mai xe lừa khi nào xuất phát?”
Triệu thẩm đáp: “Sáng mai giờ Mão đợi ở cổng thôn.”
Giận thì giận nhưng nhớ ra còn nhiều việc phải làm, Triệu thẩm cũng không nán lại, nói xong liền về nhà.
Lê Mạt tuy thất vọng nhưng không phải sau này không đi được, lần sau đi là được, lúc này liền ném việc này qua đầu, không nghĩ tới nữa.
Không ngờ ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lê Mạt đã bị Tống Đại Sơn gọi dậy.
“Đại Sơn ca, chuyện gì vậy?”
“Dậy thu xếp một chút, đi lên trấn.”
Lê Mạt nghe vậy kinh ngạc nói: “Không phải nói mỗi nhà chỉ được đi một người sao? Ta đi thế nào được?”
“Không sao, có thể đi, một người trong thôn vừa khéo có việc lên trấn, ta đã thương lượng qua với hắn, chúng ta ngồi xe trâu đi.”
“Xe trâu?”
“Ừ, chỉ là xe trâu quá chậm, có lẽ lên đến trấn thì phiên chợ cũng tan rồi, nhưng mua hạt giống thì không vấn đề, đến cửa hàng lương thực là được, ngươi đến đó thì đi cùng Triệu thẩm, không cần đợi ta.” Nói xong hắn lấy từ trong túi một xâu tiền đồng đưa cho Lê Mạt: “Đến trấn muốn mua gì thì mua.”
Lê Mạt do dự: “Đại Sơn ca, huynh lên trấn là có việc, ngồi xe trâu sẽ làm lỡ chuyện mất, huynh cứ ngồi xe lừa đi, ta không đi nữa, lần sau đi cũng vậy.”
Tống Đại Sơn vỗ vỗ đầu nàng: “Không sao, cứ yên tâm đi, ngồi xe trâu sẽ không chậm trễ việc mua hạt giống.”
Tống Đại Sơn cùng Lê Mạt đứng đợi, cho đến khi xe lừa của nhà Hạ Lão Chúc đến.
Xe lừa chở người đi khuất, không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, Tống Đại Sơn mới rảo bước đi bộ về phía thị trấn.
Trên xe, Lê Mạt ngồi cạnh Triệu thẩm, bên kia là một phụ nữ trung niên lạ mặt.
Triệu thẩm nắm lấy tay Lê Mạt hỏi: “Nha đầu, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lê Mạt nghĩ đến tuổi của nguyên chủ, trả lời: “Cháu năm nay mười bảy ạ.”
Triệu thẩm gật gật đầu: “Mười bảy, nhỏ hơn Đại Sơn mấy tuổi, nhưng mà nam nhân ấy mà, lớn tuổi chút mới biết thương vợ.”
Lê Mạt giả vờ ngượng ngùng cúi đầu.
Triệu thẩm thấy nàng xấu hổ, mỉm cười nói tiếp: “Nha đầu, thẩm nói với cháu, cháu sống cùng Đại Sơn sẽ rất tốt, thẩm có thể cam đoan với cháu.”
Lê Mạt cười nhẹ gật đầu, Tống Đại Sơn đúng là không tệ.
Triệu thẩm lúc này lại thở dài: “Đại Sơn đứa bé này là thẩm nhìn nó lớn lên, là một đứa bé ngoan, chỉ là mệnh không tốt, chịu khổ không ít.”
Lê Mạt nghe Triệu thẩm nói vậy, trong lòng đoán chắc có ẩn tình, không ngăn nổi tò mò.
Thấy Lê Mạt nghiêm túc lắng nghe, Triệu thẩm không nhịn được nói hết mọi chuyện giấu kín trong lòng: “Năm đó triều đình trưng binh, Tống gia không nỡ bỏ tiền lo liệu nên đẩy Đại Sơn đi tòng binh, người trong nhà đều cho rằng nó không thể trở về, vì muốn giữ danh tiếng nói muốn để lại cho nó một cái hậu, không thèm chọn người, tùy ý tìm một cô gái mang tiếng xấu vội vàng cho nó thành thân. Vừa thành thân được mấy ngày thì Đại Sơn phải đi, từ đó không quay về. Vợ nó không lâu sau được chẩn ra có thai, chỉ là không có phúc khí, lúc sinh Tiểu Bảo xong thì qua đời.”
Triệu thẩm nói đến đây lại thở dài: “Chỉ đáng thương cho Tiểu Bảo, lúc ấy là ta nháo lên, lại mời tộc trưởng đến, người Tống gia mới đồng ý nuôi dưỡng nó, nhưng cuộc sống của Tiểu Bảo khi đó thật sự là.”
Lê Mạt lúc này mới biết những chuyện đã xảy ra trước đó.
Chắc chắn là người Tống gia lấy cớ nuôi nấng Tiểu Bảo nên đòi Tống Đại Sơn phí cấp dưỡng, là tám lượng bạc.
Nghĩ đến bộ dạng đáng thương gầy gò của Tiểu Bảo, Lê Mạt thấy ê ẩm trong lòng.
Nếu như nói đối với việc Tống Đại Sơn trước đó có một người vợ, trong lòng nàng không có khúc mắc là không thể nào, nàng sợ trong lòng hắn có hình bóng một người phụ nữ khác, cho dù hai người có chung sống với nhau cũng không thể hoàn toàn không để ý, nhưng bây giờ nghe Triệu thẩm nói, biết Tống Đại Sơn và vợ trước của hắn không có tình cảm, trong lòng nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tống Đại Sơn nghe xong sắc mặt cũng không tốt.
Lê Mạt trong lòng cũng rất thất vọng, xem ra lần này không đi được rồi.
Nàng kéo tay áo của Tống Đại Sơn nói: “Đại Sơn ca, ta không đi nữa, huynh đi đi.”
Sắc mặt Tống Đại Sơn không tốt hơn, hắn không trả lời Lê Mạt mà hỏi Triệu thẩm: “Thẩm, sáng mai xe lừa khi nào xuất phát?”
Triệu thẩm đáp: “Sáng mai giờ Mão đợi ở cổng thôn.”
Giận thì giận nhưng nhớ ra còn nhiều việc phải làm, Triệu thẩm cũng không nán lại, nói xong liền về nhà.
Lê Mạt tuy thất vọng nhưng không phải sau này không đi được, lần sau đi là được, lúc này liền ném việc này qua đầu, không nghĩ tới nữa.
Không ngờ ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lê Mạt đã bị Tống Đại Sơn gọi dậy.
“Đại Sơn ca, chuyện gì vậy?”
“Dậy thu xếp một chút, đi lên trấn.”
Lê Mạt nghe vậy kinh ngạc nói: “Không phải nói mỗi nhà chỉ được đi một người sao? Ta đi thế nào được?”
“Không sao, có thể đi, một người trong thôn vừa khéo có việc lên trấn, ta đã thương lượng qua với hắn, chúng ta ngồi xe trâu đi.”
“Xe trâu?”
“Ừ, chỉ là xe trâu quá chậm, có lẽ lên đến trấn thì phiên chợ cũng tan rồi, nhưng mua hạt giống thì không vấn đề, đến cửa hàng lương thực là được, ngươi đến đó thì đi cùng Triệu thẩm, không cần đợi ta.” Nói xong hắn lấy từ trong túi một xâu tiền đồng đưa cho Lê Mạt: “Đến trấn muốn mua gì thì mua.”
Lê Mạt do dự: “Đại Sơn ca, huynh lên trấn là có việc, ngồi xe trâu sẽ làm lỡ chuyện mất, huynh cứ ngồi xe lừa đi, ta không đi nữa, lần sau đi cũng vậy.”
Tống Đại Sơn vỗ vỗ đầu nàng: “Không sao, cứ yên tâm đi, ngồi xe trâu sẽ không chậm trễ việc mua hạt giống.”
Tống Đại Sơn cùng Lê Mạt đứng đợi, cho đến khi xe lừa của nhà Hạ Lão Chúc đến.
Xe lừa chở người đi khuất, không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa, Tống Đại Sơn mới rảo bước đi bộ về phía thị trấn.
Trên xe, Lê Mạt ngồi cạnh Triệu thẩm, bên kia là một phụ nữ trung niên lạ mặt.
Triệu thẩm nắm lấy tay Lê Mạt hỏi: “Nha đầu, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”
Lê Mạt nghĩ đến tuổi của nguyên chủ, trả lời: “Cháu năm nay mười bảy ạ.”
Triệu thẩm gật gật đầu: “Mười bảy, nhỏ hơn Đại Sơn mấy tuổi, nhưng mà nam nhân ấy mà, lớn tuổi chút mới biết thương vợ.”
Lê Mạt giả vờ ngượng ngùng cúi đầu.
Triệu thẩm thấy nàng xấu hổ, mỉm cười nói tiếp: “Nha đầu, thẩm nói với cháu, cháu sống cùng Đại Sơn sẽ rất tốt, thẩm có thể cam đoan với cháu.”
Lê Mạt cười nhẹ gật đầu, Tống Đại Sơn đúng là không tệ.
Triệu thẩm lúc này lại thở dài: “Đại Sơn đứa bé này là thẩm nhìn nó lớn lên, là một đứa bé ngoan, chỉ là mệnh không tốt, chịu khổ không ít.”
Lê Mạt nghe Triệu thẩm nói vậy, trong lòng đoán chắc có ẩn tình, không ngăn nổi tò mò.
Thấy Lê Mạt nghiêm túc lắng nghe, Triệu thẩm không nhịn được nói hết mọi chuyện giấu kín trong lòng: “Năm đó triều đình trưng binh, Tống gia không nỡ bỏ tiền lo liệu nên đẩy Đại Sơn đi tòng binh, người trong nhà đều cho rằng nó không thể trở về, vì muốn giữ danh tiếng nói muốn để lại cho nó một cái hậu, không thèm chọn người, tùy ý tìm một cô gái mang tiếng xấu vội vàng cho nó thành thân. Vừa thành thân được mấy ngày thì Đại Sơn phải đi, từ đó không quay về. Vợ nó không lâu sau được chẩn ra có thai, chỉ là không có phúc khí, lúc sinh Tiểu Bảo xong thì qua đời.”
Triệu thẩm nói đến đây lại thở dài: “Chỉ đáng thương cho Tiểu Bảo, lúc ấy là ta nháo lên, lại mời tộc trưởng đến, người Tống gia mới đồng ý nuôi dưỡng nó, nhưng cuộc sống của Tiểu Bảo khi đó thật sự là.”
Lê Mạt lúc này mới biết những chuyện đã xảy ra trước đó.
Chắc chắn là người Tống gia lấy cớ nuôi nấng Tiểu Bảo nên đòi Tống Đại Sơn phí cấp dưỡng, là tám lượng bạc.
Nghĩ đến bộ dạng đáng thương gầy gò của Tiểu Bảo, Lê Mạt thấy ê ẩm trong lòng.
Nếu như nói đối với việc Tống Đại Sơn trước đó có một người vợ, trong lòng nàng không có khúc mắc là không thể nào, nàng sợ trong lòng hắn có hình bóng một người phụ nữ khác, cho dù hai người có chung sống với nhau cũng không thể hoàn toàn không để ý, nhưng bây giờ nghe Triệu thẩm nói, biết Tống Đại Sơn và vợ trước của hắn không có tình cảm, trong lòng nàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.