Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
Chương 1: Xuyên Qua 1
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
08/03/2022
Giây phút Lê Mạt mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua mái nhà tranh trên đầu, hơn nữa đây căn bản không phải là thân thể của mình, nàng có thể khẳng định mình đã xuyên không rồi, dù sao thì giây trước đó ngồi trên máy bay sang Paris, xảy ra tai nạn máy bay rơi hy hữu, nàng không tin mình có thể sống sót, nếu có sống thì giờ này cũng đang trong bệnh viện, chứ không phải trong gian phòng cỏ tràn đầy màu sắc cổ xưa như như vậy, chỉ là không biết rốt cuộc đây là nơi nào.
Chống lại những cơn đau đầu choáng váng, Lê Mạt từ trên giường ngồi dậy, bên dưới phát ra tiếng sột soạt sột soạt, cúi đầu nhìn xuống, là rơm rạ trải dưới tấm ga giường cũ nát phát ra âm thanh, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tường vách bốn phía đều là dùng bùn trát lên, đã có vài vết nứt, giấy dán trên chiếc cửa sổ duy nhất đã ố vàng, rách thủng vài lỗ, không đủ sức che chắn gió mưa, cả căn phòng ngoại trừ chiếc giường này, chỉ có một chiếc hòm rách và cái bàn thiếu một chân, không còn đồ vật nào khác.
Lê Mạt cơ bản đã có thể khẳng định, phải dùng mấy chữ nghèo rớt mồng tơi để hình dung về cái nhà này, trước mắt xem ra mình đã xuyên không đến một nơi nghèo đến nổi không thể nghèo hơn.
Nghĩ đến việc mình còn chưa biết thân phận này có hoàn cảnh như thế nào, bên ngoài tình hình ra sao, Lê Mạt chống lại cơn đau mỏi toàn thân và sự choáng váng trong đầu, chậm rãi nhấc chân xuống giường muốn ra khỏi phòng xem bên ngoài thế nào, chẳng thể ngờ vừa đứng lên, đầu nàng bỗng đau như bị kim đâm, một ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, giây tiếp theo liền chìm vào bóng tối.
Lê Mạt lần thứ hai tỉnh dậy bởi một tiếng gọi lớn đánh thức, giây phút mở mắt ra, đầu óc nàng có chút mờ mịt.
Trong giấc mộng vừa rồi lúc ngủ, toàn bộ ký ức của một người nào đó hiện lên trong đầu nàng, không, đúng hơn phải nói đó là ký ức của nguyên chủ.
Hóa ra, nguyên chủ cũng vừa tới nhà này ngày hôm qua, bị nam chủ nhân của nhà này dùng hai lượng bạc mua về.
“Cô nương, cô nương.” Không đợi Lê Mạt suy nghĩ kỹ hơn về ký ức của thân thể này, tiếng gọi bên cạnh kéo nàng trở về hiện thực.
Lê Mạt quay đầu nhìn về phía người vừa gọi mình đang đứng trước giường.
Một hán tử cao lớn đập vào tầm mắt, mặc trên người chiếc áo gai, trên áo là những miếng vá lỗ chỗ, mái tóc dài màu đen buộc gọn sau đầu, búi thành một búi, da hơi đen, ngũ quan bình thường.
Lê Mạt biết đây chính là nam nhân hôm qua đã bỏ ra hai lượng bạc để mua nàng từ trong tay kẻ môi giới, cũng chính là nam chủ nhân của nhà này.
Lúc này nam nhân này hơi cúi xuống, ánh mắt nhìn trên người nàng, lông mày hơi nhăn lại, cất giọng khàn khàn: “Nàng không sao chứ? Trên người còn chỗ nào khó chịu sao?”
Lê Mạt lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không sao.”
Hán tử nghe câu trả lời vẫn không hề thả lỏng chân mày, ánh mắt nhìn Lê Mạt có chút phức tạp, một lúc sau cất giọng: “Nàng yên tâm, ta không ép buộc nàng, lúc đó mua nàng chỉ vì không muốn kẻ môi giới đó bán nàng cho Vương lão đầu.” Nói xong câu này, lại mấp máy môi: “Đợi vết thương của nàng lành hẳn, ta sẽ thả nàng đi, nàng yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ không thông nữa.”
Lê Mạt trầm mặc nghe hán tử nói, trong lòng bất lực thở ra một hơi.
Nguyên chủ của thân thể này là nha hoàn đắc lực bên người đại thiếu nãi nãi của Trương gia đại hộ trong thành, lớn lên có chút xinh đẹp, vì thế được Trương đại thiếu gia coi trọng, muốn thu vào trong phòng, mà nguyên chủ cũng có ý muốn bay lên cành cao, vì thế ngầm mắt qua mày lại với đại thiếu gia, ai ngờ mọi chuyện bị đại thiếu nãi nãi biết được, đại thiếu nãi nãi này mới nhân lúc đại thiếu gia ra cửa gặp bằng hữu mà tùy tiện tìm một cái cớ sau đó bán nguyên chủ đi, còn đặc biệt dặn dò người đó bán nàng ta đến một thôn quê hẻo lánh, vì thế nên mới qua tay nhiều kẻ môi giới bị bán đến thôn Đạo Nguyên này.
Vốn dĩ trong thôn có tên Vương lão đầu hiếu sắc nọ nhìn trúng mĩ mạo của nguyên chủ, nhất thời nổi tâm tư bỏ ra một lượng rưỡi bạc muốn mua nàng ta, nguyên chủ nhìn thấy đó là một lão già thô kệch thì sống chết không muốn, kêu khóc vùng vẫy, cảnh này bị Tống Đại Sơn trên đường đi chặt củi về nhìn thấy, nhớ đến muội muội của mình cũng từng bị bán đi như vậy, nhất thời động lòng trắc ẩn, vì thế mới có chuyện bỏ ra hai lượng bạc để mua nguyên chủ sau đó.
Chống lại những cơn đau đầu choáng váng, Lê Mạt từ trên giường ngồi dậy, bên dưới phát ra tiếng sột soạt sột soạt, cúi đầu nhìn xuống, là rơm rạ trải dưới tấm ga giường cũ nát phát ra âm thanh, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tường vách bốn phía đều là dùng bùn trát lên, đã có vài vết nứt, giấy dán trên chiếc cửa sổ duy nhất đã ố vàng, rách thủng vài lỗ, không đủ sức che chắn gió mưa, cả căn phòng ngoại trừ chiếc giường này, chỉ có một chiếc hòm rách và cái bàn thiếu một chân, không còn đồ vật nào khác.
Lê Mạt cơ bản đã có thể khẳng định, phải dùng mấy chữ nghèo rớt mồng tơi để hình dung về cái nhà này, trước mắt xem ra mình đã xuyên không đến một nơi nghèo đến nổi không thể nghèo hơn.
Nghĩ đến việc mình còn chưa biết thân phận này có hoàn cảnh như thế nào, bên ngoài tình hình ra sao, Lê Mạt chống lại cơn đau mỏi toàn thân và sự choáng váng trong đầu, chậm rãi nhấc chân xuống giường muốn ra khỏi phòng xem bên ngoài thế nào, chẳng thể ngờ vừa đứng lên, đầu nàng bỗng đau như bị kim đâm, một ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, giây tiếp theo liền chìm vào bóng tối.
Lê Mạt lần thứ hai tỉnh dậy bởi một tiếng gọi lớn đánh thức, giây phút mở mắt ra, đầu óc nàng có chút mờ mịt.
Trong giấc mộng vừa rồi lúc ngủ, toàn bộ ký ức của một người nào đó hiện lên trong đầu nàng, không, đúng hơn phải nói đó là ký ức của nguyên chủ.
Hóa ra, nguyên chủ cũng vừa tới nhà này ngày hôm qua, bị nam chủ nhân của nhà này dùng hai lượng bạc mua về.
“Cô nương, cô nương.” Không đợi Lê Mạt suy nghĩ kỹ hơn về ký ức của thân thể này, tiếng gọi bên cạnh kéo nàng trở về hiện thực.
Lê Mạt quay đầu nhìn về phía người vừa gọi mình đang đứng trước giường.
Một hán tử cao lớn đập vào tầm mắt, mặc trên người chiếc áo gai, trên áo là những miếng vá lỗ chỗ, mái tóc dài màu đen buộc gọn sau đầu, búi thành một búi, da hơi đen, ngũ quan bình thường.
Lê Mạt biết đây chính là nam nhân hôm qua đã bỏ ra hai lượng bạc để mua nàng từ trong tay kẻ môi giới, cũng chính là nam chủ nhân của nhà này.
Lúc này nam nhân này hơi cúi xuống, ánh mắt nhìn trên người nàng, lông mày hơi nhăn lại, cất giọng khàn khàn: “Nàng không sao chứ? Trên người còn chỗ nào khó chịu sao?”
Lê Mạt lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không sao.”
Hán tử nghe câu trả lời vẫn không hề thả lỏng chân mày, ánh mắt nhìn Lê Mạt có chút phức tạp, một lúc sau cất giọng: “Nàng yên tâm, ta không ép buộc nàng, lúc đó mua nàng chỉ vì không muốn kẻ môi giới đó bán nàng cho Vương lão đầu.” Nói xong câu này, lại mấp máy môi: “Đợi vết thương của nàng lành hẳn, ta sẽ thả nàng đi, nàng yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ không thông nữa.”
Lê Mạt trầm mặc nghe hán tử nói, trong lòng bất lực thở ra một hơi.
Nguyên chủ của thân thể này là nha hoàn đắc lực bên người đại thiếu nãi nãi của Trương gia đại hộ trong thành, lớn lên có chút xinh đẹp, vì thế được Trương đại thiếu gia coi trọng, muốn thu vào trong phòng, mà nguyên chủ cũng có ý muốn bay lên cành cao, vì thế ngầm mắt qua mày lại với đại thiếu gia, ai ngờ mọi chuyện bị đại thiếu nãi nãi biết được, đại thiếu nãi nãi này mới nhân lúc đại thiếu gia ra cửa gặp bằng hữu mà tùy tiện tìm một cái cớ sau đó bán nguyên chủ đi, còn đặc biệt dặn dò người đó bán nàng ta đến một thôn quê hẻo lánh, vì thế nên mới qua tay nhiều kẻ môi giới bị bán đến thôn Đạo Nguyên này.
Vốn dĩ trong thôn có tên Vương lão đầu hiếu sắc nọ nhìn trúng mĩ mạo của nguyên chủ, nhất thời nổi tâm tư bỏ ra một lượng rưỡi bạc muốn mua nàng ta, nguyên chủ nhìn thấy đó là một lão già thô kệch thì sống chết không muốn, kêu khóc vùng vẫy, cảnh này bị Tống Đại Sơn trên đường đi chặt củi về nhìn thấy, nhớ đến muội muội của mình cũng từng bị bán đi như vậy, nhất thời động lòng trắc ẩn, vì thế mới có chuyện bỏ ra hai lượng bạc để mua nguyên chủ sau đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.