Chương 57
Bồng Lai Khách
02/09/2024
Mai Cẩm quay trở lại được nửa đường thì trông thấy đối diện có người cưỡi ngựa đi tới, đến gần rồi, cô nhận ra là Lý Đông Đình. Lý Đông Đình hỏi cô:
– Mai thị, nàng có thấy nhị đệ ta không? Vừa mới kêu nó chờ ta có chuyện muốn nói, thế mà vừa quay đầu một cái đã không thấy nó đâu rồi.
Mai Cẩm chỉ ra phía sau nói:
– Nhị gia vừa mới đi được một lát, còn chưa đi xa ạ.
Lý Đông Đình cảm ơn cô rồi phóng ngựa đuổi theo, một lát sau chàng từ xa nhìn thấy cậu đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá bên đường, con ngựa đang nhàn nhã nhai cỏ bên cạnh, cậu thì ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn vừa nhô lên cao trên bầu trời, không nhúc nhích, giống như cụ già nhập định. Chàng chạy tới gần dừng ngựa vào đi xuống, đi đến bên cạnh hỏi:
– Nhị đệ, đệ đang nghĩ gì thế?
Lý Đông Đình biết đệ đệ của mình bình thường rất cao ngạo, hôm nay bị nhục nhã trước mặt bao nhiêu người, tuy cần phải để cậu bị dạy một bài học, nhưng trong lòng cậu chắc chắn rất bất bình, bởi thế giọng điệu nói chuyện của chàng cũng nhẹ nhàng từ tốn hơn.
Lý Đông Lâm không nhúc nhích, làm như không nghe thấy, một lát sau, mới thở dài thì thào:
– Vốn ta gửi lòng nơi trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu rạch nào.
Lý Đông Đình lắc đầu. Chàng đang tính phê bình cậu làm việc xốc nổi không suy nghĩ chín chắn, suy nghĩ một chút, chàng lại đổi lời:
– Nhị đệ, thời gian trước huynh có phái đệ ra ngoài để rèn luyện kinh nghiệm, Trương thúc về nói đệ rất chịu khó và làm việc cũng rất tốt, mẫu thân rất vui mà huynh cũng rất hài lòng. Chuyện hôm nay huynh đoán đệ cũng chỉ kích động nhất thời. Đệ phải nhớ kỹ, làm việc phải nghĩ thật kỹ rồi hẵng làm. Đêm nay Mị phu nhân mở yến tiệc, đệ không chịu ở lại, huynh cũng không ép buộc đệ. Thôi đệ đi về trước đi, trên đường về đừng có vật vờ đâu đó mà về thẳng Long Thành cho huynh. Mẫu thân lớn tuổi rồi, đừng để mẹ lo lắng.
Lý Đông Lâm quay mặt sang, nhìn thẳng vào Lý Đông Đình.
Lý Đông Đình bị cậu nhìn mà chẳng hiểu gì, sờ sờ mặt, hỏi:
– Đệ nhìn huynh làm gì?
– Ca, huynh nói thật với đệ đi, có phải huynh cũng thích Mai Cẩm nương không?
Tim Lý Đông Đình đánh thót một cái, nói:
– Nhị đệ, đệ nói linh tinh cái gì thế? Làm sao có thể chứ!
Lý Đông Lâm nhìn chàng, khóe miệng khẽ nhướng lên:
– Ca, từ nhỏ đệ đã đi theo huynh, huynh nghĩ gì dù đệ không đoán ra được toàn bộ thì cũng đoán được bảy tám phần. Đệ đã nhìn ra huynh cũng thích cô ấy. Nếu không huynh sẽ không bao giờ quan tâm đến một cô gái mọi lúc mọi nơi như thế cả. Chẳng qua lúc đầu huynh kiêng kị cô ấy là phụ nữ đã có chồng, không dám biểu lộ ra ngoài. Bây giờ cô ấy đã tự do, Lý thị chúng ta cũng không phải người Hán, không có nhiều ràng buộc bó tay bó chân vào khuôn sáo như vậy, đệ đoán huynh cũng không phải là người bởi vì cô ấy đã từng gả một lần mà lưỡng lự. Bây giờ vì sao huynh còn chưa đi thổ lộ với cô ấy?
Lý Đông Đình cảm thấy huyết dịch trong người nóng lên, toàn bộ máu trong cơ thể tràn về tim, nhưng giọng vẫn bình thản như cũ, nói:
– Nhị đệ, huynh không biết tại sao đệ lại nghĩ ra được những điều này. Đệ đừng nói bậy bạ nữa, mau đi về đi.
– Đệ có nói bậy bạ hay không trong lòng huynh hiểu rõ. Huynh lớn hơn đệ mười tuổi, khi còn bé bất kể đệ nhìn trúng cái gì, huynh đều nhường đệ không chút do dự. Bây giờ huynh cũng sẽ nhường cô ấy cho đệ chứ? Huynh rõ ràng cũng thích cô ấy, chỉ là huynh nghĩ cho cảm nhận của đệ nên vẫn không dám biểu lộ, có đúng không? Nói thật, nếu cô ấy cũng thích đệ, đệ sẽ không giống huynh vì bận tâm tới cảm nhận của huynh trưởng mà kìm nén tình cảm của mình với cô ấy đâu!
Lý Đông Đình không biết giải thích thế nào, vì thế lặng thinh.
– Ca, về sau huynh đừng kiêng dè đệ nữa.
Lý Đông Lâm nhảy xuống khỏi tảng đá, đi đến trước mặt Lý Đông Lâm, mỉm cười:
– Đệ nghĩ thông suốt rồi, cô ấy nói rất đúng, cô ấy không thích hợp với đệ, đệ cũng không hợp với cô ấy. Vừa rồi đệ vẫn luôn nghĩ, trước đây đệ thích cô ấy ở chỗ nào. Có lẽ là đệ cảm thấy đệ chưa từng gặp một nữ tử nào giống như cô ấy mà thôi. Phù sa không chảy ruộng ngoài. Dù sao thì cô ấy không thích đệ. Để người khác được lợi, còn không bằng ủng hộ cho huynh trưởng nhà mình. Đệ nói đến đây thôi, tự huynh nhìn mà lo liệu đi.
Nói xong cậu vỗ nhẹ lên vai Lý Đông Đình, quay người dắt ngựa phủi mông một cái rồi đi.
Lý Đông Đình đưa mắt nhìn đệ đệ phóng ngựa rời đi, chân mày dần dần trở nên thư giãn, cưỡi ngựa quay trở lại, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Trên thực tế, áp lực trên vai chàng giờ đây nặng nề hơn bao giờ hết. Dù vừa buộc Mị phu nhân phải bày tỏ quan điểm của mình và loại bỏ yếu tố tiềm ẩn bất ổn, nhưng trong lòng chàng hiểu rõ cuộc nổi loạn lần này của Thục Vương phủ khác hoàn toàn với cuộc nổi loạn của Phiêu quốc vào mười mấy năm trước. Lần bình định này chắc chắn sẽ dài hơn và khó khăn hơn so với lần trước. Lần này, ưu thế duy nhất so với lần trước chính là khi đó chàng vẫn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dũng mãnh như nghé con mới sinh không sợ cọp, mà bây giờ, chàng đã tiếp cận nhi lập. Trong mười mấy năm này, chàng đã gánh vô số thăng trầm trên vai, sự bình tĩnh khi được sủng ái, bị sỉ nhục và mạnh mẽ hơn khi đối mặt với kẻ mạnh chính là lá bùa hộ mệnh của chàng.
Vào thời khắc phi thường như vậy, vô số cặp mắt khắp Tây Nam và triều đình đều đang theo dõi từng hành động của chàng. Lúc này lẽ ra chàng phải thoát khỏi sự xao lãng và dồn toàn lực vào việc đối phó với cuộc nổi loạn của Thục Vương phủ, nhưng vào lúc này, lời nói nói của đệ đệ mình đã làm chàng đột nhiên thấy thông suốt. Cảm xúc vốn bị đè nén sâu sắc trước đây giờ đây giống như con ngựa bên dưới chàng, giang rộng vó ngựa và tự do rong ruổi trong từng tế bào trên cơ thể chàng. Máu chàng sôi sục, chàng ước gì có thể gặp cô ngay lập tức, rồi thổ lộ tình cảm nồng nàn của mình với cô mà không do dự——
Nếu như được cô đáp lại và thậm chí đồng ý gả cho chàng, trở thành thê tử của chàng, vậy thì đó sẽ là một chuyện khiến người ta hạnh phúc đến nhường nào!
Bị những suy nghĩ như vậy thúc đẩy, Lý Đông Đình phi nước đại, nhanh chóng đuổi về cửa trại.
Dưới vầng trăng tròn trắng ngà mọc lên vào buổi tối đầu hè, chàng nhìn thấy cô đang đi trên lề đường từ xa, tấm lưng thon thả, gió chiều cuốn váy. Bước chân cô đột nhiên dừng lại, cúi xuống và hái một bông hoa dại bên đường, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, bên môi dường như nở nụ cười nhẹ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Tim Lý Đông Đình đập thình thịch khi nhìn thấy cảnh tượng này, với sự phấn khích tích tụ dọc đường, cuối cùng chàng cũng đuổi theo và gọi cô.
Mai Cẩm đã nghe thấy tiếng vó ngựa, cô quay lại nhìn thấy chàng, cô giấu bông hoa dại vừa hái và vẫn cầm trên tay với nụ cười trên môi, đứng bên đường gật nhẹ đầu với chàng, hơi ngửa mặt lên hỏi:
– Đại nhân, ngài tìm được Lý nhị gia không ạ?
– Có tìm được.
Lý Đông Đình dừng ngựa ở trước mặt cô, thấy dáng vẻ cô nhìn mình, nụ cười trên mặt tuy tự nhiên nhưng lại, mang theo sự tôn kính và khách sáo không khác thường ngày chút nào. Cảm giác hưng phấn vừa rồi dường như đã nhanh chóng nguội đi.
Nơi này cách cửa trại Vọng Bộ chỉ còn lại một đoạn đường, Lý Đông Đình muốn xuống ngựa đi cùng cô, nhưng đột nhiên lại căng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Mai Cẩm đứng một lúc, bắt gặp chàng dừng ngựa cách mình năm sáu bước, biểu lộ ngập ngừng, như là có gì muốn nói với mình lại như đang mất tập trung nghĩ tới chuyện khác. Cô không hiểu gì cả, chần chừ một chút thử thăm dò hỏi:
– Đại nhân, ngài còn điều gì muốn nói phải không ạ?
Lý Đông Đình lấy lại tinh thần, cuối cùng quyết định, chàng xuống ngựa, nói:
– Chỗ này vẫn là bên ngoài tại Vọng tộc, tuy nói vẫn an toàn nhưng nàng đi một mình, trời lại nhanh tối, tốt nhất để ta đi cùng nàng đi vào thì hơn.
Mai Cẩm thấy chàng lúc nói chuyện mắt luôn nhìn phía trước, nét mặt nghiêm túc, cô nhìn cánh cổng chỉ còn lại khoảng một trăm mét trước mặt, rồi nói:
– Đa tạ đại nhân.
Lý Đông Đình ừ một tiếng, một tay dắt ngựa, đi cách Mai Cẩm một khoảng cách hai ba người, hai người bắt đầu sóng vai chầm chậm đi tới cổng chính. Tới nơi rồi, Lý Đông Đình đột nhiên dừng bước, quay sang Mai Cẩm nói:
– Mai thị, sau dạ tiệc của Mị phu nhân, nàng…
Chàng lấy hết can đảm, vốn định mời cô đi ngắm trăng cùng mình sau bữa tối, không ngờ trùng hợp chàng còn chưa nói hết đã thấy A Phượng chạy vụt tới, hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên nhìn thấy Mai Cẩm cô gái nhỏ mừng rỡ xông dến reo lên:
– Mai Nương tử, Lý Đại nhân đi cùng với tỷ à! Làm muội sợ phát khiếp, vừa rồi tìm tỷ khắp nơi chẳng thấy tỷ đâu, muội còn tưởng tỷ lại đi đâu rồi chứ.
Lý Đông Đình dừng lại, sau đó không nói gì nữa.
Mai Cẩm cười với A Phượng, trêu:
– Muội dễ hoảng sợ như thế, vậy lần sau tỷ đi đâu cũng sẽ báo muội trước nhé. Vừa rồi tỷ đi tiễn Lý nhị gia thôi.
A Phượng vỗ ngực, bấy giờ mới quay sang Lý Đông Đình hành lễ với chàng.
Lý Đông Đình gật đầu.
– Lý Đại Nhân, vừa nãy ngài nói sau dạ tiệc thì làm gì ạ? – Mai Cẩm hỏi.
Lý Đông Đình lắc đầu, nói:
– Không có gì, ta chỉ là nói chuyện bình thường thôi. Ta sực nhớ ra mình còn việc phải gặp Mị phu nhân, ta đi trước.
Mai Cẩm mỉm cười gật đầu:
– Lý đại nhân đi ạ.
Lý Đông Đình gật đầu bước đi.
A Phượng nhìn theo Lý Đông Đình rời đi, kéo tay Mai Cẩm hai người chậm rãi đi, thì thầm:
– Mai Nương tử, sao tỷ lại đi cùng Lý đại nhân vậy ạ? Vừa nãy muội thấy mặt ngài ấy hởi đỏ, mà đã uống rượu gì đâu nhỉ. Tỷ không thấy ngài ấy hơi là lạ ạ? Nhìn không thấy giống như bình thường lắm.
Mai Cẩm nói:
– Có gì lạ đâu nhỉ? Ngài ấy nói chuyện với đệ đệ mình xong thì trở về, bọn tỷ gặp nhau ở trước cổng trại thôi. Mà hai người bọn tỷ nói chuyện không được à?
A Phượng chép miệng, không nói nữa.
…
Đêm đó buổi tiệc của Mị phu nhân kết thúc vào lúc cuối giờ Tuất. Mị phu nhân say khướt, cuối cùng được người hầu đỡ ra khỏi hội trường. Mai Cẩm vừa mới khỏi bệnh nên không uống rượu, mà Lý Đông Đình hình như cũng uống khá nhiều, lúc cuối bữa tiệc rời đi, Mai Cẩm thấy chàng đi hơi loạng choạng, được tùy tùng đi theo đỡ lấy mới đứng vững được.
Sau bữa tiệc, Mai Cẩm trở lại phòng nghỉ của mình, A Phượng đã nằm ngủ tại phòng sát vách, không hiểu tại sao cô lại mãi không ngủ được. Cô nhìn thấy một vầng trăng sáng treo trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, rất sáng và đẹp, lại nhớ ra cách chỗ mình không xa có một cái hồ, cô đứng lên khoác áo vào đi ra ngoài. Vừa đi chưa được bao xa, cô loáng thoáng nhìn thấy có một bóng người đứng ở ven đường phía trước, cô giật cả mình, lại nhìn kỹ thì thấy đó là Lý Đông Đình mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy chàng quay đầu lại, cô đoán chắc chàng đã bị bước chân của mình làm ảnh hưởng, có tránh cũng không tránh được, liền đứng tại chỗ, khẽ gật đầu với chàng, mỉm cười nói:
– Lý đại nhân, muộn như này rồi sao ngài còn ở đây ạ?
Bình thường Lý Đông Đình tửu lượng rất tốt, đêm nay có lẽ rượu của trại rất nặng nên chàng say rất nhanh. Sau khi trở về chỗ nghỉ cả người choáng váng nhưng lại không ngủ được, mỗi lần nhắm mắt lại trước mắt chàng lại liên tục xuất hiện bóng dáng cô. Trong lòng phiền muộn, thấy ánh trăng rất đẹp, chàng liền ra ngoài để hít thở không khí trong lành, đột nhiên bắt gặp cô cũng nửa đêm không ngủ đi ra, chàng cũng thoáng giật mình. Khi nghe thấy cô nói chuyện với mình, chàng như bừng tỉnh, kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình thong thả đi tới chỗ cô rồi dừng lại, xoa mặt, thấp giọng nói:
– Ta…có uống say, lúc về nghỉ ngơi thấy khó ngủ nên ra ngoài hít thở không khí một chút. Cũng muộn rồi, sao nàng cũng ra đây vậy?
Ánh trăng trong trẻo, Mai Cẩm nhìn thấy trên lông mày của chàng tựa hồ có chút mệt mỏi, lại nhớ lần trước trong tiệc chúc thọ trăm tuổi ở Miêu trại, cũng có nhiều người thay phiên chúc rượu chàng, chàng rất phóng khoáng ai mời cũng không từ chối. Đêm nay cũng như thế. Lúc ở bữa tiệc cô nhìn thấy chàng uống cạn từng bát rượu cay nồng vào bụng, trong lòng đã thoáng lo lắng cho chàng, có điều không tiện ngăn cản, lúc này nghe chàng nói trở về nghỉ rồi nhưng không ngủ được, không kìm lòng được nói:
– Lý đại nhân, tôi biết ngài vì đảm bảo bình yên một phương mà hết lòng hết sức. Nhưng sức khỏe là của mình, uống rượu vào ruột, uống ít thì dễ chịu, uống nhiều thì tổn hại sức khỏe. Mong ngài đừng trách tôi nhiều chuyện, về sau những trường hợp như thế này tốt nhất không nên uống rượu quá nhiều. Ngài còn khó chịu lắm không? Hay đừng đứng đây hóng gió nữa, quay về đi, tôi nấu canh giải rượu cho ngài.
Lý Đông Đình ngẩn ngơ nhìn cô, nghe cô dùng giọng điệu có chút trách móc này nói chuyện với mình, cảm thấy như có một dòng nước ấm chạy qua trong lòng, cảm giác thoải mái khó tả, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Kỳ thật, theo tính cách ẩn nhẫn thường ngày của Lý Đông Đình, dù sức khỏe không tốt thì chàng cũng sẽ không bao giờ biểu lộ ra ngoài ở trước mặt người khác. Chàng cũng không biết tại sao vừa rồi nghe cô hỏi, thế mà chàng lại nói ra. Có lẽ ở sâu trong nội tâm, tất cả những gì chàng muốn là được nghe sự quan tâm và an ủi từ miệng cô.
Cơ cấu dân cư dưới sự thống trị của Tây Nam rất phức tạp, các tộc vì lợi ích địa bàn mà tranh đấu không ngừng nghỉ, lại làm theo ý mình, động một chút là các tộc phát sinh xung đột, rất khó quản lý và giáo hóa. Từ năm mười bảy tuổi chàng đã làm chủ Tây Nam, để thu phục các bộ tộc ở biên cảnh, có thể nói là tận tâm tận lực, bữa tiệc rượu giống như đêm nay là chuyện bình thường ở huyện, chàng đã quá quen thuộc rồi. Nhưng chưa từng có người nào giống như cô trách chàng không biết quý trọng sức khỏe mình.
– Ta…
Lúc này, chàng kìm nén nhịp tim đột ngột tăng tốc của mình, dừng lại, mỉm cười với cô nói:
– Ta không sao, đã thấy đỡ hơn nhiều rồi. Ta sẽ nhớ lời nàng nói, về sau sẽ ít uống rượu hơn.
Vừa rồi nói mấy lời kia, Mai Cẩm cũng chỉ quan tâm buột miệng thốt ra không chút suy nghĩ, nói xong rồi thì lại thấy lo lắng, sợ chàng cho rằng mình nhiều chuyện. Thấy chàng có phản ứng như thế, cô mới thả lỏng, cười nhẹ với chàng.
Ánh trăng phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô, trái tim Lý Đông Đình lại đập thình thịch, thấy cô nói xong, lại gật nhẹ đầu với mình và như sắp quay trở về phòng, chàng quýnh lên muốn mở miệng giữ cô lại một lát, lại cảm thấy đêm hôm khuya khoắt như này mình lại có một mình, giữ cô lại có vẻ như không ổn lắm.
Đang do dự, một bóng đen lông xù xì đột nhiên xuất hiện từ bãi cỏ bên đường, sượt qua chân Mai Cẩm. Mai Cẩm bị bất ngờ, chỉ cảm thấy có một con vật có đám lông xù xì sượt qua chân mình, cô rùng mình hoảng sợ hét lên, cả người vô thức nhảy lên, Lý Đông Đình cũng vô thức dang tay ra đón được cô, ôm chặt cô vào lòng.
– Mai thị, nàng có thấy nhị đệ ta không? Vừa mới kêu nó chờ ta có chuyện muốn nói, thế mà vừa quay đầu một cái đã không thấy nó đâu rồi.
Mai Cẩm chỉ ra phía sau nói:
– Nhị gia vừa mới đi được một lát, còn chưa đi xa ạ.
Lý Đông Đình cảm ơn cô rồi phóng ngựa đuổi theo, một lát sau chàng từ xa nhìn thấy cậu đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá bên đường, con ngựa đang nhàn nhã nhai cỏ bên cạnh, cậu thì ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn vừa nhô lên cao trên bầu trời, không nhúc nhích, giống như cụ già nhập định. Chàng chạy tới gần dừng ngựa vào đi xuống, đi đến bên cạnh hỏi:
– Nhị đệ, đệ đang nghĩ gì thế?
Lý Đông Đình biết đệ đệ của mình bình thường rất cao ngạo, hôm nay bị nhục nhã trước mặt bao nhiêu người, tuy cần phải để cậu bị dạy một bài học, nhưng trong lòng cậu chắc chắn rất bất bình, bởi thế giọng điệu nói chuyện của chàng cũng nhẹ nhàng từ tốn hơn.
Lý Đông Lâm không nhúc nhích, làm như không nghe thấy, một lát sau, mới thở dài thì thào:
– Vốn ta gửi lòng nơi trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu rạch nào.
Lý Đông Đình lắc đầu. Chàng đang tính phê bình cậu làm việc xốc nổi không suy nghĩ chín chắn, suy nghĩ một chút, chàng lại đổi lời:
– Nhị đệ, thời gian trước huynh có phái đệ ra ngoài để rèn luyện kinh nghiệm, Trương thúc về nói đệ rất chịu khó và làm việc cũng rất tốt, mẫu thân rất vui mà huynh cũng rất hài lòng. Chuyện hôm nay huynh đoán đệ cũng chỉ kích động nhất thời. Đệ phải nhớ kỹ, làm việc phải nghĩ thật kỹ rồi hẵng làm. Đêm nay Mị phu nhân mở yến tiệc, đệ không chịu ở lại, huynh cũng không ép buộc đệ. Thôi đệ đi về trước đi, trên đường về đừng có vật vờ đâu đó mà về thẳng Long Thành cho huynh. Mẫu thân lớn tuổi rồi, đừng để mẹ lo lắng.
Lý Đông Lâm quay mặt sang, nhìn thẳng vào Lý Đông Đình.
Lý Đông Đình bị cậu nhìn mà chẳng hiểu gì, sờ sờ mặt, hỏi:
– Đệ nhìn huynh làm gì?
– Ca, huynh nói thật với đệ đi, có phải huynh cũng thích Mai Cẩm nương không?
Tim Lý Đông Đình đánh thót một cái, nói:
– Nhị đệ, đệ nói linh tinh cái gì thế? Làm sao có thể chứ!
Lý Đông Lâm nhìn chàng, khóe miệng khẽ nhướng lên:
– Ca, từ nhỏ đệ đã đi theo huynh, huynh nghĩ gì dù đệ không đoán ra được toàn bộ thì cũng đoán được bảy tám phần. Đệ đã nhìn ra huynh cũng thích cô ấy. Nếu không huynh sẽ không bao giờ quan tâm đến một cô gái mọi lúc mọi nơi như thế cả. Chẳng qua lúc đầu huynh kiêng kị cô ấy là phụ nữ đã có chồng, không dám biểu lộ ra ngoài. Bây giờ cô ấy đã tự do, Lý thị chúng ta cũng không phải người Hán, không có nhiều ràng buộc bó tay bó chân vào khuôn sáo như vậy, đệ đoán huynh cũng không phải là người bởi vì cô ấy đã từng gả một lần mà lưỡng lự. Bây giờ vì sao huynh còn chưa đi thổ lộ với cô ấy?
Lý Đông Đình cảm thấy huyết dịch trong người nóng lên, toàn bộ máu trong cơ thể tràn về tim, nhưng giọng vẫn bình thản như cũ, nói:
– Nhị đệ, huynh không biết tại sao đệ lại nghĩ ra được những điều này. Đệ đừng nói bậy bạ nữa, mau đi về đi.
– Đệ có nói bậy bạ hay không trong lòng huynh hiểu rõ. Huynh lớn hơn đệ mười tuổi, khi còn bé bất kể đệ nhìn trúng cái gì, huynh đều nhường đệ không chút do dự. Bây giờ huynh cũng sẽ nhường cô ấy cho đệ chứ? Huynh rõ ràng cũng thích cô ấy, chỉ là huynh nghĩ cho cảm nhận của đệ nên vẫn không dám biểu lộ, có đúng không? Nói thật, nếu cô ấy cũng thích đệ, đệ sẽ không giống huynh vì bận tâm tới cảm nhận của huynh trưởng mà kìm nén tình cảm của mình với cô ấy đâu!
Lý Đông Đình không biết giải thích thế nào, vì thế lặng thinh.
– Ca, về sau huynh đừng kiêng dè đệ nữa.
Lý Đông Lâm nhảy xuống khỏi tảng đá, đi đến trước mặt Lý Đông Lâm, mỉm cười:
– Đệ nghĩ thông suốt rồi, cô ấy nói rất đúng, cô ấy không thích hợp với đệ, đệ cũng không hợp với cô ấy. Vừa rồi đệ vẫn luôn nghĩ, trước đây đệ thích cô ấy ở chỗ nào. Có lẽ là đệ cảm thấy đệ chưa từng gặp một nữ tử nào giống như cô ấy mà thôi. Phù sa không chảy ruộng ngoài. Dù sao thì cô ấy không thích đệ. Để người khác được lợi, còn không bằng ủng hộ cho huynh trưởng nhà mình. Đệ nói đến đây thôi, tự huynh nhìn mà lo liệu đi.
Nói xong cậu vỗ nhẹ lên vai Lý Đông Đình, quay người dắt ngựa phủi mông một cái rồi đi.
Lý Đông Đình đưa mắt nhìn đệ đệ phóng ngựa rời đi, chân mày dần dần trở nên thư giãn, cưỡi ngựa quay trở lại, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Trên thực tế, áp lực trên vai chàng giờ đây nặng nề hơn bao giờ hết. Dù vừa buộc Mị phu nhân phải bày tỏ quan điểm của mình và loại bỏ yếu tố tiềm ẩn bất ổn, nhưng trong lòng chàng hiểu rõ cuộc nổi loạn lần này của Thục Vương phủ khác hoàn toàn với cuộc nổi loạn của Phiêu quốc vào mười mấy năm trước. Lần bình định này chắc chắn sẽ dài hơn và khó khăn hơn so với lần trước. Lần này, ưu thế duy nhất so với lần trước chính là khi đó chàng vẫn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dũng mãnh như nghé con mới sinh không sợ cọp, mà bây giờ, chàng đã tiếp cận nhi lập. Trong mười mấy năm này, chàng đã gánh vô số thăng trầm trên vai, sự bình tĩnh khi được sủng ái, bị sỉ nhục và mạnh mẽ hơn khi đối mặt với kẻ mạnh chính là lá bùa hộ mệnh của chàng.
Vào thời khắc phi thường như vậy, vô số cặp mắt khắp Tây Nam và triều đình đều đang theo dõi từng hành động của chàng. Lúc này lẽ ra chàng phải thoát khỏi sự xao lãng và dồn toàn lực vào việc đối phó với cuộc nổi loạn của Thục Vương phủ, nhưng vào lúc này, lời nói nói của đệ đệ mình đã làm chàng đột nhiên thấy thông suốt. Cảm xúc vốn bị đè nén sâu sắc trước đây giờ đây giống như con ngựa bên dưới chàng, giang rộng vó ngựa và tự do rong ruổi trong từng tế bào trên cơ thể chàng. Máu chàng sôi sục, chàng ước gì có thể gặp cô ngay lập tức, rồi thổ lộ tình cảm nồng nàn của mình với cô mà không do dự——
Nếu như được cô đáp lại và thậm chí đồng ý gả cho chàng, trở thành thê tử của chàng, vậy thì đó sẽ là một chuyện khiến người ta hạnh phúc đến nhường nào!
Bị những suy nghĩ như vậy thúc đẩy, Lý Đông Đình phi nước đại, nhanh chóng đuổi về cửa trại.
Dưới vầng trăng tròn trắng ngà mọc lên vào buổi tối đầu hè, chàng nhìn thấy cô đang đi trên lề đường từ xa, tấm lưng thon thả, gió chiều cuốn váy. Bước chân cô đột nhiên dừng lại, cúi xuống và hái một bông hoa dại bên đường, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, bên môi dường như nở nụ cười nhẹ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Tim Lý Đông Đình đập thình thịch khi nhìn thấy cảnh tượng này, với sự phấn khích tích tụ dọc đường, cuối cùng chàng cũng đuổi theo và gọi cô.
Mai Cẩm đã nghe thấy tiếng vó ngựa, cô quay lại nhìn thấy chàng, cô giấu bông hoa dại vừa hái và vẫn cầm trên tay với nụ cười trên môi, đứng bên đường gật nhẹ đầu với chàng, hơi ngửa mặt lên hỏi:
– Đại nhân, ngài tìm được Lý nhị gia không ạ?
– Có tìm được.
Lý Đông Đình dừng ngựa ở trước mặt cô, thấy dáng vẻ cô nhìn mình, nụ cười trên mặt tuy tự nhiên nhưng lại, mang theo sự tôn kính và khách sáo không khác thường ngày chút nào. Cảm giác hưng phấn vừa rồi dường như đã nhanh chóng nguội đi.
Nơi này cách cửa trại Vọng Bộ chỉ còn lại một đoạn đường, Lý Đông Đình muốn xuống ngựa đi cùng cô, nhưng đột nhiên lại căng thẳng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Mai Cẩm đứng một lúc, bắt gặp chàng dừng ngựa cách mình năm sáu bước, biểu lộ ngập ngừng, như là có gì muốn nói với mình lại như đang mất tập trung nghĩ tới chuyện khác. Cô không hiểu gì cả, chần chừ một chút thử thăm dò hỏi:
– Đại nhân, ngài còn điều gì muốn nói phải không ạ?
Lý Đông Đình lấy lại tinh thần, cuối cùng quyết định, chàng xuống ngựa, nói:
– Chỗ này vẫn là bên ngoài tại Vọng tộc, tuy nói vẫn an toàn nhưng nàng đi một mình, trời lại nhanh tối, tốt nhất để ta đi cùng nàng đi vào thì hơn.
Mai Cẩm thấy chàng lúc nói chuyện mắt luôn nhìn phía trước, nét mặt nghiêm túc, cô nhìn cánh cổng chỉ còn lại khoảng một trăm mét trước mặt, rồi nói:
– Đa tạ đại nhân.
Lý Đông Đình ừ một tiếng, một tay dắt ngựa, đi cách Mai Cẩm một khoảng cách hai ba người, hai người bắt đầu sóng vai chầm chậm đi tới cổng chính. Tới nơi rồi, Lý Đông Đình đột nhiên dừng bước, quay sang Mai Cẩm nói:
– Mai thị, sau dạ tiệc của Mị phu nhân, nàng…
Chàng lấy hết can đảm, vốn định mời cô đi ngắm trăng cùng mình sau bữa tối, không ngờ trùng hợp chàng còn chưa nói hết đã thấy A Phượng chạy vụt tới, hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên nhìn thấy Mai Cẩm cô gái nhỏ mừng rỡ xông dến reo lên:
– Mai Nương tử, Lý Đại nhân đi cùng với tỷ à! Làm muội sợ phát khiếp, vừa rồi tìm tỷ khắp nơi chẳng thấy tỷ đâu, muội còn tưởng tỷ lại đi đâu rồi chứ.
Lý Đông Đình dừng lại, sau đó không nói gì nữa.
Mai Cẩm cười với A Phượng, trêu:
– Muội dễ hoảng sợ như thế, vậy lần sau tỷ đi đâu cũng sẽ báo muội trước nhé. Vừa rồi tỷ đi tiễn Lý nhị gia thôi.
A Phượng vỗ ngực, bấy giờ mới quay sang Lý Đông Đình hành lễ với chàng.
Lý Đông Đình gật đầu.
– Lý Đại Nhân, vừa nãy ngài nói sau dạ tiệc thì làm gì ạ? – Mai Cẩm hỏi.
Lý Đông Đình lắc đầu, nói:
– Không có gì, ta chỉ là nói chuyện bình thường thôi. Ta sực nhớ ra mình còn việc phải gặp Mị phu nhân, ta đi trước.
Mai Cẩm mỉm cười gật đầu:
– Lý đại nhân đi ạ.
Lý Đông Đình gật đầu bước đi.
A Phượng nhìn theo Lý Đông Đình rời đi, kéo tay Mai Cẩm hai người chậm rãi đi, thì thầm:
– Mai Nương tử, sao tỷ lại đi cùng Lý đại nhân vậy ạ? Vừa nãy muội thấy mặt ngài ấy hởi đỏ, mà đã uống rượu gì đâu nhỉ. Tỷ không thấy ngài ấy hơi là lạ ạ? Nhìn không thấy giống như bình thường lắm.
Mai Cẩm nói:
– Có gì lạ đâu nhỉ? Ngài ấy nói chuyện với đệ đệ mình xong thì trở về, bọn tỷ gặp nhau ở trước cổng trại thôi. Mà hai người bọn tỷ nói chuyện không được à?
A Phượng chép miệng, không nói nữa.
…
Đêm đó buổi tiệc của Mị phu nhân kết thúc vào lúc cuối giờ Tuất. Mị phu nhân say khướt, cuối cùng được người hầu đỡ ra khỏi hội trường. Mai Cẩm vừa mới khỏi bệnh nên không uống rượu, mà Lý Đông Đình hình như cũng uống khá nhiều, lúc cuối bữa tiệc rời đi, Mai Cẩm thấy chàng đi hơi loạng choạng, được tùy tùng đi theo đỡ lấy mới đứng vững được.
Sau bữa tiệc, Mai Cẩm trở lại phòng nghỉ của mình, A Phượng đã nằm ngủ tại phòng sát vách, không hiểu tại sao cô lại mãi không ngủ được. Cô nhìn thấy một vầng trăng sáng treo trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, rất sáng và đẹp, lại nhớ ra cách chỗ mình không xa có một cái hồ, cô đứng lên khoác áo vào đi ra ngoài. Vừa đi chưa được bao xa, cô loáng thoáng nhìn thấy có một bóng người đứng ở ven đường phía trước, cô giật cả mình, lại nhìn kỹ thì thấy đó là Lý Đông Đình mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy chàng quay đầu lại, cô đoán chắc chàng đã bị bước chân của mình làm ảnh hưởng, có tránh cũng không tránh được, liền đứng tại chỗ, khẽ gật đầu với chàng, mỉm cười nói:
– Lý đại nhân, muộn như này rồi sao ngài còn ở đây ạ?
Bình thường Lý Đông Đình tửu lượng rất tốt, đêm nay có lẽ rượu của trại rất nặng nên chàng say rất nhanh. Sau khi trở về chỗ nghỉ cả người choáng váng nhưng lại không ngủ được, mỗi lần nhắm mắt lại trước mắt chàng lại liên tục xuất hiện bóng dáng cô. Trong lòng phiền muộn, thấy ánh trăng rất đẹp, chàng liền ra ngoài để hít thở không khí trong lành, đột nhiên bắt gặp cô cũng nửa đêm không ngủ đi ra, chàng cũng thoáng giật mình. Khi nghe thấy cô nói chuyện với mình, chàng như bừng tỉnh, kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình thong thả đi tới chỗ cô rồi dừng lại, xoa mặt, thấp giọng nói:
– Ta…có uống say, lúc về nghỉ ngơi thấy khó ngủ nên ra ngoài hít thở không khí một chút. Cũng muộn rồi, sao nàng cũng ra đây vậy?
Ánh trăng trong trẻo, Mai Cẩm nhìn thấy trên lông mày của chàng tựa hồ có chút mệt mỏi, lại nhớ lần trước trong tiệc chúc thọ trăm tuổi ở Miêu trại, cũng có nhiều người thay phiên chúc rượu chàng, chàng rất phóng khoáng ai mời cũng không từ chối. Đêm nay cũng như thế. Lúc ở bữa tiệc cô nhìn thấy chàng uống cạn từng bát rượu cay nồng vào bụng, trong lòng đã thoáng lo lắng cho chàng, có điều không tiện ngăn cản, lúc này nghe chàng nói trở về nghỉ rồi nhưng không ngủ được, không kìm lòng được nói:
– Lý đại nhân, tôi biết ngài vì đảm bảo bình yên một phương mà hết lòng hết sức. Nhưng sức khỏe là của mình, uống rượu vào ruột, uống ít thì dễ chịu, uống nhiều thì tổn hại sức khỏe. Mong ngài đừng trách tôi nhiều chuyện, về sau những trường hợp như thế này tốt nhất không nên uống rượu quá nhiều. Ngài còn khó chịu lắm không? Hay đừng đứng đây hóng gió nữa, quay về đi, tôi nấu canh giải rượu cho ngài.
Lý Đông Đình ngẩn ngơ nhìn cô, nghe cô dùng giọng điệu có chút trách móc này nói chuyện với mình, cảm thấy như có một dòng nước ấm chạy qua trong lòng, cảm giác thoải mái khó tả, thậm chí còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Kỳ thật, theo tính cách ẩn nhẫn thường ngày của Lý Đông Đình, dù sức khỏe không tốt thì chàng cũng sẽ không bao giờ biểu lộ ra ngoài ở trước mặt người khác. Chàng cũng không biết tại sao vừa rồi nghe cô hỏi, thế mà chàng lại nói ra. Có lẽ ở sâu trong nội tâm, tất cả những gì chàng muốn là được nghe sự quan tâm và an ủi từ miệng cô.
Cơ cấu dân cư dưới sự thống trị của Tây Nam rất phức tạp, các tộc vì lợi ích địa bàn mà tranh đấu không ngừng nghỉ, lại làm theo ý mình, động một chút là các tộc phát sinh xung đột, rất khó quản lý và giáo hóa. Từ năm mười bảy tuổi chàng đã làm chủ Tây Nam, để thu phục các bộ tộc ở biên cảnh, có thể nói là tận tâm tận lực, bữa tiệc rượu giống như đêm nay là chuyện bình thường ở huyện, chàng đã quá quen thuộc rồi. Nhưng chưa từng có người nào giống như cô trách chàng không biết quý trọng sức khỏe mình.
– Ta…
Lúc này, chàng kìm nén nhịp tim đột ngột tăng tốc của mình, dừng lại, mỉm cười với cô nói:
– Ta không sao, đã thấy đỡ hơn nhiều rồi. Ta sẽ nhớ lời nàng nói, về sau sẽ ít uống rượu hơn.
Vừa rồi nói mấy lời kia, Mai Cẩm cũng chỉ quan tâm buột miệng thốt ra không chút suy nghĩ, nói xong rồi thì lại thấy lo lắng, sợ chàng cho rằng mình nhiều chuyện. Thấy chàng có phản ứng như thế, cô mới thả lỏng, cười nhẹ với chàng.
Ánh trăng phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô, trái tim Lý Đông Đình lại đập thình thịch, thấy cô nói xong, lại gật nhẹ đầu với mình và như sắp quay trở về phòng, chàng quýnh lên muốn mở miệng giữ cô lại một lát, lại cảm thấy đêm hôm khuya khoắt như này mình lại có một mình, giữ cô lại có vẻ như không ổn lắm.
Đang do dự, một bóng đen lông xù xì đột nhiên xuất hiện từ bãi cỏ bên đường, sượt qua chân Mai Cẩm. Mai Cẩm bị bất ngờ, chỉ cảm thấy có một con vật có đám lông xù xì sượt qua chân mình, cô rùng mình hoảng sợ hét lên, cả người vô thức nhảy lên, Lý Đông Đình cũng vô thức dang tay ra đón được cô, ôm chặt cô vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.