Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia
Chương 10: Bắt đầu cải thiện
Giang Hồ Thái Yêu Sinh
03/02/2017
Lôi Thiết Nhĩ mang về vật liệu để làm cột trụ là một ít xương thú rất
lớn, Bạch Hạo nhìn thú cốt dài đến bốn năm mét chậc chậc cảm thấy rất kỳ lạ.
“Đây là xương sườn kiếm xỉ long, có lẽ là bọn người Lôi Thiết Nhĩ lấy ra từ mộ địa của kiếm xỉ long về.” Tây Lợi Á đi phía sau Bạch Hạo, sờ sờ mặt ngoài xương cốt bóng loáng, lại gõ gõ mấy cái: “Nhìn qua thật rắn chắc.”
“Mộ?” Bạch Hạo hắc tuyến: “Quật mộ người khác là không tốt đi?”
“Ai nha, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Tây Lợi Á cười không nổi: “Không phải loại mộ mai táng, ngươi biết voi không? Voi đến lúc già sẽ đi tìm được địa phương tổ tông bọn nó tử vong, sau đó lẳng lặng chờ chết. Bình thường loại địa phương này đều rất kín đáo. Kiếm xỉ long cùng voi không khác nhau mấy, bọn nó lựa chọn sơn cốc kia làm mộ tràng cho bản thân, đến lúc không được, sẽ đi đến đó chờ chết, cho nên mới gọi là mộ kiếm sỉ long. Ngươi không cần lo lắng, Lôi Thiết Nhĩ sẽ không đi quật mộ, tìm vật bồi táng đâu.”
Lôi Thiết Nhĩ đi tới: “Ngươi nhìn xem, thích hợp không?”
Tây Lợi Á phiên dịch cho Bạch Hạo nghe, hắn gật gật đầu, làm bộ như chăm chú kiểm tra cốt thú, do đó tránh đi ánh mắt nóng bỏng của giống đực thú nhân kia. Hắn thực chịu không nổi một nhóm đại nam nhân dùng loại ánh mắt này nhìn mình, nổi hết cả da gà.
“Cần bao nhiêu cái? Chúng ta sẽ nhanh chóng đi lấy thêm?” Lôi Thiết Nhĩ thoáng có chút mất mát, lần đầu tiên y cảm thấy hứng thú với một giống cái, đáng tiếc hắn lại thập phần không cho y mặt mũi.
Bạch Hạo đi vào khu đất trước mặt được phân cho mình, dùng cước bộ đo đạc một chút, nói ra con số.
Lôi Thiết Nhĩ không nói hai lời, lại dẫn các thú nhân dời đi.
“Ai nha, ngươi làm tổn thương trái tim thuần khiết của tiểu công người ta.” Tây Lợi Á có chút vui sướng khi người gặp họa: “Lôi Thiết Nhĩ nhìn qua rất thất vọng đi.”
Cái gì tiểu công đại công Bạch Hạo không hiểu, hắn chỉ biết một chuyện chính là: Bảo trụ trinh tiết phía sau của mình! Mặc kệ bản thân có phải gay hay không, đóa tiểu cúc hoa mảnh mai kia nếu như bị đại bổng của thú nhân xuyên qua, có lẽ mạng nhỏ của hắn sẽ không còn.
“Lôi Thiết Nhĩ vẫn là xử nam thôi, sinh lực nhất định rất mạnh mẽ, chậc chậc, tư vị xử nam rất tiêu hồn đi, ngươi xác định không muốn thử sao?” Tây Lợi Á cười không ra bộ dáng gì.
“Ngươi muốn xác định sao không tự mình thử xem?” Bạch Hạo liếc trắng mắt, sau đó dùng cành cây phác họa sơ đồ phòng ốc trên nền đất.
Hắn muốn là loại phòng ở ba gian bình thường của người phương bắc: Ở giữa là đại sảnh cũng là phòng bếp, hai bên là phòng ngủ. Bất quá dựa vào tình huống nơi này không cần phòng khách (phòng cho khách ở lại), như vậy có thể để trống một phòng trong số đó làm nhà kho.
Chiều dài phòng ở khoảng mười lăm mét, rộng năm mét. Bạch Hạo còn vẽ ra vị trí giường sưởi cùng vị trí nhà bếp, nếu có thể được, còn có thể đắp vài cái bếp cũng thực không sai.
Tây Lợi Á nhìn Bạch Hạo vẽ một đống ô vuông trên mặt đất, tuy rằng biết đây là cấu tạo bên trong nhà ở, nhưng là thứ này đến tột cùng dùng để làm gì, hắn cũng không hiểu được. Muốn để một người phía nam từ nhỏ liền trụ nhà lầu hiểu rõ cấu tạo nhà ở truyền thống của người phương bắc quả thật có điểm khó khăn.
Đến chiều, toàn bộ các thú nhân đã trở lại, sau khi phân phối hảo thức ăn, tất cả liền vây quanh cùng nhau xem xét cách Bạch Hạo dựng nhà mới đến tột cùng là như thế nào.
Bởi vì bắt buộc phải làm nền sâu đến một thước, Lôi Thiết Nhĩ cùng vài thú nhân khác hóa ra thú hình, bắt đầu ra sức đào.
“Hắc, nhìn xem, soái hay không a?” Tây Lợi Á nói với Bạch Hạo đang xem ngây người: “Có phải soái đến mức làm ngươi chảy nước miếng?”
Bảo không rung động là không có khả năng. Bạch Hạo trừng to mắt nhìn mấy người kia đảo mắt đã biến thành dã thú thật lớn, tứ chi cường kiện, thân hình tao nhã lại tràn ngập sức mạnh, không ai không đẹp đến kinh người: “Rất soái ……” Bạch Hạo thì thào tự nói.
Nguyên hình Lôi Thiết Nhĩ vừa giống sư tử lại vừa giống loài hổ, phần lông xù phía đầu đen tuyền, cùng thân thể mang hoa văn màu bạc xinh đẹp, cái đuôi linh hoạt như trường tiên, làm Bạch Hạo nhìn đến choáng váng.
Giống đực thú nhân vốn đã rất cao, mỗi người đều hơn hai mét, nhưng sau khi biến thành thú hình lại càng to lớn, nhìn mấy mãnh thú dài hơn ba mét đang đào hố … Được rồi, cảnh tượng trước mắt có điểm buồn cười, nhưng mà Bạch Hạo không dám cười. Phỏng chừng móng vuốt to như chậu rửa mặt kia chỉ cần vỗ nhẹ, chính mình có thể trực tiếp đi Tây Thiên thỉnh kinh.
Năng lực làm việc của thú nhân quả thực không thể khinh thường, trời gần tối hẳn, mô hình phòng ở đã hình thành cơ bản.
Đầu thẳng của bạch cốt được chôn xuống đất, đầu cong cong còn lại hướng lên trên, mỗi cây dài trên dưới năm mét, lộ trên mặt đất chừng hơn ba mét gần bốn mét. Đáy nền phủ kín đá, khe hở ở giữa dùng bùn trộn cỏ khô trát kín, dưới chân các thú cốt chèn thêm đá để nó không lung lay.
Các thú nhân đều về nhà ăn cơm, tiểu Âu Cảnh cùng các bạn ngoạn điên một ngày trở về chào hỏi, lại bị Bối Á Đặc kéo đến nhà làm khách đi. Tục ngữ nói gả ra ngoài làm tức phụ người ta như bát nước hắt đi, đáng tiếc tức phụ này còn chưa có gả đâu, đã không nhìn nhà mình nữa….. (tức phụ: vợ, con dâu).
Bạch Hạo chuẩn bị làm bữa tối cho bản thân, lúc này Lôi Thiết Nhĩ vẫn đứng ở bên cạnh lên tiếng: “Có muốn đến nhà của ta, ăn cơm?”
Tây Lợi Á đã sớm bị bạn lữ A Tư Lan của hắn túm đi rồi, phỏng chừng chuyện hai ngày này hắn vẫn vây quanh Bạch Hạo làm A Tư Lan rất bất mãn. Đã không còn phiên dịch, Bạch Hạo không biết người này đến tột cùng đang nói cái gì.
Lôi Thiết Nhĩ hóa thành hình người, da thú bình thường vẫn quấn bên hông không biết để ở đâu. Hiện tại người to lớn này liền cứ trần truồng như vậy đứng trước mặt Bạch Hạo, khoe ra khuôn ngực cường tráng cùng tứ chi còn đang chảy mồ hôi, còn có đại gia hỏa vẫn lẳng lặng núp trong bụi cỏ.
Bạch Hạo mặt đỏ, tả khán hữu khán chính là không nhìn y. (nhìn trái nhìn phải)
Lôi Thiết Nhĩ nghĩ hắn nghe không hiểu, vì thế bắt đầu khoa tay múa chân: “Đến nhà của ta, ta nướng thịt cho ngươi ăn ….được không?”
Bạch Hạo nhìn thấy da thú để tại một bên, vội vàng chạy đến nhặt lên đưa cho Lôi Thiết Nhĩ: “Cho ngươi, nhanh quấn vào đi… ta sẽ dài lỗ kim.” (ai hiểu cái này ko? Giải thích hộ nhé!)
Lôi Thiết Nhĩ cũng nghe không hiểu, bất quá y hiểu được ý tứ trong đó, trước khi quấn lấy da thú thì cúi đầu nhìn đại kê kê của mình, sau đó ha ha cười lộ ra bạch nha: “Thích không?” (_._)!!!!!
Bạch Hạo nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn sao trời, sao thật nhiều thật sáng a, ngươi nói xem vì sao lại nhiều lại sáng như thế? Dựa vào, dã thú kia vây cái da thú sao lại chậm như vậy? Có cái gì buồn cười sao? Ai, đại ca, ngươi nói chuyện quả thực ta nghe không hiểu.
Lôi Thiết Nhĩ quấn xong da thú, lại nói lại lần nữa bản thân muốn mời Bạch Hạo ăn cơm, cuối cùng có chút gấp gáp, lôi kéo Bạch Hạo hướng vào trong nhà mình.
“Hắc, ngươi làm cái gì?” Bạch Hạo choáng váng, hắn giãy vài cái, phát hiện khí lực không đủ để lay động dã thú này, không khỏi hắc tuyến đầy mặt. Trước kia, dạng như hắn cũng được coi là cường tráng, ai biết khi đến đây, chính mình cư nhiên bị dưỡng trở thành nữ nhân không nói, liền ngay cả khí lực cũng không địch lại thú nhân này. Hắn lo lắng đóa tiểu cúc hoa …. Lão thiên gia, không phải nói giống đực thú nhân chưa bao giờ ép buộc giống cái sao? Vì sao y kéo hắn đến nhà y? Chẳng lẽ nhịn không được tính xé hắn ra ăn vào bụng? Nga! Hắn còn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!
“Hắc, buông tay, nếu không ta kêu cứu mạng!” Khí lực Bạch Hạo giãy dụa đối với Lôi Thiết Nhĩ mà nói liền giống như con gà con, y quay đầu đối với hắn cười cười, sau đó liền đem Bạch Hạo đẩy vào một gian tiểu hắc ốc. (nhà nhỏ tối om)
Được rồi, đến buổi tối nhà ở bọn họ cơ bản đều tối om.
Bạch Hạo hoảng hốt, ngã trốn đến góc phòng sáng sủa. Dao găm của hắn vì hôm nay đi chặt gậy trúc nên đã để ở nhà, hiện tại trên người phòng thân gì đó đều không có. Hơn nữa nhân sinh nơi này không quen, nói chuyện thì chỉ một người có thể nghe hiểu, cho dù kêu cứu mạng cũng không chắc sẽ có người đến cứu mình…Chẳng lẽ ngày này sang năm là ngày giỗ của bản thân? Bạch Hạo cảm thấy trên đầu mồ hôi lạnh tuôn ào ào.
Lôi Thiết Nhĩ cảm giác được Bạch Hạo khẩn trương, y ngượng ngùng sờ sờ mặt mình. Giống đực mạnh mẽ đem giống cái mang về nhà thật ra rất bình thường, chẳng qua trong bộ lạc đều tôn kính giống cái, dù sao hiện tại bọn họ vừa nhỏ yếu lại ít ỏi. Nhưng mà bản thân chỉ muốn cùng giống cái này ăn một bữa cơm, hắn sao phải sợ hãi như vậy? Điều này làm cho y rất là thương tâm.
Trong phòng ánh lửa chớp động, Lôi Thiết Nhĩ châm lửa bắt đầu thịt nướng. Khi y nướng thịt, Bạch Hạo đã không còn khẩn trương nữa, hắn nương theo ánh lửa, bắt đầu đánh giá căn nhà nhỏ: Trên bốn vách tường treo đầy da thú, đây là triển lãm chiến công của một gã giống đực thú nhân. Bởi vì trên cơ bản bọn họ không dùng đến da thú, cho dù mùa đông lạnh giá, cũng chỉ quấn quanh hông một tấm da. Da thú trong phòng đều để làm “sính lễ” chuẩn bị cho giống cái, da thú càng nhiều, chất lượng càng tốt, chứng minh giống đực cường đại.
Ở góc phòng treo mấy khối thịt đã xử lý, bởi vì không có giống cái giúp đỡ, cho nên nhìn qua thực thô ráp. Trong thế giới này, chỉ có giống đực điều động nội bộ giống cái và cũng chỉ có bạn lữ của chính mình mới chuẩn bị thức ăn ngon miệng cho mình, dọn dẹp phòng ở ấm áp. Bởi vì ngay cả giống cái mẫu thân, sau khi giống đực hài tử thành niên thì buông tay mặc kệ.
Giống đực sau khi thành niên, chỉ biết tiếp nhận thân tình từ bạn lữ chính mình. Điều này là vẫn kế thừa thói quen của động vật.
Nói tóm lại, đây rõ ràng là một gian phòng của người đàn ông độc thân: hỗn độn, đơn giản.
Lôi Thiết Nhĩ nướng thịt tốt lắm, gọi Bạch Hạo đến ăn.
Bạch Hạo nhìn nhìn bàn tay đầy bùn đất của mình, lại nhìn đến ngón tay đen tuyền của Lôi Thiết Nhĩ, nhíu mày.
Không nói mất vệ sinh là tai họa ngầm gây bệnh lớn nhất cho mọi người, cái gọi là bệnh từ miệng mà vào, ngươi dùng ngón tay đen xì này cầm lấy đồ ăn, cái gì vi khuẩn a, trứng giun a….Không được, không dám nghĩ, Bạch Hạo cảm thấy có chút ghê tởm, hắn chỉ chỉ bên ngoài: “Đi rửa sạch chân tay ngay!”
Lôi Thiết Nhĩ nhìn ngoài cửa, lại nhìn Bạch Hạo, vẻ mặt mờ mịt. Y đem thịt nướng đẩy dẩy hướng trước mặt Bạch Hạo, cười lấy lòng: “Ăn đi, ăn ngon lắm.”
Bạch Hạo phát điên! Hắn cầm lấy thịt nướng để sang một bên, sau đó túm lấy tay Lôi Thiết Nhĩ kéo ra ngoài.
Y mạc danh kỳ diệu đi theo hắn ra bờ sông, không biết giống cái này đến tột cùng muốn làm gì.
“Rửa sạch tay đi!” Bạch Hạo lặp lại, sau đó đem đại móng vuốt đen tuyền của Lôi Thiết Nhĩ ấn vào trong nước.
Các thú nhân không có chú ý như vậy, bọn họ bình thường ở bên ngoài săn bắn, thời điểm không trở về sẽ tìm một sơn động hoặc tán cây cao lớn nghỉ ngơi, đồ ăn cũng rất tùy tiện, sau khi về nhà mới hưởng thụ đến ấm áp khi được giống cái cẩn thận chiếu cố. Bất quá, cho dù là giống cái, cũng không chú ý như người hiện đại, cái gì trước khi ăn phải rửa tay, ăn xong thì đánh răng, điều này đối với bọn họ thật xa lạ.
“Đây là xương sườn kiếm xỉ long, có lẽ là bọn người Lôi Thiết Nhĩ lấy ra từ mộ địa của kiếm xỉ long về.” Tây Lợi Á đi phía sau Bạch Hạo, sờ sờ mặt ngoài xương cốt bóng loáng, lại gõ gõ mấy cái: “Nhìn qua thật rắn chắc.”
“Mộ?” Bạch Hạo hắc tuyến: “Quật mộ người khác là không tốt đi?”
“Ai nha, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Tây Lợi Á cười không nổi: “Không phải loại mộ mai táng, ngươi biết voi không? Voi đến lúc già sẽ đi tìm được địa phương tổ tông bọn nó tử vong, sau đó lẳng lặng chờ chết. Bình thường loại địa phương này đều rất kín đáo. Kiếm xỉ long cùng voi không khác nhau mấy, bọn nó lựa chọn sơn cốc kia làm mộ tràng cho bản thân, đến lúc không được, sẽ đi đến đó chờ chết, cho nên mới gọi là mộ kiếm sỉ long. Ngươi không cần lo lắng, Lôi Thiết Nhĩ sẽ không đi quật mộ, tìm vật bồi táng đâu.”
Lôi Thiết Nhĩ đi tới: “Ngươi nhìn xem, thích hợp không?”
Tây Lợi Á phiên dịch cho Bạch Hạo nghe, hắn gật gật đầu, làm bộ như chăm chú kiểm tra cốt thú, do đó tránh đi ánh mắt nóng bỏng của giống đực thú nhân kia. Hắn thực chịu không nổi một nhóm đại nam nhân dùng loại ánh mắt này nhìn mình, nổi hết cả da gà.
“Cần bao nhiêu cái? Chúng ta sẽ nhanh chóng đi lấy thêm?” Lôi Thiết Nhĩ thoáng có chút mất mát, lần đầu tiên y cảm thấy hứng thú với một giống cái, đáng tiếc hắn lại thập phần không cho y mặt mũi.
Bạch Hạo đi vào khu đất trước mặt được phân cho mình, dùng cước bộ đo đạc một chút, nói ra con số.
Lôi Thiết Nhĩ không nói hai lời, lại dẫn các thú nhân dời đi.
“Ai nha, ngươi làm tổn thương trái tim thuần khiết của tiểu công người ta.” Tây Lợi Á có chút vui sướng khi người gặp họa: “Lôi Thiết Nhĩ nhìn qua rất thất vọng đi.”
Cái gì tiểu công đại công Bạch Hạo không hiểu, hắn chỉ biết một chuyện chính là: Bảo trụ trinh tiết phía sau của mình! Mặc kệ bản thân có phải gay hay không, đóa tiểu cúc hoa mảnh mai kia nếu như bị đại bổng của thú nhân xuyên qua, có lẽ mạng nhỏ của hắn sẽ không còn.
“Lôi Thiết Nhĩ vẫn là xử nam thôi, sinh lực nhất định rất mạnh mẽ, chậc chậc, tư vị xử nam rất tiêu hồn đi, ngươi xác định không muốn thử sao?” Tây Lợi Á cười không ra bộ dáng gì.
“Ngươi muốn xác định sao không tự mình thử xem?” Bạch Hạo liếc trắng mắt, sau đó dùng cành cây phác họa sơ đồ phòng ốc trên nền đất.
Hắn muốn là loại phòng ở ba gian bình thường của người phương bắc: Ở giữa là đại sảnh cũng là phòng bếp, hai bên là phòng ngủ. Bất quá dựa vào tình huống nơi này không cần phòng khách (phòng cho khách ở lại), như vậy có thể để trống một phòng trong số đó làm nhà kho.
Chiều dài phòng ở khoảng mười lăm mét, rộng năm mét. Bạch Hạo còn vẽ ra vị trí giường sưởi cùng vị trí nhà bếp, nếu có thể được, còn có thể đắp vài cái bếp cũng thực không sai.
Tây Lợi Á nhìn Bạch Hạo vẽ một đống ô vuông trên mặt đất, tuy rằng biết đây là cấu tạo bên trong nhà ở, nhưng là thứ này đến tột cùng dùng để làm gì, hắn cũng không hiểu được. Muốn để một người phía nam từ nhỏ liền trụ nhà lầu hiểu rõ cấu tạo nhà ở truyền thống của người phương bắc quả thật có điểm khó khăn.
Đến chiều, toàn bộ các thú nhân đã trở lại, sau khi phân phối hảo thức ăn, tất cả liền vây quanh cùng nhau xem xét cách Bạch Hạo dựng nhà mới đến tột cùng là như thế nào.
Bởi vì bắt buộc phải làm nền sâu đến một thước, Lôi Thiết Nhĩ cùng vài thú nhân khác hóa ra thú hình, bắt đầu ra sức đào.
“Hắc, nhìn xem, soái hay không a?” Tây Lợi Á nói với Bạch Hạo đang xem ngây người: “Có phải soái đến mức làm ngươi chảy nước miếng?”
Bảo không rung động là không có khả năng. Bạch Hạo trừng to mắt nhìn mấy người kia đảo mắt đã biến thành dã thú thật lớn, tứ chi cường kiện, thân hình tao nhã lại tràn ngập sức mạnh, không ai không đẹp đến kinh người: “Rất soái ……” Bạch Hạo thì thào tự nói.
Nguyên hình Lôi Thiết Nhĩ vừa giống sư tử lại vừa giống loài hổ, phần lông xù phía đầu đen tuyền, cùng thân thể mang hoa văn màu bạc xinh đẹp, cái đuôi linh hoạt như trường tiên, làm Bạch Hạo nhìn đến choáng váng.
Giống đực thú nhân vốn đã rất cao, mỗi người đều hơn hai mét, nhưng sau khi biến thành thú hình lại càng to lớn, nhìn mấy mãnh thú dài hơn ba mét đang đào hố … Được rồi, cảnh tượng trước mắt có điểm buồn cười, nhưng mà Bạch Hạo không dám cười. Phỏng chừng móng vuốt to như chậu rửa mặt kia chỉ cần vỗ nhẹ, chính mình có thể trực tiếp đi Tây Thiên thỉnh kinh.
Năng lực làm việc của thú nhân quả thực không thể khinh thường, trời gần tối hẳn, mô hình phòng ở đã hình thành cơ bản.
Đầu thẳng của bạch cốt được chôn xuống đất, đầu cong cong còn lại hướng lên trên, mỗi cây dài trên dưới năm mét, lộ trên mặt đất chừng hơn ba mét gần bốn mét. Đáy nền phủ kín đá, khe hở ở giữa dùng bùn trộn cỏ khô trát kín, dưới chân các thú cốt chèn thêm đá để nó không lung lay.
Các thú nhân đều về nhà ăn cơm, tiểu Âu Cảnh cùng các bạn ngoạn điên một ngày trở về chào hỏi, lại bị Bối Á Đặc kéo đến nhà làm khách đi. Tục ngữ nói gả ra ngoài làm tức phụ người ta như bát nước hắt đi, đáng tiếc tức phụ này còn chưa có gả đâu, đã không nhìn nhà mình nữa….. (tức phụ: vợ, con dâu).
Bạch Hạo chuẩn bị làm bữa tối cho bản thân, lúc này Lôi Thiết Nhĩ vẫn đứng ở bên cạnh lên tiếng: “Có muốn đến nhà của ta, ăn cơm?”
Tây Lợi Á đã sớm bị bạn lữ A Tư Lan của hắn túm đi rồi, phỏng chừng chuyện hai ngày này hắn vẫn vây quanh Bạch Hạo làm A Tư Lan rất bất mãn. Đã không còn phiên dịch, Bạch Hạo không biết người này đến tột cùng đang nói cái gì.
Lôi Thiết Nhĩ hóa thành hình người, da thú bình thường vẫn quấn bên hông không biết để ở đâu. Hiện tại người to lớn này liền cứ trần truồng như vậy đứng trước mặt Bạch Hạo, khoe ra khuôn ngực cường tráng cùng tứ chi còn đang chảy mồ hôi, còn có đại gia hỏa vẫn lẳng lặng núp trong bụi cỏ.
Bạch Hạo mặt đỏ, tả khán hữu khán chính là không nhìn y. (nhìn trái nhìn phải)
Lôi Thiết Nhĩ nghĩ hắn nghe không hiểu, vì thế bắt đầu khoa tay múa chân: “Đến nhà của ta, ta nướng thịt cho ngươi ăn ….được không?”
Bạch Hạo nhìn thấy da thú để tại một bên, vội vàng chạy đến nhặt lên đưa cho Lôi Thiết Nhĩ: “Cho ngươi, nhanh quấn vào đi… ta sẽ dài lỗ kim.” (ai hiểu cái này ko? Giải thích hộ nhé!)
Lôi Thiết Nhĩ cũng nghe không hiểu, bất quá y hiểu được ý tứ trong đó, trước khi quấn lấy da thú thì cúi đầu nhìn đại kê kê của mình, sau đó ha ha cười lộ ra bạch nha: “Thích không?” (_._)!!!!!
Bạch Hạo nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn sao trời, sao thật nhiều thật sáng a, ngươi nói xem vì sao lại nhiều lại sáng như thế? Dựa vào, dã thú kia vây cái da thú sao lại chậm như vậy? Có cái gì buồn cười sao? Ai, đại ca, ngươi nói chuyện quả thực ta nghe không hiểu.
Lôi Thiết Nhĩ quấn xong da thú, lại nói lại lần nữa bản thân muốn mời Bạch Hạo ăn cơm, cuối cùng có chút gấp gáp, lôi kéo Bạch Hạo hướng vào trong nhà mình.
“Hắc, ngươi làm cái gì?” Bạch Hạo choáng váng, hắn giãy vài cái, phát hiện khí lực không đủ để lay động dã thú này, không khỏi hắc tuyến đầy mặt. Trước kia, dạng như hắn cũng được coi là cường tráng, ai biết khi đến đây, chính mình cư nhiên bị dưỡng trở thành nữ nhân không nói, liền ngay cả khí lực cũng không địch lại thú nhân này. Hắn lo lắng đóa tiểu cúc hoa …. Lão thiên gia, không phải nói giống đực thú nhân chưa bao giờ ép buộc giống cái sao? Vì sao y kéo hắn đến nhà y? Chẳng lẽ nhịn không được tính xé hắn ra ăn vào bụng? Nga! Hắn còn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu!
“Hắc, buông tay, nếu không ta kêu cứu mạng!” Khí lực Bạch Hạo giãy dụa đối với Lôi Thiết Nhĩ mà nói liền giống như con gà con, y quay đầu đối với hắn cười cười, sau đó liền đem Bạch Hạo đẩy vào một gian tiểu hắc ốc. (nhà nhỏ tối om)
Được rồi, đến buổi tối nhà ở bọn họ cơ bản đều tối om.
Bạch Hạo hoảng hốt, ngã trốn đến góc phòng sáng sủa. Dao găm của hắn vì hôm nay đi chặt gậy trúc nên đã để ở nhà, hiện tại trên người phòng thân gì đó đều không có. Hơn nữa nhân sinh nơi này không quen, nói chuyện thì chỉ một người có thể nghe hiểu, cho dù kêu cứu mạng cũng không chắc sẽ có người đến cứu mình…Chẳng lẽ ngày này sang năm là ngày giỗ của bản thân? Bạch Hạo cảm thấy trên đầu mồ hôi lạnh tuôn ào ào.
Lôi Thiết Nhĩ cảm giác được Bạch Hạo khẩn trương, y ngượng ngùng sờ sờ mặt mình. Giống đực mạnh mẽ đem giống cái mang về nhà thật ra rất bình thường, chẳng qua trong bộ lạc đều tôn kính giống cái, dù sao hiện tại bọn họ vừa nhỏ yếu lại ít ỏi. Nhưng mà bản thân chỉ muốn cùng giống cái này ăn một bữa cơm, hắn sao phải sợ hãi như vậy? Điều này làm cho y rất là thương tâm.
Trong phòng ánh lửa chớp động, Lôi Thiết Nhĩ châm lửa bắt đầu thịt nướng. Khi y nướng thịt, Bạch Hạo đã không còn khẩn trương nữa, hắn nương theo ánh lửa, bắt đầu đánh giá căn nhà nhỏ: Trên bốn vách tường treo đầy da thú, đây là triển lãm chiến công của một gã giống đực thú nhân. Bởi vì trên cơ bản bọn họ không dùng đến da thú, cho dù mùa đông lạnh giá, cũng chỉ quấn quanh hông một tấm da. Da thú trong phòng đều để làm “sính lễ” chuẩn bị cho giống cái, da thú càng nhiều, chất lượng càng tốt, chứng minh giống đực cường đại.
Ở góc phòng treo mấy khối thịt đã xử lý, bởi vì không có giống cái giúp đỡ, cho nên nhìn qua thực thô ráp. Trong thế giới này, chỉ có giống đực điều động nội bộ giống cái và cũng chỉ có bạn lữ của chính mình mới chuẩn bị thức ăn ngon miệng cho mình, dọn dẹp phòng ở ấm áp. Bởi vì ngay cả giống cái mẫu thân, sau khi giống đực hài tử thành niên thì buông tay mặc kệ.
Giống đực sau khi thành niên, chỉ biết tiếp nhận thân tình từ bạn lữ chính mình. Điều này là vẫn kế thừa thói quen của động vật.
Nói tóm lại, đây rõ ràng là một gian phòng của người đàn ông độc thân: hỗn độn, đơn giản.
Lôi Thiết Nhĩ nướng thịt tốt lắm, gọi Bạch Hạo đến ăn.
Bạch Hạo nhìn nhìn bàn tay đầy bùn đất của mình, lại nhìn đến ngón tay đen tuyền của Lôi Thiết Nhĩ, nhíu mày.
Không nói mất vệ sinh là tai họa ngầm gây bệnh lớn nhất cho mọi người, cái gọi là bệnh từ miệng mà vào, ngươi dùng ngón tay đen xì này cầm lấy đồ ăn, cái gì vi khuẩn a, trứng giun a….Không được, không dám nghĩ, Bạch Hạo cảm thấy có chút ghê tởm, hắn chỉ chỉ bên ngoài: “Đi rửa sạch chân tay ngay!”
Lôi Thiết Nhĩ nhìn ngoài cửa, lại nhìn Bạch Hạo, vẻ mặt mờ mịt. Y đem thịt nướng đẩy dẩy hướng trước mặt Bạch Hạo, cười lấy lòng: “Ăn đi, ăn ngon lắm.”
Bạch Hạo phát điên! Hắn cầm lấy thịt nướng để sang một bên, sau đó túm lấy tay Lôi Thiết Nhĩ kéo ra ngoài.
Y mạc danh kỳ diệu đi theo hắn ra bờ sông, không biết giống cái này đến tột cùng muốn làm gì.
“Rửa sạch tay đi!” Bạch Hạo lặp lại, sau đó đem đại móng vuốt đen tuyền của Lôi Thiết Nhĩ ấn vào trong nước.
Các thú nhân không có chú ý như vậy, bọn họ bình thường ở bên ngoài săn bắn, thời điểm không trở về sẽ tìm một sơn động hoặc tán cây cao lớn nghỉ ngơi, đồ ăn cũng rất tùy tiện, sau khi về nhà mới hưởng thụ đến ấm áp khi được giống cái cẩn thận chiếu cố. Bất quá, cho dù là giống cái, cũng không chú ý như người hiện đại, cái gì trước khi ăn phải rửa tay, ăn xong thì đánh răng, điều này đối với bọn họ thật xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.