Xuyên Qua Chi Tranh Làm Sủng Phi
Chương 1: Tiết tử
Băng Hàn Ngọc Tiêu
03/09/2022
Tử Cấm Thành
Vĩnh Xương năm thứ tư, không khí năm mới còn chưa qua đi, vừa ra tháng giêng không bao lâu, trong cung xảy ra biến cố lớn, Nhị hoàng tử đuối nước, không trị được nên bỏ mình, khi ấy mới sáu tuổi.
Hoàng Hậu Hạ thị sau khi nghe tin thương tâm, đau đớn muốn chết, tiếp theo đó bệnh nặng, không xuống giường nổi. Không còn cách nào khác, Thái Hậu Tạ thị tạm thời quản lý hậu cung, Hiền phi, Khang phi cùng nhau hỗ trợ.
Hoàng đế giận dữ, lệnh Cấm Vệ Quân hợp tác cùng Cung Chính Tư nghiêm tra. Việc này lập tức khiến mọi người bất an. Các cung mỗi ngày đều có thái giám, cung nữ bị Cung Chính Tư mang đi.
Sau khi tra rõ, tất cả bằng chứng đều chỉ thẳng về phía mẹ đẻ Đại hoàng tử, cũng chính là đương triều sủng phi Văn Quý phi cùng nhà ngoại Văn gia. Hoàng đế nổi giận, xử trảm toàn gia, Văn Quý phi biếm làm thứ dân, giam cầm lãnh cung còn Đại hoàng tử thì bị giam cầm.
Theo sau, việc xấu xa của các cung bị liên lụy mà lộ ra, Lâm phi, Nghiên quý tần, Mộc phương nghi, Kiều mỹ nhân, Cao mỹ nhân... khoảng chừng mười người. Hoàng đế giận dữ, nặng thì ban rượu độc, lụa trắng, nhẹ thì tước phong hào, hàng phân vị.
Hậu cung trải qua Vĩnh Xương Đế rửa sạch, mỗi người đều cảm thấy bất an, ngay cả không khí bên trong Tử Cấm Thành đều tràn ngập huyết tinh. Nhưng đó vẫn không thể làm dịu sự tức giận của Vĩnh Xương Đế, Vệ Hoằng (Nhị hoàng tử) là đích tử duy nhất của hắn, cũng là trữ quân tương lai, cứ như vậy vì hậu cung đấu đá mà chết, hắn làm sao có thế không phẫn hận.
Chúng thần mỗi ngày lâm triều đều đối mặt với ánh mắt thâm thúy, sắc bén, lạnh băng vô tình của Hoàng đế, chỉ biết câm như hến, nơm nớp lo sợ, luôn phải nâng cao tinh thần để ứng đối.
Tháng ba, sơ chính ngọ (12h trưa), Hoàng đế Vệ Ly Mặc bồi Thái Hậu dùng bữa tại Từ Thọ Cung. Dùng thiện xong, Thái Hậu cho lui người hầu, hiển nhiên là muốn đơn độc nói chuyện với Hoàng đế.
Thái Hậu mắt phượng hơi giương, đối Vệ Ly Mặc nhẹ giọng nói: "Việc này liền đến đây đi."
Vệ Ly Mặc không nói, cũng hiểu rõ Thái Hậu chỉ chuyện gì.
Thái Hậu thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Nói đến thì chuyện này hoàng nhi cũng có sai, trước là ngươi đối với Hoàng Hậu quá vắng vẻ, sau lại đối với mẹ con Văn Quý phi ân sủng quá mức, làm Văn Quý phi cùng những người khác có những tâm tư không nên có, mới gây ra tai họa như hiện giờ."
"Mẫu hậu, trẫm vắng vẻ Hoàng Hậu, người khác không biết, chẳng lẽ mẫu hậu lại không biết sự tình trong đó. Hậu cung của trẫm lớn như vậy, tại sao dưới gối chỉ có hai trai một gái, còn không phải do nàng ban tặng. Trước kia, xét ở việc nàng khó sinh, sinh hạ đích tử, trẫm không cùng nàng tính toán, nhưng nàng đường đường là Hoàng Hậu mà ngay cả Hoằng nhi cũng bảo hộ không tốt, trẫm muốn Hoàng Hậu như nàng ta làm gì." Vệ Ly Mặc ánh mắt âm u, nổi giận đùng đùng nói.
Trên khuôn mặt ung dung, cao quý của Thái Hậu là hối hận và tự trách: "Cũng trách mẫu hậu năm đó không biết nhìn người, làm cho phụ hoàng ngươi chỉ trúng cho ngươi một Thái Tử Phi như vậy, vốn tưởng là người vừa xinh đẹp lại thông minh, hiền lương thục đức, không nghĩ rằng là làm hoàng nhi khổ như vậy."
Vệ Ly Mặc trầm giọng nói: "Việc này sao có thể trách mẫu hậu", ánh mắt sắc bén, giọng căm hận nói tiếp: "Trách chỉ trách Hoàng Hậu Hạ thị vô đức vô năng. Còn có những người to gan lớn mật đó, dám động thủ với hoàng tự. Trẫm là muốn cho bọn họ biết hậu quả của việc dám ra tay với hoàng tự là như thế nào."
Thái Hậu vẫy vẫy tay, bưng lên chung trà gốm sứ Thanh Hoa, gạt nhẹ nắp vài cái, thổi một hơi, nhấp ngụm nước trà. Tiếp tục nói: "Hiện tại nói việc đó có ích gì, hoàng nhi hiện giờ đã qua ba mươi, dưới gối một chết một phế. Sau việc này, hậu cung càng ít phi tần. Năm nay, không cần biết như thế nào, nhất định phải tổ chức tổng tuyển cử, tuyển thêm mấy tú nữ thân thể khỏe mạnh vào cung, làm cho hoàng gia khai chi tán diệp, đây mới là việc quan trọng nhất."
Ngón tay trắng nõn thon dài của Vệ Ly Mặc, gõ nhẹ lên mặt bàn. Hơi trầm ngâm một lát rồi đáp ứng: "Cứ theo ý mẫu hậu mà làm đi, mọi chuyện làm phiền mẫu hậu lo liệu, hiện tại Hoàng Hậu bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, hậu cung nhờ mẫu hậu quan tâm nhiều hơn."
Thái Hậu hơi hơi gật đầu "Hoàng nhi đừng lo, hết thảy có mẫu hậu."
Mấy ngày sau, trong cung Thái Hậu ban xuống ý chỉ tuyển tú, quan viên thất phẩm trở lên, trong nhà có nữ tử từ mười lăm đến mười bảy tuổi chưa lập gia đình, hai tháng sau tham gia tuyển tú, làm phong phú cho hậu cung.
Trong kinh ồ lên, các thế lực khắp nơi xoa tay hầm hè, ngo ngoe rục rịch.
Vĩnh Xương năm thứ tư, không khí năm mới còn chưa qua đi, vừa ra tháng giêng không bao lâu, trong cung xảy ra biến cố lớn, Nhị hoàng tử đuối nước, không trị được nên bỏ mình, khi ấy mới sáu tuổi.
Hoàng Hậu Hạ thị sau khi nghe tin thương tâm, đau đớn muốn chết, tiếp theo đó bệnh nặng, không xuống giường nổi. Không còn cách nào khác, Thái Hậu Tạ thị tạm thời quản lý hậu cung, Hiền phi, Khang phi cùng nhau hỗ trợ.
Hoàng đế giận dữ, lệnh Cấm Vệ Quân hợp tác cùng Cung Chính Tư nghiêm tra. Việc này lập tức khiến mọi người bất an. Các cung mỗi ngày đều có thái giám, cung nữ bị Cung Chính Tư mang đi.
Sau khi tra rõ, tất cả bằng chứng đều chỉ thẳng về phía mẹ đẻ Đại hoàng tử, cũng chính là đương triều sủng phi Văn Quý phi cùng nhà ngoại Văn gia. Hoàng đế nổi giận, xử trảm toàn gia, Văn Quý phi biếm làm thứ dân, giam cầm lãnh cung còn Đại hoàng tử thì bị giam cầm.
Theo sau, việc xấu xa của các cung bị liên lụy mà lộ ra, Lâm phi, Nghiên quý tần, Mộc phương nghi, Kiều mỹ nhân, Cao mỹ nhân... khoảng chừng mười người. Hoàng đế giận dữ, nặng thì ban rượu độc, lụa trắng, nhẹ thì tước phong hào, hàng phân vị.
Hậu cung trải qua Vĩnh Xương Đế rửa sạch, mỗi người đều cảm thấy bất an, ngay cả không khí bên trong Tử Cấm Thành đều tràn ngập huyết tinh. Nhưng đó vẫn không thể làm dịu sự tức giận của Vĩnh Xương Đế, Vệ Hoằng (Nhị hoàng tử) là đích tử duy nhất của hắn, cũng là trữ quân tương lai, cứ như vậy vì hậu cung đấu đá mà chết, hắn làm sao có thế không phẫn hận.
Chúng thần mỗi ngày lâm triều đều đối mặt với ánh mắt thâm thúy, sắc bén, lạnh băng vô tình của Hoàng đế, chỉ biết câm như hến, nơm nớp lo sợ, luôn phải nâng cao tinh thần để ứng đối.
Tháng ba, sơ chính ngọ (12h trưa), Hoàng đế Vệ Ly Mặc bồi Thái Hậu dùng bữa tại Từ Thọ Cung. Dùng thiện xong, Thái Hậu cho lui người hầu, hiển nhiên là muốn đơn độc nói chuyện với Hoàng đế.
Thái Hậu mắt phượng hơi giương, đối Vệ Ly Mặc nhẹ giọng nói: "Việc này liền đến đây đi."
Vệ Ly Mặc không nói, cũng hiểu rõ Thái Hậu chỉ chuyện gì.
Thái Hậu thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Nói đến thì chuyện này hoàng nhi cũng có sai, trước là ngươi đối với Hoàng Hậu quá vắng vẻ, sau lại đối với mẹ con Văn Quý phi ân sủng quá mức, làm Văn Quý phi cùng những người khác có những tâm tư không nên có, mới gây ra tai họa như hiện giờ."
"Mẫu hậu, trẫm vắng vẻ Hoàng Hậu, người khác không biết, chẳng lẽ mẫu hậu lại không biết sự tình trong đó. Hậu cung của trẫm lớn như vậy, tại sao dưới gối chỉ có hai trai một gái, còn không phải do nàng ban tặng. Trước kia, xét ở việc nàng khó sinh, sinh hạ đích tử, trẫm không cùng nàng tính toán, nhưng nàng đường đường là Hoàng Hậu mà ngay cả Hoằng nhi cũng bảo hộ không tốt, trẫm muốn Hoàng Hậu như nàng ta làm gì." Vệ Ly Mặc ánh mắt âm u, nổi giận đùng đùng nói.
Trên khuôn mặt ung dung, cao quý của Thái Hậu là hối hận và tự trách: "Cũng trách mẫu hậu năm đó không biết nhìn người, làm cho phụ hoàng ngươi chỉ trúng cho ngươi một Thái Tử Phi như vậy, vốn tưởng là người vừa xinh đẹp lại thông minh, hiền lương thục đức, không nghĩ rằng là làm hoàng nhi khổ như vậy."
Vệ Ly Mặc trầm giọng nói: "Việc này sao có thể trách mẫu hậu", ánh mắt sắc bén, giọng căm hận nói tiếp: "Trách chỉ trách Hoàng Hậu Hạ thị vô đức vô năng. Còn có những người to gan lớn mật đó, dám động thủ với hoàng tự. Trẫm là muốn cho bọn họ biết hậu quả của việc dám ra tay với hoàng tự là như thế nào."
Thái Hậu vẫy vẫy tay, bưng lên chung trà gốm sứ Thanh Hoa, gạt nhẹ nắp vài cái, thổi một hơi, nhấp ngụm nước trà. Tiếp tục nói: "Hiện tại nói việc đó có ích gì, hoàng nhi hiện giờ đã qua ba mươi, dưới gối một chết một phế. Sau việc này, hậu cung càng ít phi tần. Năm nay, không cần biết như thế nào, nhất định phải tổ chức tổng tuyển cử, tuyển thêm mấy tú nữ thân thể khỏe mạnh vào cung, làm cho hoàng gia khai chi tán diệp, đây mới là việc quan trọng nhất."
Ngón tay trắng nõn thon dài của Vệ Ly Mặc, gõ nhẹ lên mặt bàn. Hơi trầm ngâm một lát rồi đáp ứng: "Cứ theo ý mẫu hậu mà làm đi, mọi chuyện làm phiền mẫu hậu lo liệu, hiện tại Hoàng Hậu bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, hậu cung nhờ mẫu hậu quan tâm nhiều hơn."
Thái Hậu hơi hơi gật đầu "Hoàng nhi đừng lo, hết thảy có mẫu hậu."
Mấy ngày sau, trong cung Thái Hậu ban xuống ý chỉ tuyển tú, quan viên thất phẩm trở lên, trong nhà có nữ tử từ mười lăm đến mười bảy tuổi chưa lập gia đình, hai tháng sau tham gia tuyển tú, làm phong phú cho hậu cung.
Trong kinh ồ lên, các thế lực khắp nơi xoa tay hầm hè, ngo ngoe rục rịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.