Chương 20
Vũ Lạc Manh
20/11/2020
"Diệc.... Hiên...."
Hai chữ nghẹn ngào ở yết hầu thế nhưng liền như vậy thốt ra, làm Hà Duyệt sau khi nói xong hai chữ này cũng giật mình khiếp sợ, vì sao thời điểm ở trong dục đũng chuẩn bị thị tẩm lại nhớ đến hắn, vì sao lại nói ra tên hắn, rõ ràng....... Trong chốc lát Hà Duyệt hoảng sợ che đi tầm mắt, hắn vừa mới nghĩ loạn cái gì, hắn là nam thị của Hoàng Thượng, Diệc Hiên lại là thần tử của Hoàng Thượng, chung quy hai người là hai đường song song không bao giờ cắt nhau a.
Hô hấp không khí ngập vị thuốc, cố gắng không chế đầu óc chính mình không lưu lại thân ảnh người kia trong đầu, thở một hơi thật sâu Hà Duyệt chậm rãi đứng lên, đi ra bể, dưới sự hầu hạ của cung nữ mặc lại nội sam trắng, một kiện áo khoác dài màu xanh đậm, mặt không chút thay đổi ngồi trước gương đồng.
Thải Hà nhìn Hà Duyệt sắc mặt càng trở nên trắng bệch rất là lo lắng hỏi:" Chủ tử là không khỏe sao?"
Hà Duyệt lấy lại tinh thần, nhìn nhìn vào gương mặt chẳng còn chút máu của chính mình trong gương, cố gắng gượng lên chút tươi cười,:" Không đánh ngại, giúp bản quân chỉnh trang đi."
Thải Hà nghe xong lời này của Hà Duyệt tổng cảm thấy chủ tử giống như thực không muốn thị tẩm, vốn muôna hỏi thêm vài câu nhưng nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Hà Duyệt chỉ có thể ngậm miệng, lẳng lặng giúp Hà Duyệt chải đầu chỉnh trang.
Kim trâm chạm rỗng gắt gao đem mái tóc đen dài dựng thẳng lên, cùng với kiểu dáng ngày thường bất đồng, một làn tóc mái được chải gọn về một bên trán trái, kết hợp cùng đôi mắt hồ ly càng thêm yêu mị động lòng người. Vốn sắc mặt trở nên trắng, không biết Thải Hà sử dụng ma pháp gì mà trên mặt Hà Duyệt bây giờ hồng nhuận căng tràn sức sống, hơn nữa vừa mới được tắm dược dục qua cả người có thể dùng từ "dụ hoặc" để hình dung, không thể không làm người khác nhìn vài đều mặt đỏ tim đập, nhịn không được tới gần.
"Chủ tử."
Thải Hà gọi nhẹ Hà Duyệt nãy giờ vẫn vô thần ngốc lăng, nhìn thấy dung mạo yêu nghiệt của mình trong gương, nhịn không được thở dài một tiếng.
"Chủ tử thở dài là sao?"
"Ta..." Hà Duyệt nhìn nhìn Thải Hà, lập tức lắc lắc đầu, mỉm cười nói:" Bây giờ liền đi sao?"
"Đúng vậy, từ Dược Linh Điện đi tới Long Thần Điện còn phải qua một đoạn đường khá xa, bất quá chủ tử cũng đừng lo lắng, Điếm Miện đã ở ngoài điện chờ." (Kiệu)
Đi ra Dược Linh Điện, ngồi trên Điếm Miện tơ lụa vàng óng bao vây, dọc theo đường đi gặp cung nữ, nô tài thỉnh an, đi ngang qua Hòa Hương Viên hôm nay, qua Ngự Hoa Viên, không biết mùi hoa gì bay tới, Hà Duyệt nhịn không được nhấc kim sa lên, dưới ánh trăng liền nhìn thấy một thân ảnh áo dài màu vàng quen thuộc.
"Chờ đã."
Điếm Miện dừng lại, Thải Hà đi phía trước nghi hoắc chậm rãi tiêu sai bước về chỗ Điếm Miện hỏi:" Chủ tử làm sao vậy?"
Hà Duyệt không có trả lời vấn đề của Thải Hà, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm hạ nhân trong lương đình ở hoa viên, muốn bước xuống đi tìm người kia, bất quá khi một thân ảnh Thải Hà xuất hiện, sắc mặt Hà Duyệt trở nên trắng, buông kim sa:" Không có gì, đi thôi."
Thải Hà thực khó hiểu, nhìn bốn phía cũng không phát hiện có ai, liền phất tay làm Điếm Miện tiếp tục hành trình, mà Hà Duyệt đang ngồi trong Điếm Miện rất là sợ hãi, sợ hãi chính mình thế nhưng muốn đi tìm hắn, sợ hãi chính mình tại sao lại để ý hắn như vậy, sợ hãi chính mình tại sao trong lòng lại chua sót như vậy.
Hà Duyệt nhịn không được muốn phát điên, vì sao khi nào thì không nhớ lại cố tình lúc này lại nhớ hắn," Diệc Hiên, ngươi là cái đồ hỗn đản."
Câu oán giận này khẳng định là Lãnh Diệc Hiên đang nghị sự ở lương đình Ngự Hoa Viên không nghe thấy, bất quá có lẽ là do cảm giác, Lãnh Diệc Hiên đột nhiên đình chỉ nghị sự, lẳng lặng nghe xong Tiêu Sở Nhiên báo cáo, ngẩng đầu liếc mắt lên ánh trăng sáng tỏ trên cao.
Tiêu Sở Nhiên chú ý tới ánh mắt Lãnh Diệc Hiên, cười đứng dậy, thỉnh an nói:" Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm thần trước hết cáo lui."
Lãnh Diệc Hiên trừng mắt liếc Tiêu Sở Nhiên một cái, khó chịu nói:" Đừng cho là ta không biết ngươi là có tâm tư gì."
Tiêu Sở Nhiên nghe Lãnh Diệc Hiên nói ngay cả "trẫm" cũng không dùng cười khẽ vài tiếng:" Hoàng Thượng, trăng tròn nhô lên cao cũng đừng bỏ qua ngày đẹp a, khó được người thị tẩm người cũng đừng vắng vẻ hắn."
Lãnh Diệc Hiên nhíu mày, lắc lắc tay áo, đưa lưng về phía Tiêu Sở Nhiên nói:" Bây giờ vẫn chưa phải lúc."
"Chưa phải lúc? Chỉ giáo cho!"
Lãnh Diệc Hiên không có trả lời vấn đề của Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên cũng không tò mò nữa, chỉ hướng Lãnh Diệc Hiên hành lễ," Thần cáo lui... Bất quá Diệc Hiên, vừa rồi ta thấy hình như Điếm Miện đi qua Ngự Hoa Viên hơn nữa còn tạm dừng hồi lâu."
Lãnh Diệc Hiên nghiêng đầu hung hăng trừng Tiêu Sở Nhiên một cái, Tiêu Sở Nhiên tuyệt không sợ hãi tuyệt mĩ cười, lập tức hành lễ xoay người rời đi để lại một mình Lãnh Diệc Hiên sắc mặt phiền não.
--Long Thần Điện--
Hà Duyệt đã sớm ngồi trên long sàng chờ vị Hoàng Thượng chưa từng gặp mặt kia, nhìn đến những cung nữ không ngừng bưng mỹ thực vào kia Hà Duyệt đã sớm đói bụng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, chờ đến khi nhóm cung nữ nô tài đều rời đi, Hà Duyệt quả thật nhịn không được ngồi lên cái đệm thưởng thức mỹ thực.
"Hắn đã dùng bữa chưa?"
"Hồi Hoàng Thượng, Duyệt Trung Thị đang dùng bữa."
Lãnh Diệc Hiên vừa lòng gật gật đầu, ngầng đầu khẽ nhìn Tôn Đạo Toàn đứng một bên, Tôn Đạo Toàn cười hì hì đến gần Hoàng Thượng, nhỏ giọng nói:" Hoàng Thượng yên tâm, huân hương đã châm."
Lãnh Diệc Hiên buông tấu chương, nghiêm túc nói:" Ngươi cũng biết nên làm như thế nào?"
"Nô tài đã an bài hết thảy."
Lãnh Diệc Hiên phất phất tay, Tôn Đạo Toàn lập tức cáo lui, ra ngoài cửa điện cao lớn đứng chờ lệnh. Đối diện của lớn là Lãnh Diệc Hiên cùng bàn tấu chương, một chút tâm tư cũng không có, trong đầu hiện lên thân ảnh Hà Duyệt, suy nghĩ lại lời nói của Tiêu Sở Nhiên, đen mặt không ngừng nói bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh bất quá dường như chẳng có hiệu quả gì, Lãnh Diệc Hiên đã muốn đến thiên điện tắm rửa.( Nó ở trên giường chờ kìa kiềm chế cái gì???)
Hà Duyệt đang thưởng thức mỹ thực hoàn toàn không biết hiện tại Lãnh Diệc Hiên đang tắm rửa, ăn uống no nê mới nhận ra là mình không chờ Hoàng Thượng đã dùng bữa trước, hại khuôn mặt đều trắng lập tức ngoan ngoãn ngồi ở trên giường. Bất quá ngồi không đến một khắc Hà Duyệt liền đứng dậy đảo quanh tẩm cung Hoàng Đế.
Đứng trước cả đoàn đồ gốm cùng châu báu tinh mỹ xinh đẹp, Hà Duyệt nhịn không được run rẩy khóe miệng, quả nhiên tẩm cung Hoàng Đế là nhiều tiền nhất a, nhìn xem nhìn xem mấy món đồ chạm khắc ngọc thạch này đều là đồ thượng đẳng a, còn có cây cột này, cây cột màu vàng óng nháy mắt làm người ta nghĩ tới hoàng kim.
Hà Duyệt nghiêm mặt phát hiện một cỗ lư hương đồng được chế tác cẩn thận, nhìn đến làn khói nhẹ nhàng toát ra một cỗ mùi hoa hương kích thích thần kinh thả lỏng, nhịn không được muốn buồn ngủ.
Ý niệm này vừa ra, Hà Duyệt cảm thấy thật là rất buồn ngủ, cố gắng phe phẩy đầu khống chế cho mình không ngủ, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được, ngã trên giường nháy mắt lâm vào giấc ngủ.
Trong phòng huân hương mê người, ánh nến hồng nhuận, người trên giường say ngủ ngọt ngào hoàn toàn không biết bộ dáng chính mình rơi vào mắt Lãnh Diệc Hiên lại tú sắc khả xan ra sao.
(Tú sắc khả xan: một vẻ đẹp mà người ta nhìn không biết no đói.)
Sau khi tắm rửa, Lãnh Diệc Hiên cũng không sốt ruột tiến vào Long Thần Điện mà là đợi một khắc, lúc bước vào Long Thần Điện nghe huân hương thản nhiên, Lãnh Diệc Hiên liếc mắt một cái liền nhìn ra người đã nhiều ngày chưa gặp mặt.
Sắc mặt hồng nhuận, mở rộng nội sam ra có thể nhìn thấy được da thịt trắng nõn, Lãnh Diệc Hiên bỏ qua tầm mắt cố gắng kiềm chế dục vọng bản thân bất quá lại nhìn về phía Hà Duyệt đang say ngủ lại nhịn không được cúi đầu khẽ hôn lên.
Nụ hôn này rất nhẹ, tựa như lông chim lướt qua nhưng cũng vì nụ hôn nhẹ này mà làm cho Lãnh Diệc Hiên thiếu chút nữa nhào lên tiến công chiếm đóng người kia, hắn biết bây giờ còn không thể ít nhất hắn không muốn Hà Duyệt trước khi biết thân phận thật của bản thân.
Ngẩng đầu, tay sờ sờ hai má Hà Duyệt ôn nhu nói:" Một chút cảnh giác cũng không có, thật không biết ngươi đây là tốt hay không tốt nữa....Duyệt, bức bối ngày hôm nay trẫm sớm hay muộn cũng đòi lại cho hết." Nói những lời này xong cuối cùng vẫn không nhịn được mà hung hăng hôn xuống sau đó đem người ôm vào trong ngực, chỉnh tốt chăn, thư thái ngủ.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của Hà Duyệt là ngủ thật thoải mái a, cảm giác thứ hai là lập tức bừng tỉnh mở to mắt ngồi dậy nhìn nhìn quần áo trên người mình, phát hiện hoàn hảo không tổn hao cái gì, phía sau cũng không đau nhức nhịn không được thở dài một hơi, lập tức lại rất ngạc nhiên suy nghĩ, tối hôm qua Hoàng Thượng không có tới?
"Chủ tử đã tỉnh?"
"Ân... Thải Hà, Hoàng Thượng hôm qua..."
"Hoàng Thượng sáng sớm liền vào triều, trước đó còn phân phó nhóm nô tỳ không cần quấy nhiễu chủ tử người, nếu chủ tử người tỉnh kêu chủ tử ở đây dùng bữa sáng trước đi rồi hồi cung sau, Hoàng Thượng thật sự là săn sóc chủ tử a!!! (
Hai chữ nghẹn ngào ở yết hầu thế nhưng liền như vậy thốt ra, làm Hà Duyệt sau khi nói xong hai chữ này cũng giật mình khiếp sợ, vì sao thời điểm ở trong dục đũng chuẩn bị thị tẩm lại nhớ đến hắn, vì sao lại nói ra tên hắn, rõ ràng....... Trong chốc lát Hà Duyệt hoảng sợ che đi tầm mắt, hắn vừa mới nghĩ loạn cái gì, hắn là nam thị của Hoàng Thượng, Diệc Hiên lại là thần tử của Hoàng Thượng, chung quy hai người là hai đường song song không bao giờ cắt nhau a.
Hô hấp không khí ngập vị thuốc, cố gắng không chế đầu óc chính mình không lưu lại thân ảnh người kia trong đầu, thở một hơi thật sâu Hà Duyệt chậm rãi đứng lên, đi ra bể, dưới sự hầu hạ của cung nữ mặc lại nội sam trắng, một kiện áo khoác dài màu xanh đậm, mặt không chút thay đổi ngồi trước gương đồng.
Thải Hà nhìn Hà Duyệt sắc mặt càng trở nên trắng bệch rất là lo lắng hỏi:" Chủ tử là không khỏe sao?"
Hà Duyệt lấy lại tinh thần, nhìn nhìn vào gương mặt chẳng còn chút máu của chính mình trong gương, cố gắng gượng lên chút tươi cười,:" Không đánh ngại, giúp bản quân chỉnh trang đi."
Thải Hà nghe xong lời này của Hà Duyệt tổng cảm thấy chủ tử giống như thực không muốn thị tẩm, vốn muôna hỏi thêm vài câu nhưng nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của Hà Duyệt chỉ có thể ngậm miệng, lẳng lặng giúp Hà Duyệt chải đầu chỉnh trang.
Kim trâm chạm rỗng gắt gao đem mái tóc đen dài dựng thẳng lên, cùng với kiểu dáng ngày thường bất đồng, một làn tóc mái được chải gọn về một bên trán trái, kết hợp cùng đôi mắt hồ ly càng thêm yêu mị động lòng người. Vốn sắc mặt trở nên trắng, không biết Thải Hà sử dụng ma pháp gì mà trên mặt Hà Duyệt bây giờ hồng nhuận căng tràn sức sống, hơn nữa vừa mới được tắm dược dục qua cả người có thể dùng từ "dụ hoặc" để hình dung, không thể không làm người khác nhìn vài đều mặt đỏ tim đập, nhịn không được tới gần.
"Chủ tử."
Thải Hà gọi nhẹ Hà Duyệt nãy giờ vẫn vô thần ngốc lăng, nhìn thấy dung mạo yêu nghiệt của mình trong gương, nhịn không được thở dài một tiếng.
"Chủ tử thở dài là sao?"
"Ta..." Hà Duyệt nhìn nhìn Thải Hà, lập tức lắc lắc đầu, mỉm cười nói:" Bây giờ liền đi sao?"
"Đúng vậy, từ Dược Linh Điện đi tới Long Thần Điện còn phải qua một đoạn đường khá xa, bất quá chủ tử cũng đừng lo lắng, Điếm Miện đã ở ngoài điện chờ." (Kiệu)
Đi ra Dược Linh Điện, ngồi trên Điếm Miện tơ lụa vàng óng bao vây, dọc theo đường đi gặp cung nữ, nô tài thỉnh an, đi ngang qua Hòa Hương Viên hôm nay, qua Ngự Hoa Viên, không biết mùi hoa gì bay tới, Hà Duyệt nhịn không được nhấc kim sa lên, dưới ánh trăng liền nhìn thấy một thân ảnh áo dài màu vàng quen thuộc.
"Chờ đã."
Điếm Miện dừng lại, Thải Hà đi phía trước nghi hoắc chậm rãi tiêu sai bước về chỗ Điếm Miện hỏi:" Chủ tử làm sao vậy?"
Hà Duyệt không có trả lời vấn đề của Thải Hà, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm hạ nhân trong lương đình ở hoa viên, muốn bước xuống đi tìm người kia, bất quá khi một thân ảnh Thải Hà xuất hiện, sắc mặt Hà Duyệt trở nên trắng, buông kim sa:" Không có gì, đi thôi."
Thải Hà thực khó hiểu, nhìn bốn phía cũng không phát hiện có ai, liền phất tay làm Điếm Miện tiếp tục hành trình, mà Hà Duyệt đang ngồi trong Điếm Miện rất là sợ hãi, sợ hãi chính mình thế nhưng muốn đi tìm hắn, sợ hãi chính mình tại sao lại để ý hắn như vậy, sợ hãi chính mình tại sao trong lòng lại chua sót như vậy.
Hà Duyệt nhịn không được muốn phát điên, vì sao khi nào thì không nhớ lại cố tình lúc này lại nhớ hắn," Diệc Hiên, ngươi là cái đồ hỗn đản."
Câu oán giận này khẳng định là Lãnh Diệc Hiên đang nghị sự ở lương đình Ngự Hoa Viên không nghe thấy, bất quá có lẽ là do cảm giác, Lãnh Diệc Hiên đột nhiên đình chỉ nghị sự, lẳng lặng nghe xong Tiêu Sở Nhiên báo cáo, ngẩng đầu liếc mắt lên ánh trăng sáng tỏ trên cao.
Tiêu Sở Nhiên chú ý tới ánh mắt Lãnh Diệc Hiên, cười đứng dậy, thỉnh an nói:" Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm thần trước hết cáo lui."
Lãnh Diệc Hiên trừng mắt liếc Tiêu Sở Nhiên một cái, khó chịu nói:" Đừng cho là ta không biết ngươi là có tâm tư gì."
Tiêu Sở Nhiên nghe Lãnh Diệc Hiên nói ngay cả "trẫm" cũng không dùng cười khẽ vài tiếng:" Hoàng Thượng, trăng tròn nhô lên cao cũng đừng bỏ qua ngày đẹp a, khó được người thị tẩm người cũng đừng vắng vẻ hắn."
Lãnh Diệc Hiên nhíu mày, lắc lắc tay áo, đưa lưng về phía Tiêu Sở Nhiên nói:" Bây giờ vẫn chưa phải lúc."
"Chưa phải lúc? Chỉ giáo cho!"
Lãnh Diệc Hiên không có trả lời vấn đề của Tiêu Sở Nhiên, Tiêu Sở Nhiên cũng không tò mò nữa, chỉ hướng Lãnh Diệc Hiên hành lễ," Thần cáo lui... Bất quá Diệc Hiên, vừa rồi ta thấy hình như Điếm Miện đi qua Ngự Hoa Viên hơn nữa còn tạm dừng hồi lâu."
Lãnh Diệc Hiên nghiêng đầu hung hăng trừng Tiêu Sở Nhiên một cái, Tiêu Sở Nhiên tuyệt không sợ hãi tuyệt mĩ cười, lập tức hành lễ xoay người rời đi để lại một mình Lãnh Diệc Hiên sắc mặt phiền não.
--Long Thần Điện--
Hà Duyệt đã sớm ngồi trên long sàng chờ vị Hoàng Thượng chưa từng gặp mặt kia, nhìn đến những cung nữ không ngừng bưng mỹ thực vào kia Hà Duyệt đã sớm đói bụng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, chờ đến khi nhóm cung nữ nô tài đều rời đi, Hà Duyệt quả thật nhịn không được ngồi lên cái đệm thưởng thức mỹ thực.
"Hắn đã dùng bữa chưa?"
"Hồi Hoàng Thượng, Duyệt Trung Thị đang dùng bữa."
Lãnh Diệc Hiên vừa lòng gật gật đầu, ngầng đầu khẽ nhìn Tôn Đạo Toàn đứng một bên, Tôn Đạo Toàn cười hì hì đến gần Hoàng Thượng, nhỏ giọng nói:" Hoàng Thượng yên tâm, huân hương đã châm."
Lãnh Diệc Hiên buông tấu chương, nghiêm túc nói:" Ngươi cũng biết nên làm như thế nào?"
"Nô tài đã an bài hết thảy."
Lãnh Diệc Hiên phất phất tay, Tôn Đạo Toàn lập tức cáo lui, ra ngoài cửa điện cao lớn đứng chờ lệnh. Đối diện của lớn là Lãnh Diệc Hiên cùng bàn tấu chương, một chút tâm tư cũng không có, trong đầu hiện lên thân ảnh Hà Duyệt, suy nghĩ lại lời nói của Tiêu Sở Nhiên, đen mặt không ngừng nói bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh bất quá dường như chẳng có hiệu quả gì, Lãnh Diệc Hiên đã muốn đến thiên điện tắm rửa.( Nó ở trên giường chờ kìa kiềm chế cái gì???)
Hà Duyệt đang thưởng thức mỹ thực hoàn toàn không biết hiện tại Lãnh Diệc Hiên đang tắm rửa, ăn uống no nê mới nhận ra là mình không chờ Hoàng Thượng đã dùng bữa trước, hại khuôn mặt đều trắng lập tức ngoan ngoãn ngồi ở trên giường. Bất quá ngồi không đến một khắc Hà Duyệt liền đứng dậy đảo quanh tẩm cung Hoàng Đế.
Đứng trước cả đoàn đồ gốm cùng châu báu tinh mỹ xinh đẹp, Hà Duyệt nhịn không được run rẩy khóe miệng, quả nhiên tẩm cung Hoàng Đế là nhiều tiền nhất a, nhìn xem nhìn xem mấy món đồ chạm khắc ngọc thạch này đều là đồ thượng đẳng a, còn có cây cột này, cây cột màu vàng óng nháy mắt làm người ta nghĩ tới hoàng kim.
Hà Duyệt nghiêm mặt phát hiện một cỗ lư hương đồng được chế tác cẩn thận, nhìn đến làn khói nhẹ nhàng toát ra một cỗ mùi hoa hương kích thích thần kinh thả lỏng, nhịn không được muốn buồn ngủ.
Ý niệm này vừa ra, Hà Duyệt cảm thấy thật là rất buồn ngủ, cố gắng phe phẩy đầu khống chế cho mình không ngủ, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được, ngã trên giường nháy mắt lâm vào giấc ngủ.
Trong phòng huân hương mê người, ánh nến hồng nhuận, người trên giường say ngủ ngọt ngào hoàn toàn không biết bộ dáng chính mình rơi vào mắt Lãnh Diệc Hiên lại tú sắc khả xan ra sao.
(Tú sắc khả xan: một vẻ đẹp mà người ta nhìn không biết no đói.)
Sau khi tắm rửa, Lãnh Diệc Hiên cũng không sốt ruột tiến vào Long Thần Điện mà là đợi một khắc, lúc bước vào Long Thần Điện nghe huân hương thản nhiên, Lãnh Diệc Hiên liếc mắt một cái liền nhìn ra người đã nhiều ngày chưa gặp mặt.
Sắc mặt hồng nhuận, mở rộng nội sam ra có thể nhìn thấy được da thịt trắng nõn, Lãnh Diệc Hiên bỏ qua tầm mắt cố gắng kiềm chế dục vọng bản thân bất quá lại nhìn về phía Hà Duyệt đang say ngủ lại nhịn không được cúi đầu khẽ hôn lên.
Nụ hôn này rất nhẹ, tựa như lông chim lướt qua nhưng cũng vì nụ hôn nhẹ này mà làm cho Lãnh Diệc Hiên thiếu chút nữa nhào lên tiến công chiếm đóng người kia, hắn biết bây giờ còn không thể ít nhất hắn không muốn Hà Duyệt trước khi biết thân phận thật của bản thân.
Ngẩng đầu, tay sờ sờ hai má Hà Duyệt ôn nhu nói:" Một chút cảnh giác cũng không có, thật không biết ngươi đây là tốt hay không tốt nữa....Duyệt, bức bối ngày hôm nay trẫm sớm hay muộn cũng đòi lại cho hết." Nói những lời này xong cuối cùng vẫn không nhịn được mà hung hăng hôn xuống sau đó đem người ôm vào trong ngực, chỉnh tốt chăn, thư thái ngủ.
Hôm sau lúc tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của Hà Duyệt là ngủ thật thoải mái a, cảm giác thứ hai là lập tức bừng tỉnh mở to mắt ngồi dậy nhìn nhìn quần áo trên người mình, phát hiện hoàn hảo không tổn hao cái gì, phía sau cũng không đau nhức nhịn không được thở dài một hơi, lập tức lại rất ngạc nhiên suy nghĩ, tối hôm qua Hoàng Thượng không có tới?
"Chủ tử đã tỉnh?"
"Ân... Thải Hà, Hoàng Thượng hôm qua..."
"Hoàng Thượng sáng sớm liền vào triều, trước đó còn phân phó nhóm nô tỳ không cần quấy nhiễu chủ tử người, nếu chủ tử người tỉnh kêu chủ tử ở đây dùng bữa sáng trước đi rồi hồi cung sau, Hoàng Thượng thật sự là săn sóc chủ tử a!!! (
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.