Chương 35
Vũ Lạc Manh
20/11/2020
"Là.... là Hoàng Thượng...."
Hai chữ này rõ ràng đem đám người Đức Phi đánh xuống địa ngục hàn băng, Đức Phi khiếp sợ quát:" Chanh Nhi, ngươi tốt nhất ăn ngay nói thật, Duyệt Thượng Thị tư hội nam tử......"
"Là Hoàng Thượng, Đức Phi nương nương, nô tỳ nguyện đem tính mạng mình ra đảm bảo." Chanh Nhi chưa bao giờ nghĩ đến cái người Duyệt đạo nhân vẫn hay lui tới Xích Nguyệt Điện lại chính là đương kim Thánh Thượng, nếu nàng biết có đánh chết nàng cũng không bám đứng chủ tử của mình, nhưng mà..... Chanh Nhi rơi lệ khóc rống nhưng căn bản không đổi lấy nửa điểm mềm lòng của Lãnh Diệc Hiên.
Đức Phi giờ phút này cảm thấy thế giới toàn hàn băng, ngã ngồi trên mặt đất lộ ra biểu tình thật không thể tin được. Trừ bỏ Đức Phi Từ Tuệ ra, Thượng Quan Tuyết, Liễu Lam Nhi cùng Diệp Côc Dịch cũng lộ ra biểu tình hoàn toàn không tin.
Lãnh Diệc Hiên cười lạnh vài tiếng, đi tới trước mặt Đức Phi, nâng cằm đối phương lên lạnh lùng nói:" Đức Phi cảm thấy đáp án này vừa lòng chưa?"
Từ Tuệ sửng sốt một hồi, theo sau nở nụ cười vài tiếng, rất nhanh khôi phục bình tĩnh nói:" Nô tỳ xử sự không tốt, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."
Thượng Quan Tuyết dưới ánh mắt sắc bén của Lãnh Diệc Hiên, vội vàng cúi đầu nói:" Hoàng Thượng tha tội."
"Thỉnh Hoàng Thượng tha tội."
Các vị phi thị cùng hô to lên, Lãnh Diệc Hiên cũng chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua, dời bước chân khẩu khí uy chấn nói:" Đức Phi tin lời dèm pha, làm ảnh hưởng hậu cung lễ tắc, cấm đoán một tháng chép lễ tắc ba lần; Hoa Thần, Hiền Phi, Tuệ Thần cấm đoán nửa tháng, lễ tắc ba lần; Vương Chiêu Nghi tâm cơ khó lường, không có thể thống, hiện giàng thành Chiêu Nghi nhị phẩm, cấm đoán ba tháng."
Lãnh Diệc Hiêm trừng phạt xem như nhẹ, đám người Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết xem như thoát một kiếp lập tức khấu tạ:" Nô tỳ/ Thần thị cẩn tuân thánh chỉ."
Thượng Uyển Như có chút khó hiểu, việc hôm nay tội coi như không nặng nhưng cũng không nhẹ, vì sao còn dễ dàng buông tha cho Đức Phi cùng Hoa Thần như vậy....... Ngay lúc Thượng Uyển Như còn mơ hồ, thị nữ Thải Hà bên người Hà Duyệt đi ra nói:" Khởi bẩm Hoàng Thượng chủ tử tỉnh."
Hà Duyệt tỉnh lại liền có nghĩa là không còn việc gì, đám người Lý Thanh Uyển nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên vẫn bảo trì sự sắc bén ác liệt, run run cúi đầu. Mà lúc này Thượng Uyển Như cùng Mục Trì mới chú ý tới Lãnh Diệc Hiên vẫn còn chưa thu hồi sát khí, chẳng lẽ Hoàng Thượng không tính tha cho đám người Đức Phi?
"Đem những nô tỳ nô tài trong việc này toàn bộ giết!"
Một câu làm Thượng Uyển Như hiểu được dụng ý của Lãnh Diệc Hiên, cũng làm cho Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết nhận thức đến uy nghiêm của Lãnh Diệc Hiên, nếu như hôm nay Từ Tuệ thân phận thấp đã sớm bị xử tử.
Tôn Đạo Toàn nội tâm kinh sợ lãnh chỉ:" Nô tài tuân chỉ!"
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng!"
Sau khi Lãnh Diệc Hiên tiến vào nội điện, Tôn Đạo Toàn phất phất tay, Chanh Nhi cùng với nô tài hôm nay quật Hà Duyệt và đám cung nữ nô tào làm việc cho Đức Phi, Vương Lộ toàn bộ bị công công bên cạnh Tôn Đạo Toàn bịt miệng tha đi.
Nghe được những tiếng khóc cùng cầu xin tha thứ, không cần phải nói hậu quả sau cùng của đám người này là gì. Trước mặt bọn họ làm như vậy là đang cho bọn họ một cái cảnh cáo sao? Đức Phi trong lòng rét lạnh đồng thời tay nắm chặt đến nỗi cắm vào da thịt, Hà Duyệt, bản cung nhất định đòi lại từ ngươi gấp bội!
"Tỷ tỷ không sao rồi!" Khuôn mặt Thượng Uyển Như tươi cười làm cho Từ Tuệ thấy ghê tởm, nhịn xuống xúc động muốn phát hỏa, bất mãn nói:" Thục Phi ngươi đừng đắc ý."
"Tỷ tỷ lời này là sao muội muội không rõ?"
"Hừ!" Từ Tuệ hừ hừ rời đi, Thượng Uyển Như cười lạnh một tiếng, cùng Mục Trì nhìn nhau cười, cũng cùng nhau rời đi. ( Có ai thấy hai thím này có gian tình không, gần cuối truyện sẽ rõ nhé.)
Hà Duyệt tỉnh lại cảm giác thứ nhất chính là đau, cái loại đau đớn này làm cho Hà Duyệt hận không thể đem tổ tông mười tám đời của mấy kẻ hại hắn ra mắng một lượt. Nghiến răng nghiến lợi ở bên trong tâm mắng vài câu xong nhớ lại mọi chuyện vừa rồi xảy ra, cũng nhớ lại sau khi Lãnh Diệc Hiên tới Dự Thạch Viên cũng biết được thân phận của người kia, cả người đều không tốt lắm.
"Duyệt!"
Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên đang vội vàng đi tới, nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc, đối với vẻ lo lắng của đối phương đạm mạt nói:" Ngươi gạt ta!"
Lãnh Diệc Hiên còn chưa đối với câu nói của Hà Duyệt phản ứng lại, lại nghe Hà Duyệt nổi giận đùng đùng quát:" Đỡ ta dậy coi!"
"Ngươi còn bị thương......" Hà Duyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, cảm thấy Lãnh Diệc Hiên không nên cự tuyệt mình, vì thế cố nén thân thể đau đớn ngồi dậy, cũng may Lãnh Diệc Hiên đúng lúc phát hiện chạy nhanh lê giúp đỡ Hà Duyệt ngồi lên.
"Vì sao phải gạt ta?" Hà Duyệt chất vấn hỏi.
Lãnh Diệc Hiên đã chuẩn bị trước Hà Duyệt sẽ sinh khí nhưng không ngờ hắn sẽ sinh khí như thế, trầm mặc vài giây, ôn hòa nói:" Ta thừa nhận ban đầu đối với ngươi có điểm giấu diếm nhưng lúc sau cũng nhắc nhở qua ngươi cho nên cũng không tính là lừa gạt a."
Giải thích đều quên xưng hô trẫm, có thể thấy được địa vị của Hà Duyệt trong lòng Lãnh Diệc Hiên, nhưng mà Hà Duyệt cũng không để ý, hừ hừ nói:" Như vậy cũng là lừa gạt!"
"Duyệt, chỉ cần thông minh một chút liền biết người có thể ra vào hậu cung cũng chỉ có thể là đương kim Thánh Thượng a."
Hà Duyệt tức giận trừng Lãnh Diệc Hiên, đối với câu Lãnh Diệc Hiên gián tiếp mắng hắn cảm thấy bất mãn, nhưng xác thực theo lời nói của Lãnh Diệc Hiên, là do hắn hiểu lầm đặc thù của thể giới này, kỳ thật nơi đây so với mấy triều đại lịch sử mà hắn biết cũng không có gì khác biệt."
"Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt dưới ánh trăng Duyệt cũng lầm tưởng ta thành đạo tặc hái hoa hoặc nam thị cơ mà!"
"Kia còn không phải do ngươi đột nhiên xuất hiện....." Hà Duyệt đỏ mặt, cảm thấy việc này là lỗi của Lãnh Diệc Hiên nhưng tên Lãnh Diệc Hiên kia mang theo ý cười đầy mặt căn bản là không giống như đang nhận sai a, chỉ có thể tức giận hừ hừ.
Hà Duyệt giận dỗi vô tình làm lộ ra chiếc cổ có vết thương thực làm cho Lãnh Diệc Hiên đau lòng, chậm rãi tới gần Hà Duyệt tính hôn môi lại bị Hà Duyệt bỏ qua một bên đầu tránh thoát được, Lãnh Diệc Hiên bất đắc dĩ chỉ có thể nâng cằm Hà Duyệt lên hung hăng hôn lên.
"Ngô.....Ngươi....." Hà Duyệt xấu hổ không thôi, tên hỗn đản này, rõ ràng lão tử đang nổi nóng lại dùng đến chiêu này, mẹ nó đau quá!
Cảm giác được Hà Duyệt khẩn trương, Lãnh Diệc Hiên buông Hà Duyệt ra, Hà Duyệt lập tức bắn cho Lãnh Diệc Hiên một ánh mắt ngươi có biết hay không lão tử là đang bị thương a, nháy mắt làm cho Lãnh Diệc Hiên cười ra tiếng. Tiếng cười thực làm cho đám cung nữ nô tài phục thị bên ngoài kinh hồn táng đảm.
"Không cho phép."
Lãnh Diệc Hiên đình chỉ tiếng cười, ôn nhu nhìn chăm chú Hà Duyệt, nắm lấy tay đối phương:" Duyệt, ta là Hoàng Thượng đối với ngươi không tốt sao?"
Kỳ thật Hà Duyệt ở trong lòng cảm thấy Lãnh Diệc Hiên là Hoàng Thượng rất tốt, cứ như vậy bọn họ không cần cứ lén la lén lút gặp mặt nữa (cũng có ai cấm chúng mày đâu
Hai chữ này rõ ràng đem đám người Đức Phi đánh xuống địa ngục hàn băng, Đức Phi khiếp sợ quát:" Chanh Nhi, ngươi tốt nhất ăn ngay nói thật, Duyệt Thượng Thị tư hội nam tử......"
"Là Hoàng Thượng, Đức Phi nương nương, nô tỳ nguyện đem tính mạng mình ra đảm bảo." Chanh Nhi chưa bao giờ nghĩ đến cái người Duyệt đạo nhân vẫn hay lui tới Xích Nguyệt Điện lại chính là đương kim Thánh Thượng, nếu nàng biết có đánh chết nàng cũng không bám đứng chủ tử của mình, nhưng mà..... Chanh Nhi rơi lệ khóc rống nhưng căn bản không đổi lấy nửa điểm mềm lòng của Lãnh Diệc Hiên.
Đức Phi giờ phút này cảm thấy thế giới toàn hàn băng, ngã ngồi trên mặt đất lộ ra biểu tình thật không thể tin được. Trừ bỏ Đức Phi Từ Tuệ ra, Thượng Quan Tuyết, Liễu Lam Nhi cùng Diệp Côc Dịch cũng lộ ra biểu tình hoàn toàn không tin.
Lãnh Diệc Hiên cười lạnh vài tiếng, đi tới trước mặt Đức Phi, nâng cằm đối phương lên lạnh lùng nói:" Đức Phi cảm thấy đáp án này vừa lòng chưa?"
Từ Tuệ sửng sốt một hồi, theo sau nở nụ cười vài tiếng, rất nhanh khôi phục bình tĩnh nói:" Nô tỳ xử sự không tốt, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."
Thượng Quan Tuyết dưới ánh mắt sắc bén của Lãnh Diệc Hiên, vội vàng cúi đầu nói:" Hoàng Thượng tha tội."
"Thỉnh Hoàng Thượng tha tội."
Các vị phi thị cùng hô to lên, Lãnh Diệc Hiên cũng chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua, dời bước chân khẩu khí uy chấn nói:" Đức Phi tin lời dèm pha, làm ảnh hưởng hậu cung lễ tắc, cấm đoán một tháng chép lễ tắc ba lần; Hoa Thần, Hiền Phi, Tuệ Thần cấm đoán nửa tháng, lễ tắc ba lần; Vương Chiêu Nghi tâm cơ khó lường, không có thể thống, hiện giàng thành Chiêu Nghi nhị phẩm, cấm đoán ba tháng."
Lãnh Diệc Hiêm trừng phạt xem như nhẹ, đám người Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết xem như thoát một kiếp lập tức khấu tạ:" Nô tỳ/ Thần thị cẩn tuân thánh chỉ."
Thượng Uyển Như có chút khó hiểu, việc hôm nay tội coi như không nặng nhưng cũng không nhẹ, vì sao còn dễ dàng buông tha cho Đức Phi cùng Hoa Thần như vậy....... Ngay lúc Thượng Uyển Như còn mơ hồ, thị nữ Thải Hà bên người Hà Duyệt đi ra nói:" Khởi bẩm Hoàng Thượng chủ tử tỉnh."
Hà Duyệt tỉnh lại liền có nghĩa là không còn việc gì, đám người Lý Thanh Uyển nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên vẫn bảo trì sự sắc bén ác liệt, run run cúi đầu. Mà lúc này Thượng Uyển Như cùng Mục Trì mới chú ý tới Lãnh Diệc Hiên vẫn còn chưa thu hồi sát khí, chẳng lẽ Hoàng Thượng không tính tha cho đám người Đức Phi?
"Đem những nô tỳ nô tài trong việc này toàn bộ giết!"
Một câu làm Thượng Uyển Như hiểu được dụng ý của Lãnh Diệc Hiên, cũng làm cho Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết nhận thức đến uy nghiêm của Lãnh Diệc Hiên, nếu như hôm nay Từ Tuệ thân phận thấp đã sớm bị xử tử.
Tôn Đạo Toàn nội tâm kinh sợ lãnh chỉ:" Nô tài tuân chỉ!"
"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng!"
Sau khi Lãnh Diệc Hiên tiến vào nội điện, Tôn Đạo Toàn phất phất tay, Chanh Nhi cùng với nô tài hôm nay quật Hà Duyệt và đám cung nữ nô tào làm việc cho Đức Phi, Vương Lộ toàn bộ bị công công bên cạnh Tôn Đạo Toàn bịt miệng tha đi.
Nghe được những tiếng khóc cùng cầu xin tha thứ, không cần phải nói hậu quả sau cùng của đám người này là gì. Trước mặt bọn họ làm như vậy là đang cho bọn họ một cái cảnh cáo sao? Đức Phi trong lòng rét lạnh đồng thời tay nắm chặt đến nỗi cắm vào da thịt, Hà Duyệt, bản cung nhất định đòi lại từ ngươi gấp bội!
"Tỷ tỷ không sao rồi!" Khuôn mặt Thượng Uyển Như tươi cười làm cho Từ Tuệ thấy ghê tởm, nhịn xuống xúc động muốn phát hỏa, bất mãn nói:" Thục Phi ngươi đừng đắc ý."
"Tỷ tỷ lời này là sao muội muội không rõ?"
"Hừ!" Từ Tuệ hừ hừ rời đi, Thượng Uyển Như cười lạnh một tiếng, cùng Mục Trì nhìn nhau cười, cũng cùng nhau rời đi. ( Có ai thấy hai thím này có gian tình không, gần cuối truyện sẽ rõ nhé.)
Hà Duyệt tỉnh lại cảm giác thứ nhất chính là đau, cái loại đau đớn này làm cho Hà Duyệt hận không thể đem tổ tông mười tám đời của mấy kẻ hại hắn ra mắng một lượt. Nghiến răng nghiến lợi ở bên trong tâm mắng vài câu xong nhớ lại mọi chuyện vừa rồi xảy ra, cũng nhớ lại sau khi Lãnh Diệc Hiên tới Dự Thạch Viên cũng biết được thân phận của người kia, cả người đều không tốt lắm.
"Duyệt!"
Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên đang vội vàng đi tới, nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc, đối với vẻ lo lắng của đối phương đạm mạt nói:" Ngươi gạt ta!"
Lãnh Diệc Hiên còn chưa đối với câu nói của Hà Duyệt phản ứng lại, lại nghe Hà Duyệt nổi giận đùng đùng quát:" Đỡ ta dậy coi!"
"Ngươi còn bị thương......" Hà Duyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, cảm thấy Lãnh Diệc Hiên không nên cự tuyệt mình, vì thế cố nén thân thể đau đớn ngồi dậy, cũng may Lãnh Diệc Hiên đúng lúc phát hiện chạy nhanh lê giúp đỡ Hà Duyệt ngồi lên.
"Vì sao phải gạt ta?" Hà Duyệt chất vấn hỏi.
Lãnh Diệc Hiên đã chuẩn bị trước Hà Duyệt sẽ sinh khí nhưng không ngờ hắn sẽ sinh khí như thế, trầm mặc vài giây, ôn hòa nói:" Ta thừa nhận ban đầu đối với ngươi có điểm giấu diếm nhưng lúc sau cũng nhắc nhở qua ngươi cho nên cũng không tính là lừa gạt a."
Giải thích đều quên xưng hô trẫm, có thể thấy được địa vị của Hà Duyệt trong lòng Lãnh Diệc Hiên, nhưng mà Hà Duyệt cũng không để ý, hừ hừ nói:" Như vậy cũng là lừa gạt!"
"Duyệt, chỉ cần thông minh một chút liền biết người có thể ra vào hậu cung cũng chỉ có thể là đương kim Thánh Thượng a."
Hà Duyệt tức giận trừng Lãnh Diệc Hiên, đối với câu Lãnh Diệc Hiên gián tiếp mắng hắn cảm thấy bất mãn, nhưng xác thực theo lời nói của Lãnh Diệc Hiên, là do hắn hiểu lầm đặc thù của thể giới này, kỳ thật nơi đây so với mấy triều đại lịch sử mà hắn biết cũng không có gì khác biệt."
"Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt dưới ánh trăng Duyệt cũng lầm tưởng ta thành đạo tặc hái hoa hoặc nam thị cơ mà!"
"Kia còn không phải do ngươi đột nhiên xuất hiện....." Hà Duyệt đỏ mặt, cảm thấy việc này là lỗi của Lãnh Diệc Hiên nhưng tên Lãnh Diệc Hiên kia mang theo ý cười đầy mặt căn bản là không giống như đang nhận sai a, chỉ có thể tức giận hừ hừ.
Hà Duyệt giận dỗi vô tình làm lộ ra chiếc cổ có vết thương thực làm cho Lãnh Diệc Hiên đau lòng, chậm rãi tới gần Hà Duyệt tính hôn môi lại bị Hà Duyệt bỏ qua một bên đầu tránh thoát được, Lãnh Diệc Hiên bất đắc dĩ chỉ có thể nâng cằm Hà Duyệt lên hung hăng hôn lên.
"Ngô.....Ngươi....." Hà Duyệt xấu hổ không thôi, tên hỗn đản này, rõ ràng lão tử đang nổi nóng lại dùng đến chiêu này, mẹ nó đau quá!
Cảm giác được Hà Duyệt khẩn trương, Lãnh Diệc Hiên buông Hà Duyệt ra, Hà Duyệt lập tức bắn cho Lãnh Diệc Hiên một ánh mắt ngươi có biết hay không lão tử là đang bị thương a, nháy mắt làm cho Lãnh Diệc Hiên cười ra tiếng. Tiếng cười thực làm cho đám cung nữ nô tài phục thị bên ngoài kinh hồn táng đảm.
"Không cho phép."
Lãnh Diệc Hiên đình chỉ tiếng cười, ôn nhu nhìn chăm chú Hà Duyệt, nắm lấy tay đối phương:" Duyệt, ta là Hoàng Thượng đối với ngươi không tốt sao?"
Kỳ thật Hà Duyệt ở trong lòng cảm thấy Lãnh Diệc Hiên là Hoàng Thượng rất tốt, cứ như vậy bọn họ không cần cứ lén la lén lút gặp mặt nữa (cũng có ai cấm chúng mày đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.