Chương 5
Vũ Lạc Manh
20/11/2020
Liên tục trong ba ngày, Lãnh Diệc Hiên vẫn ra ra vào vào cung điện của Hà Duyệt nhưng nhiều nhất cũng chỉ là giúp Hà Duyệt luyện tập thư pháp thôi. Hà Duyệt tràn đầy oán hận, bị Lãnh Diệc Hiên thái độ cường ngạnh bức ép có lẽ là tập mãi thành quen, Hà Duyệt thế nhưng phá lệ mỗi buổi sáng chờ đợi Lãnh Diệc Hiên, hôm nay cũng không ngoại lệ nhưng....
"Chủ tử, trời đã muốn trưa Diệc đại nhân có lẽ hôm nay sẽ không đến đây."
Hà Duyệt ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên gần quá đỉnh đầu mà tên kia vẫn chưa xuất hiện, không xuất hiện có nghĩa là hôm nay sẽ không đến, chẳng biết vì sao trong lòng Hà Duyệt có điểm mất mát bất quá rất nhanh đem tâm tình che dấu, cười nói:"Mang ngự thiện lên đi."
Ngọ thiện cũng không nhiều lắm chỉ là vài món ăn sở trường mà Chanh Nhi làm [Huyền Minh Quốc chỉ có tứ phi, tứ thần cùng với Hoàng thượng, Thái hậu có ngự thiện là do ngự phòng cung cấp còn những phi thị còn lại đều ăn cơm ở cung của chính mình], dùng ngọ thiện xong, Hà Duyệt ngủ trưa một canh giờ. Khi thức dậy, Lãnh Diệc Hiên vẫn không tới, Hà Duyệt đành mang theo mất mác đi theo Chanh Nhi vào Dự Thạch Viên một chút. Dự Thạch Viên là đình viện duy nhất mà nhóm Đông khu nam thị gặp gỡ trao đổi, tuy không thể so sánh với Ngự Hoa Viên nhưng so với sân trước cung điện của chính mình còn đẹp hơn nhiều.
Hà Duyệt hôm nay mặc một thân áo dài màu trắng, nội sam xanh đậm cùng áo khoác lụa màu xanh nhạt, mái tóc đen dài được câu trâm ngọc cố định cao cao trên đầu, bộ dáng nhẹ nhàng thanh thoát, quần áo tóc dài dưới ánh mặt trời nhìn giống như tiên nhân cao quý trong rừng sâu không thể khing thường, nhưng lúc quay đầu lại đôi mắt hồ ly xinh đẹp trời sinh lại làm khí chất tiên nhân thêm phần yêu mị, rung động lòng người.
Dự Thạch Viên có núi giả lương đình, có hồ sen cầu gỗ, có thúy trúc hoa lan, có liễu rũ hoàng anh, những tảng đá rêu phong sinh động dồi dào sức sống nhộn nhạo rải rác nơi làm Dự Thạch Viên như bức tranh thủy mặc, kì vĩ xinh đẹp không gì sánh bằng.
Hà Duyệt nhìn Dự Thạch Viên rộng lớn này, không khỏi cảm thán người cổ đại lợi hại cùng hoàng gia xa hoa, một Đông khu Dự Thạch Viên nho nhỏ mà đã như thế này thì Ngự Hoa Viên kia sẽ như thế nào a?
"Chủ tử phía trước có một lương đình, không bằng qua đó nghỉ chân một lát." Chanh Nhi nói nhỏ.
Hà Duyệt gật đầu đi về hướng lương đình, dĩ nhiên còn chưa đi tới đã nhìn thấy một nhóm người tới trước, nhìn trang sức và nhóm cung nữ nô tài đi theo cũng biết được thân phận của nam thị này.
"Tham kiến Vương Thượng Thị." Chanh Nhi quỳ xuống thỉnh an nói.
Hà Duyệt nhìn người nam tử một thân màu đỏ, dung mạo không tính là thượng đẳng đã có một cỗ khí tức quyến rũ, thêm vài vẻ mặt ôn nhu tươi cười, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ muốn người này bên mình nương tựa. Hà Duyệt không biết vì sao nhìn thấy nam tử này lại không có hảo cảm, chỉ có thể ngây ngốc cúi thấp đầu:" Vương Thượng Thị."
Vương Ngọc cũng chẳng thích gì Hà Duyệt đặc biệt là đôi mắt hồ ly kia, ngươi khác vì để mê hoặc Hoàng thượng mà phải trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ còn Hà Duyệt chỉ cần ánh mắt này là có thể, cho nên mỗi lần gặp Hà Duyệt tâm tình cũng chẳng tốt nổi, cuối cùng không thể nhịn được nữa bèn tiến lên hương Hà Duyệt giáng xuống một bạc tai:" Ba....."
Hà Duyệt che mặt mình, vẻ mặt khó có thể tin, hắn thế nhưng bị một người khác đánh, càng không nói lại là một nam nhân?
Bị Hà Duyệt dùng đôi mắt phẫn nộ mà nhìn mình, Vương Ngọc sợ hãi tới mức nhịn không được lui về sau vài bước, bất quá khí thế cũng không chịu thua kém hừ nói:" Như thế nào? Duyệt Trung Thị không phục muốn đánh trả sao?"
Vô lý! Nếu không đánh trả hắn sẽ không gọi là Hà Duyệt, năm chặt tay còn chưa kịp giơ lên đã bị Chanh Nhi chặn lại," Chủ tử không thể!" Chanh Nhi quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ," Vương Thượng Thị, chủ tử hắn thân thể không tốt, mạo phạm Vương Thượng Thị xin người rộng lượng tha thứ."
Vương Ngọc nhìn Hà Duyệt người đầy lửa giận, khinh miệt cười:" Duyệt Trung Thị nếu thân thể không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều, đến nơi xa xôi như vậy không sợ lửa trong người cháy mạnh mà "tự đốt" sao?"
Hà Duyệt cố gắng khống chế lửa giận trong lòng mình, hướng Vương Ngọc gợi một nụ cười thản nhiên:" Vương Thượng Thị nói rất đúng, Hà Duyệt không biểu quy củ, quên cấp cho Vương Thượng Thị thỉnh an, thất lễ này mong rằng Vương Thượng Thị thứ tội."
Vương Ngọc nhìn thấy Hà Duyệt bất ngờ đổi thái độ lâm vào kinh ngạc, có điểm khó tin, bất quá rất nhanh châm chọc cười cười,nói:" Biết sai có thể sửa, Duyệt Trung Thị nhớ bảo trọng." Nói xong Vương Ngọc lập tức xoay người li khai, cung nữ nô tài theo sau Vương Ngọc cũng treo lên biểu tình trào phúng chọc Hà Duyệt hận không thể đem xương ngón tay của mình bóp nát.
Chờ Vương Ngọc đi được một lúc, Hà Duyệt giận dữ hung hăng đánh lên hàng trúc bên cạnh, thầm nói:" Mẹ nó, một gã gay dựa vào cái gì mà đánh ta, đáng giận, cái tát này ta nhất định đòi lại ngươi."
Bên cạnh, Chanh Nhi trong lòng run sợ không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể chờ cho Hà Duyệt phát tiết xong mới tiến lên:"Chủ tử....."
Hà Duyệt tức giận nghiêng đầu nhìn Chanh Nhi, Chanh Nhi sợ hãi cúi đầu quỳ xuống, Hà Duyệt thấy thế cũng không còn cách nào chỉ có thể che bên mặt bỏng rát," Về thôi!" Chanh Nhi lập tức đứng lên, đi theo sau Hà Duyệt đùng đùng lửa giận bước về hướng cung điện lại không biết một màn vừa rồi đều lọt vài mắt của Lãnh Diệc Hiên đang đứng sau núi giả.
Lãnh Diệc Hiên nhìn người nào đó giận dữ bỏ đi, khóe miệng khẽ câu lên, phất phất tay, Tôn Đạo lập tức tiến lên nghe Lãn Diệc Hiên phân phó lập tức không một tiếng động rời đi.
Nói đến chuyện Lãnh Diệc Hiên xuất hiện ở Dự Thạch Viên đã là việc của một khắc sau. Ở Ngự Thư Phòng, Lãnh Diệc Hiên vội vàng phê duyệt tấu chương đột nhiên buông bút trong tay, ánh mắt ra hiệu với Tôn Đạo. Tôn Đạo thông minh lập tức bắt tay vào làm đem toàn bộ cung nữ nô tài lưu lại Ngự Thư Phòng rút ra ngoài, tới khi không còn người nào, Lãnh Diệc Hiên nói:" Xuất hiện đi!"
Trong chớp mắt bên bàn công văn đac nhiều hơn một bóng đen đang quỳ, bóng đen dáng người cao lớn thon dài, khuôn mặt bị khán che khuất không nhìn thấy chỉ có một đôi mắt đen như mực, sắc bén sang bóng:" Chủ tử."
" Nói!"
"Thuộc hạ theo dõi một vòng, không phát sinh dị thường, còn đây là tình báo Vô Tâm bắt được." Bóng đen quy củ đem một phong thư đưa cho Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên mở ra xem, nhìn nội dung trong thư, mi mắt ngoài ý muốn nhíu chặt, bóng đen lập tức quỳ xuống.
" Vô Tình đã báo tin tức, Vô Ngân ngươi không cần tiếp tục theo dõi."
"Vâng...chủ tử còn một chuyện nữa, Duyệt chủ tử đi Dự Thạch Viên." Vô Ngân không cần chờ Lãnh Diệc Hiên nói gì lập tức biến mất ở Ngự Thư Phòng.
Lãnh Diệc Hiên sau khi đem thư tín thiêu hủy liên rời Ngự Thư Phòng, bước vào Dự Thạch Viên không lâu liền thấy Hà Duyệt bị một bạt tai hạ xuống nhưng Lãnh Diệc Hiên không định ra mặt, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Hà Duyệt cho tới khi Hà Duyệt rời khỏi.
"Chủ tử....Tiểu Toàn Tử đã tới Thái y viện lấy thuốc, người trước hết dùng túi chườm đá áp đi." Chanh Nhi vừa nói vừa đem túi chườm đá đưa cho Hà Duyệt, Hà Duyệt khó chịu đem túi chườm đá phủ lên bên mặt trái.
Chanh Nhi nhìn thấy lửa giận của chủ tử nhà mình vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, có chút sợ hãi nói:" Chủ tử người đừng giận, Vương Thượng Thị kia có tiếng kiêu căng, ỷ vào địa vị gia tộc mà ức hiếp những nam thị khác không phải ngày một ngày hai, lúc trước chủ tử gặp hắn đều mắt lạnh rời đi nhưng hôm nay xui xẻo mới......."
Hà Duyệt rất bất mãn, địa vị gia tộc cái gì liền nhờ đó mà khi dễ người khác, quả nhiên người cổ đại đều là một đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng a! Chanh Nhi thấy biểu tình Hà Duyệt tốt hơn một chút tiếp tục nói:" Chủ tử người hiện tại phân vị so với hắn thấp hơn, đối với hắn không chấp chờ phân vị người cao hơn thì không cần nhìn sắc mặt của hắn nữa a!"
"Nga....vậy theo ý ngươi là bản quân hiện tại phải nhìn xem sắc mặt hắn mà nén giận a?!!" Hà Duyệt không hờn giận hỏi Chanh Nhi, Chanh Nhi khiếp đảm cúi đầu không dám trả lời.
"Nếu không muốn nhìn sắc mặt của hắn mà nén giận thì hướng lên phía trên đi."
Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn thấy Lãnh Diệc Hiên vào cửa, không biết là cao hứng hay phẫn nộ nhưng tâm tình khó chịu là thật, buông túi chườm đá, hướng Lãnh Diệc Hiên đang vuốt mặt mình nói:" Ta vốn tưởng rằng không đi gây chuyện sẽ không gặp phiền toái...."
"Lần trước những lời ta nói ngươi đã quên." Hà Duyệt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên buông tay ra:" Đưng xem thường hậu cung này!"
"Chủ tử, trời đã muốn trưa Diệc đại nhân có lẽ hôm nay sẽ không đến đây."
Hà Duyệt ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên gần quá đỉnh đầu mà tên kia vẫn chưa xuất hiện, không xuất hiện có nghĩa là hôm nay sẽ không đến, chẳng biết vì sao trong lòng Hà Duyệt có điểm mất mát bất quá rất nhanh đem tâm tình che dấu, cười nói:"Mang ngự thiện lên đi."
Ngọ thiện cũng không nhiều lắm chỉ là vài món ăn sở trường mà Chanh Nhi làm [Huyền Minh Quốc chỉ có tứ phi, tứ thần cùng với Hoàng thượng, Thái hậu có ngự thiện là do ngự phòng cung cấp còn những phi thị còn lại đều ăn cơm ở cung của chính mình], dùng ngọ thiện xong, Hà Duyệt ngủ trưa một canh giờ. Khi thức dậy, Lãnh Diệc Hiên vẫn không tới, Hà Duyệt đành mang theo mất mác đi theo Chanh Nhi vào Dự Thạch Viên một chút. Dự Thạch Viên là đình viện duy nhất mà nhóm Đông khu nam thị gặp gỡ trao đổi, tuy không thể so sánh với Ngự Hoa Viên nhưng so với sân trước cung điện của chính mình còn đẹp hơn nhiều.
Hà Duyệt hôm nay mặc một thân áo dài màu trắng, nội sam xanh đậm cùng áo khoác lụa màu xanh nhạt, mái tóc đen dài được câu trâm ngọc cố định cao cao trên đầu, bộ dáng nhẹ nhàng thanh thoát, quần áo tóc dài dưới ánh mặt trời nhìn giống như tiên nhân cao quý trong rừng sâu không thể khing thường, nhưng lúc quay đầu lại đôi mắt hồ ly xinh đẹp trời sinh lại làm khí chất tiên nhân thêm phần yêu mị, rung động lòng người.
Dự Thạch Viên có núi giả lương đình, có hồ sen cầu gỗ, có thúy trúc hoa lan, có liễu rũ hoàng anh, những tảng đá rêu phong sinh động dồi dào sức sống nhộn nhạo rải rác nơi làm Dự Thạch Viên như bức tranh thủy mặc, kì vĩ xinh đẹp không gì sánh bằng.
Hà Duyệt nhìn Dự Thạch Viên rộng lớn này, không khỏi cảm thán người cổ đại lợi hại cùng hoàng gia xa hoa, một Đông khu Dự Thạch Viên nho nhỏ mà đã như thế này thì Ngự Hoa Viên kia sẽ như thế nào a?
"Chủ tử phía trước có một lương đình, không bằng qua đó nghỉ chân một lát." Chanh Nhi nói nhỏ.
Hà Duyệt gật đầu đi về hướng lương đình, dĩ nhiên còn chưa đi tới đã nhìn thấy một nhóm người tới trước, nhìn trang sức và nhóm cung nữ nô tài đi theo cũng biết được thân phận của nam thị này.
"Tham kiến Vương Thượng Thị." Chanh Nhi quỳ xuống thỉnh an nói.
Hà Duyệt nhìn người nam tử một thân màu đỏ, dung mạo không tính là thượng đẳng đã có một cỗ khí tức quyến rũ, thêm vài vẻ mặt ôn nhu tươi cười, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ muốn người này bên mình nương tựa. Hà Duyệt không biết vì sao nhìn thấy nam tử này lại không có hảo cảm, chỉ có thể ngây ngốc cúi thấp đầu:" Vương Thượng Thị."
Vương Ngọc cũng chẳng thích gì Hà Duyệt đặc biệt là đôi mắt hồ ly kia, ngươi khác vì để mê hoặc Hoàng thượng mà phải trang điểm xinh đẹp tỉ mỉ còn Hà Duyệt chỉ cần ánh mắt này là có thể, cho nên mỗi lần gặp Hà Duyệt tâm tình cũng chẳng tốt nổi, cuối cùng không thể nhịn được nữa bèn tiến lên hương Hà Duyệt giáng xuống một bạc tai:" Ba....."
Hà Duyệt che mặt mình, vẻ mặt khó có thể tin, hắn thế nhưng bị một người khác đánh, càng không nói lại là một nam nhân?
Bị Hà Duyệt dùng đôi mắt phẫn nộ mà nhìn mình, Vương Ngọc sợ hãi tới mức nhịn không được lui về sau vài bước, bất quá khí thế cũng không chịu thua kém hừ nói:" Như thế nào? Duyệt Trung Thị không phục muốn đánh trả sao?"
Vô lý! Nếu không đánh trả hắn sẽ không gọi là Hà Duyệt, năm chặt tay còn chưa kịp giơ lên đã bị Chanh Nhi chặn lại," Chủ tử không thể!" Chanh Nhi quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ," Vương Thượng Thị, chủ tử hắn thân thể không tốt, mạo phạm Vương Thượng Thị xin người rộng lượng tha thứ."
Vương Ngọc nhìn Hà Duyệt người đầy lửa giận, khinh miệt cười:" Duyệt Trung Thị nếu thân thể không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều, đến nơi xa xôi như vậy không sợ lửa trong người cháy mạnh mà "tự đốt" sao?"
Hà Duyệt cố gắng khống chế lửa giận trong lòng mình, hướng Vương Ngọc gợi một nụ cười thản nhiên:" Vương Thượng Thị nói rất đúng, Hà Duyệt không biểu quy củ, quên cấp cho Vương Thượng Thị thỉnh an, thất lễ này mong rằng Vương Thượng Thị thứ tội."
Vương Ngọc nhìn thấy Hà Duyệt bất ngờ đổi thái độ lâm vào kinh ngạc, có điểm khó tin, bất quá rất nhanh châm chọc cười cười,nói:" Biết sai có thể sửa, Duyệt Trung Thị nhớ bảo trọng." Nói xong Vương Ngọc lập tức xoay người li khai, cung nữ nô tài theo sau Vương Ngọc cũng treo lên biểu tình trào phúng chọc Hà Duyệt hận không thể đem xương ngón tay của mình bóp nát.
Chờ Vương Ngọc đi được một lúc, Hà Duyệt giận dữ hung hăng đánh lên hàng trúc bên cạnh, thầm nói:" Mẹ nó, một gã gay dựa vào cái gì mà đánh ta, đáng giận, cái tát này ta nhất định đòi lại ngươi."
Bên cạnh, Chanh Nhi trong lòng run sợ không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể chờ cho Hà Duyệt phát tiết xong mới tiến lên:"Chủ tử....."
Hà Duyệt tức giận nghiêng đầu nhìn Chanh Nhi, Chanh Nhi sợ hãi cúi đầu quỳ xuống, Hà Duyệt thấy thế cũng không còn cách nào chỉ có thể che bên mặt bỏng rát," Về thôi!" Chanh Nhi lập tức đứng lên, đi theo sau Hà Duyệt đùng đùng lửa giận bước về hướng cung điện lại không biết một màn vừa rồi đều lọt vài mắt của Lãnh Diệc Hiên đang đứng sau núi giả.
Lãnh Diệc Hiên nhìn người nào đó giận dữ bỏ đi, khóe miệng khẽ câu lên, phất phất tay, Tôn Đạo lập tức tiến lên nghe Lãn Diệc Hiên phân phó lập tức không một tiếng động rời đi.
Nói đến chuyện Lãnh Diệc Hiên xuất hiện ở Dự Thạch Viên đã là việc của một khắc sau. Ở Ngự Thư Phòng, Lãnh Diệc Hiên vội vàng phê duyệt tấu chương đột nhiên buông bút trong tay, ánh mắt ra hiệu với Tôn Đạo. Tôn Đạo thông minh lập tức bắt tay vào làm đem toàn bộ cung nữ nô tài lưu lại Ngự Thư Phòng rút ra ngoài, tới khi không còn người nào, Lãnh Diệc Hiên nói:" Xuất hiện đi!"
Trong chớp mắt bên bàn công văn đac nhiều hơn một bóng đen đang quỳ, bóng đen dáng người cao lớn thon dài, khuôn mặt bị khán che khuất không nhìn thấy chỉ có một đôi mắt đen như mực, sắc bén sang bóng:" Chủ tử."
" Nói!"
"Thuộc hạ theo dõi một vòng, không phát sinh dị thường, còn đây là tình báo Vô Tâm bắt được." Bóng đen quy củ đem một phong thư đưa cho Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên mở ra xem, nhìn nội dung trong thư, mi mắt ngoài ý muốn nhíu chặt, bóng đen lập tức quỳ xuống.
" Vô Tình đã báo tin tức, Vô Ngân ngươi không cần tiếp tục theo dõi."
"Vâng...chủ tử còn một chuyện nữa, Duyệt chủ tử đi Dự Thạch Viên." Vô Ngân không cần chờ Lãnh Diệc Hiên nói gì lập tức biến mất ở Ngự Thư Phòng.
Lãnh Diệc Hiên sau khi đem thư tín thiêu hủy liên rời Ngự Thư Phòng, bước vào Dự Thạch Viên không lâu liền thấy Hà Duyệt bị một bạt tai hạ xuống nhưng Lãnh Diệc Hiên không định ra mặt, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Hà Duyệt cho tới khi Hà Duyệt rời khỏi.
"Chủ tử....Tiểu Toàn Tử đã tới Thái y viện lấy thuốc, người trước hết dùng túi chườm đá áp đi." Chanh Nhi vừa nói vừa đem túi chườm đá đưa cho Hà Duyệt, Hà Duyệt khó chịu đem túi chườm đá phủ lên bên mặt trái.
Chanh Nhi nhìn thấy lửa giận của chủ tử nhà mình vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, có chút sợ hãi nói:" Chủ tử người đừng giận, Vương Thượng Thị kia có tiếng kiêu căng, ỷ vào địa vị gia tộc mà ức hiếp những nam thị khác không phải ngày một ngày hai, lúc trước chủ tử gặp hắn đều mắt lạnh rời đi nhưng hôm nay xui xẻo mới......."
Hà Duyệt rất bất mãn, địa vị gia tộc cái gì liền nhờ đó mà khi dễ người khác, quả nhiên người cổ đại đều là một đám chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng a! Chanh Nhi thấy biểu tình Hà Duyệt tốt hơn một chút tiếp tục nói:" Chủ tử người hiện tại phân vị so với hắn thấp hơn, đối với hắn không chấp chờ phân vị người cao hơn thì không cần nhìn sắc mặt của hắn nữa a!"
"Nga....vậy theo ý ngươi là bản quân hiện tại phải nhìn xem sắc mặt hắn mà nén giận a?!!" Hà Duyệt không hờn giận hỏi Chanh Nhi, Chanh Nhi khiếp đảm cúi đầu không dám trả lời.
"Nếu không muốn nhìn sắc mặt của hắn mà nén giận thì hướng lên phía trên đi."
Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn thấy Lãnh Diệc Hiên vào cửa, không biết là cao hứng hay phẫn nộ nhưng tâm tình khó chịu là thật, buông túi chườm đá, hướng Lãnh Diệc Hiên đang vuốt mặt mình nói:" Ta vốn tưởng rằng không đi gây chuyện sẽ không gặp phiền toái...."
"Lần trước những lời ta nói ngươi đã quên." Hà Duyệt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên buông tay ra:" Đưng xem thường hậu cung này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.