Chương 99
Vũ Lạc Manh
20/11/2020
Không trung dày đặc mây đen cùng khói bụi nồng đậm, liệt hỏa hừng hực vô tình thiêu đốt, khói thuốc súng trên chiến trường vạn mã lao nhanh, đội ngũ khí thế bàng bạc tay giơ đao hướng địch doanh phóng tới. (*Khói thuốc súng đây chỉ không khí khủng bố chứ không phải mùi thuốc sung đâu nha do thời cổ đại chưa có súng á mấy bạn)
Chém giết vô tình, mũi đao đẫm máu bay múa xung quanh, một khối thi thể chết không nhắm mắt nằm cạnh một khối thi thể khác, chồng chất lên nhau, tiếng thét gào kinh hãi cùng thanh âm xin tha vang vọng đâu đây, hình ảnh thống khổ giãy giụa bị máu chảy đầm đìa che dấu.
Nơi đây là chỗ nào? Chiến trường? Máu đỏ chảy hòa cùng bùn đất, vòng qua đám thi thể chất đống, thanh đao nhỏ từng giọt từng giọt lệ khí chảy vào một bể máu nhìn vừa đẹp mê đắm lòng người lại làm người khác nhịn không được lạnh run.
Ánh đao lóa mắt vây quanh đám người, chính giữa là một người thân mang giáp lệ hoàng người đầy vết thương, trên tay mang đao, dưới thân cưỡi ngựa, uy vũ phóng ra tứ phía xông thẳng vào phe địch, từng tên từng tên ngã xuống dường như vĩnh viễn không bao giờ đủ.
Không biết là ai đánh lén một đao, ngựa réo lên một tiếng thất thanh, người trên ngựa cũng ngã xuống, một đam người xông tới bao vây, tên thủ lĩnh ánh mắt băng lạnh nhìn người bị bao vây, tàn ác nói: "Ai lấy được đầu Hoàng Đế Huyền Minh Quốc liền có hậu thưởng."
"Nga, sát sát sát!"
Không, chạy mau, Diệc Hiên, không cần.... "Không, Diệc Hiên!"
"Chủ tử." Hương Tuyết vội vàng xông vào nội điện xốc màn lên, cầm khắn lau đi mồ hôi vươn đầy trên mặt Hà Duyệt, nói: "Chủ tử chính là mơ thấy ác mộng?"
Hà Duyệt nhìn nhìn bốn phía, chỗ ở quen thuộc, người quen thuộc, nơi này là Thiên Phượng Cung Tử Mạch Quốc, không phải chiến trường bi thảm, nói cách khác vừa rồi chỉ là ác mộng!
Hà Duyệt ôm chặt thân thể, Hương Tuyết vội lấy một kiện áo choàng khoác lên người Hà Duyệt, giúp Hà Duyệt rót một chén trà, an ủi nói: "Chủ tử chớ sợ, chỉ là ác mộng, không phải sự thật."
Tuy rằng là ác mộng nhưng lại phản phất hình ảnh chân thực vẫn làm Hà Duyệt vô pháp bình tĩnh được, xem xét bầu trời bên ngoài, "Hiện tại mấy giờ?"
"Vừa qua giờ Mẹo."
Nói cách khác chính là năm giờ rồi, Hà Duyệt thật sâu thở ra một hơi, Hương Tuyết nắm lấy chén trà, nói: "Chủ tử ngủ tiếp đi!"
Ngủ, gặp ác mộng như vậy sao có thể ngủ? Hà Duyệt lắc đầu, dựa người vào gối, nói: "Không ngủ, Hương Tuyết, đi gọi Tần tướng quân lại đây ta có chuyện tìm hắn."
"Chủ tử chính là muốn gặp Tần tướng quân sau buổi triều?"
Hà Duyệt gật đầu, Hương Tuyết thỉnh an lĩnh mệnh rời đi, Hà Duyệt vuốt đầu, thầm than, ngày nghĩ nhiều đêm mộng mị, nếu không phải biết được chuyện chiến trường chắc cũng sẽ không gặp cái loại ác mộng này.
Sau khi lâm triều Tần Phong đi vào Thiên Phượng Cung, nhìn thấy Hà Duyệt, đầu tiên là Hà Duyệt cùng Tần Phong nói chuyện một chút sau đó mới hỏi: "Tần Phong, ta vẫn luôn tò mò, các ngươi như thế nào làm được Mã Châu Sơn tuyết lở?" Rốt cuộc muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy nhất định không chỉ vì mang theo nhiều người, chuyện này không khoa học.
Tần Phong cũng không có hoài nghi cái gì liền đáp: "Dùng một loại đá."
"Đá?" Hà Duyệt kinh dị.
"Không sai, Tử Mạch Quốc chúng ta có một loại đã có thể tạo ra hỏa lực, ngày đó chúng ta chính là dùng loại đã này làm kích nổ mới gây ra trận lở tuyết lớn ở Mã Châu Sơn kia."
Thiên a, này không phải là thuốc nổ thiên nhiên sao? Tử Mạch Quốc thế nhưng lại có hàng này, Hà Duyệt sợ ngây người, tim đập gia tốc dò hỏi: "Loại đã này thần kỳ như vậy, nó gọi là gì?"
"Chúng ta xưng hô nó là đá lấy lửa, nghe đồn rằng là thiên thần mang xuống cho chúng ta sinh tồn giữa vùng đất thổ địa thưa thớt này. Đó là thần vật."
Cái gì thần vật, kia phỏng chừng là quặng ni-trát kali a, bất quá trong ấn tượng của hắn họa dược đa phần là làm từ loại quặng này, hơn nữa còn có lưu huỳnh cùng than củi chế tạo ra, bất quá không rõ lắm cái loại đá lấy lửa mà hắn nói có cùng là một không?
Nhưng mặc kệ là có hay không Hà Duyệt biết được tin này cũng rất vui mừng, mỉm cười nói: "Thần vật của các ngươi thật đúng là thần kỳ, bất quá đối với Tử Mạch Quốc mà nói, thổ địa thưa thớt lạnh giá xác thực rất cần đá lấy lửa."
Tần Phong gật đầu sau đó lại nhìn Hà Duyệt hỏi: "Ngươi hôm nay gọi ta tới đây trừ bỏ hỏi về chuyện đá lấy lửa còn muốn dò hỏi về chuyện Lãnh Diệc Hiên đi?"
Tần Phong nói vậy lm Hà Duyệt nhớ ra, hắn đã từng cầu xin Tần Phong nói cho mình biết về tin của Lãnh Diệc Hiên, nếu không phải Tần Phong nhắc tới Hà Duyệt tuyệt đối sẽ quên, hiện tại nhớ ra rồi nhưng hắn không biết có nên hỏi hay không, hơn nữa Tần Phong kia có thể hay không trả lời hắn?
"Vỗn dĩ tin tức này nên là ta nói nhưng ta hy vọng Hoàng Thượng sẽ nói với người."
Là nói đến chiến sự sao? Nguyên lai Phượng Dạ thực sự đã biết, Hà Duyệt cúi đàu trầm mặc, thấy không rõ tướng mạo, Tần Phong giải thích nói: "Việc này gần đây chúng ta mới thu được tình báo, vì để khống chế đại cục có rất nhiều tin tức vô căn cứ được gửi đến bất quá nếu người thực sự muốn biết, ta cũng có thể nói với ngươi."
"Thôi, vẫn là chờ Phượng Dạ nói va ta tốt hơn, miễn cho ngươi khó xử." Nói đến nói đi, còn không phải Phượng Dạ ra lệnh không cho mình biết sao, tuy rằng không quá vừa lòng nhưng nghĩ ở một góc độ khác, Phượng Dạ cũng chỉ không muốn hắn lo lắng mà thôi.
Chung quy chuyện này Tần Phong không có nói, sau khi rời đi, Hà Duyệt thở dài một tiếng, đứng dậy nói: "Chúng ta đi Ngự Thư Phòng."
Hương Tuyết cùng Hà Duyệt đi đến Ngự Thư Phòng, trong Ngự Thư Phòng Phượng Dạ đang cùng triều thần nghị sự, nhìn thấy Hà Duyệt nói liền đình chỉ lời nói, Phượng Dạ nhìn về phía Hà Duyệt, Hà Duyệt tiến vào Ngự Thư Phòng hành lễ nói: "Hoàng Thượng, ta muốn xuất cung đi một lát."
"Xuất cung?"
"Ta...sẽ trở lại, chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Kỳ thật Phượng Dạ không nghĩ nhiều, nhưng Hà Duyệt lại trước một bước hứa hẹn với mình, Phượng Dạ rõ ràng, Hà Duyệt nếu đã mở miệng đảm bảo như vậy nhất định sẽ trở về, liền cười nói: "Trẫm phái vài ngươi bảo hộ ngươi."
Hà Duyệt lắc đầu, "Chỉ là ra ngoài dạo một chút, phái người đi theo ngược lại sẽ kinh động bá tánh, ta cùng Hương Tuyết đi là được."
Xác thực, nêu Hà Duyệt được binh lính bảo hộ xuất cung vậy còn không bằng ở lại, Phượng Dạ nghĩ nghĩ rồi gật đầu, Hà Duyệt cười thỉnh an rời đi, Phượng Dạ hướng nô tài bên cạnh cho một ánh mắt, nô tài kia thật thông minh rời đi, không cần đoán cũng biết, Phượng Dạ là sai Đặng công công âm thầm phái người bảo hộ Hà Duyệt, mà Hà Duyệt hoàn toàn không biết, đang nhanh chóng trở về Thiên Phượng Cung chuẩn bị.
Sau khi ngồi trên xe ngựa xuất cung, Hà Duyệt liền tìm tới tửu lâu mà Tử Ngọc trọ lại, Hà Duyệt cũng không có lập tức đi vào, rốt cuộc mới xuất cung đã dừng lại nghỉ ngơi làm sao mà được? Vì thế cùng Hương Tuyết ở Bạch Sương Thành dạo một vòng mới đi vào tửu lâu.
Ở tửu lâu, Hà Duyệt tìm một sương phòng ở lầu hai ngồi xuống, gọi hơn mười món ăn, sau khi dùng bữa, Hà Duyệt nói: "Hương Tuyết, dưới lầu có bán hạnh nhân, ngươi đi mua một ít cho ta, đột nhiên muốn ăn cái gì đó chua chua."
Hương Tuyết sau khi xác thực bên dưới có bán mới ra cửa làm việc, mà lúc này Tử Ngọc mới sấn vào, thỉnh an nói: "Chủ tử."
"Tử Ngọc, nói ngắn gọn, ta hôm nay tới đây tìm ngươi là muốn sai ngươi làm một việc."
"Thỉnh chủ tử phân phó."
Hà Duyệt lấy ra một tờ giấy đưa cho Tử Ngọc, "Trên đây là đồ vật mà ta muốn, ngươi đi mua cho ta, càng nhiều càng tốt."
Tử Ngọc mở trang giấy ra, trên mặt giấy viết tên đá lấy lửa, cũng viết địa chỉ, Tử Ngọc tò mò hỏi: "Chủ tử, người muốn làm cái gì?"
"Thứ này sẽ là một loại vũ khí sát thương cực đại, có nó, đám binh lính Thanh Loan Quốc hỗn xược kia nhất định bỏ chạy không còn manh giáp."
Tử Ngọc nghe xong kinh ngạc nói: "Thực sự?"
Hà Duyệt gật đầu, "Ân, Tử Ngọc, việc này ngươi tốt nhất là làm bí mật, Tử Mạch Quốc đối với đá lấy lửa này khống chế rất chặt, không cho phép tự mình buôn bán."
Tử Ngọc gật đầu sau đó cùng Hà Duyệt nói mấy câu mới biến mất, Hương Tuyết trở về hoàn toàn không phát hiện dấu tích của người nào từng đi tới.
Đi dạo thêm một vòng mới hồi cung, Hà Duyệt liền động thủ vẻ nên loại vũ khí mình mới tưởng tượng ra trong đầu, sau đó viết một ít mưu kế hắn biết đến cùng nhau nhét vào một tay nải nhỏ, chuẩn bị lần sau ra ngoài đưa cho Tử Ngọc.
"Chủ tử, Hoàng Thượng tới."
Hà Duyệt thu hồi tay nải, đi ra nội điện, thấy Phượng Dạ đã đứng trước cửa điện liền tiến lên thỉnh an, "Tham kiến Hoàng Thượng."
Phượng Dạ quay đầu lại, nói: "Miễn lễ." Phượng Dạ lấy áo choàng tuyết hồ từ tay Đặng công công đưa khoác lên cho Hà Duyệt, ngay sau đó cười nhạt nói: "Bồi trẫm đi một chút."
Đã qua xuân năm hơn nửa tháng nhưng vườn mai vẫn kiên cường nở rộ, hoàn toàn đem không gian trắng xóa xung quanh nhuộm thành một bức tranh tuyệt đẹp Hà Duyệt mỗi lần thấy những nhánh mai hồng hồng đỏ đỏ không đành lòng nhớ tới câu thơ kinh điển kia. (*Cái câu mà Hà Duyệt ngâm lúc yến tiệc Tử Mạch Quốc đó.)
"A Duyệt, ta có lời muốn nói với ngươi."
Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn Phượng Dạ, Phượng Dạ yên lặng nửa ngày mới mở miệng nói: "Chuyện này ta nửa tháng trước đã biết, chỉ là không biết nên nói với người như thế nào?"
Nửa tháng trước không phải là đêm trước xuân năm sao? Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc xảy ra chiến tranh cũng là thời khắc này, sẽ không phải là.....
Hà Duyệt trừng lớn đôi mắt, Phượng Dạ nghiêm túc nói: "Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc đang đánh nhau."
Khó có thể tin rằng Phượng Dạ sẽ nói thông tin này cho mình, nếu không phải hắn đã sớm biết chuyện này chỉ sợ hôm nay nghe qua Phượng Dạ nói sẽ bị dọa bao nhiêu, nhưng lúc này Hà Duyệt chỉ bị Phượng Dạ nói những lời này làm kinh ngạc một chút sau đó bình tình nhìn qua nơi khác.
Không có kích động chỉ có bình tĩnh, này tuyệt không phải là bản tính của Hà Duyệt, trừ phi...., Phượng Dạ hoảng sợ, "Ngươi....Tần Phong nói cho ngươi rồi?"
"Không, là xuân năm ngày ấy trong lúc vô tình từ vài vị tráng hán nghe được tin tức."
Chuyện này Tử Mạch Quốc cơ hồ mỗi người đều biết, trong khi đàm luận bị Hà Duyệt nghe được cũng không có gì kỳ quái, nhưng Phượng Dạ đối với sự yên tĩnh này của Hà Duyệt lại phi thường bất an. (*Tới lúc buông rồi anh Dạ ơi =((()
Liếc về phía hồng mai, tuyết trắng vẫn rơi, Hà Duyệt cùng Phượng Dạ đối diện nhau, chung quy vẫn là Hà Duyệt mở miệng trước: "Phượng Dạ, ta phải đi rồi."
"Không được!" Phượng Dạ nguyên nhân bởi vì biết Hà Duyệt nhất định sẽ rời đi mới không nói, không nghĩ tới hiện tại sẽ nghe được lời này từ miệng Hà Duyệt, Phượng Dạ thực không cao hứng, "Ngươi có thai, nếu để ngươi đi đến chiến trường, đao thương không mắt, nhỡ như bị thương, ta làm sao có thể..."
"Phượng Dạ, có một số chuyện miễn cưỡng cũng không có ích gì, ngươi hẳn là biết tính tình của ta, ta không muốn đứng ở Tử Mạch Quốc xa xôi nghe được tin tức không tốt, càng không muốn những điều trong ác mộng kia trở thành sự thật, cho nên ta phải rời đi, Phượng Dạ, hy vọng ngươi có thể hiểu cho ta."
"Ngươi..."
Không khí giằng co, không ai nhân nhượng, Phượng Dạ chỉ có thể tức giận phất tay áo rời đi.
Hà Duyệt nhìn Phượng Dạ rời đi, thật mạnh thở dài một hơi sau đó gọi Hương Tuyết trở về Thiên Phượng Cung, tìm được trong tay nải đã chuẩn bị một quyển sách, xem ra chỉ có thể dùng chiêu cuối này rồi.
Chém giết vô tình, mũi đao đẫm máu bay múa xung quanh, một khối thi thể chết không nhắm mắt nằm cạnh một khối thi thể khác, chồng chất lên nhau, tiếng thét gào kinh hãi cùng thanh âm xin tha vang vọng đâu đây, hình ảnh thống khổ giãy giụa bị máu chảy đầm đìa che dấu.
Nơi đây là chỗ nào? Chiến trường? Máu đỏ chảy hòa cùng bùn đất, vòng qua đám thi thể chất đống, thanh đao nhỏ từng giọt từng giọt lệ khí chảy vào một bể máu nhìn vừa đẹp mê đắm lòng người lại làm người khác nhịn không được lạnh run.
Ánh đao lóa mắt vây quanh đám người, chính giữa là một người thân mang giáp lệ hoàng người đầy vết thương, trên tay mang đao, dưới thân cưỡi ngựa, uy vũ phóng ra tứ phía xông thẳng vào phe địch, từng tên từng tên ngã xuống dường như vĩnh viễn không bao giờ đủ.
Không biết là ai đánh lén một đao, ngựa réo lên một tiếng thất thanh, người trên ngựa cũng ngã xuống, một đam người xông tới bao vây, tên thủ lĩnh ánh mắt băng lạnh nhìn người bị bao vây, tàn ác nói: "Ai lấy được đầu Hoàng Đế Huyền Minh Quốc liền có hậu thưởng."
"Nga, sát sát sát!"
Không, chạy mau, Diệc Hiên, không cần.... "Không, Diệc Hiên!"
"Chủ tử." Hương Tuyết vội vàng xông vào nội điện xốc màn lên, cầm khắn lau đi mồ hôi vươn đầy trên mặt Hà Duyệt, nói: "Chủ tử chính là mơ thấy ác mộng?"
Hà Duyệt nhìn nhìn bốn phía, chỗ ở quen thuộc, người quen thuộc, nơi này là Thiên Phượng Cung Tử Mạch Quốc, không phải chiến trường bi thảm, nói cách khác vừa rồi chỉ là ác mộng!
Hà Duyệt ôm chặt thân thể, Hương Tuyết vội lấy một kiện áo choàng khoác lên người Hà Duyệt, giúp Hà Duyệt rót một chén trà, an ủi nói: "Chủ tử chớ sợ, chỉ là ác mộng, không phải sự thật."
Tuy rằng là ác mộng nhưng lại phản phất hình ảnh chân thực vẫn làm Hà Duyệt vô pháp bình tĩnh được, xem xét bầu trời bên ngoài, "Hiện tại mấy giờ?"
"Vừa qua giờ Mẹo."
Nói cách khác chính là năm giờ rồi, Hà Duyệt thật sâu thở ra một hơi, Hương Tuyết nắm lấy chén trà, nói: "Chủ tử ngủ tiếp đi!"
Ngủ, gặp ác mộng như vậy sao có thể ngủ? Hà Duyệt lắc đầu, dựa người vào gối, nói: "Không ngủ, Hương Tuyết, đi gọi Tần tướng quân lại đây ta có chuyện tìm hắn."
"Chủ tử chính là muốn gặp Tần tướng quân sau buổi triều?"
Hà Duyệt gật đầu, Hương Tuyết thỉnh an lĩnh mệnh rời đi, Hà Duyệt vuốt đầu, thầm than, ngày nghĩ nhiều đêm mộng mị, nếu không phải biết được chuyện chiến trường chắc cũng sẽ không gặp cái loại ác mộng này.
Sau khi lâm triều Tần Phong đi vào Thiên Phượng Cung, nhìn thấy Hà Duyệt, đầu tiên là Hà Duyệt cùng Tần Phong nói chuyện một chút sau đó mới hỏi: "Tần Phong, ta vẫn luôn tò mò, các ngươi như thế nào làm được Mã Châu Sơn tuyết lở?" Rốt cuộc muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy nhất định không chỉ vì mang theo nhiều người, chuyện này không khoa học.
Tần Phong cũng không có hoài nghi cái gì liền đáp: "Dùng một loại đá."
"Đá?" Hà Duyệt kinh dị.
"Không sai, Tử Mạch Quốc chúng ta có một loại đã có thể tạo ra hỏa lực, ngày đó chúng ta chính là dùng loại đã này làm kích nổ mới gây ra trận lở tuyết lớn ở Mã Châu Sơn kia."
Thiên a, này không phải là thuốc nổ thiên nhiên sao? Tử Mạch Quốc thế nhưng lại có hàng này, Hà Duyệt sợ ngây người, tim đập gia tốc dò hỏi: "Loại đã này thần kỳ như vậy, nó gọi là gì?"
"Chúng ta xưng hô nó là đá lấy lửa, nghe đồn rằng là thiên thần mang xuống cho chúng ta sinh tồn giữa vùng đất thổ địa thưa thớt này. Đó là thần vật."
Cái gì thần vật, kia phỏng chừng là quặng ni-trát kali a, bất quá trong ấn tượng của hắn họa dược đa phần là làm từ loại quặng này, hơn nữa còn có lưu huỳnh cùng than củi chế tạo ra, bất quá không rõ lắm cái loại đá lấy lửa mà hắn nói có cùng là một không?
Nhưng mặc kệ là có hay không Hà Duyệt biết được tin này cũng rất vui mừng, mỉm cười nói: "Thần vật của các ngươi thật đúng là thần kỳ, bất quá đối với Tử Mạch Quốc mà nói, thổ địa thưa thớt lạnh giá xác thực rất cần đá lấy lửa."
Tần Phong gật đầu sau đó lại nhìn Hà Duyệt hỏi: "Ngươi hôm nay gọi ta tới đây trừ bỏ hỏi về chuyện đá lấy lửa còn muốn dò hỏi về chuyện Lãnh Diệc Hiên đi?"
Tần Phong nói vậy lm Hà Duyệt nhớ ra, hắn đã từng cầu xin Tần Phong nói cho mình biết về tin của Lãnh Diệc Hiên, nếu không phải Tần Phong nhắc tới Hà Duyệt tuyệt đối sẽ quên, hiện tại nhớ ra rồi nhưng hắn không biết có nên hỏi hay không, hơn nữa Tần Phong kia có thể hay không trả lời hắn?
"Vỗn dĩ tin tức này nên là ta nói nhưng ta hy vọng Hoàng Thượng sẽ nói với người."
Là nói đến chiến sự sao? Nguyên lai Phượng Dạ thực sự đã biết, Hà Duyệt cúi đàu trầm mặc, thấy không rõ tướng mạo, Tần Phong giải thích nói: "Việc này gần đây chúng ta mới thu được tình báo, vì để khống chế đại cục có rất nhiều tin tức vô căn cứ được gửi đến bất quá nếu người thực sự muốn biết, ta cũng có thể nói với ngươi."
"Thôi, vẫn là chờ Phượng Dạ nói va ta tốt hơn, miễn cho ngươi khó xử." Nói đến nói đi, còn không phải Phượng Dạ ra lệnh không cho mình biết sao, tuy rằng không quá vừa lòng nhưng nghĩ ở một góc độ khác, Phượng Dạ cũng chỉ không muốn hắn lo lắng mà thôi.
Chung quy chuyện này Tần Phong không có nói, sau khi rời đi, Hà Duyệt thở dài một tiếng, đứng dậy nói: "Chúng ta đi Ngự Thư Phòng."
Hương Tuyết cùng Hà Duyệt đi đến Ngự Thư Phòng, trong Ngự Thư Phòng Phượng Dạ đang cùng triều thần nghị sự, nhìn thấy Hà Duyệt nói liền đình chỉ lời nói, Phượng Dạ nhìn về phía Hà Duyệt, Hà Duyệt tiến vào Ngự Thư Phòng hành lễ nói: "Hoàng Thượng, ta muốn xuất cung đi một lát."
"Xuất cung?"
"Ta...sẽ trở lại, chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Kỳ thật Phượng Dạ không nghĩ nhiều, nhưng Hà Duyệt lại trước một bước hứa hẹn với mình, Phượng Dạ rõ ràng, Hà Duyệt nếu đã mở miệng đảm bảo như vậy nhất định sẽ trở về, liền cười nói: "Trẫm phái vài ngươi bảo hộ ngươi."
Hà Duyệt lắc đầu, "Chỉ là ra ngoài dạo một chút, phái người đi theo ngược lại sẽ kinh động bá tánh, ta cùng Hương Tuyết đi là được."
Xác thực, nêu Hà Duyệt được binh lính bảo hộ xuất cung vậy còn không bằng ở lại, Phượng Dạ nghĩ nghĩ rồi gật đầu, Hà Duyệt cười thỉnh an rời đi, Phượng Dạ hướng nô tài bên cạnh cho một ánh mắt, nô tài kia thật thông minh rời đi, không cần đoán cũng biết, Phượng Dạ là sai Đặng công công âm thầm phái người bảo hộ Hà Duyệt, mà Hà Duyệt hoàn toàn không biết, đang nhanh chóng trở về Thiên Phượng Cung chuẩn bị.
Sau khi ngồi trên xe ngựa xuất cung, Hà Duyệt liền tìm tới tửu lâu mà Tử Ngọc trọ lại, Hà Duyệt cũng không có lập tức đi vào, rốt cuộc mới xuất cung đã dừng lại nghỉ ngơi làm sao mà được? Vì thế cùng Hương Tuyết ở Bạch Sương Thành dạo một vòng mới đi vào tửu lâu.
Ở tửu lâu, Hà Duyệt tìm một sương phòng ở lầu hai ngồi xuống, gọi hơn mười món ăn, sau khi dùng bữa, Hà Duyệt nói: "Hương Tuyết, dưới lầu có bán hạnh nhân, ngươi đi mua một ít cho ta, đột nhiên muốn ăn cái gì đó chua chua."
Hương Tuyết sau khi xác thực bên dưới có bán mới ra cửa làm việc, mà lúc này Tử Ngọc mới sấn vào, thỉnh an nói: "Chủ tử."
"Tử Ngọc, nói ngắn gọn, ta hôm nay tới đây tìm ngươi là muốn sai ngươi làm một việc."
"Thỉnh chủ tử phân phó."
Hà Duyệt lấy ra một tờ giấy đưa cho Tử Ngọc, "Trên đây là đồ vật mà ta muốn, ngươi đi mua cho ta, càng nhiều càng tốt."
Tử Ngọc mở trang giấy ra, trên mặt giấy viết tên đá lấy lửa, cũng viết địa chỉ, Tử Ngọc tò mò hỏi: "Chủ tử, người muốn làm cái gì?"
"Thứ này sẽ là một loại vũ khí sát thương cực đại, có nó, đám binh lính Thanh Loan Quốc hỗn xược kia nhất định bỏ chạy không còn manh giáp."
Tử Ngọc nghe xong kinh ngạc nói: "Thực sự?"
Hà Duyệt gật đầu, "Ân, Tử Ngọc, việc này ngươi tốt nhất là làm bí mật, Tử Mạch Quốc đối với đá lấy lửa này khống chế rất chặt, không cho phép tự mình buôn bán."
Tử Ngọc gật đầu sau đó cùng Hà Duyệt nói mấy câu mới biến mất, Hương Tuyết trở về hoàn toàn không phát hiện dấu tích của người nào từng đi tới.
Đi dạo thêm một vòng mới hồi cung, Hà Duyệt liền động thủ vẻ nên loại vũ khí mình mới tưởng tượng ra trong đầu, sau đó viết một ít mưu kế hắn biết đến cùng nhau nhét vào một tay nải nhỏ, chuẩn bị lần sau ra ngoài đưa cho Tử Ngọc.
"Chủ tử, Hoàng Thượng tới."
Hà Duyệt thu hồi tay nải, đi ra nội điện, thấy Phượng Dạ đã đứng trước cửa điện liền tiến lên thỉnh an, "Tham kiến Hoàng Thượng."
Phượng Dạ quay đầu lại, nói: "Miễn lễ." Phượng Dạ lấy áo choàng tuyết hồ từ tay Đặng công công đưa khoác lên cho Hà Duyệt, ngay sau đó cười nhạt nói: "Bồi trẫm đi một chút."
Đã qua xuân năm hơn nửa tháng nhưng vườn mai vẫn kiên cường nở rộ, hoàn toàn đem không gian trắng xóa xung quanh nhuộm thành một bức tranh tuyệt đẹp Hà Duyệt mỗi lần thấy những nhánh mai hồng hồng đỏ đỏ không đành lòng nhớ tới câu thơ kinh điển kia. (*Cái câu mà Hà Duyệt ngâm lúc yến tiệc Tử Mạch Quốc đó.)
"A Duyệt, ta có lời muốn nói với ngươi."
Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn Phượng Dạ, Phượng Dạ yên lặng nửa ngày mới mở miệng nói: "Chuyện này ta nửa tháng trước đã biết, chỉ là không biết nên nói với người như thế nào?"
Nửa tháng trước không phải là đêm trước xuân năm sao? Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc xảy ra chiến tranh cũng là thời khắc này, sẽ không phải là.....
Hà Duyệt trừng lớn đôi mắt, Phượng Dạ nghiêm túc nói: "Huyền Minh Quốc cùng Thanh Loan Quốc đang đánh nhau."
Khó có thể tin rằng Phượng Dạ sẽ nói thông tin này cho mình, nếu không phải hắn đã sớm biết chuyện này chỉ sợ hôm nay nghe qua Phượng Dạ nói sẽ bị dọa bao nhiêu, nhưng lúc này Hà Duyệt chỉ bị Phượng Dạ nói những lời này làm kinh ngạc một chút sau đó bình tình nhìn qua nơi khác.
Không có kích động chỉ có bình tĩnh, này tuyệt không phải là bản tính của Hà Duyệt, trừ phi...., Phượng Dạ hoảng sợ, "Ngươi....Tần Phong nói cho ngươi rồi?"
"Không, là xuân năm ngày ấy trong lúc vô tình từ vài vị tráng hán nghe được tin tức."
Chuyện này Tử Mạch Quốc cơ hồ mỗi người đều biết, trong khi đàm luận bị Hà Duyệt nghe được cũng không có gì kỳ quái, nhưng Phượng Dạ đối với sự yên tĩnh này của Hà Duyệt lại phi thường bất an. (*Tới lúc buông rồi anh Dạ ơi =((()
Liếc về phía hồng mai, tuyết trắng vẫn rơi, Hà Duyệt cùng Phượng Dạ đối diện nhau, chung quy vẫn là Hà Duyệt mở miệng trước: "Phượng Dạ, ta phải đi rồi."
"Không được!" Phượng Dạ nguyên nhân bởi vì biết Hà Duyệt nhất định sẽ rời đi mới không nói, không nghĩ tới hiện tại sẽ nghe được lời này từ miệng Hà Duyệt, Phượng Dạ thực không cao hứng, "Ngươi có thai, nếu để ngươi đi đến chiến trường, đao thương không mắt, nhỡ như bị thương, ta làm sao có thể..."
"Phượng Dạ, có một số chuyện miễn cưỡng cũng không có ích gì, ngươi hẳn là biết tính tình của ta, ta không muốn đứng ở Tử Mạch Quốc xa xôi nghe được tin tức không tốt, càng không muốn những điều trong ác mộng kia trở thành sự thật, cho nên ta phải rời đi, Phượng Dạ, hy vọng ngươi có thể hiểu cho ta."
"Ngươi..."
Không khí giằng co, không ai nhân nhượng, Phượng Dạ chỉ có thể tức giận phất tay áo rời đi.
Hà Duyệt nhìn Phượng Dạ rời đi, thật mạnh thở dài một hơi sau đó gọi Hương Tuyết trở về Thiên Phượng Cung, tìm được trong tay nải đã chuẩn bị một quyển sách, xem ra chỉ có thể dùng chiêu cuối này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.