Xuyên Qua Cực Phẩm Sắc Công Chúa
Quyển 1 - Chương 8: Chẳng lẽ nàng không là ma quỷ không được?
Vô Danh
01/04/2014
Thủy Dật Hiên cất bước đi rồi, ta đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Không biết linh hồn của Thủy Băng Thanh công chúa có xuyên đến thời hiện đại? Bạn
trai cũ Chu Vũ Hằng của ta đang làm gì?
“Công chúa, xin mời ngài rửa mặt, đến giờ dùng bữa tối rồi.” Một trận âm thanh dễ nghe của nữ tử cắt đứt suy nghĩ trong đầu ta.
Ta ngẩng đầu. Nhìn thiếp thân nha hoàn Tiểu Đào của ta đang bưng chậu nước, cẩn cẩn dực dực mà quỳ trước giường.
“Bây giờ là tháng mấy?” Ta hỏi một vấn đề cực kì ngu ngốc.
“Hồi bẩm công chúa, bây giờ là tháng 3.” Tiểu Đào trong ánh mắt tựa hồ có điểm sợ hãi.
“Nga, ta biết rồi, ngươi không cần phải quỳ gối nữa, đứng lên đi. Sau này các ngươi không có việc gì thì đừng quỳ gối trước mặt ta, miễn cho đầu gối đỡ đau.” Ta cười hì hì nói. Ta rất biết chăm sóc đi, ta đối với mĩ nhân luôn rất chăm sóc nha. Nếu ta mà là một nam nhân thì không biết có bao nhiêu mỹ nhân say đắm vì ta đây, hắc hắc.
“Tạ công chúa.” Tiểu Đào nơm nớp lo sợ mà đứng lên.
“Ngươi lạnh không?” Ta lại gần xem Tiểu Đào, cư nhiên lạnh run cả rồi, không khỏi thấy có điểm kì quái, không lẽ ta như vậy lại khiến cho người ta sợ hãi hay sao?
“Công chúa xin trở về, nô tỳ không lạnh.” Tiểu Đào cắn cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng ta.
“Nga, nếu ngươi cảm thấy lạnh, thì nên trở về mặc thêm y phục, cẩn thận không là bị nhiễm phong hàn.” Ta một bên rửa mặt, khẽ liếc nhìn khuôn mặt tròn tròn của nha hoàn bên cạnh. “Ngươi tên là gì?”
“Hồi bẩm công chúa, nô tỳ tên là Tiểu Hương.” Cái nữ tử tên là Tiểu Hương này cơ hồ cũng sợ ta, âm thanh có điểm run rẩy.
Buồn bực, chẳng lẽ Thủy Băng Thanh công chúa này vốn là ma quỷ?
“Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Ta thuận miệng hỏi.
“Hồi bẩm công chúa, Tiểu Đào năm nay 16”
“Tiểu Hương năm nay 17”
Hai người cơ hồ trả lời cùng một lúc.
Nhỏ như vậy? Ta khẽ nhăn mày một chút, bằng tuổi này ở hiện đại hẳn là đang học trung học hoặc cao học đây! Nghĩ đến đây, ta đột nhiên phát hiện thân thể này cũng chỉ mới 17 tuổi, không khỏi kích động một trận, xuyên qua vô cớ không chỉ trở nên đẹp hơn mà lại còn trẻ ra những 8 tuổi a, tấm tắc, nhìn ta vừa rồi mới ở trong gương thịt da nộn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn… ha ha ha!
Kỳ thật, ta thất tình lần này cũng không thiệt. Không chỉ nhỏ đi 8 tuổi mà lại còn có một hoàng đế ca ca làm chỗ dựa, lại có nhiều mĩ nam như vậy hàng ngày chờ ta đến sủng thượng, ha ha. Có lời, có lời!
Nhượng cái tên ghê tởm Chu Vũ Hằng kia đi gặp quỷ thôi!
Lòng ta âm thầm nghĩ, chợt thấy buồn bực như bọt biển, tan biến không chút dấu vết.
“Công chúa, xin mời ngài rửa mặt, đến giờ dùng bữa tối rồi.” Một trận âm thanh dễ nghe của nữ tử cắt đứt suy nghĩ trong đầu ta.
Ta ngẩng đầu. Nhìn thiếp thân nha hoàn Tiểu Đào của ta đang bưng chậu nước, cẩn cẩn dực dực mà quỳ trước giường.
“Bây giờ là tháng mấy?” Ta hỏi một vấn đề cực kì ngu ngốc.
“Hồi bẩm công chúa, bây giờ là tháng 3.” Tiểu Đào trong ánh mắt tựa hồ có điểm sợ hãi.
“Nga, ta biết rồi, ngươi không cần phải quỳ gối nữa, đứng lên đi. Sau này các ngươi không có việc gì thì đừng quỳ gối trước mặt ta, miễn cho đầu gối đỡ đau.” Ta cười hì hì nói. Ta rất biết chăm sóc đi, ta đối với mĩ nhân luôn rất chăm sóc nha. Nếu ta mà là một nam nhân thì không biết có bao nhiêu mỹ nhân say đắm vì ta đây, hắc hắc.
“Tạ công chúa.” Tiểu Đào nơm nớp lo sợ mà đứng lên.
“Ngươi lạnh không?” Ta lại gần xem Tiểu Đào, cư nhiên lạnh run cả rồi, không khỏi thấy có điểm kì quái, không lẽ ta như vậy lại khiến cho người ta sợ hãi hay sao?
“Công chúa xin trở về, nô tỳ không lạnh.” Tiểu Đào cắn cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng ta.
“Nga, nếu ngươi cảm thấy lạnh, thì nên trở về mặc thêm y phục, cẩn thận không là bị nhiễm phong hàn.” Ta một bên rửa mặt, khẽ liếc nhìn khuôn mặt tròn tròn của nha hoàn bên cạnh. “Ngươi tên là gì?”
“Hồi bẩm công chúa, nô tỳ tên là Tiểu Hương.” Cái nữ tử tên là Tiểu Hương này cơ hồ cũng sợ ta, âm thanh có điểm run rẩy.
Buồn bực, chẳng lẽ Thủy Băng Thanh công chúa này vốn là ma quỷ?
“Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Ta thuận miệng hỏi.
“Hồi bẩm công chúa, Tiểu Đào năm nay 16”
“Tiểu Hương năm nay 17”
Hai người cơ hồ trả lời cùng một lúc.
Nhỏ như vậy? Ta khẽ nhăn mày một chút, bằng tuổi này ở hiện đại hẳn là đang học trung học hoặc cao học đây! Nghĩ đến đây, ta đột nhiên phát hiện thân thể này cũng chỉ mới 17 tuổi, không khỏi kích động một trận, xuyên qua vô cớ không chỉ trở nên đẹp hơn mà lại còn trẻ ra những 8 tuổi a, tấm tắc, nhìn ta vừa rồi mới ở trong gương thịt da nộn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn… ha ha ha!
Kỳ thật, ta thất tình lần này cũng không thiệt. Không chỉ nhỏ đi 8 tuổi mà lại còn có một hoàng đế ca ca làm chỗ dựa, lại có nhiều mĩ nam như vậy hàng ngày chờ ta đến sủng thượng, ha ha. Có lời, có lời!
Nhượng cái tên ghê tởm Chu Vũ Hằng kia đi gặp quỷ thôi!
Lòng ta âm thầm nghĩ, chợt thấy buồn bực như bọt biển, tan biến không chút dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.