Chương 12:
Hồ Thập Tam
25/05/2024
Mễ Lam dùng sức nuốt từng ngụm nước bọt, rồi nheo mắt lại để nhìn. Hai người trên giường có lẽ đã đổi tư thế nên Mễ Lam nhìn thấy người phụ nữ. Cô ta đang quỳ trên giường, đầu quay về phía Mễ Lam, nên Mễ Lam có thể nhìn rõ mặt cô ta. Mái tóc vàng của người phụ nữ đã ướt đẫm mồ hôi, cô ta dường như đã chiến đấu trong thời gian dài. Trên mặt cô ta trang điểm đậm, lúc này còn bị mồ hôi làm nhòe đi, nhìn có chút đáng sợ nên Mễ Lam chỉ đánh giá ngoại hình của cô ta 60 điểm.
Nam diễn viên xuất sắc nhất trong lòng Mễ Lam vẫn chưa xuất hiện, một lúc sau cô đã được như nguyện thấy người đàn ông nằm trên lưng người phụ nữ. Cô sợ hãi hét lên một tiếng, bởi vì nó căn bản không phải người, mà là dã thú! Nhất cử nhất động của Mễ Lam ngoài cửa đương nhiên không thoát khỏi thính giác nhạy bén của dã thú, lỗ tai nó chuyển động, ánh mắt dừng lại trên cửa, nó phát hiện ngoài cửa có người.
Sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của dã thú, Mễ Lam càng ngạc nhiên trừng lớn hai mắt. Cô sớm nhìn thấy nó, đây là đôi mắt mà điện thoại di động của cô chụp được. Chỉ là lúc đó nó ở trong bóng tối nên di động của cô không chụp được thân thể nó, chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực. Ngay lúc Mễ Lam còn đang ngây người thì bóng thú đó lao tới như tia chớp, Mễ Lam chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã mở ra trước mặt cô.
Dã thú trước mặt Mễ Lam khổng lồ và mạnh mẽ, khi cả bốn chân của nó chạm xuống đất nó cao tới thắt lưng của Mễ Lam. Dã thú thoạt nhìn giống như một con sư tử, nhưng khi bạn nhìn kỹ thì lại giống một con báo, khi bạn nhìn kỹ hơn chính là một trong tứ bất tượng* (*Tứ bất tượng là 4 linh vật bao gồm Long, Lân, Quy và Phụng.). Sư tử mặt dài có bờm bao quanh, báo mặt ngắn không có lông, ai nói cho cô biết con mặt ngắn có bờm bao quanh và cặp sừng ngắn này là quái vật gì? Nhưng nó không cho Mễ Lam có thời gian quan sát nhiều, nó cử động tứ chi mạnh mẽ, vồ nhẹ về phía trước, đôi móng vuốt trông như bánh bao thịt đã đẩy Mễ Lam ngã xuống tấm thảm mềm.
Nó nhe hàm răng sắc nhọn, nhìn Mễ Lam đầy đe dọa, ánh mắt đánh giá cổ cô, như đang do dự muốn cắn đứt hay không. Mễ Lam sợ đến nỗi giá cắm nến tuột khỏi tay. Một trong ba ngọn nến vụt tắt khi trượt ra ngoài, hai ngọn nến còn lại rơi xuống đất, vẫn đang cháy ngoan cường, dưới những ngọn nến là thảm. Dã thú kia lúc này không quan tâm đến việc áp chế Mễ Lam, nó vội vã dùng móng vuốt dập tắt hai ngọn nến. Mễ Lam nhìn nhất cử nhất động của nó, cô luôn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khó nói. Con quái vật này chẳng lẽ được người huấn luyện? Nếu không, làm sao nó có thể thực hiện những động tác khó như dập nến này.
Sau khi dã thú dập tắt ngọn nến, nó nổi giận gầm lên với Mễ Lam khiến màng nhĩ cô đau nhói, theo bản năng lấy tay bịt tai lại. Ở đây động tĩnh lớn như vậy, lại không có người đi ra kiểm tra, Mễ Lam đã biết người ở đây hẳn là đã quen với dã thú này. Mễ Lam đánh giá dã thú trước mặt đang lượn quanh mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, thỉnh thoảng lại hếch mũi lên ngửi ngửi cô. Mặc dù dã thú trông hung dữ, nhưng nó không dễ dàng tấn công cô, điều này khiến Mễ Lam cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ nó là thú cưng được chủ nhân ở đây nuôi dưỡng, nó đã được huấn luyện nghiêm ngặt để không tấn công người, nó đặc biệt thích … người thú giao hợp. Nghĩ đến đây, Mễ Lam không khỏi quýnh. Nhưng cũng đúng, có lẽ chỉ có một con quái vật như thế này trên thế giới và không có thú cái để nó giao phối.
Mễ Lam ngồi trên mặt đất, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chọc giận dã thú sẽ khiến nó lầm tưởng mình gây nguy hiểm, bị khiêu khích dã thú có thể sẽ tấn công kẻ địch. Mễ Lam lúc trước ngủ khỏa thân, nhưng vì tạm thời chạy ra ngoài nên chỉ mặc một chiếc áo ngủ. Lúc này, cô ngã xuống đất, chiếc áo lỏng lỏng lẻo lẻo tuột khỏi vai trái, lộ ra một ngực trắng đầy đặn. Mễ Lam nghĩ đến thói hư tật xấu của dã thú háo sắc này, không dấu vết khép chặt hai chân lại, hơn nữa nhân lúc dã thú không chú ý, nhanh chóng kéo áo choàng bị tuột lên. Đương nhiên, nhất cử nhất động của cô đều không thoát khỏi cặp mắt dã thú, mũi nó phun ra một hơi, tựa hồ rất coi thường hành động của Mễ Lam. Nó vòng quanh Mễ Lam thêm vài vòng nữa, cuối cùng quay vào phòng mà không để ý đến cô nữa, còn dùng cái đuôi dài của noa đóng sầm cửa lại.
Sau khi nó đi, Mễ Lam lập tức ngã quỵ xuống đất. Không có ánh sáng từ trong phòng chiếu ra, bên ngoài lại chìm vào bóng tối. Sau khi nằm tại chỗ một lúc, mượn ánh sáng hắt ra từ khe cửa cô nhặt ba ngọn nến dưới đất, đặt chúng trở lại giá nến bên cạnh. Lúc này, tiếng kêu của người phụ nữ trong phòng đã lại vang lên. Cầm giá nến trong tay, Mễ Lam nhìn hành lang dài tăm tối, cuối cùng cắn răng gõ vang cửa đang đóng chặt. Ngón tay Mễ Lam gõ lên ô cửa phát ra ba tiếng “Đông đông đông ”, rồi cô khe khẽ nuốt nước bọt, hồi hộp lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Tiếng kêu của người phụ nữ đột nhiên dừng lại sau khi Mễ Lam gõ cửa, tiếp đó một tiếng sột soạt vang lên, cánh cửa lại được mở ra. Lần này đứng trước mặt Mễ Lam là người phụ nữ trang điểm, cô ta dựa vào khung cửa không kiên nhẫn hỏi: “ Có chuyện gì?”
Mễ Lam khẽ cau mày, cảm thấy hơi khó chịu với sự vô lý của người phụ nữ này. Cô đưa giá nến trong tay cho người phụ nữ và nói: "Cho tôi mượn hộp diêm được không?"
Người phụ nữ giật lấy giá cắm nến không vui vào phòng châm lửa. Khi cô ta trở lại, ba ngọn nến của Mễ Lam đã được thắp sáng. Cô ta trả lại nến cho Mễ Lam, sau đó đóng sầm cửa lại, lúc gần đi nhìn Mễ Lam với vẻ khinh miệt. Mễ Lam nhíu mày, nhưng nghĩ lại, nửa đêm chạy ra ngoài nhìn trộm, thật sự là không có gì đáng tự hào. Cô tự tát vào mặt mình vài cái, rồi trở về phòng với cây nến trên tay.
Trở lại phòng, Mễ Lam đã không buồn ngủ nữa, cô đang ngồi trên giường tiêu hóa hết những gì vừa nhìn thấy. Chỉ đến khi cô lơ đãng ngước lên nhìn thấy chiếc gương lớn trên bàn trang điểm, cô mới chợt nhận ra. Khó trách lúc trước dã thú nhìn quen quen, không phải đồ trang trí ở đây đều được chạm khắc theo dã thú đó sao. Cô bước đến chiếc gương trang điểm, đưa tay lên chạm vào góc của bức tranh khắc. Hai viên hồng ngọc khảm trên đó chẳng phải cũng chính là đôi mắt đỏ ngầu của con dã thú đó sao, Mễ Lam lại gần hai viên hồng ngọc nhìn kỹ. Lúc này, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện, cặp bảo thạch dưới ánh nến sáng lên một cách kỳ dị, khiến Mễ Lam liên tưởng đến cặp mắt của dã thú, bất giác cô rùng mình một cái, không dám nhìn nữa.
Nam diễn viên xuất sắc nhất trong lòng Mễ Lam vẫn chưa xuất hiện, một lúc sau cô đã được như nguyện thấy người đàn ông nằm trên lưng người phụ nữ. Cô sợ hãi hét lên một tiếng, bởi vì nó căn bản không phải người, mà là dã thú! Nhất cử nhất động của Mễ Lam ngoài cửa đương nhiên không thoát khỏi thính giác nhạy bén của dã thú, lỗ tai nó chuyển động, ánh mắt dừng lại trên cửa, nó phát hiện ngoài cửa có người.
Sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của dã thú, Mễ Lam càng ngạc nhiên trừng lớn hai mắt. Cô sớm nhìn thấy nó, đây là đôi mắt mà điện thoại di động của cô chụp được. Chỉ là lúc đó nó ở trong bóng tối nên di động của cô không chụp được thân thể nó, chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực. Ngay lúc Mễ Lam còn đang ngây người thì bóng thú đó lao tới như tia chớp, Mễ Lam chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã mở ra trước mặt cô.
Dã thú trước mặt Mễ Lam khổng lồ và mạnh mẽ, khi cả bốn chân của nó chạm xuống đất nó cao tới thắt lưng của Mễ Lam. Dã thú thoạt nhìn giống như một con sư tử, nhưng khi bạn nhìn kỹ thì lại giống một con báo, khi bạn nhìn kỹ hơn chính là một trong tứ bất tượng* (*Tứ bất tượng là 4 linh vật bao gồm Long, Lân, Quy và Phụng.). Sư tử mặt dài có bờm bao quanh, báo mặt ngắn không có lông, ai nói cho cô biết con mặt ngắn có bờm bao quanh và cặp sừng ngắn này là quái vật gì? Nhưng nó không cho Mễ Lam có thời gian quan sát nhiều, nó cử động tứ chi mạnh mẽ, vồ nhẹ về phía trước, đôi móng vuốt trông như bánh bao thịt đã đẩy Mễ Lam ngã xuống tấm thảm mềm.
Nó nhe hàm răng sắc nhọn, nhìn Mễ Lam đầy đe dọa, ánh mắt đánh giá cổ cô, như đang do dự muốn cắn đứt hay không. Mễ Lam sợ đến nỗi giá cắm nến tuột khỏi tay. Một trong ba ngọn nến vụt tắt khi trượt ra ngoài, hai ngọn nến còn lại rơi xuống đất, vẫn đang cháy ngoan cường, dưới những ngọn nến là thảm. Dã thú kia lúc này không quan tâm đến việc áp chế Mễ Lam, nó vội vã dùng móng vuốt dập tắt hai ngọn nến. Mễ Lam nhìn nhất cử nhất động của nó, cô luôn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khó nói. Con quái vật này chẳng lẽ được người huấn luyện? Nếu không, làm sao nó có thể thực hiện những động tác khó như dập nến này.
Sau khi dã thú dập tắt ngọn nến, nó nổi giận gầm lên với Mễ Lam khiến màng nhĩ cô đau nhói, theo bản năng lấy tay bịt tai lại. Ở đây động tĩnh lớn như vậy, lại không có người đi ra kiểm tra, Mễ Lam đã biết người ở đây hẳn là đã quen với dã thú này. Mễ Lam đánh giá dã thú trước mặt đang lượn quanh mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, thỉnh thoảng lại hếch mũi lên ngửi ngửi cô. Mặc dù dã thú trông hung dữ, nhưng nó không dễ dàng tấn công cô, điều này khiến Mễ Lam cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ nó là thú cưng được chủ nhân ở đây nuôi dưỡng, nó đã được huấn luyện nghiêm ngặt để không tấn công người, nó đặc biệt thích … người thú giao hợp. Nghĩ đến đây, Mễ Lam không khỏi quýnh. Nhưng cũng đúng, có lẽ chỉ có một con quái vật như thế này trên thế giới và không có thú cái để nó giao phối.
Mễ Lam ngồi trên mặt đất, không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chọc giận dã thú sẽ khiến nó lầm tưởng mình gây nguy hiểm, bị khiêu khích dã thú có thể sẽ tấn công kẻ địch. Mễ Lam lúc trước ngủ khỏa thân, nhưng vì tạm thời chạy ra ngoài nên chỉ mặc một chiếc áo ngủ. Lúc này, cô ngã xuống đất, chiếc áo lỏng lỏng lẻo lẻo tuột khỏi vai trái, lộ ra một ngực trắng đầy đặn. Mễ Lam nghĩ đến thói hư tật xấu của dã thú háo sắc này, không dấu vết khép chặt hai chân lại, hơn nữa nhân lúc dã thú không chú ý, nhanh chóng kéo áo choàng bị tuột lên. Đương nhiên, nhất cử nhất động của cô đều không thoát khỏi cặp mắt dã thú, mũi nó phun ra một hơi, tựa hồ rất coi thường hành động của Mễ Lam. Nó vòng quanh Mễ Lam thêm vài vòng nữa, cuối cùng quay vào phòng mà không để ý đến cô nữa, còn dùng cái đuôi dài của noa đóng sầm cửa lại.
Sau khi nó đi, Mễ Lam lập tức ngã quỵ xuống đất. Không có ánh sáng từ trong phòng chiếu ra, bên ngoài lại chìm vào bóng tối. Sau khi nằm tại chỗ một lúc, mượn ánh sáng hắt ra từ khe cửa cô nhặt ba ngọn nến dưới đất, đặt chúng trở lại giá nến bên cạnh. Lúc này, tiếng kêu của người phụ nữ trong phòng đã lại vang lên. Cầm giá nến trong tay, Mễ Lam nhìn hành lang dài tăm tối, cuối cùng cắn răng gõ vang cửa đang đóng chặt. Ngón tay Mễ Lam gõ lên ô cửa phát ra ba tiếng “Đông đông đông ”, rồi cô khe khẽ nuốt nước bọt, hồi hộp lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Tiếng kêu của người phụ nữ đột nhiên dừng lại sau khi Mễ Lam gõ cửa, tiếp đó một tiếng sột soạt vang lên, cánh cửa lại được mở ra. Lần này đứng trước mặt Mễ Lam là người phụ nữ trang điểm, cô ta dựa vào khung cửa không kiên nhẫn hỏi: “ Có chuyện gì?”
Mễ Lam khẽ cau mày, cảm thấy hơi khó chịu với sự vô lý của người phụ nữ này. Cô đưa giá nến trong tay cho người phụ nữ và nói: "Cho tôi mượn hộp diêm được không?"
Người phụ nữ giật lấy giá cắm nến không vui vào phòng châm lửa. Khi cô ta trở lại, ba ngọn nến của Mễ Lam đã được thắp sáng. Cô ta trả lại nến cho Mễ Lam, sau đó đóng sầm cửa lại, lúc gần đi nhìn Mễ Lam với vẻ khinh miệt. Mễ Lam nhíu mày, nhưng nghĩ lại, nửa đêm chạy ra ngoài nhìn trộm, thật sự là không có gì đáng tự hào. Cô tự tát vào mặt mình vài cái, rồi trở về phòng với cây nến trên tay.
Trở lại phòng, Mễ Lam đã không buồn ngủ nữa, cô đang ngồi trên giường tiêu hóa hết những gì vừa nhìn thấy. Chỉ đến khi cô lơ đãng ngước lên nhìn thấy chiếc gương lớn trên bàn trang điểm, cô mới chợt nhận ra. Khó trách lúc trước dã thú nhìn quen quen, không phải đồ trang trí ở đây đều được chạm khắc theo dã thú đó sao. Cô bước đến chiếc gương trang điểm, đưa tay lên chạm vào góc của bức tranh khắc. Hai viên hồng ngọc khảm trên đó chẳng phải cũng chính là đôi mắt đỏ ngầu của con dã thú đó sao, Mễ Lam lại gần hai viên hồng ngọc nhìn kỹ. Lúc này, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện, cặp bảo thạch dưới ánh nến sáng lên một cách kỳ dị, khiến Mễ Lam liên tưởng đến cặp mắt của dã thú, bất giác cô rùng mình một cái, không dám nhìn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.