Xuyên Qua Đã Bị Đuổi Ra Hào Môn
Chương 1: thực xin lỗi, ta gia phả không có ngươi
Nhất Lộ Phiền Hoa
03/11/2024
"Đừng chạm vào ta."
Nam sinh chẳng buồn nhìn nàng, chỉ lấy khăn giấy cẩn thận lau qua tay nơi nàng đã chạm vào, rồi tùy tiện vứt vào thùng rác, giọng điệu lạnh nhạt.
Bạch Liễm tựa vào gốc cây, trong đầu cứ mãi phát lại cảnh tượng vừa rồi.
Mái tóc ướt đẫm dính chặt vào chiếc cổ tái nhợt, nàng kéo lại chiếc áo gió màu đen, lười biếng ngáp một cái, rồi quay sang lão nhân bên cạnh, đọc dãy số điện thoại.
Lão nhân đẩy kính trên mũi, thấy nàng cuối cùng cũng nhớ được một dãy số, liền lấy điện thoại ra bấm. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, "Chào cậu, xin hỏi có phải là đồng học Tống Mẫn không?"
"Là tôi."
Lão nhân lịch sự nói, "Là thế này, đồng học Bạch Liễm ở khu hồ Minh Thái Sơn Trang không cẩn thận rơi xuống nước, cậu có thể đến đón một chút không?"
Đối phương im lặng một lát, mới nhớ ra cái tên này là ai, giọng điệu kiềm chế nhưng đầy phiền chán: "Đừng gọi cho tôi nữa."
Điện thoại lập tức bị cúp.
Lão nhân sửng sốt, "Cậu ta..."
Bạch Liễm vẫn ngồi trên tảng đá: "Cậu ta? Chính là vị hôn phu của tôi đó."
Rơi xuống nước đáng lẽ phải là bộ dáng tiều tụy, nhưng nàng lại khoanh tay tựa vào gốc cây, trong ánh mắt tối tăm có chút lơ đãng, như thể vừa tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, lười nhác đứng dậy mà chẳng rõ mình đang ở nơi nào, tựa như một con hổ trắng lạc lối.
"Người nhà khác của cô đâu?"
Nàng suy nghĩ một chút: "Bận tổ chức tiệc sinh nhật cho con riêng của người tình bên ngoài rồi."
Lão nhân nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của nữ sinh, nhất thời chẳng biết phải an ủi thế nào.
"Không sao đâu," Bạch Liễm ngả đầu, khẽ cười: "Cảm ơn ông đã cứu tôi, tôi ngồi thêm chút nữa thôi."
Lão nhân còn công việc phải làm, cứu Bạch Liễm rơi xuống nước chỉ là trùng hợp. Ông từng nghĩ cô gái này sẽ không muốn sống nữa, chẳng ngờ tim ngừng đập hai phút rồi nàng lại tỉnh, mà cũng chẳng có ý định t·ự s·át gì.
"Đừng ngồi lâu quá, dễ bị cảm." Ông để lại số điện thoại cho Bạch Liễm, nhìn thêm một lần chiếc áo gió đen trên người nàng, rồi vội vàng đi đón chuyến bay.
Bạch Liễm thu lại tờ giấy, dõi theo bóng ông khuất xa.
Nàng đứng tại chỗ thêm một hồi lâu, sau đó kéo lại bộ trang phục độc đáo trên người, lại ngồi xuống tảng đá, chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay nhẹ nâng cằm.
Thân thể này cũng tên Bạch Liễm.
Nàng nhìn vào mặt hồ, thấy hình ảnh phản chiếu có khuôn mặt giống y như mình.
Hai năm trước, mẹ của nguyên chủ phát hiện chồng không chỉ có tình nhân bên ngoài mà còn có hai đứa con riêng, liền dứt khoát ly hôn, cũng không tranh giành quyền nuôi con, tiêu sái rời đi.
Nam sinh chẳng buồn nhìn nàng, chỉ lấy khăn giấy cẩn thận lau qua tay nơi nàng đã chạm vào, rồi tùy tiện vứt vào thùng rác, giọng điệu lạnh nhạt.
Bạch Liễm tựa vào gốc cây, trong đầu cứ mãi phát lại cảnh tượng vừa rồi.
Mái tóc ướt đẫm dính chặt vào chiếc cổ tái nhợt, nàng kéo lại chiếc áo gió màu đen, lười biếng ngáp một cái, rồi quay sang lão nhân bên cạnh, đọc dãy số điện thoại.
Lão nhân đẩy kính trên mũi, thấy nàng cuối cùng cũng nhớ được một dãy số, liền lấy điện thoại ra bấm. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, "Chào cậu, xin hỏi có phải là đồng học Tống Mẫn không?"
"Là tôi."
Lão nhân lịch sự nói, "Là thế này, đồng học Bạch Liễm ở khu hồ Minh Thái Sơn Trang không cẩn thận rơi xuống nước, cậu có thể đến đón một chút không?"
Đối phương im lặng một lát, mới nhớ ra cái tên này là ai, giọng điệu kiềm chế nhưng đầy phiền chán: "Đừng gọi cho tôi nữa."
Điện thoại lập tức bị cúp.
Lão nhân sửng sốt, "Cậu ta..."
Bạch Liễm vẫn ngồi trên tảng đá: "Cậu ta? Chính là vị hôn phu của tôi đó."
Rơi xuống nước đáng lẽ phải là bộ dáng tiều tụy, nhưng nàng lại khoanh tay tựa vào gốc cây, trong ánh mắt tối tăm có chút lơ đãng, như thể vừa tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, lười nhác đứng dậy mà chẳng rõ mình đang ở nơi nào, tựa như một con hổ trắng lạc lối.
"Người nhà khác của cô đâu?"
Nàng suy nghĩ một chút: "Bận tổ chức tiệc sinh nhật cho con riêng của người tình bên ngoài rồi."
Lão nhân nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của nữ sinh, nhất thời chẳng biết phải an ủi thế nào.
"Không sao đâu," Bạch Liễm ngả đầu, khẽ cười: "Cảm ơn ông đã cứu tôi, tôi ngồi thêm chút nữa thôi."
Lão nhân còn công việc phải làm, cứu Bạch Liễm rơi xuống nước chỉ là trùng hợp. Ông từng nghĩ cô gái này sẽ không muốn sống nữa, chẳng ngờ tim ngừng đập hai phút rồi nàng lại tỉnh, mà cũng chẳng có ý định t·ự s·át gì.
"Đừng ngồi lâu quá, dễ bị cảm." Ông để lại số điện thoại cho Bạch Liễm, nhìn thêm một lần chiếc áo gió đen trên người nàng, rồi vội vàng đi đón chuyến bay.
Bạch Liễm thu lại tờ giấy, dõi theo bóng ông khuất xa.
Nàng đứng tại chỗ thêm một hồi lâu, sau đó kéo lại bộ trang phục độc đáo trên người, lại ngồi xuống tảng đá, chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay nhẹ nâng cằm.
Thân thể này cũng tên Bạch Liễm.
Nàng nhìn vào mặt hồ, thấy hình ảnh phản chiếu có khuôn mặt giống y như mình.
Hai năm trước, mẹ của nguyên chủ phát hiện chồng không chỉ có tình nhân bên ngoài mà còn có hai đứa con riêng, liền dứt khoát ly hôn, cũng không tranh giành quyền nuôi con, tiêu sái rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.