Chương 14
75D
26/04/2017
CHƯƠNG 14
A cha Đại Thành đương nhiên là biết chút chuyện ấy của nhà Thạch Khang Toàn, Thạch Chiêu Phúc đến một lần cũng là không dễ gì. Người ta là người một nhà khẳng định muốn nói chút chuyện với nhau, ông cũng không tiện lưu lại đây, bèn nói: “Vậy thôi, người một nhà các ngươi sum họp cùng nhau vui vẻ, ta trở về trước đây.”
Nghiêm Thu cũng không khách sáo mà nói lưu ông lại, tiễn a cha Đại Thành ra cửa.
“Hoài Sơn ngươi trò chuyện cùng Chiêu Phúc, ta đi nấu cơm, hôm nay chúng ta ăn cơm sớm một chút.” Nghiêm Thu vén tay áo đi vào bếp.
“Được.” Thạch Hoài Sơn đáp ứng, vẫy gọi Thạch Chiêu Phúc lên kháng ngồi.
Thạch Chiêu Phúc ngồi trên kháng, đánh giá căn phòng. Cậu trước kia cũng đã tới qua vài lần, trong phòng sắp xếp khác hẳn. Nào giống hiện tại sạch sẽ gọn gàng như vậy, Quân ca này của cậu thật đúng là tài giỏi.
“Gần đây trôi qua như thế nào?” Thạch Hoài Sơn hỏi.
Thạch Chiêu Phúc nói: “Tạm được, mỗi ngày theo a phụ xuống ruộng xem xét, cũng không có chuyện gì.”
“Tề quân Thạch Khang Toàn lấy sau này, đối với đệ vẫn tốt chứ?” Thạch Hoài Sơn vừa nhắc tới Thạch Khang Toàn, trong lòng liền giận không nhịn được.
Sau khi a cha hắn mất được hai năm, Thạch Khang Toàn đã lấy tiếp một tề quân mới về, cũng là xem mắt từ Đỗ gia thôn. Khi đó, Thạch Khang Toàn đánh chửi hắn, vị tề quân mới kia chỉ mắt lạnh mà nhìn. Nhưng đối với Chiêu Phúc coi như tốt, có thể cũng vì vài năm đó ông ta chưa mang thai hài tử. Sau rốt cục có nhi tử, Thạch Hoài Sơn cảm thấy ông ta đối Chiêu Phúc cũng không tốt như vậy nữa, có chút đồ ăn ngon liền giấu đi cho nhi tử mình ăn.
Khi đó Thạch Hoài Sơn tuy rằng chưa lớn, lại thấy mà hiểu rõ.
Lúc hắn bỏ đi có nghĩ qua mang Chiêu Phúc cùng đi, nhưng bản thân hắn cũng không biết mình phải đi đâu, có thể bị nguy hiểm hay không, nào dám lôi kéo Chiêu Phúc mạo hiểm. Ở nhà, Thạch Khang Toàn ít nhất có thể cho cậu một bữa cơm ăn.
“Không thể nói rõ có tốt hay không, có a phụ ở bên cạnh thì cũng xem như tạm được.” Thạch Chiêu Phúc bĩu môi, lại nói: “Nhưng mà, đệ nghe ông ta nói cùng a phụ năm tới sẽ cho đệ xem mắt tiểu ca nhi.”
“Sang năm đệ mới 15, sao phải cần xem mắt tiểu ca nhi rồi?” Các hộ nông ở thôn quê, hán tử thông thường 17, 18 tuổi mới xem mắt tiểu ca nhi, nhìn trúng sẽ đính hôn trước, tiếp đó chuẩn bị nửa năm hay một năm mới kết hôn. Đương nhiên, dạng như hắn cùng Nghiêm Thu thì lại khác. Dù sao mua người từ trong tay người môi giới cùng với xem mắt một cách đàng hoàng là không giống nhau.
Thạch Chiêu Phúc do do dự dự nói: “Đệ xem chừng là muốn đệ kết hôn sớm một chút, để dễ phân gia.”
Thạch Hoài Sơn vừa nghe lời này, vỗ mạnh xuống kháng, “Cái gì?! Vậy Thạch Khang Toàn đâu? Ông ta đồng ý?”
“Không biết, đệ là nghe lén bọn họ nói chuyện mới nghe được, nghe không quá rõ, dù sao cũng không nghe thấy a phụ phản đối.” Thạch Chiêu Phúc rất đau lòng, cậu không giống Thạch Hoài Sơn, cậu là do Thạch Khang Toàn nuôi lớn, lúc nhỏ khi chưa có kế a cha này thì Thạch Khang Toàn thực sự cưng chìu cậu, hai phụ tử vốn có tình cảm khá sâu, chẳng qua sau này Thạch Khang Toàn có thêm tiểu nhi tử, mới từ từ đối với cậu dần lạnh nhạt. “Kế a cha lại có thai, a phụ hiện tại cái gì cũng nghe hắn ta.”
Nghe đến đây Thạch Hoài Sơn xem như đã hiểu rõ, “Khó trách sao lại vội vàng muốn phân gia như vậy!”
Mặt Thạch Chiêu Phúc tràn đầy thắc mắc nhìn Thạch Hoài Sơn, cậu vẫn không hiểu lắm.
Thạch Hoài Sơn nói: “Tề quân sau của Thạch Khang Toàn, nếu bây giờ sinh ca nhi, sau này phân gia, sẽ không có phần của ca nhi đó. Khi đó gia sản dĩ nhiên là chia đều cho đệ cùng nhi tử ông ta mỗi người một phần ba. Nhưng nếu ông ta bây giờ phân, Thạch Khang Toàn tự nhiên phải lưu cho đứa con chưa sinh ra này một phần. Gia sản phân cho đệ sẽ thiếu một phần, nhà Thạch Khang Toàn có 12 mẫu đất, như vậy nếu đệ may mắn có thể sẽ có được 3 mẫu đất. Đợi khi đã phân gia xong, hài tử ông ta sinh cho dù là ca nhi, lúc đó cũng sẽ không lại đi phân gia một lần nữa. Phần còn lại này không phải tất cả đều là của nhi tử ông ta sao?”
Thạch Chiêu Phúc cũng hiểu được một chút, “Này, chỉ kém có một mẫu, ông ta tính toán với đệ như vậy sao?”
“Đối với đệ mà nói chỉ kém một mẫu, đối với nhi tử của ông ta thì không phải vậy. Nếu ông ta lần này sinh nhi tử cũng thôi, nếu là ca nhi, vậy nhi tử ông ta quay đầu lại có thể lấy được ít nhất 6 mẫu. Hơn nữa từ nay về sau nhi tử ông ta khẳng định sẽ ở cùng Thạch Khang Toàn, trừ 3 mẫu đệ lấy được này, còn lại sớm muộn gì tất cả đều là của nhi tử hắn.”
Thạch Chiêu Phúc nghe Thạch Hoài Sơn phân tích xong, cảm thấy thật đúng là có chuyện như vậy. Trong lòng lại càng không dễ chịu, cậu đối với Thạch Khang Toàn còn có chút chờ mong, dù sao cũng là a phụ từng thương yêu cậu. Cho dù là kế a cha này, cùng nhau sống nhiều năm như vậy, cũng không thể nói một chút tình cảm cũng không có.
Thạch Hoài Sơn lại nói: “Cũng không phải chỉ có chuyện ruộng đất. Nhà cửa, tiền bạc của Thạch gia, những cái này không phải cũng được chia sao? Cái này nhiều một phần, cái kia nhiều một phần, như vậy tính ra sẽ không ít đâu.”
“Ca, vậy đệ nên làm sao đây? Đệ không muốn sớm như vậy đã kết hôn, đệ cũng muốn giống như ca, từ bên ngoài tìm một tề quân hợp ý mình về.” Hồi nãy thấy Quân ca, cậu đã cảm thấy đại ca thật tinh mắt, Quân ca bộ dáng đẹp, người cũng tốt, cậu sau này cũng phải tìm một tiểu ca nhi như vậy.
“Đệ trước tiên đừng gấp, chờ ta tính toán lại xem. Tệ nhất cùng lắm là phân gia, theo ta như vậy càng tốt, phân gia xong, đệ ở cùng với ta.” Thạch Hoài Sơn thật ra là ước gì Thạch Chiêu Phúc phân gia cùng cái nhà kia.
Thạch Chiêu Phúc bây giờ đối với a phụ cậu càng ngày càng thất vọng, a phụ cậu đã lớn tuổi như vậy, sao lại không biết kế a cha có ý đồ gì? Nhưng đến giờ vẫn không có phản đối. Sao lại không làm lòng cậu nguội lạnh! “Ở riêng đệ không sợ, 3 mẫu hay 4 mẫu đất cũng không chênh lệch gì, đủ đệ sống. Đệ chỉ không muốn kết hôn.”
Thạch Chiêu Phúc 8 tuổi đã cùng Thạch Khang Toàn xuống ruộng làm việc, tuy tính cách hơi thẹn thùng một chút, nhưng làm việc đồng áng trồng trọt cũng rất lão luyện, tự nuôi sống mình tuyệt đối không thành vấn đề.
Thạch Hoài Sơn nhất thời cũng không có biện pháp gì, Chiêu Phúc không giống hắn, có thể làm căng tuyệt tình với Thạch Khang Toàn. Chiêu Phúc nếu làm chút gì đó quá giới hạn, lời bàn tán của người trong thôn có thể dìm chết cậu, “Ta hiểu rồi, yên tâm, ca khẳng định giúp đệ.”
Thạch Chiêu Phúc được đại ca cam đoan, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lúc này mới thấy có chỗ dựa[1].
Anh em hai người lại nói chút chuyện khác, chủ yếu là Thạch Chiêu Phúc hỏi Thạch Hoài Sơn chuyện đi săn, cậu đặc biệt hướng về chủ đề này, muốn nhờ Thạch Hoài Sơn dạy kỹ năng cho cậu.
Nghiêm Thu bỏ sức làm bốn món ăn, bởi vì nguyên liệu nấu ăn quá ít, có tay nghề cũng không biểu hiện được.
Bốn món ăn, một đĩa thịt hầm cách thủy, một đĩa rau dại xào thịt, một đĩa rau dại xào tỏi băm, một đĩa gỏi cải trắng thái sợi, hoàn toàn là gom góp các món trong nhà lại mà làm ra.
Món chính lại nấu cơm hoàng bạch, Nghiêm Thu nghĩ tám phần Chiêu Phúc cũng đã lâu chưa được ăn qua cơm, lúc này dù thế nào đi nữa cũng phải để cậu nếm thử.
“Hoài Sơn, mang bàn nhỏ ra a, đồ ăn sẽ có liền.” Nghiêm Thu ở trong phòng bếp hô một tiếng.
“Ai!” Thạch Hoài Sơn trả lời một tiếng dứt khoát, liền đem cái bàn nhỏ ở trên mặt đất bỏ lên kháng. Rồi nói với Chiêu Phúc: “Đệ ngồi đây trước, ta giúp Quân ca đệ bưng thức ăn lên.”
Thạch Chiêu Phúc lăng lăng gật đầu, nghĩ thầm, ca cậu đối Quân ca thật sự rất tốt. Cho dù là a phụ nghe lời kế a cha như vậy, cũng sẽ không giúp ông ta làm chút việc này.
Đồ ăn đều đã được mang lên bàn, tỏa mùi thơm.
Thạch Chiêu Phúc nuốt nuốt nước miếng, thật không dám động đũa gắp, “Này sao so với năm mới còn phong phú hơn.”
Nghiêm Thu cười nói: “Thật vất vả sum họp một lần, phải làm phong phú chút chứ.” Vừa nói vừa gắp cho Thạch Chiêu Phúc một miếng thịt, “Nhân lúc còn nóng ăn đi, ở nhà anh đệ thì đừng khách khí a. Ở đây cũng giống như nhà của đệ vậy.”
Thạch Hoài Sơn cũng nói : “Ân, Quân ca đệ nói rất đúng. Trong nhà chúng ta thịt nhiều lắm, đệ lúc nào muốn ăn cứ qua đây, để Quân ca đệ làm cho.”
Thiếu niên mới lớn, đang ở giai đoạn ăn nhiều uống nhiều, Thạch Chiêu Phúc thấy thịt đã sớm thèm không nhịn được. Nghe anh cậu cùng Nghiêm Thu vừa nói như thế, cũng chẳng quan tâm khách khí nữa, lập tức mở rộng dạ dày ra sức ăn.
[1] Tiếng hán: “主心骨”,ai biết nghĩa chính xác chỉ ta với. Ta cũng đoán ý rồi edit thui >. Đăng bởi: admin
A cha Đại Thành đương nhiên là biết chút chuyện ấy của nhà Thạch Khang Toàn, Thạch Chiêu Phúc đến một lần cũng là không dễ gì. Người ta là người một nhà khẳng định muốn nói chút chuyện với nhau, ông cũng không tiện lưu lại đây, bèn nói: “Vậy thôi, người một nhà các ngươi sum họp cùng nhau vui vẻ, ta trở về trước đây.”
Nghiêm Thu cũng không khách sáo mà nói lưu ông lại, tiễn a cha Đại Thành ra cửa.
“Hoài Sơn ngươi trò chuyện cùng Chiêu Phúc, ta đi nấu cơm, hôm nay chúng ta ăn cơm sớm một chút.” Nghiêm Thu vén tay áo đi vào bếp.
“Được.” Thạch Hoài Sơn đáp ứng, vẫy gọi Thạch Chiêu Phúc lên kháng ngồi.
Thạch Chiêu Phúc ngồi trên kháng, đánh giá căn phòng. Cậu trước kia cũng đã tới qua vài lần, trong phòng sắp xếp khác hẳn. Nào giống hiện tại sạch sẽ gọn gàng như vậy, Quân ca này của cậu thật đúng là tài giỏi.
“Gần đây trôi qua như thế nào?” Thạch Hoài Sơn hỏi.
Thạch Chiêu Phúc nói: “Tạm được, mỗi ngày theo a phụ xuống ruộng xem xét, cũng không có chuyện gì.”
“Tề quân Thạch Khang Toàn lấy sau này, đối với đệ vẫn tốt chứ?” Thạch Hoài Sơn vừa nhắc tới Thạch Khang Toàn, trong lòng liền giận không nhịn được.
Sau khi a cha hắn mất được hai năm, Thạch Khang Toàn đã lấy tiếp một tề quân mới về, cũng là xem mắt từ Đỗ gia thôn. Khi đó, Thạch Khang Toàn đánh chửi hắn, vị tề quân mới kia chỉ mắt lạnh mà nhìn. Nhưng đối với Chiêu Phúc coi như tốt, có thể cũng vì vài năm đó ông ta chưa mang thai hài tử. Sau rốt cục có nhi tử, Thạch Hoài Sơn cảm thấy ông ta đối Chiêu Phúc cũng không tốt như vậy nữa, có chút đồ ăn ngon liền giấu đi cho nhi tử mình ăn.
Khi đó Thạch Hoài Sơn tuy rằng chưa lớn, lại thấy mà hiểu rõ.
Lúc hắn bỏ đi có nghĩ qua mang Chiêu Phúc cùng đi, nhưng bản thân hắn cũng không biết mình phải đi đâu, có thể bị nguy hiểm hay không, nào dám lôi kéo Chiêu Phúc mạo hiểm. Ở nhà, Thạch Khang Toàn ít nhất có thể cho cậu một bữa cơm ăn.
“Không thể nói rõ có tốt hay không, có a phụ ở bên cạnh thì cũng xem như tạm được.” Thạch Chiêu Phúc bĩu môi, lại nói: “Nhưng mà, đệ nghe ông ta nói cùng a phụ năm tới sẽ cho đệ xem mắt tiểu ca nhi.”
“Sang năm đệ mới 15, sao phải cần xem mắt tiểu ca nhi rồi?” Các hộ nông ở thôn quê, hán tử thông thường 17, 18 tuổi mới xem mắt tiểu ca nhi, nhìn trúng sẽ đính hôn trước, tiếp đó chuẩn bị nửa năm hay một năm mới kết hôn. Đương nhiên, dạng như hắn cùng Nghiêm Thu thì lại khác. Dù sao mua người từ trong tay người môi giới cùng với xem mắt một cách đàng hoàng là không giống nhau.
Thạch Chiêu Phúc do do dự dự nói: “Đệ xem chừng là muốn đệ kết hôn sớm một chút, để dễ phân gia.”
Thạch Hoài Sơn vừa nghe lời này, vỗ mạnh xuống kháng, “Cái gì?! Vậy Thạch Khang Toàn đâu? Ông ta đồng ý?”
“Không biết, đệ là nghe lén bọn họ nói chuyện mới nghe được, nghe không quá rõ, dù sao cũng không nghe thấy a phụ phản đối.” Thạch Chiêu Phúc rất đau lòng, cậu không giống Thạch Hoài Sơn, cậu là do Thạch Khang Toàn nuôi lớn, lúc nhỏ khi chưa có kế a cha này thì Thạch Khang Toàn thực sự cưng chìu cậu, hai phụ tử vốn có tình cảm khá sâu, chẳng qua sau này Thạch Khang Toàn có thêm tiểu nhi tử, mới từ từ đối với cậu dần lạnh nhạt. “Kế a cha lại có thai, a phụ hiện tại cái gì cũng nghe hắn ta.”
Nghe đến đây Thạch Hoài Sơn xem như đã hiểu rõ, “Khó trách sao lại vội vàng muốn phân gia như vậy!”
Mặt Thạch Chiêu Phúc tràn đầy thắc mắc nhìn Thạch Hoài Sơn, cậu vẫn không hiểu lắm.
Thạch Hoài Sơn nói: “Tề quân sau của Thạch Khang Toàn, nếu bây giờ sinh ca nhi, sau này phân gia, sẽ không có phần của ca nhi đó. Khi đó gia sản dĩ nhiên là chia đều cho đệ cùng nhi tử ông ta mỗi người một phần ba. Nhưng nếu ông ta bây giờ phân, Thạch Khang Toàn tự nhiên phải lưu cho đứa con chưa sinh ra này một phần. Gia sản phân cho đệ sẽ thiếu một phần, nhà Thạch Khang Toàn có 12 mẫu đất, như vậy nếu đệ may mắn có thể sẽ có được 3 mẫu đất. Đợi khi đã phân gia xong, hài tử ông ta sinh cho dù là ca nhi, lúc đó cũng sẽ không lại đi phân gia một lần nữa. Phần còn lại này không phải tất cả đều là của nhi tử ông ta sao?”
Thạch Chiêu Phúc cũng hiểu được một chút, “Này, chỉ kém có một mẫu, ông ta tính toán với đệ như vậy sao?”
“Đối với đệ mà nói chỉ kém một mẫu, đối với nhi tử của ông ta thì không phải vậy. Nếu ông ta lần này sinh nhi tử cũng thôi, nếu là ca nhi, vậy nhi tử ông ta quay đầu lại có thể lấy được ít nhất 6 mẫu. Hơn nữa từ nay về sau nhi tử ông ta khẳng định sẽ ở cùng Thạch Khang Toàn, trừ 3 mẫu đệ lấy được này, còn lại sớm muộn gì tất cả đều là của nhi tử hắn.”
Thạch Chiêu Phúc nghe Thạch Hoài Sơn phân tích xong, cảm thấy thật đúng là có chuyện như vậy. Trong lòng lại càng không dễ chịu, cậu đối với Thạch Khang Toàn còn có chút chờ mong, dù sao cũng là a phụ từng thương yêu cậu. Cho dù là kế a cha này, cùng nhau sống nhiều năm như vậy, cũng không thể nói một chút tình cảm cũng không có.
Thạch Hoài Sơn lại nói: “Cũng không phải chỉ có chuyện ruộng đất. Nhà cửa, tiền bạc của Thạch gia, những cái này không phải cũng được chia sao? Cái này nhiều một phần, cái kia nhiều một phần, như vậy tính ra sẽ không ít đâu.”
“Ca, vậy đệ nên làm sao đây? Đệ không muốn sớm như vậy đã kết hôn, đệ cũng muốn giống như ca, từ bên ngoài tìm một tề quân hợp ý mình về.” Hồi nãy thấy Quân ca, cậu đã cảm thấy đại ca thật tinh mắt, Quân ca bộ dáng đẹp, người cũng tốt, cậu sau này cũng phải tìm một tiểu ca nhi như vậy.
“Đệ trước tiên đừng gấp, chờ ta tính toán lại xem. Tệ nhất cùng lắm là phân gia, theo ta như vậy càng tốt, phân gia xong, đệ ở cùng với ta.” Thạch Hoài Sơn thật ra là ước gì Thạch Chiêu Phúc phân gia cùng cái nhà kia.
Thạch Chiêu Phúc bây giờ đối với a phụ cậu càng ngày càng thất vọng, a phụ cậu đã lớn tuổi như vậy, sao lại không biết kế a cha có ý đồ gì? Nhưng đến giờ vẫn không có phản đối. Sao lại không làm lòng cậu nguội lạnh! “Ở riêng đệ không sợ, 3 mẫu hay 4 mẫu đất cũng không chênh lệch gì, đủ đệ sống. Đệ chỉ không muốn kết hôn.”
Thạch Chiêu Phúc 8 tuổi đã cùng Thạch Khang Toàn xuống ruộng làm việc, tuy tính cách hơi thẹn thùng một chút, nhưng làm việc đồng áng trồng trọt cũng rất lão luyện, tự nuôi sống mình tuyệt đối không thành vấn đề.
Thạch Hoài Sơn nhất thời cũng không có biện pháp gì, Chiêu Phúc không giống hắn, có thể làm căng tuyệt tình với Thạch Khang Toàn. Chiêu Phúc nếu làm chút gì đó quá giới hạn, lời bàn tán của người trong thôn có thể dìm chết cậu, “Ta hiểu rồi, yên tâm, ca khẳng định giúp đệ.”
Thạch Chiêu Phúc được đại ca cam đoan, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lúc này mới thấy có chỗ dựa[1].
Anh em hai người lại nói chút chuyện khác, chủ yếu là Thạch Chiêu Phúc hỏi Thạch Hoài Sơn chuyện đi săn, cậu đặc biệt hướng về chủ đề này, muốn nhờ Thạch Hoài Sơn dạy kỹ năng cho cậu.
Nghiêm Thu bỏ sức làm bốn món ăn, bởi vì nguyên liệu nấu ăn quá ít, có tay nghề cũng không biểu hiện được.
Bốn món ăn, một đĩa thịt hầm cách thủy, một đĩa rau dại xào thịt, một đĩa rau dại xào tỏi băm, một đĩa gỏi cải trắng thái sợi, hoàn toàn là gom góp các món trong nhà lại mà làm ra.
Món chính lại nấu cơm hoàng bạch, Nghiêm Thu nghĩ tám phần Chiêu Phúc cũng đã lâu chưa được ăn qua cơm, lúc này dù thế nào đi nữa cũng phải để cậu nếm thử.
“Hoài Sơn, mang bàn nhỏ ra a, đồ ăn sẽ có liền.” Nghiêm Thu ở trong phòng bếp hô một tiếng.
“Ai!” Thạch Hoài Sơn trả lời một tiếng dứt khoát, liền đem cái bàn nhỏ ở trên mặt đất bỏ lên kháng. Rồi nói với Chiêu Phúc: “Đệ ngồi đây trước, ta giúp Quân ca đệ bưng thức ăn lên.”
Thạch Chiêu Phúc lăng lăng gật đầu, nghĩ thầm, ca cậu đối Quân ca thật sự rất tốt. Cho dù là a phụ nghe lời kế a cha như vậy, cũng sẽ không giúp ông ta làm chút việc này.
Đồ ăn đều đã được mang lên bàn, tỏa mùi thơm.
Thạch Chiêu Phúc nuốt nuốt nước miếng, thật không dám động đũa gắp, “Này sao so với năm mới còn phong phú hơn.”
Nghiêm Thu cười nói: “Thật vất vả sum họp một lần, phải làm phong phú chút chứ.” Vừa nói vừa gắp cho Thạch Chiêu Phúc một miếng thịt, “Nhân lúc còn nóng ăn đi, ở nhà anh đệ thì đừng khách khí a. Ở đây cũng giống như nhà của đệ vậy.”
Thạch Hoài Sơn cũng nói : “Ân, Quân ca đệ nói rất đúng. Trong nhà chúng ta thịt nhiều lắm, đệ lúc nào muốn ăn cứ qua đây, để Quân ca đệ làm cho.”
Thiếu niên mới lớn, đang ở giai đoạn ăn nhiều uống nhiều, Thạch Chiêu Phúc thấy thịt đã sớm thèm không nhịn được. Nghe anh cậu cùng Nghiêm Thu vừa nói như thế, cũng chẳng quan tâm khách khí nữa, lập tức mở rộng dạ dày ra sức ăn.
[1] Tiếng hán: “主心骨”,ai biết nghĩa chính xác chỉ ta với. Ta cũng đoán ý rồi edit thui >. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.