Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
Chương 69: Gặp Lại Hạ Thiền và Nhị Nha
Viễn Giả Lai Ni
15/11/2015
Kinh thành mấy ngày nay bởi vì sắp đại thọ của hoàng đế nên rất náo nhiệt. Nhất là những nơi tổ chức đấu giá như Thiên Hạ Lâu. Cứ cách hai ba hôm lại có một buổi đấu giá, rất nhiều kỳ trân dị bảo xuất hiện ở đó. Tất nhiên, người đến tham dự buổi đấu giá đa phần đều là các quan viên đại thần.
Tử Tình mấy ngày nay ở nhà buồn bực tới mốc meo rồi, vậy nên hôm nay nàng mới cùng Hộ Tỷ đi ra ngoài dạo chơi một chút. Đi một lúc lâu, Hộ Tỷ thấy Tử Tình một bộ dạng xem náo nhiệt thì mở miệng nhắc nhở.
“Tiểu thư, nếu không chúng ta đến tửu lâu ăn một chút hãy đi tiếp.”
Nghe Hộ Tỷ nhắc, Tử Tình mới phát hiện cái bụng mình hiện tại đang đánh trống. Gật đầu với Hạ Tỷ, Tử Tình liền quay đầu đi ngược lại.
Bởi vì không muốn làm cho người khác chú ý, nên mặc dù trong tay có bạc nhưng cả nhà Tử Tình luôn rất khiêm tốn trong việc chi tiêu. Thông thường những thiên kim công tử con nhà quan, bọn họ ăn, mặc, dùng lúc nào cũng chọn cái tốt nhất để biểu lộ thân phận cao quý thì cả nhà Tử Tình thì lại khác. Cả nhà nàng luôn chọn cách khiêm tốn mà làm. Bởi vậy, thay vì đến Đệ Nhất Lâu- tửu lâu dành cho các thiên kim công tử ở trước mặt, thì Tử Tình và Hộ Tỷ lại cùng nhau đi ngược lại đến Đa Cư Quán. Tửu lâu dành cho những thường dân.
Đa Cư Quán là do một vị thương nhân mở ra, giữa cái kinh thành xa hoa này đâu đâu cũng có thế lực phía sau chống đỡ thì Đa Cư Quán lại là một quán độc lập hoàn toàn, không có lấy nữa điểm quan hệ với quan viên.
Khách nhân đến Đa Cư quán phần nhiều đều là thường dân hoặc thương dân, ích khi có quan viên quý tộc ghé vào. Không phải bởi vì thức ăn ở quán không ngon, mà là những người quý tộc bọn họ ngại làm mất thân phận của mình khi đi đến những nơi bình dân như vầy. Có thể vì vậy nên Đa Cư Quán trông mỏng manh không người chống lưng nhưng ngược lại vẫn đứng vững gót chân ở kinh thành này, không bị những người có quyền thế chèn ép. Hoặc cũng có thể nói những người kia xem thường chèn ép một thương nhân.
Trong đại sảnh Đa Cư Quán.
Tử Tình sau khi gọi món ăn xong thì liền nhàm chán ngồi chống cằm. Lúc này tính bằng giờ hiện đại thì phải gần 10 giờ, mười giờ ở hiện đại thì chưa đến giờ ăn trưa, nhưng người ở đây buổi sáng dậy rất sớm, nên thường thường khoảng giờ này chính là buổi ăn trưa của họ. Vậy nên lúc này khách lục tục đến rất đông, những bàn trống gần bàn của Tử Tình cũng bắt đầu chen chút. Nhưng hôm nay có phần khác hơn mọi hôm là trong số khách chen chút đó có không ít các thiên kim công tử nhà quan, những người bình thường rất khinh bỉ nơi này.
Tử Tình khó hiểu, phải biết bình thường nếu bọn họ không tụ tập ở Đệ Nhất Lâu thì cũng sẽ đến Đệ Nhị Lâu, Đệ Tam Lâu. Hôm nay không biết ngọn gió nào thổi đám người này đến cái nơi chật hẹp khỉ ho cò gáy này. Càng nhìn càng khó hiểu, Tử Tình bèn hỏi nhỏ Hộ Tỷ xem nàng ta có biết nguyên nhân.
Hộ Tỷ nghe Tử Tình hỏi xong thì cười cười, nàng cúi đầu nói nhỏ vào tai Tử Tình vài câu.
Nghe xong Tử Tình cười trố mắt. Cũng quá khoa trương đi. Thì ra bởi vì đại thọ hoàng đế, các quan viên vì muốn tích góp bạc để mua quà nên chi tiêu cho các công tử thiên kim bị cắt giảm một nữa, mà mấy vị công tử kia vốn đã quen ra ngoài ăn chơi, nhưng bây giờ bạc lại hạn chế. Mấy cái tửu lâu đệ nhất đệ nhị kia đừng nói ăn một bửa, tới trả tiền phòng thôi bọn họ đã muốn tiêu hết bạc rồi. Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải cùng nhau kéo đến nơi này.
Cười xong, Tử Tình cũng bắt đầu dùng bữa. Hôm nay nàng gọi ba món, đó là đùi gà chiêng giòn, cá lóc nướng rau râm và món canh bông cải trắng. Ở Đa Cư Quán này có rất nhiều món hợp khẩu vị của Tử Tình. Mà giá cả ở đây cũng không quá mắc, ăn một bữa cũng không tốn kém bao nhiêu.
Đang ăn được một nữa bỗng nhiên Tử Tình nhớ đến một chuyện, nàng liền nói với Hộ Tỷ.
“Hộ Tỷ ngươi cho người mang xe ngựa đến đi, một lát ta muốn đi Cưu Sĩ Thôn.”
Hộ Tỷ ở một bên khom người hô “Dạ” một tiếng rồi đứng lên tay xoay người rời đi. Trước khi rời khỏi, Hộ Tỷ động tay vài cái. Lúc này trên mái nhà liền có một tiếng vang thật nhỏ mà chỉ mình Hộ Tỷ có thể nghe được.
Hộ Tỷ là đang ra hiệu hỏi ám vệ trong bóng tối. Bởi vì Hạo Uy muốn Tử Tình tuyệt đối an toàn nên từ khi Hộ Tỷ và Hộ Tâm trở thành nha hoàn thân cận của Tử Tình thì đã điều đến hai ám vệ mới.
Nghe được ám hiệu trả lời, Hộ Tỷ yên tâm bước nhanh rời đi.
Bởi vì khách đông, nên khi ăn xong Tử Tình liền gọi tiểu nhị lại thanh toán tiền rồi nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài nhường lại chỗ ngồi cho khách nhân khác.Chính là lúc này, khi Tử Tình vừa đi đến cửa thì bỗng nhiên có người đứng chắn trước mặt nàng.
“Tử Tình muội? Là Tử Tình muội muội sao?”
Bị người khác điểm danh, Tử Tình nghi hoặc ngẩng đầu.
Trước mặt nàng là một cô nương tuổi tầm khoảng mười bảy mười tám, mắt mở to nhìn nàng đầy kinh ngạc. Tử Tình nhíu mày suy nghĩ. Nàng có quen với vị cô nương này sao? Suy nghĩ một hồi trong đầu liền lóe sáng.
“Tỷ là… là… Hạ Thiền tỷ?” Người này không phải là Hạ Thiền tỷ sao? Cái người mà ngày trước khi nàng bị bán vào đại viện đã cùng nàng chạy trốn đó. Nhưng không phải lúc này tỷ ấy nên ở cùng với Nhị Nha ở Hạt gia thôn gì đó sao? Tại sao lại đến kinh thành rồi.
“Đúng rồi, là ta. Muội… muội thật sự là Tử Tình muội muội?”
Cô nương kia nghe Tử Tình nói đúng tên mình thì mừng rỡ hô lên. Đôi mắt sáng bừng nhìn chằm chằm Tử Tình.
Tử Tình gật đầu, sau đó bước tới gần Hạ Thiền quan sát, nàng ngạc nhiên hỏi:
“Hạ Thiền tỷ, tại sao tỷ ở đây? Không phải tỷ đang ở cùng Nhị Nha tỷ sao?”
Nghe Tử Tình hỏi, Hạ Thiền ánh mắt đang vui mừng liền chuyển sang ảm đạm. Nàng mấp máy môi vài cái, sau đó bổng dưng rơi nước mắt.
Thấy Hạ thiền không nói lời nào mà tự nhiên khóc, Tử Tình rối rắm không hiểu làm sao. Chợt, mắt Tử Tình lóe lên. Chớ không phải là….
Tử Tình bước tới vịn cánh tay Hạ Thiền kéo nàng qua một bên nhíu mày nói:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tỷ đừng khóc, mau nói muội biết a.”
Hạ Thiền nhìn Tử Tình rồi nhẹ lau nước mắt bắt đầu nghẹn ngào kể lại.
Gần giống với suy đoán của Tử Tình, thì ra sau khi chia tay với Tử Tình ở Tô Dương trấn. Hạ Thiền và Nhị Nha một mực ngồi xe ngựa đi đến nhà Nhị Nha. Nhưng khi đến nơi, không thấy cha nương của Nhị Nha đâu, ngôi nhà của Nhị Nha ở trở nên hoan tàn lạnh lẽo. Nhị Nha lúc dó hoảng hốt bèn đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng tìm mãi không thấy một bóng người. Hỏi người trong thôn xem đã xảy ra chuyện gì cuối cùng mới biết được, bởi vì cha và nương Nhị Nha bán nàng nên bị người trong thôn xa lánh, họ nói cha và nương nhị nha là người tham phú quý, là người không có lương tâm, đem con mình ra bán để lấy bạc tiêu xài. Cha và nương Nhị Nha vì xấu hổ nên chưa đầy một tháng đã cuốn gói rời khỏi đi chỗ khác sinh sống.
Hạ Thiền và Nhị Nha lúc đó hoảng loạn không biết làm sao. Cuối cùng hai người quyết định đi tìm Tử Tình xin giúp đỡ. Nhưng ai ngờ được trên đường đi họ gặp một vị phu nhân đang muốn treo cổ tự tử ở bên đường, Hạ Thiền và Nhị Nha không nghĩ ngợi mà xông lên đem vị phu nhân kia cứu xuống. Vị phu nhân kia sau khi tỉnh dậy thì ôm Hạ Thiền và Nhị Nha khóc lớn, bà ta nói con gái bà vừa mới chết, bà cũng không muốn sống nữa bà muốn đi theo con gái của mình.
Cảm động trước tình mẫu tử thiên liên, Hạ Thiền và Nhị Nha liền an ủi vị phu nhân kia rất nhiều, khuyên bà ta không nên tìm đến cái chết. Cuối cùng vị phu nhân đó suy nghĩ thông suốt, đã không còn muốn tìm cái chết nữa. Chẳng những vậy, bà còn muốn nhận hai người Hạ Thiền và Nhị Nha làm con gái nuôi. Bà ta nói Hạ Thiền và Nhị Nha rất giống con gái ruột của bà.
Trong lúc khốn khó, lại không có nơi nương tựa. Tự dưng có một vị phu nhân hiền lành giàu có muốn nhận mình làm con nuôi, ai lại không động tâm?
Hạ Thiền và Nhị Nha sau khi suy nghĩ liền đồng ý với vị phu nhân kia.
Ở thời này, làm con nuôi cũng gần giống như làm con ruột, phải đến quan phủ đóng dấu nhập gia. Cứ nghĩ Hạ Thiền và Nhị Nha may mắn gặp được quý nhân, ai ngờ lại hoàn toàn trái ngược. Vị phu nhân kia chính là người chuyên đi lừa gạt những thiếu nữ nhẹ dạ để đem bán. Bà ta thường giả trang thành một vị phu nhân phú quý rồi đi đến những thôn nghèo giả vờ vừa chết con rồi nhận những cô nương con nhà nông dân làm con nuôi. Sau khi mang họ đến quan phủ để họ nhập gia, bà ta liền quanh minh chính đại đem những thiếu nữ kia đi bán.
Bởi vì trong hộ tịch của bà ta Hạ Thiền và Nhị Nha mang thân phận làm con nên bà bán rất dễ dàng. Chỉ cần một liều thuốc mê rồi cho hai nàng đóng dấu tay là đã bán thành công. Đến lúc Hạ Thiền và Nhị Nha tỉnh dậy thì đã bị bán vào đại viện, muốn cáo quan cũng không ai xử bởi vì khế ước bán thân đều đầy đủ cả rồi, còn có dấu tay của hai người họ và dấu tay của cái người ác độc kia.
Cứ như vậy, Hạ Thiền và Nhị Nha lần nữa bị bán. Nhưng may mắn, lần này bị bán vào đại viện đàng hoàn chớ không phải nơi giáo những cô nương đến kỹ viện. Sau đó hai Hạ Thiền và Nhị Nha được bán vào một hộ thương nhân. Hạ Thiền với tính tình cẩn thận điềm đạm, Nhị Nha thì giỏi giắng siêng năng nên hai người rất nhanh được nâng lên từ hạ nhân giặt giũ thành nha hoàn đi theo hầu hạ vị cô nương. Sao lại kinh thành mở hội thi, lão gia nhà đó thi đậu. Kết quả bọn họ liền chuyển từ thôn xa xôi đến kinh thành này.
Hạ Thiền vừa kể vừa rấm rức khóc, còn Tử Tình nghe vậy thì nhíu mi. Xem ra cái thời này thật là không an toàn. Không, phải nói là bọn buôn người ở thời nào cũng có, mà thủ đoạn của họ đều rất tinh vi. Tử Tình nắm chặt tay thầm hứa, nàng nhất định phải tìm cách bắt hết những người đáng chết kia.
“Tử Tình muội, vậy còn muội, tại sao muội lại ở kinh thành này?” Hạ Thiền khóc xong liền nhìn Tử Tình tò mò, thấy trang phục của Tử Tình là trang phục bình dân, Hạ Thiền suy đoán, chẳng lẽ Tử Tình muội cũng bị bán làm nha hoàng giống như nàng và Nhị Nha?
Nghe Hạ Thiền hỏi Tử Tình không hiểu sao có chút khó mở miệng trả lời. Nàng gãi gãi đầu có chút do dự, vừa hay lúc này Hộ Tỷ đã trở lại.
“Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể xuất phát.” Hộ Tỷ đi đến trước mặt Tử Tình cung kính nói, ánh mắt lại liếc nhìn Hạ Thiền lên xuống dò xét mấy lần.
Nghe Hộ Tỷ gọi Tử Tình là tiểu thư, lại thấy bộ dạng cung kính của Hộ Tỷ đối với Tử Tình, Hạ Thiền kinh ngạc. Tử Tình muội là tiểu thư? Là tiểu thư sao? Tử Tình muội không phải là nha hoàn, không phải là cô nương mà là tiểu thư? Là tiểu thư thì ít nhất cũng là con của Tú Tài. Hạ Thiền bỗng nhiên trong lòng có thứ gì đó vỡ vụn khó nói nên lời, nàng nhanh cụp mắt không nhìn Tử Tình nữa.
Thấy phản ứng của Hạ Thiền Hộ Tỷ nhíu mi còn Tử Tình thì thở dài nói:
“Hạ Thiền tỷ, cha muội mấy tháng trước cũng đến đây dự thi. Nhờ phúc của ông bà nên cha muội thông qua được, bởi vậy nên hiện tại muội mới ở đây.”
Tử Tình vừa nói vừa chậm chậm cầm tay Hạ Thiền, giọng nói nhẹ nhàng như an ủi. Hạ Thiền nghe vậy nụ cười trên mặt có chút gượng gạo nói.
“Tử Tình muội, chúc mừng muội. Nhìn lại ba người chúng ta muội là may mắn nhất, có cha làm quan, lại có nương yêu thương. Không giống tỷ và Nhị Nha, bọn tỷ….” Hạ Thiền nói tới đây thì nước mắt lại rơi . Nàng còn muốn nói gì đó nhưng đúng lúc này, trên đường có chiếc xe ngựa lớn lớn vừa dừng lại. Hạ Thiền nhìn thấy xe ngựa thì hoảng hốt đứng lên. Ánh mắt do dự nhìn Tử Tình một cái sao đó chạy nhanh đến chiếc xe ngựa khom lưng cung kính đứng một bên chờ đợi.
Nhìn hành động của Hạ Thiền, Tử Tình đã phần nào đoán ra. Xem bộ cái người trong xe ngựa này là chủ tử của Hạ Thiền. Nhìn bộ dạng sợ hãi khép nép của Hạ Thiền, Tử Tình không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái. Liếc Hộ Tỷ một cái, Tử Tình chậm rãi bước về phía xe ngựa.
“Tiểu muội, muội cũng đang ở đây à?”
Bổng dưng lúc này trong xe ngựa vang lên tiếng của Tử Nương, cùng lúc này, màn xe ngựa được kéo ra, Tử Nương từ trên xe bước xuống, theo phía sau Tử Nương là một vị tiểu thư khác, người này Tử Tình có gặp qua, là vị tiểu thư của Tống phủ Tống Như Mai.
Tống Như Mai là bạn hữu của Tử Nương, nàng cũng là người của Hội Tam Uyên. Như Mai đã từng ghé Cố phủ hai lần, nhưng những lúc đó Tử Tình đều chạy ra ngoài chơi. Có gặp mặt cũng chỉ nhìn thoáng qua một lát. Có lẽ bởi vì vậy nên Tử Tình mới không biết được Hạ Thiền và Nhị Nha là nha hoàn của Như Mai.
Hôm nay Như Mai và Tử Nương cùng nhau đến hội Tam Uyên. Sau đó Như Mai mời Tử Nương đến tửu lâu dùng cơm. Lẽ ra là tới Tửu lâu Vạn Phúc, nhưng Tử Nương cũng giống như Tử Tình, đều thích thức ăn ở Đa Cư Quán, bởi vậy mới nói với Như Mai cùng nhau đến đây ăn.
Vốn Như Mai để cha Hạ Thiền đi trước để đặt bàn, cũng vì như vậy nên Hạ Thiền mới gặp được Tử Tình ở chỗ này.
“Nhị tỷ, Như Mai tỷ, là hai tỷ a, muội còn tưởng là người nào nữa chứ” Tử Tình nhìn Tử Nương và Như Mai cười nói.
“Tử Tình muội tưởng chúng ta là người nào a” Như Mai bước tới trước mặt Tử Tình nhìn nàng cười hỏi.
Tử Tình chỉ cười không có đáp lời, bởi vì lúc này nàng đã nhìn thấy Nhị Nha đứng phía sau Như Mai đang trợn mắt đầy kinh ngạc nhìn nàng.
“Tử Tình… là Tử Tình phải không?”
Nhị Nha mắt mở to buộc miệng hỏi. Câu hỏi của Nhị Nha thành công làm cho Tử Nương và Như Mai quay đầu lại nhìn nàng. Như Mai nhíu mày mắng.
“Tư Thiện, ngươi làm sao lại có thể kêu tên Tử Tình muội trống không như vậy? Quy củ ngươi học được ở đâu rồi hả?” (Tư Thiện là tên do Tống Phủ đặt cho Nhị Nha)
Nhị Nha khẽ rùng mình, thân hình thoáng chốc cương cứng, ánh mắt nhìn Tử Tình có chút không dám tin. Nhị Nha nhanh chóng cúi đầu thật thấp luôn miệng nói nô tỳ sai rồi.
Nhìn thấy như vậy, Tử Tình cảm thấy trong ngực ngẹn lại một hơi. Nàng xua tay với Nhị Nha sau đó mới nhìn Như Mai nói:
“Như Mai tỷ, đừng mắng nàng. Bọn muội là người quen của nhau.”
Tử Tình vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn Hạ Thiền và Nhị Nha. Như Mai và Tử Nương nghe Tử Tình nói thì hơi giật mình, mắt nhìn Hạ Thiền và Nhị Nha mang theo dò xét.
“Các ngươi tại sao lại quen nhau? Chuyện này… là như thế nào?” Như Mai nhíu mày tò mò hỏi.
“ừmm….” Tử Tình ậm ờ nhìn một vòng, cảm thấy đứng trên đường lớn nói chuyện thật không phải phép.
“Nhị tỷ, Như Mai tỷ, hay là chúng ta tìm một tửu lâu ngồi nói chuyện đi. Đứng ở đây….” Tử Tình không nói tiếp nhưng hai người Tử Nương và Như Mai đều hiểu, hai người gật đầu rồi nhanh chóng lên xe ngựa hướng tửu lâu gần đấy đến.
Trong phòng riêng ở tửu lâu Vạn Chi, Như Mai sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện thì kinh ngạc mở to mắt.Sau một hồi trầm mặt, Như Mai liền nói với Hạ Thiền và Nhị Nha.
“Tư Thâm, Tư Thiện, thì ra hai ngươi bị người ta lừa gạt nên mới bán thân, nếu đã vậy, sau này bất cứ lúc nào hai ngươi muốn chuộc lại khế ước thì cứ nói. Ta sẽ thành toàn cho hai ngươi”
Mấy năm ở chung, dù là tôi tớ trong nhà nhưng Như Mai đối với Nhị Nha và Hạ Thiền cũng xem như có chút tình cảm. Hiện tại Như Mai mới biết được bọn họ là bị ép bán thân chứ không phải thật tâm nguyện ý. Huống chi hai người này là người quen của Tử Tình. Đã là như vậy, Như Mai làm sao có thể xem như là không biết chuyện gì. Cho Hạ Thiền và Nhị Nha chuộc thân, cũng giống như là làm cho Tử Tình thiếu nàng một ân tình.
Hạ Thiền và Nhị Nha nghe Như Mai nói thì mừng rỡ, Hạ Thiền rất nhanh quỳ xuống trước mặt Như Mai dập đầu nói nàng muốn chuộc thân ngay bây giờ.
Nhị Nha thì khác, trong mắt có rối rắm và do dự, nhưng nàng và Hạ Thiền mấy năm nay hoạn nạn có nhau, ở cạnh nhau dần dần tình cảm cũng như tỷ muội. Nên mặc dù không muốn rời khỏi Như Mai, Nhị Nha vẫn chọn đi cùng Hạ Thiền.
Mấy năm làm việc ở Tống Phủ, lương hàng tháng của Hạ Thiền và Nhị Nha gom lại cũng vừa đủ để chuộc thân. Hạ Thiền trong thời gian qua vẫn luôn hi vọng chuộc lại khế ước, bỏ đi thân phận hạ nhân. Bởi vậy lúc này thấy cơ hộn đến. Hạ Thiền làm sao có thể để vuột mất cơ hội này.
Như Mai thấy Hạ Thiền và Nhị Nha không một chút chần chờ liền xin chuộc thân thì trong mắt lóe lên chút cô đơn, nhưng rất nhanh nàng đã che dấu mất. Dù vậy, Tử Tình ngồi một bên vẫn thấy rõ ràng. Chỉ là nàngÀ, nhà ta bởi vì sắp có đám cưới của muội muội nên khá bận rộn. Trang hoàn nhà cửa, sắp sếp đồ đạt, đặt bàn ghế chén bát. Nhưng ta lại lo lắng một chuyện quan trọng hơn. là Đãi khách. Ta là một người hướng nội, bình thường không thích giao tiếp. Nếu trong hoàn cảnh khác ta có thể giả ngu ngồi một góc nghe người ta nói chuyện. Nhưng lần này ta lại là chủ nhà, nói thế nào cũng không thể giả câm được. Mọi người, ai có kinh nghiệm nói chuyện với khách khứa bà con xa gần làm ơn dạy cho ta với. Gợi ý cho ta vào ngày đám phải làm gì, nói chuyện như thế nào.
Ta nhưng rất lo lắng, các tỷ muội huynh đệ mau giúp ta.)
Ngoài dự đoán của mọi người, sau khi được Như Mai hứa cho chuộc lại khế ước thì Hạ Thiền kéo Nhị Nha đến trước mặt Tử Tình quỳ xuống nói:
“Tử Tình muội, bây giờ tỷ và Nhị Nha đã không còn chỗ để đi rồi, người hiện tại bọn tỷ quen biết chỉ có một mình muội. Chúng ta trong lúc hoạn nạn đã cùng nhau vượt qua, cũng là nhờ muội mà bọn tỷ mới không bị bán vào nơi phong trần nhơ nhuốt. Tỷ… Tỷ không biết phải tạ ơn muội thế nào, bây giờ chỉ mong muội có thể cho tỷ và Nhị Nha được đi theo hầu hạ muội. Tỷ sẽ dùng cả cuộc đời này của mình để trả ơn cho muội. Xin muội hãy thu nhận bọn tỷ.”
Hạ Thiền nói xong thì ánh mắt trong mong nhìn Tử Tình, đôi mắt kia còn long lánh nước mắt, nhìn qua quả thật làm tâm người khác mềm đi.
Tử Tình thấy Hạ Thiền như vậy thì nhíu mi, trong lòng có chút không vui. Hạ Tỷ đây là đang làm khó mình sao? Tử Tình nghĩ.
Tử Tình một ngụm thẳng thừng từ chối. Nàng nói:
“Hạ Thiền tỷ, tỷ không cần như vậy. Chuyện lần trước chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, cũng không phải chuyện trọng đại gì. Lại nói, thời gian đó tỷ và Nhị Nha cũng chăm sóc muội rất nhiều, nên giữa chúng ta vốn không có ai nợ ân tình của ai. Hiện tại tỷ đã chuộc lại khế ước vậy thì tỷ hãy cùng Nhị Nha sống cuộc sống thuộc về các tỷ. Còn chuyện trả ơn… Muội hiện tại không dám nhận”
Tử Tình lại nói rất nhiều, nói rằng bọn họ cần có cuộc sống của riêng mình, không cần vì trả ơn mà tiếp tục dấn thân vào con đường làm tôi tớ. Tử Tình còn nói, sau khi trở về sẽ cho người mang tặng Hạ Thiền và Nhị Nha để hai người họ làm vốn mà sinh sống.
Nhưng dù Tử Tình nói thế nào thì Hạ Thiền và Nhị Nha cũng nhất quyết muốn đi theo Tử Tình, hai người nói sẽ không cần bạc, chỉ cần ngày hai bữa cơm là được. Ngoài ra có thể giao cho các nàng làm bất cứ công việc gì, chỉ cần để hai người họ được đi theo Tử Tình là họ đã mãn nguyện lắm rồi.
Tử Tình thấy sự việc bị biến đổi đến như vậy thì nhíu mày. Vừa chuộc thân xong lại chạy đến chổ nàng xin bán thân, đạo lý gì đây a. Không sợ làm như vậy sẽ khiến Như Mai không vui sao? Đưa mắt nhìn Như Mai, chính là ánh mắt Như Mai lúc này chỉ có chút buồn, ngoài ra không có tia khó chịu nào. Còn có nàng ta nhìn mình giống như đang muốn cầu tình dùm cho Hạ Thiền và Nhị Nha. Tử Tình nhíu chặt mày sau đó mới thở dài nói:
“Thôi được, hai tỷ nếu muốn theo ta vậy thì theo thôi. Chỉ là làm công việc gì thì khi về phủ nương ta sẽ sắp xếp cho hai tỷ. Mỗi tháng hai tỷ vẫn được nhận tiền lương bằng với những người người khác. Quan trọng là chỉ cần hai tỷ muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chuộc thân.”
Hạ Thiền và Nhị Nha thấy Tử Tình đồng ý thì vui mừng. Hai người ở trước mặt Tử Tình dập đầu mấy cái.
Nếu hạ nhân chuộc thân thì nhất định sẽ tới quan phủ để đổi nô tịch thành hộ tịch, nhưng hiện tại là đổi chủ nên cũng không cần phải đến quan phủ làm gì. Chỉ cần chuyển giao lại khế ước rồi đóng dấu tay là được. Và vì như vậy, nên khế ước bán thân của Hạ Thiền và Nhị Nha bán cho Tử Tình chính là khế ước sinh tử.
Cùng ngày hôm đó Hạ Thiền và Nhị Nha đã đi theo Tử Tình về Cố Phủ.
(Giải thích: khi trước Hạ Thiền, Nhị Nha và Tử Tình đều bị bán một lần rồi, cũng có khế ước bán thân. Vỗn dĩ nếu bọn họ đã bán thân thì cho dù có chạy trốn cũng không thể nào lấy lại được hộ tịch nữa. Nhưng mà chỗ thu mua mấy người Tử Tình lần đó là nơi buôn bán hạ nhân trái phép, mặc dù báo quan, nhưng Thạch gia kia bị Mộc Khách Niên cho người điều tra và bắt giữ. Vì vậy khế ước gì đó không còn giá trị nữa. Bởi vậy cho dù mấy người Tử Tình bỏ trốn cũng không sợ bị quan phủ bắt trở về. Nhưng lần bán thân của Hạ Thiền và Nhị Nha sau này, có khế ước hẳn hoi, lại có đóng dấu của quan phủ. Bởi vậy hiện tại cho dù Hạ Thiền và Nhị Nha có trốn được cũng không thể nào sống bình thường như một lương dân. Mà chỉ có thể sống chui sống nhủi chạy trốn quan phủ.)
Chờ công việc xong xuôi cũng đã gần chiều, Tử Tình cũng không còn tâm trạng đi Cưu Sĩ thôn nữa. Nàng mang theo Hạ Thiền và Nhị Nha về Cố phủ, sau đó phân bổ hai người họ vào phòng châm tuyến. Ở Cố phủ, công việc thoải mái nhất chính là ở phòng châm tuyến. Bởi vì ở Cố Phủ quần áo của mấy người Cố Tam Tử Tình điều do tự tay Tô thị và Tử Nương làm. Phòng châm tuyến chỉ làm quần áo cho mấy trăm người hạ nhân thôi. Chính là vì làm quần áo cho hạ nhân nên công việc không có quá khó khăn.
Hạ Thiền và Nhị Nha thấy Tử Tình sắp xếp cho mình làm ở phòng châm tuyến chứ không phải là nha hoàn thân cận của nàng thì có chút buồn bã, bọn họ là thật tâm muốn được ở bên cạnh Tử Tình, làm nha hoàn cho Tử Tình. Nhưng Tử Tình đã để các nàng làm ở phòng châm tuyến thì hai nàng sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình, sẽ không để Tử Tình thất vọng khi đã thu nhận bọn họ.
Tử Tình đem Hạ Thiền và Nhị Nha về phủ Cố Tam và Tô thị liền biết được. Hôm đó Cố Tam và Tô thị đã gọi hai người Hạ Thiền và Nhị Nha đến nói một ít chuyện sau đó để hai nàng trở lại phòng châm tuyến.
Thật ra, nếu là người khác thì đã để Nhị Nha và Hạ Thiền làm con nuôi rồi, hoặc là ban thưởng một danh phận nào đó cho hai nàng. Bởi vì Hạ Thiền và Nhị Nha dù sao cũng là người quen biết lúc hoạn nạn của Tử Tình, theo lẽ… bọn họ là người cần được chiếu cố.
Nhưng Cố Tam và Tô thị không làm vậy, sau khi nghe Tử Tình và Tử Nương tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện Cố Tam lại trầm mặt có vẻ suy nghĩ cái gì đó.
Còn Tử Tình cũng không để tâm lắm chuyện này. Tuy nàng đã từng cùng hai người Hạ Thiền và Nhị Nha chung sống một khoảng thời gian. Nhưng mà chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nàng không hiểu rỏ lắm về tính tình của hai người này. Nàng cần có thời gian để quan sát. Nếu bọn họ thật sự tốt như nàng nhất định sẽ không để hai người họ chịu thiệt. Bởi vì nàng là người có ơn tất báo, ngược lại, nếu hai người họ tâm sinh ra cái gì không đúng, nàng sẽ không ngại mà cho người thanh trừ hai người họ.
………..
Thời gian chậm rãi trôi, ngày đại thọ hoàng đế cuối cùng cũng đã đến. Từ hai ngày trước cả kinh thành đã bắt đầu treo lồng đèn đỏ có chữ thọ ở khắp nơi, không khí cực kỳ náo nhiệt. Đại thọ hoàng đế, những quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ được vào hoàng cung dự đại yến. Đại thọ lần này còn được dẫn theo gia quyến của mình vào hoàng cung. Chỉ là không được vượt quá 10 người.
Hôm nay chưa tới canh ba cả nhà Tử Tình đã bắt đầu thức dậy, không riêng nhà của Tử Tình, mà hầu như những phủ ở kinh thành toàn bộ đều sáng đèn khi vừa tới canh ba.
Lúc này, hạ nhân trong phủ đang lục tục mang nước nóng vào bồn tắm để cho mọi người ngâm mình tắm rửa. Đây là quy định bất thành văn. Trước khi gặp mặt hoàng đế nhất định phải tắm rửa sạch sẽ quần áo chỉnh chu. Nếu có ai cố ý hay vô tình để bản thân luộm thượm trước mặt hoàng đế sẽ bị khép tội bất kính.
Tắm rửa xong, mọi người liền thay vào những bộ trang phục đã chuẩn bị cẩn thận từ trước. Lúc này Tô thị cho hạ nhân dọn thức ăn lên để cả nhà ăn trước một ích lót dạ.
Đến canh tư, cả nhà Tử Tình đã chuẩn bị thỏa đáng đâu vào đấy. Những hạ nhân được mang theo cũng được huấn luyện lại một lần nữa quy cũ. Mấy người Tử Tình cũng được nhắc nhở lại mấy thứ cần chú ý.
Đầu giờ mẹo (5h sáng), Cố Tam cho người vào thông báo nói đã đến lúc khởi hành đi vào hoàng cung. Mặc dù đến đầu giờ tỵ (9h sáng) yến tiệc mới bắt đầu. Nhưng mọi người phải có mặt trước lúc đó một canh giờ để được sắp xếp vị trí.
…
Cánh cửa sắt cứng cáp hùng vỹ mọi khi luôn đóng chặt, hôm nay nhưng được mở ra từ lúc nào.
Xe ngựa dừng lại, Cố Tam từ trên xe ngựa đi xuống sau đó nâng tay bế Tử Tình ra. Theo sau là Tử Dục, Tử Diệc, Tiểu Ngũ, Tô thị và Tử Nương. Đợi cả nhà xuống hết, Cố Tam phất tay cho hạ nhân đánh xe ngựa trở về. Một nhà bảy người cùng bốn hạ nhân liền nghiêm cẩn bước vào hoàng cung.
Sau khi vào cổng, một vị công công trong trang phục màu xanh cung kính bước tới đi tiếp đón cả nhà Tử Tình rồi dẫn đường cho các nàng đi vào điện Phong Ngâm, nơi tổ chức đại tiệc mừng thọ của hoàng thượng.
Không hổ là hoàng cung, tấc cả mọi vật đều đặc biệt và sang trọng. Tử Tình vừa đi vừa ngắm ngía. Dưới chân nàng, từng viên đá lót đường đều được mài dũa cẩn thận giống hệt như nhau. Tròn tròn như quả trứng gà, sáng bóng tới nỗi có thể soi được cả gương mặt. Hai bên đường là những con thú bằng đá được khắc họa tinh xảo giống như thật. Xa xa thấp thoáng những cái cung điện xa hoa lộng lẫy đầy tráng lệ. Trong không khí còn lượn lờ một mùi hương trầm làm cho tâm người ta thư thái.
Tử Tình mắt mở to hứng thú nhìn ngắm khắp nơi. nàng cảm thán. Hoàng cung a, quả nhiên là nơi của hoàng đế ở. Thật sự không phải bình thường.
Từ cổng hoàng cung đi bộ vào Phong Ngâm Điện cũng mất gần một canh giờ (hai tiếng). Tử Tình đi một hồi thì chân cẳng mỏi nhừ, Tử Tình bẹp miệng. Đường đi xa như vậy, lại không cho bọn họ đi xe ngựa vào. Nếu không cho thì ích lắm cũng chuẩn bị xe ngựa đưa rước chớ, đằng này để mọi người đi bộ thế này, thật là…
Có điều Tử Tình không biết, xe ngựa thì có đấy, nhưng nó chỉ dành cho những quan công đại thần, còn những quan tam cấp tứ cấp như bọn họ thì làm gì được vinh hạnh ngồi xe ngựa đâu.
Trải qua một phen đi bộ, cuối cùng bọn họ cũng vào tới Phong Ngâm điện.
Vừa tới nơi, vị công công dẫn đường liền xoay người xin cáo từ. Cố Tam gật đầu rồi nói vài câu khách sáo rồi nhét một túi bạc nhỏ vào tay vị công công kia. Không một chút câu nệ, vị công công đó liền nhanh nhẹn nhận lấy bỏ vào trong tay áo. Sau đó lại chỉ cho Cố Tam biết vị trí của từng cấp bật được xếp ở chổ nào. Thái độ kia so với vừa rồi quả là nhiệt tình lên không ích.
Ở thời đại này không có tục lệ nam nữ phân phòng, nên bình thường có yến hội yến tiệc gì đó cũng không có phân biệt nam một khu nữ một khu. Mà là nam nữ cùng nhau ở một nơi để dự yến tiệc. Đối với chuyện này Tử Tình rất là cảm tạ ông trời. Nàng nhưng thật sự rất chán ghét cái vụ nam nữ thọ thọ bất thân lắm. Chán ghét cái cảnh mà mỗi lần nữ nhân ra ngoài đều phải mang khăn che mặt. Nếu lỡ bị người khác nhìn thấy một cô nương ở cùng với một nam tử, dù là không có làm gì nhưng cô nương đó vẫn bị người đời xỉa xói rằng đã đánh mất danh tiết. Những chuyện vô lý như vậy, Tử Tình thật sự rất căm ghét tận xương.
Phong Ngâm Điện thật rộng rãi, khắp nơi được bài trí rất nhiều đồ quý giá. Tổng cộng trên hai trăm cái bàn, mỗi bàn có độ dài trên hai mét. Bàn được phân ở hai bên, chính giữa có một khoảng trống hơn ba mét. Ở Trên cao trên kia có một cái bàn bằng ngọc thật lớn được khắc hình rồng và một cái nghế vàng óng có hình rồng đang quấn lấy. Khỏi phải nói, nhìn qua là biết ngay đó là vị trí của đế vương.
Chổ ngồi của các quan viên được sắp xếp theo phẩm cấp. Người có phẩm vị cao sẽ ngồi phía trước gần chỗ hoàng đế, ngược lại, người có phẩm cấp thấp sẽ ngồi phía sau. Cố Tam là tứ phẩm, chổ ngồi được sắp xếp cách chổ ngồi của hoàng đế khá xa.
Sau khi vào bàn ngồi, những quan viên có mặt ở đó nhìn thấy Cố Tam liền lục tục đứng lên chạy đến lôi kéo Cố Tam nhiệt tình chào hỏi.
Một bàn dài là tượng trưng cho một gia quyến, vì bàn ớn nên ngồi nhiều người cũng không sao. Mấy người Tử Tình vốn là ngồi cùng với Cố Tam nhưng không biết sức hút của Cố Tam thế nào mà những vị quan kia vừa nhìn thấy Cố Tam đến thì liền bước đến tay bắt mặt mừng. Hiện tại bao vây Cố Tam có tới hơn hai chục vị quan.
Tô thị thấy đông người như vậy liền hiểu ý, bà nói nhỏ với Cố Tam mấy câu sau đó đứng lên dẫn mấy người Tử Tình đi qua bàn khác ngồi tạm.
Đằng này Tô thị vừa động thì những vị phu nhân ngồi mấy bàn gần bên cạnh liền lôi kéo Tô thị đến bàn mình ngồi. Nhìn tình cảnh này Tử Tình thật có chút không hiểu nổi làm sao, nàng nghĩ, cha của nàng bất quá cũng chỉ là một quan viên tứ phẩm, không có chức vụ lớn, lại không có bất cứ quyền hạn gì, nàng không hiểu được tại sao những vị quan kia đối với cha nàng lại nhiệt tình như vậy.
Đối với vấn đề này thật ra cũng không có gì khó hiểu. Cố Tam từ trước đến nay vốn có nhân duyên rất tốt, đối với mọi người Cố Tam luôn dùng một thái độ kính trọng đối đãi. Mặc dù Cố Tam chỉ làm công việc ghi chép ở Hàn Lâm Viện nhưng nhờ vào cách tính toán nhanh lẹ, làm việc nhanh gọn, lại quyết đoán, là một người có tài, có chí khí. Mặc dù không ai nói nhưng những người đã từng tiếp xúc với Cố Tam đều nghĩ đến một người có tài như Cố Tam không sớm thì muộn cũng sẽ được trọng dụng. Vì như vậy nên những người quan có ánh mắt nhìn xa điều cố gắng tạo quan hệ tốt với Cố Tam, dù không thể cùng phe nhưng cũng không làm đối địch.
Còn hơn một canh giờ nữa mới đến giờ nhập tiệc, nên hiện tại trên bàn chỉ có một ích bánh ngọt, trái cây và trà nước. Tử Tình nhìn thấy món tráng miệng được dọn trên bàn thì mắt sáng lên, không một chút khách sáo, không một chút ngại ngùng. Tử Tình nhanh gọn thò tay bốc một miếng bánh cho vào miệng rồi híp mắt gật gù thưởng thức.
Hộ Tỷ đứng phía sau Tử Tình, thấy nàng như vậy chỉ có thể cười trừ. Tay động động mấy cái, một chốc sau đã có vài cung nữ cầm thêm thức ăn mang đến.
Những buổi yến tiệc thế còn mang theo một ý nghĩa khác, đó là lúc để các thiên kim công tử có cơ hội tìm hiểu lẫn nhau. Các vị phu nhân lúc này rất không nhàn rỗi, mặt dù miệng cười cười nói nói nhưng ánh mắt cứ đảo lia âm thầm quan sát, mong muốn tìm được một chỗ tốt để kết thông gia.
Vì chưa đến giờ khai yến nên lúc này các thiên kim liền kéo nhau hội tụ lại cùng ngâm thơ vẽ tranh. Nói dễ nghe là cùng nhau chơi đùa, nói chính xác là bọn họ đang muốn thể hiện. Khó có dịp được xuất hiện trước mặt những công tử nhà quan, bởi vậy lúc này các thiên kim làm sao có thể để mình bị các cô nương khác che mờ. Một người so với một người càng cố tỏ ra mình là một người đoan trang hiền dịu. Lời nói cử chỉ đều dịu nhẹ như gió gió mùa thu. Nhìn qua quả thật làm cho người ta cảm giác giả tạo không chịu được.
Vừa ăn, Tử Tình vừa hứng thú quan sát. Đợi nhìn tới mấy cô nương ánh mắt chân mày điều cố tỏ ra vẻ nhu mì đoan trang hiền thục, Bổng dưng Tử Tình ăn bánh có chút bị nghẹn. Nàng nói thầm, có cần khoa trương như vậy không a. Thật là làm cho người ta nhìn không thoải mái.
Liếc mắt nhìn tỷ tỷ của mình, ờ… rất tốt, không màu mè hoa lá, cứ bình thản ngồi một bên. Nên nói thì nói, nên cười thì cười không một chút giả tạo.
Bên này đám thiên kim đang ra sức thể hiện vẻ đẹp kiều mị của mình, bên kia mấy vị công tử cũng không kém.
Bọn họ tổ chức chơi cờ, cứ hai người ngồi đánh thì có vài người vây xem. Chỉ là thay gì ánh mắt bọn công tử kia nhìn vào bàn cờ thì lần này ánh mắt họ lại cứ di về phía các thiên kim bên này. Tử Dục, Tử Diệc và Tiểu Ngũ cũng bị lôi qua bên đó làm một thính giả cho mấy vị công tử thích thể hiện kia.
Tử Dục năm nay mười lăm, đứng giữa đám đông, mặc dù không cố ra vẻ hay khoa trương này nọ nhưng ngược lại có phần nổi bật hơn người khác. Đảo mắt một vòng, Tử Tình thấy không ích thiên kim tiểu thư quăn mị nhãn cho hắn. Chỉ là Tử Dục vẫn một mực không để ý đến.
Trong lúc đang say sưa quan sát, thì lúc này có một người mà cả nhà Tử Tình không nghĩ sẽ gặp ở đây lại gặp ở đây. Đó là Cố Đại Sinh.
Cố Đại Sinh trên mặt mang theo vẻ không một chút thiện ý khinh khỉnh đi đến bàn Cố Tam. Thấy Cố Tam được các quan viên khác vây quanh thì trong lòng ganh ghét.
“Cố trạng nguyên a, không biết lễ vật của ngươi là gì vậy? Có thể cho ta xem một chút được không? ” Cố Đại Sinh âm dương quái khí nói. Đôi mắt thì liếc ngang cái măm son được mấy người Hộ Phong canh giữ.
Phải nói là từ khi Cố Tam rời khỏi thị lang phủ của Cố Đại rồi được đậu trạng nguyên thì mỗi khi giáp mặt với Cố Đại Sinh luôn bị ông dùng lời nói khó nghe để làm khó, Cố Đại Sinh còn không cho Cố Tam nói với mọi người bọn hắn là huynh đệ. Mỗi hành động và lời nói của Cố Đại Sinh càng ngày càng làm Cố Tam lạnh lòng. Thay vì Cố Lão gia tử lúc nào cũng tìm cơ hội kêu Cố Tam về thị lang phủ, muốn cùng Cố Tam hàn gắn lại quan hệ thì Cố Đại Sinh lại làm ngược lại. Trước mặt Cố Lão thì cúi đầu vâng dạ nghe lời, nhưng sau lưng luôn tìm cách gây khó dễ cho Cố Tam.
Cố Đại Sinh đây là sợ Cố Tam làm hòa với Cố Lão, hắn sợ Cố Lão sẽ quan tâm Cố Tam mà bỏ hắn qua một bên. Bởi vậy, hễ gặp Cố Tam thì Cố Đại Sinh luôn tìm cách đã kích ông. Muống dùng cách này để làm Cố Tam chặt đứt quan hệ với cả nhà hắn. Lại nói, Cố Đại Sinh ngày trước chỉ là lục phẩm, nhưng mới tháng trước đã được tăng thêm một phẩm cấp, bởi vậy hôm nay hắn mới được dự yến tiệc này.
Bị Cố Đại Sinh ngang nhiên ở nơi đông người chỉ mặt kêu tên, Cố Tam cả người âm trầm. Chuyện như thế này hắn không phải mới bị một hai lần. Chính là những lần trước chỉ ở nơi vắng vẻ hoặc chỉ có thường dân. Còn hôm nay, nơi này là yến hội, là chổ có rất nhiều quan công đại thần. Đại ca của hắn thế nhưng không một chút nghĩ tới hắn. Cố Tam trong lòng khổ sở, bọn họ vốn là huynh đệ, hiện tại nhưng có khác gì kẻ thù.
Ngồi bên này Tử Tình nhìn thấy hết, đầu tiên là có chút lo lắng, lại tức giận vị đại bá không có não này. Hôm nay là đại thọ của hoàng thượng. Chổ của bọn họ là ở hoàng cung. Vị đại bá này có phải bị mất sợi dây nào không mà lúc này đi tìm cha nàng kiếm chuyện vậy? Nếu không khéo đi xuống bị người có tâm lời ra tiếng vào, lúc đó cái đầu của bọn họ sẽ phải dọn nhà rồi.
Tử Tình tức giận nắm chặt tay, nàng muốn tiến lên phía trước hỗ tìm cách giải quyết. Đang lo lắng bỗng Tử Tình thở phào. Không vì cái gì khác, bởi vì lúc này đã có người thay Cố Tam nói chuyện.
Người này là vị quan họ Mao, là một trong chín người đã cùng góp bạc mua lễ vật với Cố Tam. Vị quan họ Mao hùng hổ đứng lên chắn trước mặt Cố Đại Sinh phản kích nói.
“Vị đại nhân này, ngươi là ai mà lại nói chuyện lỗ mãng như vậy! lễ vật tặng hoàng thượng, ngươi lại có tư cách để xem sao?”
Không chỉ vị quan họ Mao tức giận, những người khác đang ngồi cùng bàn với Cố Tam cũng không cho Cố Đại Sinh ánh mắt thiện cảm nào.
Bị chất vấn, Cố Đại Sinh có chút hoảng hồn. Thật ra Cố Đại Sinh thật ra là một con hổ giấy, là người mềm nắn rắn buông. Ông làm khó Cố Tam cũng bởi vì Cố Tam sẽ không dám phản kháng mình gay gắt, còn những vị quan này, Cố Đại còn không dám đắc tội, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn. Cố Đại Sinh có chút chột dạ nghẹn họng cười gượng nói:
“Haha… ta chỉ nói đùa với Cố Trạng Nguyên một lát chớ không có ý khác, các ngài đừng để trong lòng. Xem như ta chưa từng nói cái gì nha.” nói tới đây thì nhìn Cố Tam nói. “Chúng ta vẫn thường hay đùa giỡn mà phải không Cố Trạng Nguyên?”
Cố Đại Sinh miệng tuy cười nhưng ánh mắt nhìn Cố Tam đầy cảnh cáo. Cố Tam nhìn thấy ánh mắt đó thì cụp mắt không muốn nhìn tiếp nữa, ông gật đầu một cái xem như trả lời Cố Đại Sinh.
Cố Đại Sinh thấy Cố Tam gật đầu thì ha ha cười, sau đó ngượng ngùng nói thêm vài câu rồi xoay mình bỏ đi. Lúc ngang qua Cố Tam còn không quên hừ nhẹ một cái, đủ để Cố Tam nghe thấy.
Những vị quan khác nhìn thấy Cố Đại Sinh cố ý muốn gây sự với Cố Tam mà Cố Tam chỉ im lặng cho qua thì nhíu mày. Chính là bởi vì thái độ của Cố Tam làm cho mọi người không hiểu được giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, không ít người nhìn theo bóng lưng Cố Đại Sinh tò mò nghiên cứu.
Bởi vì gặp mặt Cố Đại Sinh nên tâm trạng Cố Tam hơi xuống dốc, nhưng ông cũng không để lộ ra ngoài, vẫn ngồi trò chuyện cùng những vị quan khác.
Nửa canh giờ sau.
Lúc này có một vị công công từ bên ngoài chậm rãi cầm phất trần tiến vào. Sau đó nói sắp đến giờ khai yến, lệnh cho tất cả các hạ nhân rời khỏi Phong Ngâm Điện.
Bởi vì sợ có thích khách trà trộn vào những người hạ nhân, nên thông thường những yến tiệc lớn đều sẽ để hạ nhân lui hết ra ngoài, chỉ để lại những vị quan thần cùng gia quyến. Chính là hạ nhân bị đuổi ra ngoài thì mỗi bàn sẽ có hai người cung nữ bước tới chờ sai bảo.
Hiện tại những vị quan ngồi ở bàn của Cố Tam đã lục tục đứng lên trở về bàn của mình. Bây giờ trên mỗi bàn đều có một mâm son tượng trưng cho món lễ vật dâng tặng cho hoàng đế. Cũng chính là lúc này, mọi người bắt đầu “soi” lễ vật của nhau. Lễ vật để trên mâm son, còn trùm thêm một miếng vải đỏ, cho dù không nhìn thấy là gì nhưng có thể dựa theo hình dáng mà phỏng đoán.
Trên bàn của mấy vị quan cùng Cố Tam góp bạc cũng có một cái mâm son, chỉ là không ai biết được vốn trên mâm đó hoàn toàn trống. Đấy là vì sợ trên bàn không có lễ vật sẽ khiến người khác tò mò nên Cố Tam đề nghị mỗi người nên mang theo một cái mâm trống. đợi đến khi dâng lễ vật thì mới cùng nhau dâng.
Lại thêm hai khắc (nửa tiếng), lúc này từ bên ngoài đã nghe rầm rộ tiếng bước chân. Mọi người trong lòng kích động. Hoàng thượng đến! vẫnchọn cách trầm mặt làm như không thấy.
Tử Tình mấy ngày nay ở nhà buồn bực tới mốc meo rồi, vậy nên hôm nay nàng mới cùng Hộ Tỷ đi ra ngoài dạo chơi một chút. Đi một lúc lâu, Hộ Tỷ thấy Tử Tình một bộ dạng xem náo nhiệt thì mở miệng nhắc nhở.
“Tiểu thư, nếu không chúng ta đến tửu lâu ăn một chút hãy đi tiếp.”
Nghe Hộ Tỷ nhắc, Tử Tình mới phát hiện cái bụng mình hiện tại đang đánh trống. Gật đầu với Hạ Tỷ, Tử Tình liền quay đầu đi ngược lại.
Bởi vì không muốn làm cho người khác chú ý, nên mặc dù trong tay có bạc nhưng cả nhà Tử Tình luôn rất khiêm tốn trong việc chi tiêu. Thông thường những thiên kim công tử con nhà quan, bọn họ ăn, mặc, dùng lúc nào cũng chọn cái tốt nhất để biểu lộ thân phận cao quý thì cả nhà Tử Tình thì lại khác. Cả nhà nàng luôn chọn cách khiêm tốn mà làm. Bởi vậy, thay vì đến Đệ Nhất Lâu- tửu lâu dành cho các thiên kim công tử ở trước mặt, thì Tử Tình và Hộ Tỷ lại cùng nhau đi ngược lại đến Đa Cư Quán. Tửu lâu dành cho những thường dân.
Đa Cư Quán là do một vị thương nhân mở ra, giữa cái kinh thành xa hoa này đâu đâu cũng có thế lực phía sau chống đỡ thì Đa Cư Quán lại là một quán độc lập hoàn toàn, không có lấy nữa điểm quan hệ với quan viên.
Khách nhân đến Đa Cư quán phần nhiều đều là thường dân hoặc thương dân, ích khi có quan viên quý tộc ghé vào. Không phải bởi vì thức ăn ở quán không ngon, mà là những người quý tộc bọn họ ngại làm mất thân phận của mình khi đi đến những nơi bình dân như vầy. Có thể vì vậy nên Đa Cư Quán trông mỏng manh không người chống lưng nhưng ngược lại vẫn đứng vững gót chân ở kinh thành này, không bị những người có quyền thế chèn ép. Hoặc cũng có thể nói những người kia xem thường chèn ép một thương nhân.
Trong đại sảnh Đa Cư Quán.
Tử Tình sau khi gọi món ăn xong thì liền nhàm chán ngồi chống cằm. Lúc này tính bằng giờ hiện đại thì phải gần 10 giờ, mười giờ ở hiện đại thì chưa đến giờ ăn trưa, nhưng người ở đây buổi sáng dậy rất sớm, nên thường thường khoảng giờ này chính là buổi ăn trưa của họ. Vậy nên lúc này khách lục tục đến rất đông, những bàn trống gần bàn của Tử Tình cũng bắt đầu chen chút. Nhưng hôm nay có phần khác hơn mọi hôm là trong số khách chen chút đó có không ít các thiên kim công tử nhà quan, những người bình thường rất khinh bỉ nơi này.
Tử Tình khó hiểu, phải biết bình thường nếu bọn họ không tụ tập ở Đệ Nhất Lâu thì cũng sẽ đến Đệ Nhị Lâu, Đệ Tam Lâu. Hôm nay không biết ngọn gió nào thổi đám người này đến cái nơi chật hẹp khỉ ho cò gáy này. Càng nhìn càng khó hiểu, Tử Tình bèn hỏi nhỏ Hộ Tỷ xem nàng ta có biết nguyên nhân.
Hộ Tỷ nghe Tử Tình hỏi xong thì cười cười, nàng cúi đầu nói nhỏ vào tai Tử Tình vài câu.
Nghe xong Tử Tình cười trố mắt. Cũng quá khoa trương đi. Thì ra bởi vì đại thọ hoàng đế, các quan viên vì muốn tích góp bạc để mua quà nên chi tiêu cho các công tử thiên kim bị cắt giảm một nữa, mà mấy vị công tử kia vốn đã quen ra ngoài ăn chơi, nhưng bây giờ bạc lại hạn chế. Mấy cái tửu lâu đệ nhất đệ nhị kia đừng nói ăn một bửa, tới trả tiền phòng thôi bọn họ đã muốn tiêu hết bạc rồi. Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải cùng nhau kéo đến nơi này.
Cười xong, Tử Tình cũng bắt đầu dùng bữa. Hôm nay nàng gọi ba món, đó là đùi gà chiêng giòn, cá lóc nướng rau râm và món canh bông cải trắng. Ở Đa Cư Quán này có rất nhiều món hợp khẩu vị của Tử Tình. Mà giá cả ở đây cũng không quá mắc, ăn một bữa cũng không tốn kém bao nhiêu.
Đang ăn được một nữa bỗng nhiên Tử Tình nhớ đến một chuyện, nàng liền nói với Hộ Tỷ.
“Hộ Tỷ ngươi cho người mang xe ngựa đến đi, một lát ta muốn đi Cưu Sĩ Thôn.”
Hộ Tỷ ở một bên khom người hô “Dạ” một tiếng rồi đứng lên tay xoay người rời đi. Trước khi rời khỏi, Hộ Tỷ động tay vài cái. Lúc này trên mái nhà liền có một tiếng vang thật nhỏ mà chỉ mình Hộ Tỷ có thể nghe được.
Hộ Tỷ là đang ra hiệu hỏi ám vệ trong bóng tối. Bởi vì Hạo Uy muốn Tử Tình tuyệt đối an toàn nên từ khi Hộ Tỷ và Hộ Tâm trở thành nha hoàn thân cận của Tử Tình thì đã điều đến hai ám vệ mới.
Nghe được ám hiệu trả lời, Hộ Tỷ yên tâm bước nhanh rời đi.
Bởi vì khách đông, nên khi ăn xong Tử Tình liền gọi tiểu nhị lại thanh toán tiền rồi nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài nhường lại chỗ ngồi cho khách nhân khác.Chính là lúc này, khi Tử Tình vừa đi đến cửa thì bỗng nhiên có người đứng chắn trước mặt nàng.
“Tử Tình muội? Là Tử Tình muội muội sao?”
Bị người khác điểm danh, Tử Tình nghi hoặc ngẩng đầu.
Trước mặt nàng là một cô nương tuổi tầm khoảng mười bảy mười tám, mắt mở to nhìn nàng đầy kinh ngạc. Tử Tình nhíu mày suy nghĩ. Nàng có quen với vị cô nương này sao? Suy nghĩ một hồi trong đầu liền lóe sáng.
“Tỷ là… là… Hạ Thiền tỷ?” Người này không phải là Hạ Thiền tỷ sao? Cái người mà ngày trước khi nàng bị bán vào đại viện đã cùng nàng chạy trốn đó. Nhưng không phải lúc này tỷ ấy nên ở cùng với Nhị Nha ở Hạt gia thôn gì đó sao? Tại sao lại đến kinh thành rồi.
“Đúng rồi, là ta. Muội… muội thật sự là Tử Tình muội muội?”
Cô nương kia nghe Tử Tình nói đúng tên mình thì mừng rỡ hô lên. Đôi mắt sáng bừng nhìn chằm chằm Tử Tình.
Tử Tình gật đầu, sau đó bước tới gần Hạ Thiền quan sát, nàng ngạc nhiên hỏi:
“Hạ Thiền tỷ, tại sao tỷ ở đây? Không phải tỷ đang ở cùng Nhị Nha tỷ sao?”
Nghe Tử Tình hỏi, Hạ Thiền ánh mắt đang vui mừng liền chuyển sang ảm đạm. Nàng mấp máy môi vài cái, sau đó bổng dưng rơi nước mắt.
Thấy Hạ thiền không nói lời nào mà tự nhiên khóc, Tử Tình rối rắm không hiểu làm sao. Chợt, mắt Tử Tình lóe lên. Chớ không phải là….
Tử Tình bước tới vịn cánh tay Hạ Thiền kéo nàng qua một bên nhíu mày nói:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tỷ đừng khóc, mau nói muội biết a.”
Hạ Thiền nhìn Tử Tình rồi nhẹ lau nước mắt bắt đầu nghẹn ngào kể lại.
Gần giống với suy đoán của Tử Tình, thì ra sau khi chia tay với Tử Tình ở Tô Dương trấn. Hạ Thiền và Nhị Nha một mực ngồi xe ngựa đi đến nhà Nhị Nha. Nhưng khi đến nơi, không thấy cha nương của Nhị Nha đâu, ngôi nhà của Nhị Nha ở trở nên hoan tàn lạnh lẽo. Nhị Nha lúc dó hoảng hốt bèn đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng tìm mãi không thấy một bóng người. Hỏi người trong thôn xem đã xảy ra chuyện gì cuối cùng mới biết được, bởi vì cha và nương Nhị Nha bán nàng nên bị người trong thôn xa lánh, họ nói cha và nương nhị nha là người tham phú quý, là người không có lương tâm, đem con mình ra bán để lấy bạc tiêu xài. Cha và nương Nhị Nha vì xấu hổ nên chưa đầy một tháng đã cuốn gói rời khỏi đi chỗ khác sinh sống.
Hạ Thiền và Nhị Nha lúc đó hoảng loạn không biết làm sao. Cuối cùng hai người quyết định đi tìm Tử Tình xin giúp đỡ. Nhưng ai ngờ được trên đường đi họ gặp một vị phu nhân đang muốn treo cổ tự tử ở bên đường, Hạ Thiền và Nhị Nha không nghĩ ngợi mà xông lên đem vị phu nhân kia cứu xuống. Vị phu nhân kia sau khi tỉnh dậy thì ôm Hạ Thiền và Nhị Nha khóc lớn, bà ta nói con gái bà vừa mới chết, bà cũng không muốn sống nữa bà muốn đi theo con gái của mình.
Cảm động trước tình mẫu tử thiên liên, Hạ Thiền và Nhị Nha liền an ủi vị phu nhân kia rất nhiều, khuyên bà ta không nên tìm đến cái chết. Cuối cùng vị phu nhân đó suy nghĩ thông suốt, đã không còn muốn tìm cái chết nữa. Chẳng những vậy, bà còn muốn nhận hai người Hạ Thiền và Nhị Nha làm con gái nuôi. Bà ta nói Hạ Thiền và Nhị Nha rất giống con gái ruột của bà.
Trong lúc khốn khó, lại không có nơi nương tựa. Tự dưng có một vị phu nhân hiền lành giàu có muốn nhận mình làm con nuôi, ai lại không động tâm?
Hạ Thiền và Nhị Nha sau khi suy nghĩ liền đồng ý với vị phu nhân kia.
Ở thời này, làm con nuôi cũng gần giống như làm con ruột, phải đến quan phủ đóng dấu nhập gia. Cứ nghĩ Hạ Thiền và Nhị Nha may mắn gặp được quý nhân, ai ngờ lại hoàn toàn trái ngược. Vị phu nhân kia chính là người chuyên đi lừa gạt những thiếu nữ nhẹ dạ để đem bán. Bà ta thường giả trang thành một vị phu nhân phú quý rồi đi đến những thôn nghèo giả vờ vừa chết con rồi nhận những cô nương con nhà nông dân làm con nuôi. Sau khi mang họ đến quan phủ để họ nhập gia, bà ta liền quanh minh chính đại đem những thiếu nữ kia đi bán.
Bởi vì trong hộ tịch của bà ta Hạ Thiền và Nhị Nha mang thân phận làm con nên bà bán rất dễ dàng. Chỉ cần một liều thuốc mê rồi cho hai nàng đóng dấu tay là đã bán thành công. Đến lúc Hạ Thiền và Nhị Nha tỉnh dậy thì đã bị bán vào đại viện, muốn cáo quan cũng không ai xử bởi vì khế ước bán thân đều đầy đủ cả rồi, còn có dấu tay của hai người họ và dấu tay của cái người ác độc kia.
Cứ như vậy, Hạ Thiền và Nhị Nha lần nữa bị bán. Nhưng may mắn, lần này bị bán vào đại viện đàng hoàn chớ không phải nơi giáo những cô nương đến kỹ viện. Sau đó hai Hạ Thiền và Nhị Nha được bán vào một hộ thương nhân. Hạ Thiền với tính tình cẩn thận điềm đạm, Nhị Nha thì giỏi giắng siêng năng nên hai người rất nhanh được nâng lên từ hạ nhân giặt giũ thành nha hoàn đi theo hầu hạ vị cô nương. Sao lại kinh thành mở hội thi, lão gia nhà đó thi đậu. Kết quả bọn họ liền chuyển từ thôn xa xôi đến kinh thành này.
Hạ Thiền vừa kể vừa rấm rức khóc, còn Tử Tình nghe vậy thì nhíu mi. Xem ra cái thời này thật là không an toàn. Không, phải nói là bọn buôn người ở thời nào cũng có, mà thủ đoạn của họ đều rất tinh vi. Tử Tình nắm chặt tay thầm hứa, nàng nhất định phải tìm cách bắt hết những người đáng chết kia.
“Tử Tình muội, vậy còn muội, tại sao muội lại ở kinh thành này?” Hạ Thiền khóc xong liền nhìn Tử Tình tò mò, thấy trang phục của Tử Tình là trang phục bình dân, Hạ Thiền suy đoán, chẳng lẽ Tử Tình muội cũng bị bán làm nha hoàng giống như nàng và Nhị Nha?
Nghe Hạ Thiền hỏi Tử Tình không hiểu sao có chút khó mở miệng trả lời. Nàng gãi gãi đầu có chút do dự, vừa hay lúc này Hộ Tỷ đã trở lại.
“Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể xuất phát.” Hộ Tỷ đi đến trước mặt Tử Tình cung kính nói, ánh mắt lại liếc nhìn Hạ Thiền lên xuống dò xét mấy lần.
Nghe Hộ Tỷ gọi Tử Tình là tiểu thư, lại thấy bộ dạng cung kính của Hộ Tỷ đối với Tử Tình, Hạ Thiền kinh ngạc. Tử Tình muội là tiểu thư? Là tiểu thư sao? Tử Tình muội không phải là nha hoàn, không phải là cô nương mà là tiểu thư? Là tiểu thư thì ít nhất cũng là con của Tú Tài. Hạ Thiền bỗng nhiên trong lòng có thứ gì đó vỡ vụn khó nói nên lời, nàng nhanh cụp mắt không nhìn Tử Tình nữa.
Thấy phản ứng của Hạ Thiền Hộ Tỷ nhíu mi còn Tử Tình thì thở dài nói:
“Hạ Thiền tỷ, cha muội mấy tháng trước cũng đến đây dự thi. Nhờ phúc của ông bà nên cha muội thông qua được, bởi vậy nên hiện tại muội mới ở đây.”
Tử Tình vừa nói vừa chậm chậm cầm tay Hạ Thiền, giọng nói nhẹ nhàng như an ủi. Hạ Thiền nghe vậy nụ cười trên mặt có chút gượng gạo nói.
“Tử Tình muội, chúc mừng muội. Nhìn lại ba người chúng ta muội là may mắn nhất, có cha làm quan, lại có nương yêu thương. Không giống tỷ và Nhị Nha, bọn tỷ….” Hạ Thiền nói tới đây thì nước mắt lại rơi . Nàng còn muốn nói gì đó nhưng đúng lúc này, trên đường có chiếc xe ngựa lớn lớn vừa dừng lại. Hạ Thiền nhìn thấy xe ngựa thì hoảng hốt đứng lên. Ánh mắt do dự nhìn Tử Tình một cái sao đó chạy nhanh đến chiếc xe ngựa khom lưng cung kính đứng một bên chờ đợi.
Nhìn hành động của Hạ Thiền, Tử Tình đã phần nào đoán ra. Xem bộ cái người trong xe ngựa này là chủ tử của Hạ Thiền. Nhìn bộ dạng sợ hãi khép nép của Hạ Thiền, Tử Tình không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái. Liếc Hộ Tỷ một cái, Tử Tình chậm rãi bước về phía xe ngựa.
“Tiểu muội, muội cũng đang ở đây à?”
Bổng dưng lúc này trong xe ngựa vang lên tiếng của Tử Nương, cùng lúc này, màn xe ngựa được kéo ra, Tử Nương từ trên xe bước xuống, theo phía sau Tử Nương là một vị tiểu thư khác, người này Tử Tình có gặp qua, là vị tiểu thư của Tống phủ Tống Như Mai.
Tống Như Mai là bạn hữu của Tử Nương, nàng cũng là người của Hội Tam Uyên. Như Mai đã từng ghé Cố phủ hai lần, nhưng những lúc đó Tử Tình đều chạy ra ngoài chơi. Có gặp mặt cũng chỉ nhìn thoáng qua một lát. Có lẽ bởi vì vậy nên Tử Tình mới không biết được Hạ Thiền và Nhị Nha là nha hoàn của Như Mai.
Hôm nay Như Mai và Tử Nương cùng nhau đến hội Tam Uyên. Sau đó Như Mai mời Tử Nương đến tửu lâu dùng cơm. Lẽ ra là tới Tửu lâu Vạn Phúc, nhưng Tử Nương cũng giống như Tử Tình, đều thích thức ăn ở Đa Cư Quán, bởi vậy mới nói với Như Mai cùng nhau đến đây ăn.
Vốn Như Mai để cha Hạ Thiền đi trước để đặt bàn, cũng vì như vậy nên Hạ Thiền mới gặp được Tử Tình ở chỗ này.
“Nhị tỷ, Như Mai tỷ, là hai tỷ a, muội còn tưởng là người nào nữa chứ” Tử Tình nhìn Tử Nương và Như Mai cười nói.
“Tử Tình muội tưởng chúng ta là người nào a” Như Mai bước tới trước mặt Tử Tình nhìn nàng cười hỏi.
Tử Tình chỉ cười không có đáp lời, bởi vì lúc này nàng đã nhìn thấy Nhị Nha đứng phía sau Như Mai đang trợn mắt đầy kinh ngạc nhìn nàng.
“Tử Tình… là Tử Tình phải không?”
Nhị Nha mắt mở to buộc miệng hỏi. Câu hỏi của Nhị Nha thành công làm cho Tử Nương và Như Mai quay đầu lại nhìn nàng. Như Mai nhíu mày mắng.
“Tư Thiện, ngươi làm sao lại có thể kêu tên Tử Tình muội trống không như vậy? Quy củ ngươi học được ở đâu rồi hả?” (Tư Thiện là tên do Tống Phủ đặt cho Nhị Nha)
Nhị Nha khẽ rùng mình, thân hình thoáng chốc cương cứng, ánh mắt nhìn Tử Tình có chút không dám tin. Nhị Nha nhanh chóng cúi đầu thật thấp luôn miệng nói nô tỳ sai rồi.
Nhìn thấy như vậy, Tử Tình cảm thấy trong ngực ngẹn lại một hơi. Nàng xua tay với Nhị Nha sau đó mới nhìn Như Mai nói:
“Như Mai tỷ, đừng mắng nàng. Bọn muội là người quen của nhau.”
Tử Tình vừa nói vừa đưa ánh mắt nhìn Hạ Thiền và Nhị Nha. Như Mai và Tử Nương nghe Tử Tình nói thì hơi giật mình, mắt nhìn Hạ Thiền và Nhị Nha mang theo dò xét.
“Các ngươi tại sao lại quen nhau? Chuyện này… là như thế nào?” Như Mai nhíu mày tò mò hỏi.
“ừmm….” Tử Tình ậm ờ nhìn một vòng, cảm thấy đứng trên đường lớn nói chuyện thật không phải phép.
“Nhị tỷ, Như Mai tỷ, hay là chúng ta tìm một tửu lâu ngồi nói chuyện đi. Đứng ở đây….” Tử Tình không nói tiếp nhưng hai người Tử Nương và Như Mai đều hiểu, hai người gật đầu rồi nhanh chóng lên xe ngựa hướng tửu lâu gần đấy đến.
Trong phòng riêng ở tửu lâu Vạn Chi, Như Mai sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện thì kinh ngạc mở to mắt.Sau một hồi trầm mặt, Như Mai liền nói với Hạ Thiền và Nhị Nha.
“Tư Thâm, Tư Thiện, thì ra hai ngươi bị người ta lừa gạt nên mới bán thân, nếu đã vậy, sau này bất cứ lúc nào hai ngươi muốn chuộc lại khế ước thì cứ nói. Ta sẽ thành toàn cho hai ngươi”
Mấy năm ở chung, dù là tôi tớ trong nhà nhưng Như Mai đối với Nhị Nha và Hạ Thiền cũng xem như có chút tình cảm. Hiện tại Như Mai mới biết được bọn họ là bị ép bán thân chứ không phải thật tâm nguyện ý. Huống chi hai người này là người quen của Tử Tình. Đã là như vậy, Như Mai làm sao có thể xem như là không biết chuyện gì. Cho Hạ Thiền và Nhị Nha chuộc thân, cũng giống như là làm cho Tử Tình thiếu nàng một ân tình.
Hạ Thiền và Nhị Nha nghe Như Mai nói thì mừng rỡ, Hạ Thiền rất nhanh quỳ xuống trước mặt Như Mai dập đầu nói nàng muốn chuộc thân ngay bây giờ.
Nhị Nha thì khác, trong mắt có rối rắm và do dự, nhưng nàng và Hạ Thiền mấy năm nay hoạn nạn có nhau, ở cạnh nhau dần dần tình cảm cũng như tỷ muội. Nên mặc dù không muốn rời khỏi Như Mai, Nhị Nha vẫn chọn đi cùng Hạ Thiền.
Mấy năm làm việc ở Tống Phủ, lương hàng tháng của Hạ Thiền và Nhị Nha gom lại cũng vừa đủ để chuộc thân. Hạ Thiền trong thời gian qua vẫn luôn hi vọng chuộc lại khế ước, bỏ đi thân phận hạ nhân. Bởi vậy lúc này thấy cơ hộn đến. Hạ Thiền làm sao có thể để vuột mất cơ hội này.
Như Mai thấy Hạ Thiền và Nhị Nha không một chút chần chờ liền xin chuộc thân thì trong mắt lóe lên chút cô đơn, nhưng rất nhanh nàng đã che dấu mất. Dù vậy, Tử Tình ngồi một bên vẫn thấy rõ ràng. Chỉ là nàngÀ, nhà ta bởi vì sắp có đám cưới của muội muội nên khá bận rộn. Trang hoàn nhà cửa, sắp sếp đồ đạt, đặt bàn ghế chén bát. Nhưng ta lại lo lắng một chuyện quan trọng hơn. là Đãi khách. Ta là một người hướng nội, bình thường không thích giao tiếp. Nếu trong hoàn cảnh khác ta có thể giả ngu ngồi một góc nghe người ta nói chuyện. Nhưng lần này ta lại là chủ nhà, nói thế nào cũng không thể giả câm được. Mọi người, ai có kinh nghiệm nói chuyện với khách khứa bà con xa gần làm ơn dạy cho ta với. Gợi ý cho ta vào ngày đám phải làm gì, nói chuyện như thế nào.
Ta nhưng rất lo lắng, các tỷ muội huynh đệ mau giúp ta.)
Ngoài dự đoán của mọi người, sau khi được Như Mai hứa cho chuộc lại khế ước thì Hạ Thiền kéo Nhị Nha đến trước mặt Tử Tình quỳ xuống nói:
“Tử Tình muội, bây giờ tỷ và Nhị Nha đã không còn chỗ để đi rồi, người hiện tại bọn tỷ quen biết chỉ có một mình muội. Chúng ta trong lúc hoạn nạn đã cùng nhau vượt qua, cũng là nhờ muội mà bọn tỷ mới không bị bán vào nơi phong trần nhơ nhuốt. Tỷ… Tỷ không biết phải tạ ơn muội thế nào, bây giờ chỉ mong muội có thể cho tỷ và Nhị Nha được đi theo hầu hạ muội. Tỷ sẽ dùng cả cuộc đời này của mình để trả ơn cho muội. Xin muội hãy thu nhận bọn tỷ.”
Hạ Thiền nói xong thì ánh mắt trong mong nhìn Tử Tình, đôi mắt kia còn long lánh nước mắt, nhìn qua quả thật làm tâm người khác mềm đi.
Tử Tình thấy Hạ Thiền như vậy thì nhíu mi, trong lòng có chút không vui. Hạ Tỷ đây là đang làm khó mình sao? Tử Tình nghĩ.
Tử Tình một ngụm thẳng thừng từ chối. Nàng nói:
“Hạ Thiền tỷ, tỷ không cần như vậy. Chuyện lần trước chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, cũng không phải chuyện trọng đại gì. Lại nói, thời gian đó tỷ và Nhị Nha cũng chăm sóc muội rất nhiều, nên giữa chúng ta vốn không có ai nợ ân tình của ai. Hiện tại tỷ đã chuộc lại khế ước vậy thì tỷ hãy cùng Nhị Nha sống cuộc sống thuộc về các tỷ. Còn chuyện trả ơn… Muội hiện tại không dám nhận”
Tử Tình lại nói rất nhiều, nói rằng bọn họ cần có cuộc sống của riêng mình, không cần vì trả ơn mà tiếp tục dấn thân vào con đường làm tôi tớ. Tử Tình còn nói, sau khi trở về sẽ cho người mang tặng Hạ Thiền và Nhị Nha để hai người họ làm vốn mà sinh sống.
Nhưng dù Tử Tình nói thế nào thì Hạ Thiền và Nhị Nha cũng nhất quyết muốn đi theo Tử Tình, hai người nói sẽ không cần bạc, chỉ cần ngày hai bữa cơm là được. Ngoài ra có thể giao cho các nàng làm bất cứ công việc gì, chỉ cần để hai người họ được đi theo Tử Tình là họ đã mãn nguyện lắm rồi.
Tử Tình thấy sự việc bị biến đổi đến như vậy thì nhíu mày. Vừa chuộc thân xong lại chạy đến chổ nàng xin bán thân, đạo lý gì đây a. Không sợ làm như vậy sẽ khiến Như Mai không vui sao? Đưa mắt nhìn Như Mai, chính là ánh mắt Như Mai lúc này chỉ có chút buồn, ngoài ra không có tia khó chịu nào. Còn có nàng ta nhìn mình giống như đang muốn cầu tình dùm cho Hạ Thiền và Nhị Nha. Tử Tình nhíu chặt mày sau đó mới thở dài nói:
“Thôi được, hai tỷ nếu muốn theo ta vậy thì theo thôi. Chỉ là làm công việc gì thì khi về phủ nương ta sẽ sắp xếp cho hai tỷ. Mỗi tháng hai tỷ vẫn được nhận tiền lương bằng với những người người khác. Quan trọng là chỉ cần hai tỷ muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chuộc thân.”
Hạ Thiền và Nhị Nha thấy Tử Tình đồng ý thì vui mừng. Hai người ở trước mặt Tử Tình dập đầu mấy cái.
Nếu hạ nhân chuộc thân thì nhất định sẽ tới quan phủ để đổi nô tịch thành hộ tịch, nhưng hiện tại là đổi chủ nên cũng không cần phải đến quan phủ làm gì. Chỉ cần chuyển giao lại khế ước rồi đóng dấu tay là được. Và vì như vậy, nên khế ước bán thân của Hạ Thiền và Nhị Nha bán cho Tử Tình chính là khế ước sinh tử.
Cùng ngày hôm đó Hạ Thiền và Nhị Nha đã đi theo Tử Tình về Cố Phủ.
(Giải thích: khi trước Hạ Thiền, Nhị Nha và Tử Tình đều bị bán một lần rồi, cũng có khế ước bán thân. Vỗn dĩ nếu bọn họ đã bán thân thì cho dù có chạy trốn cũng không thể nào lấy lại được hộ tịch nữa. Nhưng mà chỗ thu mua mấy người Tử Tình lần đó là nơi buôn bán hạ nhân trái phép, mặc dù báo quan, nhưng Thạch gia kia bị Mộc Khách Niên cho người điều tra và bắt giữ. Vì vậy khế ước gì đó không còn giá trị nữa. Bởi vậy cho dù mấy người Tử Tình bỏ trốn cũng không sợ bị quan phủ bắt trở về. Nhưng lần bán thân của Hạ Thiền và Nhị Nha sau này, có khế ước hẳn hoi, lại có đóng dấu của quan phủ. Bởi vậy hiện tại cho dù Hạ Thiền và Nhị Nha có trốn được cũng không thể nào sống bình thường như một lương dân. Mà chỉ có thể sống chui sống nhủi chạy trốn quan phủ.)
Chờ công việc xong xuôi cũng đã gần chiều, Tử Tình cũng không còn tâm trạng đi Cưu Sĩ thôn nữa. Nàng mang theo Hạ Thiền và Nhị Nha về Cố phủ, sau đó phân bổ hai người họ vào phòng châm tuyến. Ở Cố phủ, công việc thoải mái nhất chính là ở phòng châm tuyến. Bởi vì ở Cố Phủ quần áo của mấy người Cố Tam Tử Tình điều do tự tay Tô thị và Tử Nương làm. Phòng châm tuyến chỉ làm quần áo cho mấy trăm người hạ nhân thôi. Chính là vì làm quần áo cho hạ nhân nên công việc không có quá khó khăn.
Hạ Thiền và Nhị Nha thấy Tử Tình sắp xếp cho mình làm ở phòng châm tuyến chứ không phải là nha hoàn thân cận của nàng thì có chút buồn bã, bọn họ là thật tâm muốn được ở bên cạnh Tử Tình, làm nha hoàn cho Tử Tình. Nhưng Tử Tình đã để các nàng làm ở phòng châm tuyến thì hai nàng sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình, sẽ không để Tử Tình thất vọng khi đã thu nhận bọn họ.
Tử Tình đem Hạ Thiền và Nhị Nha về phủ Cố Tam và Tô thị liền biết được. Hôm đó Cố Tam và Tô thị đã gọi hai người Hạ Thiền và Nhị Nha đến nói một ít chuyện sau đó để hai nàng trở lại phòng châm tuyến.
Thật ra, nếu là người khác thì đã để Nhị Nha và Hạ Thiền làm con nuôi rồi, hoặc là ban thưởng một danh phận nào đó cho hai nàng. Bởi vì Hạ Thiền và Nhị Nha dù sao cũng là người quen biết lúc hoạn nạn của Tử Tình, theo lẽ… bọn họ là người cần được chiếu cố.
Nhưng Cố Tam và Tô thị không làm vậy, sau khi nghe Tử Tình và Tử Nương tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện Cố Tam lại trầm mặt có vẻ suy nghĩ cái gì đó.
Còn Tử Tình cũng không để tâm lắm chuyện này. Tuy nàng đã từng cùng hai người Hạ Thiền và Nhị Nha chung sống một khoảng thời gian. Nhưng mà chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nàng không hiểu rỏ lắm về tính tình của hai người này. Nàng cần có thời gian để quan sát. Nếu bọn họ thật sự tốt như nàng nhất định sẽ không để hai người họ chịu thiệt. Bởi vì nàng là người có ơn tất báo, ngược lại, nếu hai người họ tâm sinh ra cái gì không đúng, nàng sẽ không ngại mà cho người thanh trừ hai người họ.
………..
Thời gian chậm rãi trôi, ngày đại thọ hoàng đế cuối cùng cũng đã đến. Từ hai ngày trước cả kinh thành đã bắt đầu treo lồng đèn đỏ có chữ thọ ở khắp nơi, không khí cực kỳ náo nhiệt. Đại thọ hoàng đế, những quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ được vào hoàng cung dự đại yến. Đại thọ lần này còn được dẫn theo gia quyến của mình vào hoàng cung. Chỉ là không được vượt quá 10 người.
Hôm nay chưa tới canh ba cả nhà Tử Tình đã bắt đầu thức dậy, không riêng nhà của Tử Tình, mà hầu như những phủ ở kinh thành toàn bộ đều sáng đèn khi vừa tới canh ba.
Lúc này, hạ nhân trong phủ đang lục tục mang nước nóng vào bồn tắm để cho mọi người ngâm mình tắm rửa. Đây là quy định bất thành văn. Trước khi gặp mặt hoàng đế nhất định phải tắm rửa sạch sẽ quần áo chỉnh chu. Nếu có ai cố ý hay vô tình để bản thân luộm thượm trước mặt hoàng đế sẽ bị khép tội bất kính.
Tắm rửa xong, mọi người liền thay vào những bộ trang phục đã chuẩn bị cẩn thận từ trước. Lúc này Tô thị cho hạ nhân dọn thức ăn lên để cả nhà ăn trước một ích lót dạ.
Đến canh tư, cả nhà Tử Tình đã chuẩn bị thỏa đáng đâu vào đấy. Những hạ nhân được mang theo cũng được huấn luyện lại một lần nữa quy cũ. Mấy người Tử Tình cũng được nhắc nhở lại mấy thứ cần chú ý.
Đầu giờ mẹo (5h sáng), Cố Tam cho người vào thông báo nói đã đến lúc khởi hành đi vào hoàng cung. Mặc dù đến đầu giờ tỵ (9h sáng) yến tiệc mới bắt đầu. Nhưng mọi người phải có mặt trước lúc đó một canh giờ để được sắp xếp vị trí.
…
Cánh cửa sắt cứng cáp hùng vỹ mọi khi luôn đóng chặt, hôm nay nhưng được mở ra từ lúc nào.
Xe ngựa dừng lại, Cố Tam từ trên xe ngựa đi xuống sau đó nâng tay bế Tử Tình ra. Theo sau là Tử Dục, Tử Diệc, Tiểu Ngũ, Tô thị và Tử Nương. Đợi cả nhà xuống hết, Cố Tam phất tay cho hạ nhân đánh xe ngựa trở về. Một nhà bảy người cùng bốn hạ nhân liền nghiêm cẩn bước vào hoàng cung.
Sau khi vào cổng, một vị công công trong trang phục màu xanh cung kính bước tới đi tiếp đón cả nhà Tử Tình rồi dẫn đường cho các nàng đi vào điện Phong Ngâm, nơi tổ chức đại tiệc mừng thọ của hoàng thượng.
Không hổ là hoàng cung, tấc cả mọi vật đều đặc biệt và sang trọng. Tử Tình vừa đi vừa ngắm ngía. Dưới chân nàng, từng viên đá lót đường đều được mài dũa cẩn thận giống hệt như nhau. Tròn tròn như quả trứng gà, sáng bóng tới nỗi có thể soi được cả gương mặt. Hai bên đường là những con thú bằng đá được khắc họa tinh xảo giống như thật. Xa xa thấp thoáng những cái cung điện xa hoa lộng lẫy đầy tráng lệ. Trong không khí còn lượn lờ một mùi hương trầm làm cho tâm người ta thư thái.
Tử Tình mắt mở to hứng thú nhìn ngắm khắp nơi. nàng cảm thán. Hoàng cung a, quả nhiên là nơi của hoàng đế ở. Thật sự không phải bình thường.
Từ cổng hoàng cung đi bộ vào Phong Ngâm Điện cũng mất gần một canh giờ (hai tiếng). Tử Tình đi một hồi thì chân cẳng mỏi nhừ, Tử Tình bẹp miệng. Đường đi xa như vậy, lại không cho bọn họ đi xe ngựa vào. Nếu không cho thì ích lắm cũng chuẩn bị xe ngựa đưa rước chớ, đằng này để mọi người đi bộ thế này, thật là…
Có điều Tử Tình không biết, xe ngựa thì có đấy, nhưng nó chỉ dành cho những quan công đại thần, còn những quan tam cấp tứ cấp như bọn họ thì làm gì được vinh hạnh ngồi xe ngựa đâu.
Trải qua một phen đi bộ, cuối cùng bọn họ cũng vào tới Phong Ngâm điện.
Vừa tới nơi, vị công công dẫn đường liền xoay người xin cáo từ. Cố Tam gật đầu rồi nói vài câu khách sáo rồi nhét một túi bạc nhỏ vào tay vị công công kia. Không một chút câu nệ, vị công công đó liền nhanh nhẹn nhận lấy bỏ vào trong tay áo. Sau đó lại chỉ cho Cố Tam biết vị trí của từng cấp bật được xếp ở chổ nào. Thái độ kia so với vừa rồi quả là nhiệt tình lên không ích.
Ở thời đại này không có tục lệ nam nữ phân phòng, nên bình thường có yến hội yến tiệc gì đó cũng không có phân biệt nam một khu nữ một khu. Mà là nam nữ cùng nhau ở một nơi để dự yến tiệc. Đối với chuyện này Tử Tình rất là cảm tạ ông trời. Nàng nhưng thật sự rất chán ghét cái vụ nam nữ thọ thọ bất thân lắm. Chán ghét cái cảnh mà mỗi lần nữ nhân ra ngoài đều phải mang khăn che mặt. Nếu lỡ bị người khác nhìn thấy một cô nương ở cùng với một nam tử, dù là không có làm gì nhưng cô nương đó vẫn bị người đời xỉa xói rằng đã đánh mất danh tiết. Những chuyện vô lý như vậy, Tử Tình thật sự rất căm ghét tận xương.
Phong Ngâm Điện thật rộng rãi, khắp nơi được bài trí rất nhiều đồ quý giá. Tổng cộng trên hai trăm cái bàn, mỗi bàn có độ dài trên hai mét. Bàn được phân ở hai bên, chính giữa có một khoảng trống hơn ba mét. Ở Trên cao trên kia có một cái bàn bằng ngọc thật lớn được khắc hình rồng và một cái nghế vàng óng có hình rồng đang quấn lấy. Khỏi phải nói, nhìn qua là biết ngay đó là vị trí của đế vương.
Chổ ngồi của các quan viên được sắp xếp theo phẩm cấp. Người có phẩm vị cao sẽ ngồi phía trước gần chỗ hoàng đế, ngược lại, người có phẩm cấp thấp sẽ ngồi phía sau. Cố Tam là tứ phẩm, chổ ngồi được sắp xếp cách chổ ngồi của hoàng đế khá xa.
Sau khi vào bàn ngồi, những quan viên có mặt ở đó nhìn thấy Cố Tam liền lục tục đứng lên chạy đến lôi kéo Cố Tam nhiệt tình chào hỏi.
Một bàn dài là tượng trưng cho một gia quyến, vì bàn ớn nên ngồi nhiều người cũng không sao. Mấy người Tử Tình vốn là ngồi cùng với Cố Tam nhưng không biết sức hút của Cố Tam thế nào mà những vị quan kia vừa nhìn thấy Cố Tam đến thì liền bước đến tay bắt mặt mừng. Hiện tại bao vây Cố Tam có tới hơn hai chục vị quan.
Tô thị thấy đông người như vậy liền hiểu ý, bà nói nhỏ với Cố Tam mấy câu sau đó đứng lên dẫn mấy người Tử Tình đi qua bàn khác ngồi tạm.
Đằng này Tô thị vừa động thì những vị phu nhân ngồi mấy bàn gần bên cạnh liền lôi kéo Tô thị đến bàn mình ngồi. Nhìn tình cảnh này Tử Tình thật có chút không hiểu nổi làm sao, nàng nghĩ, cha của nàng bất quá cũng chỉ là một quan viên tứ phẩm, không có chức vụ lớn, lại không có bất cứ quyền hạn gì, nàng không hiểu được tại sao những vị quan kia đối với cha nàng lại nhiệt tình như vậy.
Đối với vấn đề này thật ra cũng không có gì khó hiểu. Cố Tam từ trước đến nay vốn có nhân duyên rất tốt, đối với mọi người Cố Tam luôn dùng một thái độ kính trọng đối đãi. Mặc dù Cố Tam chỉ làm công việc ghi chép ở Hàn Lâm Viện nhưng nhờ vào cách tính toán nhanh lẹ, làm việc nhanh gọn, lại quyết đoán, là một người có tài, có chí khí. Mặc dù không ai nói nhưng những người đã từng tiếp xúc với Cố Tam đều nghĩ đến một người có tài như Cố Tam không sớm thì muộn cũng sẽ được trọng dụng. Vì như vậy nên những người quan có ánh mắt nhìn xa điều cố gắng tạo quan hệ tốt với Cố Tam, dù không thể cùng phe nhưng cũng không làm đối địch.
Còn hơn một canh giờ nữa mới đến giờ nhập tiệc, nên hiện tại trên bàn chỉ có một ích bánh ngọt, trái cây và trà nước. Tử Tình nhìn thấy món tráng miệng được dọn trên bàn thì mắt sáng lên, không một chút khách sáo, không một chút ngại ngùng. Tử Tình nhanh gọn thò tay bốc một miếng bánh cho vào miệng rồi híp mắt gật gù thưởng thức.
Hộ Tỷ đứng phía sau Tử Tình, thấy nàng như vậy chỉ có thể cười trừ. Tay động động mấy cái, một chốc sau đã có vài cung nữ cầm thêm thức ăn mang đến.
Những buổi yến tiệc thế còn mang theo một ý nghĩa khác, đó là lúc để các thiên kim công tử có cơ hội tìm hiểu lẫn nhau. Các vị phu nhân lúc này rất không nhàn rỗi, mặt dù miệng cười cười nói nói nhưng ánh mắt cứ đảo lia âm thầm quan sát, mong muốn tìm được một chỗ tốt để kết thông gia.
Vì chưa đến giờ khai yến nên lúc này các thiên kim liền kéo nhau hội tụ lại cùng ngâm thơ vẽ tranh. Nói dễ nghe là cùng nhau chơi đùa, nói chính xác là bọn họ đang muốn thể hiện. Khó có dịp được xuất hiện trước mặt những công tử nhà quan, bởi vậy lúc này các thiên kim làm sao có thể để mình bị các cô nương khác che mờ. Một người so với một người càng cố tỏ ra mình là một người đoan trang hiền dịu. Lời nói cử chỉ đều dịu nhẹ như gió gió mùa thu. Nhìn qua quả thật làm cho người ta cảm giác giả tạo không chịu được.
Vừa ăn, Tử Tình vừa hứng thú quan sát. Đợi nhìn tới mấy cô nương ánh mắt chân mày điều cố tỏ ra vẻ nhu mì đoan trang hiền thục, Bổng dưng Tử Tình ăn bánh có chút bị nghẹn. Nàng nói thầm, có cần khoa trương như vậy không a. Thật là làm cho người ta nhìn không thoải mái.
Liếc mắt nhìn tỷ tỷ của mình, ờ… rất tốt, không màu mè hoa lá, cứ bình thản ngồi một bên. Nên nói thì nói, nên cười thì cười không một chút giả tạo.
Bên này đám thiên kim đang ra sức thể hiện vẻ đẹp kiều mị của mình, bên kia mấy vị công tử cũng không kém.
Bọn họ tổ chức chơi cờ, cứ hai người ngồi đánh thì có vài người vây xem. Chỉ là thay gì ánh mắt bọn công tử kia nhìn vào bàn cờ thì lần này ánh mắt họ lại cứ di về phía các thiên kim bên này. Tử Dục, Tử Diệc và Tiểu Ngũ cũng bị lôi qua bên đó làm một thính giả cho mấy vị công tử thích thể hiện kia.
Tử Dục năm nay mười lăm, đứng giữa đám đông, mặc dù không cố ra vẻ hay khoa trương này nọ nhưng ngược lại có phần nổi bật hơn người khác. Đảo mắt một vòng, Tử Tình thấy không ích thiên kim tiểu thư quăn mị nhãn cho hắn. Chỉ là Tử Dục vẫn một mực không để ý đến.
Trong lúc đang say sưa quan sát, thì lúc này có một người mà cả nhà Tử Tình không nghĩ sẽ gặp ở đây lại gặp ở đây. Đó là Cố Đại Sinh.
Cố Đại Sinh trên mặt mang theo vẻ không một chút thiện ý khinh khỉnh đi đến bàn Cố Tam. Thấy Cố Tam được các quan viên khác vây quanh thì trong lòng ganh ghét.
“Cố trạng nguyên a, không biết lễ vật của ngươi là gì vậy? Có thể cho ta xem một chút được không? ” Cố Đại Sinh âm dương quái khí nói. Đôi mắt thì liếc ngang cái măm son được mấy người Hộ Phong canh giữ.
Phải nói là từ khi Cố Tam rời khỏi thị lang phủ của Cố Đại rồi được đậu trạng nguyên thì mỗi khi giáp mặt với Cố Đại Sinh luôn bị ông dùng lời nói khó nghe để làm khó, Cố Đại Sinh còn không cho Cố Tam nói với mọi người bọn hắn là huynh đệ. Mỗi hành động và lời nói của Cố Đại Sinh càng ngày càng làm Cố Tam lạnh lòng. Thay vì Cố Lão gia tử lúc nào cũng tìm cơ hội kêu Cố Tam về thị lang phủ, muốn cùng Cố Tam hàn gắn lại quan hệ thì Cố Đại Sinh lại làm ngược lại. Trước mặt Cố Lão thì cúi đầu vâng dạ nghe lời, nhưng sau lưng luôn tìm cách gây khó dễ cho Cố Tam.
Cố Đại Sinh đây là sợ Cố Tam làm hòa với Cố Lão, hắn sợ Cố Lão sẽ quan tâm Cố Tam mà bỏ hắn qua một bên. Bởi vậy, hễ gặp Cố Tam thì Cố Đại Sinh luôn tìm cách đã kích ông. Muống dùng cách này để làm Cố Tam chặt đứt quan hệ với cả nhà hắn. Lại nói, Cố Đại Sinh ngày trước chỉ là lục phẩm, nhưng mới tháng trước đã được tăng thêm một phẩm cấp, bởi vậy hôm nay hắn mới được dự yến tiệc này.
Bị Cố Đại Sinh ngang nhiên ở nơi đông người chỉ mặt kêu tên, Cố Tam cả người âm trầm. Chuyện như thế này hắn không phải mới bị một hai lần. Chính là những lần trước chỉ ở nơi vắng vẻ hoặc chỉ có thường dân. Còn hôm nay, nơi này là yến hội, là chổ có rất nhiều quan công đại thần. Đại ca của hắn thế nhưng không một chút nghĩ tới hắn. Cố Tam trong lòng khổ sở, bọn họ vốn là huynh đệ, hiện tại nhưng có khác gì kẻ thù.
Ngồi bên này Tử Tình nhìn thấy hết, đầu tiên là có chút lo lắng, lại tức giận vị đại bá không có não này. Hôm nay là đại thọ của hoàng thượng. Chổ của bọn họ là ở hoàng cung. Vị đại bá này có phải bị mất sợi dây nào không mà lúc này đi tìm cha nàng kiếm chuyện vậy? Nếu không khéo đi xuống bị người có tâm lời ra tiếng vào, lúc đó cái đầu của bọn họ sẽ phải dọn nhà rồi.
Tử Tình tức giận nắm chặt tay, nàng muốn tiến lên phía trước hỗ tìm cách giải quyết. Đang lo lắng bỗng Tử Tình thở phào. Không vì cái gì khác, bởi vì lúc này đã có người thay Cố Tam nói chuyện.
Người này là vị quan họ Mao, là một trong chín người đã cùng góp bạc mua lễ vật với Cố Tam. Vị quan họ Mao hùng hổ đứng lên chắn trước mặt Cố Đại Sinh phản kích nói.
“Vị đại nhân này, ngươi là ai mà lại nói chuyện lỗ mãng như vậy! lễ vật tặng hoàng thượng, ngươi lại có tư cách để xem sao?”
Không chỉ vị quan họ Mao tức giận, những người khác đang ngồi cùng bàn với Cố Tam cũng không cho Cố Đại Sinh ánh mắt thiện cảm nào.
Bị chất vấn, Cố Đại Sinh có chút hoảng hồn. Thật ra Cố Đại Sinh thật ra là một con hổ giấy, là người mềm nắn rắn buông. Ông làm khó Cố Tam cũng bởi vì Cố Tam sẽ không dám phản kháng mình gay gắt, còn những vị quan này, Cố Đại còn không dám đắc tội, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn. Cố Đại Sinh có chút chột dạ nghẹn họng cười gượng nói:
“Haha… ta chỉ nói đùa với Cố Trạng Nguyên một lát chớ không có ý khác, các ngài đừng để trong lòng. Xem như ta chưa từng nói cái gì nha.” nói tới đây thì nhìn Cố Tam nói. “Chúng ta vẫn thường hay đùa giỡn mà phải không Cố Trạng Nguyên?”
Cố Đại Sinh miệng tuy cười nhưng ánh mắt nhìn Cố Tam đầy cảnh cáo. Cố Tam nhìn thấy ánh mắt đó thì cụp mắt không muốn nhìn tiếp nữa, ông gật đầu một cái xem như trả lời Cố Đại Sinh.
Cố Đại Sinh thấy Cố Tam gật đầu thì ha ha cười, sau đó ngượng ngùng nói thêm vài câu rồi xoay mình bỏ đi. Lúc ngang qua Cố Tam còn không quên hừ nhẹ một cái, đủ để Cố Tam nghe thấy.
Những vị quan khác nhìn thấy Cố Đại Sinh cố ý muốn gây sự với Cố Tam mà Cố Tam chỉ im lặng cho qua thì nhíu mày. Chính là bởi vì thái độ của Cố Tam làm cho mọi người không hiểu được giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, không ít người nhìn theo bóng lưng Cố Đại Sinh tò mò nghiên cứu.
Bởi vì gặp mặt Cố Đại Sinh nên tâm trạng Cố Tam hơi xuống dốc, nhưng ông cũng không để lộ ra ngoài, vẫn ngồi trò chuyện cùng những vị quan khác.
Nửa canh giờ sau.
Lúc này có một vị công công từ bên ngoài chậm rãi cầm phất trần tiến vào. Sau đó nói sắp đến giờ khai yến, lệnh cho tất cả các hạ nhân rời khỏi Phong Ngâm Điện.
Bởi vì sợ có thích khách trà trộn vào những người hạ nhân, nên thông thường những yến tiệc lớn đều sẽ để hạ nhân lui hết ra ngoài, chỉ để lại những vị quan thần cùng gia quyến. Chính là hạ nhân bị đuổi ra ngoài thì mỗi bàn sẽ có hai người cung nữ bước tới chờ sai bảo.
Hiện tại những vị quan ngồi ở bàn của Cố Tam đã lục tục đứng lên trở về bàn của mình. Bây giờ trên mỗi bàn đều có một mâm son tượng trưng cho món lễ vật dâng tặng cho hoàng đế. Cũng chính là lúc này, mọi người bắt đầu “soi” lễ vật của nhau. Lễ vật để trên mâm son, còn trùm thêm một miếng vải đỏ, cho dù không nhìn thấy là gì nhưng có thể dựa theo hình dáng mà phỏng đoán.
Trên bàn của mấy vị quan cùng Cố Tam góp bạc cũng có một cái mâm son, chỉ là không ai biết được vốn trên mâm đó hoàn toàn trống. Đấy là vì sợ trên bàn không có lễ vật sẽ khiến người khác tò mò nên Cố Tam đề nghị mỗi người nên mang theo một cái mâm trống. đợi đến khi dâng lễ vật thì mới cùng nhau dâng.
Lại thêm hai khắc (nửa tiếng), lúc này từ bên ngoài đã nghe rầm rộ tiếng bước chân. Mọi người trong lòng kích động. Hoàng thượng đến! vẫnchọn cách trầm mặt làm như không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.