Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
Chương 6: Tô Dương Trấn
Viễn Giả Lai Ni
20/05/2015
Tử Tình hôm nay mặt một bộ tử y (đồ tím), tà váy dài tung bay theo từng bước chân ngắn ngủn, tóc được búi hai chùm kiểu song nha kế. phía trên còn được cột thêm hai sợi dây cùng màu với quần áo. gương mặt nhỏ tròn vo sáng rở vì vui vẽ, hai mắt đen láy mở to, mi cong và dài theo từng cái chớp mắt giống như cánh quạt đung đưa. Đôi môi đỏ như được tô son khẽ mím.
Hôm nay từ sáng sớm Tử Tình đã được gọi dậy. Bởi vì nàng đòi đi trấn dạo chơi nên Tô thị bảo dậy sớm đi cho mát trời. Từ nhà Tử Tình đến trấn Tô Dương khoản ba khắc đi bộ (45 phút). đó là do đi đường tắc xuyên qua ruộng của người ta. Trên đường bờ đê Tử Tình sẽ do Tử Dục cõng. Hắn nói đường ruộng khó đi sợ nàng vấp té. Tử Dục năm nay cũng 12 tuổi. Ở hiện đại bất quá chỉ là một đứa bé nhưng ở đây thì đã coi là một người sắp trưởng thành rồi. Tử Dục vì thường làm việc nên sức lực khá lớn, cõng Tử Tình mà bước chân vẫn nhẹ nhàn như thường.
Nói đi phải nói lại. trong mấy huynh đệ tỷ muội chỉ có một mình Tử Tình là không biết đi ruộng. Vì vấn đề sức khỏe nên từ nhỏ trong nhà đi ruộng làm nương gì đấy điều sẽ không để nàng đi.
Còn nhớ lúc trước có một lần Cố lão để cho nàng đi cùng thì ngày hôm ấy Tử Tình ngất xỉu luôn trên đồng khi đang ôm lúa. Cũng không biết sau chuyện đó có ai nói gì đó với Cố Lão mà ông từ đó không bắt nàng đi ruộng nữa. Có đi cũng sẽ ngồi trên bờ đê tránh nắng chờ mọi người trở về. Bởi vậy Cố Lão nói Tử Tình là một đứa bé vô tích sự thật ra cũng không có sai.
Sau một đoạn đường dài vượt ruộng cuối cùng cũng nhìn thấy cổng vào của trấn Tô Dương. Tử Dục để Tử Tình xuống đất, chỉnh sửa trang phục cho nàng. Tử Diệc cũng bận rộn sửa lại tóc cho Tử Tịnh.
Tử Diệc là một nam hài nhưng búi tóc cho nữ lại rất đẹp, tóc của Tử Tình bình thường điều do Tử Diệc chải. Tô thị thường hay tựa đầu vào cửa nhìn Tử Diệc trêu “Diệc Nhi của ta sau này sẽ là một trượng phu tốt a” (người chồng tốt)
Tô Dương trấn buổi sáng khá nhộn nhịp. Hai bên đường xếp đầy những gian hàng. Ở đây gọi là tểu thương. Tử Tình đi chính giữa Tử Dục và Tử Diệc, hai tay được hai người nắm chặt. Mắt mở to tò mò nhìn mọi thứ. Tuy trong phim ảnh và trong trí nhớ của bé gái 6 tuổi này điều có hình ảnh chờ thời xưa, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẩn là làm tim Tử Tình run động.
Từng tiếng rao hàng của mấy người bán tới tiếng chặt thịt của bác mặt râu bên kia đường. Tiếng gà con chíp chíp ở trong rổ của thẩm thẩm ngồi một góc, bao nhiêu là âm thanh trộn lại. Người đi đường đông nghịt. một khung cảnh chợ cổ đại chân chân thật thật hiện ra trước mắt. Tử Tình xúc động.
“Tiểu muội, muội muốn đi đâu ca dẩn muội đi” Tử Dục thấy Tử Tình ngơ ngác thì lên tiếng hỏi.
“A!” Tử Tình mờ mịt “A” một tiếng.
Tử Diệc phì cười: “Tiểu muội, muội đâu phải lần đầu lên trấn, làm gì mà ngơ ngẩn thế”
“À!” Tử Tình nhướng nhướng mắt.
Tử Diệc bắt đất dỉ xoa trán. Hình ảnh tiểu muội linh hoạt của hắn đâu rồi, làm gì hiện tại biến thành ngốc thế không biết.
Tử Dục cười sủng nịnh ngồi xuống cho ngang mặt Tử Tình, hai tay ôm nàng nâng lên cao.” Để ca mang muội đi”
Thân thể bé nhỏ chỉ một nhoán đã ở trong ngực Tử Dục. Hai tay bé nhỏ choàn cổ Tử Dục ôm chặc, mặt nhỏ nhắn hồng hồng kề sát mặt Tử Dục. Tử Tình mắt mở to. Có chút bất ngờ, chút ngại ngùng nhưng vẫn im lặng để Tử Dục bế. Tử Tình hai mắt hào hứng mà nhìn ngắm xung quanh.
“Đi thôi!” Tử Dục bế Tử Tình rồi nói với Tử Diệc.
Tử Dục mang theo Tử Tình đi vòng vòng mấy khu buôn bán. Tử Tình muốn đi tấc cả mọi chổ. Gian hàng nào cũng ngừng một chút nghe giá. Đi vòng vòng chừng 1 canh giờ Tử Dục nhìn tiểu muội có vẻ mệt nên dẩn nàng đến một góc cây liễu mát gần bờ sông ngồi nghĩ mệt.
“Đi một lúc rồi, ngồi nghĩ mệt sẵn ăn trưa luôn” Tử Dục nói.
Buổi sáng trước khi đi Tô thị có làm một ích bánh gạo cho bọn họ đem theo để ăn. Cố Tam nói cho tiền bọn họ để khi đói có thể vào tiệm ăn cho no nhưng bọn họ nói không cần, nói mang bánh gạo theo ăn sẽ đở tốn kém. Nhưng tiền Cố Tam cho thì Tử Tình lấy hết. Còn xin thêm 20 văn tiền. Cố Tam do dự một chút rồi cũng đưa cho Tử Tình. Cố Tam nghĩ mấy ngày nay Tử Tình làm việc có cất nhắc, sẽ không giống những đứa trẻ khác làm việc thiếu suy nghĩ. Nàng xin thì cứ cho thôi.
Tử Tình híp mắt nhìn trên tay 30 đồng tiền. Nàng hôm nay xin tiền là muốn phòng hờ có thể gặp cái gì đó có thể giúp kiếm tiền sẽ mua. Nhưng sáng giờ đi nhều chổ vẫn không thấy cái gì có thể làm ra tiền được nên 30 văn tiền vẫn còn yên nguyên trong tay.
“Đại Ca, chúng ta sẽ đi đâu nữa?” Tử Tình nắm góc áo Tử Dục mở to mắt hỏi.
“Nha đầu, muội còn muốn đi? chưa mệt sao? ăn một chút đi rồi ca sẽ dẫn muội đi tiếp” Tử Dục sủng nịnh nhìn tiểu muội gương mặt hồng hồng nhỏ nhắn. Thấy trên trán nàng đọng một lớp mồ hôi mỏng thì cười. Thò tay vào ngực lấy ra cái khắn chậm mồ hôi trên mặt nàng. Đối với tiểu muội này hắn dường như càng ngày càng yêu thương.
Tử Diệc thấy Tử Tình thân với đại ca thì ghanh tị. môi trề xuống. Tháo bên hông bình nước đưa cho Tử Tịnh nói.
“Tiểu muội, uống chút nước đi hãy ăn”
“Cảm ơn nhị ca!”
Tử Tình hai tay nhận lấy nước đưa lên miệng uống ngon lành. Tử Diệc thấy vậy cười vui vẽ. Cũng đón bánh từ tay Tử Dục ăn.
Bánh này là bánh gạo. được làm từ bột gạo. Bánh có màu trắng đụt, vị mặn, ăn không được ngon nhưng có thể no lâu. Ở nông thôn người ta khi đến mùa thu hoạch bận rộn thì hay làm bánh này. Vừa tiện lợi lại không mất thời gian. Bánh gạo của Tô thị hôm nay làm có cho vào một chút đường nên trong vị mặn có vị ngọt. Tử Tình cầm bánh ăn mắt khẽ híp lại.
Nhớ khi còn ở hiện đại khẩu vị của nàng là ngọt. Nàng thích món ăn nêm thêm đường. Nàng lại là một người thích ăn thịt. nếu vài ngày không được ăn thịt thì miệng nàng sẽ thèm muốn chết. Còn nhớ có một lần tới lễ Vu Lan (Ngày 15/7). Nàng quỳ trước bàn phật hứa sẽ ăn chay một tuần. Khi đó ăn được cũng năm ngày nàng cảm thấy không có thèm thịt như mình nghĩ thế là chưa chờ hết tuần lại vái sẽ ăn thêm một tuần nữa. Cuối cùng tuần đầu qua rất dễ dàng nhưng tới tuần thứ hai thì chỉ có thể dùng hai từ “Thê Thảm” đễ hình dung.
Lúc đó phải đếm từng ngày trông cho mau hết tuần ăn chay. Sau khi ngày ăn chay cuối cùng kết thúc nàng đã chạy nhanh ra chợ gần nhà mua một kí thịt về nấu ăn hết trong ngày luôn. Bởi khi đó ở trọ có một mình nên trong một tháng sau đó ngày nào nàng cũng mua thịt về ăn bù. Cũng từ lần đó nàng “tởn” luôn, không dám vái ăn chay nhều ngày nữa. Mấy lúc đó mẹ nàng sẽ nói, nàng làm sao mà tu được đây. Tử Tình lúc đó nhất định sẽ cãi lại nói. “Con là tu tâm chứ không tu miệng a” chỉ nhớ mẹ lúc đó sẽ lắc đầu bỏ đi vờ không nghe thấy.
Tử Tình hiện tại nhìn cái bánh gạo mà lòng uất ức. nàng thật sự đến đây nhều ngày rồi còn chưa được ăn miếng thịt nào đây. nhớ đến thịt, miệng Tử Tình muốn nhiểu nước miếng.
Sau một lúc nghĩ chân và ăn uốn, Tử Dục tiếp tục mang Tử Tình qua khu phố phía nam. Trong lòng cũng thầm nghĩ tại sao tiểu muội lại muốn đi dạo ở mọi nơi như vậy chứ, không biết muội ấy muốn gì. Ở đây sẽ không có tiểu thương bán hai bên lề đường như những khu vừa đi lúc nãy. Ở đây là những cữa hàng. có cửa hàng son phấn, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng bán gạo, nếp.
Đi một lúc Tử Tình thấy có một cửa hàng phía trên treo một tấm biển viết bằng thư pháp “Cung Cận Thư”. Chữ viết mạnh mẽ uốn lượng như một con rồng hùng dũng. Tử Tịnh tò mò.
“Đại ca, ở đó bán gì vậy?” Tử Tình hỏi
“À...” Tử Dục nhìn theo hướng Tử Tình chỉ đang muốn nói chuyện tự nhiên im bặt. Trong đôi mắt phức tạp.
“Đại ca!..” Tử Tình kéo kéo áo Tử Dục. rồi nhìn Tử Diệc. Không hiểu sao đại ca và Tam ca khi thấy cửa hiệu này lại thay đổi thái độ. Có vẻ không được vui.
Tử Dục và Tử Diệc không vui là bởi vì nơi đó là cửa hàng bán tranh và tranh chữ và sách. Nơi dành cho những người đọc sách. Tử Diệc và Tử Dục lẽ ra sẽ được đi học vào năm tới. Cố Lão từng nói sang năm sẽ cho hai người đến trường. Nhưng hiện tại phân gia. Hoàn cảnh gia đình như vậy bọn hắn làm sao có thể đi học đây. Đi học rất tốn kém. Bọn họ đã âm thầm hiểu rằng mình sẽ không được đi học. Bởi vậy nên hiện tại khi thấy cái này tâm trạng thật sự không vui.
“Đại Ca! Tam Ca” Tử Tình gọi lớn.
Tử Dục Và Tử Diệc bừng tỉnh. Giấu không vui trong lòng trả lời Tử Tình.
“Ở đó là chổ bán sách và tranh chữ. muội muốn vào xem một chút không?”
Tử Tình nghe nói là chổ bán tranh thì mắt lóe sáng hứng khởi bừng bừng, chợt nhớ đến biểu hiện của hai người ca ca Tử Tình nheo mắt. trong lòng xem như đã hiểu “Muội muốn vào xem!” Tử Tình nói.
Tử Dục và Tử Diệc nắm tay dẩn Tử Tình bước vào cửa hàng. Tên tiểu hỏa kế nhìn thấy có khách thì bước tới vẻ mặt hớn hở nói.
“Nhị vị công tử, tiểu thư, các người muốn mua tranh sau?”
Tử Dục thoáng hơi đỏ mặt. Hắn, muốn vào xem nhưng không nghĩ mua. nay nghe tiểu nhị hỏi trong lòng có chút vội.
Tử Tình bước vào tiệm, quan sát một vòng khẽ gật đầu. Xem cách vài trí nơi này có thể hiểu được lão bản ở đây là một người yêu thích tranh. Chớ nhìn mấy cái khung củ kỷ trên kia mà lầm nó là đồ không giá trị. Thật ra mấy cái khung đựng tranh đó toàn bộ điều được làm từ gổ trầm hương, một loại gổ quý giá ở cổ đại.
Quan sát một vòng Tử Tình quay sang nhìn tiểu hỏa kế. Tuổi chắc khoãn 20, mặt mày sáng sủa, nhìn có phong cách của thư sinh, nhưng nhìn cái lưng luôn uốn cong có thể biết được hắn hàng ngày luôn khom lưng cúi đầu cũng làm mất đi vẽ thư thái vốn có của người đọc sách.
“Chổ các ngươi có tranh nào đẹp mang ra ta xem một chút, niếu ta thấy tốt thì sẽ mua” Tử Tình giọng đạm đạm không buồn vui nói.
Tiểu nhị nghe nói tranh tốt sẽ mua thì miệng cười không khép lại. hỏi “Xin hỏi tiểu thư là muốn mua tranh loại nào? phong cảnh, tranh chử, tranh người, hay là tranh động vật?”
Thì ra ở đây tranh cũng được chia ra nhiều chủ đề như vậy à. Tử Tình nói.
“Tranh nào cũng được, ta muốn là tranh tốt nhất.”
Tiểu nhị nghe vậy nghĩ nghĩ một lát sau đó vội vã chạy vào trong, chưa đầy một phút mặt mày hớn hở mang ra một xấp tranh.
Nhìn xấp tranh vẽ trên tay, màu vẽ chỉ duy nhất có một màu đen nhưng nét vẽ đậm nhạt vừa phải. Bức tranh nhìn vào có cảm giác sống động tự nhiên. Tuy thế lại cảm thấy chưa đủ tốt, bức tranh không có hồn. Tử Tình nhìn xấp tranh xong trong đầu chợt lóe. Mắt khẽ nheo lại nở nụ cười, để xấp tranh vờ ghét bỏ nói.
“Ôi!... ngươi cái tên này, cái này mà gọi là tranh tốt? Ngươi đây là gạt ta sao? ngươi thấy ta còn nhỏ nên muốn gạt tiền ta à? đưa cho ta đống giấy rách này lại nói nó là tranh tốt. Lão bản của ngươi là ai mau mời hắn ra đây. Ta muốn khiếu nại với hắn”
Tiểu nhị đổ mồ hôi. thầm kiêu không tốt. chẳng lẽ hắn hôm nay gặp phải tiểu ma vương? lén mắt quan sát tiểu cô nương trước mặt. bé nhỏ xinh xinh. Nhìn hai vị công tử đi cùng cũng là bộ dạng thanh thanh nhã nhã, nhưng tại sao lại đi kiếm chuyện với hắn đây. Tiểu nhị còn đang hồi hộp lo lắng muốn tìm lời giải thích thì phía sau vang lên giọng nói âm trầm. chẳng ai khác đây là lão bản của hắn.
“Tiểu cô nương. Chổ này của ta điều là tranh tốt nhất trong tiệm, chúng ta không có gạt cô nương. nếu cô nương thấy tranh tốt thì mua niếu không tốt thì tại hạ cũng không ép người mua. cớ sau nói tiệm của ta gạt tiền của cô nương đây?”
Theo tiếng nói Cung lão bản từ trong bước ra. Cung lão bản 54 tuổi, một đôi mắt thâm trầm khẽ híp. dáng người ông cao to cơ bắp cuồn cuộn hết lần này đến lần khác ông lại mặc y phục của thư sinh. Nhìn cách ăn bận của Ông đám người Tử Tình xém ngẹn vì nhịn cười.
Cung Lão liếc nhìn bọn người Tử Tình, đôi mắt thâm trầm. Hắn lúc nãy có nghe tiểu nhị nói một khách hàng muốn mua tranh tốt, nhưng là một tiểu cô nương. Lão có chút tò mò muốn ra xem không nghĩ thế nhưng lại nghe vị tiểu cô nương này chê thậm tệ bức tranh của lão.
Cung lão là một người yêu tranh. đối với ông tranh đẹp là người bằng hữu, là món đồ quý giá. Nếu có ai vô tình hay cố ý làm tổn hao nó thì Lão sẽ xem người đó là kẻ thù. Bây giờ thấy trước mắt một tiểu cô nương thế nhưng lại chê mấy bức tranh lão thích là đống giấy rách. Dù rằng tiểu cô nương nhưng cũng bị lão liệt vào danh sách kẻ thù.
Tử Dục và Tử Diệc thấy không tốt định cúi người nói xin lỗi rồi mang tiểu muội đi nhưng Tử Tình nhanh hơn bước tới gần Cung Lão làm vẽ mặc xem thường nói.
“Ngươi chắc là lão bản ở đây rồi, ta thấy ngươi cũng nên chuẩn bị dẹp tiệm đi là vừa. Nhìn xem mấy bức tranh này của ngươi, xấu muốn chết, còn xấu hơn mấy bức tranh muốn bỏ đi ở nhà ta thế mà còn nói là tranh tốt. Thật là không biết tốt ở chổ nào.”
“Ngươi!...” Cung lão bản nghe Tử Tình nói thì tức tới râu mép cũng vểnh lên. muốn mắn thô tục một câu nhưng khổ nổi đã nhiều năm học làm người lễ độ nên câu chưởi muốn mắng cũng nghẹn lại trong cổ.
“Hửm? ta thì làm sao?”
Tử Tình làm bộ không biết Cung lão đang giận cố ý chọc tức.
“Ngươi... Ngươi cái tiểu nha đầu. Ngươi thì biết cái gì chứ. Ta nói cho ngươi biết, Tranh ở đây của ta không phải nói khoác chứ khắp các trấn lân cận quanh đây điều không có tranh tốt như chổ của ta đâu” Cung lão bản có chút tức giận có chút kiêu ngạo hướng về Tử Tình nói.
Tử Tình ngoảnh mặt xem thường. Trong lòng lại chấn động. Nhìn xem tranh ở đây tuy không phải xấu tệ như nàng nói nhưng nói chung ra nó cũng không thể tính là tranh tốt. Nàng cứ nghĩ tranh không tốt có thể vì tiệm ở đây nhỏ nên mới không có tranh tốt. không nghĩ thế nhưng lão bản lại tự tin nói tranh của hắn tốt. Chẵng lẽ người ở đây tay nghề kém thế à. Vậy có phải hay không nàng sẽ có cơ hội.
“Hừ, Khoác loác, bốc phét!” Tử Tình một bộ dạng xem thường.
Cung lão giận nghiến răng. Mắt nhìn chằm chằm Tử Tình. Tử Tình cũng không lùi bước nghênh mắt đối mặc với Cung lão.
Tử Dục và Tử Diệc đổ mồ hôi lạnh. Bọn hắn không biết tiểu muội hôm nay làm sao mà tùy hứng như vậy. Thật đau đầu. Nàng chọc vị lão bản này như vậy thật không tốt chút nào. Phải biết “Cung Cận Thư” (tên của hàng này) là nơi mà các thư sinh quý tộc hay lui tới. Ở trấn Tô Dương này cũng xem như có tiếng tăm. Mấy bức tranh được mang ra lúc nãy cũng là tranh tốt. Mặt dù bọn hắn không hiểu tranh lắm nhưng nhìn bức tranh nét họa sắc sảo như thật thì cũng biết tranh này là tranh tốt rồi. Nhưng vì cái gì tiểu muội bọn hắn lại kiếm chuyện với người ta đây.
Tử Dục chau mày khẽ kéo bàn tay Tử Tình.
“Hừ!”
Cung lão bản hừ một tiếng xoay người nói với tiểu hỏa kế.
“Chu đầu, tiễn khách!”
Chu Đầu là biệt danh của tiểu hỏa kế. Hắn hô “Dạ” một tiếng chuẩn bị đuổi người nhưng Tử Tình đã nhanh hơn trên tay cầm một bức tranh chắc lưỡi tỏ vẽ nuối tiếc.
“Chậc...Chậc! xem xem... vẽ cũng không tệ nhưng thế nào lại không có hồn đây. Thật sự thua xa tranh của sư phụ, vậy mà còn không chịu là thua. Ôi.. thật là hết cách. Haizzz...zz xem ra cũng không phải ai cũng có thể hiểu được tranh rồi. Dù thích tranh thì như thế nào? không phải cũng chỉ có thể ngắm mấy bức tranh rách nát mà xem như của báo đó chứ. chậc!.. thật uổn một đời.”
Cung lão vốn đang bước đi nhưng phúc chốc sựng người lại, trong lòng hiện tại không biết như thế nào, có tức giận, có mất mát, có tò mò, lại có chút hi vọng. Cung lão mắt âm trầm chậm rãi xoay mặt lại nhìn Tử Tình. Đôi mắt xoáy sâu âm trầm nhìn Tử Tình, như là muốn nhìn được linh hồn của nàng vậy. Chợt cung lão giật mình.
Trước mắt chỉ là một bé gái khoản năm sáu tuổi, thế nhưng mà cho Cung lão cảm giác thành thục không nên có, gương mặt nhỏ bé khả ái, đôi mắt kia trong veo không gợn sóng, nhưng sâu trong mắt lại có vẻ thăng trầm, như là nhìn thấu cuộc đời. Cái miệng cười như không cười khẽ nhếch. Cung lão có chút hốt hoản. Ông sống từng tuổi này rồi chưa có người làm cho ông có cảm giác như vậy, sâu trong lòng không hiểu sao đối với tiểu cô nương này lại có kính trọng, có quý trọng như vậy. Cung lão dụi mắt.
“Ngươi... Ng... tiểu cô nương. Ngươi luôn miệng chê tranh chổ ta không tốt, không biết bức tranh tốt hơn tranh của ta mà cô nương nói là ở đâu? có thể cho lão già ta xem một chút mở mang tầm mắt không?”
Giọng nói Cung lão bản nhẹ vài phần, trong giọng nói không hiểu sao có chút cung kính mà ông cũng không biết.
Tử Tình nhìn Cung lão, hai người cứ như ăn ý trao đổi với nhau bằng mắt. Thời gian một chung trà. Tử Tình sảng khoái gật đầu nói:
“Được! ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, nếu ngươi thấy thích ta cũng có thể bán cho ngươi. Nhà của ta cái gì không có chứ tranh thì có rất nhều.” Tử Tình ra vẻ hào phóng nói. Sau đó đưa bức tranh đang cầm trên tay cho Cung lão nói tiếp “Lão bản, bức tranh này cũng đẹp nhưng mai mốt đừng nói với người ta là tranh tốt, biết không? khi một người khen một vật chưa tốt mà nói là tốt thì sẽ làm giảm kiến thức của mình với người khác, cũng đồng thời có lỗi với vật đó. bởi vì nói không muốn được người ta đưa lên cao rồi sau đó bị hạ xuống đâu. Cảm giác đó không tốt chút nào”
Tử Tình mở miệng, lời nói có chút thâm sâu không hợp với tuổi. Cách nói cứ như dạy đời người khác. Tử Tình bình thường sẽ không thích dùng giọng điệu này nói chuyện nhưng bởi vì mục đích của mình Tử Tình chỉ đành phải cố làm ra vẻ.
………………
“Tiểu muội, chúng ta không thể lừa gạt người khác như vậy!”
Sau khi rời khỏi Cung Cận Tranh, Tử Dục kéo Tử Tình đến chổ vắng người không vui nói.
Tử Diệc im lặng đứng bên cạnh Tử Tình, đôi mắt cũng khó hiểu nhìn Tử Tình sau đó nói: “Tiểu muội, muội làm vậy là không đúng rồi”
Tử Tình vốn muốn giải thích một chút nhưng nhìn trời đã khá trưa, nàng nghĩ hay là đợi về nhà sẽ nói luôn một lượt. nghĩ vậy nên Tử Tình vờ không quan tâm Tử Dục và Tử Diệc nói gì kéo tay hai người nói.
“Đại ca, tam ca, hai huynh có thể mang muội đến chổ bán giấy viết không? muội muốn mua một ích đồ.”
Tử Dục khó hiểu, lại nhìn tiểu muội gương mặt vô tư mắt to long lanh nhìn mình thì thở dài, cũng không hỏi nàng muốn mua cái gì nắm tay nàng dẩn đi.
Tử Diệc đứng phía sau mắt lóe lóe, rồi chậm lắc lắc đầu đuổi đi suy nghĩ không thực tế của mình sau đó bước đi theo.
Hôm nay từ sáng sớm Tử Tình đã được gọi dậy. Bởi vì nàng đòi đi trấn dạo chơi nên Tô thị bảo dậy sớm đi cho mát trời. Từ nhà Tử Tình đến trấn Tô Dương khoản ba khắc đi bộ (45 phút). đó là do đi đường tắc xuyên qua ruộng của người ta. Trên đường bờ đê Tử Tình sẽ do Tử Dục cõng. Hắn nói đường ruộng khó đi sợ nàng vấp té. Tử Dục năm nay cũng 12 tuổi. Ở hiện đại bất quá chỉ là một đứa bé nhưng ở đây thì đã coi là một người sắp trưởng thành rồi. Tử Dục vì thường làm việc nên sức lực khá lớn, cõng Tử Tình mà bước chân vẫn nhẹ nhàn như thường.
Nói đi phải nói lại. trong mấy huynh đệ tỷ muội chỉ có một mình Tử Tình là không biết đi ruộng. Vì vấn đề sức khỏe nên từ nhỏ trong nhà đi ruộng làm nương gì đấy điều sẽ không để nàng đi.
Còn nhớ lúc trước có một lần Cố lão để cho nàng đi cùng thì ngày hôm ấy Tử Tình ngất xỉu luôn trên đồng khi đang ôm lúa. Cũng không biết sau chuyện đó có ai nói gì đó với Cố Lão mà ông từ đó không bắt nàng đi ruộng nữa. Có đi cũng sẽ ngồi trên bờ đê tránh nắng chờ mọi người trở về. Bởi vậy Cố Lão nói Tử Tình là một đứa bé vô tích sự thật ra cũng không có sai.
Sau một đoạn đường dài vượt ruộng cuối cùng cũng nhìn thấy cổng vào của trấn Tô Dương. Tử Dục để Tử Tình xuống đất, chỉnh sửa trang phục cho nàng. Tử Diệc cũng bận rộn sửa lại tóc cho Tử Tịnh.
Tử Diệc là một nam hài nhưng búi tóc cho nữ lại rất đẹp, tóc của Tử Tình bình thường điều do Tử Diệc chải. Tô thị thường hay tựa đầu vào cửa nhìn Tử Diệc trêu “Diệc Nhi của ta sau này sẽ là một trượng phu tốt a” (người chồng tốt)
Tô Dương trấn buổi sáng khá nhộn nhịp. Hai bên đường xếp đầy những gian hàng. Ở đây gọi là tểu thương. Tử Tình đi chính giữa Tử Dục và Tử Diệc, hai tay được hai người nắm chặt. Mắt mở to tò mò nhìn mọi thứ. Tuy trong phim ảnh và trong trí nhớ của bé gái 6 tuổi này điều có hình ảnh chờ thời xưa, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẩn là làm tim Tử Tình run động.
Từng tiếng rao hàng của mấy người bán tới tiếng chặt thịt của bác mặt râu bên kia đường. Tiếng gà con chíp chíp ở trong rổ của thẩm thẩm ngồi một góc, bao nhiêu là âm thanh trộn lại. Người đi đường đông nghịt. một khung cảnh chợ cổ đại chân chân thật thật hiện ra trước mắt. Tử Tình xúc động.
“Tiểu muội, muội muốn đi đâu ca dẩn muội đi” Tử Dục thấy Tử Tình ngơ ngác thì lên tiếng hỏi.
“A!” Tử Tình mờ mịt “A” một tiếng.
Tử Diệc phì cười: “Tiểu muội, muội đâu phải lần đầu lên trấn, làm gì mà ngơ ngẩn thế”
“À!” Tử Tình nhướng nhướng mắt.
Tử Diệc bắt đất dỉ xoa trán. Hình ảnh tiểu muội linh hoạt của hắn đâu rồi, làm gì hiện tại biến thành ngốc thế không biết.
Tử Dục cười sủng nịnh ngồi xuống cho ngang mặt Tử Tình, hai tay ôm nàng nâng lên cao.” Để ca mang muội đi”
Thân thể bé nhỏ chỉ một nhoán đã ở trong ngực Tử Dục. Hai tay bé nhỏ choàn cổ Tử Dục ôm chặc, mặt nhỏ nhắn hồng hồng kề sát mặt Tử Dục. Tử Tình mắt mở to. Có chút bất ngờ, chút ngại ngùng nhưng vẫn im lặng để Tử Dục bế. Tử Tình hai mắt hào hứng mà nhìn ngắm xung quanh.
“Đi thôi!” Tử Dục bế Tử Tình rồi nói với Tử Diệc.
Tử Dục mang theo Tử Tình đi vòng vòng mấy khu buôn bán. Tử Tình muốn đi tấc cả mọi chổ. Gian hàng nào cũng ngừng một chút nghe giá. Đi vòng vòng chừng 1 canh giờ Tử Dục nhìn tiểu muội có vẻ mệt nên dẩn nàng đến một góc cây liễu mát gần bờ sông ngồi nghĩ mệt.
“Đi một lúc rồi, ngồi nghĩ mệt sẵn ăn trưa luôn” Tử Dục nói.
Buổi sáng trước khi đi Tô thị có làm một ích bánh gạo cho bọn họ đem theo để ăn. Cố Tam nói cho tiền bọn họ để khi đói có thể vào tiệm ăn cho no nhưng bọn họ nói không cần, nói mang bánh gạo theo ăn sẽ đở tốn kém. Nhưng tiền Cố Tam cho thì Tử Tình lấy hết. Còn xin thêm 20 văn tiền. Cố Tam do dự một chút rồi cũng đưa cho Tử Tình. Cố Tam nghĩ mấy ngày nay Tử Tình làm việc có cất nhắc, sẽ không giống những đứa trẻ khác làm việc thiếu suy nghĩ. Nàng xin thì cứ cho thôi.
Tử Tình híp mắt nhìn trên tay 30 đồng tiền. Nàng hôm nay xin tiền là muốn phòng hờ có thể gặp cái gì đó có thể giúp kiếm tiền sẽ mua. Nhưng sáng giờ đi nhều chổ vẫn không thấy cái gì có thể làm ra tiền được nên 30 văn tiền vẫn còn yên nguyên trong tay.
“Đại Ca, chúng ta sẽ đi đâu nữa?” Tử Tình nắm góc áo Tử Dục mở to mắt hỏi.
“Nha đầu, muội còn muốn đi? chưa mệt sao? ăn một chút đi rồi ca sẽ dẫn muội đi tiếp” Tử Dục sủng nịnh nhìn tiểu muội gương mặt hồng hồng nhỏ nhắn. Thấy trên trán nàng đọng một lớp mồ hôi mỏng thì cười. Thò tay vào ngực lấy ra cái khắn chậm mồ hôi trên mặt nàng. Đối với tiểu muội này hắn dường như càng ngày càng yêu thương.
Tử Diệc thấy Tử Tình thân với đại ca thì ghanh tị. môi trề xuống. Tháo bên hông bình nước đưa cho Tử Tịnh nói.
“Tiểu muội, uống chút nước đi hãy ăn”
“Cảm ơn nhị ca!”
Tử Tình hai tay nhận lấy nước đưa lên miệng uống ngon lành. Tử Diệc thấy vậy cười vui vẽ. Cũng đón bánh từ tay Tử Dục ăn.
Bánh này là bánh gạo. được làm từ bột gạo. Bánh có màu trắng đụt, vị mặn, ăn không được ngon nhưng có thể no lâu. Ở nông thôn người ta khi đến mùa thu hoạch bận rộn thì hay làm bánh này. Vừa tiện lợi lại không mất thời gian. Bánh gạo của Tô thị hôm nay làm có cho vào một chút đường nên trong vị mặn có vị ngọt. Tử Tình cầm bánh ăn mắt khẽ híp lại.
Nhớ khi còn ở hiện đại khẩu vị của nàng là ngọt. Nàng thích món ăn nêm thêm đường. Nàng lại là một người thích ăn thịt. nếu vài ngày không được ăn thịt thì miệng nàng sẽ thèm muốn chết. Còn nhớ có một lần tới lễ Vu Lan (Ngày 15/7). Nàng quỳ trước bàn phật hứa sẽ ăn chay một tuần. Khi đó ăn được cũng năm ngày nàng cảm thấy không có thèm thịt như mình nghĩ thế là chưa chờ hết tuần lại vái sẽ ăn thêm một tuần nữa. Cuối cùng tuần đầu qua rất dễ dàng nhưng tới tuần thứ hai thì chỉ có thể dùng hai từ “Thê Thảm” đễ hình dung.
Lúc đó phải đếm từng ngày trông cho mau hết tuần ăn chay. Sau khi ngày ăn chay cuối cùng kết thúc nàng đã chạy nhanh ra chợ gần nhà mua một kí thịt về nấu ăn hết trong ngày luôn. Bởi khi đó ở trọ có một mình nên trong một tháng sau đó ngày nào nàng cũng mua thịt về ăn bù. Cũng từ lần đó nàng “tởn” luôn, không dám vái ăn chay nhều ngày nữa. Mấy lúc đó mẹ nàng sẽ nói, nàng làm sao mà tu được đây. Tử Tình lúc đó nhất định sẽ cãi lại nói. “Con là tu tâm chứ không tu miệng a” chỉ nhớ mẹ lúc đó sẽ lắc đầu bỏ đi vờ không nghe thấy.
Tử Tình hiện tại nhìn cái bánh gạo mà lòng uất ức. nàng thật sự đến đây nhều ngày rồi còn chưa được ăn miếng thịt nào đây. nhớ đến thịt, miệng Tử Tình muốn nhiểu nước miếng.
Sau một lúc nghĩ chân và ăn uốn, Tử Dục tiếp tục mang Tử Tình qua khu phố phía nam. Trong lòng cũng thầm nghĩ tại sao tiểu muội lại muốn đi dạo ở mọi nơi như vậy chứ, không biết muội ấy muốn gì. Ở đây sẽ không có tiểu thương bán hai bên lề đường như những khu vừa đi lúc nãy. Ở đây là những cữa hàng. có cửa hàng son phấn, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng bán gạo, nếp.
Đi một lúc Tử Tình thấy có một cửa hàng phía trên treo một tấm biển viết bằng thư pháp “Cung Cận Thư”. Chữ viết mạnh mẽ uốn lượng như một con rồng hùng dũng. Tử Tịnh tò mò.
“Đại ca, ở đó bán gì vậy?” Tử Tình hỏi
“À...” Tử Dục nhìn theo hướng Tử Tình chỉ đang muốn nói chuyện tự nhiên im bặt. Trong đôi mắt phức tạp.
“Đại ca!..” Tử Tình kéo kéo áo Tử Dục. rồi nhìn Tử Diệc. Không hiểu sao đại ca và Tam ca khi thấy cửa hiệu này lại thay đổi thái độ. Có vẻ không được vui.
Tử Dục và Tử Diệc không vui là bởi vì nơi đó là cửa hàng bán tranh và tranh chữ và sách. Nơi dành cho những người đọc sách. Tử Diệc và Tử Dục lẽ ra sẽ được đi học vào năm tới. Cố Lão từng nói sang năm sẽ cho hai người đến trường. Nhưng hiện tại phân gia. Hoàn cảnh gia đình như vậy bọn hắn làm sao có thể đi học đây. Đi học rất tốn kém. Bọn họ đã âm thầm hiểu rằng mình sẽ không được đi học. Bởi vậy nên hiện tại khi thấy cái này tâm trạng thật sự không vui.
“Đại Ca! Tam Ca” Tử Tình gọi lớn.
Tử Dục Và Tử Diệc bừng tỉnh. Giấu không vui trong lòng trả lời Tử Tình.
“Ở đó là chổ bán sách và tranh chữ. muội muốn vào xem một chút không?”
Tử Tình nghe nói là chổ bán tranh thì mắt lóe sáng hứng khởi bừng bừng, chợt nhớ đến biểu hiện của hai người ca ca Tử Tình nheo mắt. trong lòng xem như đã hiểu “Muội muốn vào xem!” Tử Tình nói.
Tử Dục và Tử Diệc nắm tay dẩn Tử Tình bước vào cửa hàng. Tên tiểu hỏa kế nhìn thấy có khách thì bước tới vẻ mặt hớn hở nói.
“Nhị vị công tử, tiểu thư, các người muốn mua tranh sau?”
Tử Dục thoáng hơi đỏ mặt. Hắn, muốn vào xem nhưng không nghĩ mua. nay nghe tiểu nhị hỏi trong lòng có chút vội.
Tử Tình bước vào tiệm, quan sát một vòng khẽ gật đầu. Xem cách vài trí nơi này có thể hiểu được lão bản ở đây là một người yêu thích tranh. Chớ nhìn mấy cái khung củ kỷ trên kia mà lầm nó là đồ không giá trị. Thật ra mấy cái khung đựng tranh đó toàn bộ điều được làm từ gổ trầm hương, một loại gổ quý giá ở cổ đại.
Quan sát một vòng Tử Tình quay sang nhìn tiểu hỏa kế. Tuổi chắc khoãn 20, mặt mày sáng sủa, nhìn có phong cách của thư sinh, nhưng nhìn cái lưng luôn uốn cong có thể biết được hắn hàng ngày luôn khom lưng cúi đầu cũng làm mất đi vẽ thư thái vốn có của người đọc sách.
“Chổ các ngươi có tranh nào đẹp mang ra ta xem một chút, niếu ta thấy tốt thì sẽ mua” Tử Tình giọng đạm đạm không buồn vui nói.
Tiểu nhị nghe nói tranh tốt sẽ mua thì miệng cười không khép lại. hỏi “Xin hỏi tiểu thư là muốn mua tranh loại nào? phong cảnh, tranh chử, tranh người, hay là tranh động vật?”
Thì ra ở đây tranh cũng được chia ra nhiều chủ đề như vậy à. Tử Tình nói.
“Tranh nào cũng được, ta muốn là tranh tốt nhất.”
Tiểu nhị nghe vậy nghĩ nghĩ một lát sau đó vội vã chạy vào trong, chưa đầy một phút mặt mày hớn hở mang ra một xấp tranh.
Nhìn xấp tranh vẽ trên tay, màu vẽ chỉ duy nhất có một màu đen nhưng nét vẽ đậm nhạt vừa phải. Bức tranh nhìn vào có cảm giác sống động tự nhiên. Tuy thế lại cảm thấy chưa đủ tốt, bức tranh không có hồn. Tử Tình nhìn xấp tranh xong trong đầu chợt lóe. Mắt khẽ nheo lại nở nụ cười, để xấp tranh vờ ghét bỏ nói.
“Ôi!... ngươi cái tên này, cái này mà gọi là tranh tốt? Ngươi đây là gạt ta sao? ngươi thấy ta còn nhỏ nên muốn gạt tiền ta à? đưa cho ta đống giấy rách này lại nói nó là tranh tốt. Lão bản của ngươi là ai mau mời hắn ra đây. Ta muốn khiếu nại với hắn”
Tiểu nhị đổ mồ hôi. thầm kiêu không tốt. chẳng lẽ hắn hôm nay gặp phải tiểu ma vương? lén mắt quan sát tiểu cô nương trước mặt. bé nhỏ xinh xinh. Nhìn hai vị công tử đi cùng cũng là bộ dạng thanh thanh nhã nhã, nhưng tại sao lại đi kiếm chuyện với hắn đây. Tiểu nhị còn đang hồi hộp lo lắng muốn tìm lời giải thích thì phía sau vang lên giọng nói âm trầm. chẳng ai khác đây là lão bản của hắn.
“Tiểu cô nương. Chổ này của ta điều là tranh tốt nhất trong tiệm, chúng ta không có gạt cô nương. nếu cô nương thấy tranh tốt thì mua niếu không tốt thì tại hạ cũng không ép người mua. cớ sau nói tiệm của ta gạt tiền của cô nương đây?”
Theo tiếng nói Cung lão bản từ trong bước ra. Cung lão bản 54 tuổi, một đôi mắt thâm trầm khẽ híp. dáng người ông cao to cơ bắp cuồn cuộn hết lần này đến lần khác ông lại mặc y phục của thư sinh. Nhìn cách ăn bận của Ông đám người Tử Tình xém ngẹn vì nhịn cười.
Cung Lão liếc nhìn bọn người Tử Tình, đôi mắt thâm trầm. Hắn lúc nãy có nghe tiểu nhị nói một khách hàng muốn mua tranh tốt, nhưng là một tiểu cô nương. Lão có chút tò mò muốn ra xem không nghĩ thế nhưng lại nghe vị tiểu cô nương này chê thậm tệ bức tranh của lão.
Cung lão là một người yêu tranh. đối với ông tranh đẹp là người bằng hữu, là món đồ quý giá. Nếu có ai vô tình hay cố ý làm tổn hao nó thì Lão sẽ xem người đó là kẻ thù. Bây giờ thấy trước mắt một tiểu cô nương thế nhưng lại chê mấy bức tranh lão thích là đống giấy rách. Dù rằng tiểu cô nương nhưng cũng bị lão liệt vào danh sách kẻ thù.
Tử Dục và Tử Diệc thấy không tốt định cúi người nói xin lỗi rồi mang tiểu muội đi nhưng Tử Tình nhanh hơn bước tới gần Cung Lão làm vẽ mặc xem thường nói.
“Ngươi chắc là lão bản ở đây rồi, ta thấy ngươi cũng nên chuẩn bị dẹp tiệm đi là vừa. Nhìn xem mấy bức tranh này của ngươi, xấu muốn chết, còn xấu hơn mấy bức tranh muốn bỏ đi ở nhà ta thế mà còn nói là tranh tốt. Thật là không biết tốt ở chổ nào.”
“Ngươi!...” Cung lão bản nghe Tử Tình nói thì tức tới râu mép cũng vểnh lên. muốn mắn thô tục một câu nhưng khổ nổi đã nhiều năm học làm người lễ độ nên câu chưởi muốn mắng cũng nghẹn lại trong cổ.
“Hửm? ta thì làm sao?”
Tử Tình làm bộ không biết Cung lão đang giận cố ý chọc tức.
“Ngươi... Ngươi cái tiểu nha đầu. Ngươi thì biết cái gì chứ. Ta nói cho ngươi biết, Tranh ở đây của ta không phải nói khoác chứ khắp các trấn lân cận quanh đây điều không có tranh tốt như chổ của ta đâu” Cung lão bản có chút tức giận có chút kiêu ngạo hướng về Tử Tình nói.
Tử Tình ngoảnh mặt xem thường. Trong lòng lại chấn động. Nhìn xem tranh ở đây tuy không phải xấu tệ như nàng nói nhưng nói chung ra nó cũng không thể tính là tranh tốt. Nàng cứ nghĩ tranh không tốt có thể vì tiệm ở đây nhỏ nên mới không có tranh tốt. không nghĩ thế nhưng lão bản lại tự tin nói tranh của hắn tốt. Chẵng lẽ người ở đây tay nghề kém thế à. Vậy có phải hay không nàng sẽ có cơ hội.
“Hừ, Khoác loác, bốc phét!” Tử Tình một bộ dạng xem thường.
Cung lão giận nghiến răng. Mắt nhìn chằm chằm Tử Tình. Tử Tình cũng không lùi bước nghênh mắt đối mặc với Cung lão.
Tử Dục và Tử Diệc đổ mồ hôi lạnh. Bọn hắn không biết tiểu muội hôm nay làm sao mà tùy hứng như vậy. Thật đau đầu. Nàng chọc vị lão bản này như vậy thật không tốt chút nào. Phải biết “Cung Cận Thư” (tên của hàng này) là nơi mà các thư sinh quý tộc hay lui tới. Ở trấn Tô Dương này cũng xem như có tiếng tăm. Mấy bức tranh được mang ra lúc nãy cũng là tranh tốt. Mặt dù bọn hắn không hiểu tranh lắm nhưng nhìn bức tranh nét họa sắc sảo như thật thì cũng biết tranh này là tranh tốt rồi. Nhưng vì cái gì tiểu muội bọn hắn lại kiếm chuyện với người ta đây.
Tử Dục chau mày khẽ kéo bàn tay Tử Tình.
“Hừ!”
Cung lão bản hừ một tiếng xoay người nói với tiểu hỏa kế.
“Chu đầu, tiễn khách!”
Chu Đầu là biệt danh của tiểu hỏa kế. Hắn hô “Dạ” một tiếng chuẩn bị đuổi người nhưng Tử Tình đã nhanh hơn trên tay cầm một bức tranh chắc lưỡi tỏ vẽ nuối tiếc.
“Chậc...Chậc! xem xem... vẽ cũng không tệ nhưng thế nào lại không có hồn đây. Thật sự thua xa tranh của sư phụ, vậy mà còn không chịu là thua. Ôi.. thật là hết cách. Haizzz...zz xem ra cũng không phải ai cũng có thể hiểu được tranh rồi. Dù thích tranh thì như thế nào? không phải cũng chỉ có thể ngắm mấy bức tranh rách nát mà xem như của báo đó chứ. chậc!.. thật uổn một đời.”
Cung lão vốn đang bước đi nhưng phúc chốc sựng người lại, trong lòng hiện tại không biết như thế nào, có tức giận, có mất mát, có tò mò, lại có chút hi vọng. Cung lão mắt âm trầm chậm rãi xoay mặt lại nhìn Tử Tình. Đôi mắt xoáy sâu âm trầm nhìn Tử Tình, như là muốn nhìn được linh hồn của nàng vậy. Chợt cung lão giật mình.
Trước mắt chỉ là một bé gái khoản năm sáu tuổi, thế nhưng mà cho Cung lão cảm giác thành thục không nên có, gương mặt nhỏ bé khả ái, đôi mắt kia trong veo không gợn sóng, nhưng sâu trong mắt lại có vẻ thăng trầm, như là nhìn thấu cuộc đời. Cái miệng cười như không cười khẽ nhếch. Cung lão có chút hốt hoản. Ông sống từng tuổi này rồi chưa có người làm cho ông có cảm giác như vậy, sâu trong lòng không hiểu sao đối với tiểu cô nương này lại có kính trọng, có quý trọng như vậy. Cung lão dụi mắt.
“Ngươi... Ng... tiểu cô nương. Ngươi luôn miệng chê tranh chổ ta không tốt, không biết bức tranh tốt hơn tranh của ta mà cô nương nói là ở đâu? có thể cho lão già ta xem một chút mở mang tầm mắt không?”
Giọng nói Cung lão bản nhẹ vài phần, trong giọng nói không hiểu sao có chút cung kính mà ông cũng không biết.
Tử Tình nhìn Cung lão, hai người cứ như ăn ý trao đổi với nhau bằng mắt. Thời gian một chung trà. Tử Tình sảng khoái gật đầu nói:
“Được! ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, nếu ngươi thấy thích ta cũng có thể bán cho ngươi. Nhà của ta cái gì không có chứ tranh thì có rất nhều.” Tử Tình ra vẻ hào phóng nói. Sau đó đưa bức tranh đang cầm trên tay cho Cung lão nói tiếp “Lão bản, bức tranh này cũng đẹp nhưng mai mốt đừng nói với người ta là tranh tốt, biết không? khi một người khen một vật chưa tốt mà nói là tốt thì sẽ làm giảm kiến thức của mình với người khác, cũng đồng thời có lỗi với vật đó. bởi vì nói không muốn được người ta đưa lên cao rồi sau đó bị hạ xuống đâu. Cảm giác đó không tốt chút nào”
Tử Tình mở miệng, lời nói có chút thâm sâu không hợp với tuổi. Cách nói cứ như dạy đời người khác. Tử Tình bình thường sẽ không thích dùng giọng điệu này nói chuyện nhưng bởi vì mục đích của mình Tử Tình chỉ đành phải cố làm ra vẻ.
………………
“Tiểu muội, chúng ta không thể lừa gạt người khác như vậy!”
Sau khi rời khỏi Cung Cận Tranh, Tử Dục kéo Tử Tình đến chổ vắng người không vui nói.
Tử Diệc im lặng đứng bên cạnh Tử Tình, đôi mắt cũng khó hiểu nhìn Tử Tình sau đó nói: “Tiểu muội, muội làm vậy là không đúng rồi”
Tử Tình vốn muốn giải thích một chút nhưng nhìn trời đã khá trưa, nàng nghĩ hay là đợi về nhà sẽ nói luôn một lượt. nghĩ vậy nên Tử Tình vờ không quan tâm Tử Dục và Tử Diệc nói gì kéo tay hai người nói.
“Đại ca, tam ca, hai huynh có thể mang muội đến chổ bán giấy viết không? muội muốn mua một ích đồ.”
Tử Dục khó hiểu, lại nhìn tiểu muội gương mặt vô tư mắt to long lanh nhìn mình thì thở dài, cũng không hỏi nàng muốn mua cái gì nắm tay nàng dẩn đi.
Tử Diệc đứng phía sau mắt lóe lóe, rồi chậm lắc lắc đầu đuổi đi suy nghĩ không thực tế của mình sau đó bước đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.