Xuyên Qua Giả Ngốc Thú Tân Nương
Chương 8: Lấy Thân Báo Đáp
Duật Vân
02/12/2024
" Trong người ta không mang theo nhiều ngân lượng như vậy "
Yên Vân khẽ lay tay áo của Triệu Tử Duệ
" Hay là thôi đi... Thiếp không sao đâu "
Mama cười to mỉa mai Triệu Tử Duệ
" Do... Hóa ra cũng chỉ là một tên nghèo hèn mà lại dám đến đây làm loạn, người đâu ! "
" Khoan đã ! "
Triệu Tử Duệ xoay người lại liền nhìn thấy Liễu Như Yên
" Nàng... nàng sao lại đến đây...? "
Yên Vân có chút luống cuống vội núp phía sau Triệu Tử Duệ
" Thiếp không đến đây thì làm sao chứng kiến được cảnh này "
Mama nâng tay che miệng cười mỉa mai
" Do... Vị này không phải chính là người hôm trước xông vào Mỹ Nhân Lâu của ta để tìm phu quân hay sao ? "
Liễu Như Yên đưa mắt tựa tiếu phi tiêu nhìn bà ta
" Lúc nảy bà nói cần bao nhiêu ngân lượng mới chuộc được vị cô nương này ra "
Yên Vân nghe nhắc đến mình nên mới từ từ ló đầu ra nhìn
" Haha... hóa ra vị cô nương này cũng có sở thích lạ vậy sao... "
Liễu Như Yên hét lên
" Câm miệng ! Mau nói bà cần bao nhiêu "
Triệu Tử Duệ vội chen ngang
" Là năm vạn lượng "
Liễu Như Yên khẽ lườm Triệu Tử Duệ sau đó nàng viết một tờ giấy đưa cho mama
" Bà cũng biết ta là ai rồi có đúng không ? Ngày mai ta sẽ cho người mang ngân lượng đến đây, còn vị cô này hôm nay sẽ theo chúng ta rời đi "
Bà ta cầm tờ giấy ghi nợ trên tay thầm nghĩ
[ Dù gì khế ước bán thân của Yên Vân vẫn đang trong tay của ta, các người cũng sẽ không dám quỵt nợ ]
" Haha... được được ! "
Yên Vân khẽ lay tay áo của Triệu Tử Duệ
" Làm sao vậy ? "
" Công tử xin hãy cứu Tiểu Thúy ra cùng với thiếp có được không ? "
Không đợi Triệu Tử Duệ lên tiếng, Liễu Như Yên nhìn sang mama
" Tiểu Thúy là vị cô nương nào ? Ta muốn chuộc cả cô nương ấy "
" Tiểu Thúy chính là người hầu của Yên Vân đây, ta cũng không thừa nước đục thả câu để làm gì, à... như vậy đi, thêm 5 ngàn lượng nữa là được "
Liễu Như Yên dứt khoát đồng ý
" Được... thành giao "
Mama cười đến không khép được mồm, vội cúi người dẫn đường tiễn mọi người ra khỏi Mỹ Nhân Lâu
" Nương tử... Đa tạ nàng "
Yên Vân cũng cúi người đa tạ Liễu Như Yên
" Không cần đa tạ ta, trước mắt tạm thời nên tìm chổ cho Yên Vân cô nương nghỉ tạm trước, mọi chuyện sau này tính sau "
" Được "
Triệu Tử Duệ nghe theo sự sắp xếp của Liễu Như Yên, bọn họ đưa Yên Vân đến ngoại thành, nơi đó chính là trang viên do ngoại tổ phụ ban cho Triệu Tử Duệ từ khi nàng vừa mới lên năm
" Nàng và Tiểu Thúy tạm thời cứ ở đây trươc đã, nàng yên tâm người hầu trong phủ này đều là người của mẫu thân ta, khi nào có việc gấp nàng cứ sai khiến bọn họ đến tìm ta là được "
Yên Vân gương mặt rạng rỡ mỉm cười nhìn Triệu Tử Duệ
" Ta đã biết ! Chàng cũng nên ra về đi... phu nhân của chàng đang đợi chàng kia kìa "
Triệu Tử Duệ xoay người lại nhìn thấy Liễu Như Yên đang đứng nhìn về hướng này
Triệu Tử Duệ khẽ thở dài
" Được rồi ! Nàng cũng vào trong đi... Ở bên ngoài lâu sẽ rất dễ nhiễm phong hàn, Tiểu Thúy "
" Công tử cho gọi nô tỳ... "
" Ngươi hãy dìu tiểu thư vào trong đi "
" Vâng thưa công tử "
Tiểu Thúy dìu tiểu thư mình vào trong, Yên Vân quyến luyến ngoảnh đầu lại nhìn
Triệu Tử Duệ mỉm cười trông theo cho đến khi Yên Vân đã vào hẳn bên trong phủ Triệu Tử Duệ mới chịu nhấc chân bước đến xe ngựa
" Nương tử... mời ! "
Triệu Tử Duệ đưa tay đỡ Liễu Như Yên lên xe ngựa
Cả hai lên xe ngồi đối diện nhau, không khí có chút ngượng ngùng, Triệu Tử Duệ bèn mở miệng trước
" Tại sao nàng lại biết ta đang ở Mỹ Nhân Lâu? "
Liễu Như Yên cũng không có khó chịu nàng chỉ thông thả nói
" Không phải lần trước chàng cũng lén lút trốn đến đó hay sao ? "
" Ặc... Chuyện này... "
Triệu Tử Duệ hiện tại chính là bị bắt gian tại trận mà không thể biện luận được cho bản thân
" Sao hả...? Thiếp nói có đúng hay không ? "
Liễu Như Yên chống cầm nhìn thẳng Triệu Tử Duệ
" Ây da... đúng là hôm đó chính là ta đã nấp bên ngoài cửa sổ để tránh mặt nàng "
" Hóa ra là như vậy, chả trách thiếp lục tung cả căn phòng vẫn không thể tìm thấy được chàng "
Triệu Tử Duệ khẽ mỉm cười nịnh nọt
" Nương tử... chuyện lần này cũng nhờ nàng ra tay giúp đỡ, nếu không ta không biết phải như thế nào cho thỏa đáng "
" Cũng không có gì quan trọng, nếu chàng cảm thấy như đang nợ thiếp vậy thì lấy thân báo đáp đi "
Triệu Tử Duệ mắt mở to nhìn Liễu Như Yên
Liễu Như Yên đột nhiên bật cười trước bộ dáng ngốc nghếch của Triệu Tử Duệ
" Chàng đó ! Thiếp chỉ đùa chàng chút thôi, nhưng mà... "
Liễu Như Yên từ từ chờm tới gần hơn Triệu Tử Duệ
" Nếu thật sự thiếp muốn thì chàng định làm sao? "
Triệu Tử Duệ nuốt nước bọt lắp bắp nói
" Nàng... nàng... ta... ta "
Liễu Như Yên khẽ lườm Triệu Tử Duệ
" Thôi quên đi "
Sau khi trở về Triệu phủ, tối đó Liễu Như Yên vẫn cố tình bò lên giường rút vào người của Triệu Tử Duệ mà ngủ
Triệu Tử Duệ cũng không thể đuổi nàng ta, nên đành phải nhắm mắt giả vờ không hay biết gì hết
Yên Vân khẽ lay tay áo của Triệu Tử Duệ
" Hay là thôi đi... Thiếp không sao đâu "
Mama cười to mỉa mai Triệu Tử Duệ
" Do... Hóa ra cũng chỉ là một tên nghèo hèn mà lại dám đến đây làm loạn, người đâu ! "
" Khoan đã ! "
Triệu Tử Duệ xoay người lại liền nhìn thấy Liễu Như Yên
" Nàng... nàng sao lại đến đây...? "
Yên Vân có chút luống cuống vội núp phía sau Triệu Tử Duệ
" Thiếp không đến đây thì làm sao chứng kiến được cảnh này "
Mama nâng tay che miệng cười mỉa mai
" Do... Vị này không phải chính là người hôm trước xông vào Mỹ Nhân Lâu của ta để tìm phu quân hay sao ? "
Liễu Như Yên đưa mắt tựa tiếu phi tiêu nhìn bà ta
" Lúc nảy bà nói cần bao nhiêu ngân lượng mới chuộc được vị cô nương này ra "
Yên Vân nghe nhắc đến mình nên mới từ từ ló đầu ra nhìn
" Haha... hóa ra vị cô nương này cũng có sở thích lạ vậy sao... "
Liễu Như Yên hét lên
" Câm miệng ! Mau nói bà cần bao nhiêu "
Triệu Tử Duệ vội chen ngang
" Là năm vạn lượng "
Liễu Như Yên khẽ lườm Triệu Tử Duệ sau đó nàng viết một tờ giấy đưa cho mama
" Bà cũng biết ta là ai rồi có đúng không ? Ngày mai ta sẽ cho người mang ngân lượng đến đây, còn vị cô này hôm nay sẽ theo chúng ta rời đi "
Bà ta cầm tờ giấy ghi nợ trên tay thầm nghĩ
[ Dù gì khế ước bán thân của Yên Vân vẫn đang trong tay của ta, các người cũng sẽ không dám quỵt nợ ]
" Haha... được được ! "
Yên Vân khẽ lay tay áo của Triệu Tử Duệ
" Làm sao vậy ? "
" Công tử xin hãy cứu Tiểu Thúy ra cùng với thiếp có được không ? "
Không đợi Triệu Tử Duệ lên tiếng, Liễu Như Yên nhìn sang mama
" Tiểu Thúy là vị cô nương nào ? Ta muốn chuộc cả cô nương ấy "
" Tiểu Thúy chính là người hầu của Yên Vân đây, ta cũng không thừa nước đục thả câu để làm gì, à... như vậy đi, thêm 5 ngàn lượng nữa là được "
Liễu Như Yên dứt khoát đồng ý
" Được... thành giao "
Mama cười đến không khép được mồm, vội cúi người dẫn đường tiễn mọi người ra khỏi Mỹ Nhân Lâu
" Nương tử... Đa tạ nàng "
Yên Vân cũng cúi người đa tạ Liễu Như Yên
" Không cần đa tạ ta, trước mắt tạm thời nên tìm chổ cho Yên Vân cô nương nghỉ tạm trước, mọi chuyện sau này tính sau "
" Được "
Triệu Tử Duệ nghe theo sự sắp xếp của Liễu Như Yên, bọn họ đưa Yên Vân đến ngoại thành, nơi đó chính là trang viên do ngoại tổ phụ ban cho Triệu Tử Duệ từ khi nàng vừa mới lên năm
" Nàng và Tiểu Thúy tạm thời cứ ở đây trươc đã, nàng yên tâm người hầu trong phủ này đều là người của mẫu thân ta, khi nào có việc gấp nàng cứ sai khiến bọn họ đến tìm ta là được "
Yên Vân gương mặt rạng rỡ mỉm cười nhìn Triệu Tử Duệ
" Ta đã biết ! Chàng cũng nên ra về đi... phu nhân của chàng đang đợi chàng kia kìa "
Triệu Tử Duệ xoay người lại nhìn thấy Liễu Như Yên đang đứng nhìn về hướng này
Triệu Tử Duệ khẽ thở dài
" Được rồi ! Nàng cũng vào trong đi... Ở bên ngoài lâu sẽ rất dễ nhiễm phong hàn, Tiểu Thúy "
" Công tử cho gọi nô tỳ... "
" Ngươi hãy dìu tiểu thư vào trong đi "
" Vâng thưa công tử "
Tiểu Thúy dìu tiểu thư mình vào trong, Yên Vân quyến luyến ngoảnh đầu lại nhìn
Triệu Tử Duệ mỉm cười trông theo cho đến khi Yên Vân đã vào hẳn bên trong phủ Triệu Tử Duệ mới chịu nhấc chân bước đến xe ngựa
" Nương tử... mời ! "
Triệu Tử Duệ đưa tay đỡ Liễu Như Yên lên xe ngựa
Cả hai lên xe ngồi đối diện nhau, không khí có chút ngượng ngùng, Triệu Tử Duệ bèn mở miệng trước
" Tại sao nàng lại biết ta đang ở Mỹ Nhân Lâu? "
Liễu Như Yên cũng không có khó chịu nàng chỉ thông thả nói
" Không phải lần trước chàng cũng lén lút trốn đến đó hay sao ? "
" Ặc... Chuyện này... "
Triệu Tử Duệ hiện tại chính là bị bắt gian tại trận mà không thể biện luận được cho bản thân
" Sao hả...? Thiếp nói có đúng hay không ? "
Liễu Như Yên chống cầm nhìn thẳng Triệu Tử Duệ
" Ây da... đúng là hôm đó chính là ta đã nấp bên ngoài cửa sổ để tránh mặt nàng "
" Hóa ra là như vậy, chả trách thiếp lục tung cả căn phòng vẫn không thể tìm thấy được chàng "
Triệu Tử Duệ khẽ mỉm cười nịnh nọt
" Nương tử... chuyện lần này cũng nhờ nàng ra tay giúp đỡ, nếu không ta không biết phải như thế nào cho thỏa đáng "
" Cũng không có gì quan trọng, nếu chàng cảm thấy như đang nợ thiếp vậy thì lấy thân báo đáp đi "
Triệu Tử Duệ mắt mở to nhìn Liễu Như Yên
Liễu Như Yên đột nhiên bật cười trước bộ dáng ngốc nghếch của Triệu Tử Duệ
" Chàng đó ! Thiếp chỉ đùa chàng chút thôi, nhưng mà... "
Liễu Như Yên từ từ chờm tới gần hơn Triệu Tử Duệ
" Nếu thật sự thiếp muốn thì chàng định làm sao? "
Triệu Tử Duệ nuốt nước bọt lắp bắp nói
" Nàng... nàng... ta... ta "
Liễu Như Yên khẽ lườm Triệu Tử Duệ
" Thôi quên đi "
Sau khi trở về Triệu phủ, tối đó Liễu Như Yên vẫn cố tình bò lên giường rút vào người của Triệu Tử Duệ mà ngủ
Triệu Tử Duệ cũng không thể đuổi nàng ta, nên đành phải nhắm mắt giả vờ không hay biết gì hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.