Xuyên Qua Giả Ngốc Thú Tân Nương
Chương 12: Trúng Mê Hương
Duật Vân
02/12/2024
Nhan Lạc Tuyết xoa cầm đánh giá ngủ quan của Triệu Tử Duệ
[ Có hơi thấp bé hơn những huynh đệ trong sơn trại thật, nhưng bù lại cũng có chút anh tuấn lại còn trắng trẻo nữa, hay cứ mang hắn về trước xem tỷ tỷ có thích hay không ]
Nhan Lạc Tuyết nuốt nước bọt vội lên tiếng ngăn không cho Triệu Tử Duệ rời đi
" Khoan đã... "
Lồng ngực trái của Triệu Tử Duệ đột nhiên giật thót, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, Triệu Tử Duệ mím môi từ từ xoay người lại
" Không biết nữ hiệp còn có điều gì muốn dặn dò tại hạ...? "
Nhan Lạc Tuyết khóe miệng khẽ câu lên
" Bắt hắn lại kể cả phu xe cũng không được đi "
Triệu Tử Duệ hốt hoảng mắt mở to đứng im bất động
[ Dù có đánh giỏi đến mức nào thì một cũng không thể địch lại số đông như vậy nga...]
" Trại chủ! không phải ngày thường chỉ lấy của không giữ người hay sao? "
Nhan Lạc Tuyết cau mày vung tay lên chưa kịp đánh Tăng A Ngưu thì hắn đã vội ôm đầu né tránh
" Hừ... Còn dám hỏi nhiều nữa thì đừng có trách ta, mau kêu huynh đệ áp giải hai tên này trở về sơn trại "
Tăng A Ngưu mếu máu vội gật đầu
Triệu Tử Duệ từ đầu đến cuối đều không có phản kháng, bởi vì Triệu Tử Duệ thừa biết có phản kháng cũng vô ích, chi bằng cứ thuận theo bọn chúng sau đó lại tùy cơ ứng biến
" Trại chủ đã về! Trại chủ đã về! "
Cả bọn sơn tặc chắc cũng hơn năm mươi tên reo hò tung hô trại chủ của bọn chúng cũng chính là Nhan Lạc Tuyết
" Mọi người im lặng trại chủ có việc quan trọng muốn thông báo "
Nhan Lạc Tuyết đứng lên chiếc bàn dài giữa sảnh
" Các huynh đệ, sau bao ngày chúng ta phải ăn cỏ dại rau rừng, thì cuối cùng hôm nay ta cũng đã bắt được miếng thịt béo bở "
Triệu Tử Duệ vừa nghe qua mặt mày chợt tái xanh lại, trong bụng không ngừng niệm Nam Mô
[ Không... Không phải nơi đây chính là bộ lạc ăn thịt người trong truyền thuyết đó chứ? Nam Mô! Mong Chúa phù hộ cho con, mong ngài Tề Thiên Đại Thánh giáng lâm cứu khổ cứu nạn cho con ]
Nhan Lạc Tuyết mặt mày hớn hở móc ra một sấp ngân phiếu bảo A Cửu đem chia cho mọi người
" Từ nay đã có ngân lượng không lo phải suốt ngày đều ăn rau uống nước giếng nữa, ngày mai cho gọi vài huynh đệ xuống núi mua ít rựu thịt mang về đây, chúng ta sẽ ăn uống no say cho thỏa lòng "
" Hoan hô trại chủ! Hoan hô trại chủ "
" Được rồi các ngươi cứ làm việc của mình đi, ta phải về phòng nghĩ ngơi trước đây "
Nhan Lạc Tuyết khẽ nói nhỏ vào tai A Cửu sau đó thì trở về phòng
" Ngươi đi theo ta ! "
A Cửu chỉ vào Triệu Tử Duệ
Triệu Tử Duệ không dám nói gì chỉ lặng lẽ theo sau
Đi được một lúc thì dừng lại trước một căn phòng
" Trại chủ ! đệ đã đưa người đến rồi đây "
" Cho vào "
A Cửu mở cửa ra liền đẩy Triệu Tử Duệ vào trong sau đó đóng kín cửa lại
Triệu Tử Duệ hoang mang từ từ đi sâu vào trong, đưa mắt dè chừng quan sát
" Ngươi đang tìm thứ gì ?"
Nhan Lạc Tuyết trên người chỉ mặc một bộ y phục khá mỏng manh dường như có thể nhìn thấu tận bên trong
Triệu Tử Duệ vội xoay lưng lại
" Nữ hiệp... Gọi ta đến đây là có việc gì ?"
Nhan Lạc Tuyết khẽ lướt đến trước ôm lấy cổ Triệu Tử Duệ
Triệu Tử Duệ theo phản xạ lùi lại thoát khỏi vòng tay của Nhan Lạc Tuyết
[ Hừm... Cũng thú vị đó ! để ta xem ngươi làm sao thoát khỏi tay ta ]
Nhan Lạc Tuyết khẽ nhếch môi rút khăn tay ra phất nhẹ trước mặt Triệu Tử Duệ
Triệu Tử Duệ đột nhiên cảm thấy hơi choáng nhẹ, mọi thứ trước mắt dần mờ ảo, cơ thể dần nóng lên, cảm thấy hơi khó chịu nên đã nới lỏng cổ áo ra
[ Thuốc của tên Thập Nhất Lang này đúng là không tệ nga, nhất định lần sau phải mua thêm ]
Nhạc Lạc Tuyết miệng cười đắc ý từ từ lướt đến trước mặt của Triệu Tử Duệ
" Như Yên ! "
" Như Yên ! "
" Như Yên là kẽ nào ? mặc kệ ả ta hiện giờ ngươi chính là người của ta "
Nhan Lạc Tuyết hớn hở định cởi đai lưng của Triệu Tử Duệ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa
" Lạc Tuyết ! là tỷ "
" Muội đã ngủ rồi "
" Muội định lừa ai? Mau mở cửa ra nhanh lên "
Nhạc Lạc Tuyết đành giấu Triệu Tử Duệ vào trong tủ đồ
" Tỷ tỷ ! cũng đã muộn rồi tỷ không nghĩ ngơi mà lại đến tìm muội để làm gì ? "
Nhan Thi Tình vội bước vào bên trong , quan sát thì nghe thấy có tiếng động bên trong tủ đồ
Nhan Lạc Tuyết giả vờ nhìn trời nhìn đất xem như không liên quan đến mình
" Muội nói cho ta biết muội định làm gì với người ở bên trong đó "
Nhìn thấy thái độ nghiêm nghị của tỷ tỷ, Nhan Lạc Tuyết cũng có chút chột dạ nàng ấp úng nói nhỏ
" Muội chỉ định đùa với hắn một chút thôi, sau đó muội định sẽ tặng hắn ta cho tỷ tỷ "
Nhan Thi Tình khẽ cau mày
" Tặng ta... tặng ta để làm gì? Còn nữa nam nữ thụ thụ bất thân muội không biết hay sao mà còn định đùa giỡn với hắn "
Nhan Lạc Tuyết khẽ bĩu môi
Nhan Thi Tình khẽ lườm muội muội của mình, sau đó nàng bước tới từ từ mở tủ đồ ra liền bị Triệu Tử Duệ nhào ra ôm chầm lấy nàng
Nhan Lạc Tuyết giả vờ như không thấy vội lẻn ra ngoài khóa trái cửa lại
[ Hừm... Xem như muội đây rộng lượng nhường cho tỷ tỷ thưởng thức trước đó ]
[ Có hơi thấp bé hơn những huynh đệ trong sơn trại thật, nhưng bù lại cũng có chút anh tuấn lại còn trắng trẻo nữa, hay cứ mang hắn về trước xem tỷ tỷ có thích hay không ]
Nhan Lạc Tuyết nuốt nước bọt vội lên tiếng ngăn không cho Triệu Tử Duệ rời đi
" Khoan đã... "
Lồng ngực trái của Triệu Tử Duệ đột nhiên giật thót, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, Triệu Tử Duệ mím môi từ từ xoay người lại
" Không biết nữ hiệp còn có điều gì muốn dặn dò tại hạ...? "
Nhan Lạc Tuyết khóe miệng khẽ câu lên
" Bắt hắn lại kể cả phu xe cũng không được đi "
Triệu Tử Duệ hốt hoảng mắt mở to đứng im bất động
[ Dù có đánh giỏi đến mức nào thì một cũng không thể địch lại số đông như vậy nga...]
" Trại chủ! không phải ngày thường chỉ lấy của không giữ người hay sao? "
Nhan Lạc Tuyết cau mày vung tay lên chưa kịp đánh Tăng A Ngưu thì hắn đã vội ôm đầu né tránh
" Hừ... Còn dám hỏi nhiều nữa thì đừng có trách ta, mau kêu huynh đệ áp giải hai tên này trở về sơn trại "
Tăng A Ngưu mếu máu vội gật đầu
Triệu Tử Duệ từ đầu đến cuối đều không có phản kháng, bởi vì Triệu Tử Duệ thừa biết có phản kháng cũng vô ích, chi bằng cứ thuận theo bọn chúng sau đó lại tùy cơ ứng biến
" Trại chủ đã về! Trại chủ đã về! "
Cả bọn sơn tặc chắc cũng hơn năm mươi tên reo hò tung hô trại chủ của bọn chúng cũng chính là Nhan Lạc Tuyết
" Mọi người im lặng trại chủ có việc quan trọng muốn thông báo "
Nhan Lạc Tuyết đứng lên chiếc bàn dài giữa sảnh
" Các huynh đệ, sau bao ngày chúng ta phải ăn cỏ dại rau rừng, thì cuối cùng hôm nay ta cũng đã bắt được miếng thịt béo bở "
Triệu Tử Duệ vừa nghe qua mặt mày chợt tái xanh lại, trong bụng không ngừng niệm Nam Mô
[ Không... Không phải nơi đây chính là bộ lạc ăn thịt người trong truyền thuyết đó chứ? Nam Mô! Mong Chúa phù hộ cho con, mong ngài Tề Thiên Đại Thánh giáng lâm cứu khổ cứu nạn cho con ]
Nhan Lạc Tuyết mặt mày hớn hở móc ra một sấp ngân phiếu bảo A Cửu đem chia cho mọi người
" Từ nay đã có ngân lượng không lo phải suốt ngày đều ăn rau uống nước giếng nữa, ngày mai cho gọi vài huynh đệ xuống núi mua ít rựu thịt mang về đây, chúng ta sẽ ăn uống no say cho thỏa lòng "
" Hoan hô trại chủ! Hoan hô trại chủ "
" Được rồi các ngươi cứ làm việc của mình đi, ta phải về phòng nghĩ ngơi trước đây "
Nhan Lạc Tuyết khẽ nói nhỏ vào tai A Cửu sau đó thì trở về phòng
" Ngươi đi theo ta ! "
A Cửu chỉ vào Triệu Tử Duệ
Triệu Tử Duệ không dám nói gì chỉ lặng lẽ theo sau
Đi được một lúc thì dừng lại trước một căn phòng
" Trại chủ ! đệ đã đưa người đến rồi đây "
" Cho vào "
A Cửu mở cửa ra liền đẩy Triệu Tử Duệ vào trong sau đó đóng kín cửa lại
Triệu Tử Duệ hoang mang từ từ đi sâu vào trong, đưa mắt dè chừng quan sát
" Ngươi đang tìm thứ gì ?"
Nhan Lạc Tuyết trên người chỉ mặc một bộ y phục khá mỏng manh dường như có thể nhìn thấu tận bên trong
Triệu Tử Duệ vội xoay lưng lại
" Nữ hiệp... Gọi ta đến đây là có việc gì ?"
Nhan Lạc Tuyết khẽ lướt đến trước ôm lấy cổ Triệu Tử Duệ
Triệu Tử Duệ theo phản xạ lùi lại thoát khỏi vòng tay của Nhan Lạc Tuyết
[ Hừm... Cũng thú vị đó ! để ta xem ngươi làm sao thoát khỏi tay ta ]
Nhan Lạc Tuyết khẽ nhếch môi rút khăn tay ra phất nhẹ trước mặt Triệu Tử Duệ
Triệu Tử Duệ đột nhiên cảm thấy hơi choáng nhẹ, mọi thứ trước mắt dần mờ ảo, cơ thể dần nóng lên, cảm thấy hơi khó chịu nên đã nới lỏng cổ áo ra
[ Thuốc của tên Thập Nhất Lang này đúng là không tệ nga, nhất định lần sau phải mua thêm ]
Nhạc Lạc Tuyết miệng cười đắc ý từ từ lướt đến trước mặt của Triệu Tử Duệ
" Như Yên ! "
" Như Yên ! "
" Như Yên là kẽ nào ? mặc kệ ả ta hiện giờ ngươi chính là người của ta "
Nhan Lạc Tuyết hớn hở định cởi đai lưng của Triệu Tử Duệ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa
" Lạc Tuyết ! là tỷ "
" Muội đã ngủ rồi "
" Muội định lừa ai? Mau mở cửa ra nhanh lên "
Nhạc Lạc Tuyết đành giấu Triệu Tử Duệ vào trong tủ đồ
" Tỷ tỷ ! cũng đã muộn rồi tỷ không nghĩ ngơi mà lại đến tìm muội để làm gì ? "
Nhan Thi Tình vội bước vào bên trong , quan sát thì nghe thấy có tiếng động bên trong tủ đồ
Nhan Lạc Tuyết giả vờ nhìn trời nhìn đất xem như không liên quan đến mình
" Muội nói cho ta biết muội định làm gì với người ở bên trong đó "
Nhìn thấy thái độ nghiêm nghị của tỷ tỷ, Nhan Lạc Tuyết cũng có chút chột dạ nàng ấp úng nói nhỏ
" Muội chỉ định đùa với hắn một chút thôi, sau đó muội định sẽ tặng hắn ta cho tỷ tỷ "
Nhan Thi Tình khẽ cau mày
" Tặng ta... tặng ta để làm gì? Còn nữa nam nữ thụ thụ bất thân muội không biết hay sao mà còn định đùa giỡn với hắn "
Nhan Lạc Tuyết khẽ bĩu môi
Nhan Thi Tình khẽ lườm muội muội của mình, sau đó nàng bước tới từ từ mở tủ đồ ra liền bị Triệu Tử Duệ nhào ra ôm chầm lấy nàng
Nhan Lạc Tuyết giả vờ như không thấy vội lẻn ra ngoài khóa trái cửa lại
[ Hừm... Xem như muội đây rộng lượng nhường cho tỷ tỷ thưởng thức trước đó ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.