Chương 12: Dìm Lồng Heo
Kiều lê
18/05/2022
Lão phu nhân mất kiên nhẫn, ánh mắt trở nên hung ác, nhìn vào lão nhân trưởng họ.
Bên cạnh bà ta, Hồ ma ma cố ý dịch sang bên cạnh một chút, trên tay để lộ ra một cây trâm ngọc tinh xảo, đặc biệt.
Đại lão gia Hà Kính Triển, cũng nóng lòng không kém, không nhịn được mà lên tiếng.
"Lão nhân gia... Ngài là trưởng họ, ngài không thể nói như vậy được, chuyện đã đến bước này, thân là trưởng họ, ngài phải đưa ra hướng giải quyết rõ ràng đi chứ..."
Lão nhân trưởng họ, ánh mắt nhìn cây trâm trên tay Hồ ma ma, thoáng chốc co lại, sợ hãi, lảo đảo đứng không vững, vịn vào người bên cạnh để ổn định lại.
"Ta... Ta..."
Lão phu nhân tức giận, hung hăng cắn môi, kéo khăn tang trùm kín đầu, ngã xuống, gào lên.
"Lão gia... Lão gia... Người khi sống vì người trong họ tộc, vất vả biết bao nhiêu... Vậy mà hôm nay, người ngậm uất ức mà đi, không có ai muốn vì người đứng ra nói lời công bằng..."
Hà Kính Phi thấy lão phu nhân khóc thảm thiết như vậy, khóe môi giật giật vài cái. Quan khách tới viếng, nén thở dài, đi lên an ủi bà ta.
"Lão phu nhân, người bớt đau buồn..."
"Lão phu nhân, người phải chú ý sức khỏe một chút, đừng quá đau lòng..."
Lão phu nhân được an ủi, khóc càng lớn hơn.
"Huhu... Lão gia... Ta thật có lỗi với người, không thể vì người, vì hầu phủ, trừng trị kẻ bại hoại gia phong, mất mặt họ tộc, làm gương cho con cháu trong nhà. Không thể đưa nàng tuẫn táng bồi tội cho người... "
Nói đến đây, bà ta mệt mỏi dựa vào Hồ ma ma. Hà Kính Phi đi tới gần lão nhân trưởng họ, tay đưa tới một mảnh ngọc bội, thì thầm.
"Lão nhân gia... Người còn đang suy tính cái gì. Người nhà của người, lớn nhỏ chục mạng người, đang chờ một quyết định này của người đó..."
Lão nhân gia trưởng họ, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Hà Kính Phi.
"Các người vì cái gì, phải bức chết một đứa nhỏ như vậy..."
Hà Kính Phi khẽ cười ở bên tai lão một tiếng, giọng nói lạnh lẽo, uy hiếp.
"Chuyện đó, lão nhân gia ngài, tốt nhất đừng quản thì hơn. Làm tốt việc của lão đi, rồi về nhà ôm cháu..."
Hắn hơi dừng một chút, nhìn sắc mặt đã chuyển thành màu xanh, của lão nhân trưởng họ, đắc ý mà cười, nói.
"Nếu lão không thuận theo, vậy ta cũng không có ngại lấy hơn chục mạng người nhà của lão, thế chỗ cho ả đâu..."
Lão phu nhân ở một bên, khóc một hồi, bất ngờ đẩy Hồ ma ma ra, lao đầu tới quan tài của lão hầu gia.
"Lão gia, người chờ ta, ta đi theo bồi người..."
Sự tình phát sinh đột ngột, tất cả mọi người đều chạy tới, khuyên nhủ, an ủi lão phu nhân.
"Lão phu nhân, người bình tĩnh một chút, đừng có nghĩ quẩn…"
Nhị phu nhân, đau lòng, ôm lấy lão phu nhân, nức nở.
"Mẫu thân, ngài đừng như vậy. Phụ thân đã đi rồi, nếu người mà cũng có mệnh hệ nào, người bảo chúng con phải làm sao đây…"
Hà Bảo Ngân ở một bên, bình tĩnh quan sát tất cả, không bỏ sót bất cứ sự tình mập mờ nào. Trong lòng nàng, cẩn thận mang những sự việc đang diễn ra, xâu chuỗi lại tất cả.
Ánh mắt Hà Bảo Ngân hiện lên ánh sáng, nàng đã biết tại sao sự tình hiện tại và nguyên tác lại khác nhau như vậy rồi...
Nàng cố gắng áp chế tâm tình kích động, khi phát hiện ra bí mật của mình, nhân lúc hỗn loạn, ra hiệu gọi Đường Yên tới gần mình, ghé vào tai nàng, nói nhỏ.
"Tỷ một chút nữa, tìm cơ hội, đến kiểm tra thi thể nội tổ phụ của ta một chút."
Đường Yên nghe nàng phân phó, ánh mắt có chút, mê mang.
"Tiểu thư, người nghi ngờ cái chết của lão hầu gia..."
Hà Bảo Ngân gật đầu. Ánh mắt liếc về phía bên Đại phòng, nhị phòng...
"Tỷ cẩn thận một chút..."
Đường Yên hiểu ý của nàng, lặng lẽ lui ra bên ngoài.
Lão phu nhân được mọi người trấn an, khuyên nhủ hết lời mới bình tĩnh lại. Hà Kính Triển, đỡ lấy bà ta, nói.
"Lão nhân gia Trưởng họ, ngài là người đứng đầu họ, chúng ta xin ngài hãy công tâm, cho chúng ta một lời công bằng..."
Hà Trí Bình trong lòng lạnh lẽo, ánh mắt lóe lên hàn quang.
"Lão phu nhân, người và đại phòng, nhị phòng, đang muốn làm cái gì, ta và các người đều rõ..."
Hà Kính Phi nhìn Hà Trí Bình ánh mắt đầy vẻ đắc ý, rất nhanh hắn đã dấu đi, đổi lại thành một mặt đau lòng.
"Tam đệ... Đệ đang nói cái gì vậy. Chúng ta làm gì có ý gì... Chẳng qua, tội của Bảo Ngân phơi bày rõ ràng như vậy. Chúng ta thực sự không có cách khác..."
Hà Trí Bình thật muốn, nhổ một ngụm nước miếng lên cái mặt kia của hắn.
"Ta không muốn cùng các người tranh cãi. Nhưng ta nhắc nhở các người một chút, làm việc nên suy nghĩ cho thấu đáo, để lại đường lui cho mình..."
Đại lão gia Hà Kính Triển, nóng nảy mất kiên nhẫn, bật thốt lên.
"Đường lui cái gì? Tam đệ, đem nàng loại trừ mới là đường lui của chúng ta..."
Hà Trí Quang tức giận, hai nắm đấm nắm chặt, ánh mắt đỏ ngầu. Những kẻ chó má này, còn biết nói tiếng người nữa hay không. Muội muội của hắn còn nhỏ như vậy, bọn họ lại muốn bức chết nàng...
Lý Thu Huyền đè tay con trai lại, lắc đầu ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại. Hà Trí Quang bị mẫu thân giữ chặt, không thể làm gì, chỉ đành nghiến răng, phát giận.
Hà Trí Bình nhìn tất cả một lượt, giọng nói kiên định.
"Nếu các người, một mực muốn ép nữ nhi của ta vào chỗ chết. Chúng ta hôm nay trở mặt thành thù, tam phòng quyết không cùng các người độ trời chung..."
Lão nhân gia trưởng họ, cổ họng có chút khô, khẽ hắng giọng, ánh mắt không dám nhìn về phía tam phòng, nói.
"Trí Bình à, Hà Bảo Ngân làm bại hoại gia phong, bất hiếu với trưởng bối... Theo gia pháp, phải dìm lồng heo. Ngươi không thể làm loạn, sao có thể cùng mẫu thân, cùng thân huynh đệ của mình kết thù cơ chứ.
Chúng ta cũng là vì đại cục mà thôi. Dòng họ chúng ta có cả trăm nhân khẩu, không thể mạo hiểm đánh cuộc được."
Dừng lại một chút, ông ta mới gian nan, hít một hơi, nói tiếp.
"Kính Triển, Kính Phi... Hai người chiếu theo lệ xưa, pháp cũ, nên làm thế nào thì làm đi..."
Lão phu nhân khóe miệng thoáng qua một ý cười, hài lòng. Nhị lão gia Hà Kính Phi, nhận được tín hiệu của lão phu nhân, bước lên. . Chuyên trang đọc truyện -- trumt ruyen.vИ --
"Hà Bảo Ngân, tội trạng rõ ràng, không thể dung thứ... người đâu mau trói nàng lại, mang dìm lồng heo..."
Hà Trí Quang tức giận, đứng lên, quát to.
"Các người dám..."
Hà Kính Triển cong môi, khóe mắt khinh bỉ nhìn Hà Trí Quang một cái.
"Trí Quang, chúng ta cũng là thân bất do kỷ mà thôi..."
Hà Trí Quang đang muốn xông lên, đánh người thì cảm thấy thân thể mình có cái gì đó không đúng. Cả người hắn chân tay đều mất đi sức lực, không thể vận khí.
Phát hiện ra có điều không đúng, tức giận, mà nghiến răng.
"Các người thật, vô sỉ, hạ lưu, đê tiện..."
Hà Bảo Ngân cũng cảm thấy cả người của mình đề không có một chút sức lực nào cả. Bên cạnh nàng, có mấy bà tử to cao tiến tới, dùng dây trói nàng lại.
Đường Yên nhân lúc hỗn loạn, không ai chú ý đi tới bên quan tài, cẩn thận dịch nắp, lấy ra ngân châm, châm xuống. Ngân châm vừa châm vào thi thể của lão hầu gia, rất nhanh chuyển màu đen.
Đường Yên kinh hãi, hít một hơi, quan sát thi thể thêm một chút, nhưng do sợ bị lộ, nàng nhanh chóng đóng nắp quan tài lại.
Khi Đường Yên quay lại, đã thấy Hà Bảo Ngân bị mấy bà tử to con khống chế. Đường Yên gào lên.
"Tiểu thư…"
Nàng đau lòng chạy tới ôm lấy Hà Bảo Ngân, ở bên tai của nàng nói nhỏ.
"Trúng độc..."
Hà Bảo Ngân nghe hai từ này liền hiểu ra vấn đề. Đường Yên bị mấy người lôi ra ngoài, không thể nói rõ với Hà Bảo Ngân. Hà Bảo Ngân ở bàn tay nàng viết một chữ Phong, mỉm cười gật đầu với nàng.
Hà Bảo Ngân bị chói chặt, nhốt vào một cái lồng heo. Lý Thu Huyền nước mắt thi nhau rơi xuống, bị một ma ma giữ chặt. Nàng đau lòng nhìn con gái.
"Kỷ thị... Ngươi đừng ép người quá đáng..."
Lý Thu Huyền đã thực sự mất kiên nhẫn, ngay cả một tiếng Kỷ thị cũng đã gọi ra. Lão phu nhân, trong lòng đắc ý vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đâu lòng, nói.
"Tức phụ lão Tam... Lão bà ta thấu hiểu, nỗi lòng người làm mẫu thân như ngươi. Nhưng Định Hầu phủ thực sự không thể dung một kẻ bại hoại, còn là thiên sát cô tinh được..."
Hà Trí Bình cả người vô lực, nhưng đầu hắn vẫn vô cùng thông suốt, nói.
"Nếu các người sợ nàng liên lụy, vậy để chúng ta đưa nàng đi đi..."
Đại lão gia Hà Kính Triển, trên mặt mang theo đau lòng, giữ lấy Hà Trí Bình.
"Tam đệ... Nàng đã không còn danh tiết, sự tồn tại của nàng chính là nỗi nhục của Định Hầu phủ và dòng họ Hạ chúng ta..."
Hà Trí Bình tức đến khóe miệng đã chảy ra máu, cười đến thê lương.
"Các người nói hoa mỹ lắm, chẳng qua cũng chỉ muốn bức chết một nhà chúng ta mà thôi... Haha... Ngày hôm nay nếu Bảo Ngân nàng chết, tam phòng chúng ta quyết cùng các người liều mạng..."
Lý Thu Huyền ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, gật đầu kiên định, cùng phu quân đồng lòng.
Hà Bảo Ngân cười khổ một tiếng.
"Phụ thân, mẫu thân, ca ca... Các người không cần phải như vậy. Ta hoàn toàn trong sạch, cây ngay không sợ chết đứng. Ta tin rằng ông trời sẽ không phụ người hiền lương.
Món nợ ngày hôm nay, ta sẽ nhớ thật kỹ..."
Ánh mắt nàng kiên định, không có một chút nào gọi là sợ hãi. Nhìn nàng như vậy, ba người Hà Trí Bình, Lý Thu Huyền cùng Hà Trí Quang không hiểu sao lại có cảm giác, an tâm đến lạ.
Trong lòng họ tin tưởng nàng, cũng tin tưởng thế cờ này sẽ sắp đảo ngược…
"Bảo Ngân… Chúng ta tin con…"
"Bảo Ngân… Ca ca ở đây, không cần sợ."
Lão phu nhân, Hà Kính Triển, Hà Kính Phi ở một bên tâm tình dâng cao, hả hê vô cùng. Tam phòng, lần này sẽ bị họ mang dẫm dưới chân, hung hăng mà nghiền nát.
Nữ quyến ở trong nhà, người nào người nấy đều cúi thấp, kéo khăn tang che kín khuôn mặt, mỗi người một tâm tình khác nhau. Nhưng tuyệt nhiên không có một người nào có ý bênh vực cho tam phòng.
Hà Minh Hiền tỷ tỷ cùng mẫu với Hà Trí Bình, còn có nữ nhi Lại Thanh Hương và nhi tử Lại Quý Hải của nàng ở một bên tức giận, ánh mắt tràn đầy lửa giận lập lòe. Bọn họ muốn đứng lên nói giúp tam phòng, nhưng không thể. Ba người bọn họ cũng bị hạ dược, cả người không có sức lực, cổ họng không thể phát ra tiếng nói. Ở bên cạnh có mấy bà tử to cao, khống chế, trông chừng.
Lão phu nhân cùng đại phòng, nhị phòng, vì một lần hãm hại tam phòng quả thật đã hao tâm tổn trí rất nhiều.
Tất cả những người có khả năng vì tam phòng mà lên tiếng đều bị bọn họ âm thầm hạ dược, khống chế tất cả.
Bày ra một màn náo động như vậy, thứ họ muốn chính là để cho người bên ngoài thấy, Hà Bảo Ngân phạm tội tày trời, đáng chết vạn lần, ngoài thân phụ mẫu, thân ca ca của nàng thì chẳng có một ai lên tiếng vì nàng cả.
Tội của nàng bị trừng phạt, hoàn toàn đích đáng.
"Mang nàng đi..."
Hà Kính Triển nóng lòng phất tay ra hiệu cho bà tử, khênh lồng heo đang nhốt Hà Bảo Ngân mang đi.
Hà Bảo Ngân ở trong lồng heo, cười nhẹ.
"A... Sao các vị nóng vội quá vậy, cho ta nói vài lời chăng chối cuối, có được hay không."
Lão phu nhân nhíu chặt lông mày, ra hiệu cho Hồ ma ma.
"Ngươi tìm tức phụ của lão nhị, nói nàng chú ý kỹ một chút, ta có dự cảm không tốt..."
Hơi suy nghĩ một chút, bà ta, thở dài một hơi.
"Cũng nói với lão đại, lão nhị nhanh mà giải quyết đi, đừng dây dưa cùng nàng ta nữa..."
Hà Kính Triển được Hồ ma ma nhắc nhở, không muốn để Hà Bảo Ngân có cơ hội nói chuyện.
"Ngũ nha đầu, ngươi đừng có giở trò nữa..."
Hà Bảo Ngân nhướng chân mày, hứng thú, nói.
"Đại bá phụ, người đừng tuyệt tình như vậy, ta cũng chỉ là có mấy lời muốn chăng chối lại mà thôi.
Ô... Không phải các người, có tật, giật mình gì đó chứ..."
Hà Kính Phi có dự cảm xấu, ngăn lại lời nói của nàng.
"Một kẻ như ngươi thì nói được lời hay gì..."
Nói xong, hắn trừng mắt với mấy bà tử, quát.
"Các ngươi đang chờ cái gì. Còn không mang nàng ta đi..."
Mấy bà tử bị hắn rống, cuống chân tay, nâng lồng heo đi ra bên ngoài.
Hà Bảo Ngân thấy họ nóng lòng như vậy, cười lên sằng sặc.
"Ha ha... Các người thật làm ta mở rộng tầm mắt..."
"Khánh Vương điện hạ đến..."
Đúng lúc Hà Bảo Ngân muốn nói ra uẩn khúc trong cái chết của lão hầu gia thì bên ngoài có một giọng nói the thé vang lên, cắt ngang lời của nàng.
Bà tử đang khiêng lồng heo, luống cuống không biết lên đi tiếp, hay để lồng heo xuống. Hà Kính Phi vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ để xuống. Hà Bảo Ngân nhìn người tới, lông mày cau lại.
Tên này tới viếng thật đúng thời điểm, Hà Bảo Ngân đúng lúc cần một người công chính, giúp nàng đây. Tuy nàng đối với vị Khánh Vương Gia này có ấn tượng không mấy tốt đẹp. Nhưng phụ thân cùng ca ca của nàng, đối với hắn vẫn luôn khen ngợi, nên nàng nghĩ hắn chắc cũng có chỗ đáng tin.
Lê Hữu Quân vừa vào đã nhìn thấy Hà Bảo Ngân bị nhốt trong lồng heo, sắc mặt vô cùng không tốt, xung quanh người hắn, áp suất khí quyển đột ngột bị hạ thấp.
Huỳnh Khan ở bên cạnh khẽ rùng mình một cái. Ánh mắt len lén nhìn Hà Bảo Ngân đang bị nhốt ở trong lồng heo một chút...
Lê Hữu Quân chỉ tay vào Hà Bảo Ngân, giọng nói lạnh băng.
"Đây là có chuyện gì?"
(Còn tiếp)
Bên cạnh bà ta, Hồ ma ma cố ý dịch sang bên cạnh một chút, trên tay để lộ ra một cây trâm ngọc tinh xảo, đặc biệt.
Đại lão gia Hà Kính Triển, cũng nóng lòng không kém, không nhịn được mà lên tiếng.
"Lão nhân gia... Ngài là trưởng họ, ngài không thể nói như vậy được, chuyện đã đến bước này, thân là trưởng họ, ngài phải đưa ra hướng giải quyết rõ ràng đi chứ..."
Lão nhân trưởng họ, ánh mắt nhìn cây trâm trên tay Hồ ma ma, thoáng chốc co lại, sợ hãi, lảo đảo đứng không vững, vịn vào người bên cạnh để ổn định lại.
"Ta... Ta..."
Lão phu nhân tức giận, hung hăng cắn môi, kéo khăn tang trùm kín đầu, ngã xuống, gào lên.
"Lão gia... Lão gia... Người khi sống vì người trong họ tộc, vất vả biết bao nhiêu... Vậy mà hôm nay, người ngậm uất ức mà đi, không có ai muốn vì người đứng ra nói lời công bằng..."
Hà Kính Phi thấy lão phu nhân khóc thảm thiết như vậy, khóe môi giật giật vài cái. Quan khách tới viếng, nén thở dài, đi lên an ủi bà ta.
"Lão phu nhân, người bớt đau buồn..."
"Lão phu nhân, người phải chú ý sức khỏe một chút, đừng quá đau lòng..."
Lão phu nhân được an ủi, khóc càng lớn hơn.
"Huhu... Lão gia... Ta thật có lỗi với người, không thể vì người, vì hầu phủ, trừng trị kẻ bại hoại gia phong, mất mặt họ tộc, làm gương cho con cháu trong nhà. Không thể đưa nàng tuẫn táng bồi tội cho người... "
Nói đến đây, bà ta mệt mỏi dựa vào Hồ ma ma. Hà Kính Phi đi tới gần lão nhân trưởng họ, tay đưa tới một mảnh ngọc bội, thì thầm.
"Lão nhân gia... Người còn đang suy tính cái gì. Người nhà của người, lớn nhỏ chục mạng người, đang chờ một quyết định này của người đó..."
Lão nhân gia trưởng họ, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Hà Kính Phi.
"Các người vì cái gì, phải bức chết một đứa nhỏ như vậy..."
Hà Kính Phi khẽ cười ở bên tai lão một tiếng, giọng nói lạnh lẽo, uy hiếp.
"Chuyện đó, lão nhân gia ngài, tốt nhất đừng quản thì hơn. Làm tốt việc của lão đi, rồi về nhà ôm cháu..."
Hắn hơi dừng một chút, nhìn sắc mặt đã chuyển thành màu xanh, của lão nhân trưởng họ, đắc ý mà cười, nói.
"Nếu lão không thuận theo, vậy ta cũng không có ngại lấy hơn chục mạng người nhà của lão, thế chỗ cho ả đâu..."
Lão phu nhân ở một bên, khóc một hồi, bất ngờ đẩy Hồ ma ma ra, lao đầu tới quan tài của lão hầu gia.
"Lão gia, người chờ ta, ta đi theo bồi người..."
Sự tình phát sinh đột ngột, tất cả mọi người đều chạy tới, khuyên nhủ, an ủi lão phu nhân.
"Lão phu nhân, người bình tĩnh một chút, đừng có nghĩ quẩn…"
Nhị phu nhân, đau lòng, ôm lấy lão phu nhân, nức nở.
"Mẫu thân, ngài đừng như vậy. Phụ thân đã đi rồi, nếu người mà cũng có mệnh hệ nào, người bảo chúng con phải làm sao đây…"
Hà Bảo Ngân ở một bên, bình tĩnh quan sát tất cả, không bỏ sót bất cứ sự tình mập mờ nào. Trong lòng nàng, cẩn thận mang những sự việc đang diễn ra, xâu chuỗi lại tất cả.
Ánh mắt Hà Bảo Ngân hiện lên ánh sáng, nàng đã biết tại sao sự tình hiện tại và nguyên tác lại khác nhau như vậy rồi...
Nàng cố gắng áp chế tâm tình kích động, khi phát hiện ra bí mật của mình, nhân lúc hỗn loạn, ra hiệu gọi Đường Yên tới gần mình, ghé vào tai nàng, nói nhỏ.
"Tỷ một chút nữa, tìm cơ hội, đến kiểm tra thi thể nội tổ phụ của ta một chút."
Đường Yên nghe nàng phân phó, ánh mắt có chút, mê mang.
"Tiểu thư, người nghi ngờ cái chết của lão hầu gia..."
Hà Bảo Ngân gật đầu. Ánh mắt liếc về phía bên Đại phòng, nhị phòng...
"Tỷ cẩn thận một chút..."
Đường Yên hiểu ý của nàng, lặng lẽ lui ra bên ngoài.
Lão phu nhân được mọi người trấn an, khuyên nhủ hết lời mới bình tĩnh lại. Hà Kính Triển, đỡ lấy bà ta, nói.
"Lão nhân gia Trưởng họ, ngài là người đứng đầu họ, chúng ta xin ngài hãy công tâm, cho chúng ta một lời công bằng..."
Hà Trí Bình trong lòng lạnh lẽo, ánh mắt lóe lên hàn quang.
"Lão phu nhân, người và đại phòng, nhị phòng, đang muốn làm cái gì, ta và các người đều rõ..."
Hà Kính Phi nhìn Hà Trí Bình ánh mắt đầy vẻ đắc ý, rất nhanh hắn đã dấu đi, đổi lại thành một mặt đau lòng.
"Tam đệ... Đệ đang nói cái gì vậy. Chúng ta làm gì có ý gì... Chẳng qua, tội của Bảo Ngân phơi bày rõ ràng như vậy. Chúng ta thực sự không có cách khác..."
Hà Trí Bình thật muốn, nhổ một ngụm nước miếng lên cái mặt kia của hắn.
"Ta không muốn cùng các người tranh cãi. Nhưng ta nhắc nhở các người một chút, làm việc nên suy nghĩ cho thấu đáo, để lại đường lui cho mình..."
Đại lão gia Hà Kính Triển, nóng nảy mất kiên nhẫn, bật thốt lên.
"Đường lui cái gì? Tam đệ, đem nàng loại trừ mới là đường lui của chúng ta..."
Hà Trí Quang tức giận, hai nắm đấm nắm chặt, ánh mắt đỏ ngầu. Những kẻ chó má này, còn biết nói tiếng người nữa hay không. Muội muội của hắn còn nhỏ như vậy, bọn họ lại muốn bức chết nàng...
Lý Thu Huyền đè tay con trai lại, lắc đầu ra hiệu cho hắn bình tĩnh lại. Hà Trí Quang bị mẫu thân giữ chặt, không thể làm gì, chỉ đành nghiến răng, phát giận.
Hà Trí Bình nhìn tất cả một lượt, giọng nói kiên định.
"Nếu các người, một mực muốn ép nữ nhi của ta vào chỗ chết. Chúng ta hôm nay trở mặt thành thù, tam phòng quyết không cùng các người độ trời chung..."
Lão nhân gia trưởng họ, cổ họng có chút khô, khẽ hắng giọng, ánh mắt không dám nhìn về phía tam phòng, nói.
"Trí Bình à, Hà Bảo Ngân làm bại hoại gia phong, bất hiếu với trưởng bối... Theo gia pháp, phải dìm lồng heo. Ngươi không thể làm loạn, sao có thể cùng mẫu thân, cùng thân huynh đệ của mình kết thù cơ chứ.
Chúng ta cũng là vì đại cục mà thôi. Dòng họ chúng ta có cả trăm nhân khẩu, không thể mạo hiểm đánh cuộc được."
Dừng lại một chút, ông ta mới gian nan, hít một hơi, nói tiếp.
"Kính Triển, Kính Phi... Hai người chiếu theo lệ xưa, pháp cũ, nên làm thế nào thì làm đi..."
Lão phu nhân khóe miệng thoáng qua một ý cười, hài lòng. Nhị lão gia Hà Kính Phi, nhận được tín hiệu của lão phu nhân, bước lên. . Chuyên trang đọc truyện -- trumt ruyen.vИ --
"Hà Bảo Ngân, tội trạng rõ ràng, không thể dung thứ... người đâu mau trói nàng lại, mang dìm lồng heo..."
Hà Trí Quang tức giận, đứng lên, quát to.
"Các người dám..."
Hà Kính Triển cong môi, khóe mắt khinh bỉ nhìn Hà Trí Quang một cái.
"Trí Quang, chúng ta cũng là thân bất do kỷ mà thôi..."
Hà Trí Quang đang muốn xông lên, đánh người thì cảm thấy thân thể mình có cái gì đó không đúng. Cả người hắn chân tay đều mất đi sức lực, không thể vận khí.
Phát hiện ra có điều không đúng, tức giận, mà nghiến răng.
"Các người thật, vô sỉ, hạ lưu, đê tiện..."
Hà Bảo Ngân cũng cảm thấy cả người của mình đề không có một chút sức lực nào cả. Bên cạnh nàng, có mấy bà tử to cao tiến tới, dùng dây trói nàng lại.
Đường Yên nhân lúc hỗn loạn, không ai chú ý đi tới bên quan tài, cẩn thận dịch nắp, lấy ra ngân châm, châm xuống. Ngân châm vừa châm vào thi thể của lão hầu gia, rất nhanh chuyển màu đen.
Đường Yên kinh hãi, hít một hơi, quan sát thi thể thêm một chút, nhưng do sợ bị lộ, nàng nhanh chóng đóng nắp quan tài lại.
Khi Đường Yên quay lại, đã thấy Hà Bảo Ngân bị mấy bà tử to con khống chế. Đường Yên gào lên.
"Tiểu thư…"
Nàng đau lòng chạy tới ôm lấy Hà Bảo Ngân, ở bên tai của nàng nói nhỏ.
"Trúng độc..."
Hà Bảo Ngân nghe hai từ này liền hiểu ra vấn đề. Đường Yên bị mấy người lôi ra ngoài, không thể nói rõ với Hà Bảo Ngân. Hà Bảo Ngân ở bàn tay nàng viết một chữ Phong, mỉm cười gật đầu với nàng.
Hà Bảo Ngân bị chói chặt, nhốt vào một cái lồng heo. Lý Thu Huyền nước mắt thi nhau rơi xuống, bị một ma ma giữ chặt. Nàng đau lòng nhìn con gái.
"Kỷ thị... Ngươi đừng ép người quá đáng..."
Lý Thu Huyền đã thực sự mất kiên nhẫn, ngay cả một tiếng Kỷ thị cũng đã gọi ra. Lão phu nhân, trong lòng đắc ý vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đâu lòng, nói.
"Tức phụ lão Tam... Lão bà ta thấu hiểu, nỗi lòng người làm mẫu thân như ngươi. Nhưng Định Hầu phủ thực sự không thể dung một kẻ bại hoại, còn là thiên sát cô tinh được..."
Hà Trí Bình cả người vô lực, nhưng đầu hắn vẫn vô cùng thông suốt, nói.
"Nếu các người sợ nàng liên lụy, vậy để chúng ta đưa nàng đi đi..."
Đại lão gia Hà Kính Triển, trên mặt mang theo đau lòng, giữ lấy Hà Trí Bình.
"Tam đệ... Nàng đã không còn danh tiết, sự tồn tại của nàng chính là nỗi nhục của Định Hầu phủ và dòng họ Hạ chúng ta..."
Hà Trí Bình tức đến khóe miệng đã chảy ra máu, cười đến thê lương.
"Các người nói hoa mỹ lắm, chẳng qua cũng chỉ muốn bức chết một nhà chúng ta mà thôi... Haha... Ngày hôm nay nếu Bảo Ngân nàng chết, tam phòng chúng ta quyết cùng các người liều mạng..."
Lý Thu Huyền ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, gật đầu kiên định, cùng phu quân đồng lòng.
Hà Bảo Ngân cười khổ một tiếng.
"Phụ thân, mẫu thân, ca ca... Các người không cần phải như vậy. Ta hoàn toàn trong sạch, cây ngay không sợ chết đứng. Ta tin rằng ông trời sẽ không phụ người hiền lương.
Món nợ ngày hôm nay, ta sẽ nhớ thật kỹ..."
Ánh mắt nàng kiên định, không có một chút nào gọi là sợ hãi. Nhìn nàng như vậy, ba người Hà Trí Bình, Lý Thu Huyền cùng Hà Trí Quang không hiểu sao lại có cảm giác, an tâm đến lạ.
Trong lòng họ tin tưởng nàng, cũng tin tưởng thế cờ này sẽ sắp đảo ngược…
"Bảo Ngân… Chúng ta tin con…"
"Bảo Ngân… Ca ca ở đây, không cần sợ."
Lão phu nhân, Hà Kính Triển, Hà Kính Phi ở một bên tâm tình dâng cao, hả hê vô cùng. Tam phòng, lần này sẽ bị họ mang dẫm dưới chân, hung hăng mà nghiền nát.
Nữ quyến ở trong nhà, người nào người nấy đều cúi thấp, kéo khăn tang che kín khuôn mặt, mỗi người một tâm tình khác nhau. Nhưng tuyệt nhiên không có một người nào có ý bênh vực cho tam phòng.
Hà Minh Hiền tỷ tỷ cùng mẫu với Hà Trí Bình, còn có nữ nhi Lại Thanh Hương và nhi tử Lại Quý Hải của nàng ở một bên tức giận, ánh mắt tràn đầy lửa giận lập lòe. Bọn họ muốn đứng lên nói giúp tam phòng, nhưng không thể. Ba người bọn họ cũng bị hạ dược, cả người không có sức lực, cổ họng không thể phát ra tiếng nói. Ở bên cạnh có mấy bà tử to cao, khống chế, trông chừng.
Lão phu nhân cùng đại phòng, nhị phòng, vì một lần hãm hại tam phòng quả thật đã hao tâm tổn trí rất nhiều.
Tất cả những người có khả năng vì tam phòng mà lên tiếng đều bị bọn họ âm thầm hạ dược, khống chế tất cả.
Bày ra một màn náo động như vậy, thứ họ muốn chính là để cho người bên ngoài thấy, Hà Bảo Ngân phạm tội tày trời, đáng chết vạn lần, ngoài thân phụ mẫu, thân ca ca của nàng thì chẳng có một ai lên tiếng vì nàng cả.
Tội của nàng bị trừng phạt, hoàn toàn đích đáng.
"Mang nàng đi..."
Hà Kính Triển nóng lòng phất tay ra hiệu cho bà tử, khênh lồng heo đang nhốt Hà Bảo Ngân mang đi.
Hà Bảo Ngân ở trong lồng heo, cười nhẹ.
"A... Sao các vị nóng vội quá vậy, cho ta nói vài lời chăng chối cuối, có được hay không."
Lão phu nhân nhíu chặt lông mày, ra hiệu cho Hồ ma ma.
"Ngươi tìm tức phụ của lão nhị, nói nàng chú ý kỹ một chút, ta có dự cảm không tốt..."
Hơi suy nghĩ một chút, bà ta, thở dài một hơi.
"Cũng nói với lão đại, lão nhị nhanh mà giải quyết đi, đừng dây dưa cùng nàng ta nữa..."
Hà Kính Triển được Hồ ma ma nhắc nhở, không muốn để Hà Bảo Ngân có cơ hội nói chuyện.
"Ngũ nha đầu, ngươi đừng có giở trò nữa..."
Hà Bảo Ngân nhướng chân mày, hứng thú, nói.
"Đại bá phụ, người đừng tuyệt tình như vậy, ta cũng chỉ là có mấy lời muốn chăng chối lại mà thôi.
Ô... Không phải các người, có tật, giật mình gì đó chứ..."
Hà Kính Phi có dự cảm xấu, ngăn lại lời nói của nàng.
"Một kẻ như ngươi thì nói được lời hay gì..."
Nói xong, hắn trừng mắt với mấy bà tử, quát.
"Các ngươi đang chờ cái gì. Còn không mang nàng ta đi..."
Mấy bà tử bị hắn rống, cuống chân tay, nâng lồng heo đi ra bên ngoài.
Hà Bảo Ngân thấy họ nóng lòng như vậy, cười lên sằng sặc.
"Ha ha... Các người thật làm ta mở rộng tầm mắt..."
"Khánh Vương điện hạ đến..."
Đúng lúc Hà Bảo Ngân muốn nói ra uẩn khúc trong cái chết của lão hầu gia thì bên ngoài có một giọng nói the thé vang lên, cắt ngang lời của nàng.
Bà tử đang khiêng lồng heo, luống cuống không biết lên đi tiếp, hay để lồng heo xuống. Hà Kính Phi vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ để xuống. Hà Bảo Ngân nhìn người tới, lông mày cau lại.
Tên này tới viếng thật đúng thời điểm, Hà Bảo Ngân đúng lúc cần một người công chính, giúp nàng đây. Tuy nàng đối với vị Khánh Vương Gia này có ấn tượng không mấy tốt đẹp. Nhưng phụ thân cùng ca ca của nàng, đối với hắn vẫn luôn khen ngợi, nên nàng nghĩ hắn chắc cũng có chỗ đáng tin.
Lê Hữu Quân vừa vào đã nhìn thấy Hà Bảo Ngân bị nhốt trong lồng heo, sắc mặt vô cùng không tốt, xung quanh người hắn, áp suất khí quyển đột ngột bị hạ thấp.
Huỳnh Khan ở bên cạnh khẽ rùng mình một cái. Ánh mắt len lén nhìn Hà Bảo Ngân đang bị nhốt ở trong lồng heo một chút...
Lê Hữu Quân chỉ tay vào Hà Bảo Ngân, giọng nói lạnh băng.
"Đây là có chuyện gì?"
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.