Chương 126: Hoàng chất
Kiều lê
18/05/2022
" Thì ra là Hoàng chất.”
Lê Huỳnh Nhâm vuốt râu, cười nói.
“Bổn Vương đã có hơn mười năm không hồi Kinh. Lần này có dịp lại đến Kinh Thành, không biết khi nào lại có dịp lần nữa, nên lúc xương cốt lão đây còn chút khí lực thì đương nhiên phải đi chung quanh một chút.”
Lê Huỳnh Nhâm nói rất hợp tình hợp lý.
Nhưng tâm tư của lão già này không thể gạt được Lê Hữu Quân. Xe ngựa xa hoa như vậy, ba con ngựa đều mang xích vàng, dùng một phương thức diễu hành khoa trương như thế, rõ ràng là muốn cho người khác không thể không biết là hắn đã trở lại Kinh Thành. Phong cách làm việc như vậy thật phù hợp với tích cách thích trương dương thể diện của hắn xưa nay.
Hà Bảo Ngân đứng ở xa xa cũng nhìn thấy vị Nhâm Vương này, trong đầu chỉ hiện lên một từ duy nhất… Gừng càng già càng cay! không hề thấy chút nào thái độ khiêm tốn của người cao tuổi, mà là thái độ và tinh thần cực kỳ chấn hưng. Không đơn giản!
Ba bước chập thành hai bước, Hà Bảo Ngân đi đến bên cạnh Lê Hữu Quân, các ngón tay rất tự nhiên nắm lấy bàn tay thô ráp của phu quân nhà mình. Trên các đốt tay của Lê Hữu Quân có vết chai mỏng, không hiểu sao lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
“Phu quân”
Hà Bảo Ngân thấp hơn Lê Hữu Quân một cái đầu, khuôn mặt tuyệt sắc thập phần câu hồn đoạt phách.
Lê Huỳnh Nhâm tuy không sống tại Kinh Thành, nhưng chuyện tích về vị vương phi này và hôn lễ xa hoa của nàng cùng Lê Hữu Quân hắn cũng đã được nghe nói. Hắn thâm ý liếc mắt một cái nhìn Lê Hữu Quân, nghe nói Hoàng chất lãnh khốc vô tình này của hắn cực kỳ sủng ái con bé con này. Chẳng qua giờ nhìn qua mặt mũi của nàng thì biết nữ tử này đúng thật là đáng giá để sủng ái.
"Hoàng chất này vậy mà đã thành thân rồi, vương phi thật xinh đẹp. Lúc bổn Vương rời khỏi Kinh thành, ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ để chỏm nhỉ.”
Lê Huỳnh Nhâm cười tủm tỉm chụm hai ngón tay lại ra dấu một khoảng rất nhỏ.
Lão già này cho dù cười cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy muốn nổi hết da gà, bởi ánh mắt quá mức sắc bén.
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, khẽ cười, nói.
"Tiểu bối xin ra mắt hoàng thúc..."
Thị vệ đứng xung quanh đã chỉnh đốn đội ngũ xong, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về hướng này vài lần.
Hà Bảo Ngân cũng không chờ cho Lê Huỳnh Nhâm đáp lời đã đưa tay chỉ vài người đang té trên mặt đất không ngừng kêu rên.
“ Hoàng thúc mới hồi kinh, để giữ thể diện cho Hoàng thất, ngài chắc cũng nên bồi thường chút bạc cho những người đó chứ nhỉ?”
Nếu không có người mở miệng đòi công bằng, đám dân chúng này chỉ có thể cắn răng mà nuốt cơn tức vào trong bụng, chứ làm gì dám mở miệng đòi Nhâm Vương bồi thường. Đắc tội với quyền quý không phải là ai cũng đều dám làm.
Lê Huỳnh Nhâm nheo mắt, cười cười.
“Lưu Phúc, lấy chút bạc cho bọn họ. Việc hôm nay xem như bổn Vương có sai. Khánh Vương phi nói đúng, hành động tùy hứng hôm nay của bổn Vương quả thật làm phiền đến dân chúng.”
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, cảm thấy trong ý cười đều giấu dao nhỏ lợi hại.
Lê Huỳnh Nhâm khoanh tay.
“Nha đầu, bản vương càng xem càng thích ngươi nha. Rất giống với cháu gái của bản Vương, đều thật tâm nhân hậu như vậy.”
Hà Bảo Ngân trong lòng thật muốn cười to, lần đầu tiên có nhân khen nàng thiện lương, nhưng bên ngoài Hà Bảo Ngân vẫn không phản ứng lại. Nghe câu khen ngợi này mà sắc mặt không thay đổi, nhìn không hiểu trong lòng Lê Huỳnh Nhâm đang tính toán điều gì.
Người này mang danh nghĩa hiến vật quý mà hồi kinh, nhưng Hà Bảo Ngân cảm thấy ý đồ của hắn khi đến đây không đơn giản chút nào. Bên ngoài thì cứ như là ông già vui tính cười hề hề.
Thấy vẻ thê tử rối rắm, khóe miệng Lê Hữu Quân không kiềm được mà hơi có tia cười, vô cùng nhẹ, nhẹ đến khiến người ta nắm bắt không được.
“Hoàng chất, bổn Vương giờ đang định vào cung diện thánh, ngươi có muốn cùng đi không? Nghe nói gần đây quan hệ giữa ngươi và các huynh đệ không được hòa hợp cho lắm. Các ngươi như vậy chắc đã khiến hoàng thượng phiền lòng rất nhiều. Nghe hoàng thúc khuyên một câu, oan gia nên giải không nên kết, đều là người trong một nhà, có cái gì đáng để tranh cãi ầm ĩ chứ, ngươi nói có đúng không?”
Lê Huỳnh Nhâm làm một dấu hiệu mời, kêu Lê Hữu Quân lên xe ngựa.
Ánh mắt Lê Hữu Quân phát lạnh, Lê Huỳnh Nhâm thấy vậy thì sắc mặt hơi hơi thay đổi.
Hà Bảo Ngân cũng thấy là lạ...
Sao người này lại cố tình chọn lúc này mà hồi kinh hiến vật quý? không phải là đã nhận được tin tức gì chứ?
“Hoàng thúc cũng đã mở miệng, bổn Vương sao có thể cự tuyệt. Vương phi, nàng có muốn xem bảo bối của Ngũ Hoàng thúc không?”
Lê Hữu Quân cúi đầu hỏi Hà Bảo Ngân.
Bảo bối? Hà Bảo Ngân rất ngạc nhiên. Nhưng dù sao Lê Hữu Quân cũng đã nói là không từ chối, vậy thì nàng càng không thể quét mặt mũi của hắn.
“Đương nhiên muốn chứ. Bảo bối có trong tay Ngũ Hoàng thúc nhất định là vật báu vô giá rất khó tìm.”
“Nha đầu... Miệng ngọt quá.”
Lê Huỳnh Nhâm bước lên xe ngựa trước, ngoắc tay kêu hai người.
Hà Bảo Ngân cùng Lê Hữu Quân song song tiến vào xe ngựa.
Xe ngựa bên ngoài đã được trang trí vô cùng xa hoa rồi, càng miễn bàn bên trong nội thất. Bên trong xe ngựa có một cái bàn nhỏ, bên trên đặt mấy quyển sách. Hà Bảo Ngân nhìn lướt qua, thì ra là đạo trị quốc.
Hà Bảo Ngân ngồi cạnh Lê Hữu Quân, nàng không kiêng nể gì mà ngã vào vai hắn, đặt toàn bộ trọng tâm giao cho phu quân.
Vừa lên xe, Lê Huỳnh Nhâm liền thao thao bất tuyệt kể về cuộc sống mấy năm qua của hắn ở đất phong như thế nào, còn kể về nhiều cảnh đẹp tại đất phong mà Kinh thành không có, bảo Lê Hữu Quân nếu có cơ hội thì đến đó thăm thú một chút.
Thường thì hắn một thôi một hồi, Lê Hữu Quân mới trả lời một câu, đã vậy toàn là từ đơn như ‘Ừ’, ‘Phải’ linh tinh.
Chắc vì cảm thấy không thú vị, cuối cùng Lê Huỳnh Nhâm cũng ngậm miệng lại không nói nữa.
Xe ngựa đi tới cửa cung, dựa theo quy củ, mọi người phải xuống xe đi bộ.
“Nhanh như vậy mà tới rồi à, Hoàng chất, chúng ta xuống xe đi.”
Lê Huỳnh Nhâm vuốt vuốt vạt áo, nói với Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân cũng không lề mề, dứt khoát nhảy xuống xe ngựa, xoay người ôm Hà Bảo Ngân đi xuống.
Lê Huỳnh Nhâm nhìn phu thê hai người, nói.
"Phu thê các người tình cảm thật là tốt. Thật không ngờ cũng có một ngày ta được nhìn thấy tiểu tử lạnh lùng kiêu ngạo không để ai trong mắt này lại có thể có một mặt ôn nhu như vậy... Nhìn các người ta lại cảm thấy chính mình đã già thật rồi...Haizzz..."
Lê Huỳnh Nhâm thở dài, tất cả mọi cảm xúc đều được che giấu rất tốt giọt nước không lọt, làm người ta không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Hà Bảo Ngân nãy giờ vẫn chú ý quan sát nét mặt hắn, phát hiện biểu hiện trên mặt của Nhâm Vương này cho dù lúc nào đều cực kỳ giả dối. Bất kể trông thấy sự việc gì hắn đều có thể che giấu hoàn mỹ cảm xúc nội tâm của bản thân. Người như thế thật đáng sợ.
Lê Hữu Quân cũng là người như thế, chẳng qua vẻ mặt của hắn trước sau cũng chỉ có một, lạnh lùng nghiêm nghị, làm người ta nhìn không thấu ý tưởng nội tâm của hắn.
Người trong hoàng thất am hiểu nhất chính là ngụy trang. Hà Bảo Ngân cũng đã học hỏi không ít.
Ở trước chính điện, Nghiêm công công và Cảnh Vương, Lễ Vương cùng mấy vị vương gia khác đã sớm chờ ở trước cửa, thấy người tới Nghiêm công công đã lên tiếng trước.
“Nhận được tin Nhâm Vương hồi kinh, Hoàng Thượng phân phó ngự thiện chuẩn bị dạ yến tại Tiêu Viên điện. Khi trời vừa tối sẽ nhanh chóng sẽ gặp Nhâm Vương để ôn chuyện. Đã hơn thập niên không gặp, sáng nay Hoàng Thượng còn nói với nô tài rằng vô cùng thập phần tưởng nhớ Nhâm Vương đó nha.”
Nghiêm công công khéo léo đãi bôi, mở miệng ngậm miệng đều là những câu nịnh hót Nhâm Vương.
Mấy vị vương gia cũng không thua kém, Nghiêm công công vừa dứt lời bọn họ đã đi lên chào hỏi với Lê Huỳnh Nhâm.
" Ngũ hoàng thúc..."
" Ngũ oàng Thúc đường xa vất vả vẫn khoẻ chứ..."
"Đã lâu không gặp lại Hoàng thúc, chất nhi thật có chút hoài niệm..."
Bọn hắn đang rôm rả chào hỏi thì thấy Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân cũng ở đó, khoé miệng có chút cứng đờ.
"Thập nhất đệ cùng đến với Ngũ hoàng thúc sao?"
Lê Hữu Quân nắm chặt tay Hà Bảo Ngân nhìn bọn họ khẽ gật đầu, đáp.
"Sao vậy? Bổn Vương không thể tới?”
Thanh âm lạnh lùng của Lê Hữu Quân bỗng chốc làm cho người ta cảm thấy nhiệt độ giảm xuống thấy rõ.
Xem biểu cảm trên mặt Nghiêm công công cùng bầu không khí căng cứng toàn mùi thuốc súng giữa mấy huynh đệ như vậy, Lê Huỳnh Nhâm lập tức khẳng định, tin tức mà mấy ngày nay người ngoài đồn đãi hai người không hợp là thật sự.
“Có thể... Có thể đến chứ.”
Nghiêm công công hơi lắp bắp, lên tiếng giải hòa, lại vội vã làm động tác mời người tiến vào.
Thái Hòa đế ở bên trong đã sớm nghe thấy thanh âm trao đổi ngoài cửa, buông tấu chương chưa được xử lý xong trên tay xuống, đi đến trước mặt Lê Huỳnh Nhâm rồi vươn tay ôm chặt lấy hắn.
“Ngũ đệ, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại. Mấy năm nay sống tốt chứ?”
“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần đệ sống rất khá.”
Lê Huỳnh Nhâm đẩy Thái Hòa đế ra, hơi hơi khom người hành lễ.
Lê Huỳnh Nhâm vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa cực kỳ chu đáo.
Thái Hòa đế dường như thật sự vô cùng thương nhớ vị Hoàng đệ này nên cứ giữ chặt tay hắn mà hỏi thăm không ngừng, còn với mấy nhi tử bên cạnh thì ngược lại, cố ý vắng vẻ không thèm để ý tới.
Lê Hữu Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, nắm tay Hà Bảo Ngân ngồi vào ghế được xếp một bên.
(còn tiếp)
Lê Huỳnh Nhâm vuốt râu, cười nói.
“Bổn Vương đã có hơn mười năm không hồi Kinh. Lần này có dịp lại đến Kinh Thành, không biết khi nào lại có dịp lần nữa, nên lúc xương cốt lão đây còn chút khí lực thì đương nhiên phải đi chung quanh một chút.”
Lê Huỳnh Nhâm nói rất hợp tình hợp lý.
Nhưng tâm tư của lão già này không thể gạt được Lê Hữu Quân. Xe ngựa xa hoa như vậy, ba con ngựa đều mang xích vàng, dùng một phương thức diễu hành khoa trương như thế, rõ ràng là muốn cho người khác không thể không biết là hắn đã trở lại Kinh Thành. Phong cách làm việc như vậy thật phù hợp với tích cách thích trương dương thể diện của hắn xưa nay.
Hà Bảo Ngân đứng ở xa xa cũng nhìn thấy vị Nhâm Vương này, trong đầu chỉ hiện lên một từ duy nhất… Gừng càng già càng cay! không hề thấy chút nào thái độ khiêm tốn của người cao tuổi, mà là thái độ và tinh thần cực kỳ chấn hưng. Không đơn giản!
Ba bước chập thành hai bước, Hà Bảo Ngân đi đến bên cạnh Lê Hữu Quân, các ngón tay rất tự nhiên nắm lấy bàn tay thô ráp của phu quân nhà mình. Trên các đốt tay của Lê Hữu Quân có vết chai mỏng, không hiểu sao lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
“Phu quân”
Hà Bảo Ngân thấp hơn Lê Hữu Quân một cái đầu, khuôn mặt tuyệt sắc thập phần câu hồn đoạt phách.
Lê Huỳnh Nhâm tuy không sống tại Kinh Thành, nhưng chuyện tích về vị vương phi này và hôn lễ xa hoa của nàng cùng Lê Hữu Quân hắn cũng đã được nghe nói. Hắn thâm ý liếc mắt một cái nhìn Lê Hữu Quân, nghe nói Hoàng chất lãnh khốc vô tình này của hắn cực kỳ sủng ái con bé con này. Chẳng qua giờ nhìn qua mặt mũi của nàng thì biết nữ tử này đúng thật là đáng giá để sủng ái.
"Hoàng chất này vậy mà đã thành thân rồi, vương phi thật xinh đẹp. Lúc bổn Vương rời khỏi Kinh thành, ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ để chỏm nhỉ.”
Lê Huỳnh Nhâm cười tủm tỉm chụm hai ngón tay lại ra dấu một khoảng rất nhỏ.
Lão già này cho dù cười cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy muốn nổi hết da gà, bởi ánh mắt quá mức sắc bén.
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, khẽ cười, nói.
"Tiểu bối xin ra mắt hoàng thúc..."
Thị vệ đứng xung quanh đã chỉnh đốn đội ngũ xong, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về hướng này vài lần.
Hà Bảo Ngân cũng không chờ cho Lê Huỳnh Nhâm đáp lời đã đưa tay chỉ vài người đang té trên mặt đất không ngừng kêu rên.
“ Hoàng thúc mới hồi kinh, để giữ thể diện cho Hoàng thất, ngài chắc cũng nên bồi thường chút bạc cho những người đó chứ nhỉ?”
Nếu không có người mở miệng đòi công bằng, đám dân chúng này chỉ có thể cắn răng mà nuốt cơn tức vào trong bụng, chứ làm gì dám mở miệng đòi Nhâm Vương bồi thường. Đắc tội với quyền quý không phải là ai cũng đều dám làm.
Lê Huỳnh Nhâm nheo mắt, cười cười.
“Lưu Phúc, lấy chút bạc cho bọn họ. Việc hôm nay xem như bổn Vương có sai. Khánh Vương phi nói đúng, hành động tùy hứng hôm nay của bổn Vương quả thật làm phiền đến dân chúng.”
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, cảm thấy trong ý cười đều giấu dao nhỏ lợi hại.
Lê Huỳnh Nhâm khoanh tay.
“Nha đầu, bản vương càng xem càng thích ngươi nha. Rất giống với cháu gái của bản Vương, đều thật tâm nhân hậu như vậy.”
Hà Bảo Ngân trong lòng thật muốn cười to, lần đầu tiên có nhân khen nàng thiện lương, nhưng bên ngoài Hà Bảo Ngân vẫn không phản ứng lại. Nghe câu khen ngợi này mà sắc mặt không thay đổi, nhìn không hiểu trong lòng Lê Huỳnh Nhâm đang tính toán điều gì.
Người này mang danh nghĩa hiến vật quý mà hồi kinh, nhưng Hà Bảo Ngân cảm thấy ý đồ của hắn khi đến đây không đơn giản chút nào. Bên ngoài thì cứ như là ông già vui tính cười hề hề.
Thấy vẻ thê tử rối rắm, khóe miệng Lê Hữu Quân không kiềm được mà hơi có tia cười, vô cùng nhẹ, nhẹ đến khiến người ta nắm bắt không được.
“Hoàng chất, bổn Vương giờ đang định vào cung diện thánh, ngươi có muốn cùng đi không? Nghe nói gần đây quan hệ giữa ngươi và các huynh đệ không được hòa hợp cho lắm. Các ngươi như vậy chắc đã khiến hoàng thượng phiền lòng rất nhiều. Nghe hoàng thúc khuyên một câu, oan gia nên giải không nên kết, đều là người trong một nhà, có cái gì đáng để tranh cãi ầm ĩ chứ, ngươi nói có đúng không?”
Lê Huỳnh Nhâm làm một dấu hiệu mời, kêu Lê Hữu Quân lên xe ngựa.
Ánh mắt Lê Hữu Quân phát lạnh, Lê Huỳnh Nhâm thấy vậy thì sắc mặt hơi hơi thay đổi.
Hà Bảo Ngân cũng thấy là lạ...
Sao người này lại cố tình chọn lúc này mà hồi kinh hiến vật quý? không phải là đã nhận được tin tức gì chứ?
“Hoàng thúc cũng đã mở miệng, bổn Vương sao có thể cự tuyệt. Vương phi, nàng có muốn xem bảo bối của Ngũ Hoàng thúc không?”
Lê Hữu Quân cúi đầu hỏi Hà Bảo Ngân.
Bảo bối? Hà Bảo Ngân rất ngạc nhiên. Nhưng dù sao Lê Hữu Quân cũng đã nói là không từ chối, vậy thì nàng càng không thể quét mặt mũi của hắn.
“Đương nhiên muốn chứ. Bảo bối có trong tay Ngũ Hoàng thúc nhất định là vật báu vô giá rất khó tìm.”
“Nha đầu... Miệng ngọt quá.”
Lê Huỳnh Nhâm bước lên xe ngựa trước, ngoắc tay kêu hai người.
Hà Bảo Ngân cùng Lê Hữu Quân song song tiến vào xe ngựa.
Xe ngựa bên ngoài đã được trang trí vô cùng xa hoa rồi, càng miễn bàn bên trong nội thất. Bên trong xe ngựa có một cái bàn nhỏ, bên trên đặt mấy quyển sách. Hà Bảo Ngân nhìn lướt qua, thì ra là đạo trị quốc.
Hà Bảo Ngân ngồi cạnh Lê Hữu Quân, nàng không kiêng nể gì mà ngã vào vai hắn, đặt toàn bộ trọng tâm giao cho phu quân.
Vừa lên xe, Lê Huỳnh Nhâm liền thao thao bất tuyệt kể về cuộc sống mấy năm qua của hắn ở đất phong như thế nào, còn kể về nhiều cảnh đẹp tại đất phong mà Kinh thành không có, bảo Lê Hữu Quân nếu có cơ hội thì đến đó thăm thú một chút.
Thường thì hắn một thôi một hồi, Lê Hữu Quân mới trả lời một câu, đã vậy toàn là từ đơn như ‘Ừ’, ‘Phải’ linh tinh.
Chắc vì cảm thấy không thú vị, cuối cùng Lê Huỳnh Nhâm cũng ngậm miệng lại không nói nữa.
Xe ngựa đi tới cửa cung, dựa theo quy củ, mọi người phải xuống xe đi bộ.
“Nhanh như vậy mà tới rồi à, Hoàng chất, chúng ta xuống xe đi.”
Lê Huỳnh Nhâm vuốt vuốt vạt áo, nói với Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân cũng không lề mề, dứt khoát nhảy xuống xe ngựa, xoay người ôm Hà Bảo Ngân đi xuống.
Lê Huỳnh Nhâm nhìn phu thê hai người, nói.
"Phu thê các người tình cảm thật là tốt. Thật không ngờ cũng có một ngày ta được nhìn thấy tiểu tử lạnh lùng kiêu ngạo không để ai trong mắt này lại có thể có một mặt ôn nhu như vậy... Nhìn các người ta lại cảm thấy chính mình đã già thật rồi...Haizzz..."
Lê Huỳnh Nhâm thở dài, tất cả mọi cảm xúc đều được che giấu rất tốt giọt nước không lọt, làm người ta không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Hà Bảo Ngân nãy giờ vẫn chú ý quan sát nét mặt hắn, phát hiện biểu hiện trên mặt của Nhâm Vương này cho dù lúc nào đều cực kỳ giả dối. Bất kể trông thấy sự việc gì hắn đều có thể che giấu hoàn mỹ cảm xúc nội tâm của bản thân. Người như thế thật đáng sợ.
Lê Hữu Quân cũng là người như thế, chẳng qua vẻ mặt của hắn trước sau cũng chỉ có một, lạnh lùng nghiêm nghị, làm người ta nhìn không thấu ý tưởng nội tâm của hắn.
Người trong hoàng thất am hiểu nhất chính là ngụy trang. Hà Bảo Ngân cũng đã học hỏi không ít.
Ở trước chính điện, Nghiêm công công và Cảnh Vương, Lễ Vương cùng mấy vị vương gia khác đã sớm chờ ở trước cửa, thấy người tới Nghiêm công công đã lên tiếng trước.
“Nhận được tin Nhâm Vương hồi kinh, Hoàng Thượng phân phó ngự thiện chuẩn bị dạ yến tại Tiêu Viên điện. Khi trời vừa tối sẽ nhanh chóng sẽ gặp Nhâm Vương để ôn chuyện. Đã hơn thập niên không gặp, sáng nay Hoàng Thượng còn nói với nô tài rằng vô cùng thập phần tưởng nhớ Nhâm Vương đó nha.”
Nghiêm công công khéo léo đãi bôi, mở miệng ngậm miệng đều là những câu nịnh hót Nhâm Vương.
Mấy vị vương gia cũng không thua kém, Nghiêm công công vừa dứt lời bọn họ đã đi lên chào hỏi với Lê Huỳnh Nhâm.
" Ngũ hoàng thúc..."
" Ngũ oàng Thúc đường xa vất vả vẫn khoẻ chứ..."
"Đã lâu không gặp lại Hoàng thúc, chất nhi thật có chút hoài niệm..."
Bọn hắn đang rôm rả chào hỏi thì thấy Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân cũng ở đó, khoé miệng có chút cứng đờ.
"Thập nhất đệ cùng đến với Ngũ hoàng thúc sao?"
Lê Hữu Quân nắm chặt tay Hà Bảo Ngân nhìn bọn họ khẽ gật đầu, đáp.
"Sao vậy? Bổn Vương không thể tới?”
Thanh âm lạnh lùng của Lê Hữu Quân bỗng chốc làm cho người ta cảm thấy nhiệt độ giảm xuống thấy rõ.
Xem biểu cảm trên mặt Nghiêm công công cùng bầu không khí căng cứng toàn mùi thuốc súng giữa mấy huynh đệ như vậy, Lê Huỳnh Nhâm lập tức khẳng định, tin tức mà mấy ngày nay người ngoài đồn đãi hai người không hợp là thật sự.
“Có thể... Có thể đến chứ.”
Nghiêm công công hơi lắp bắp, lên tiếng giải hòa, lại vội vã làm động tác mời người tiến vào.
Thái Hòa đế ở bên trong đã sớm nghe thấy thanh âm trao đổi ngoài cửa, buông tấu chương chưa được xử lý xong trên tay xuống, đi đến trước mặt Lê Huỳnh Nhâm rồi vươn tay ôm chặt lấy hắn.
“Ngũ đệ, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại. Mấy năm nay sống tốt chứ?”
“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, thần đệ sống rất khá.”
Lê Huỳnh Nhâm đẩy Thái Hòa đế ra, hơi hơi khom người hành lễ.
Lê Huỳnh Nhâm vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa cực kỳ chu đáo.
Thái Hòa đế dường như thật sự vô cùng thương nhớ vị Hoàng đệ này nên cứ giữ chặt tay hắn mà hỏi thăm không ngừng, còn với mấy nhi tử bên cạnh thì ngược lại, cố ý vắng vẻ không thèm để ý tới.
Lê Hữu Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, nắm tay Hà Bảo Ngân ngồi vào ghế được xếp một bên.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.