Chương 18: Hộp Nhỏ
Kiều lê
18/05/2022
Hà Trí Quang nhận được tin, vội vàng chạy tới. Nhưng khi hắn đến nơi, Hà Bảo Ngân đã được Lê Hữu Quân hộ tống, trở về Định An Hầu phủ rồi. Tàn cuộc, cũng được hắn cho người thu dọn sạch sẽ.
Hà Trí Quang thúc ngựa quay đầu, chạy trở về Định An Hầu phủ.
Lý Thu Huyền nghe nói, Hà Bảo Ngân trên đường về nhà, gặp phải thích khách, sợ tới mức hồn phi phách tán. Thấy toàn thân nữ nhi đều là máu xuống xe ngựa, ngay cả hai chân cũng mềm nhũn.
"Nữ nhi của ta… Máu... Máu ở đâu nhiều thế này..."
Hà Bảo Ngân trải qua kinh sợ, nhìn thấy mẫu thân, ủy khuất giải phóng, nước mắt tràn ra, tuôn như mưa...
"Mẫu thân..."
Thấy nàng như vậy, Lý Thu Huyền càng lo lắng.
"Bị thương ở đâu, nói cho mẫu thân... Mẫu thân ở đây..."
Lê Hữu Quân đỡ Hà Bảo Ngân, thấy Lý Thu Huyền lo lắng như vậy, nói với nàng.
"Ngũ tiểu thư không có bị thương, máu trên người nàng đều là của thị nữ bên người, phu nhân không cần quá lo lắng."
Biết rõ rõ nữ nhi không bị thương, máu trên người nàng đều là của Dương Nhung, lúc này mới yên lòng.
Mọi người dùng võng mềm đem Dương Nhung về Cảnh Nguyên viện, Đường Y đã sớm chờ ở nơi đó. Bôi thuốc chữa thương lên cho Dương Nhung, cùng Đường Yên băng bó miệng vết thương.
Hà Bảo Ngân ở bên cạnh, lo lắng, hỏi.
“Dương Nhung tỷ, không sao chứ?”
Đường Yên thấy nàng lo lắng đến xiêm y cũng không thay, ở một bên đứng ngồi không yên, xoắn xuýt, nói.
“May mà vết thương không nhiễm độc, Dương Nhung tỷ lại ngay thời khắc mấu chốt tránh được chỗ yếu hại, tính mạng hẳn là không có gì đáng ngại rồi, chẳng qua muốn trở lại như lúc đầu, sợ là phải nghỉ ngơi nửa năm trở lên.”
Hà Bảo Ngân nghe Dương Nhung tính mạng không lo, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thu Huyền thấy nàng đã thả lỏng, lúc này mới nói.
“Bảo Ngân, có phải ngươi đắc tội người nào bên ngoài hay không, đang yên lành, tại sao có thể có người đến ám sát ngươi?”
Hà Bảo Ngân chỉ là một nữ tử khuê phòng, người nào lại điều động cao thủ như thế, ý đồ cướp đi tính mạng của nàng?
Trong đầu Hà Bảo Ngân, hiện lên một số sự tình phát sinh, như có điều nghĩ ra. Ngoài miệng lại nói.
“Nương, ta cũng trăm bề không lý giải được. Ta ngày thường cũng không đi ra ngoài, có thể trêu chọc đối thủ nào, chẳng lẽ là có người nhầm xe ngựa, tìm lộn mục tiêu?”
Hà Bảo Ngân không muốn làm cho Lý Thu Huyền lo lắng, liền không nói cho nàng biết chân tướng.
Lý Thu Huyền nghĩ lại cũng có đạo lý. Lại trấn an nữ nhi vài câu, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lộ vẻ bị kinh sợ không nhỏ, lúc này mới để nàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Hà Bảo Ngân trở lại phòng của mình, nha hoàn Dương Thu hầu hạ nàng thay quần áo dính máu, tắm rửa, lại đổi một thân xiêm y khô ráo rộng rãi. Nàng ngồi ở trên giường, tiểu nha hoàn dâng nước trà lên, nàng cầm lấy chén trà nhỏ lại phát hiện tay run đến lợi hại, hoàn toàn không khống chế được, chén trà nhỏ trong tay không ngừng vang lên đinh đinh đang đang.
Chuyện phát sinh trong nháy mắt kia, nàng còn có thể bắt buộc mình tỉnh táo lại, xử lý chuyện xảy ra, nhưng đợi tinh thần nàng buông lỏng, nàng mới biết sợ. Nếu không phải Dương Nhung dũng cảm quên mình thay nàng cản một kiếm, nàng rất có thể đã bị người ta đâm một lỗ thủng ở trên người. Nàng cũng không giống Dương Nhung, Dương Nhung còn có thể thời khắc mấu chốt tránh được chỗ yếu hại, nàng lại không có bản lĩnh kia.
Hà Bảo Ngân miễn cưỡng uống hai ngụm nước, nói Dương Thu bên cạnh.
“Ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Dương Thu đáp ứng một tiếng, lui ra ngoài.
Hà Bảo Ngân vừa định lên giường nằm một cái, chợt nghe thấy cửa “Két” một tiếng bị đẩy ra, một người lặng yên không một tiếng động đi vào. Hà Bảo Ngân nâng đầu nhìn nhất thời ngây người, chỉ thấy người tới mặc trực y phục màu xanh nhạt thêu hoa văn ngầm, anh tuấn, trên người có một luồng cảm giác áp bách nhàn nhạt, đúng là Lê Hữu Quân.
“Sao huynh lại tới đây?”
Lê Hữu Quân nhìn chằm chằm ánh mắt của Hà Bảo Ngân nói.
“Nghe nói muội bị người hành thích, ta lo lắng vô cùng, không nghĩ ngợi liền lẻn vào phủ gặp muội, ta đối với muội một tấm chân tình, ông trời có thể chứng giám, muội chính là hồi báo ta như vậy sao?”
Hắn nói rất chân thành, khiến Hà Bảo Ngân không thể, không tin tưởng lời hắn nói.
Nhất thời nàng cũng không biết nên ứng đối như thế nào.
Hai người lặng yên chốc lát, Hà Bảo Ngân mới ấp úng nói.
“Ta không sao, cũng không bị thương, huynh cũng thấy đấy!”
Lê Hữu Quân gật đầu, sắc mặt vẫn không tốt lên chút nào. Hà Bảo Ngân cảm thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, khẽ ho nhẹ một tiếng.
"Khụ..."
Lê Hữu Quân giật mình, lo lắng đứng dậy, đi tới.
"Muội làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Hà Bảo Ngân khẽ lắc đầu, cười.
"Ta không sao..."
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, suy nghĩ một chút, nói.
"Sát thủ kia lúc ám sát ta, tay trái của hắn lộ ra hình xăm, hình xăm ấy lần trước ta đã thấy trên người của mấy kẻ Thánh Giáo kia..."
Lê Hữu Quân nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
"Ta biết..."
Hà Bảo Ngân có chút kinh ngạc, nhìn hắn.
"Huynh biết..."
"Ừm..."
"Huynh làm sao mà biết..."
Lê Hữu Quân nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.
"Trước khi tới ta đã điều tra ra, kẻ kia là người nào rồi... Muội quên thân phận của ta hay sao?"
Hà Bảo Ngân lúc này mới vỡ lẽ, cười to.
"Haha... Ta quên, ta quên..."
Ánh mắt sáng lên nghĩ đến điều gì đó, đi tới tủ cạnh giường, nàng tìm một lát, lấy ra một cái hộp nhỏ làm bằng chất liệu đặc biệt, trạm khắc hoa văn tinh xảo, đưa cho Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân nhìn chiếc hộp một chút, kinh ngạc nhìn sang nàng.
"Muội làm sao có được cái này."
Hà Bảo Ngân ngượng ngùng, sờ mũi một cái.
"Ngày đó ở trong sơn động ta nhìn thấy nó đẹp, tiện tay cầm về..."
Lê Hữu Quân búng trán nàng một cái, bất đắc dĩ.
"Muội tiện tay cầm về... Có biết hôm nay, suýt chút nữa mạng của muội cũng bán cho nó hay không?"
Hà Bảo Ngân hơi rụt cổ lại, le lưỡi.
"Ta không biết mà..."
Lê Hữu Quân liếc nàng một cái, tiếp tục lật qua lật lại cái hộp trên tay. Tỷ mỉ xem hoa văn trên đó.
"Bát quái đồ..."
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói hiếu kỳ ghé lại xem.
"Bát quái đồ là cái gì..."
Lê Hữu Quân chỉ chỉ những đường hoa văn chằng chịt bên trên chiếc hộp cho nàng xem.
"Đây chính là Bát quái đồ, một trận đồ đã thất truyền. Ta đoán, muốn mở được chiếc hộp này, chúng ta phải phá giải được Bát quái đồ này. Nhưng giải như thế nào thì ta chưa biết."
Hà Bảo Ngân chép miệng, tùy ý cầm lấy hộp.
"Hay là chúng ta đập nó ra không phải đơn giản hơn hay sao?"
Lê Hữu Quân ký lên đầu nàng một cái, nhỏ giọng mắng.
"Trong hộp này chắc chắn có cơ quan, chỉ cần chúng ta cứng rắn muốn mở nó ra, nó sẽ tự khởi động cơ quan bảo vệ, tự phá hủy, thứ bên trong chúng ta đừng mong lấy được."
Hà Bảo Ngân ỉu xìu, mím môi.
"Ồ... Vậy phải làm sao bây giờ."
Lê Hữu Quân nghĩ một chút, mang hộp để vào trong người mình, nói với Hà Bảo Ngân.
"Trước hết, chiếc hộp này ta sẽ giữ, trong thời gian tới muội nên hạn chế đi ra ngoài một chút."
Hà Bảo Ngân có chút lo lắng, không yên.
"Như vậy có phải huynh sẽ gặp nguy hiểm hay không."
Lê Hữu Quân gật đầu.
"Có lẽ bọn chúng sẽ tìm ta gây rắc rối, nhưng không sao, cũng phải xem chúng có tìm được ta hay không đã."
Hà Bảo Ngân hừ mũi, le lưỡi với hắn.
"Thật khoe khoang quá đi..."
Lê Hữu Quân còn muốn ở lại thêm, thì ở bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Không còn cách nào, hắn chỉ nhanh chóng theo đường cửa sổ mà nhảy ra bên ngoài.
Hà Trí Quang ở bên ngoài đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hà Bảo Ngân đang nằm nghỉ trên giường, không có hao tổn gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Tiểu muội muội của ta... Ta tới thăm muội đây."
Hà Bảo Ngân ngồi dậy, làm bộ xoa xoa cánh tay, liếc hắn một cái.
"Dừng...Ca, đừng làm muội sợ..."
Hà Trí Quang tiến lên, cốc trán nàng một cái, mắng.
"Ta lo lắng cho muội như vậy, muội còn chê ta..."
Hà Bảo Ngân xoa xoa trán của mình, thầm oán giận, tại sao dạo gần đây có nhiều người thích cốc lõm trán nàng như vậy chứ. Tội nghiệp cái vầng trán bác học của nàng.
Lê Hữu Quân ngồi xuống ghế, thu lại vẻ trêu đùa, nghiêm túc, nói.
"Ta nhận được tin tức, Khánh Vương đã cho người điều tra được những kẻ kia là tàn dư của Thánh Giáo trong vụ án bắt cóc trẻ nhỏ mà muội cùng Thanh Phong các chủ phá."
Hà Bảo Ngân có chút kinh ngạc nhìn hắn, cúi đầu rối rắm không biết có nên nói với hắn chuyện mình vì chiếc hộp kia mới bị truy bắt hay không.
Lê Hữu Quân nhận ra nàng có điều khác thường, hỏi.
"Muội muội, muội nói thật cho ca ca biết, trong vụ án lần trước muội còn dấu ta điều gì hay không?"
Hà Bảo Ngân vô thức lắc đầu, lúng túng, ho một tiếng.
"Khụ...Không có..."
Hà Trí Quang chăm chú nhìn nàng, có chút ngờ vực.
"Thật sự..."
Hà Bảo Ngân ra sức gật đầu.
"Thật sự..."
Nàng không muốn ca ca cùng gia đình bị vướng vào chuyện rắc rối này. Hơn nữa Thanh Phong hiện đã mang chiếc hộp đi, hắn có cách xử lý của hắn, nàng không thể gây thêm rắc rối cho hắn được.
Người ta nói, biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà nghe. Nàng cũng không phải là một đồng đội heo, lăng xăng, không biết vẫn nhảy vào, mồm thì bảo giúp nhưng hành động không qua bàn bạc chính là phá hoại, có khi còn hại chết đồng đội.
Hà Trí Quang cùng Hà Bảo Ngân nói chuyện một lúc, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Hà Lưu Ngọc mang theo một bát cháo hạt sen tới.
Dương Thu hầu hạ bên cạnh Hà Bảo Ngân, tuy thời gian ở cùng nàng không nhiều như Dương Nhung hay Đường Yên, nhưng ít nhiều cũng biết, tiểu thư nhà mình không thích cái vị tam tỷ này.
Nàng nhanh chân tiến lên phía trước, hành lễ với Hà Lưu Ngọc, cố ý đề cao giọng.
"Tam tiểu thư..."
Hà Lưu Ngọc nhìn Dương Nhung, gật đầu, nói.
"Ta tới thăm ngũ muội, ngươi cứ làm việc của mình đi..."
Hà Bảo Ngân nghe tiếng người tới, khẽ nhíu mày. Hà Trí Quang liếc nàng, ý vị cười một cái, nói.
"Tam tỷ này thật là quan tâm tới muội..."
Hà Bảo Ngân nâng chân đạp cho hắn một cái, kéo chăn nằm xuống giường.
"Huynh ra nói với nàng muội ngủ rồi, đừng để nàng vào trong này..."
Hà Trí Quang biết muội muội mình không thích Hà Lưu Ngọc liền đứng dậy giúp nàng buông rèm, đi ra bên ngoài.
Hà Lưu Ngọc nhìn thấy Hà Trí Quang, cười tươi, uyển chuyển chào hỏi.
"Tứ ca cũng ở đây sao?"
Hà Trí Quang gật đầu, ánh mắt dừng ở trên bát cháo nàng mang tới.
"Tam muội thật đủ quan tâm tới ngũ muội, ta thay muội ấy cảm ơn ngươi."
Hà Lưu Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giong mà nói.
"Tam ca sao lại khách khí với ta như vậy, đều là tỷ muội trong nhà ta quan tâm tới ngũ muội cũng là điều nên làm."
Hà Trí Quang trong lòng cười nhạt một cái, hắn còn tưởng vị tam muội thường ngày chịu khi dễ của di nương cùng thứ huynh, thứ muội, luôn tỏ ra yếu đuối này là người đơn thuần, hiền lành lắm, nhưng xem ra hắn đã lầm rồi.
Nàng ta tâm cơ sâu không lường được, hắn cảm thấy vẫn ít để muội muội nhỏ nhà mình đến gần nhau thì hơn.
Từ khi Hà Bảo Ngân đem hộp nhỏ kia cho Lê Hữu Quân, thì tạm thời nàng được an toàn, ăn no ngủ kỹ.
Lý Thu Huyền cảm thấy dạo gần đây, nữ nhi nhà mình gặp phải vận xấu. Chờ Hà Trí Bình từ trên triều trở về, sau khi ăn cơm tối xong, phu thê hai người trở về phòng ngủ.
Hà Trí Bình ôm thê tử ôn hương nhuyễn ngọc vào ngực tay bắt đầu không thành thật lần tìm trong yếm đào của nàng.
Lý Thu Huyền đánh lên tay hắn một cái, nói.
"Chàng đàng hoàng một chút cho ta, ta có chuyện muốn nói..."
Hà Trí Bình dụi dụi trên hõm vai thê tử, dùng mũi hít hít mùi hương cơ thể nàng. Lý Thu Huyền năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng do được bảo dưỡng tốt, làn da vẫn cực kỳ căng mịn, trắng hồng, mềm mại, Hà Trí Bình đôi với thê tử một lòng, yêu thích không buông, sủng nàng vô cùng.
"Thì nàng cứ nói đi, ta đang nghe đây..."
Lý Thu Huyền đem tay đẩy đầu của hắn ra, nghiêm mặt.
"Chàng còn lộn xộn nữa, đêm nay liền cút tới thư phòng mà ngủ..."
Lời vừa nói ra, Hà Trí Bình như quả bóng xì hơi, ỉu xìu, nói.
"Ta ôm thê tử của ta chứ có làm gì lộn xộn đâu, nàng hung dữ với ta như vậy làm gì."
Lý Thu Huyền có chút dở khóc dở cười nhìn hắn, quay lại chủ động ôm hắn, nhỏ giọng nói.
"Chàng nghe ta nói chuyện đã, chúng ta bàn xong rồi chàng muốn làm gì ta đều nghe còn không được hay sao."
Hà Trí Bình ánh mắt lóe lên ánh sáng, khóe môi cong nhẹ, sâu xa nhìn thê tử nhà mình, ghé vào tai nàng thổi khí, mập mờ nói.
"Ta nghe nàng, vậy đêm nay ta muốn nàng ở trên..."
Lý Thu Huyền mặt đỏ như tôm luộc, đánh một quyền lên ngực hắn, sẵng giọng.
"Không biết xấu hổ..."
Hà Trí Bình cười lên ha hả, hôn lên trán nàng mấy cái. Lý Thu Huyền đẩy mặt hắn ra, không cho hắn hôn thêm nữa, nghiêm túc nói.
"Ta cảm thấy Bảo Ngân gần đây liên tiếp gặp phải chuyện xấu. Ta muốn mấy ngày nữa, sắp xếp một chút, mang nàng đi Linh An Phật Tự dâng hương.
Nhân tiện cũng hẹn với đại phu nhân Đặng thị của phủ Võ Cảnh Bá Phủ, nàng cũng mang theo khuê nữ Võ Yến Nhi, Trí Quang cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, ta muốn bắt đầu nhìn xem một chút, chàng thấy sao?"
Hà Trí Bình tay vân vê tóc thê tử, khẽ gật đầu.
"Mọi việc cứ theo ý nàng là được, ta không có ý kiến..."
Lý Thu Huyền ngẩng đầu, nhìn hắn, bĩu môi, có chút hờn dỗi.
"Chàng là Định An Hầu, chủ tử của Hầu Phủ, sao có thể tùy tiện như vậy. Chuyện gì ta nói chàng cũng đồng ý, ở bên ngoài còn không biết đã đồn ta thành cái dạng gì đâu."
Hà Trí Bình cười lên hả hả, hôn lên tóc nàng mấy cái, nói.
"Ta không đồng ý, có tác dụng hay sao."
Lý Thu Huyền lườm hắn một cái, chẳng cần mất thời gian suy nghĩ, trả lời.
"Vô tác dụng..."
Hà Trí Bình đầu đổ đầy hắc tuyến, hắn sống đến nay đã gần bốn mươi mùa xuân, lấy thê tử cũng đã hai mươi cái tết, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa thể hiểu nổi cái lối suy nghĩ này của nàng.
Muốn hắn bàn chuyện, nhưng ý kiến của hắn, có như thế nào cũng không mấy ảnh hưởng, nhưng vẫn phải nói, nói đúng không sao nhưng nói sai ý của thê tử bảo bối có khi còn phải dọn đồ tới thư phòng.
"Lời của người ngoài nàng quan tâm làm gì chứ, ta theo ý nàng là chuyện của ta, thê tử của ta ta không nghe theo không lẽ lại đi nghe thê tử của kẻ khác sao, lực cười..."
Lý Thu Huyền nghe hắn nói, gật đầu, khóe miệng cong lên nụ cười vui vẻ, còn chủ động dâng môi mềm hôn hôn.
"Tốt... Lời này ta thích..."
Hà Trí Bình vui vẻ, ôm nàng, môi áp xuống, hôn thật sâu, tay chân bắt đầu không thật thà tìm tòi trong yếm đào, một cảnh hoa mỹ diễn ra vui vẻ, ngọt ngào...
(còn tiếp)
Hà Trí Quang thúc ngựa quay đầu, chạy trở về Định An Hầu phủ.
Lý Thu Huyền nghe nói, Hà Bảo Ngân trên đường về nhà, gặp phải thích khách, sợ tới mức hồn phi phách tán. Thấy toàn thân nữ nhi đều là máu xuống xe ngựa, ngay cả hai chân cũng mềm nhũn.
"Nữ nhi của ta… Máu... Máu ở đâu nhiều thế này..."
Hà Bảo Ngân trải qua kinh sợ, nhìn thấy mẫu thân, ủy khuất giải phóng, nước mắt tràn ra, tuôn như mưa...
"Mẫu thân..."
Thấy nàng như vậy, Lý Thu Huyền càng lo lắng.
"Bị thương ở đâu, nói cho mẫu thân... Mẫu thân ở đây..."
Lê Hữu Quân đỡ Hà Bảo Ngân, thấy Lý Thu Huyền lo lắng như vậy, nói với nàng.
"Ngũ tiểu thư không có bị thương, máu trên người nàng đều là của thị nữ bên người, phu nhân không cần quá lo lắng."
Biết rõ rõ nữ nhi không bị thương, máu trên người nàng đều là của Dương Nhung, lúc này mới yên lòng.
Mọi người dùng võng mềm đem Dương Nhung về Cảnh Nguyên viện, Đường Y đã sớm chờ ở nơi đó. Bôi thuốc chữa thương lên cho Dương Nhung, cùng Đường Yên băng bó miệng vết thương.
Hà Bảo Ngân ở bên cạnh, lo lắng, hỏi.
“Dương Nhung tỷ, không sao chứ?”
Đường Yên thấy nàng lo lắng đến xiêm y cũng không thay, ở một bên đứng ngồi không yên, xoắn xuýt, nói.
“May mà vết thương không nhiễm độc, Dương Nhung tỷ lại ngay thời khắc mấu chốt tránh được chỗ yếu hại, tính mạng hẳn là không có gì đáng ngại rồi, chẳng qua muốn trở lại như lúc đầu, sợ là phải nghỉ ngơi nửa năm trở lên.”
Hà Bảo Ngân nghe Dương Nhung tính mạng không lo, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thu Huyền thấy nàng đã thả lỏng, lúc này mới nói.
“Bảo Ngân, có phải ngươi đắc tội người nào bên ngoài hay không, đang yên lành, tại sao có thể có người đến ám sát ngươi?”
Hà Bảo Ngân chỉ là một nữ tử khuê phòng, người nào lại điều động cao thủ như thế, ý đồ cướp đi tính mạng của nàng?
Trong đầu Hà Bảo Ngân, hiện lên một số sự tình phát sinh, như có điều nghĩ ra. Ngoài miệng lại nói.
“Nương, ta cũng trăm bề không lý giải được. Ta ngày thường cũng không đi ra ngoài, có thể trêu chọc đối thủ nào, chẳng lẽ là có người nhầm xe ngựa, tìm lộn mục tiêu?”
Hà Bảo Ngân không muốn làm cho Lý Thu Huyền lo lắng, liền không nói cho nàng biết chân tướng.
Lý Thu Huyền nghĩ lại cũng có đạo lý. Lại trấn an nữ nhi vài câu, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lộ vẻ bị kinh sợ không nhỏ, lúc này mới để nàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Hà Bảo Ngân trở lại phòng của mình, nha hoàn Dương Thu hầu hạ nàng thay quần áo dính máu, tắm rửa, lại đổi một thân xiêm y khô ráo rộng rãi. Nàng ngồi ở trên giường, tiểu nha hoàn dâng nước trà lên, nàng cầm lấy chén trà nhỏ lại phát hiện tay run đến lợi hại, hoàn toàn không khống chế được, chén trà nhỏ trong tay không ngừng vang lên đinh đinh đang đang.
Chuyện phát sinh trong nháy mắt kia, nàng còn có thể bắt buộc mình tỉnh táo lại, xử lý chuyện xảy ra, nhưng đợi tinh thần nàng buông lỏng, nàng mới biết sợ. Nếu không phải Dương Nhung dũng cảm quên mình thay nàng cản một kiếm, nàng rất có thể đã bị người ta đâm một lỗ thủng ở trên người. Nàng cũng không giống Dương Nhung, Dương Nhung còn có thể thời khắc mấu chốt tránh được chỗ yếu hại, nàng lại không có bản lĩnh kia.
Hà Bảo Ngân miễn cưỡng uống hai ngụm nước, nói Dương Thu bên cạnh.
“Ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Dương Thu đáp ứng một tiếng, lui ra ngoài.
Hà Bảo Ngân vừa định lên giường nằm một cái, chợt nghe thấy cửa “Két” một tiếng bị đẩy ra, một người lặng yên không một tiếng động đi vào. Hà Bảo Ngân nâng đầu nhìn nhất thời ngây người, chỉ thấy người tới mặc trực y phục màu xanh nhạt thêu hoa văn ngầm, anh tuấn, trên người có một luồng cảm giác áp bách nhàn nhạt, đúng là Lê Hữu Quân.
“Sao huynh lại tới đây?”
Lê Hữu Quân nhìn chằm chằm ánh mắt của Hà Bảo Ngân nói.
“Nghe nói muội bị người hành thích, ta lo lắng vô cùng, không nghĩ ngợi liền lẻn vào phủ gặp muội, ta đối với muội một tấm chân tình, ông trời có thể chứng giám, muội chính là hồi báo ta như vậy sao?”
Hắn nói rất chân thành, khiến Hà Bảo Ngân không thể, không tin tưởng lời hắn nói.
Nhất thời nàng cũng không biết nên ứng đối như thế nào.
Hai người lặng yên chốc lát, Hà Bảo Ngân mới ấp úng nói.
“Ta không sao, cũng không bị thương, huynh cũng thấy đấy!”
Lê Hữu Quân gật đầu, sắc mặt vẫn không tốt lên chút nào. Hà Bảo Ngân cảm thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, khẽ ho nhẹ một tiếng.
"Khụ..."
Lê Hữu Quân giật mình, lo lắng đứng dậy, đi tới.
"Muội làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Hà Bảo Ngân khẽ lắc đầu, cười.
"Ta không sao..."
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, suy nghĩ một chút, nói.
"Sát thủ kia lúc ám sát ta, tay trái của hắn lộ ra hình xăm, hình xăm ấy lần trước ta đã thấy trên người của mấy kẻ Thánh Giáo kia..."
Lê Hữu Quân nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.
"Ta biết..."
Hà Bảo Ngân có chút kinh ngạc, nhìn hắn.
"Huynh biết..."
"Ừm..."
"Huynh làm sao mà biết..."
Lê Hữu Quân nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.
"Trước khi tới ta đã điều tra ra, kẻ kia là người nào rồi... Muội quên thân phận của ta hay sao?"
Hà Bảo Ngân lúc này mới vỡ lẽ, cười to.
"Haha... Ta quên, ta quên..."
Ánh mắt sáng lên nghĩ đến điều gì đó, đi tới tủ cạnh giường, nàng tìm một lát, lấy ra một cái hộp nhỏ làm bằng chất liệu đặc biệt, trạm khắc hoa văn tinh xảo, đưa cho Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân nhìn chiếc hộp một chút, kinh ngạc nhìn sang nàng.
"Muội làm sao có được cái này."
Hà Bảo Ngân ngượng ngùng, sờ mũi một cái.
"Ngày đó ở trong sơn động ta nhìn thấy nó đẹp, tiện tay cầm về..."
Lê Hữu Quân búng trán nàng một cái, bất đắc dĩ.
"Muội tiện tay cầm về... Có biết hôm nay, suýt chút nữa mạng của muội cũng bán cho nó hay không?"
Hà Bảo Ngân hơi rụt cổ lại, le lưỡi.
"Ta không biết mà..."
Lê Hữu Quân liếc nàng một cái, tiếp tục lật qua lật lại cái hộp trên tay. Tỷ mỉ xem hoa văn trên đó.
"Bát quái đồ..."
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói hiếu kỳ ghé lại xem.
"Bát quái đồ là cái gì..."
Lê Hữu Quân chỉ chỉ những đường hoa văn chằng chịt bên trên chiếc hộp cho nàng xem.
"Đây chính là Bát quái đồ, một trận đồ đã thất truyền. Ta đoán, muốn mở được chiếc hộp này, chúng ta phải phá giải được Bát quái đồ này. Nhưng giải như thế nào thì ta chưa biết."
Hà Bảo Ngân chép miệng, tùy ý cầm lấy hộp.
"Hay là chúng ta đập nó ra không phải đơn giản hơn hay sao?"
Lê Hữu Quân ký lên đầu nàng một cái, nhỏ giọng mắng.
"Trong hộp này chắc chắn có cơ quan, chỉ cần chúng ta cứng rắn muốn mở nó ra, nó sẽ tự khởi động cơ quan bảo vệ, tự phá hủy, thứ bên trong chúng ta đừng mong lấy được."
Hà Bảo Ngân ỉu xìu, mím môi.
"Ồ... Vậy phải làm sao bây giờ."
Lê Hữu Quân nghĩ một chút, mang hộp để vào trong người mình, nói với Hà Bảo Ngân.
"Trước hết, chiếc hộp này ta sẽ giữ, trong thời gian tới muội nên hạn chế đi ra ngoài một chút."
Hà Bảo Ngân có chút lo lắng, không yên.
"Như vậy có phải huynh sẽ gặp nguy hiểm hay không."
Lê Hữu Quân gật đầu.
"Có lẽ bọn chúng sẽ tìm ta gây rắc rối, nhưng không sao, cũng phải xem chúng có tìm được ta hay không đã."
Hà Bảo Ngân hừ mũi, le lưỡi với hắn.
"Thật khoe khoang quá đi..."
Lê Hữu Quân còn muốn ở lại thêm, thì ở bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Không còn cách nào, hắn chỉ nhanh chóng theo đường cửa sổ mà nhảy ra bên ngoài.
Hà Trí Quang ở bên ngoài đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Hà Bảo Ngân đang nằm nghỉ trên giường, không có hao tổn gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Tiểu muội muội của ta... Ta tới thăm muội đây."
Hà Bảo Ngân ngồi dậy, làm bộ xoa xoa cánh tay, liếc hắn một cái.
"Dừng...Ca, đừng làm muội sợ..."
Hà Trí Quang tiến lên, cốc trán nàng một cái, mắng.
"Ta lo lắng cho muội như vậy, muội còn chê ta..."
Hà Bảo Ngân xoa xoa trán của mình, thầm oán giận, tại sao dạo gần đây có nhiều người thích cốc lõm trán nàng như vậy chứ. Tội nghiệp cái vầng trán bác học của nàng.
Lê Hữu Quân ngồi xuống ghế, thu lại vẻ trêu đùa, nghiêm túc, nói.
"Ta nhận được tin tức, Khánh Vương đã cho người điều tra được những kẻ kia là tàn dư của Thánh Giáo trong vụ án bắt cóc trẻ nhỏ mà muội cùng Thanh Phong các chủ phá."
Hà Bảo Ngân có chút kinh ngạc nhìn hắn, cúi đầu rối rắm không biết có nên nói với hắn chuyện mình vì chiếc hộp kia mới bị truy bắt hay không.
Lê Hữu Quân nhận ra nàng có điều khác thường, hỏi.
"Muội muội, muội nói thật cho ca ca biết, trong vụ án lần trước muội còn dấu ta điều gì hay không?"
Hà Bảo Ngân vô thức lắc đầu, lúng túng, ho một tiếng.
"Khụ...Không có..."
Hà Trí Quang chăm chú nhìn nàng, có chút ngờ vực.
"Thật sự..."
Hà Bảo Ngân ra sức gật đầu.
"Thật sự..."
Nàng không muốn ca ca cùng gia đình bị vướng vào chuyện rắc rối này. Hơn nữa Thanh Phong hiện đã mang chiếc hộp đi, hắn có cách xử lý của hắn, nàng không thể gây thêm rắc rối cho hắn được.
Người ta nói, biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà nghe. Nàng cũng không phải là một đồng đội heo, lăng xăng, không biết vẫn nhảy vào, mồm thì bảo giúp nhưng hành động không qua bàn bạc chính là phá hoại, có khi còn hại chết đồng đội.
Hà Trí Quang cùng Hà Bảo Ngân nói chuyện một lúc, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Hà Lưu Ngọc mang theo một bát cháo hạt sen tới.
Dương Thu hầu hạ bên cạnh Hà Bảo Ngân, tuy thời gian ở cùng nàng không nhiều như Dương Nhung hay Đường Yên, nhưng ít nhiều cũng biết, tiểu thư nhà mình không thích cái vị tam tỷ này.
Nàng nhanh chân tiến lên phía trước, hành lễ với Hà Lưu Ngọc, cố ý đề cao giọng.
"Tam tiểu thư..."
Hà Lưu Ngọc nhìn Dương Nhung, gật đầu, nói.
"Ta tới thăm ngũ muội, ngươi cứ làm việc của mình đi..."
Hà Bảo Ngân nghe tiếng người tới, khẽ nhíu mày. Hà Trí Quang liếc nàng, ý vị cười một cái, nói.
"Tam tỷ này thật là quan tâm tới muội..."
Hà Bảo Ngân nâng chân đạp cho hắn một cái, kéo chăn nằm xuống giường.
"Huynh ra nói với nàng muội ngủ rồi, đừng để nàng vào trong này..."
Hà Trí Quang biết muội muội mình không thích Hà Lưu Ngọc liền đứng dậy giúp nàng buông rèm, đi ra bên ngoài.
Hà Lưu Ngọc nhìn thấy Hà Trí Quang, cười tươi, uyển chuyển chào hỏi.
"Tứ ca cũng ở đây sao?"
Hà Trí Quang gật đầu, ánh mắt dừng ở trên bát cháo nàng mang tới.
"Tam muội thật đủ quan tâm tới ngũ muội, ta thay muội ấy cảm ơn ngươi."
Hà Lưu Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giong mà nói.
"Tam ca sao lại khách khí với ta như vậy, đều là tỷ muội trong nhà ta quan tâm tới ngũ muội cũng là điều nên làm."
Hà Trí Quang trong lòng cười nhạt một cái, hắn còn tưởng vị tam muội thường ngày chịu khi dễ của di nương cùng thứ huynh, thứ muội, luôn tỏ ra yếu đuối này là người đơn thuần, hiền lành lắm, nhưng xem ra hắn đã lầm rồi.
Nàng ta tâm cơ sâu không lường được, hắn cảm thấy vẫn ít để muội muội nhỏ nhà mình đến gần nhau thì hơn.
Từ khi Hà Bảo Ngân đem hộp nhỏ kia cho Lê Hữu Quân, thì tạm thời nàng được an toàn, ăn no ngủ kỹ.
Lý Thu Huyền cảm thấy dạo gần đây, nữ nhi nhà mình gặp phải vận xấu. Chờ Hà Trí Bình từ trên triều trở về, sau khi ăn cơm tối xong, phu thê hai người trở về phòng ngủ.
Hà Trí Bình ôm thê tử ôn hương nhuyễn ngọc vào ngực tay bắt đầu không thành thật lần tìm trong yếm đào của nàng.
Lý Thu Huyền đánh lên tay hắn một cái, nói.
"Chàng đàng hoàng một chút cho ta, ta có chuyện muốn nói..."
Hà Trí Bình dụi dụi trên hõm vai thê tử, dùng mũi hít hít mùi hương cơ thể nàng. Lý Thu Huyền năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng do được bảo dưỡng tốt, làn da vẫn cực kỳ căng mịn, trắng hồng, mềm mại, Hà Trí Bình đôi với thê tử một lòng, yêu thích không buông, sủng nàng vô cùng.
"Thì nàng cứ nói đi, ta đang nghe đây..."
Lý Thu Huyền đem tay đẩy đầu của hắn ra, nghiêm mặt.
"Chàng còn lộn xộn nữa, đêm nay liền cút tới thư phòng mà ngủ..."
Lời vừa nói ra, Hà Trí Bình như quả bóng xì hơi, ỉu xìu, nói.
"Ta ôm thê tử của ta chứ có làm gì lộn xộn đâu, nàng hung dữ với ta như vậy làm gì."
Lý Thu Huyền có chút dở khóc dở cười nhìn hắn, quay lại chủ động ôm hắn, nhỏ giọng nói.
"Chàng nghe ta nói chuyện đã, chúng ta bàn xong rồi chàng muốn làm gì ta đều nghe còn không được hay sao."
Hà Trí Bình ánh mắt lóe lên ánh sáng, khóe môi cong nhẹ, sâu xa nhìn thê tử nhà mình, ghé vào tai nàng thổi khí, mập mờ nói.
"Ta nghe nàng, vậy đêm nay ta muốn nàng ở trên..."
Lý Thu Huyền mặt đỏ như tôm luộc, đánh một quyền lên ngực hắn, sẵng giọng.
"Không biết xấu hổ..."
Hà Trí Bình cười lên ha hả, hôn lên trán nàng mấy cái. Lý Thu Huyền đẩy mặt hắn ra, không cho hắn hôn thêm nữa, nghiêm túc nói.
"Ta cảm thấy Bảo Ngân gần đây liên tiếp gặp phải chuyện xấu. Ta muốn mấy ngày nữa, sắp xếp một chút, mang nàng đi Linh An Phật Tự dâng hương.
Nhân tiện cũng hẹn với đại phu nhân Đặng thị của phủ Võ Cảnh Bá Phủ, nàng cũng mang theo khuê nữ Võ Yến Nhi, Trí Quang cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi, ta muốn bắt đầu nhìn xem một chút, chàng thấy sao?"
Hà Trí Bình tay vân vê tóc thê tử, khẽ gật đầu.
"Mọi việc cứ theo ý nàng là được, ta không có ý kiến..."
Lý Thu Huyền ngẩng đầu, nhìn hắn, bĩu môi, có chút hờn dỗi.
"Chàng là Định An Hầu, chủ tử của Hầu Phủ, sao có thể tùy tiện như vậy. Chuyện gì ta nói chàng cũng đồng ý, ở bên ngoài còn không biết đã đồn ta thành cái dạng gì đâu."
Hà Trí Bình cười lên hả hả, hôn lên tóc nàng mấy cái, nói.
"Ta không đồng ý, có tác dụng hay sao."
Lý Thu Huyền lườm hắn một cái, chẳng cần mất thời gian suy nghĩ, trả lời.
"Vô tác dụng..."
Hà Trí Bình đầu đổ đầy hắc tuyến, hắn sống đến nay đã gần bốn mươi mùa xuân, lấy thê tử cũng đã hai mươi cái tết, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa thể hiểu nổi cái lối suy nghĩ này của nàng.
Muốn hắn bàn chuyện, nhưng ý kiến của hắn, có như thế nào cũng không mấy ảnh hưởng, nhưng vẫn phải nói, nói đúng không sao nhưng nói sai ý của thê tử bảo bối có khi còn phải dọn đồ tới thư phòng.
"Lời của người ngoài nàng quan tâm làm gì chứ, ta theo ý nàng là chuyện của ta, thê tử của ta ta không nghe theo không lẽ lại đi nghe thê tử của kẻ khác sao, lực cười..."
Lý Thu Huyền nghe hắn nói, gật đầu, khóe miệng cong lên nụ cười vui vẻ, còn chủ động dâng môi mềm hôn hôn.
"Tốt... Lời này ta thích..."
Hà Trí Bình vui vẻ, ôm nàng, môi áp xuống, hôn thật sâu, tay chân bắt đầu không thật thà tìm tòi trong yếm đào, một cảnh hoa mỹ diễn ra vui vẻ, ngọt ngào...
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.