Chương 21: Linh An Phật Tự
Kiều lê
18/05/2022
Lý Thu Huyền như đã bàn với Hà Trí Bình, hẹn ngày cùng đại phu nhân Đặng thị của Võ Cảnh Bá Phủ cùng đến Linh An Phật Tự dâng hương.
Hà Bảo Ngân bị mẫu thân nhà mình cứng rắn lôi dậy từ trong chăn vô cùng bất mãn. Lý Thu Huyền thấy bộ dáng của nàng, làm bộ tức giận đánh mông nàng, mắng.
"Nhìn xem khắp kinh thành, có khuê tú nhà ai như con chứ, ngủ nướng, gắt ngủ, ham ăn, nghịch ngợm, phá phách, đanh đá..."
Hà Bảo Ngân bị nàng mắng cả mặt đều đỏ lên, không hài lòng ngồi dậy.
"Mẫu thân... Con là nữ nhi của người đó, người bôi đen con như vậy, không sợ con sẽ không thể gả con sao?"
Lý Thu Huyền bị nàng chọc cho bật cười, chỉ chỉ trán nàng.
"Con đó, liêm sỉ rớt kìa, mau nhặt lên đi... Với cái đức hạnh này của con còn cần ta bôi đen hay sao..."
Hà Bảo Ngân dỗi rồi, phụng phịu xuống giường.
"Con không nói với người, con đi thay đồ..."
Lý Thu Huyền cười vui vẻ, phất tay.
"Được... Nhanh nhanh lên đấy..."
Hà Bảo Ngân thay đồ xong, trở ra, cùng Lý Thu Huyền ra cửa, khi hai người tới đại môn, thế nhưng lại thấy Lão phu nhân mang theo mấy người đại phòng, nhị phòng đứng ở nơi đó.
Thấy hai người tới, Lão phu nhân mỉm cười hòa ái, nói.
"Nghe nói hai người các ngươi muốn đến Linh An Phật Tự thắp nhang, chúng ta gần đây cũng có ý muốn tới đó, vậy là ở đây chờ, một nhà chúng ta cùng đi..."
Lý Thu Huyền đang vui vẻ, bỗng chốc chẳng có tâm tình, hừ lạnh một tiếng. Nàng sao không hiểu mấy người này đang đánh bàn tính gì chứ.
Đây là muốn cùng nàng đi ra bên ngoài, cọ quan hệ, nghĩ cũng thật hay, uyển chuyển từ chối khéo.
"Ta có hẹn cùng đại phu nhân của Võ Cảnh Bá Phủ, sợ rằng không thể đi cùng mọi người rồi..."
Lão phu nhân nghe nhắc tới Võ Cảnh Bá Phủ hai mắt sáng lên, làm bộ dáng không hiểu ý của Lý Thu Huyền, nói.
"Võ Cảnh Bá Phủ sao? Aizzz... Không vấn đề gì, chúng ta cùng nhau bồi nàng ta còn không được hay sao, càng náo nhiệt, càng vui..."
Nhị phu nhân cũng vội phụ họa theo.
"Đúng vậy, đệ muội, chúng ta cũng đã lâu không cùng nhau ra ngoài, tình cảm xa cách, người một nhà phải chúng ta phải cùng nhau gắn kết mới có thể hòa thuận được."
Những người này đã mặt dày tới vậy, Lý Thu Huyền ở trước cửa lớn cũng không tiện bộc phát tính tình, chỉ đành nghiến răng, nhịn xuống, âm thầm ghi sổ món nợ này.
Hà Bảo Ngân thì đơn giản hơn nhiều, nàng muốn nhìn xem mấy kẻ này lại muốn ra cái chiêu gì.
Hà Lưu Ngọc nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hà Bảo Ngân, thân thiết nắm tay nàng, mỉm cười.
"Ngũ muội..."
Hà Bảo Ngân hờ hững gật đầu một cái, chào lại.
"Tam tỷ..."
Hà Lưu Ngọc nghe nàng gọi, cười lên vui vẻ. Nàng ta nhìn sang Lý Thu Huyền, nhỏ giọng nói.
"Tam thẩm, không biết chất nữ có thể ngồi cùng xe cùng thẩm và ngũ muội hay không ạ."
Lý Thu Huyền đối với Hà Lưu Ngọc ấn tượng cũng không quá tệ, tùy ý gật đầu.
"Được..."
Tất cả nhanh chóng lên xe ngựa, xa phu nhận được lệnh xuất phát, thúc ngựa rời đi.
Đoàn xe mất thời gia hai canh giờ mới đi tới chân núi Vĩnh Bảo, Linh An Phật Tự tọa lạc trên đỉnh núi, người tới dâng hương chỉ có thể đi bộ lên trên, hoặc ngồi kiệu nhỏ đi lên.
Lý Thu Huyền mang theo Hà Bảo Ngân xuống xe, đã nhìn thấy xe ngựa của Võ Cảnh Bá Phủ ở cách đó không xa, liền đi tới, chào hỏi.
Đặng Mỹ Hạnh thấy Lý Thu Huyền tới cười tươi đến đón.
"Hạnh tỷ tỷ... Tỷ chờ ta lâu chưa..."
Đặng Mỹ Hạnh cười nhẹ, nắm tay Lý Thu Huyền, thân thiết, nói.
"Ta cũng vừa mới đến thôi, nào đã kịp chờ đợi gì đâu chứ..."
Nói đến đây, bà mới nhìn sang Hà Bảo Ngân.
"Đây là Bảo Ngân đi... Lớn lên thật xinh đẹp..."
Hà Bảo Ngân hơi khom người hành lễ, chào hỏi với nàng.
"Bá mẫu khỏe..."
Đặng Mỹ Hạnh quan sát nàng một chút, gật đầu, khen ngợi.
"Thật là một đứa bé ngoan..."
Lý Thu Huyền nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt không xác định hỏi Đặng Mỹ Hạnh.
"Sao không thấy Yến Nhi nhà tỷ đâu vậy, nàng không có tới hay sao?"
Đặng Mỹ Hạnh, cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Nàng a... Chỉ ham chơi là giỏi thôi, vừa rồi còn thấy ở đây, ta chỉ vừa mới quay đi một chút thôi là đã không thấy đâu hết rồi..."
Lý Thu Huyền cũng cười, chỉ vào Hà Bảo Ngân mà nói.
"Ôi... Đây này, nữ nhi này nhà ta cũng vậy đấy, chỉ giỏi bày trò mà thôi, ta và phụ thân của nàng cũng đau đầu không thôi ấy."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cũng không để ý đến sắc mặt của mấy người lão phu nhân bị bơ đi đã đen thui rồi.
Đây là lần đầu tiên Hà Bảo Ngân đến Linh An Phật Tự, nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, ở khắp nơi nhìn ngó.
Sau khi cùng Lý Thu Huyền dâng hương xong, nhân lúc nàng không để ý liền trốn đi. Nàng men theo rừng cây ăn trái ở bên ngoài, đi tới một cái ao sen, đang muốn đi tiếp, thì nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
"Điện hạ... Người đối với ta rốt cuộc là có hay không một chút tình cảm."
Hà Bảo Ngân nghe giọng nói này, có chút ngờ ngợ.
"Sao mà nghe quen tai vậy nhỉ..."
Tiến đến gần một chút, nàng cẩn thận vén ra lá cây xum xuê nhìn về hướng kia. Ngoài ý muốn mà phát hiện ra, hóa ra là nam nữ chủ người ta hẹn hò.
Tứ Hoàng tử Lê Hưng Vinh ôm lấy nữ tử mềm mại vào trong ngực.
"Bổn vương thực sự yêu nàng, nhưng nàng cũng phải hiểu cho nỗi khó xử của bổn vương. Nàng lại đang ở trong tang kỳ, phụ thân nàng mới bị giáng chức, xét về gia thế, hay hoàn cảnh hiện tại, ta đều không thể thú nàng được.
Thánh chỉ tứ hôn là do phụ hoàng ban, ta không thể làm trái. Ta vì nàng cố gắng lần nữa một vị trí trắc phi, sau này nàng vào cửa ta tuyệt đối không bạc đãi nàng."
Hà Lưu Ngọc ủy khuất mà khóc, từng tiếng nghẹn ngào mà nói.
"Ta hiểu... Ta đều hiểu... Nhưng ta thực sự không cam lòng, vì cái gì mà người có tình đều khổ sở như vậy cơ chứ..."
Lê Hưng Vinh ôm lấy nàng, tay vỗ về, an ủi.
"Chỉ cần trong lòng ta có nàng, nàng yên tâm, ta hứa với nàng, chờ nàng vào cửa sẽ chiếu theo thân phận chính phi mà sủng ái nàng..."
Hà Lưu Ngọc gật đầu, yếu đuối, nói.
"Ta tin chàng..."
"Lời nói của nam nhân đầu là rắm thối, chỉ có đứa ngu mới đi tin tưởng mà thôi..."
"Á...Ưm..."
Hà Bảo Ngân đang chăm chú xem trộm, bất ngờ bên cạnh có tiếng nói, khiến nàng giật bắn mình, hốt hoảng kêu lên, may mà người kia phản ứng nhanh, kịp thời ngăn lại tiếng hét của nàng, không có đánh động tới đôi uyên ương ở đằng trước.
Võ Yến Nhi nhìn nữ nhân trước mặt, nói.
"Ngươi không được lên tiếng, ta liền buông tay..."
Hà Bảo Ngân gật đầu như gà mổ thóc, thể hiện đồng ý. Võ Yến Nhi hài lòng buông tay ra.
"Rình trộm người ta tâm sự, thật vui, đúng không..."
Hà Bảo Ngân gật đầu, đồng quan điểm.
"Thật là đặc sắc, hay hơn xem phim truyền hình nhiều..."
Hai người như tìm được đồng bạn hợp ý, vui vẻ tiếp tục rình trộm. Lê Hưng Vinh, vuốt tóc Hà Lưu Ngọc, hôn lên trán nàng một cái.
"Chuyện ta nhờ nàng giúp ta, nàng đã làm được hay chưa vậy?"
Hà Lưu Ngọc khẽ gật đầu, lấy trong người ra một cái khăn tay, đưa cho hắn.
"Đây chính là khăn tay của nàng..."
Hà Bảo Ngân mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay kia, lại sờ sờ trên người mình một chút.
Võ Yến Nhi nhìn hành động của nàng, lại nhìn hai người kia, như hiểu ra vấn đề, vỗ vai nàng.
"Đồ kia là của ngươi..."
Hà Bảo Ngân sắc mặt vô cùng không tốt, gật đầu. Nàng nhớ ra, khi nãy ở trên xe ngựa, Hà Lưu Ngọc nhân lúc xe ngựa rung lắc ngã lên người nàng, khi ấy nàng còn thắc mắc, rung nhẹ như vậy sao nàng lãi ngã được, hóa ra bí mật nằm ở chỗ này. Nàng muốn trộm đồ của mình.
"Hay cho một tiểu thư khuê các, chân tay còn nhanh nhạy hơn cả mấy tên trộm cắp chuyên nghiệp..."
Lê Hưng Vinh hài lòng nhận lấy khăn tay kia, khen ngợi Hà Lưu Ngọc.
"Nàng làm rất tốt, nếu chuyện này mà thành ta nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt..."
Hà Lưu Ngọc ánh mắt hơi lóe lên, nhu thuận gật đầu.
"Chỉ cần chàng sau này đối tốt với ta, ta đều nguyện ý vì chàng mà làm hết thảy."
Hà Bảo Ngân nắm chặt tay, đầu óc không ngừng suy nghĩ. Rốt cuộc là bọn chúng muốn lấy khăn tay kia của nàng làm cái gì đây.
Lê Hưng Vinh lại hôn hôn Hà Lưu Ngọc mấy lần, hai người lưu luyến tách ra.Hà Bảo Ngân không chần chừ liền đi theo phía sau của Lê Hưng Vinh.
Võ Yến Nhi cũng hiếu kỳ chạy theo sau nàng. Hai người cẩn thận theo sau, Lê Hưng Vinh còn đang bận tính toán kế hoạch, không biết phía sau mình đã mọc ra hai cái đuôi nhỏ.
Hắn đi tới một viện tử ở sau rừng cây, ở đó đã có một người đang đợi sẵn.
"Phò mã..."
"Lương Bân..."
Hà Bảo Ngân và Võ Yên Nhi đều kinh ngạc hô lên. Võ Yến Nhi kỳ quái, nói.
"Phò mã và Vinh vương cùng nhau ở một chỗ, tình cảm của họ từ bao giờ lại tốt đến vậy..."
Hà Bảo Ngân nhìn hai người kia, trong lòng dâng lên một dự cảm vô cùng xấu.
Rất nhanh dự cảm kia của nàng đã được chứng thực, Lê Hưng Vinh đưa cho Lương Bân khăn tay kia của nàng.
Lương Bân nhận lấy khắn tay, cười to.
"Haha... Tốt... Thật tốt..."
Lê Hưng Vinh ở một bên chờ hắn vui vẻ đã đủ, mới nói.
"Chuyện ta có thể làm cũng chỉ có thể như vậy, tiếp theo có thể thu phục được mỹ nhân đến tay hay không đều phải dựa vào tỷ phu rồi..."
Lương Bân gật đầu, vỗ vai hắn, lấy ra một phong thư, đưa cho hắn.
"Đây là thứ ngươi cần, ngươi chỉ cần đến gặp người kia, đưa cho hắn thư này mọi chuyện hắn sẽ tự thông mà giúp cho ngươi."
Lê Hưng Vinh gật đầu, chắp tay.
"Đa tạ tỷ phu..."
Lương Bân cười sảng khoái, phất tay.
"Haha... Hợp tác đôi bên cùng có lợi, đâu cần khách khí như vậy..."
Hắn vân vê chiếc khăn trong tay, lại đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Hà Bảo Ngân nhìn một màn này, bất giác muốn nôn, da gà nổi lên từng mảng, ghê tởm không chịu nổi.
(còn tiếp)
Hà Bảo Ngân bị mẫu thân nhà mình cứng rắn lôi dậy từ trong chăn vô cùng bất mãn. Lý Thu Huyền thấy bộ dáng của nàng, làm bộ tức giận đánh mông nàng, mắng.
"Nhìn xem khắp kinh thành, có khuê tú nhà ai như con chứ, ngủ nướng, gắt ngủ, ham ăn, nghịch ngợm, phá phách, đanh đá..."
Hà Bảo Ngân bị nàng mắng cả mặt đều đỏ lên, không hài lòng ngồi dậy.
"Mẫu thân... Con là nữ nhi của người đó, người bôi đen con như vậy, không sợ con sẽ không thể gả con sao?"
Lý Thu Huyền bị nàng chọc cho bật cười, chỉ chỉ trán nàng.
"Con đó, liêm sỉ rớt kìa, mau nhặt lên đi... Với cái đức hạnh này của con còn cần ta bôi đen hay sao..."
Hà Bảo Ngân dỗi rồi, phụng phịu xuống giường.
"Con không nói với người, con đi thay đồ..."
Lý Thu Huyền cười vui vẻ, phất tay.
"Được... Nhanh nhanh lên đấy..."
Hà Bảo Ngân thay đồ xong, trở ra, cùng Lý Thu Huyền ra cửa, khi hai người tới đại môn, thế nhưng lại thấy Lão phu nhân mang theo mấy người đại phòng, nhị phòng đứng ở nơi đó.
Thấy hai người tới, Lão phu nhân mỉm cười hòa ái, nói.
"Nghe nói hai người các ngươi muốn đến Linh An Phật Tự thắp nhang, chúng ta gần đây cũng có ý muốn tới đó, vậy là ở đây chờ, một nhà chúng ta cùng đi..."
Lý Thu Huyền đang vui vẻ, bỗng chốc chẳng có tâm tình, hừ lạnh một tiếng. Nàng sao không hiểu mấy người này đang đánh bàn tính gì chứ.
Đây là muốn cùng nàng đi ra bên ngoài, cọ quan hệ, nghĩ cũng thật hay, uyển chuyển từ chối khéo.
"Ta có hẹn cùng đại phu nhân của Võ Cảnh Bá Phủ, sợ rằng không thể đi cùng mọi người rồi..."
Lão phu nhân nghe nhắc tới Võ Cảnh Bá Phủ hai mắt sáng lên, làm bộ dáng không hiểu ý của Lý Thu Huyền, nói.
"Võ Cảnh Bá Phủ sao? Aizzz... Không vấn đề gì, chúng ta cùng nhau bồi nàng ta còn không được hay sao, càng náo nhiệt, càng vui..."
Nhị phu nhân cũng vội phụ họa theo.
"Đúng vậy, đệ muội, chúng ta cũng đã lâu không cùng nhau ra ngoài, tình cảm xa cách, người một nhà phải chúng ta phải cùng nhau gắn kết mới có thể hòa thuận được."
Những người này đã mặt dày tới vậy, Lý Thu Huyền ở trước cửa lớn cũng không tiện bộc phát tính tình, chỉ đành nghiến răng, nhịn xuống, âm thầm ghi sổ món nợ này.
Hà Bảo Ngân thì đơn giản hơn nhiều, nàng muốn nhìn xem mấy kẻ này lại muốn ra cái chiêu gì.
Hà Lưu Ngọc nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hà Bảo Ngân, thân thiết nắm tay nàng, mỉm cười.
"Ngũ muội..."
Hà Bảo Ngân hờ hững gật đầu một cái, chào lại.
"Tam tỷ..."
Hà Lưu Ngọc nghe nàng gọi, cười lên vui vẻ. Nàng ta nhìn sang Lý Thu Huyền, nhỏ giọng nói.
"Tam thẩm, không biết chất nữ có thể ngồi cùng xe cùng thẩm và ngũ muội hay không ạ."
Lý Thu Huyền đối với Hà Lưu Ngọc ấn tượng cũng không quá tệ, tùy ý gật đầu.
"Được..."
Tất cả nhanh chóng lên xe ngựa, xa phu nhận được lệnh xuất phát, thúc ngựa rời đi.
Đoàn xe mất thời gia hai canh giờ mới đi tới chân núi Vĩnh Bảo, Linh An Phật Tự tọa lạc trên đỉnh núi, người tới dâng hương chỉ có thể đi bộ lên trên, hoặc ngồi kiệu nhỏ đi lên.
Lý Thu Huyền mang theo Hà Bảo Ngân xuống xe, đã nhìn thấy xe ngựa của Võ Cảnh Bá Phủ ở cách đó không xa, liền đi tới, chào hỏi.
Đặng Mỹ Hạnh thấy Lý Thu Huyền tới cười tươi đến đón.
"Hạnh tỷ tỷ... Tỷ chờ ta lâu chưa..."
Đặng Mỹ Hạnh cười nhẹ, nắm tay Lý Thu Huyền, thân thiết, nói.
"Ta cũng vừa mới đến thôi, nào đã kịp chờ đợi gì đâu chứ..."
Nói đến đây, bà mới nhìn sang Hà Bảo Ngân.
"Đây là Bảo Ngân đi... Lớn lên thật xinh đẹp..."
Hà Bảo Ngân hơi khom người hành lễ, chào hỏi với nàng.
"Bá mẫu khỏe..."
Đặng Mỹ Hạnh quan sát nàng một chút, gật đầu, khen ngợi.
"Thật là một đứa bé ngoan..."
Lý Thu Huyền nhìn xung quanh một chút, vẻ mặt không xác định hỏi Đặng Mỹ Hạnh.
"Sao không thấy Yến Nhi nhà tỷ đâu vậy, nàng không có tới hay sao?"
Đặng Mỹ Hạnh, cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
"Nàng a... Chỉ ham chơi là giỏi thôi, vừa rồi còn thấy ở đây, ta chỉ vừa mới quay đi một chút thôi là đã không thấy đâu hết rồi..."
Lý Thu Huyền cũng cười, chỉ vào Hà Bảo Ngân mà nói.
"Ôi... Đây này, nữ nhi này nhà ta cũng vậy đấy, chỉ giỏi bày trò mà thôi, ta và phụ thân của nàng cũng đau đầu không thôi ấy."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cũng không để ý đến sắc mặt của mấy người lão phu nhân bị bơ đi đã đen thui rồi.
Đây là lần đầu tiên Hà Bảo Ngân đến Linh An Phật Tự, nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, ở khắp nơi nhìn ngó.
Sau khi cùng Lý Thu Huyền dâng hương xong, nhân lúc nàng không để ý liền trốn đi. Nàng men theo rừng cây ăn trái ở bên ngoài, đi tới một cái ao sen, đang muốn đi tiếp, thì nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
"Điện hạ... Người đối với ta rốt cuộc là có hay không một chút tình cảm."
Hà Bảo Ngân nghe giọng nói này, có chút ngờ ngợ.
"Sao mà nghe quen tai vậy nhỉ..."
Tiến đến gần một chút, nàng cẩn thận vén ra lá cây xum xuê nhìn về hướng kia. Ngoài ý muốn mà phát hiện ra, hóa ra là nam nữ chủ người ta hẹn hò.
Tứ Hoàng tử Lê Hưng Vinh ôm lấy nữ tử mềm mại vào trong ngực.
"Bổn vương thực sự yêu nàng, nhưng nàng cũng phải hiểu cho nỗi khó xử của bổn vương. Nàng lại đang ở trong tang kỳ, phụ thân nàng mới bị giáng chức, xét về gia thế, hay hoàn cảnh hiện tại, ta đều không thể thú nàng được.
Thánh chỉ tứ hôn là do phụ hoàng ban, ta không thể làm trái. Ta vì nàng cố gắng lần nữa một vị trí trắc phi, sau này nàng vào cửa ta tuyệt đối không bạc đãi nàng."
Hà Lưu Ngọc ủy khuất mà khóc, từng tiếng nghẹn ngào mà nói.
"Ta hiểu... Ta đều hiểu... Nhưng ta thực sự không cam lòng, vì cái gì mà người có tình đều khổ sở như vậy cơ chứ..."
Lê Hưng Vinh ôm lấy nàng, tay vỗ về, an ủi.
"Chỉ cần trong lòng ta có nàng, nàng yên tâm, ta hứa với nàng, chờ nàng vào cửa sẽ chiếu theo thân phận chính phi mà sủng ái nàng..."
Hà Lưu Ngọc gật đầu, yếu đuối, nói.
"Ta tin chàng..."
"Lời nói của nam nhân đầu là rắm thối, chỉ có đứa ngu mới đi tin tưởng mà thôi..."
"Á...Ưm..."
Hà Bảo Ngân đang chăm chú xem trộm, bất ngờ bên cạnh có tiếng nói, khiến nàng giật bắn mình, hốt hoảng kêu lên, may mà người kia phản ứng nhanh, kịp thời ngăn lại tiếng hét của nàng, không có đánh động tới đôi uyên ương ở đằng trước.
Võ Yến Nhi nhìn nữ nhân trước mặt, nói.
"Ngươi không được lên tiếng, ta liền buông tay..."
Hà Bảo Ngân gật đầu như gà mổ thóc, thể hiện đồng ý. Võ Yến Nhi hài lòng buông tay ra.
"Rình trộm người ta tâm sự, thật vui, đúng không..."
Hà Bảo Ngân gật đầu, đồng quan điểm.
"Thật là đặc sắc, hay hơn xem phim truyền hình nhiều..."
Hai người như tìm được đồng bạn hợp ý, vui vẻ tiếp tục rình trộm. Lê Hưng Vinh, vuốt tóc Hà Lưu Ngọc, hôn lên trán nàng một cái.
"Chuyện ta nhờ nàng giúp ta, nàng đã làm được hay chưa vậy?"
Hà Lưu Ngọc khẽ gật đầu, lấy trong người ra một cái khăn tay, đưa cho hắn.
"Đây chính là khăn tay của nàng..."
Hà Bảo Ngân mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay kia, lại sờ sờ trên người mình một chút.
Võ Yến Nhi nhìn hành động của nàng, lại nhìn hai người kia, như hiểu ra vấn đề, vỗ vai nàng.
"Đồ kia là của ngươi..."
Hà Bảo Ngân sắc mặt vô cùng không tốt, gật đầu. Nàng nhớ ra, khi nãy ở trên xe ngựa, Hà Lưu Ngọc nhân lúc xe ngựa rung lắc ngã lên người nàng, khi ấy nàng còn thắc mắc, rung nhẹ như vậy sao nàng lãi ngã được, hóa ra bí mật nằm ở chỗ này. Nàng muốn trộm đồ của mình.
"Hay cho một tiểu thư khuê các, chân tay còn nhanh nhạy hơn cả mấy tên trộm cắp chuyên nghiệp..."
Lê Hưng Vinh hài lòng nhận lấy khăn tay kia, khen ngợi Hà Lưu Ngọc.
"Nàng làm rất tốt, nếu chuyện này mà thành ta nhất định sẽ báo đáp nàng thật tốt..."
Hà Lưu Ngọc ánh mắt hơi lóe lên, nhu thuận gật đầu.
"Chỉ cần chàng sau này đối tốt với ta, ta đều nguyện ý vì chàng mà làm hết thảy."
Hà Bảo Ngân nắm chặt tay, đầu óc không ngừng suy nghĩ. Rốt cuộc là bọn chúng muốn lấy khăn tay kia của nàng làm cái gì đây.
Lê Hưng Vinh lại hôn hôn Hà Lưu Ngọc mấy lần, hai người lưu luyến tách ra.Hà Bảo Ngân không chần chừ liền đi theo phía sau của Lê Hưng Vinh.
Võ Yến Nhi cũng hiếu kỳ chạy theo sau nàng. Hai người cẩn thận theo sau, Lê Hưng Vinh còn đang bận tính toán kế hoạch, không biết phía sau mình đã mọc ra hai cái đuôi nhỏ.
Hắn đi tới một viện tử ở sau rừng cây, ở đó đã có một người đang đợi sẵn.
"Phò mã..."
"Lương Bân..."
Hà Bảo Ngân và Võ Yên Nhi đều kinh ngạc hô lên. Võ Yến Nhi kỳ quái, nói.
"Phò mã và Vinh vương cùng nhau ở một chỗ, tình cảm của họ từ bao giờ lại tốt đến vậy..."
Hà Bảo Ngân nhìn hai người kia, trong lòng dâng lên một dự cảm vô cùng xấu.
Rất nhanh dự cảm kia của nàng đã được chứng thực, Lê Hưng Vinh đưa cho Lương Bân khăn tay kia của nàng.
Lương Bân nhận lấy khắn tay, cười to.
"Haha... Tốt... Thật tốt..."
Lê Hưng Vinh ở một bên chờ hắn vui vẻ đã đủ, mới nói.
"Chuyện ta có thể làm cũng chỉ có thể như vậy, tiếp theo có thể thu phục được mỹ nhân đến tay hay không đều phải dựa vào tỷ phu rồi..."
Lương Bân gật đầu, vỗ vai hắn, lấy ra một phong thư, đưa cho hắn.
"Đây là thứ ngươi cần, ngươi chỉ cần đến gặp người kia, đưa cho hắn thư này mọi chuyện hắn sẽ tự thông mà giúp cho ngươi."
Lê Hưng Vinh gật đầu, chắp tay.
"Đa tạ tỷ phu..."
Lương Bân cười sảng khoái, phất tay.
"Haha... Hợp tác đôi bên cùng có lợi, đâu cần khách khí như vậy..."
Hắn vân vê chiếc khăn trong tay, lại đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Hà Bảo Ngân nhìn một màn này, bất giác muốn nôn, da gà nổi lên từng mảng, ghê tởm không chịu nổi.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.