Chương 96: Thật sao?
Kiều lê
18/05/2022
Hà Thanh Nhân thấy Lê Hữu Quân nhìn mình, tâm tình vô cùng kích động, thẹn thùng cúi đầu, đỏ mặt.
"Vương gia... Ngài đang muốn đến chỗ Bảo Ngân muội muội sao ạ?"
"Có chuyện gì?"
Lê Hữu Quân mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói. Hà Thanh Nhân bộ dáng rối rắm, cuối cùng là từ trong người lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, đưa tới cho Lê Hữu Quân.
"Ta... Ta cũng đang định tới chỗ của muội ấy, hôm trước, trong lúc Bảo Ngân muội muội bận rộn trang điểm, Thanh Phong các chủ của Bảo Giám Các có ghé qua, ngài ấy cảm thấy không tiện vào trong, nên đã nhờ ta đưa tới cho nàng ấy một phần lễ vật."
Nàng ta hơi dừng một chút, áy náy, khó xử, nói tiếp.
"Ta vốn muốn đưa luôn khi ấy, nhưng Bảo Ngân bận rộn, ta còn phải ở bên cạnh lão phu nhân hầu hạ người, giúp người tiếp khách, nên nhất thời chưa có đưa được cho nàng..."
Lê Hữu Quân hơi nhướng chân mày, thâm trầm nhìn Hà Thanh Nhân.
"Vậy bây giờ ngươi tới đưa cho nàng đi..."
Nghe hắn nói, Hà Thanh Nhân lộ ra một chút bối rối, nói.
"Ta... Ta sợ con sói của muội ấy nên không dám đi vào. Hai người là phu thê, đây là lễ vật mừng tân hôn cho hai người, ta đưa cho vương gia chắc cũng không sao. Vương gia cầm giúp ta được không?"
Lê Hữu Quân nhìn nàng ta, ánh mắt lóe qua một tia lãnh ý.
"Được..."
Hà Thanh Nhân thở ra một hơi, lúng túng đưa đồ qua, nhưng còn chưa chờ Lê Hữu Quân tiếp lấy đã buông tay, chiếc hộp rơi xuống, nắp bật tung ra, bên trong là một cái yếm đỏ, một cái khăn tay thêu uyên ương nghịch nước và một phong thư...
"Ôi..."
Hà Thanh Nhân sợ hãi, luống cuống thu đồ lại, khẩn trương nói.
"Vương... Vương gia, hay là vẫn để ta tự mình mang tới cho Bảo Ngân đi... Dù sao... Dù sao cũng là được người ta nhờ cậy, ta tự mình làm tốt hơn..."
"Hửm..."
Lê Hữu Quân nguy hiểm nhìn những món đồ kia, Hà Thanh Nhân khiếp sợ lui về sau, hoảng loạn, lắp bắp...
"Cái đó... Cái đó... Vương gia..."
Lê Hữu Quân đoạt lấy hộp đồ kia trên tay nàng ta, lấy ra phong thư kia, nhìn qua một lượt, sắc mặt càng lúc càng âm trầm muốn nhỏ ra mực.
Hà Thanh Nhân cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đắc ý.
Đúng lúc này Hà Bảo Ngân đã thu dọn xong đồ đạc cũng đi tới, nhìn thấy hai người Lê Hữu Quân cùng Hà Thanh Nhân ở đó.
Sắc mặt của Lê Hữu Quân còn vô cùng không tốt, không biết là chuyện gì xảy ra. Hà Bảo Ngân tiến đến, khi nhìn thấy những đồ vật trên tay Lê Hữu Quân thì vô cùng kinh ngạc. Nàng đang định hỏi là chuyện gì, Hà Thanh Nhân nhanh hơn nàng một bước, vừa nhìn thấy nàng tới đã lên tiếng trước.
"Bảo Ngân... Tỷ thật sự không có cố ý đâu. Đây là lễ vật vào hôm hôn lễ của muội Thanh Phong Các Chủ đưa đến, nhờ ta đưa cho muội. Ta thực sự không biết ở bên trong có gì, khi nãy gặp được vương gia, nghĩ là lễ vật tân hôn thì đưa cho vương gia cũng không sao... Ta thật không cố ý..."
Hà Bảo Ngân cười lạnh một tiếng, không cố ý sao? Nàng ta đang lừa quỷ hả.
Hà Bảo Ngân liếc Hà Thanh Nhân một cái, đi tới ôm lấy cánh tay của Lê Hữu Quân, nũng nịu.
"Phu quân..."
"Hử..."
Lê Hữu Quân hơi cúi đầu nhìn nàng. Hà Bảo Ngân bắt đầu bán manh, chớp chớp đôi mắt, nói.
"Phu quân nhất định phải tin tưởng thiếp thân. Yếm kia cùng khăn tay đúng là của ta thật, nhưng lúc nãy ta soạn đồ mới phát giác là bị mất, khăn tay là ta thêu muốn tặng cho chàng đó..."
"Thật sao?"
Lê Hữu Quân giúp nàng vén tóc mai một cái, ý vị nhìn qua chiếc khăn tay thêu uyên ương có chút vụng về kia. Hà Bảo Ngân gật gật đầu.
"Đúng là như vậy..."
Hà Thanh Nhân ở bên cạnh, nhìn thấy hai người họ sâu ân ái thì tức đến nghiến răng.
"Ôi... Đây là có chuyện gì thế này?"
Vương Hiểu, Lã Thu, Hà Minh Nguyệt lôi kéo Lý Thu Huyền cùng Võ Yến Nhi đi tới bên này. Vừa nhìn thấy mấy người Hà Bảo Ngân, Vương Hiểu kinh ngạc hô lên.
Hà Thanh Nhân nhìn thấy mẫu thân đã dẫn người tới, đi tới nói.
"Mẫu thân, ta lại gây chuyện rồi..."
Vương Hiểu nhìn nữ nhi, thở dài một tiếng.
"Ngươi đó..."
Lã Thu vuốt bụng bầu, bộ dáng răn dạy hài tử.
"Đứa nhỏ này, rốt cuộc là gây ra chuyện gì nào? Nếu việc nhỏ thì xin lỗi, còn việc lớn thì nói ra, để ta cùng mẫu thân con còn biết đường mà giúp."
Hà Thanh Nhân như một đứa nhỏ làm sai chuyện, cúi đầu, lí nhí nói.
"Là Thanh Phong các chủ nhờ con đưa lễ vật cho Bảo Ngân muội muội, con tưởng đó là quà mừng tân hôn vậy nên nghĩ đưa cho vương gia để ngài ấy mang về đưa cho nàng cũng được... Ai ngờ ở trong lại là... Lại là yếm đỏ cùng khăn tay của Bảo Ngân, còn có một bức thư... Con thật sự không cố ý..."
"Chuyện... Chuyện này..."
Mấy người Lã Thu, Vương Hiểu đưa tay che miệng, kinh hãi lui về sau mấy bước.
Lý Thu Huyền nghe xong cũng lảo đảo, Võ Yến Nhi vội vàng đỡ lấy nàng.
"Mẫu thân..."
Sảnh chính Định An Hầu Phủ, sắc mặt tất cả mọi người đều vô cùng khó coi, chỉ có Hà Bảo Ngân và Lê Hữu Quân là bình tĩnh, ai nhìn vào không biết còn tưởng bọn họ là khán giả đến xem diễn trò chứ ấy chứ.
"Bảo Ngân... Ngươi có gì để giải thích hay không? Mặt mũi, thanh danh hầu phủ này bị ngươi vứt hết cả rồi..."
Lão phu nhân tức giận, đặt mạnh chung trà xuống bàn mà quát.
Hà Bảo Ngân hơi nép vào người Lê Hữu Quân, ủy khuất nói.
"Phu quân, thiếp sợ..."
"Không sợ..."
Lê Hữu Quân ôm lấy nàng, ở sau lưng nàng còn vỗ vỗ nhẹ mấy cái, an ủi. Sau đó nhìn về phía lão phu nhân.
"Bổn vương còn chưa lên tiếng, lão phu nhân làm gì mà gấp gáp đến vậy?"
Lão phu nhân hơi nheo mắt, bà ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhìn biểu hiện ôn nhu, săn sóc quan tâm của Lê Hữu Quân vẫn như trước đối với Hà Bảo Ngân, một chút tức giận với nàng cũng không có, trong lòng bà ta dâng lên một chút bất an.
Hà Bảo Ngân cọ cọ ngực Lê Hữu Quân mấy cái, nói.
"Phu quân, chàng sẽ tức giận thiếp vì mấy thứ kia sao? Sẽ bỏ rơi thiếp sao?"
Lê Hữu Quân cưng chiều nhéo nhéo mũi nàng một cái, nói.
"Nàng là bảo bối của ta, ta làm sao nỡ tức giận với nàng chứ. Còn nói cái gì mà bỏ rơi, ta đây còn đang hận không thể treo nàng trên người đấy...Ngoan..."
Một nhà Hà Trí Bình nhìn thấy hai người ân ái như vậy, tảng đá trong lòng từ từ buông bỏ xuống.
Lê Hữu Quân nheo mắt nguy hiểm nhìn Hà Thanh Nhân.
"Ngươi nói đây là đồ của Thanh Phong Các Chủ nhờ ngươi chuyển đến cho vương phi của bổn vương..."
"Vâng... Đúng là như vậy?"
Hà Thanh Nhân vội vàng khẳng định. Lê Hữu Quân gật đầu.
"Ngươi chắc chắn đấy là Thanh Phong Các Chủ?"
Hà Thanh Nhân có chút chột dạ, nhưng vẫn cứng rắn gật đầu.
"Đúng vậy..."
Lê Hữu Quân hài lòng với câu trả lời này, cười lên một tiếng trầm thấp.
"Haha... Ta cùng Thanh Phong Các Chủ có mối giao tình, để bổn vương cho người tìm hắn hỏi một chút..."
Hà Thanh Nhân kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng bất an...
"Vương... Vương gia..."
Lê Hữu Quân nhìn nàng ta, nghĩ một chút, lên tiếng nhắc nhở.
"Thanh Phong Các chủ... Hừ... Hắn là một người tính tình cổ quái, lần trước có một phu nhân của quan huyện, vu oan cho hắn cái gì mà tư thông với tức phụ nhi tử nhà mình. Hắn ta một lời giải thích cũng không, trực tiếp mang người kia tới kỹ viện, giúp nàng ta tư thông... Chậc chậc... Thật tàn nhẫn đến không nỡ nhìn..."
Hà Bảo Ngân đấm ngực hắn một cái, nói.
"Thật đáng sợ nha..."
Lê Hữu Quân bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, nói.
"Cho nên, trên giang hồ mới truyền tai nhau rằng, đắc tội hoàng đế, ngươi có thể bị trảm rơi đầu thống khoái, nhưng đắc tội Thanh Phong Các Chủ, chờ đợi ngươi chính là sống không bằng chết..."
"Nhưng mà thiếp cùng hắn cũng có chút quen biết, nào có thấy hắn đáng sợ như thế chứ..."
Hà Bảo Ngân kinh ngạc, yếu ớt phản bác. Lê Hữu Quân vuốt tóc nàng, nói.
"Đó là nàng không đắc tội hắn..."
"Ồ..."
Hà Trí Quang ánh mắt hơi sáng, nhìn đôi tiểu phu thê, nói.
"Ta nhớ ra rồi, lần trước không phải là Bát Vương ở bên ngoài đắc tội Thanh Phong Các chủ, vậy là bị hắn treo lên đánh, còn mang nhốt vào chuồng rắn, hiện tại đang bệnh đến liệt giường đó sao?"
Võ Yến Nhi sợ hãi che miệng, run giọng.
"Cái đó ta cũng đã nghe qua, Bát vương gia hình như bị hoảng loạn đến cả thần trí còn không rõ ấy..."
Lê Hữu Quân thở dài, lắc đầu.
"Phụ hoàng ta biết chuyện cũng tức giận không nhẹ, nhưng Thanh Phong Các chủ không biết đã làm cái gì mà chỉ sau một đêm, phụ hoàng liền không những không tức giận hắn, còn chuyển qua nghiêm phạt Bát ca ta nữa...Haizzz..."
Hà Thanh Nhân cả người run lên muốn đổ. Nàng ta chỉ là nhìn Hà Bảo Ngân tốt đẹp không thuận mắt, muốn gây khó dễ cho nàng ta thôi mà, sao giờ đây lại đắc tội với một người đáng sợ như vậy chứ.
Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta như vậy vô cùng hài lòng, nói.
"Nhưng lần này hắn ta muốn làm cái gì chứ, phu quân, chàng phải tìm hắn ta hỏi cho cặn kẽ mới được... Ta cùng hắn không thù không oán còn có thể coi là bằng hữu, sao hắn lại làm ra cái loại sự tình này để hại ta cơ chứ..."
Lê Hữu Quân gật đầu.
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ làm rõ chuyện này, quyết không để bất cứ kẻ nào khi dễ nàng..."
"Không... Không được..."
Hà Thanh Nhân quýnh quáng hô lên. Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta, kinh ngạc.
"Tỷ sao vậy?"
Hà Thanh Nhân cố gắng nở một nụ cười gượng.
"Ta... ta... Vương gia... Ngài có thể đừng tìm Thanh Phong Các Chủ hỏi có được hay không?"
Lê Hữu Quân liếc qua nàng ta một cái.
"Vì sao? Hắn tặng những món đồ này cho vương phi của bổn vương. Lẽ dĩ nhiên là ta phải tìm hắn hỏi chuyện rồi... Ta không lẽ là người dễ bị người khác coi khinh như vậy..."
Hà Thanh Nhân tâm như tro tàn, lùi không được, tiến cũng không xong.
Vương Hiểu âm thần siết nắm tay, nhìn Hà Kính Phi một cái.
Hà Kính Phi hít vào một hơi, âm thầm mắng chết mấy cái nữ nhân ngu xuẩn này.
"Vương gia, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm? Vậy hiểu lầm cái gì? Mời Phi đại nhân đây nói rõ..."
Lê Hữu Quân nhìn hắn ta một cái, lạnh giọng nói. Hà Kính Phi đứng có chút lảo đảo.
(còn tiếp)
"Vương gia... Ngài đang muốn đến chỗ Bảo Ngân muội muội sao ạ?"
"Có chuyện gì?"
Lê Hữu Quân mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói. Hà Thanh Nhân bộ dáng rối rắm, cuối cùng là từ trong người lấy ra một chiếc hộp màu đỏ, đưa tới cho Lê Hữu Quân.
"Ta... Ta cũng đang định tới chỗ của muội ấy, hôm trước, trong lúc Bảo Ngân muội muội bận rộn trang điểm, Thanh Phong các chủ của Bảo Giám Các có ghé qua, ngài ấy cảm thấy không tiện vào trong, nên đã nhờ ta đưa tới cho nàng ấy một phần lễ vật."
Nàng ta hơi dừng một chút, áy náy, khó xử, nói tiếp.
"Ta vốn muốn đưa luôn khi ấy, nhưng Bảo Ngân bận rộn, ta còn phải ở bên cạnh lão phu nhân hầu hạ người, giúp người tiếp khách, nên nhất thời chưa có đưa được cho nàng..."
Lê Hữu Quân hơi nhướng chân mày, thâm trầm nhìn Hà Thanh Nhân.
"Vậy bây giờ ngươi tới đưa cho nàng đi..."
Nghe hắn nói, Hà Thanh Nhân lộ ra một chút bối rối, nói.
"Ta... Ta sợ con sói của muội ấy nên không dám đi vào. Hai người là phu thê, đây là lễ vật mừng tân hôn cho hai người, ta đưa cho vương gia chắc cũng không sao. Vương gia cầm giúp ta được không?"
Lê Hữu Quân nhìn nàng ta, ánh mắt lóe qua một tia lãnh ý.
"Được..."
Hà Thanh Nhân thở ra một hơi, lúng túng đưa đồ qua, nhưng còn chưa chờ Lê Hữu Quân tiếp lấy đã buông tay, chiếc hộp rơi xuống, nắp bật tung ra, bên trong là một cái yếm đỏ, một cái khăn tay thêu uyên ương nghịch nước và một phong thư...
"Ôi..."
Hà Thanh Nhân sợ hãi, luống cuống thu đồ lại, khẩn trương nói.
"Vương... Vương gia, hay là vẫn để ta tự mình mang tới cho Bảo Ngân đi... Dù sao... Dù sao cũng là được người ta nhờ cậy, ta tự mình làm tốt hơn..."
"Hửm..."
Lê Hữu Quân nguy hiểm nhìn những món đồ kia, Hà Thanh Nhân khiếp sợ lui về sau, hoảng loạn, lắp bắp...
"Cái đó... Cái đó... Vương gia..."
Lê Hữu Quân đoạt lấy hộp đồ kia trên tay nàng ta, lấy ra phong thư kia, nhìn qua một lượt, sắc mặt càng lúc càng âm trầm muốn nhỏ ra mực.
Hà Thanh Nhân cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đắc ý.
Đúng lúc này Hà Bảo Ngân đã thu dọn xong đồ đạc cũng đi tới, nhìn thấy hai người Lê Hữu Quân cùng Hà Thanh Nhân ở đó.
Sắc mặt của Lê Hữu Quân còn vô cùng không tốt, không biết là chuyện gì xảy ra. Hà Bảo Ngân tiến đến, khi nhìn thấy những đồ vật trên tay Lê Hữu Quân thì vô cùng kinh ngạc. Nàng đang định hỏi là chuyện gì, Hà Thanh Nhân nhanh hơn nàng một bước, vừa nhìn thấy nàng tới đã lên tiếng trước.
"Bảo Ngân... Tỷ thật sự không có cố ý đâu. Đây là lễ vật vào hôm hôn lễ của muội Thanh Phong Các Chủ đưa đến, nhờ ta đưa cho muội. Ta thực sự không biết ở bên trong có gì, khi nãy gặp được vương gia, nghĩ là lễ vật tân hôn thì đưa cho vương gia cũng không sao... Ta thật không cố ý..."
Hà Bảo Ngân cười lạnh một tiếng, không cố ý sao? Nàng ta đang lừa quỷ hả.
Hà Bảo Ngân liếc Hà Thanh Nhân một cái, đi tới ôm lấy cánh tay của Lê Hữu Quân, nũng nịu.
"Phu quân..."
"Hử..."
Lê Hữu Quân hơi cúi đầu nhìn nàng. Hà Bảo Ngân bắt đầu bán manh, chớp chớp đôi mắt, nói.
"Phu quân nhất định phải tin tưởng thiếp thân. Yếm kia cùng khăn tay đúng là của ta thật, nhưng lúc nãy ta soạn đồ mới phát giác là bị mất, khăn tay là ta thêu muốn tặng cho chàng đó..."
"Thật sao?"
Lê Hữu Quân giúp nàng vén tóc mai một cái, ý vị nhìn qua chiếc khăn tay thêu uyên ương có chút vụng về kia. Hà Bảo Ngân gật gật đầu.
"Đúng là như vậy..."
Hà Thanh Nhân ở bên cạnh, nhìn thấy hai người họ sâu ân ái thì tức đến nghiến răng.
"Ôi... Đây là có chuyện gì thế này?"
Vương Hiểu, Lã Thu, Hà Minh Nguyệt lôi kéo Lý Thu Huyền cùng Võ Yến Nhi đi tới bên này. Vừa nhìn thấy mấy người Hà Bảo Ngân, Vương Hiểu kinh ngạc hô lên.
Hà Thanh Nhân nhìn thấy mẫu thân đã dẫn người tới, đi tới nói.
"Mẫu thân, ta lại gây chuyện rồi..."
Vương Hiểu nhìn nữ nhi, thở dài một tiếng.
"Ngươi đó..."
Lã Thu vuốt bụng bầu, bộ dáng răn dạy hài tử.
"Đứa nhỏ này, rốt cuộc là gây ra chuyện gì nào? Nếu việc nhỏ thì xin lỗi, còn việc lớn thì nói ra, để ta cùng mẫu thân con còn biết đường mà giúp."
Hà Thanh Nhân như một đứa nhỏ làm sai chuyện, cúi đầu, lí nhí nói.
"Là Thanh Phong các chủ nhờ con đưa lễ vật cho Bảo Ngân muội muội, con tưởng đó là quà mừng tân hôn vậy nên nghĩ đưa cho vương gia để ngài ấy mang về đưa cho nàng cũng được... Ai ngờ ở trong lại là... Lại là yếm đỏ cùng khăn tay của Bảo Ngân, còn có một bức thư... Con thật sự không cố ý..."
"Chuyện... Chuyện này..."
Mấy người Lã Thu, Vương Hiểu đưa tay che miệng, kinh hãi lui về sau mấy bước.
Lý Thu Huyền nghe xong cũng lảo đảo, Võ Yến Nhi vội vàng đỡ lấy nàng.
"Mẫu thân..."
Sảnh chính Định An Hầu Phủ, sắc mặt tất cả mọi người đều vô cùng khó coi, chỉ có Hà Bảo Ngân và Lê Hữu Quân là bình tĩnh, ai nhìn vào không biết còn tưởng bọn họ là khán giả đến xem diễn trò chứ ấy chứ.
"Bảo Ngân... Ngươi có gì để giải thích hay không? Mặt mũi, thanh danh hầu phủ này bị ngươi vứt hết cả rồi..."
Lão phu nhân tức giận, đặt mạnh chung trà xuống bàn mà quát.
Hà Bảo Ngân hơi nép vào người Lê Hữu Quân, ủy khuất nói.
"Phu quân, thiếp sợ..."
"Không sợ..."
Lê Hữu Quân ôm lấy nàng, ở sau lưng nàng còn vỗ vỗ nhẹ mấy cái, an ủi. Sau đó nhìn về phía lão phu nhân.
"Bổn vương còn chưa lên tiếng, lão phu nhân làm gì mà gấp gáp đến vậy?"
Lão phu nhân hơi nheo mắt, bà ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhìn biểu hiện ôn nhu, săn sóc quan tâm của Lê Hữu Quân vẫn như trước đối với Hà Bảo Ngân, một chút tức giận với nàng cũng không có, trong lòng bà ta dâng lên một chút bất an.
Hà Bảo Ngân cọ cọ ngực Lê Hữu Quân mấy cái, nói.
"Phu quân, chàng sẽ tức giận thiếp vì mấy thứ kia sao? Sẽ bỏ rơi thiếp sao?"
Lê Hữu Quân cưng chiều nhéo nhéo mũi nàng một cái, nói.
"Nàng là bảo bối của ta, ta làm sao nỡ tức giận với nàng chứ. Còn nói cái gì mà bỏ rơi, ta đây còn đang hận không thể treo nàng trên người đấy...Ngoan..."
Một nhà Hà Trí Bình nhìn thấy hai người ân ái như vậy, tảng đá trong lòng từ từ buông bỏ xuống.
Lê Hữu Quân nheo mắt nguy hiểm nhìn Hà Thanh Nhân.
"Ngươi nói đây là đồ của Thanh Phong Các Chủ nhờ ngươi chuyển đến cho vương phi của bổn vương..."
"Vâng... Đúng là như vậy?"
Hà Thanh Nhân vội vàng khẳng định. Lê Hữu Quân gật đầu.
"Ngươi chắc chắn đấy là Thanh Phong Các Chủ?"
Hà Thanh Nhân có chút chột dạ, nhưng vẫn cứng rắn gật đầu.
"Đúng vậy..."
Lê Hữu Quân hài lòng với câu trả lời này, cười lên một tiếng trầm thấp.
"Haha... Ta cùng Thanh Phong Các Chủ có mối giao tình, để bổn vương cho người tìm hắn hỏi một chút..."
Hà Thanh Nhân kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng bất an...
"Vương... Vương gia..."
Lê Hữu Quân nhìn nàng ta, nghĩ một chút, lên tiếng nhắc nhở.
"Thanh Phong Các chủ... Hừ... Hắn là một người tính tình cổ quái, lần trước có một phu nhân của quan huyện, vu oan cho hắn cái gì mà tư thông với tức phụ nhi tử nhà mình. Hắn ta một lời giải thích cũng không, trực tiếp mang người kia tới kỹ viện, giúp nàng ta tư thông... Chậc chậc... Thật tàn nhẫn đến không nỡ nhìn..."
Hà Bảo Ngân đấm ngực hắn một cái, nói.
"Thật đáng sợ nha..."
Lê Hữu Quân bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, nói.
"Cho nên, trên giang hồ mới truyền tai nhau rằng, đắc tội hoàng đế, ngươi có thể bị trảm rơi đầu thống khoái, nhưng đắc tội Thanh Phong Các Chủ, chờ đợi ngươi chính là sống không bằng chết..."
"Nhưng mà thiếp cùng hắn cũng có chút quen biết, nào có thấy hắn đáng sợ như thế chứ..."
Hà Bảo Ngân kinh ngạc, yếu ớt phản bác. Lê Hữu Quân vuốt tóc nàng, nói.
"Đó là nàng không đắc tội hắn..."
"Ồ..."
Hà Trí Quang ánh mắt hơi sáng, nhìn đôi tiểu phu thê, nói.
"Ta nhớ ra rồi, lần trước không phải là Bát Vương ở bên ngoài đắc tội Thanh Phong Các chủ, vậy là bị hắn treo lên đánh, còn mang nhốt vào chuồng rắn, hiện tại đang bệnh đến liệt giường đó sao?"
Võ Yến Nhi sợ hãi che miệng, run giọng.
"Cái đó ta cũng đã nghe qua, Bát vương gia hình như bị hoảng loạn đến cả thần trí còn không rõ ấy..."
Lê Hữu Quân thở dài, lắc đầu.
"Phụ hoàng ta biết chuyện cũng tức giận không nhẹ, nhưng Thanh Phong Các chủ không biết đã làm cái gì mà chỉ sau một đêm, phụ hoàng liền không những không tức giận hắn, còn chuyển qua nghiêm phạt Bát ca ta nữa...Haizzz..."
Hà Thanh Nhân cả người run lên muốn đổ. Nàng ta chỉ là nhìn Hà Bảo Ngân tốt đẹp không thuận mắt, muốn gây khó dễ cho nàng ta thôi mà, sao giờ đây lại đắc tội với một người đáng sợ như vậy chứ.
Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta như vậy vô cùng hài lòng, nói.
"Nhưng lần này hắn ta muốn làm cái gì chứ, phu quân, chàng phải tìm hắn ta hỏi cho cặn kẽ mới được... Ta cùng hắn không thù không oán còn có thể coi là bằng hữu, sao hắn lại làm ra cái loại sự tình này để hại ta cơ chứ..."
Lê Hữu Quân gật đầu.
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ làm rõ chuyện này, quyết không để bất cứ kẻ nào khi dễ nàng..."
"Không... Không được..."
Hà Thanh Nhân quýnh quáng hô lên. Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta, kinh ngạc.
"Tỷ sao vậy?"
Hà Thanh Nhân cố gắng nở một nụ cười gượng.
"Ta... ta... Vương gia... Ngài có thể đừng tìm Thanh Phong Các Chủ hỏi có được hay không?"
Lê Hữu Quân liếc qua nàng ta một cái.
"Vì sao? Hắn tặng những món đồ này cho vương phi của bổn vương. Lẽ dĩ nhiên là ta phải tìm hắn hỏi chuyện rồi... Ta không lẽ là người dễ bị người khác coi khinh như vậy..."
Hà Thanh Nhân tâm như tro tàn, lùi không được, tiến cũng không xong.
Vương Hiểu âm thần siết nắm tay, nhìn Hà Kính Phi một cái.
Hà Kính Phi hít vào một hơi, âm thầm mắng chết mấy cái nữ nhân ngu xuẩn này.
"Vương gia, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm? Vậy hiểu lầm cái gì? Mời Phi đại nhân đây nói rõ..."
Lê Hữu Quân nhìn hắn ta một cái, lạnh giọng nói. Hà Kính Phi đứng có chút lảo đảo.
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.