Chương 87: Trắc Trở
Kiều lê
18/05/2022
Lê Hữu Quân mặt mày nhăn nhó, khó xử một lúc lâu mới mở lời.
"Ta nghĩ mình nên nói hai tin cùng một lúc đi..."
Hà Bảo Ngân có thấy hắn dong dài như vậy, trong lòng có một dự cảm bất an, mày liễu khé nhíu lại.
"Dong dài quá... Nói mau đi..."
Lê Hữu Quân chép miệng, hạ quyết tâm, nói.
"Ta rời khỏi Hầu phủ liền đi hoàng cung, phụ hoàng đã đáp ứng chỉ hôn cho chúng ta rồi, hơn nữa để cho người có văn thải tốt nhất nội các, Mã các Lão tự mình viết chiếu thư tứ hôn cho chúng ta. Nhưng Phụ hoàng đáp ứng tứ hôn cho hai chúng ta, còn, còn nhân tiện chỉ cho ta một cái... Trắc phi.”
"Bộp..."
"Bụp..."
"A ui..."
Hà Bảo Ngân vừa nghe rõ, trực tiếp, không nương tình đạp người xuống khỏi giường. Lê Hữu Quân kỳ thực có thể tránh, nhưng biết nàng đang tức giận, để nàng phát tiết, hắn tình nguyện nhận một đạp này.
Nàng chăm chăm nhìn vào Lê Hữu Quân đang lồm cồm bò dậy ở dưới, sắc mặt tái đi. Nàng cố gắng trừng mắt nhìn, định đem nước mắt nghẹn trở về, nhưng giọt nước mắt lớn trong suốt vẫn là chảy xuống.
"Ta đã từng nói, nếu như ngươi dám tơ vương người phụ nữ khác, vậy chúng ta liền đường ai nấy đi. Ngươi khi đó hứa với ta những gì? Ngay sáng nay thôi, ngươi đã cùng phụ thân ta nói những gì?"
Lê Hữu Quân thấy nàng khóc, chân tay luống cuống, vội vàng ôm lấy nàng vào ngực.
"Bảo Ngân, nàng nghe ta giải thích..."
Hắn hôn vô số giọt nước mắt của nàng, gấp gáp giải thích.
“Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, Trương Hòa căn bản không phải ta muốn...”
“Người đàn bà kia, vậy mà lại là Trương Hòa.”
Hà Bảo Ngân nghe lời này, lại càng tức giận. Trương Hòa xuất thân cao quý, sau lưng lại có hoàng hậu làm chỗ dựa, nàng ta không giống như hai cái người đang bị giam ở góc phủ kia. Ngày sau hai người cùng ở tại Khánh vương phủ, coi như mình có thân phận chính phi, cũng rất khó chế trụ nàng. Đây không phải là tìm tử thù về cho mình sao?
Thanh âm Lê Hữu Quân, cẩn thận an ủi nàng càng thêm ôn nhu không ít.
“Ta biết nàng đang lo lắng cái gì. Khánh vương phủ là địa bàn của ta, hoàng hậu cho dù cường thế thế nào, ta cũng sẽ không để nàng vươn tay vào trong vương phủ. Ngày sau Trương Hòa hễ có một chút bất kính với nàng, nàng cứ lấy ra dáng vẻ của đại phụ, trừng phạt nàng thật nặng, có ta làm chỗ dựa cho nàng, ta xem ai dám nói một chữ không!”
Hà Bảo Ngân hít mũi một cái, đẩy hắn ra, lãnh đạm, nói.
"Thôi đi, ta không muốn gả cho huynh nữa..."
Lê Hữu Quân như bị lửa châm mông, nóng nảy nhảy dựng lên.
"Không được... Vì cái gì lại nói không gả cho ta nữa..."
Hà Bảo Ngân đưa tay hung hăng mà quệt ngang nước mắt.
"Trương Hòa vào cửa, sau này lại thêm một, rồi lại hai, ba người nữa tiến vào... Huynh hiện tại có thể yêu thích ta là thật. Nhưng cuộc sống phu thê chắc chắn sẽ có lúc tranh cãi này kia, bên cạnh có một dàn người đẹp chờ sẵn, thử hỏi huynh có thể đảm bảo mình không ngã vào chỗ các nàng. Bản tính nam nhân mấy người có mấy ai chống lại được cám dỗ như vậy..."
Nói đến đây nàng hơi dừng lại một chút, trong đầu không khỏi nhớ tới hiện đại, ở nơi ấy, pháp luật quy định một vợ một chồng, ấy vậy mà nam nhân vẫn muốn ong bướm, lấy bà hai rồi bà ba, gia đình nàng ở nơi ấy, không phải cũng vì cha nàng ngoại tình mà tan vỡ hay sao.
"Trong mắt ta không chứa nổi một hạt cát, nam nhân của ta nếu như cùng giường, chung gối, chàng chàng thiếp thiếp cùng nữ nhân khác, ta thực sự không chấp nhận được. Hiện tại mới như vậy, đau ngắn còn hơn sau này đau dài, chật vật, chúng ta vẫn là thôi đi..."
Lê Hữu Quân chết lặng nghe nàng nói, môi mấp máy mãi vẫn không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nhưng... Thánh chỉ...Thánh chỉ ít hôm nữa phụ hoàng ban xuống, không lẽ nàng muốn trái mệnh...Trái thánh chỉ sẽ là chu di cửu tộc..."
Lê Hữu Quân không có biện pháp, trước mắt đem thánh chỉ ra trì hoãn, kéo dài thời gian, sau đó đi giải quyết chuyên Trương Hòa kia...
Hà Bảo Ngân ánh mắt âm trầm, mím môi.
"Ta sẽ đi cầu xin Thánh thượng... Còn nếu không được, vậy mạng của ta bù vào, đổi bình an cho gia đình ta là được..."
Hà Bảo Ngân nghĩ rồi, trong chốc lát chính mình tính toán cho tốt, bảo Đường Yên chuẩn bị cho một lọ dược giả chết, sau đó thần không biết quỷ hay rời đi. Nàng chết rồi, Hoàng đế có tức giận cũng không thể vô có hạ thủ với một nhà nàng được, như vậy sẽ làm loạn lòng dân.
"Nàng nói bậy bạ cái gì vậy?"
Lê Hữu Quân gấp đến trán đổ mồ hôi, hắn không ngờ Hà Bảo Ngân lại quyết tuyệt như vậy.
"Huynh đi đi, ta không muốn nhìn thấy huynh nữa..."
Hà Bảo Ngân mệt mỏi xua tay, tự mình chui vào trong chăn, lúc này nước mắt cứ như vậy mà tuôn ra.
Lê Hữu Quân nhìn nàng, không biết lên nói cái gì, trong lòng thì âm thầm hận chết Thái Hòa đế, Hoàng hậu cùng Trương Hòa.
"Bảo Ngân, nàng bình tĩnh một chút, cho ta một chút thời gian, ta lập tức xử lý chuyện này ổn thỏa, có được hay không?"
Hà Bảo Ngân ngước mắt lên nhìn hắn, môi hơi mím lại, suy nghĩ.
"Được thôi, muội cho huynh ba ngày, đúng ba ngày sau huynh mà không thể giải quyết được tình hình này vậy chúng ta liền đường ai nấy đi. Hà Bảo Ngân ta, tuyệt đối, tuyệt đối không chung chồng... Hừ..."
Lê Hữu Quân gật đầu lia lịa, chân chó, nịnh nọt.
"Được được, ta đảm bảo với nàng, ba ngày sau sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng..."
Lê Hữu Quân mặt ủ, mày chau trở về Khánh Vương phủ, gọi tới tất cả thân tín tới.
Nửa đêm bị gọi bất ngờ, mấy người Huỳnh Kha, Huỳnh Minh, Đường Y, Lục Đình và ba người ám vệ nhanh chóng chạy tới, sống lưng mồ hôi hột đổ ầm ầm.
"Các ngươi biết là chuyện gì hay không?"
"Gọi chúng ta gấp như vậy chắc chắn là có việc trọng đại..."
"Khốn kiếp, mỗi lần như thế này là một lần lão tử đau tim một lần..."
"Nhanh đi vào, còn nhiều lời cẩn thận cái đầu..."
"Vương gia..."
Vừa vào thư phòng mấy người bọn họ đã thấy Lê Hữu Quân mặt mày nghiêm nghị, trên đỉnh đầu là một vầng mây đen bao phủ. Mấy người cẩn thận gọi hắn một câu.
Lê Hữu Quân ngẩng đầu nhìn bọn họ, giọng trầm khàn, nói.
"Đến rồi..."
Lê Hữu Quân không cần bọn họ hỏi chuyện đã nói một hơi hết toàn bộ sự tình.
"Chuyện là như vậy, các ngươi nhanh chóng nghĩ cách giúp bổn vương..."
Mấy người sắc mặt một lời khó nói hết, đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ.
"Bây giờ Võ Cảnh ở đây thì tốt quá..."
Trong mấy người bọn họ, tất cả đều là một đống thẳng nam không một mảnh tình vắt vai, chỉ có Võ Cảnh là một tên hoa hoa công tử mới có kinh nghiệm ở trong chuyện này thì hắn lại đang ở Thương Quốc rồi.
Qua một lúc lâu thương nghị cuối cùng Huỳnh Minh lên tiếng.
"Vương gia, hay là chúng ta dứt khoát..."
Hắn vừa nói vừa làm động tác cắt cổ. Lê Hữu Quân lắc đầu.
"Không được... Nói cho cùng thì nàng ta cũng là một mạng người, không thể vô duyên vô cớ mà giết được... Chỉ cần nghĩ cách để ta không phải cưới nàng vào cửa là được..."
Lục Đình đăm chiêu, nói.
"Cái này hơi khó... Trương Hòa kia đã thích vương gia từ lâu rồi, nay còn không quản mặt mũi mà một hai muốn gả cho người, muốn nàng từ bỏ là không thể..."
Một ám vệ mặc hắc y lên tiếng.
"Nếu không chúng ta đến nhờ Bình Ca đại sư giúp..."
Lê Hữu Quân ánh mắt lóe sáng, nhìn người kia.
"Ý ngươi là..."
Ám vệ kia ngữ khí không chút xao động, bình tĩnh nói.
"Chúng ta tìm Bình Ca đại sư, nhờ ngài ấy nói giúp với Hoàng thượng, nói rằng bát tự của ngài và Trương Hòa cô nương không hợp nhau, nếu cưới nàng vào cửa sẽ xảy ra chuyện không hay..."
"Diệu kế... Ảnh... Không ngờ ngươi bình thường vẫn luôn ngậm sâm, mà khi nghĩ mưu cũng khá phết nhở..."
Huỳnh Kha nham nham, nhở nhở, đùa cợt. Ảnh hơi hừ lạnh, liếc mắt khinh thường hắn một cái, không nói thêm gì.
Lê Hữu Quân trên đầu mây đen đã tan bớt, mặt hơi giãn ra, trầm tư suy nghĩ.
Chờ cho bọn họ thương nghị mọi chuyện đã xong xuôi, bên ngoài gà đã gáy sáng.
Lê Hữu Quân không dám chậm trễ, trời còn chưa sáng rõ đã phóng ngựa chạy ra bên ngoài thành, đến một ngôi chùa cổ.
Hà Bảo Ngân cả ngày mặt ủ mày chau, ăn không vào, chọc chọc mặt Purple.
"Nam nhân các người thật không đáng tin một chút nào... Hừ... Chờ qua ba ngày hắn còn không giải quyết được vấn đề, bà đây liền đá tốc mông của hắn..."
Lê Hữu Quân vừa mới mệt mỏi chạy tới nơi, nghe câu này của nàng xém chút nữa là té nhào. Hắn có chút nghi ngờ nhân sinh, tại sao bản thân mình lại đem lòng yêu cái nữ nhân vô lương tâm này chứ. Nhưng nhìn thấy nàng, tim hắn lại nổi trống bang bang, hắn cảm thấy nàng như vậy lại khiến hắn càng yêu hơn.
Lê Hữu Quân nhiều khi còn có ý nghĩ mình có phải thích bị ngược hay không?
Hắn rối rắm một hồi cũng không có kết quả, dứt khoát tung người nhảy tới bên cạnh Hà Bảo Ngân.
"Bảo Ngân..."
"Ồ..."
Hà Bảo Ngân lười để ý tới hắn, chỉ hờ hững ồ một câu. Lê Hữu Quân bất lực sờ sờ mũi mình một cái, nói.
"Ta nghĩ ra biện pháp giải quyết sự việc rồi. Chỉ là còn cần nàng phối hợp với ta một chút..."
Nghe hắn nói, ánh mắt Hà Bảo Ngân có chút tia sáng lóe qua, khóe môi hơi cong lên một chút, nàng nhìn hắn, nói.
"Ừm... Nói nghe thử..."
Lê Hữu Quân thấy nàng đã chú ý tới mình, chân chó đi tới, trực tiếp ôm người vào lòng mình, ở cái cổ trắng hồng của nàng hít hít mấy hơi, lại hôn hôn thêm mấy cái...
"Rốt cuộc chàng có nói không?"
Hà Bảo Ngân bị hắn hôn đến phiền, tâm trạng có chú cáu gắt. Lê Hữu Quân sợ nàng giận vội nói.
"Ta nói, ta nói ngay mà..."
Lê Hữu Quân cẩn thận nhìn xung quanh một chút, sau đó ghé vào tai Hà Bảo Ngân nói nhỏ. Hà Bảo Ngân nghe hắn nói xong, khẽ cười một tiếng, liếc hắn một cái, mắng.
"Đồ xấu xa... Nhưng mà ta thích...Haha..."
(còn tiếp)
T/g: Happy New Year
Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, bình an...
Like, vote ủng hộ mình nhiều nhé.
CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
"Ta nghĩ mình nên nói hai tin cùng một lúc đi..."
Hà Bảo Ngân có thấy hắn dong dài như vậy, trong lòng có một dự cảm bất an, mày liễu khé nhíu lại.
"Dong dài quá... Nói mau đi..."
Lê Hữu Quân chép miệng, hạ quyết tâm, nói.
"Ta rời khỏi Hầu phủ liền đi hoàng cung, phụ hoàng đã đáp ứng chỉ hôn cho chúng ta rồi, hơn nữa để cho người có văn thải tốt nhất nội các, Mã các Lão tự mình viết chiếu thư tứ hôn cho chúng ta. Nhưng Phụ hoàng đáp ứng tứ hôn cho hai chúng ta, còn, còn nhân tiện chỉ cho ta một cái... Trắc phi.”
"Bộp..."
"Bụp..."
"A ui..."
Hà Bảo Ngân vừa nghe rõ, trực tiếp, không nương tình đạp người xuống khỏi giường. Lê Hữu Quân kỳ thực có thể tránh, nhưng biết nàng đang tức giận, để nàng phát tiết, hắn tình nguyện nhận một đạp này.
Nàng chăm chăm nhìn vào Lê Hữu Quân đang lồm cồm bò dậy ở dưới, sắc mặt tái đi. Nàng cố gắng trừng mắt nhìn, định đem nước mắt nghẹn trở về, nhưng giọt nước mắt lớn trong suốt vẫn là chảy xuống.
"Ta đã từng nói, nếu như ngươi dám tơ vương người phụ nữ khác, vậy chúng ta liền đường ai nấy đi. Ngươi khi đó hứa với ta những gì? Ngay sáng nay thôi, ngươi đã cùng phụ thân ta nói những gì?"
Lê Hữu Quân thấy nàng khóc, chân tay luống cuống, vội vàng ôm lấy nàng vào ngực.
"Bảo Ngân, nàng nghe ta giải thích..."
Hắn hôn vô số giọt nước mắt của nàng, gấp gáp giải thích.
“Trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, Trương Hòa căn bản không phải ta muốn...”
“Người đàn bà kia, vậy mà lại là Trương Hòa.”
Hà Bảo Ngân nghe lời này, lại càng tức giận. Trương Hòa xuất thân cao quý, sau lưng lại có hoàng hậu làm chỗ dựa, nàng ta không giống như hai cái người đang bị giam ở góc phủ kia. Ngày sau hai người cùng ở tại Khánh vương phủ, coi như mình có thân phận chính phi, cũng rất khó chế trụ nàng. Đây không phải là tìm tử thù về cho mình sao?
Thanh âm Lê Hữu Quân, cẩn thận an ủi nàng càng thêm ôn nhu không ít.
“Ta biết nàng đang lo lắng cái gì. Khánh vương phủ là địa bàn của ta, hoàng hậu cho dù cường thế thế nào, ta cũng sẽ không để nàng vươn tay vào trong vương phủ. Ngày sau Trương Hòa hễ có một chút bất kính với nàng, nàng cứ lấy ra dáng vẻ của đại phụ, trừng phạt nàng thật nặng, có ta làm chỗ dựa cho nàng, ta xem ai dám nói một chữ không!”
Hà Bảo Ngân hít mũi một cái, đẩy hắn ra, lãnh đạm, nói.
"Thôi đi, ta không muốn gả cho huynh nữa..."
Lê Hữu Quân như bị lửa châm mông, nóng nảy nhảy dựng lên.
"Không được... Vì cái gì lại nói không gả cho ta nữa..."
Hà Bảo Ngân đưa tay hung hăng mà quệt ngang nước mắt.
"Trương Hòa vào cửa, sau này lại thêm một, rồi lại hai, ba người nữa tiến vào... Huynh hiện tại có thể yêu thích ta là thật. Nhưng cuộc sống phu thê chắc chắn sẽ có lúc tranh cãi này kia, bên cạnh có một dàn người đẹp chờ sẵn, thử hỏi huynh có thể đảm bảo mình không ngã vào chỗ các nàng. Bản tính nam nhân mấy người có mấy ai chống lại được cám dỗ như vậy..."
Nói đến đây nàng hơi dừng lại một chút, trong đầu không khỏi nhớ tới hiện đại, ở nơi ấy, pháp luật quy định một vợ một chồng, ấy vậy mà nam nhân vẫn muốn ong bướm, lấy bà hai rồi bà ba, gia đình nàng ở nơi ấy, không phải cũng vì cha nàng ngoại tình mà tan vỡ hay sao.
"Trong mắt ta không chứa nổi một hạt cát, nam nhân của ta nếu như cùng giường, chung gối, chàng chàng thiếp thiếp cùng nữ nhân khác, ta thực sự không chấp nhận được. Hiện tại mới như vậy, đau ngắn còn hơn sau này đau dài, chật vật, chúng ta vẫn là thôi đi..."
Lê Hữu Quân chết lặng nghe nàng nói, môi mấp máy mãi vẫn không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nhưng... Thánh chỉ...Thánh chỉ ít hôm nữa phụ hoàng ban xuống, không lẽ nàng muốn trái mệnh...Trái thánh chỉ sẽ là chu di cửu tộc..."
Lê Hữu Quân không có biện pháp, trước mắt đem thánh chỉ ra trì hoãn, kéo dài thời gian, sau đó đi giải quyết chuyên Trương Hòa kia...
Hà Bảo Ngân ánh mắt âm trầm, mím môi.
"Ta sẽ đi cầu xin Thánh thượng... Còn nếu không được, vậy mạng của ta bù vào, đổi bình an cho gia đình ta là được..."
Hà Bảo Ngân nghĩ rồi, trong chốc lát chính mình tính toán cho tốt, bảo Đường Yên chuẩn bị cho một lọ dược giả chết, sau đó thần không biết quỷ hay rời đi. Nàng chết rồi, Hoàng đế có tức giận cũng không thể vô có hạ thủ với một nhà nàng được, như vậy sẽ làm loạn lòng dân.
"Nàng nói bậy bạ cái gì vậy?"
Lê Hữu Quân gấp đến trán đổ mồ hôi, hắn không ngờ Hà Bảo Ngân lại quyết tuyệt như vậy.
"Huynh đi đi, ta không muốn nhìn thấy huynh nữa..."
Hà Bảo Ngân mệt mỏi xua tay, tự mình chui vào trong chăn, lúc này nước mắt cứ như vậy mà tuôn ra.
Lê Hữu Quân nhìn nàng, không biết lên nói cái gì, trong lòng thì âm thầm hận chết Thái Hòa đế, Hoàng hậu cùng Trương Hòa.
"Bảo Ngân, nàng bình tĩnh một chút, cho ta một chút thời gian, ta lập tức xử lý chuyện này ổn thỏa, có được hay không?"
Hà Bảo Ngân ngước mắt lên nhìn hắn, môi hơi mím lại, suy nghĩ.
"Được thôi, muội cho huynh ba ngày, đúng ba ngày sau huynh mà không thể giải quyết được tình hình này vậy chúng ta liền đường ai nấy đi. Hà Bảo Ngân ta, tuyệt đối, tuyệt đối không chung chồng... Hừ..."
Lê Hữu Quân gật đầu lia lịa, chân chó, nịnh nọt.
"Được được, ta đảm bảo với nàng, ba ngày sau sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng..."
Lê Hữu Quân mặt ủ, mày chau trở về Khánh Vương phủ, gọi tới tất cả thân tín tới.
Nửa đêm bị gọi bất ngờ, mấy người Huỳnh Kha, Huỳnh Minh, Đường Y, Lục Đình và ba người ám vệ nhanh chóng chạy tới, sống lưng mồ hôi hột đổ ầm ầm.
"Các ngươi biết là chuyện gì hay không?"
"Gọi chúng ta gấp như vậy chắc chắn là có việc trọng đại..."
"Khốn kiếp, mỗi lần như thế này là một lần lão tử đau tim một lần..."
"Nhanh đi vào, còn nhiều lời cẩn thận cái đầu..."
"Vương gia..."
Vừa vào thư phòng mấy người bọn họ đã thấy Lê Hữu Quân mặt mày nghiêm nghị, trên đỉnh đầu là một vầng mây đen bao phủ. Mấy người cẩn thận gọi hắn một câu.
Lê Hữu Quân ngẩng đầu nhìn bọn họ, giọng trầm khàn, nói.
"Đến rồi..."
Lê Hữu Quân không cần bọn họ hỏi chuyện đã nói một hơi hết toàn bộ sự tình.
"Chuyện là như vậy, các ngươi nhanh chóng nghĩ cách giúp bổn vương..."
Mấy người sắc mặt một lời khó nói hết, đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ.
"Bây giờ Võ Cảnh ở đây thì tốt quá..."
Trong mấy người bọn họ, tất cả đều là một đống thẳng nam không một mảnh tình vắt vai, chỉ có Võ Cảnh là một tên hoa hoa công tử mới có kinh nghiệm ở trong chuyện này thì hắn lại đang ở Thương Quốc rồi.
Qua một lúc lâu thương nghị cuối cùng Huỳnh Minh lên tiếng.
"Vương gia, hay là chúng ta dứt khoát..."
Hắn vừa nói vừa làm động tác cắt cổ. Lê Hữu Quân lắc đầu.
"Không được... Nói cho cùng thì nàng ta cũng là một mạng người, không thể vô duyên vô cớ mà giết được... Chỉ cần nghĩ cách để ta không phải cưới nàng vào cửa là được..."
Lục Đình đăm chiêu, nói.
"Cái này hơi khó... Trương Hòa kia đã thích vương gia từ lâu rồi, nay còn không quản mặt mũi mà một hai muốn gả cho người, muốn nàng từ bỏ là không thể..."
Một ám vệ mặc hắc y lên tiếng.
"Nếu không chúng ta đến nhờ Bình Ca đại sư giúp..."
Lê Hữu Quân ánh mắt lóe sáng, nhìn người kia.
"Ý ngươi là..."
Ám vệ kia ngữ khí không chút xao động, bình tĩnh nói.
"Chúng ta tìm Bình Ca đại sư, nhờ ngài ấy nói giúp với Hoàng thượng, nói rằng bát tự của ngài và Trương Hòa cô nương không hợp nhau, nếu cưới nàng vào cửa sẽ xảy ra chuyện không hay..."
"Diệu kế... Ảnh... Không ngờ ngươi bình thường vẫn luôn ngậm sâm, mà khi nghĩ mưu cũng khá phết nhở..."
Huỳnh Kha nham nham, nhở nhở, đùa cợt. Ảnh hơi hừ lạnh, liếc mắt khinh thường hắn một cái, không nói thêm gì.
Lê Hữu Quân trên đầu mây đen đã tan bớt, mặt hơi giãn ra, trầm tư suy nghĩ.
Chờ cho bọn họ thương nghị mọi chuyện đã xong xuôi, bên ngoài gà đã gáy sáng.
Lê Hữu Quân không dám chậm trễ, trời còn chưa sáng rõ đã phóng ngựa chạy ra bên ngoài thành, đến một ngôi chùa cổ.
Hà Bảo Ngân cả ngày mặt ủ mày chau, ăn không vào, chọc chọc mặt Purple.
"Nam nhân các người thật không đáng tin một chút nào... Hừ... Chờ qua ba ngày hắn còn không giải quyết được vấn đề, bà đây liền đá tốc mông của hắn..."
Lê Hữu Quân vừa mới mệt mỏi chạy tới nơi, nghe câu này của nàng xém chút nữa là té nhào. Hắn có chút nghi ngờ nhân sinh, tại sao bản thân mình lại đem lòng yêu cái nữ nhân vô lương tâm này chứ. Nhưng nhìn thấy nàng, tim hắn lại nổi trống bang bang, hắn cảm thấy nàng như vậy lại khiến hắn càng yêu hơn.
Lê Hữu Quân nhiều khi còn có ý nghĩ mình có phải thích bị ngược hay không?
Hắn rối rắm một hồi cũng không có kết quả, dứt khoát tung người nhảy tới bên cạnh Hà Bảo Ngân.
"Bảo Ngân..."
"Ồ..."
Hà Bảo Ngân lười để ý tới hắn, chỉ hờ hững ồ một câu. Lê Hữu Quân bất lực sờ sờ mũi mình một cái, nói.
"Ta nghĩ ra biện pháp giải quyết sự việc rồi. Chỉ là còn cần nàng phối hợp với ta một chút..."
Nghe hắn nói, ánh mắt Hà Bảo Ngân có chút tia sáng lóe qua, khóe môi hơi cong lên một chút, nàng nhìn hắn, nói.
"Ừm... Nói nghe thử..."
Lê Hữu Quân thấy nàng đã chú ý tới mình, chân chó đi tới, trực tiếp ôm người vào lòng mình, ở cái cổ trắng hồng của nàng hít hít mấy hơi, lại hôn hôn thêm mấy cái...
"Rốt cuộc chàng có nói không?"
Hà Bảo Ngân bị hắn hôn đến phiền, tâm trạng có chú cáu gắt. Lê Hữu Quân sợ nàng giận vội nói.
"Ta nói, ta nói ngay mà..."
Lê Hữu Quân cẩn thận nhìn xung quanh một chút, sau đó ghé vào tai Hà Bảo Ngân nói nhỏ. Hà Bảo Ngân nghe hắn nói xong, khẽ cười một tiếng, liếc hắn một cái, mắng.
"Đồ xấu xa... Nhưng mà ta thích...Haha..."
(còn tiếp)
T/g: Happy New Year
Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, bình an...
Like, vote ủng hộ mình nhiều nhé.
CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.