Xuyên Qua Hệ Thống Đỏ Đen, Cùng Con Bạn Thân Chơi Đùa Thế Giới
Chương 57: Trốn Tìm (13)
Mai Lục Hạ
20/09/2020
Trời đã tới khuya, nó vẫn không ngủ được mà nghĩ tới chuyện hồi chiều.
*Ting*
Tiếng thông báo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, nó lấy điện thoại ra xem, đó là lời mời kết bạn của Tạ Cầm Thanh. Nó có chút bất ngờ vì cậu tìm được nick của nó trong khi nó còn chưa có cho cậu biết việc này. Nó vừa nghi ngờ vừa tự thêm bớt lý do hợp tình hợp lý vào trong tình huống này. Dù sao nó đang làm nhiệm vụ, đồng ý kết bạn là điều dĩ nhiên.
- Thanh: Cảm ơn cậu về chuyện hồi chiều
- Ly: Không có gì, mà sao cậu tìm được nick của tớ hay vậy?
- Thanh: Thực ra, lúc cậu xem điện thoại, mình có nhìn một chút, tò mò quá, cậu không giận chứ?
- Ly: Không sao
Lan Đông Ly nhìn những dòng tin nhắn mà mặt đầy hoang mang, cảm xúc trong nó rất khó tả.
Trái ngược với nó là Tạ Cầm Thanh phía bên kia màn hình, chống một tay đỡ mặt, vui vẻ nhìn ảnh đại diện của nó. In tấm ảnh đó ra với cỡ vừa lòng bàn tay, cậu liền kẹp trong nơi nào đó của quyển nhật ký, tâm tình hôm nay của cậu tốt đến lạ. Tiếng mở cửa vang lên, cắt đứt tâm trạng tốt đẹp của cậu, Tần Minh bước nhanh vào phòng của Tạ Cầm Thanh:
- Chuyện chiều nay, tao xin lỗi- Tần Minh không thể để ba hắn biết chuyện chiều nay, nếu bình thường hắn không sợ Tạ Cầm Thanh nói cho ba hắn biết chuyện nhưng hắn nhìn ra cô gái hồi chiều khá quan trọng với Tạ Cầm Thanh nên hắn đề phòng trước.
Liếc mắt thấy ảnh của nó trên máy tính Tạ Cầm Thanh, Tần Minh bồn chồn, có chút lo lắng. Tạ Cầm Thanh nhìn hắn, mỉm cười:
- Vậy thì từ sau anh đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, ngưng nhìn cô ấy bằng ánh mắt ấy đi, tôi sẽ tha thứ cho anh- Nhờ có sự kiện này, cậu mới được gần nó đến thế, cậu cũng đang tâm trạng tốt nên không tính toán gì với người anh nuôi trước mắt.
Tần Minh gật gật đầu, trên người có vài vết thương nhưng không quá nặng. Hắn vừa ra khỏi căn phòng của cậu thì có một cuộc gọi tới, là ba hắn:
- Alo, ba?
- Ngày mai ba sẽ về, con ở nhà tốt không?
- Dạ tốt
- Anh em con có xích mích gì không?
- Không có đâu ba- Làm sao hắn nói thật được, ba hắn thiên vị cậu hơn, nói thật thì hắn sẽ bị cắt tiền tiêu vặt.
- Vậy thì tốt, con không nên gây chuyện với em con- người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia trịnh trọng nói, từ lần đầu gặp cậu, mùi tử thi đã quẩn quanh cậu, nó không phải tự nhiên mà có.
- Vâng- Hắn có chút khó hiểu lời nói của ba nhưng hắn có linh cảm cậu có vấn đề gì đó.
Ngày hôm sau, Lan Đông Ly tới lớp như thường lệ, cậu đã ngồi sẵn đó chờ nó. Cậu thường đi sát giờ vào lớp nên giờ nó thấy cậu ngồi đó vẫy vẫy tay thân thiện nở nụ cười với nó. Lan Đông Ly chớp chớp mắt, lôi điện thoại trong cặp ra xem giờ “Vẫn sớm mà?” Thấy giờ biểu thị trên máy, nó nghĩ.
- Sao hôm nay tới sớm bất ngờ thế?- Nó liền chạy ngay lại hỏi cậu
- Cậu chưa ăn sáng đúng không?-Cậu cười, không trả lời câu hỏi của nó mà hỏi ngược lại nó.
Điều này khiến nó khó hiểu nhưng cũng thành thật gật gật đầu mình trả lời cậu. Nhận được đáp án mong muốn, Tạ Cầm Thanh liền đưa tới trước mặt nó một cái bánh bao nóng hổi.
- Oa, cảm ơn nha- nó vui vẻ cầm lấy ăn luôn nhưng vẫn không quên cảm ơn cậu.
Cậu mỉm cười, vẻ đẹp của cậu càng được tôn thêm một thứ ánh sáng ấm áp. Nó nhìn tới càng thêm vui vẻ mà cười theo tới híp mắt. Rồi cái vết thương đỏ chót trên mu bàn tay của cậu khiến nó chú ý, ngay lập tức liền hỏi:
- Tay cậu làm sao vậy?
- À... chắc lúc vô tình quẹt phải cái gì đó thôi- Cậu liếc qua bàn tay của mình rồi trả lời nó.
Nó ngồi xuống cạnh cậu, đặt chiếc bánh lên bàn rồi lấy ra một cái băng gâu có hình con thỏ màu hồng, cầm tay cậu lên rồi dán vào. Xong rồi nó liền ngồi ăn nốt chiếc bánh còn dở trong vô thức không biết Tạ Cầm Thanh ở bên cạnh đang sục sôi một thứ tình cảm. Cậu vuốt vuốt nhẹ lên chiếc băng gâu đó, cảm giác phấn khích dâng lên trong lòng cậu.
Ngồi trong giờ học, nó đờ đẫn nghe giảng, kiến thức này nó nghe nhiều lần rồi, giờ thấy chúng thật nhàm chán. Ánh mắt nó vô tình hướng về bên phải- thường là phía có hình bóng của Lãnh Vương Hàn. Khi nhìn thấy Lãnh Vương Hàn, nó liền nghĩ tới kí ức lúc bên cạnh người này, cảm xúc không tên cứ ngọ nguậy trong lồng ngực khiến nó khá là khó thở. Nó thở nhẹ một hơi rồi chuyển ánh mắt sang cậu, nó bất ngờ vì cậu cũng đang nhìn nó. Đôi mắt thường mở lớn giờ hơi khép lại, lông mi dài rũ xuống trông rất đáng thương. Nó tự nhiên có chút chột dạ, cảm giác như bị bắt quả tang mình đi ngoại tình vậy.
- Sao vậy?- Nó hơi gãi phần tóc mai, bối rối hỏi.
- Cậu nhìn ai chăm chú vậy, người yêu cậu hả?- Tạ Cầm Thanh ngay lập tức tỏ ra vẻ bình thường, dùng dáng vẻ trêu đùa của một người bạn hỏi nó. Giọng nói của cậu ẩn ẩn cái cảm xúc tức giận khiến nó vô thức cảm thấy hơi sợ.
- Không, không có, chỉ là nhớ chuyện xưa thôi- Nó trả lời, cảm giác sợ hãi khiến nó không dám nói hết ra.
Cậu nhìn nó một lúc, không nói gì xong rồi cũng bỏ qua. Đôi mắt lại như bình thường, mở lớn trở lại. Ánh sáng trong mắt cậu khiến nó an tâm hơn, sau đó nó nghĩ lại: “Tại sao mình lại sợ cậu ta chứ nhỉ?”
*Ting*
Tiếng thông báo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, nó lấy điện thoại ra xem, đó là lời mời kết bạn của Tạ Cầm Thanh. Nó có chút bất ngờ vì cậu tìm được nick của nó trong khi nó còn chưa có cho cậu biết việc này. Nó vừa nghi ngờ vừa tự thêm bớt lý do hợp tình hợp lý vào trong tình huống này. Dù sao nó đang làm nhiệm vụ, đồng ý kết bạn là điều dĩ nhiên.
- Thanh: Cảm ơn cậu về chuyện hồi chiều
- Ly: Không có gì, mà sao cậu tìm được nick của tớ hay vậy?
- Thanh: Thực ra, lúc cậu xem điện thoại, mình có nhìn một chút, tò mò quá, cậu không giận chứ?
- Ly: Không sao
Lan Đông Ly nhìn những dòng tin nhắn mà mặt đầy hoang mang, cảm xúc trong nó rất khó tả.
Trái ngược với nó là Tạ Cầm Thanh phía bên kia màn hình, chống một tay đỡ mặt, vui vẻ nhìn ảnh đại diện của nó. In tấm ảnh đó ra với cỡ vừa lòng bàn tay, cậu liền kẹp trong nơi nào đó của quyển nhật ký, tâm tình hôm nay của cậu tốt đến lạ. Tiếng mở cửa vang lên, cắt đứt tâm trạng tốt đẹp của cậu, Tần Minh bước nhanh vào phòng của Tạ Cầm Thanh:
- Chuyện chiều nay, tao xin lỗi- Tần Minh không thể để ba hắn biết chuyện chiều nay, nếu bình thường hắn không sợ Tạ Cầm Thanh nói cho ba hắn biết chuyện nhưng hắn nhìn ra cô gái hồi chiều khá quan trọng với Tạ Cầm Thanh nên hắn đề phòng trước.
Liếc mắt thấy ảnh của nó trên máy tính Tạ Cầm Thanh, Tần Minh bồn chồn, có chút lo lắng. Tạ Cầm Thanh nhìn hắn, mỉm cười:
- Vậy thì từ sau anh đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, ngưng nhìn cô ấy bằng ánh mắt ấy đi, tôi sẽ tha thứ cho anh- Nhờ có sự kiện này, cậu mới được gần nó đến thế, cậu cũng đang tâm trạng tốt nên không tính toán gì với người anh nuôi trước mắt.
Tần Minh gật gật đầu, trên người có vài vết thương nhưng không quá nặng. Hắn vừa ra khỏi căn phòng của cậu thì có một cuộc gọi tới, là ba hắn:
- Alo, ba?
- Ngày mai ba sẽ về, con ở nhà tốt không?
- Dạ tốt
- Anh em con có xích mích gì không?
- Không có đâu ba- Làm sao hắn nói thật được, ba hắn thiên vị cậu hơn, nói thật thì hắn sẽ bị cắt tiền tiêu vặt.
- Vậy thì tốt, con không nên gây chuyện với em con- người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia trịnh trọng nói, từ lần đầu gặp cậu, mùi tử thi đã quẩn quanh cậu, nó không phải tự nhiên mà có.
- Vâng- Hắn có chút khó hiểu lời nói của ba nhưng hắn có linh cảm cậu có vấn đề gì đó.
Ngày hôm sau, Lan Đông Ly tới lớp như thường lệ, cậu đã ngồi sẵn đó chờ nó. Cậu thường đi sát giờ vào lớp nên giờ nó thấy cậu ngồi đó vẫy vẫy tay thân thiện nở nụ cười với nó. Lan Đông Ly chớp chớp mắt, lôi điện thoại trong cặp ra xem giờ “Vẫn sớm mà?” Thấy giờ biểu thị trên máy, nó nghĩ.
- Sao hôm nay tới sớm bất ngờ thế?- Nó liền chạy ngay lại hỏi cậu
- Cậu chưa ăn sáng đúng không?-Cậu cười, không trả lời câu hỏi của nó mà hỏi ngược lại nó.
Điều này khiến nó khó hiểu nhưng cũng thành thật gật gật đầu mình trả lời cậu. Nhận được đáp án mong muốn, Tạ Cầm Thanh liền đưa tới trước mặt nó một cái bánh bao nóng hổi.
- Oa, cảm ơn nha- nó vui vẻ cầm lấy ăn luôn nhưng vẫn không quên cảm ơn cậu.
Cậu mỉm cười, vẻ đẹp của cậu càng được tôn thêm một thứ ánh sáng ấm áp. Nó nhìn tới càng thêm vui vẻ mà cười theo tới híp mắt. Rồi cái vết thương đỏ chót trên mu bàn tay của cậu khiến nó chú ý, ngay lập tức liền hỏi:
- Tay cậu làm sao vậy?
- À... chắc lúc vô tình quẹt phải cái gì đó thôi- Cậu liếc qua bàn tay của mình rồi trả lời nó.
Nó ngồi xuống cạnh cậu, đặt chiếc bánh lên bàn rồi lấy ra một cái băng gâu có hình con thỏ màu hồng, cầm tay cậu lên rồi dán vào. Xong rồi nó liền ngồi ăn nốt chiếc bánh còn dở trong vô thức không biết Tạ Cầm Thanh ở bên cạnh đang sục sôi một thứ tình cảm. Cậu vuốt vuốt nhẹ lên chiếc băng gâu đó, cảm giác phấn khích dâng lên trong lòng cậu.
Ngồi trong giờ học, nó đờ đẫn nghe giảng, kiến thức này nó nghe nhiều lần rồi, giờ thấy chúng thật nhàm chán. Ánh mắt nó vô tình hướng về bên phải- thường là phía có hình bóng của Lãnh Vương Hàn. Khi nhìn thấy Lãnh Vương Hàn, nó liền nghĩ tới kí ức lúc bên cạnh người này, cảm xúc không tên cứ ngọ nguậy trong lồng ngực khiến nó khá là khó thở. Nó thở nhẹ một hơi rồi chuyển ánh mắt sang cậu, nó bất ngờ vì cậu cũng đang nhìn nó. Đôi mắt thường mở lớn giờ hơi khép lại, lông mi dài rũ xuống trông rất đáng thương. Nó tự nhiên có chút chột dạ, cảm giác như bị bắt quả tang mình đi ngoại tình vậy.
- Sao vậy?- Nó hơi gãi phần tóc mai, bối rối hỏi.
- Cậu nhìn ai chăm chú vậy, người yêu cậu hả?- Tạ Cầm Thanh ngay lập tức tỏ ra vẻ bình thường, dùng dáng vẻ trêu đùa của một người bạn hỏi nó. Giọng nói của cậu ẩn ẩn cái cảm xúc tức giận khiến nó vô thức cảm thấy hơi sợ.
- Không, không có, chỉ là nhớ chuyện xưa thôi- Nó trả lời, cảm giác sợ hãi khiến nó không dám nói hết ra.
Cậu nhìn nó một lúc, không nói gì xong rồi cũng bỏ qua. Đôi mắt lại như bình thường, mở lớn trở lại. Ánh sáng trong mắt cậu khiến nó an tâm hơn, sau đó nó nghĩ lại: “Tại sao mình lại sợ cậu ta chứ nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.