Xuyên Qua Là Cái Riddle (Đn Haryy Potter)
Chương 20: Tiện nghi lão cha.
TieuThienSu
07/11/2019
Chuyển đến bên Harry Potter.
Khi mà tên áo đen nam nhân đáng sợ đi tới gần hắn thì từ đâu ra tới một cái cao to nhân mã đã dọa tên đó bỏ chạy. Harry rất biết ơn nhân mã vì đã cứu mình. Sau đó nhân mã còn cảnh báo cho Harry về‘Kẻ mà ai cũng biết là ai' đang ở trong khu rừng này. Và ám chỉ áo đen nam vừanãy chính là hắn.
Đợi đến khi Draco tìm được nhóm Hagrid rồi quay trở lại. Thấy Harry đã không có việc Hagrid và hai người khác lo lắng tâm mới bình phục xuống dưới.
“Xin chào, Firenze.” Hagrid trên tay cầm móc neo hướng nhân mã cười chào hỏi.
Nhân mã tên Firenze kia không đáp lại chỉ hướng Harry chào tạm biệt. “Harry Potter, đến lúc ta phải đi. Giờ cháu đã an toàn, chúc may mắn!”
Đợi nhân mã rời đi sau, Hagrid mới đưa mấy đứa nhóc trở về.
Quay lại chỗ Alissa, sau khi tách ra với Draco nàng cũng trên đường trở về. Đi ngang qua chỗ mà Hagrid phát hiện ra máu kỳ lân nàng dừng lại. Từ trong túi móc ra một ống nghiệm để trang* kỳ lân huyết.
(*Trang: Đựng đồ vật)
Lúc trước là sợ bị người phát hiện nên không dám lấy, nhưng giờ nàng thực thuần thục* đựng đầy ống.
(*Thuần thục: Quen thuộc, thành thạo)
Kỳ lân huyết a! Dược liệu quý đâu! Bạch không cần bạch không cần*!
(*Bạch không cần bạch không cần: Cho không tất nhiên phải nhận lấy. Giống trên đường nhặt được tiền bạch không cần bạch không cần ý)
Vì kỳ lân là một sinh vật cực kỳ thuần khiết nên máu của nó có tác dụng chữa trị cực kỳ cao, thậm chí là duy trì sự sống của người cạnh kề cái chết. Nhưng cũng chính vì sự thuần khiết đó mà bất cứ miệng của người nào nếm đến huyết của nó đều bị nguyền rủa.
Thế nên là chưa từng có một ai đương kỳ lân huyết trở thành dược liệu cả!
(*Đương: Ví dụ như khi mà ai đó muốn xem một vật thành thứ gì đó sẽ sử dụng từ này)
Vì căn bản nó chính là dược rồi!
Một cái đáng sợ dược.
(*Dược: Thuốc)
Và một vấn đề nữa chính là giết một sinh vật thuần khiết trong sáng như kỳ lân sẽ bị thế giới phù thủy lên án, nặng nhất có thể vào Azkaban bóc lịch nha!
Vì thế cũng chỉ có kẻ điên như nàng mới đi đương kỳ lân huyết thành dược liệu.
Alissa: “….” Nói ai điên đâu?
Nàng mà điên lên chính nàng cũng phải sợ hãi!
(Tiểu Thiên Sứ: quen thuộc sao?)
Hơn nữa chỉ cần không chạm miệng vào là đến nơi.
Có thể dùng để chữa vết thương nặng nha!
Đâu nhất thiết phải uống vào bụng đâu.
Mặc dù đây mới chỉ là suy đoán của nàng, nhưng biết đâu sẽ đúng?
Thô không nghĩ nữa, phải trở về trước mấy người kia. Không biết đâu lão già Filch kia lại đến kiểm tra thì toi!
Sau đó nàng lập tức bỏ kỳ lân huyết vào túi áo rồi chạy nhanh rời đi.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì trước mắt Alissa xuất hiện một cái bóng đen. Không ai khác chính là kẻ uống máu kỳ lân đã dọa Draco chạy mất dép!
Ở một khoảng cách hắn không xa không gần nhưng đủ để nghe rõ ràng Alissa dừng lại.
“Ngươi tìm ta!” Không phải nghi hoặc mà là chắc chắn hắn đến tìm nàng.
Đáp lại Alissa chính là một giọng nói khàn đặc. “Chào, Alissa.”
“Ta nổi tiếng đến nỗi ngay cả một người lạ cũng biết đến sao?” Alissa trên môi treo cười hồi lại hắn.
Hắn lời nói nhiễm vài phần không vui. ‘Ta với ngươi nhưng không phải người lạ!”
“Vậy là người gì?” Alissa muốn xem xem có thể hay không moi ra được chút gì đó.
Biết đâu hắn thật là nàng cái kia tiện nghi cha?
“Người…” Tên áo đen đốn hạ*. “Cái này về sau ngươi sẽ biết.”
(*Đốn hạ: Này như kiểu nhận thấy mình sắp nói ra từ không nên nói mới dừng lại ấy. Chính xác là đang nói thì dừng lại)
Alissa tỏ vẻ không muốn. “Nhưng ta muốn biết bây giờ a!”
Đợi ngươi về sau thì nàng biết cmn chân tướng rồi.
“Giờ chưa phải thời cơ thích hợp!” Hắn ngữ khí có chút thiếu kiên nhẫn.
Bất quá có vẻ như người trước không quan tâm tiếp tục hỏi. “Kia khi nào thích hợp?”
Người áo đen: “….” Này thì bảo hắn sao tiếp*!
(*Tiếp: Trả lời.)
Không nghĩ tới hắn nữ nhi như thế lắm chuyện!
Bỏ qua nàng vẫn đề hắn nói sang cái khác. “Ngươi chỉ cần biết sau này cái tên của ngươi sẽ được mọi người nhắc đến còn hơn cả Harry Potter!”
“Nhưng ta không cần a.” Alissa thiếu tấu âm thanh lại vang lên.
Người khác biết ta là con gái kẻ thù của thế giới phù thủy nhưng sẽ không đánh chết ta sao?
Tỷ nhưng không muốn thành cái đích cho mọi người chỉ trích!
Làm đại boss trong tối không hảo sao!
Nghe nàng nói Voldemor đằng sau gáy mặt có chút run run, ngay sau đó hắn chạy nhanh rời đi để lại cho nàng một cái tuyệt trần bóng lưng.
Bị gió phất vẻ mặt Alissa tiếc nuối: “Ai! Không nghĩ tới cha ta lại là cái túng.”
Nữ nhi trước mặt nhưng không dám nhận.
Kém bình*!
(*Này là một câu nhận xét nha. Kém biết rồi, bình trong bình luận hay sao ý)
Vẫn còn chưa đi xa Voldemor: “….”
Giết chết nàng được sao?
Người thừa kế hắn từ bỏ!
…
Trở về nhà Slytherin.
Vừa mới bước vào Alissa đã thấy người nào đó nằm dài trên chiếc shopa đen.
“Nga, chưa ngủ?” Nàng vừa đi vừa nói.
Draco khó chịu liếc nàng. “Quan ngươi chuyện gì!”
Alissa hướng hắn kiêu kích. “Ta chính là thích chĩa mũi vào chuyện của ngươi đấy sao vậy”
“Ngươi!” Draco tức đầu muốn bốc khói.
“Ta làm sao a?” Alissa bên môi ý cười càng thâm.
“Hừ! Mới không thèm nói với cái đồ Muggle nhà ngươi!” Xong Draco nhanh chân chạy vào phòng.
Nhìn hắn kia chạy chối chết bóng dáng nàng phì cười. “Quả nhiên khi dễ người khác nhất vui vẻ.”
Ngày mai phải dỗi hắn nhiều hơn mới được.
Đang đứng ở góc khuất sau tường Draco thấy nàng rời đi rồi căng thẳng thân mình mới thả lỏng lại.
“Tại sao mình phải trốn nàng a!” Hắn có chút chột dạ.
Draco vì chính mình biện minh. “Bất quá là một cái đến từ thế giới Muggle nha đầu mà thôi!”
Tuy lời nói là thế nhưng khi nghĩ đến nàng, vừa mới bình phục tâm trí lại nháy mắt lộn xộn lên.
Ý nàng nói là muốn để ý đến hắn sao?
Nhưng bổn thiếu còn là cái hài tử nga!
Hơn nữa mommy có dặn, trẻ con là không được yêu sớm đâu!
Khi mà tên áo đen nam nhân đáng sợ đi tới gần hắn thì từ đâu ra tới một cái cao to nhân mã đã dọa tên đó bỏ chạy. Harry rất biết ơn nhân mã vì đã cứu mình. Sau đó nhân mã còn cảnh báo cho Harry về‘Kẻ mà ai cũng biết là ai' đang ở trong khu rừng này. Và ám chỉ áo đen nam vừanãy chính là hắn.
Đợi đến khi Draco tìm được nhóm Hagrid rồi quay trở lại. Thấy Harry đã không có việc Hagrid và hai người khác lo lắng tâm mới bình phục xuống dưới.
“Xin chào, Firenze.” Hagrid trên tay cầm móc neo hướng nhân mã cười chào hỏi.
Nhân mã tên Firenze kia không đáp lại chỉ hướng Harry chào tạm biệt. “Harry Potter, đến lúc ta phải đi. Giờ cháu đã an toàn, chúc may mắn!”
Đợi nhân mã rời đi sau, Hagrid mới đưa mấy đứa nhóc trở về.
Quay lại chỗ Alissa, sau khi tách ra với Draco nàng cũng trên đường trở về. Đi ngang qua chỗ mà Hagrid phát hiện ra máu kỳ lân nàng dừng lại. Từ trong túi móc ra một ống nghiệm để trang* kỳ lân huyết.
(*Trang: Đựng đồ vật)
Lúc trước là sợ bị người phát hiện nên không dám lấy, nhưng giờ nàng thực thuần thục* đựng đầy ống.
(*Thuần thục: Quen thuộc, thành thạo)
Kỳ lân huyết a! Dược liệu quý đâu! Bạch không cần bạch không cần*!
(*Bạch không cần bạch không cần: Cho không tất nhiên phải nhận lấy. Giống trên đường nhặt được tiền bạch không cần bạch không cần ý)
Vì kỳ lân là một sinh vật cực kỳ thuần khiết nên máu của nó có tác dụng chữa trị cực kỳ cao, thậm chí là duy trì sự sống của người cạnh kề cái chết. Nhưng cũng chính vì sự thuần khiết đó mà bất cứ miệng của người nào nếm đến huyết của nó đều bị nguyền rủa.
Thế nên là chưa từng có một ai đương kỳ lân huyết trở thành dược liệu cả!
(*Đương: Ví dụ như khi mà ai đó muốn xem một vật thành thứ gì đó sẽ sử dụng từ này)
Vì căn bản nó chính là dược rồi!
Một cái đáng sợ dược.
(*Dược: Thuốc)
Và một vấn đề nữa chính là giết một sinh vật thuần khiết trong sáng như kỳ lân sẽ bị thế giới phù thủy lên án, nặng nhất có thể vào Azkaban bóc lịch nha!
Vì thế cũng chỉ có kẻ điên như nàng mới đi đương kỳ lân huyết thành dược liệu.
Alissa: “….” Nói ai điên đâu?
Nàng mà điên lên chính nàng cũng phải sợ hãi!
(Tiểu Thiên Sứ: quen thuộc sao?)
Hơn nữa chỉ cần không chạm miệng vào là đến nơi.
Có thể dùng để chữa vết thương nặng nha!
Đâu nhất thiết phải uống vào bụng đâu.
Mặc dù đây mới chỉ là suy đoán của nàng, nhưng biết đâu sẽ đúng?
Thô không nghĩ nữa, phải trở về trước mấy người kia. Không biết đâu lão già Filch kia lại đến kiểm tra thì toi!
Sau đó nàng lập tức bỏ kỳ lân huyết vào túi áo rồi chạy nhanh rời đi.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì trước mắt Alissa xuất hiện một cái bóng đen. Không ai khác chính là kẻ uống máu kỳ lân đã dọa Draco chạy mất dép!
Ở một khoảng cách hắn không xa không gần nhưng đủ để nghe rõ ràng Alissa dừng lại.
“Ngươi tìm ta!” Không phải nghi hoặc mà là chắc chắn hắn đến tìm nàng.
Đáp lại Alissa chính là một giọng nói khàn đặc. “Chào, Alissa.”
“Ta nổi tiếng đến nỗi ngay cả một người lạ cũng biết đến sao?” Alissa trên môi treo cười hồi lại hắn.
Hắn lời nói nhiễm vài phần không vui. ‘Ta với ngươi nhưng không phải người lạ!”
“Vậy là người gì?” Alissa muốn xem xem có thể hay không moi ra được chút gì đó.
Biết đâu hắn thật là nàng cái kia tiện nghi cha?
“Người…” Tên áo đen đốn hạ*. “Cái này về sau ngươi sẽ biết.”
(*Đốn hạ: Này như kiểu nhận thấy mình sắp nói ra từ không nên nói mới dừng lại ấy. Chính xác là đang nói thì dừng lại)
Alissa tỏ vẻ không muốn. “Nhưng ta muốn biết bây giờ a!”
Đợi ngươi về sau thì nàng biết cmn chân tướng rồi.
“Giờ chưa phải thời cơ thích hợp!” Hắn ngữ khí có chút thiếu kiên nhẫn.
Bất quá có vẻ như người trước không quan tâm tiếp tục hỏi. “Kia khi nào thích hợp?”
Người áo đen: “….” Này thì bảo hắn sao tiếp*!
(*Tiếp: Trả lời.)
Không nghĩ tới hắn nữ nhi như thế lắm chuyện!
Bỏ qua nàng vẫn đề hắn nói sang cái khác. “Ngươi chỉ cần biết sau này cái tên của ngươi sẽ được mọi người nhắc đến còn hơn cả Harry Potter!”
“Nhưng ta không cần a.” Alissa thiếu tấu âm thanh lại vang lên.
Người khác biết ta là con gái kẻ thù của thế giới phù thủy nhưng sẽ không đánh chết ta sao?
Tỷ nhưng không muốn thành cái đích cho mọi người chỉ trích!
Làm đại boss trong tối không hảo sao!
Nghe nàng nói Voldemor đằng sau gáy mặt có chút run run, ngay sau đó hắn chạy nhanh rời đi để lại cho nàng một cái tuyệt trần bóng lưng.
Bị gió phất vẻ mặt Alissa tiếc nuối: “Ai! Không nghĩ tới cha ta lại là cái túng.”
Nữ nhi trước mặt nhưng không dám nhận.
Kém bình*!
(*Này là một câu nhận xét nha. Kém biết rồi, bình trong bình luận hay sao ý)
Vẫn còn chưa đi xa Voldemor: “….”
Giết chết nàng được sao?
Người thừa kế hắn từ bỏ!
…
Trở về nhà Slytherin.
Vừa mới bước vào Alissa đã thấy người nào đó nằm dài trên chiếc shopa đen.
“Nga, chưa ngủ?” Nàng vừa đi vừa nói.
Draco khó chịu liếc nàng. “Quan ngươi chuyện gì!”
Alissa hướng hắn kiêu kích. “Ta chính là thích chĩa mũi vào chuyện của ngươi đấy sao vậy”
“Ngươi!” Draco tức đầu muốn bốc khói.
“Ta làm sao a?” Alissa bên môi ý cười càng thâm.
“Hừ! Mới không thèm nói với cái đồ Muggle nhà ngươi!” Xong Draco nhanh chân chạy vào phòng.
Nhìn hắn kia chạy chối chết bóng dáng nàng phì cười. “Quả nhiên khi dễ người khác nhất vui vẻ.”
Ngày mai phải dỗi hắn nhiều hơn mới được.
Đang đứng ở góc khuất sau tường Draco thấy nàng rời đi rồi căng thẳng thân mình mới thả lỏng lại.
“Tại sao mình phải trốn nàng a!” Hắn có chút chột dạ.
Draco vì chính mình biện minh. “Bất quá là một cái đến từ thế giới Muggle nha đầu mà thôi!”
Tuy lời nói là thế nhưng khi nghĩ đến nàng, vừa mới bình phục tâm trí lại nháy mắt lộn xộn lên.
Ý nàng nói là muốn để ý đến hắn sao?
Nhưng bổn thiếu còn là cái hài tử nga!
Hơn nữa mommy có dặn, trẻ con là không được yêu sớm đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.