Chương 22
Tình Thư
11/11/2020
Lâm Y Y đặt tên cho nhà hàng là "Nhất Hào".
Cô chỉ đạo cho đội ngũ thiết kế trang hoàng nhà hàng thành phong cách Bắc Âu nhưng cũng xem lẫn với kiểu cách nhà vườn của Châu Á, trên nền chủ thể màu trắng tinh theo kiến trúc Bắc Âu, bày ra những vật trưng bày món ăn đầy màu sắc mang hơi hướm như một khu vườn nhiệt đới của Châu Á, đem tinh tế cùng ấm áp hòa quyện bên cạnh nhau, tạo nên cảm giác vừa tiêu sái, vừa gần gũi.
Lại phối hợp với cửa sổ lớn sát đất sáng ngời, cảm giác tổng thể chỉ là sạch sẽ, gọn gàng, mỹ quan cùng hơi sang trọng.
Đến lúc kinh doanh, cô sẽ tự mình định trước ra vài món chiêu bài, còn lại thì tùy các vị đầu bếp định đoạt và phối hợp.
Vì chuyện này, Lâm Bình nữ sĩ thật đúng là vì cô mà bỏ số tiền lớn mời về hai đầu bếp đều có chuyên môn tốt.
Lâm Y Y mang ý tưởng định hình cho thương hiệu của nhà hàng chính là món ăn mỹ vị, đi theo con đường mỹ thực tinh xảo chứ không phải kiểu ăn tô ăn chậu, làm cho khách nào cũng múc ra từ cùng một nồi, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu đồ ăn.
Cô hy vọng mỗi người khách khi đến nhà hàng của cô, đều cảm thấy món ăn ở đây vô cùng đặc biệt, không thể ăn được ở chỗ khác hay tự mình về bắt chước nấu lại được.
Nhà hàng còn đang tất bật trang hoàng, sinh nhật Lâm Y Y lại tới trước.
Năm rồi sinh nhật nguyên chủ đã diễn ra như thế nào thì cô không biết, nhưng mà, Lâm Bình nữ sĩ ngay trước mặt ném cho cô một cái thẻ ngân hàng thì cũng thực quá trực tiếp rồi......
"Buổi tối cả nhà chúng ta tụ tập một phen, chúc mừng sinh nhật cho con."
Lâm Bình nữ sĩ nói như thế này: "Cái đó, mẹ cũng không biết con thích cái gì, trong thẻ có ít tiền tiêu vặt, lát nữa con thích cái gì cứ cầm đi mua cái đó, mua hai ba cái túi gì đó cũng được."
Con gái bà yêu thích nhất là vung tiền vào mấy cái túi xách, bà trong ngoài ám chỉ chê trách không biết bao nhiêu lần vẫn không bỏ. Vậy mà kết quả là hôm nay sinh nhật, bà lại chủ động mở miệng kêu nó đi mua thêm mấy cái túi nữa......
Trên đời này, người mẹ nào cũng như thế.
Lâm Y Y cầm thẻ ngân hàng, có chút dở khóc dở cười.
Kỳ thật cô cũng không thiếu tiền.
Tiền của nguyên chủ để lại đã xài không hết, lại còn có cổ phần của nguyên chủ trong công ty Lâm Bình nữ sĩ, mỗi năm cũng được chia không ít hoa hồng.
Có thể nói, Lâm Bình nữ sĩ cho cô cái thẻ ngân hàng này, là anh hùng không đất dụng võ.
Trước kia lúc cô còn chưa có tiền, lâu lâu lại ảo tưởng có tiền sẽ mua chiếc xe để đi lại cho dễ dàng, sau khi có xe sẽ mua một căn nhà, có nhà rồi sẽ mở một nhà hàng nhỏ......
Bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng có, có thêm tiền cũng chỉ là một chuỗi các con số mà thôi.
Nhưng mà tiền của nguyên chủ cô thật ngượng ngùng không dám động. Tiền bỏ ra thuê mặt bằng nhà hàng này nọ đều là tiền cô kiếm được từ kênh livestream của mình, tiền trang hoàng và tiền mời đầu bếp, tìm người phục vụ, là do Lâm Bình nữ sĩ một mình chi trả.
Vì thế, Lâm Y Y còn đang một hai nghĩ đến chuyện làm một cái hợp đồng chia cổ phần nhà hàng ra làm hai, một nửa giao cho Lâm Bình nữ sĩ.
Hôm nay, vừa vặn là cuối tuần.
Lâm Bình nữ sĩ tống cổ Cố tiên sinh chướng mắt đi câu cá, liền mang theo con gái mà hai đứa cháu ngoại đi dạo phố.
Lâm Y Y sau khi xuyên tới đây, mỗi ngày ngoại trừ đưa đón con cái đi học thì cũng chỉ bận rộn với cái kênh livestream của mình, hiện tại lại thêm một việc mới là sửa soạn cho việc khai trương nhà hàng, thật đúng là không có cơ hội để đi dạo phố hay cái gì.
Nhà bọn họ dù ở ngay cạnh khu mua sắm sầm uất, vậy mà cô vẫn luôn ru rú trong nhà......
Cũng là vì tư duy người nghèo khó của cô hạn chế hành vi.
Nếu là trước kia, tiền có được đều phải chắt góp để mua nhà ở, mua xe, làm sao có thể tùy tiện chi tiêu loạn xạ được?
Lâm Bình nữ sĩ thì không giống như vậy.
Bà hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang , trực tiếp kéo đến tấn công khu cửa hàng đồ xa xỉ đỉnh cấp, cái gì LV, Dior hay là Channel, vừa bước vào liền trực tiếp kêu nhân viên trong quầy mang mấy bản giới hạn ra cho xem......
Một lát sau liền làm cho mấy cửa hàng trưởng cùng nhân viên chấn kinh rồi, chưa kể còn ba bốn cái túi của các nhãn hiện trang sức, quần áo nổi tiếng khác.
Cũng không giống như những phụ nữ lớn tuổi dáng vẻ quê mùa, ra đường không trang điểm, Lâm Bình nữ sĩ tuy rằng làm giàu hơi trễ, nhưng nói như thế nào bà cũng sinh ra ở thành thị, ánh mắt vẫn rất cao......
Mấy cái đồ mạ vàng nạm bạc, bà thật không hiếm lạ, cũng cùng loại với chuyện đeo đầy ngọc ngà, kim cương châu báu trên người, cũng chả để làm gì, ngay cả đeo trân châu Nam Dương gì đó cũng vậy.
Cửa hàng trưởng vừa thấy vị nữ sĩ này diện mạo khí chất đều phi phàm, tuy rằng có chút lớn tuổi, nhưng ở cái tuổi này, người nguyên cây là đồ Channel, cổ tay vác Hermes, từ đầu đến chân toàn là đồ của nhãn hiệu lớn, tuyệt đối là thái thái trong nhà tài chính như mây, vội vàng thỉnh người thỉnhlên khu tiếp khách quý trên lầu.
Sau khi bọn họ rời đi, bao gồm cả trên tay Mạnh Dục Nhiên, tất cả đều xách đầy túi mua hàng từ trong tiệm ra......
Ngay cả Mạnh San San cũng đeo một cái túi xách mới.
Phía sau là nhóm nhân viên cửa hàng nhiệt tình đưa tiễn.
Có thể không nhiệt tình sao?
Lâm Bình nữ sĩ tiêu tiền tiêu không chớp mắt, tiền ra đến mức tâm can Lâm Y Y cũng phát run!
Hơn nữa buổi mua sắm vẫn chưa kết thúc.
Mấy người nhét túi mua hàng vào trong xe xong, Lâm Bình nữ sĩ lại mang bọn họ tấn công các cửa hàng kế tiếp.
Lâm Y Y: "......"
Bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của cô rồi.
Thật sự.
Cái sinh nhật này, thật có thể nói là kinh tâm động phách.
Đương nhiên, chỉ đối với Lâm Y Y là vậy thôi.
Mạnh San San tuổi còn nhỏ, căn bản không biết cái túi mấy vạn đồng và cái túi mấy chục đồng có gì khác nhau, làm sao biết được giá trị khác nhau như thế nào?
Mạnh Dục Nhiên thì hoàn toàn đều quen rồi.
Nhưng mà trong lòng nó cũng ngầm nhìn ra con đường của mình, về sau lớn lên nếu nó không kiếm được rất nhiều tiền, thật đúng là không thể nuôi nổi hai người phụ nữ trong nhà mà.
Hiện tại còn đỡ, chỉ có bà ngoại với mẹ nó, chờ em gái nó trưởng thành, liền có ba người phụ nữ.....
Thiếu niên còn chưa trưởng thành đã ẩn ẩn sinh ra một chút ý thức nguy cơ đối với tiền tài.
Sau khi về đến nhà, cả nhà đều mệt đến nằm liệt ra.
Ngoại trừ Lâm Bình nữ sĩ.
Lâm Y Y đã mệt tới mức một ngón tay cũng không muốn động đậy, liền căn ngón tay đều không nghĩ động, nhìn Lâm Bình nữ sĩ huơ tay huơ chân, sắp xếp lại mấy túi đồ mới mua, vừa lấy ra vừa bình luận.
Trăm triệu không nghĩ tới, hơn một tháng nay cô hoàn toàn không có mua sắm một bộ quần áo nào, chỉ mặc mấy bộ quần áo đắt tiền của nguyên chủ thôi cũng còn chưa mặc xong, giờ lại thêm một đống quần áo mới nữa.....
Cái đống quần áo này khi nào mới mặc hết một vòng chứ!
Khó khăn tiễn Lâm Bình nữ sĩ rời khỏi phòng, liền lại có người gõ cửa.
Lúc này người tới là ba sau của cô, Cố Thừa Di tiên sinh.
Cố tiên sinh đưa cho cô một hộp quà tặng : "Sinh nhật vui sướng nha Nhất Nhất(*)."
(*) Editor: Nhất Nhất là tên thân mật của Y Y.
Vị Cố tiên sinh này, trước khi cùng Lâm Bình nữ sĩ kết hôn đã biết bà có một cô con gái mười mấy tuổi.
Ông ấy thật ra cũng không phải là người cổ hũ, cũng không xem Lâm Y Y như người ngoài, từ sau khi kết hôn đều đối xử với cô như con gái ruột.
Cho nên, nguyên chủ tuy rằng cũng không quá thân thiết với ông như cha ruột của mình, nhưng cũng dành cho ông một sự tôn kính nhất định.
Lâm Y Y đưa tay nhận quà tặng: "Cảm ơn ba...... Con có thể mở ra xem không?"
Cố tiên sinh cười gật đầu ý bảo đồng ý, Lâm Y Y mở hộp quà tặng ra.
Trong hộp là một cái hộp nhạc nhìn hơi cổ lại điêu khắc thủ công cực kỳ tinh xảo lẳng lặng nằm.
Bề ngoài nhìn nó rất có dáng vẻ như đồ của Châu Âu cổ đại, từng đường nét chạm khắc sinh động như thật, bên hai sườn còn có loa nhỏ.
Đây mới là một món quà sinh nhật bình thường đây!
Sau đó, nghe Cố tiên sinh nói: "Đây là hộp nhạc cổ thế kỷ thứ mười tám mà ta khó khăn lắm mới tìm được ở nước ngoài......"
Lâm Y Y: "......"
Thiếu chút nữa tay run trợt một cái làm hộp nhạc rớt ra ngoài!
Ban đầu còn cảm thấy vị này tương đối giản dị tự nhưng so với Lâm Bình nữ sĩ khoa trương như vậy......
Nhưng hiện tại, trong tay cô cầm chính là một món đồ cổ!
"Đây là đồ cổ của Thụy Sĩ. Hộp nhạc này được chính vợ chồng bá tước một gia tộc nọ làm bằng tay, mỗi một hộp đều có sự tích của chính mình......"
Cố tiên sinh trước khi đi, tỏ vẻ thật cao hứng: "Ta biết ngay con sẽ rất thích mà."
Có thể không thích sao?
Cô thật sự còn muốn đem nó để lên cúng đây!
Tiễn Cố tiên sinh đi, qua một lát lại có người gõ cửa.
Người lớn đi, người nhỏ đến......
Mạnh San San cùng Mạnh Dục Nhiên là một trước một sau đến.
Người đến trước thì đập ống heo, lấy hết tiền mua cho cô một cái máy mát xa vai: "Con có nghe được cô giáo của con nói, cô có mua cho mẹ của cô một cái máy mát xa lưng bà rất thích......"
Cái ý tưởng này thật là tốt.
Nhưng mà cô có già đến vậy đâu......
Lâm Y Y cười tủm tỉm nhận quà, trong lòng thật vui vẻ vì con gái còn có lòng như thế này.
Mạnh Dục Nhiên lại tặng cho cô một cái điện thoại di động mẫu mới nhất của hãng xịn nhất.
Lâm Y Y cả kinh.
Cái này có phải hơi quá mắc đối với túi tiền của một đứa học sinh mới lớp 6 không vậy?
Thiếu niên bĩu môi: "Thật ra cũng không bao nhiêu tiền."
Dù sao nhiều hơn vậy nó cũng từng xài rồi......
Ánh mắt Mạnh Dục Nhiên hơi phiêu một chút.
Cô chỉ đạo cho đội ngũ thiết kế trang hoàng nhà hàng thành phong cách Bắc Âu nhưng cũng xem lẫn với kiểu cách nhà vườn của Châu Á, trên nền chủ thể màu trắng tinh theo kiến trúc Bắc Âu, bày ra những vật trưng bày món ăn đầy màu sắc mang hơi hướm như một khu vườn nhiệt đới của Châu Á, đem tinh tế cùng ấm áp hòa quyện bên cạnh nhau, tạo nên cảm giác vừa tiêu sái, vừa gần gũi.
Lại phối hợp với cửa sổ lớn sát đất sáng ngời, cảm giác tổng thể chỉ là sạch sẽ, gọn gàng, mỹ quan cùng hơi sang trọng.
Đến lúc kinh doanh, cô sẽ tự mình định trước ra vài món chiêu bài, còn lại thì tùy các vị đầu bếp định đoạt và phối hợp.
Vì chuyện này, Lâm Bình nữ sĩ thật đúng là vì cô mà bỏ số tiền lớn mời về hai đầu bếp đều có chuyên môn tốt.
Lâm Y Y mang ý tưởng định hình cho thương hiệu của nhà hàng chính là món ăn mỹ vị, đi theo con đường mỹ thực tinh xảo chứ không phải kiểu ăn tô ăn chậu, làm cho khách nào cũng múc ra từ cùng một nồi, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu đồ ăn.
Cô hy vọng mỗi người khách khi đến nhà hàng của cô, đều cảm thấy món ăn ở đây vô cùng đặc biệt, không thể ăn được ở chỗ khác hay tự mình về bắt chước nấu lại được.
Nhà hàng còn đang tất bật trang hoàng, sinh nhật Lâm Y Y lại tới trước.
Năm rồi sinh nhật nguyên chủ đã diễn ra như thế nào thì cô không biết, nhưng mà, Lâm Bình nữ sĩ ngay trước mặt ném cho cô một cái thẻ ngân hàng thì cũng thực quá trực tiếp rồi......
"Buổi tối cả nhà chúng ta tụ tập một phen, chúc mừng sinh nhật cho con."
Lâm Bình nữ sĩ nói như thế này: "Cái đó, mẹ cũng không biết con thích cái gì, trong thẻ có ít tiền tiêu vặt, lát nữa con thích cái gì cứ cầm đi mua cái đó, mua hai ba cái túi gì đó cũng được."
Con gái bà yêu thích nhất là vung tiền vào mấy cái túi xách, bà trong ngoài ám chỉ chê trách không biết bao nhiêu lần vẫn không bỏ. Vậy mà kết quả là hôm nay sinh nhật, bà lại chủ động mở miệng kêu nó đi mua thêm mấy cái túi nữa......
Trên đời này, người mẹ nào cũng như thế.
Lâm Y Y cầm thẻ ngân hàng, có chút dở khóc dở cười.
Kỳ thật cô cũng không thiếu tiền.
Tiền của nguyên chủ để lại đã xài không hết, lại còn có cổ phần của nguyên chủ trong công ty Lâm Bình nữ sĩ, mỗi năm cũng được chia không ít hoa hồng.
Có thể nói, Lâm Bình nữ sĩ cho cô cái thẻ ngân hàng này, là anh hùng không đất dụng võ.
Trước kia lúc cô còn chưa có tiền, lâu lâu lại ảo tưởng có tiền sẽ mua chiếc xe để đi lại cho dễ dàng, sau khi có xe sẽ mua một căn nhà, có nhà rồi sẽ mở một nhà hàng nhỏ......
Bây giờ thì tốt rồi, cái gì cũng có, có thêm tiền cũng chỉ là một chuỗi các con số mà thôi.
Nhưng mà tiền của nguyên chủ cô thật ngượng ngùng không dám động. Tiền bỏ ra thuê mặt bằng nhà hàng này nọ đều là tiền cô kiếm được từ kênh livestream của mình, tiền trang hoàng và tiền mời đầu bếp, tìm người phục vụ, là do Lâm Bình nữ sĩ một mình chi trả.
Vì thế, Lâm Y Y còn đang một hai nghĩ đến chuyện làm một cái hợp đồng chia cổ phần nhà hàng ra làm hai, một nửa giao cho Lâm Bình nữ sĩ.
Hôm nay, vừa vặn là cuối tuần.
Lâm Bình nữ sĩ tống cổ Cố tiên sinh chướng mắt đi câu cá, liền mang theo con gái mà hai đứa cháu ngoại đi dạo phố.
Lâm Y Y sau khi xuyên tới đây, mỗi ngày ngoại trừ đưa đón con cái đi học thì cũng chỉ bận rộn với cái kênh livestream của mình, hiện tại lại thêm một việc mới là sửa soạn cho việc khai trương nhà hàng, thật đúng là không có cơ hội để đi dạo phố hay cái gì.
Nhà bọn họ dù ở ngay cạnh khu mua sắm sầm uất, vậy mà cô vẫn luôn ru rú trong nhà......
Cũng là vì tư duy người nghèo khó của cô hạn chế hành vi.
Nếu là trước kia, tiền có được đều phải chắt góp để mua nhà ở, mua xe, làm sao có thể tùy tiện chi tiêu loạn xạ được?
Lâm Bình nữ sĩ thì không giống như vậy.
Bà hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang , trực tiếp kéo đến tấn công khu cửa hàng đồ xa xỉ đỉnh cấp, cái gì LV, Dior hay là Channel, vừa bước vào liền trực tiếp kêu nhân viên trong quầy mang mấy bản giới hạn ra cho xem......
Một lát sau liền làm cho mấy cửa hàng trưởng cùng nhân viên chấn kinh rồi, chưa kể còn ba bốn cái túi của các nhãn hiện trang sức, quần áo nổi tiếng khác.
Cũng không giống như những phụ nữ lớn tuổi dáng vẻ quê mùa, ra đường không trang điểm, Lâm Bình nữ sĩ tuy rằng làm giàu hơi trễ, nhưng nói như thế nào bà cũng sinh ra ở thành thị, ánh mắt vẫn rất cao......
Mấy cái đồ mạ vàng nạm bạc, bà thật không hiếm lạ, cũng cùng loại với chuyện đeo đầy ngọc ngà, kim cương châu báu trên người, cũng chả để làm gì, ngay cả đeo trân châu Nam Dương gì đó cũng vậy.
Cửa hàng trưởng vừa thấy vị nữ sĩ này diện mạo khí chất đều phi phàm, tuy rằng có chút lớn tuổi, nhưng ở cái tuổi này, người nguyên cây là đồ Channel, cổ tay vác Hermes, từ đầu đến chân toàn là đồ của nhãn hiệu lớn, tuyệt đối là thái thái trong nhà tài chính như mây, vội vàng thỉnh người thỉnhlên khu tiếp khách quý trên lầu.
Sau khi bọn họ rời đi, bao gồm cả trên tay Mạnh Dục Nhiên, tất cả đều xách đầy túi mua hàng từ trong tiệm ra......
Ngay cả Mạnh San San cũng đeo một cái túi xách mới.
Phía sau là nhóm nhân viên cửa hàng nhiệt tình đưa tiễn.
Có thể không nhiệt tình sao?
Lâm Bình nữ sĩ tiêu tiền tiêu không chớp mắt, tiền ra đến mức tâm can Lâm Y Y cũng phát run!
Hơn nữa buổi mua sắm vẫn chưa kết thúc.
Mấy người nhét túi mua hàng vào trong xe xong, Lâm Bình nữ sĩ lại mang bọn họ tấn công các cửa hàng kế tiếp.
Lâm Y Y: "......"
Bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của cô rồi.
Thật sự.
Cái sinh nhật này, thật có thể nói là kinh tâm động phách.
Đương nhiên, chỉ đối với Lâm Y Y là vậy thôi.
Mạnh San San tuổi còn nhỏ, căn bản không biết cái túi mấy vạn đồng và cái túi mấy chục đồng có gì khác nhau, làm sao biết được giá trị khác nhau như thế nào?
Mạnh Dục Nhiên thì hoàn toàn đều quen rồi.
Nhưng mà trong lòng nó cũng ngầm nhìn ra con đường của mình, về sau lớn lên nếu nó không kiếm được rất nhiều tiền, thật đúng là không thể nuôi nổi hai người phụ nữ trong nhà mà.
Hiện tại còn đỡ, chỉ có bà ngoại với mẹ nó, chờ em gái nó trưởng thành, liền có ba người phụ nữ.....
Thiếu niên còn chưa trưởng thành đã ẩn ẩn sinh ra một chút ý thức nguy cơ đối với tiền tài.
Sau khi về đến nhà, cả nhà đều mệt đến nằm liệt ra.
Ngoại trừ Lâm Bình nữ sĩ.
Lâm Y Y đã mệt tới mức một ngón tay cũng không muốn động đậy, liền căn ngón tay đều không nghĩ động, nhìn Lâm Bình nữ sĩ huơ tay huơ chân, sắp xếp lại mấy túi đồ mới mua, vừa lấy ra vừa bình luận.
Trăm triệu không nghĩ tới, hơn một tháng nay cô hoàn toàn không có mua sắm một bộ quần áo nào, chỉ mặc mấy bộ quần áo đắt tiền của nguyên chủ thôi cũng còn chưa mặc xong, giờ lại thêm một đống quần áo mới nữa.....
Cái đống quần áo này khi nào mới mặc hết một vòng chứ!
Khó khăn tiễn Lâm Bình nữ sĩ rời khỏi phòng, liền lại có người gõ cửa.
Lúc này người tới là ba sau của cô, Cố Thừa Di tiên sinh.
Cố tiên sinh đưa cho cô một hộp quà tặng : "Sinh nhật vui sướng nha Nhất Nhất(*)."
(*) Editor: Nhất Nhất là tên thân mật của Y Y.
Vị Cố tiên sinh này, trước khi cùng Lâm Bình nữ sĩ kết hôn đã biết bà có một cô con gái mười mấy tuổi.
Ông ấy thật ra cũng không phải là người cổ hũ, cũng không xem Lâm Y Y như người ngoài, từ sau khi kết hôn đều đối xử với cô như con gái ruột.
Cho nên, nguyên chủ tuy rằng cũng không quá thân thiết với ông như cha ruột của mình, nhưng cũng dành cho ông một sự tôn kính nhất định.
Lâm Y Y đưa tay nhận quà tặng: "Cảm ơn ba...... Con có thể mở ra xem không?"
Cố tiên sinh cười gật đầu ý bảo đồng ý, Lâm Y Y mở hộp quà tặng ra.
Trong hộp là một cái hộp nhạc nhìn hơi cổ lại điêu khắc thủ công cực kỳ tinh xảo lẳng lặng nằm.
Bề ngoài nhìn nó rất có dáng vẻ như đồ của Châu Âu cổ đại, từng đường nét chạm khắc sinh động như thật, bên hai sườn còn có loa nhỏ.
Đây mới là một món quà sinh nhật bình thường đây!
Sau đó, nghe Cố tiên sinh nói: "Đây là hộp nhạc cổ thế kỷ thứ mười tám mà ta khó khăn lắm mới tìm được ở nước ngoài......"
Lâm Y Y: "......"
Thiếu chút nữa tay run trợt một cái làm hộp nhạc rớt ra ngoài!
Ban đầu còn cảm thấy vị này tương đối giản dị tự nhưng so với Lâm Bình nữ sĩ khoa trương như vậy......
Nhưng hiện tại, trong tay cô cầm chính là một món đồ cổ!
"Đây là đồ cổ của Thụy Sĩ. Hộp nhạc này được chính vợ chồng bá tước một gia tộc nọ làm bằng tay, mỗi một hộp đều có sự tích của chính mình......"
Cố tiên sinh trước khi đi, tỏ vẻ thật cao hứng: "Ta biết ngay con sẽ rất thích mà."
Có thể không thích sao?
Cô thật sự còn muốn đem nó để lên cúng đây!
Tiễn Cố tiên sinh đi, qua một lát lại có người gõ cửa.
Người lớn đi, người nhỏ đến......
Mạnh San San cùng Mạnh Dục Nhiên là một trước một sau đến.
Người đến trước thì đập ống heo, lấy hết tiền mua cho cô một cái máy mát xa vai: "Con có nghe được cô giáo của con nói, cô có mua cho mẹ của cô một cái máy mát xa lưng bà rất thích......"
Cái ý tưởng này thật là tốt.
Nhưng mà cô có già đến vậy đâu......
Lâm Y Y cười tủm tỉm nhận quà, trong lòng thật vui vẻ vì con gái còn có lòng như thế này.
Mạnh Dục Nhiên lại tặng cho cô một cái điện thoại di động mẫu mới nhất của hãng xịn nhất.
Lâm Y Y cả kinh.
Cái này có phải hơi quá mắc đối với túi tiền của một đứa học sinh mới lớp 6 không vậy?
Thiếu niên bĩu môi: "Thật ra cũng không bao nhiêu tiền."
Dù sao nhiều hơn vậy nó cũng từng xài rồi......
Ánh mắt Mạnh Dục Nhiên hơi phiêu một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.