Chương 18: 17 Phải không vậy? Tướng công.
Tiểu thư ngố
03/06/2016
Tới lúc lên công
đường thì cửa nhà quan huyện đã nát gần hết . Vì Lý Thu Thu sợ chân
tướng công nàng đau nên bảo hắn dừng lại. Dù gì cũng đá mấy chục cánh
cửa rồi người mà nàng cũng ham vui quá . Nàng sót xa .
Vừa bước vào mấy thị vệ nãy giờ chạy sau hai phu thê nàng chạy lên đằng trước xếp thành hai hàng , giống y chang trên ti vi vậy, giờ này nàng mới biết ti vi không có phóng đại. He he nàng đang chờ tác dụng của thuốc, tuy hơi lâu nhưng không sao tới lúc gây cấn mới thú vị.
Hai hàng thị vệ đứng hô to . "Uy Vũ". Quan huyện từ trong bước ra, khuôn mặt hung tợn như muốn ai đó đang thiếu nợ hắn vậy.(bà phá hết cửa nhà người ta , cửa sổ cũng không bỏ qua mà bảo).
Không kịp ngồi vào ghế quan huyện đã gào lên. " Cửa nhà ta làm cho bọn dân thường các ngươi đạp hả, các ngươi có biết gỗ đó là gỗ gì không Hả, biết tốn bao nhiêu tiền không Hả . Vậy tội chồng thêm tội phạt nặng gấp đôi. Hừ hừ". Vì quan huyện ỷ quân lính của hắn đông nên hét lên với bọn người Dạ Hành, chứ giờ chân hắn còn đang run cập cập đây này.
Lý Thu Thu đột nhiên cười ra tiếng khiến dân chúng xung quanh hồi hộp nói. " Vậy Huyện lệnh đại nhân nói ta với tướng công chàng tội gì?". Đôi mắt lạnh lùng nhìn tên huyện lệnh, còn Dạ Hành chỉ khép mắt nhìn cũng không thèm bố thí cho hắn, huyện lệnh tức giận nói.
"Tội thứ nhất là ngươi chỉ là một người dân thường mà dám đánh con trai ta, tội thứ hai là phá hư tài sản của người khác. Ngươi nhận tội chưa". Càn nói lão càng tức . Qúy tử nhà lão mà bị nàng làm cho không dám gặp người nhất là nữ nhân vậy đến khi nào lão mới có cháu đích tôn đây.
Lý Thu Thu cười mỉa đáp lời." Ta chưa khiến hắn tuyệt tự là may rồi ngươi còn trách ta, nếu không phải hắn tướng công sẽ không vì cứu ta mà bị thương, ta cũng không bị quăng xuống cái giường bẩn đó, không bị hắn trêu ghẹo, còn xém nữa bị làm nhục, ta chỉ làm như vậy là nhẹ cho hắn rồi . Nếu ngược tính tội ta, người cũng xử tội cả con trai mình đi còn ngươi nữa. Thân là quan phụ mẫu đã không yêu dân như con mà còn moi móc, vơ vét của dân, ăn xén, ăn bớt, còn không biết dạy con để con mình hà hiếp bá tánh, ngươi nghĩ ngươi có xứng làm quan phụ mẫu hay không?". Nàng tuôn một tràng khiến ai cũng khiếp sợ còn bá tánh quanh đó lại vỗ tay reo hò. Cuối cùng cũng có người giúp họ nói ra những lời trong lòng mình . Nhưng họ cũng thầm đổ mồ hôi thay nàng, nàng còn nhỏ dại không biết tên huyện lệnh này rất nhỏ mọn, thù dai nữa .
Tên huyện lệnh mặt đỏ bừng gào lên ." BẮT BỌN CHÚNG LẠI CHO TA, KHI DỄ MỆNH QUAN TRUYỀU ĐÌNH, tội càng thêm tội. Bắt giam lại hết cho ta". Tiếng vâng dạ vang lên nhưng lão không thấy họ bắt đám người dưới công đường lại đè nhau ra đánh rồi còn xé quần áo của nhau ra nữa . Lý Thu Thu cười thầm . Thuốc đã có tác dụng rồi, khá tuyệt. Còn bọn người Hứa Nguyên thầm run . Sau này tránh xa nữ nhân khinh khủng này ra không lỡ nàng buồn bực lại lấy họ ra để thử thuốc của nàng họ còn được mấy cái mạng mà sài đây.
Quan huyện ngạc nhiên nghĩ . Họ bị gì vậy tự dưng lao vào đánh nhau dù lão có gào kiểu nào họ cũng không chịu dừng. Lão đâu biết được rằng cha con lão đã đụng người không nên chọc, chỉ lát nữa thôi số phận của lão ta còn thảm hơn mấy người thị vệ đó nữa. Lý Thu Thu bĩu môi nghĩ tên huyện lệnh già mắc dịch này nàng phải cho hắn thử thuốc gì đây, haiz... trong người nàng giờ chỉ còn có hai loại thôi giờ phải làm sao đây, cho lão dùng loại nào mới tốt nhỉ.
Dạ Hành thấy nàng thở dài liền dùng ánh mắt hỏi *Nàng đang nghĩ gì vậy?*.( Dấu sao là ám hiệu bằng mắt nha ).
Lý Thu Thu tưởng hắn sợ nàng đói bụng hay mỏi chân nên dùng ánh mắt cảm động nhìn hắn ý bảo* tướng công thật hiểu ta, ta thật đói lát về khách điếm ăn gà quay nha*.
Dạ Hành nhìn thấy nàng rưng rưng nước mắt nhìn hắn trong mắt nàng đầy uỷ khuất rất tức giận mặt trầm xuống . Hắn phải cho tên huyện lệnh già này một bài học nhớ đời
Nên nhìn nàng ý nói* nàng cứ yên tâm uỷ khuất của nàng ta sẽ đòi lại gấp bội*.
Nhưng Thu Thu lại hiểu thành nàng ăn gì cũng được cả ta cũng cho nàng. Khuôn mặt nàng đỏ lên lườm hắn một cái. (choáng với hai người luôn, ông nói gà, bà nói vịt ).
Mọi người xung quanh hết nhìn Thu Thu rồi lại nhìn Dạ Hành đến chóng mặt thầm nghĩ. Hai người tình cảm cũng vừa vừa thôi ngay tại đám đông cũng liếc mắt đưa tình nữa thật là người trẻ tuổi mà.
Quan huyện bị ăn dưa bở bực bội gầm rú." TA BẢO BỌN BÂY DỪNG LẠI CÓ NGHE KHÔNG HAAAẢA. Hừ không dừng thì để ta bắt người vậy, đúng là một lũ vô dụng". Lão hùng hùng hổ hổ bước tới bắt Thu Thu nhưng lão quên mất người luôn đứng sát bên nàng là võ lâm cao thủ, hắn sắp lại gần nàng thì thấy một cánh tay quơ ngang qua cùng lúc một cái đó chân của Dạ Hành cũng không kém hơn nàng hai người cùng lúc một đạp một đấm cùng rãi thuốc nên lão quan huyện văng thẳng vào bàn hộc máu .
Thu Thu cười thầm. Lão già chờ tác dụng của thuốc đi hehe. Mọi người nhất là bọn người Hứa Nguyên rùng mình sợ hãi. Nàng ta thật đáng sợ nếu nàng mà đối phó với họ thì họ thảm rồi. Bỗng Hứa Nguyên nhìn Dương Nhất Phàm rồi lắc đầu, hắn đã hiểu sao bữa đó Phàm nhi bỗng xì hơi liên tục là sao rồi . Khổ thân ai bảo chọc ai không chọc, đi chọc sư tử Hà Đông làm chi . Hứa Nguyên thở dài.
Còn hai phu thê kia thông thả bước lại gần lão huyện lệnh cười tà ác khiến lão sắp mất nữa cái mạng cũng phải cố lết thân già trốn vào trong, trốn luôn vào gầm bàn. Dạ Hành đưa bàn tay ngọc ra nhấc cái bàn ném ra đằng sau . Bọn người Hứa Vân reo ầm lên.
"Dạ thúc, người có tức giận cũng đừng ném đồ lung tung chứ, ném trúng người dân thì biết làm sao hả". Dạ Hành quay lại gật đầu một cái liền quay qua hỏi Thu Thu .
"Nàng muốn làm gì lão ta ". Nàng gật gù cười với hắn một cái rồi quay qua hỏi lão.
"Ê lão già, ngươi muốn bị xử trí như thế nào nói ta biết đi ta chiều haha". Lão huyện lệnh run lẩy bẩy cầu xin.
" xin nữ hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, tha cho ta một mạng đi cầu xin hai người huhu". Lão khóc rống lên, Thu Thu nhức đầu bèn khoát tay nói.
"Ta tha cho ngươi một mạng, từ nay về sau ngươi phải làm một vị quan tốt, chăm lo cho dân nếu không lúc chúng ta quay lại ngươi đừng trách ta". Nàng không biết rằng lời này của nàng mà mãi sau này nàng vẫn cảm thấy may mắn vì lúc này đã nói những lời này với huyện lệnh nó đã giúp nàng và con mình sanh ra an toàn mà thoải mái.
Vừa bước vào mấy thị vệ nãy giờ chạy sau hai phu thê nàng chạy lên đằng trước xếp thành hai hàng , giống y chang trên ti vi vậy, giờ này nàng mới biết ti vi không có phóng đại. He he nàng đang chờ tác dụng của thuốc, tuy hơi lâu nhưng không sao tới lúc gây cấn mới thú vị.
Hai hàng thị vệ đứng hô to . "Uy Vũ". Quan huyện từ trong bước ra, khuôn mặt hung tợn như muốn ai đó đang thiếu nợ hắn vậy.(bà phá hết cửa nhà người ta , cửa sổ cũng không bỏ qua mà bảo).
Không kịp ngồi vào ghế quan huyện đã gào lên. " Cửa nhà ta làm cho bọn dân thường các ngươi đạp hả, các ngươi có biết gỗ đó là gỗ gì không Hả, biết tốn bao nhiêu tiền không Hả . Vậy tội chồng thêm tội phạt nặng gấp đôi. Hừ hừ". Vì quan huyện ỷ quân lính của hắn đông nên hét lên với bọn người Dạ Hành, chứ giờ chân hắn còn đang run cập cập đây này.
Lý Thu Thu đột nhiên cười ra tiếng khiến dân chúng xung quanh hồi hộp nói. " Vậy Huyện lệnh đại nhân nói ta với tướng công chàng tội gì?". Đôi mắt lạnh lùng nhìn tên huyện lệnh, còn Dạ Hành chỉ khép mắt nhìn cũng không thèm bố thí cho hắn, huyện lệnh tức giận nói.
"Tội thứ nhất là ngươi chỉ là một người dân thường mà dám đánh con trai ta, tội thứ hai là phá hư tài sản của người khác. Ngươi nhận tội chưa". Càn nói lão càng tức . Qúy tử nhà lão mà bị nàng làm cho không dám gặp người nhất là nữ nhân vậy đến khi nào lão mới có cháu đích tôn đây.
Lý Thu Thu cười mỉa đáp lời." Ta chưa khiến hắn tuyệt tự là may rồi ngươi còn trách ta, nếu không phải hắn tướng công sẽ không vì cứu ta mà bị thương, ta cũng không bị quăng xuống cái giường bẩn đó, không bị hắn trêu ghẹo, còn xém nữa bị làm nhục, ta chỉ làm như vậy là nhẹ cho hắn rồi . Nếu ngược tính tội ta, người cũng xử tội cả con trai mình đi còn ngươi nữa. Thân là quan phụ mẫu đã không yêu dân như con mà còn moi móc, vơ vét của dân, ăn xén, ăn bớt, còn không biết dạy con để con mình hà hiếp bá tánh, ngươi nghĩ ngươi có xứng làm quan phụ mẫu hay không?". Nàng tuôn một tràng khiến ai cũng khiếp sợ còn bá tánh quanh đó lại vỗ tay reo hò. Cuối cùng cũng có người giúp họ nói ra những lời trong lòng mình . Nhưng họ cũng thầm đổ mồ hôi thay nàng, nàng còn nhỏ dại không biết tên huyện lệnh này rất nhỏ mọn, thù dai nữa .
Tên huyện lệnh mặt đỏ bừng gào lên ." BẮT BỌN CHÚNG LẠI CHO TA, KHI DỄ MỆNH QUAN TRUYỀU ĐÌNH, tội càng thêm tội. Bắt giam lại hết cho ta". Tiếng vâng dạ vang lên nhưng lão không thấy họ bắt đám người dưới công đường lại đè nhau ra đánh rồi còn xé quần áo của nhau ra nữa . Lý Thu Thu cười thầm . Thuốc đã có tác dụng rồi, khá tuyệt. Còn bọn người Hứa Nguyên thầm run . Sau này tránh xa nữ nhân khinh khủng này ra không lỡ nàng buồn bực lại lấy họ ra để thử thuốc của nàng họ còn được mấy cái mạng mà sài đây.
Quan huyện ngạc nhiên nghĩ . Họ bị gì vậy tự dưng lao vào đánh nhau dù lão có gào kiểu nào họ cũng không chịu dừng. Lão đâu biết được rằng cha con lão đã đụng người không nên chọc, chỉ lát nữa thôi số phận của lão ta còn thảm hơn mấy người thị vệ đó nữa. Lý Thu Thu bĩu môi nghĩ tên huyện lệnh già mắc dịch này nàng phải cho hắn thử thuốc gì đây, haiz... trong người nàng giờ chỉ còn có hai loại thôi giờ phải làm sao đây, cho lão dùng loại nào mới tốt nhỉ.
Dạ Hành thấy nàng thở dài liền dùng ánh mắt hỏi *Nàng đang nghĩ gì vậy?*.( Dấu sao là ám hiệu bằng mắt nha ).
Lý Thu Thu tưởng hắn sợ nàng đói bụng hay mỏi chân nên dùng ánh mắt cảm động nhìn hắn ý bảo* tướng công thật hiểu ta, ta thật đói lát về khách điếm ăn gà quay nha*.
Dạ Hành nhìn thấy nàng rưng rưng nước mắt nhìn hắn trong mắt nàng đầy uỷ khuất rất tức giận mặt trầm xuống . Hắn phải cho tên huyện lệnh già này một bài học nhớ đời
Nên nhìn nàng ý nói* nàng cứ yên tâm uỷ khuất của nàng ta sẽ đòi lại gấp bội*.
Nhưng Thu Thu lại hiểu thành nàng ăn gì cũng được cả ta cũng cho nàng. Khuôn mặt nàng đỏ lên lườm hắn một cái. (choáng với hai người luôn, ông nói gà, bà nói vịt ).
Mọi người xung quanh hết nhìn Thu Thu rồi lại nhìn Dạ Hành đến chóng mặt thầm nghĩ. Hai người tình cảm cũng vừa vừa thôi ngay tại đám đông cũng liếc mắt đưa tình nữa thật là người trẻ tuổi mà.
Quan huyện bị ăn dưa bở bực bội gầm rú." TA BẢO BỌN BÂY DỪNG LẠI CÓ NGHE KHÔNG HAAAẢA. Hừ không dừng thì để ta bắt người vậy, đúng là một lũ vô dụng". Lão hùng hùng hổ hổ bước tới bắt Thu Thu nhưng lão quên mất người luôn đứng sát bên nàng là võ lâm cao thủ, hắn sắp lại gần nàng thì thấy một cánh tay quơ ngang qua cùng lúc một cái đó chân của Dạ Hành cũng không kém hơn nàng hai người cùng lúc một đạp một đấm cùng rãi thuốc nên lão quan huyện văng thẳng vào bàn hộc máu .
Thu Thu cười thầm. Lão già chờ tác dụng của thuốc đi hehe. Mọi người nhất là bọn người Hứa Nguyên rùng mình sợ hãi. Nàng ta thật đáng sợ nếu nàng mà đối phó với họ thì họ thảm rồi. Bỗng Hứa Nguyên nhìn Dương Nhất Phàm rồi lắc đầu, hắn đã hiểu sao bữa đó Phàm nhi bỗng xì hơi liên tục là sao rồi . Khổ thân ai bảo chọc ai không chọc, đi chọc sư tử Hà Đông làm chi . Hứa Nguyên thở dài.
Còn hai phu thê kia thông thả bước lại gần lão huyện lệnh cười tà ác khiến lão sắp mất nữa cái mạng cũng phải cố lết thân già trốn vào trong, trốn luôn vào gầm bàn. Dạ Hành đưa bàn tay ngọc ra nhấc cái bàn ném ra đằng sau . Bọn người Hứa Vân reo ầm lên.
"Dạ thúc, người có tức giận cũng đừng ném đồ lung tung chứ, ném trúng người dân thì biết làm sao hả". Dạ Hành quay lại gật đầu một cái liền quay qua hỏi Thu Thu .
"Nàng muốn làm gì lão ta ". Nàng gật gù cười với hắn một cái rồi quay qua hỏi lão.
"Ê lão già, ngươi muốn bị xử trí như thế nào nói ta biết đi ta chiều haha". Lão huyện lệnh run lẩy bẩy cầu xin.
" xin nữ hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, tha cho ta một mạng đi cầu xin hai người huhu". Lão khóc rống lên, Thu Thu nhức đầu bèn khoát tay nói.
"Ta tha cho ngươi một mạng, từ nay về sau ngươi phải làm một vị quan tốt, chăm lo cho dân nếu không lúc chúng ta quay lại ngươi đừng trách ta". Nàng không biết rằng lời này của nàng mà mãi sau này nàng vẫn cảm thấy may mắn vì lúc này đã nói những lời này với huyện lệnh nó đã giúp nàng và con mình sanh ra an toàn mà thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.