Chương 2: Gặp được tướng công , thật tốn nước miếng
Tiểu thư ngố
10/05/2016
Từ lúc xuyên qua đến
giờ , nàng nằm ở đây cũng cả tuần rồi , tướng công thì chả thấy đâu ,
còn thằng con bất hiếu ( con ai vậy ) cứ dô xỏ xiên nàng hoài , bực mình mà , ráng nhịn ta mà lừa được tướng công yêu ta thì ngươi chết chắc hừ
hừ. Nàng vừa nghĩ vừa nghiến răng nghiến lợi.
Nghĩ là làm nàng vừa nghe được Tuyết nhi nói hôm nay tướng công nàng sẽ về , nàng run qúa không biết tên tướng công này của nàng già hay chưa , phương diện đó có đủ sức hay không nữa , lỡ đâu là một ông lão râu tóc bạc phơ thì ôi thôi nàng không muốn làm qủa phụ sớm vậy đâu , mà thôi nghĩ nhiều cũng vậy phải nghĩ cách dụ hắn lên giường trước rồi tính sau . ( sắc nữ ). Cứ nghĩ tới sau này tên Dạ Quân chết tiệt kia khôn hồn thì đừng có chọc bà , bà đây thù dai lắm há há há...
Nàng vừa suy nghĩ vừa cười to khiến cho hai nha hoàn thân cận run lẩy bẩy .
Tuyết nhi hỏi Xuân Hoa : " Xuân Hoa ngươi thấy phu nhân có bị làm xao không , nàng cười thật ghê rợn qúa" .
" Ta cũng có biết đâu , không lẽ phu nhân trúng tà rồi " . Xuân Hoa hỏi lại.
" Hay ngươi lên hỏi nàng thử xem ". Hai người cùng đồng thanh .
Chợt có tiếng nói sau lưng khiến hai người giật bắn." Hỏi ta chuyện gì vậy".
Hai người cùng nha quỳ xuống thưa :"phu nhân người bị sao vậy , người cười như thế khiến chúng ta sợ ".
" Thật vậy sao , vậy ta không cười nữa " Hừ hừ ta cười chim sa cá lặn vậy mà còn chê , tức chết ta.
" Nô tỳ không có ý này ,lúc nãy người cười thật đáng sợ thôi ạ". Hai người hoảng hốt thanh minh mình vô tội.
"Ta đùa thôi , hai muội không cần sợ như vậy". Phải dụ dỗ người bên cạnh mới được , haiz... giọng cười đó đáng sợ vậy sao , vậy nàng phải kiềm chế mới được. Nếu không hù dọa tướng công thì ta tiêu rồi.
" Hôm nay lão gia về phải không ". Nàng hỏi.
" Thưa phu nhân , đúng ạ phu nhân có ra đón lão gia không ạ ". Tuyết nhi hỏi.
" Dĩ nhiên phải đi rồi , ta không nhớ rõ mặt lão gia nữa rồi , phải nhìn lại mới được , Xuân Hoa mang son phấn lại đây ". Nàng phải trang điểm thật đẹp mới được .
Sau khi Xuân Hoa đem son phấn tới nàng đóng cửa nhốt hai người ở ngoài còn mình ở trong phòng tô tô, vẽ vẽ . Sau một canh giờ nàng mở cửa chuẩn bị đi đón tướng công thì vừa bước chân ra ngoài , Xuân Hoa cùng Tuyết nhi vừa nhìn thấy liền lăn đùng ra ngất. Nàng thắc mắc nhưng sợ trễ nên nàng kệ nàng đi tới đâu hạ nhân lăn đùng ra ngất tới đó , nàng nghĩ không lẽ ta đẹp qúa nên mọi người thấy ta liền ngất đi.
Đang đi ngang qua hồ sen , nàng trượt chân lại té xuống hồ , một điều đặc biệt nữa là nàng không biết bơi , chưa kịp kêu cứu mạng thì nàng đã chìm nghỉm , trong lúc đang giãy giụa giữa sự sống và cái chết , thì có một lực đạo khá lớn ôm lấy và kéo lên khỏi mặt nước nàng chưa kịp hô hấp thì mặt đã đập vào một lòng ngực rắn chắc vừa phải nàng giả vờ ngất đi . Hắn đưa nàng lên bờ , lay lay nàng tỉn, nàng từ từ mở mắt ra đập vào mắt nàng là một khuôn mặt hết sức đẹp troai , trừ bộ râu hơi dài nếu cạo đi chắc nữ nhân chết vì khuôn mặt này . Nha đầu Tuyết nhi nhào tới , khi thấy hắn liền hô một tiếng lão gia rồi quay qua hỏi nàng đủ điều , còn nàng thì mãi lo ngắm troai đâu thời gian để ý đến . Đến khi hắn lên tiếng nàng mới hoàng hồn .
" Thu nhi , nàng có làm sao không ". Cái gì Thu nhi đâu ai gọi nàng như vậy hông lẽ người này , hình như Tuyết nhi gọi là lão gia vậy đây là tướng công của nàng sao , qúa ư đẹp trai nha .
Dạ Hành hỏi nàng hai ba câu mà không thấy nàng trả lời , tưởng nàng hỏan sợ qúa nên không nghe thấy , bèn lại gần đang tính bế nàng vô phòng thì hắn mới để ý thấy nàng cười tươi như hoa , sẽ thật đẹp nếu hàng nước miếng không kèm theo đó , thật mất phong cảnh . Hắn đưa tay áo lau đi nước miếng trên miệng nàng rồi bế nàng vào phòng , bảo tôi tớ thay y phục giúp nàng , nấu canh gừng để nàng khỏi cảm lạnh vì trong thâm tâm hắn vẫn xem nàng như con.
Nàng hiểu được suy nghĩ trong mắt hắn , nàng liền quyết tâm , hắn đời này phải là của nàng , rồi hắn phải nhìn nhận nàng như một thê tử. Chân chính chứ không phải như con , bây giờ chưa phải lúc . Dục Tốc Sẽ Bất Đạt nhưng Lý Thu Thu ta tuyệt không chịu thua.
Nghĩ là làm nàng vừa nghe được Tuyết nhi nói hôm nay tướng công nàng sẽ về , nàng run qúa không biết tên tướng công này của nàng già hay chưa , phương diện đó có đủ sức hay không nữa , lỡ đâu là một ông lão râu tóc bạc phơ thì ôi thôi nàng không muốn làm qủa phụ sớm vậy đâu , mà thôi nghĩ nhiều cũng vậy phải nghĩ cách dụ hắn lên giường trước rồi tính sau . ( sắc nữ ). Cứ nghĩ tới sau này tên Dạ Quân chết tiệt kia khôn hồn thì đừng có chọc bà , bà đây thù dai lắm há há há...
Nàng vừa suy nghĩ vừa cười to khiến cho hai nha hoàn thân cận run lẩy bẩy .
Tuyết nhi hỏi Xuân Hoa : " Xuân Hoa ngươi thấy phu nhân có bị làm xao không , nàng cười thật ghê rợn qúa" .
" Ta cũng có biết đâu , không lẽ phu nhân trúng tà rồi " . Xuân Hoa hỏi lại.
" Hay ngươi lên hỏi nàng thử xem ". Hai người cùng đồng thanh .
Chợt có tiếng nói sau lưng khiến hai người giật bắn." Hỏi ta chuyện gì vậy".
Hai người cùng nha quỳ xuống thưa :"phu nhân người bị sao vậy , người cười như thế khiến chúng ta sợ ".
" Thật vậy sao , vậy ta không cười nữa " Hừ hừ ta cười chim sa cá lặn vậy mà còn chê , tức chết ta.
" Nô tỳ không có ý này ,lúc nãy người cười thật đáng sợ thôi ạ". Hai người hoảng hốt thanh minh mình vô tội.
"Ta đùa thôi , hai muội không cần sợ như vậy". Phải dụ dỗ người bên cạnh mới được , haiz... giọng cười đó đáng sợ vậy sao , vậy nàng phải kiềm chế mới được. Nếu không hù dọa tướng công thì ta tiêu rồi.
" Hôm nay lão gia về phải không ". Nàng hỏi.
" Thưa phu nhân , đúng ạ phu nhân có ra đón lão gia không ạ ". Tuyết nhi hỏi.
" Dĩ nhiên phải đi rồi , ta không nhớ rõ mặt lão gia nữa rồi , phải nhìn lại mới được , Xuân Hoa mang son phấn lại đây ". Nàng phải trang điểm thật đẹp mới được .
Sau khi Xuân Hoa đem son phấn tới nàng đóng cửa nhốt hai người ở ngoài còn mình ở trong phòng tô tô, vẽ vẽ . Sau một canh giờ nàng mở cửa chuẩn bị đi đón tướng công thì vừa bước chân ra ngoài , Xuân Hoa cùng Tuyết nhi vừa nhìn thấy liền lăn đùng ra ngất. Nàng thắc mắc nhưng sợ trễ nên nàng kệ nàng đi tới đâu hạ nhân lăn đùng ra ngất tới đó , nàng nghĩ không lẽ ta đẹp qúa nên mọi người thấy ta liền ngất đi.
Đang đi ngang qua hồ sen , nàng trượt chân lại té xuống hồ , một điều đặc biệt nữa là nàng không biết bơi , chưa kịp kêu cứu mạng thì nàng đã chìm nghỉm , trong lúc đang giãy giụa giữa sự sống và cái chết , thì có một lực đạo khá lớn ôm lấy và kéo lên khỏi mặt nước nàng chưa kịp hô hấp thì mặt đã đập vào một lòng ngực rắn chắc vừa phải nàng giả vờ ngất đi . Hắn đưa nàng lên bờ , lay lay nàng tỉn, nàng từ từ mở mắt ra đập vào mắt nàng là một khuôn mặt hết sức đẹp troai , trừ bộ râu hơi dài nếu cạo đi chắc nữ nhân chết vì khuôn mặt này . Nha đầu Tuyết nhi nhào tới , khi thấy hắn liền hô một tiếng lão gia rồi quay qua hỏi nàng đủ điều , còn nàng thì mãi lo ngắm troai đâu thời gian để ý đến . Đến khi hắn lên tiếng nàng mới hoàng hồn .
" Thu nhi , nàng có làm sao không ". Cái gì Thu nhi đâu ai gọi nàng như vậy hông lẽ người này , hình như Tuyết nhi gọi là lão gia vậy đây là tướng công của nàng sao , qúa ư đẹp trai nha .
Dạ Hành hỏi nàng hai ba câu mà không thấy nàng trả lời , tưởng nàng hỏan sợ qúa nên không nghe thấy , bèn lại gần đang tính bế nàng vô phòng thì hắn mới để ý thấy nàng cười tươi như hoa , sẽ thật đẹp nếu hàng nước miếng không kèm theo đó , thật mất phong cảnh . Hắn đưa tay áo lau đi nước miếng trên miệng nàng rồi bế nàng vào phòng , bảo tôi tớ thay y phục giúp nàng , nấu canh gừng để nàng khỏi cảm lạnh vì trong thâm tâm hắn vẫn xem nàng như con.
Nàng hiểu được suy nghĩ trong mắt hắn , nàng liền quyết tâm , hắn đời này phải là của nàng , rồi hắn phải nhìn nhận nàng như một thê tử. Chân chính chứ không phải như con , bây giờ chưa phải lúc . Dục Tốc Sẽ Bất Đạt nhưng Lý Thu Thu ta tuyệt không chịu thua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.