Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Chương 119: Địa Chấn Man Tượng
Nghịch Tử
26/03/2023
Lại nói chuyện ở ải Quan Lâm ít lâu trước...
Tuy hiện tại chỉ còn cách sinh thần của hoàng đế Lê Dực và hội thi Mỹ Thực tiến vua chừng nửa tháng, song trên từ quan binh, dưới đến dân chúng, chẳng ai có tâm trí đâu mà để ý đến chuyện ở kinh đô cả.
Hiện giờ, người nào người nấy đều nín thở, chờ một trận đánh lôi đài quyết định sinh mạng của cả thành chuẩn bị diễn ra.
Ngoài thành hiện giờ...
Thú triều đã tiến vào phạm vi cách thành mười dặm, tạo thành một vòng vây bao kín ải Quan Lâm. Đứng từ đầu thành nhìn xuống, chỉ thấy một biển đen sì lúc nhúc toàn là yêu thú đủ loại, từ hổ báo sài lang cho đến ngựa huơu dê lợn, đều có đủ cả. Dẫn đầu là một đám chuột lông xám, hình thể to bằng con bò, hai mắt đỏ lòm như máu.
Trên đầu thành, Vũ Tùng Lâm trông thấy dội ngũ hùng hậu của thú triều lần này, mồ hôi cũng tứa ra đầy đầu, trái tim không ngừng nhảy lên bình bịch mấy cái.
Đám Huyết Nhãn Trúc Thử kia lão cũng đã từng giao thủ, quả thực là cực kỳ khó chơi. Nếu không phải lão gặp phải một tên tầm thường trong tộc của chúng, lại cậy có tường thành, bằng không hiện giờ chỉ e Vũ Tùng Lâm đã ra người thiên cổ rồi.
Mà đối phương sau khi bỏ lại một câu rằng trong tộc y chỉ có thể tính là cái loại phế vật không ai ngó tới thì lập tức nghênh ngang bỏ đi.
Đến giờ trong lòng Vũ tổng binh hãy còn lưu lại bóng ma tâm lý.
Lão nhìn về phía Tạ Thiên Hoa, hỏi:
“Tạ tiểu thư, bọn chúng sẽ không bội ước công thành đấy chứ?”
Không phải lão không tin Tạ Thiên Hoa, thế nhưng cái đội hình đang đứng lù lù dưới chân thành kia quả thực là quá lóa mắt. Thế nhưng, nhiêu đó còn chưa hết.
Cái chính là vị Tạ tiểu thư này còn mở phanh cổng thành ra, triệt hồi hết quân thủ thành, một mình ngồi trên đầu thành thưởng trà, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.
Chỉ cần tu vi cao thâm, nhìn một cái là thấy cái vẻ đầy khiêu khích của Tạ tiểu thư.
Hơn nữa...
Phía sau cô nàng còn nguyên một tấm hoành phi viết tám chữ lớn:
“Hoan nghênh quang lâm
Cung hỉ phát tài”
Vốn là Tạ Thiên Hoa còn muốn treo lên chọc tức đối phương chơi một phen, Thế nhưng, dưới sự phản đối kịch liệt của Vũ Tùng Lâm, cô nàng đành phải bất đắc dĩ gấp hoành phi lại xếp xó. Theo lời lão thì “đám yêu thú này bây giờ giống như là đám lửa, còn tưới thêm dầu vào, khó mà nói bọn chúng có chơi cái chiêu thí mạng tự sát hay không.”
Tạ Thiên Hoa thấy lão nói cũng không phải không có lý.
Dù sao, trong thú triều thì yêu thú chưa hóa hình cũng chiếm số đông. Mấy tên này dã tính còn nặng, linh trí chưa cao, nói trắng ra là máu liều nhiều hơn máu não.
Quỷ mới biết bị khiêu khích thái quá chúng sẽ làm gì.
Cho dù Huyền Thanh nương nương trách tội, đám Huyết Nhãn Trúc Thử tộc nói bọn yêu thú không nghe chỉ huy, cũng khó mà trách được bọn chúng.
Tạ Thiên Hoa thấy Vũ tổng binh đang lo lắng trước binh hùng tướng mạnh bên ngoài, mới cười trấn an:
“Tổng binh yên tâm, danh tiếng của bà bà trong biển trúc rất lớn, đám dúi kia cho dù muốn đến cỡ nào cũng tuyệt đối không dám tráo trở trước mặt bà bà đâu.”
Huyết Nhãn Trúc Thử tộc không thuyết phục được Huyền Thanh nương nương đổi ý, xem chừng cũng đã chấp nhận sự thật rồi. Trận lôi đài chiến này bắt buộc phải đánh...
Theo Tạ Thiên Hoa thấy, bọn chúng sở dĩ vây Quan Lâm lại là do sợ mấy người bọn họ giở trò.
Bởi vậy, nên suốt từ mấy ngày nay, cả thành cơ hồ nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Cơ hồ con muỗi cũng không ra ngoài được.
Bất luận là Huyết Nhãn Trúc Thử tộc hay binh tướng ải Quan Lâm cơ hồ đều nín thở chờ đợi.
oOo
Sáng hôm sau...
Vũ Tùng Lâm, Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà, Lý Thanh Vân cùng một số binh tướng tam cảnh ra khỏi cửa thành, bước đến trước bầy thú ngoài cổng thành. Đám thú ngửi thấy hơi người, bắt đầu gườm ghè, nhe răng giơ vuốt chỉ chực xông tới xé xác mấy người Vũ Tùng Lâm.
Tạ Thiên Hoa quắc mắt, không che giấu hơi thở tộc Thanh Tước nữa, lại phóng một đạo thanh sắc thần quang lên không trung. Bầy thú dữ đang muốn khép lại vòng vây, lúc này bỗng nhiên giật mình tá hỏa, ba chân bốn cẳng lui về phía sau.
Lúc này, trong bầy thú chợt có tiếng nói đầy mỉa mai cất lên:
“Tạ tiểu thư oai phong thật đấy.”
Chỉ thấy đám thú tự giác lùi sang hai bên, nhường ra một con đường ở chính giữa, Từ trong bầy thú, một con dúi lông xám to như con bò khệnh khạng bước ra. Nó đi đến đâu, đám yêu thú hai bên cúi đầu tỏ ý thần phục đến đó.
“Không dám. So với Mộ Dung thiếu chủ thì còn phải học hỏi nhiều.”
Tạ Thiên Hoa che miệng cười khẽ.
Con dúi lớn trước mặt bọn họ không phải ai khác, chính là thiếu chủ của tộc Huyết Nhãn Trúc Thử – Mộ Dung Từ.
Dúi lớn lắc mình, thoáng chốc đã hóa thành một thiếu niên mặc áo lông. Tay y cầm một cái quạt lông vũ màu xanh, phe phẩy mấy cái, mặt khinh khỉnh nhìn về phía đoàn người từ Quan Lâm, hỏi:
“Thế... đám khỉ các người định tỉ thí thế nào?”
Mộ Dung Từ cười khẩy, hỏi.
Tạ Thiên Hoa đáp:
“Ngươi dám nói câu này trước mặt Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh không?”
“Ngươi...”
Mộ Dung Từ thấy vốn tưởng rằng Tạ Thiên Hoa sẽ không nhắc đến thánh tử Phần Thiên Cốc, thế nên mới xuất khẩu ngông cuồng như thế. Bây giờ hắn há miệng mắc quai, càng nói càng dại, nên chỉ biết “hừ” lạnh một cái.
Binh tướng Quan Lâm thấy tên này rén, thế là cùng được mẻ cười no nê. Nháy mắt, Mộ Dung Từ đã được chụp cho hai cái mũ “miệng cọp gan thỏ”, “thùng rỗng kêu to”, khiến hắn tức đến độ mặt mày đỏ lựng như gấc chín.
Chợt, Mộ Dung tộc chủ linh quang chợt lóe, hắng giọng một cái:
“Hình như Tạ tiểu thư còn chưa trả lời câu hỏi của bản tộc chủ đấy.”
Tạ Thiên Hoa thấy hắn đổi chủ đề bàn chuyện chính, cũng không tiện tiếp tục cười nhạo gã nữa, bèn nói:
“Chúng ta đánh một trận ba đấu ba, sinh tử bất luận, Ngoại trừ không được mượn ngoại lực ra, thì cũng cần phải tuân thủ Thiết Luật của chiến trường Trúc Hải – Đại Việt. Dám chơi không?”
“Các ngươi chắc chứ?”
Mộ Dung Từ cười, hỏi lại.
Hắn đương nhiên biết Thiết Luật mà Tạ Thiên Hoa nhắc đến là gì. Để đổi lại Võ Hoàng Lý Huyền Thiên không trực tiếp tham chiến, hai bên Thanh Tước – Đại Việt đã cam kết không để cường giả đã vào Vụ Hải tiến vào chiến trường phía bắc.
Chính vì nguyên do này, mà Vũ Tùng Lâm có thể trở thành tổng binh cai quản một thành trong khi tu vi chẳng ra sao cả.
Tạ Thiên Hoa gật đầu.
Mộ Dung Từ cười lạnh, sau đó thả uy áp ra. Lúc này, binh tướng Quan Lâm có thể cảm nhận rõ mồn một tu vi ngũ cảnh của tên thiếu tộc chủ đang từ từ trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn hư vô mờ mịt.
Mộ Dung Từ đã vào Vụ Hải.
Gã vỗ tay vào nhau, khen:
“Không ngờ Tạ thánh nữ có thể tính được bản thiếu chủ đã vào Vụ Hải.”
“Ngươi muốn chịu thua?”
Tạ Thiên Hoa cười, hỏi.
Mộ Dung Từ lắc đầu, ánh mắt của hắn nhìn về phía cô nàng chứa đầy vẻ trêu tức, giống như muốn nói ‘tính toán của ngươi đã bị đọc vị’:
“Nếu Tạ thánh nữ cho rằng chỉ có nhiêu đó đã muốn làm khó bản thiếu chủ, thì thánh nữ coi thường ta quá rồi đó. Mấy đứa... còn chờ gì mà không ra mắt người quen?”
Hắn vừa nói dứt lời, thì từ bầy thú, ba quái vật bỗng nhiên xuất hiện, giống như bỗng nhiên từ dưới đất chui lên vậy.
Trong số đó, to lớn nhất là một quái vật lông màu xanh xám, từ chân lên đầu cao khoảng mười trượng. Hai chi trước của nó cực kỳ lực lưỡng, trông na ná tay khỉ đột. Cái vòi dài và cặp ngà đồ sộ trên đầu lại là của loài voi không lẫn đi đâu được. Quái vật này gọi là Địa Chấn Man Tượng, là một tộc quần hùng mạnh trong Lục Trúc Hải. Bình thường tộc này vẫn giữ thái độ trung lập với Đại Việt, thành thử lúc thấy một thành viên của Man Tượng gia nhập vào thú triều, Tạ Thiên Hoa cũng bị bất ngờ.
Ngồi trên đầu con tượng quái là một con khỉ toàn thân đỏ như lửa, mặt đen như bôi than, sau lưng còn có sáu cánh tay lông lá. Chẳng cần giải thích cũng biết, con này thuộc Bát Tí Yêu Hầu tộc.
Cuối cùng, là một con báo đen, hai cái nanh dài hơn một gang chìa ra dài quá cằm, trên trán lại có hai chiếc sừng dài vươn ra.
Ngọc Cốt Ảnh Báo.
Mộ Dung Từ lúc này cười phá lên, nói:
“Tạ thánh nữ, không ngờ phải không? Tính cả ngươi và tên tổng binh già khú đế này thì ải Quan Lâm chỉ có hai cường giả đã vào ngũ cảnh, lấy gì ra để đánh lại chúng ta? Trận này... còn cần phải đánh nữa à?”
Hắn cho rằng Tạ Thiên Hoa sở dĩ yêu cầu ba đối ba, lại đòi tuân thủ Thiết Luật là vì cô nàng phát hiện Mộ Dung Từ hắn đã bước vào Vụ Hải, thế nên mới dùng ra luật này để không cho gã tham chiến. Một khi Mộ Dung Từ không thể tham gia, thú triều tuy cũng có yêu thú ngũ cảnh, nhưng đều không có huyết mạch cao quý.
Phái bọn chúng lên, chỉ sợ một mình Tạ Thiên Hoa cũng đủ đối phó với ba tên.
Mà Mộ Dung Từ hắn đã nhìn thấu “cái bẫy” này của cô nàng.
Chí ít là hắn nghĩ thế.
Thành thử, lúc này phái ra được ba thiên kiêu đến từ ba đại tộc Địa Chấn Man Tượng, Bát Tí Yêu Hầu và Ngọc Cốt Ảnh Báo, Mộ Dung Từ cực kỳ tự tin.
Hắn cho là Tạ Thiên Hoa sẽ hoảng hồn, sợ sệt, thậm chí là tuyệt vọng.
Thế nhưng, cô nàng lại nheo mắt, hỏi:
“Thế... cái đám Ẩm Huyết Ngô Công đâu?”
“Đừng nói đến chúng nữa.”
Nhắc đến Ẩm Huyết Ngô Công, Mộ Dung Từ lại thấy bực mình. Vốn là lần thú triều này bốn tộc cùng đứng ra dẫn dầu, thế nhưng bọn rết này nửa đường lại đổi ý.
Cũng may mà Mộ Dung Từ thuyết phục được Địa Chấn Man Tượng ra tay trám vào chỗ trống mà Ẩm Huyết Ngô Công để lại.
Tạ Thiên Hoa nhún vai, nói:
“Tốt thôi, vậy bây giờ chúng ta đến lôi đài.”
Tuy hiện tại chỉ còn cách sinh thần của hoàng đế Lê Dực và hội thi Mỹ Thực tiến vua chừng nửa tháng, song trên từ quan binh, dưới đến dân chúng, chẳng ai có tâm trí đâu mà để ý đến chuyện ở kinh đô cả.
Hiện giờ, người nào người nấy đều nín thở, chờ một trận đánh lôi đài quyết định sinh mạng của cả thành chuẩn bị diễn ra.
Ngoài thành hiện giờ...
Thú triều đã tiến vào phạm vi cách thành mười dặm, tạo thành một vòng vây bao kín ải Quan Lâm. Đứng từ đầu thành nhìn xuống, chỉ thấy một biển đen sì lúc nhúc toàn là yêu thú đủ loại, từ hổ báo sài lang cho đến ngựa huơu dê lợn, đều có đủ cả. Dẫn đầu là một đám chuột lông xám, hình thể to bằng con bò, hai mắt đỏ lòm như máu.
Trên đầu thành, Vũ Tùng Lâm trông thấy dội ngũ hùng hậu của thú triều lần này, mồ hôi cũng tứa ra đầy đầu, trái tim không ngừng nhảy lên bình bịch mấy cái.
Đám Huyết Nhãn Trúc Thử kia lão cũng đã từng giao thủ, quả thực là cực kỳ khó chơi. Nếu không phải lão gặp phải một tên tầm thường trong tộc của chúng, lại cậy có tường thành, bằng không hiện giờ chỉ e Vũ Tùng Lâm đã ra người thiên cổ rồi.
Mà đối phương sau khi bỏ lại một câu rằng trong tộc y chỉ có thể tính là cái loại phế vật không ai ngó tới thì lập tức nghênh ngang bỏ đi.
Đến giờ trong lòng Vũ tổng binh hãy còn lưu lại bóng ma tâm lý.
Lão nhìn về phía Tạ Thiên Hoa, hỏi:
“Tạ tiểu thư, bọn chúng sẽ không bội ước công thành đấy chứ?”
Không phải lão không tin Tạ Thiên Hoa, thế nhưng cái đội hình đang đứng lù lù dưới chân thành kia quả thực là quá lóa mắt. Thế nhưng, nhiêu đó còn chưa hết.
Cái chính là vị Tạ tiểu thư này còn mở phanh cổng thành ra, triệt hồi hết quân thủ thành, một mình ngồi trên đầu thành thưởng trà, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.
Chỉ cần tu vi cao thâm, nhìn một cái là thấy cái vẻ đầy khiêu khích của Tạ tiểu thư.
Hơn nữa...
Phía sau cô nàng còn nguyên một tấm hoành phi viết tám chữ lớn:
“Hoan nghênh quang lâm
Cung hỉ phát tài”
Vốn là Tạ Thiên Hoa còn muốn treo lên chọc tức đối phương chơi một phen, Thế nhưng, dưới sự phản đối kịch liệt của Vũ Tùng Lâm, cô nàng đành phải bất đắc dĩ gấp hoành phi lại xếp xó. Theo lời lão thì “đám yêu thú này bây giờ giống như là đám lửa, còn tưới thêm dầu vào, khó mà nói bọn chúng có chơi cái chiêu thí mạng tự sát hay không.”
Tạ Thiên Hoa thấy lão nói cũng không phải không có lý.
Dù sao, trong thú triều thì yêu thú chưa hóa hình cũng chiếm số đông. Mấy tên này dã tính còn nặng, linh trí chưa cao, nói trắng ra là máu liều nhiều hơn máu não.
Quỷ mới biết bị khiêu khích thái quá chúng sẽ làm gì.
Cho dù Huyền Thanh nương nương trách tội, đám Huyết Nhãn Trúc Thử tộc nói bọn yêu thú không nghe chỉ huy, cũng khó mà trách được bọn chúng.
Tạ Thiên Hoa thấy Vũ tổng binh đang lo lắng trước binh hùng tướng mạnh bên ngoài, mới cười trấn an:
“Tổng binh yên tâm, danh tiếng của bà bà trong biển trúc rất lớn, đám dúi kia cho dù muốn đến cỡ nào cũng tuyệt đối không dám tráo trở trước mặt bà bà đâu.”
Huyết Nhãn Trúc Thử tộc không thuyết phục được Huyền Thanh nương nương đổi ý, xem chừng cũng đã chấp nhận sự thật rồi. Trận lôi đài chiến này bắt buộc phải đánh...
Theo Tạ Thiên Hoa thấy, bọn chúng sở dĩ vây Quan Lâm lại là do sợ mấy người bọn họ giở trò.
Bởi vậy, nên suốt từ mấy ngày nay, cả thành cơ hồ nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Cơ hồ con muỗi cũng không ra ngoài được.
Bất luận là Huyết Nhãn Trúc Thử tộc hay binh tướng ải Quan Lâm cơ hồ đều nín thở chờ đợi.
oOo
Sáng hôm sau...
Vũ Tùng Lâm, Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà, Lý Thanh Vân cùng một số binh tướng tam cảnh ra khỏi cửa thành, bước đến trước bầy thú ngoài cổng thành. Đám thú ngửi thấy hơi người, bắt đầu gườm ghè, nhe răng giơ vuốt chỉ chực xông tới xé xác mấy người Vũ Tùng Lâm.
Tạ Thiên Hoa quắc mắt, không che giấu hơi thở tộc Thanh Tước nữa, lại phóng một đạo thanh sắc thần quang lên không trung. Bầy thú dữ đang muốn khép lại vòng vây, lúc này bỗng nhiên giật mình tá hỏa, ba chân bốn cẳng lui về phía sau.
Lúc này, trong bầy thú chợt có tiếng nói đầy mỉa mai cất lên:
“Tạ tiểu thư oai phong thật đấy.”
Chỉ thấy đám thú tự giác lùi sang hai bên, nhường ra một con đường ở chính giữa, Từ trong bầy thú, một con dúi lông xám to như con bò khệnh khạng bước ra. Nó đi đến đâu, đám yêu thú hai bên cúi đầu tỏ ý thần phục đến đó.
“Không dám. So với Mộ Dung thiếu chủ thì còn phải học hỏi nhiều.”
Tạ Thiên Hoa che miệng cười khẽ.
Con dúi lớn trước mặt bọn họ không phải ai khác, chính là thiếu chủ của tộc Huyết Nhãn Trúc Thử – Mộ Dung Từ.
Dúi lớn lắc mình, thoáng chốc đã hóa thành một thiếu niên mặc áo lông. Tay y cầm một cái quạt lông vũ màu xanh, phe phẩy mấy cái, mặt khinh khỉnh nhìn về phía đoàn người từ Quan Lâm, hỏi:
“Thế... đám khỉ các người định tỉ thí thế nào?”
Mộ Dung Từ cười khẩy, hỏi.
Tạ Thiên Hoa đáp:
“Ngươi dám nói câu này trước mặt Kiều Minh Long, Lý Thanh Minh không?”
“Ngươi...”
Mộ Dung Từ thấy vốn tưởng rằng Tạ Thiên Hoa sẽ không nhắc đến thánh tử Phần Thiên Cốc, thế nên mới xuất khẩu ngông cuồng như thế. Bây giờ hắn há miệng mắc quai, càng nói càng dại, nên chỉ biết “hừ” lạnh một cái.
Binh tướng Quan Lâm thấy tên này rén, thế là cùng được mẻ cười no nê. Nháy mắt, Mộ Dung Từ đã được chụp cho hai cái mũ “miệng cọp gan thỏ”, “thùng rỗng kêu to”, khiến hắn tức đến độ mặt mày đỏ lựng như gấc chín.
Chợt, Mộ Dung tộc chủ linh quang chợt lóe, hắng giọng một cái:
“Hình như Tạ tiểu thư còn chưa trả lời câu hỏi của bản tộc chủ đấy.”
Tạ Thiên Hoa thấy hắn đổi chủ đề bàn chuyện chính, cũng không tiện tiếp tục cười nhạo gã nữa, bèn nói:
“Chúng ta đánh một trận ba đấu ba, sinh tử bất luận, Ngoại trừ không được mượn ngoại lực ra, thì cũng cần phải tuân thủ Thiết Luật của chiến trường Trúc Hải – Đại Việt. Dám chơi không?”
“Các ngươi chắc chứ?”
Mộ Dung Từ cười, hỏi lại.
Hắn đương nhiên biết Thiết Luật mà Tạ Thiên Hoa nhắc đến là gì. Để đổi lại Võ Hoàng Lý Huyền Thiên không trực tiếp tham chiến, hai bên Thanh Tước – Đại Việt đã cam kết không để cường giả đã vào Vụ Hải tiến vào chiến trường phía bắc.
Chính vì nguyên do này, mà Vũ Tùng Lâm có thể trở thành tổng binh cai quản một thành trong khi tu vi chẳng ra sao cả.
Tạ Thiên Hoa gật đầu.
Mộ Dung Từ cười lạnh, sau đó thả uy áp ra. Lúc này, binh tướng Quan Lâm có thể cảm nhận rõ mồn một tu vi ngũ cảnh của tên thiếu tộc chủ đang từ từ trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn hư vô mờ mịt.
Mộ Dung Từ đã vào Vụ Hải.
Gã vỗ tay vào nhau, khen:
“Không ngờ Tạ thánh nữ có thể tính được bản thiếu chủ đã vào Vụ Hải.”
“Ngươi muốn chịu thua?”
Tạ Thiên Hoa cười, hỏi.
Mộ Dung Từ lắc đầu, ánh mắt của hắn nhìn về phía cô nàng chứa đầy vẻ trêu tức, giống như muốn nói ‘tính toán của ngươi đã bị đọc vị’:
“Nếu Tạ thánh nữ cho rằng chỉ có nhiêu đó đã muốn làm khó bản thiếu chủ, thì thánh nữ coi thường ta quá rồi đó. Mấy đứa... còn chờ gì mà không ra mắt người quen?”
Hắn vừa nói dứt lời, thì từ bầy thú, ba quái vật bỗng nhiên xuất hiện, giống như bỗng nhiên từ dưới đất chui lên vậy.
Trong số đó, to lớn nhất là một quái vật lông màu xanh xám, từ chân lên đầu cao khoảng mười trượng. Hai chi trước của nó cực kỳ lực lưỡng, trông na ná tay khỉ đột. Cái vòi dài và cặp ngà đồ sộ trên đầu lại là của loài voi không lẫn đi đâu được. Quái vật này gọi là Địa Chấn Man Tượng, là một tộc quần hùng mạnh trong Lục Trúc Hải. Bình thường tộc này vẫn giữ thái độ trung lập với Đại Việt, thành thử lúc thấy một thành viên của Man Tượng gia nhập vào thú triều, Tạ Thiên Hoa cũng bị bất ngờ.
Ngồi trên đầu con tượng quái là một con khỉ toàn thân đỏ như lửa, mặt đen như bôi than, sau lưng còn có sáu cánh tay lông lá. Chẳng cần giải thích cũng biết, con này thuộc Bát Tí Yêu Hầu tộc.
Cuối cùng, là một con báo đen, hai cái nanh dài hơn một gang chìa ra dài quá cằm, trên trán lại có hai chiếc sừng dài vươn ra.
Ngọc Cốt Ảnh Báo.
Mộ Dung Từ lúc này cười phá lên, nói:
“Tạ thánh nữ, không ngờ phải không? Tính cả ngươi và tên tổng binh già khú đế này thì ải Quan Lâm chỉ có hai cường giả đã vào ngũ cảnh, lấy gì ra để đánh lại chúng ta? Trận này... còn cần phải đánh nữa à?”
Hắn cho rằng Tạ Thiên Hoa sở dĩ yêu cầu ba đối ba, lại đòi tuân thủ Thiết Luật là vì cô nàng phát hiện Mộ Dung Từ hắn đã bước vào Vụ Hải, thế nên mới dùng ra luật này để không cho gã tham chiến. Một khi Mộ Dung Từ không thể tham gia, thú triều tuy cũng có yêu thú ngũ cảnh, nhưng đều không có huyết mạch cao quý.
Phái bọn chúng lên, chỉ sợ một mình Tạ Thiên Hoa cũng đủ đối phó với ba tên.
Mà Mộ Dung Từ hắn đã nhìn thấu “cái bẫy” này của cô nàng.
Chí ít là hắn nghĩ thế.
Thành thử, lúc này phái ra được ba thiên kiêu đến từ ba đại tộc Địa Chấn Man Tượng, Bát Tí Yêu Hầu và Ngọc Cốt Ảnh Báo, Mộ Dung Từ cực kỳ tự tin.
Hắn cho là Tạ Thiên Hoa sẽ hoảng hồn, sợ sệt, thậm chí là tuyệt vọng.
Thế nhưng, cô nàng lại nheo mắt, hỏi:
“Thế... cái đám Ẩm Huyết Ngô Công đâu?”
“Đừng nói đến chúng nữa.”
Nhắc đến Ẩm Huyết Ngô Công, Mộ Dung Từ lại thấy bực mình. Vốn là lần thú triều này bốn tộc cùng đứng ra dẫn dầu, thế nhưng bọn rết này nửa đường lại đổi ý.
Cũng may mà Mộ Dung Từ thuyết phục được Địa Chấn Man Tượng ra tay trám vào chỗ trống mà Ẩm Huyết Ngô Công để lại.
Tạ Thiên Hoa nhún vai, nói:
“Tốt thôi, vậy bây giờ chúng ta đến lôi đài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.