Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Chương 146: Giết Gà Dọa Khỉ? Sao Ta Lại Không Biết?
Nghịch Tử
28/04/2023
Lại kể chuyện của Nguyễn Đông Thanh.
Sau khi đám người Văn Cung vắt chân lên cổ mà chạy, thì ải Quan Lâm và Lão Thụ cổ viện lại trở về nhịp sinh hoạt thường nhật của nó.
Bích Mặc tiên sinh sau khi “nghỉ phép dài hạn” để giải quyết chuyện dự hội Mỹ Thực tiến vua thì cũng bắt đầu đi dạy lại như trước. Vẫn cứ ngày lẻ thì đến, ngày chẵn thì nghỉ.
Khác biệt duy nhất có lẽ là... chất lượng học sinh.
Kể từ sau khi Nguyễn Đông Thanh văn đấu tranh biện thắng cả sáu thư viện lớn, đại quan quý nhân các vùng chung quanh cũng nghe danh mà đến gửi gắm đám con cháu trong nhà đến Quan Lâm xin được theo học. Thậm chí, ngay cả đương triều thái tử Lê Tam Thành cũng ngỏ ý mời Nguyễn Đông Thanh vào cung làm đế sư, chuyên dạy học cho vương công quý tộc, hoàng tử công chúa trong cung.
Điều này khiến Bích Mặc tiên sinh cơ hồ khóc không ra nước mắt, chỉ trách bản thân tự lấy đá đập chân mình. Khi không lại tham gia đấu văn làm cái gì để bây giờ rước vạ vào người.
Quả thực là cái miệng hại cái thân.
Nguyễn Đông Thanh đương nhiên không dám nhận những mối làm ăn này, ai đến cũng mượn lời uyển chuyển từ chối. Lúc thì ở Quan Lâm đã quen, không muốn rời đi lâu ngày. Khi lại lấy cớ không màng danh lợi ngoài thân mà từ chối.
Kỳ thực, Nguyễn Đông Thanh cũng là người. Mấy đại quan quý nhân đem tiền vàng đến đập vào mặt, gã cũng rất động tâm. Dù sao, Lão Thụ cổ viện tuy cũng gọi là có đồng vào đồng ra, song chẳng lấy gì làm khá giả cả. Nhất là kể từ ngày Tiểu Thực Thần đến ở, tiền ăn uống hàng ngày cơ hồ đội lên gấp đôi.
Trước... là cậu chàng muốn thử nghiệm, muốn luyện tập nghề làm bếp.
Sau... đó là... tay nghề của Trương Mặc Sênh quả thực là quá tốt.
Nguyễn Đông Thanh thừa nhận, cái mồm của hắn đã bị cậu đồ đệ mới nhận này chiều hư.
Thế nhưng, cho dù người ta có mang tiền muôn bạc vạn đến nhờ cậy thì Bích Mặc tiên sinh cũng chỉ có thể cắn răng giả vờ bình thản, sau đó từ chối khéo.
Không phải hắn không muốn kiếm thêm chút đỉnh.
Mà là do mớ tiền này trộn toàn bả.
Hơn ai hết, Bích Mặc tiên sinh hiểu rõ rốt cuộc trình độ văn hóa thực sự của bản thân mình đến đâu.
Bảo hắn mượn lời người xưa hù dọa mấy lão già Văn Cung thì được.
Còn bảo Nguyễn Đông Thanh dạy kẻ khác ngâm thơ vịnh phú? Quả thực là chuyện tiếu lâm. Mỗi tội... chuyện tiếu lâm này có thể khiến cái đầu của Bích Mặc tiên sinh nhà ta phải đổi địa chỉ vĩnh viễn.
Một bên là đám nhóc mới tập tọe học đọc, học viết, xuất thân bình dân, quê quán ở đất Quan Lâm chuộng võ khinh văn.
Một bên là con nhà quyền quý quan lại, xuất thân sĩ tộc, từ bé đã được dạy dỗ cẩn thận.
So sánh trình độ văn hóa của hai bên với nhau, nói khó nghe một câu, quả thực là cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương, máng mương đòi tương đương với thủy điện.
Nguyễn Đông Thanh mà dạy mấy cậu ấm cô chiêu này, có lẽ chỉ dăm bữa nửa tháng là lòi ra chuyện hắn “văn hóa lùn”. Hơn nữa, mấy người này đều quyền cao chức trọng, không phú thì quý. Một khi bọn họ cho rằng Nguyễn Đông Thanh lừa mình...
Hắn chắc chắn sẽ 404.
Càng không cần phải nói đến thái tử Lê Tam Thành. Nguyễn Đông Thanh dám chắc nếu nhận cái chức đế sư này thì cái ngày chịu hình phạt tru di cửu tộc chẳng còn xa nữa.
Thành thử...
Nguyễn Đông Thanh không nhận một ai cả.
Ấy thế mà, sáng sớm hôm nay, vẫn có một đám thiếu niên nam nữ đến chờ trước cửa nhà học hắn được phát.
“Tiên sinh! Xin nhận bọn ta đi.”
“Tiên sinh, ngài không thể niệm tình—bọn vãn bối hiếu học hay sao?”
“Tiên sinh, ngài không cần nhận, tiểu nữ quỳ ở đây cũng được.”
“Nói hay lắm. Triêu văn đạo, tịch khả tử!”
Bích Mặc tiên sinh nghe những lời này mà cảm thấy đại não đang co bóp, đau nhức từng trận, hai bên thái dương gân nổi hết lên.
Đừng nhìn mấy thiếu niên nam nữ này ăn mặc giản dị đơn sơ, cứ xem ngôn hành cử chỉ là biết đều xuất thân từ nhà gia giáo, có thể nói là dòng thế phiệt trâm anh.
Nguyễn Đông Thanh:
“Đây là băng phách ngân trâm đòi mạng chứ thế phiệt trâm anh cái gì?”
Gã hối hận hồi hôm đã mượn văn cụ Phan Bội Châu, để đến giờ ai cũng nghĩ hắn là kẻ tài hoa tuyệt đỉnh, cự phách thi đàn.
o0o
Nguyễn Đông Thanh đuổi nửa ngày trời mấy vị thiếu niên nam nữ đến cầu học mới chịu đi cho. Hắn lắc đầu một cái, đóng cửa nhà học, kế đến chỗ chị hàng quà vặt ngồi.
Hắn không cho rằng mấy cậu ấm cô chiêu, tiểu thư công tử kia lại bỏ cuộc dễ đến thế.
Luận quyết tâm, bọn họ chưa hẳn đã thua đồng trang đồng lứa,
Luận điều kiện, thôi bỏ đi.
Gã vừa mới ngồi xuống, gọi ít bánh trái, thì chị hàng quà vặt đã bắt đầu kể chuyện:
“Chị bảo chú này. Mấy cái đứa đứng trước cửa nhà học của chú sáng nay là dê béo cả đấy. Chú mày không nhận dạy quách đi cho rồi, được hay không thì cứ đổ cho bọn chúng tối dạ là được, sao lại dại thế?”
Nguyễn Đông Thanh nhìn chị ta, cười:
“Sao chị biết người ta có tiền?”
“Sao không? Chú đã thấy ai không có tiền mà rủ nhau đi mua nhà không cần xem giá chưa? Trên chợ người ta đồn ầm lên đấy...”
Chị hàng quà vặt vừa nói, vừa khoa chân múa tay, ra vẻ hào hứng lắm.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu.
Quả nhiên, dù là ở Huyền Hoàng giới đi nữa thì cũng sẽ có camera chạy bằng cơm.
Lúc này...
Quán nhỏ của chị quà vặt lại đón một vị khách không mời.
Một bàn tay như ngó sen khẽ đưa tới vén tấm màn rủ, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Đông Thanh. Gã nhìn sang, phát hiện người nọ là một thiếu nữ thướt tha, mày mắt như vẽ, tóc chảy như thác.
Hơn nữa còn là người quen.
Long Thanh Y nhoẻn miệng cười, nói:
“Chào tiên sinh. Mấy tháng trước vừa mới từ biệt, không ngờ ngài đã gây nên bao nhiêu chuyện chấn động như thế, tiểu nữ nghe danh tiên sinh mà tưởng sấm nổ bên tai.”
“Không dám. Không biết sứ giả lại đến tìm tại hạ là có chuyện gì? Gần đây tại hạ không ăn thủy sản, ắt hẳn là không xơi nhầm vị công khanh hầu tước nào của mấy người.”
Nguyễn Đông Thanh đáp.
Hành động của Long Tiêu, Long Diệp lần trước khiến đến tận giờ hắn vẫn rất cảnh giác thận trọng trước long tộc.
Long Thanh Y che miệng, đáp:
“Chuyện này nói ở đây e là không tiện. Không bằng vào nhà rồi nói?”
Nguyễn Đông Thanh cũng muốn biết rốt cuộc cái vị sứ giả của Long tộc này đang bán thuốc gì, lại thêm trên người có lệnh bài của Lý Huyền Thiên đưa cho, bèn gật đầu đồng ý.
Vừa vào, Long Thanh Y đã nhanh nhẹn nổi lửa đốt lò, hãm trà, châm trà, động tác quả thực lưu loát như mây trôi nước chảy. Suốt cả quá trình pha ấm trà này, nàng ta không sử dụng đến một chút chân khí nào, hoàn toàn giống như một người phàm bình thường. Nguyễn Đông Thanh thấy thế, không khỏi lấy làm tò mò, hỏi:
“Long cô nương vì sao lại không dùng tu vi cho tiện?”
“Đến chỗ tiên sinh, đương nhiên là phải theo luật lệ của tiên sinh rồi.”
Long Thanh Y đáp.
Nguyễn Đông Thanh cười, lắc đầu:
“Cô nương chắc là hiểu nhầm rồi. Tại hạ không phải không dùng đến chân khí, mà là không thể dùng được, nên chuyện gì cũng làm thủ công như thế. Cô nương có một thân tu vi lại không dùng, chẳng phải là mua dây buộc mình hay sao?”
Long Thanh Y dừng tay, lắc đầu:
“Xem ra tiểu nữ tự cho là thông minh, bêu xấu trước mặt tiên sinh.”
Cô nàng thân là quân sư của Long tộc, thành thử kể từ khi xác nhận Nguyễn Đông Thanh là “cường giả thể ngộ phàm trần”, Long Thanh Y bèn lập tức tìm hiểu vô số truyền thuyết giai thoại về “hóa phàm”.
Mục đích chỉ có một: lấy lòng Bích Mặc tiên sinh, lấy lại mặt mũi hồi trước đã bị Long Tiêu, Long Diệp vứt ra sọt rác. Thế nhưng, phản ứng của Nguyễn Đông Thanh lại hoàn toàn nằm ngoài tính toán của cô nàng.
Long Thanh Y thầm nghĩ:
“Xem ra mình vẫn coi thường tâm cảnh của tiên sinh quá.”
Nếu như Nguyễn Đông Thanh biết cô nàng đang nghĩ gì, chắc chắn hắn sẽ vuốt mặt một cái, ngửa mặt lên trời kêu một câu rằng: “Oan quá Bao đại nhân!”
Đối với hắn, chân khí giống như máy tính toán học vậy.
Nguyễn Đông Thanh hắn không có nên mới phải tính bằng tay. Mấy người kia tốn công tốn sức tu hành được một thân tu vi lại không đi dùng, chẳng phải đang mua việc vào người hay sao?
Thực chất chỉ đơn giản vậy thôi.
Long Thanh Y hít sâu một hơi, nói:
“Lần này tiểu nữ đại diện Long tộc vào Lục Trúc Hải đi sứ tình cờ lại nghe được một chuyện rất thú vị. Mà việc này trùng hợp làm sao, lại liên quan đến tiên sinh và mấy vị cao đồ. Thanh Y không dám giấu giếm, bèn cố tình đến đây nói cho tiên sinh. Hi vọng tiên sinh thấy tấm lòng chân thành của Long tộc ta thì có thể bỏ qua chuyện lần trước.”
“Đông Thanh chỉ là kẻ phàm phu, đâu dám nói hai chữ ‘bỏ qua’ với một đại tộc trong thiên hạ như long tộc? Thế nhưng không biết tin mà cô nương nói đến là tin gì?”
Nguyễn Đông Thanh có được biết gần đây Lục Trúc hải lại có thú triều, mà ba đứa đệ tử của hắn dường như đã cứu giúp Quan Lâm một phen, trở thành anh hùng.
Thế nhưng, nếu chỉ là chuyện chỗ đầu ngõ cuối đường cũng nghe được này thì hẳn long tộc sẽ không cất công lặn lội đến tận đây, lại càng không thể tự tin đến thế được.
Long Thanh Y nói:
“Đầu tiên là các tộc lớn trong Lục Trúc hải đã xé rách hòa ước, tuyên chiến với Quan Lâm. Ngoài mặt, là mượn cớ đệ tử của tiên sinh đánh chết thánh tử tộc Địa Chấn Man Tượng của bọn họ. Thế nhưng... sự thực là gì hẳn tiểu nữ không nói tiên sinh cũng đã đoán được rồi.”
Ta đoán được ta tự vẫn ngay trước mặt cô!
Nguyễn Đông Thanh thực tình rất muốn nói câu này, thế nhưng cuối cùng lại thôi. Dù sao Long Thanh Y cũng là sứ giả long tộc, hắn ăn nói như thế không khỏi quá bỗ bã. Bích Mặc tiên sinh bèn hắng giọng:
“Tại hạ nhàn tản đã quen, không đoán được mấy thứ chính trị cong cong thẳng thẳng này. Vẫn xin cô nương cho biết, tại hạ xin dỏng tai lên nghe.”
Long Thanh Y sau khi buột miệng nói đùa một câu định kéo gần quan hệ thì lập tức hối hận, thầm nhủ:
“Bích Mặc tiên sinh nổi tiếng là không thích tranh đấu, mình lại hàm ý y tinh thông chính trị người lừa ta gạt như vậy, đúng thật là ngu muội.”
Cô nàng còn đang hoảng lên, không ngờ vị “tiên sinh” kia đã ném cho một cái phao cứu sinh. Thế là, Long Thanh Y vội vàng bắt lấy, nói:
“Nói ra thì phải trách đệ tử của tiên sinh, nhất là cậu Lý Thanh Vân. Các tộc thấy một kẻ tàn phế mà tiên sinh cũng có thể vực dậy được, cho đó là yếu tố ‘đổ lệch cán cân về một phía’, thế nên mới nóng lòng tuyên chiến. Cái chết của thánh tử tộc man tượng chẳng qua là cái cớ mà thôi.”
Nguyễn Đông Thanh nghe mà “à” lên một tiếng, thầm nghĩ cũng na ná cái cách thế chiến thứ nhất nổ ra.
Long Thanh Y che miệng:
“Vốn là, bọn chúng đã chuẩn bị lực lượng xong xuôi đâu đấy, chỉ chờ tấn công Quan Lâm. Thế nhưng vừa lúc thấy tiên sinh đấu văn hội, một bài phú đánh sập một góc Nho đạo. Cả đám cho là tiên sinh đang dằn mặt, giết gà dọa khỉ, cơ hồ tan gan bể mật, vội vàng hủy bỏ lệnh phát binh. Tiên sinh thấy có đúng là rất thú vị không?”
Nguyễn Đông Thanh nghe đến đây, há hốc mồm.
Giết gà dọa khỉ? Sao chính ta lại không biết?
Đánh sập một góc Nho đạo lại là chuyện quái gì?
Ngày mai là Giỗ Tổ 10/3 sẽ, bạo 4 chương, ngày kia là 30/4 sẽ bạo 7 chương, ngày kìa là 1/5 sẽ bạo 6 chương. Tổng cộng 3 ngày sẽ đăng cả thảy 17 chương. Thế nhưng do nhóm tác cả tháng nay ốm đau bệnh tật nên lịch đăng trước mắt sẽ chậm lại. Cụ thể sẽ báo ngày 1/5.
Sau khi đám người Văn Cung vắt chân lên cổ mà chạy, thì ải Quan Lâm và Lão Thụ cổ viện lại trở về nhịp sinh hoạt thường nhật của nó.
Bích Mặc tiên sinh sau khi “nghỉ phép dài hạn” để giải quyết chuyện dự hội Mỹ Thực tiến vua thì cũng bắt đầu đi dạy lại như trước. Vẫn cứ ngày lẻ thì đến, ngày chẵn thì nghỉ.
Khác biệt duy nhất có lẽ là... chất lượng học sinh.
Kể từ sau khi Nguyễn Đông Thanh văn đấu tranh biện thắng cả sáu thư viện lớn, đại quan quý nhân các vùng chung quanh cũng nghe danh mà đến gửi gắm đám con cháu trong nhà đến Quan Lâm xin được theo học. Thậm chí, ngay cả đương triều thái tử Lê Tam Thành cũng ngỏ ý mời Nguyễn Đông Thanh vào cung làm đế sư, chuyên dạy học cho vương công quý tộc, hoàng tử công chúa trong cung.
Điều này khiến Bích Mặc tiên sinh cơ hồ khóc không ra nước mắt, chỉ trách bản thân tự lấy đá đập chân mình. Khi không lại tham gia đấu văn làm cái gì để bây giờ rước vạ vào người.
Quả thực là cái miệng hại cái thân.
Nguyễn Đông Thanh đương nhiên không dám nhận những mối làm ăn này, ai đến cũng mượn lời uyển chuyển từ chối. Lúc thì ở Quan Lâm đã quen, không muốn rời đi lâu ngày. Khi lại lấy cớ không màng danh lợi ngoài thân mà từ chối.
Kỳ thực, Nguyễn Đông Thanh cũng là người. Mấy đại quan quý nhân đem tiền vàng đến đập vào mặt, gã cũng rất động tâm. Dù sao, Lão Thụ cổ viện tuy cũng gọi là có đồng vào đồng ra, song chẳng lấy gì làm khá giả cả. Nhất là kể từ ngày Tiểu Thực Thần đến ở, tiền ăn uống hàng ngày cơ hồ đội lên gấp đôi.
Trước... là cậu chàng muốn thử nghiệm, muốn luyện tập nghề làm bếp.
Sau... đó là... tay nghề của Trương Mặc Sênh quả thực là quá tốt.
Nguyễn Đông Thanh thừa nhận, cái mồm của hắn đã bị cậu đồ đệ mới nhận này chiều hư.
Thế nhưng, cho dù người ta có mang tiền muôn bạc vạn đến nhờ cậy thì Bích Mặc tiên sinh cũng chỉ có thể cắn răng giả vờ bình thản, sau đó từ chối khéo.
Không phải hắn không muốn kiếm thêm chút đỉnh.
Mà là do mớ tiền này trộn toàn bả.
Hơn ai hết, Bích Mặc tiên sinh hiểu rõ rốt cuộc trình độ văn hóa thực sự của bản thân mình đến đâu.
Bảo hắn mượn lời người xưa hù dọa mấy lão già Văn Cung thì được.
Còn bảo Nguyễn Đông Thanh dạy kẻ khác ngâm thơ vịnh phú? Quả thực là chuyện tiếu lâm. Mỗi tội... chuyện tiếu lâm này có thể khiến cái đầu của Bích Mặc tiên sinh nhà ta phải đổi địa chỉ vĩnh viễn.
Một bên là đám nhóc mới tập tọe học đọc, học viết, xuất thân bình dân, quê quán ở đất Quan Lâm chuộng võ khinh văn.
Một bên là con nhà quyền quý quan lại, xuất thân sĩ tộc, từ bé đã được dạy dỗ cẩn thận.
So sánh trình độ văn hóa của hai bên với nhau, nói khó nghe một câu, quả thực là cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương, máng mương đòi tương đương với thủy điện.
Nguyễn Đông Thanh mà dạy mấy cậu ấm cô chiêu này, có lẽ chỉ dăm bữa nửa tháng là lòi ra chuyện hắn “văn hóa lùn”. Hơn nữa, mấy người này đều quyền cao chức trọng, không phú thì quý. Một khi bọn họ cho rằng Nguyễn Đông Thanh lừa mình...
Hắn chắc chắn sẽ 404.
Càng không cần phải nói đến thái tử Lê Tam Thành. Nguyễn Đông Thanh dám chắc nếu nhận cái chức đế sư này thì cái ngày chịu hình phạt tru di cửu tộc chẳng còn xa nữa.
Thành thử...
Nguyễn Đông Thanh không nhận một ai cả.
Ấy thế mà, sáng sớm hôm nay, vẫn có một đám thiếu niên nam nữ đến chờ trước cửa nhà học hắn được phát.
“Tiên sinh! Xin nhận bọn ta đi.”
“Tiên sinh, ngài không thể niệm tình—bọn vãn bối hiếu học hay sao?”
“Tiên sinh, ngài không cần nhận, tiểu nữ quỳ ở đây cũng được.”
“Nói hay lắm. Triêu văn đạo, tịch khả tử!”
Bích Mặc tiên sinh nghe những lời này mà cảm thấy đại não đang co bóp, đau nhức từng trận, hai bên thái dương gân nổi hết lên.
Đừng nhìn mấy thiếu niên nam nữ này ăn mặc giản dị đơn sơ, cứ xem ngôn hành cử chỉ là biết đều xuất thân từ nhà gia giáo, có thể nói là dòng thế phiệt trâm anh.
Nguyễn Đông Thanh:
“Đây là băng phách ngân trâm đòi mạng chứ thế phiệt trâm anh cái gì?”
Gã hối hận hồi hôm đã mượn văn cụ Phan Bội Châu, để đến giờ ai cũng nghĩ hắn là kẻ tài hoa tuyệt đỉnh, cự phách thi đàn.
o0o
Nguyễn Đông Thanh đuổi nửa ngày trời mấy vị thiếu niên nam nữ đến cầu học mới chịu đi cho. Hắn lắc đầu một cái, đóng cửa nhà học, kế đến chỗ chị hàng quà vặt ngồi.
Hắn không cho rằng mấy cậu ấm cô chiêu, tiểu thư công tử kia lại bỏ cuộc dễ đến thế.
Luận quyết tâm, bọn họ chưa hẳn đã thua đồng trang đồng lứa,
Luận điều kiện, thôi bỏ đi.
Gã vừa mới ngồi xuống, gọi ít bánh trái, thì chị hàng quà vặt đã bắt đầu kể chuyện:
“Chị bảo chú này. Mấy cái đứa đứng trước cửa nhà học của chú sáng nay là dê béo cả đấy. Chú mày không nhận dạy quách đi cho rồi, được hay không thì cứ đổ cho bọn chúng tối dạ là được, sao lại dại thế?”
Nguyễn Đông Thanh nhìn chị ta, cười:
“Sao chị biết người ta có tiền?”
“Sao không? Chú đã thấy ai không có tiền mà rủ nhau đi mua nhà không cần xem giá chưa? Trên chợ người ta đồn ầm lên đấy...”
Chị hàng quà vặt vừa nói, vừa khoa chân múa tay, ra vẻ hào hứng lắm.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu.
Quả nhiên, dù là ở Huyền Hoàng giới đi nữa thì cũng sẽ có camera chạy bằng cơm.
Lúc này...
Quán nhỏ của chị quà vặt lại đón một vị khách không mời.
Một bàn tay như ngó sen khẽ đưa tới vén tấm màn rủ, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Đông Thanh. Gã nhìn sang, phát hiện người nọ là một thiếu nữ thướt tha, mày mắt như vẽ, tóc chảy như thác.
Hơn nữa còn là người quen.
Long Thanh Y nhoẻn miệng cười, nói:
“Chào tiên sinh. Mấy tháng trước vừa mới từ biệt, không ngờ ngài đã gây nên bao nhiêu chuyện chấn động như thế, tiểu nữ nghe danh tiên sinh mà tưởng sấm nổ bên tai.”
“Không dám. Không biết sứ giả lại đến tìm tại hạ là có chuyện gì? Gần đây tại hạ không ăn thủy sản, ắt hẳn là không xơi nhầm vị công khanh hầu tước nào của mấy người.”
Nguyễn Đông Thanh đáp.
Hành động của Long Tiêu, Long Diệp lần trước khiến đến tận giờ hắn vẫn rất cảnh giác thận trọng trước long tộc.
Long Thanh Y che miệng, đáp:
“Chuyện này nói ở đây e là không tiện. Không bằng vào nhà rồi nói?”
Nguyễn Đông Thanh cũng muốn biết rốt cuộc cái vị sứ giả của Long tộc này đang bán thuốc gì, lại thêm trên người có lệnh bài của Lý Huyền Thiên đưa cho, bèn gật đầu đồng ý.
Vừa vào, Long Thanh Y đã nhanh nhẹn nổi lửa đốt lò, hãm trà, châm trà, động tác quả thực lưu loát như mây trôi nước chảy. Suốt cả quá trình pha ấm trà này, nàng ta không sử dụng đến một chút chân khí nào, hoàn toàn giống như một người phàm bình thường. Nguyễn Đông Thanh thấy thế, không khỏi lấy làm tò mò, hỏi:
“Long cô nương vì sao lại không dùng tu vi cho tiện?”
“Đến chỗ tiên sinh, đương nhiên là phải theo luật lệ của tiên sinh rồi.”
Long Thanh Y đáp.
Nguyễn Đông Thanh cười, lắc đầu:
“Cô nương chắc là hiểu nhầm rồi. Tại hạ không phải không dùng đến chân khí, mà là không thể dùng được, nên chuyện gì cũng làm thủ công như thế. Cô nương có một thân tu vi lại không dùng, chẳng phải là mua dây buộc mình hay sao?”
Long Thanh Y dừng tay, lắc đầu:
“Xem ra tiểu nữ tự cho là thông minh, bêu xấu trước mặt tiên sinh.”
Cô nàng thân là quân sư của Long tộc, thành thử kể từ khi xác nhận Nguyễn Đông Thanh là “cường giả thể ngộ phàm trần”, Long Thanh Y bèn lập tức tìm hiểu vô số truyền thuyết giai thoại về “hóa phàm”.
Mục đích chỉ có một: lấy lòng Bích Mặc tiên sinh, lấy lại mặt mũi hồi trước đã bị Long Tiêu, Long Diệp vứt ra sọt rác. Thế nhưng, phản ứng của Nguyễn Đông Thanh lại hoàn toàn nằm ngoài tính toán của cô nàng.
Long Thanh Y thầm nghĩ:
“Xem ra mình vẫn coi thường tâm cảnh của tiên sinh quá.”
Nếu như Nguyễn Đông Thanh biết cô nàng đang nghĩ gì, chắc chắn hắn sẽ vuốt mặt một cái, ngửa mặt lên trời kêu một câu rằng: “Oan quá Bao đại nhân!”
Đối với hắn, chân khí giống như máy tính toán học vậy.
Nguyễn Đông Thanh hắn không có nên mới phải tính bằng tay. Mấy người kia tốn công tốn sức tu hành được một thân tu vi lại không đi dùng, chẳng phải đang mua việc vào người hay sao?
Thực chất chỉ đơn giản vậy thôi.
Long Thanh Y hít sâu một hơi, nói:
“Lần này tiểu nữ đại diện Long tộc vào Lục Trúc Hải đi sứ tình cờ lại nghe được một chuyện rất thú vị. Mà việc này trùng hợp làm sao, lại liên quan đến tiên sinh và mấy vị cao đồ. Thanh Y không dám giấu giếm, bèn cố tình đến đây nói cho tiên sinh. Hi vọng tiên sinh thấy tấm lòng chân thành của Long tộc ta thì có thể bỏ qua chuyện lần trước.”
“Đông Thanh chỉ là kẻ phàm phu, đâu dám nói hai chữ ‘bỏ qua’ với một đại tộc trong thiên hạ như long tộc? Thế nhưng không biết tin mà cô nương nói đến là tin gì?”
Nguyễn Đông Thanh có được biết gần đây Lục Trúc hải lại có thú triều, mà ba đứa đệ tử của hắn dường như đã cứu giúp Quan Lâm một phen, trở thành anh hùng.
Thế nhưng, nếu chỉ là chuyện chỗ đầu ngõ cuối đường cũng nghe được này thì hẳn long tộc sẽ không cất công lặn lội đến tận đây, lại càng không thể tự tin đến thế được.
Long Thanh Y nói:
“Đầu tiên là các tộc lớn trong Lục Trúc hải đã xé rách hòa ước, tuyên chiến với Quan Lâm. Ngoài mặt, là mượn cớ đệ tử của tiên sinh đánh chết thánh tử tộc Địa Chấn Man Tượng của bọn họ. Thế nhưng... sự thực là gì hẳn tiểu nữ không nói tiên sinh cũng đã đoán được rồi.”
Ta đoán được ta tự vẫn ngay trước mặt cô!
Nguyễn Đông Thanh thực tình rất muốn nói câu này, thế nhưng cuối cùng lại thôi. Dù sao Long Thanh Y cũng là sứ giả long tộc, hắn ăn nói như thế không khỏi quá bỗ bã. Bích Mặc tiên sinh bèn hắng giọng:
“Tại hạ nhàn tản đã quen, không đoán được mấy thứ chính trị cong cong thẳng thẳng này. Vẫn xin cô nương cho biết, tại hạ xin dỏng tai lên nghe.”
Long Thanh Y sau khi buột miệng nói đùa một câu định kéo gần quan hệ thì lập tức hối hận, thầm nhủ:
“Bích Mặc tiên sinh nổi tiếng là không thích tranh đấu, mình lại hàm ý y tinh thông chính trị người lừa ta gạt như vậy, đúng thật là ngu muội.”
Cô nàng còn đang hoảng lên, không ngờ vị “tiên sinh” kia đã ném cho một cái phao cứu sinh. Thế là, Long Thanh Y vội vàng bắt lấy, nói:
“Nói ra thì phải trách đệ tử của tiên sinh, nhất là cậu Lý Thanh Vân. Các tộc thấy một kẻ tàn phế mà tiên sinh cũng có thể vực dậy được, cho đó là yếu tố ‘đổ lệch cán cân về một phía’, thế nên mới nóng lòng tuyên chiến. Cái chết của thánh tử tộc man tượng chẳng qua là cái cớ mà thôi.”
Nguyễn Đông Thanh nghe mà “à” lên một tiếng, thầm nghĩ cũng na ná cái cách thế chiến thứ nhất nổ ra.
Long Thanh Y che miệng:
“Vốn là, bọn chúng đã chuẩn bị lực lượng xong xuôi đâu đấy, chỉ chờ tấn công Quan Lâm. Thế nhưng vừa lúc thấy tiên sinh đấu văn hội, một bài phú đánh sập một góc Nho đạo. Cả đám cho là tiên sinh đang dằn mặt, giết gà dọa khỉ, cơ hồ tan gan bể mật, vội vàng hủy bỏ lệnh phát binh. Tiên sinh thấy có đúng là rất thú vị không?”
Nguyễn Đông Thanh nghe đến đây, há hốc mồm.
Giết gà dọa khỉ? Sao chính ta lại không biết?
Đánh sập một góc Nho đạo lại là chuyện quái gì?
Ngày mai là Giỗ Tổ 10/3 sẽ, bạo 4 chương, ngày kia là 30/4 sẽ bạo 7 chương, ngày kìa là 1/5 sẽ bạo 6 chương. Tổng cộng 3 ngày sẽ đăng cả thảy 17 chương. Thế nhưng do nhóm tác cả tháng nay ốm đau bệnh tật nên lịch đăng trước mắt sẽ chậm lại. Cụ thể sẽ báo ngày 1/5.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.