Chương 37: Đây là chuyện gì hả
Uyển Tiểu Uyển
09/01/2017
Editor: ChieuNinh
Về đến nhà, vừa vặn ngay lúc ăn cơm tối, Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Qúy, Thạch Thúy Cúc đã ở đó. Còn chưa mở miệng, Thạch Thúy Cúc liền đứng dậy nói: "Đại ca, đại tẩu, ta thấy giữa trưa nương chỉ ăn bánh bột ngô, cho nên cứ tới đây dùng đồ trong phòng bếp làm cơm tối." Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu chỉ là nhìn thịt hầm cách thủy, cá nướng còn có canh gà trên bàn cơm cũng không nói lời nào.
Thạch Thúy Cúc có chút xấu hổ hướng về phía Tằng Tử Phu cười cười: "Chúng ta không có rau cải gì, cho nên ta thấy trong phòng bếp vừa vặn có cá có thịt, nghĩ để thời gian lâu dài cũng sẽ hư, cho nên liền tự làm chủ, đại tẩu sẽ không mất hứng đi?"
Tằng Tử Phu nghe xong lời này, nhíu mày, cưỡng chế không thoải mái trong lòng, chỉ là cười cười cũng không nói tiếp, ngồi xuống liền bắt đầu ăn cơm. Thạch Thúy Cúc đứng rất là xấu hổ, Thạch Lai Phúc thấy vậy cười nói: "Nhị đệ muội, chớ đứng đó, ngồi ăn đi."
Thạch Thúy Cúc một bộ dạng ủy khuất, mang theo tiếng khóc nức nở ánh mắt khẩn cầu nói: "Đại tẩu đừng mất hứng, ta biết rõ những điều này là rất quý giá, nhưng nhìn Tiểu Diệp Tử thật sự là quá nhỏ gầy rồi, cho nên liền nấu canh gà. . . đại tẩu?"
Tằng Tử Phu nặng nề để đũa xuống: "Thúy Cúc, lời này của ngươi nói không đúng rồi, cái gì gọi là Tiểu Diệp Tử thật sự là nhỏ gầy? Là chỉ trích ta đối với nàng không tốt sao? Nương ở đây mỗi ngày đều nhìn, người nói câu công đạo."
Thạch Lý thị thở dài, nhà này thật vất vả trôi qua lại như vậy rồi, nhưng con dâu thứ này sao lại không chịu sống an ổn? Đối với hai ngày nay vợ chồng đứa con thứ hai thường đến bên này ăn chùa uống chùa, còn có thái độ biến hóa của con dâu thứ hai, không phải là bà không nhìn thấy. Nhất là con dâu thứ hai luôn ôm Tiểu Diệp Tử lại ở trước mặt của mình nói vài lời, nào là nhìn một cái bộ dáng đáng thương của Tiểu Diệp Tử chúng ta, không khỏe mạnh giống ca ca tỷ tỷ gì đó, lời nói bới móc này nọ. Mình đã bao nhiêu tuổi rồi, Tử Phu lại là xuất phát từ nội tâm đối với mình, cái gì cũng không thiếu sót mình. Hiện tại cả Thạch gia thôn, lão thái thái nhà ai không hâm mộ mình chứ.
Nhưng mà hiện tại cuộc sống đứa con lớn nhất trôi qua phát đạt như vậy, còn lão Nhị trôi qua thì. . . Đều là nhi tử, lòng bàn tay mu bàn tay đều thịt! Lão Nhị và nương tử lão Nhị cũng quá kém cỏi rồi, đây là chuyện gì hả? Ài, Thạch Lý thị lạnh xuống mặt nói: "Tiểu Diệp Tử là con gái ruột của đại tẩu ngươi, có được hay không cũng không tới phiên ngươi tới bình luận."
Thạch Thúy Cúc thấy vậy há to miệng, nước mắt cành cạch lách cách rớt xuống: "Nương, ta biết rõ ta không nên nói những này, nhưng dù sao Tiểu Diệp Tử cũng là cốt nhục của Qúy ca, ta thật sự là nhìn nàng đáng thương, cũng không phải có ý tứ trách cứ đại tẩu, dù sao Tiểu Diệp Tử vừa sinh ra đã có thân thể yếu ớt. . Ai!"
Thạch Lý thị trừng mắt nhìn Thạch Thúy Cúc: "Nói lời hồ đồ gì đó hả? Tiểu Diệp Tử là cốt nhục chị dâu ngươi sinh, có quan hệ gì với Qúy tử? Đừng quên lời nói lúc trước! Ta thấy ngươi cũng không phải có lòng tốt gì, muốn cho cái nhà này lại rối loạn hả? Lúc đó ta thật đúng là mắt bị mù, tại sao lại cho Quý tử tìm nương tử như ngươi vậy! Nhìn vào phân lượng của cha ngươi, việc này ta liền bỏ qua, nếu như ta lại nghe được lời ra tiếng vào gì, ngươi cũng trở về nhà mẹ đẻ đi!"
Thạch Thúy Cúc nghe xong lời này, mắt choáng váng, Thạch Lai Qúy vội vàng nói: "Nương, đại tẩu đừng nóng giận, Thúy nhi không hiểu chuyện." Tằng Tử Phu thật sự là ăn cơm không trôi, thở dài nói: "Nhị đệ, không phải đại tẩu so đo, đây là để cho lễ mừng năm mới, thịt và cá còn có gà đều là ta với đại ca ngươi đặt mua hàng tết. Lễ mừng năm mới mới ăn! Ta với đại ca ngươi đặt mua xe lừa, bây giờ trong tay thật sự túng thiếu, hôm nay ăn, lễ mừng năm mới chúng ta cũng chỉ có thể nấu chút cải trắng rồi. Nhị đệ, đừng quên là chúng ta đã ở riêng sống cuộc sống của mình! Hôm nay Thúy Cúc làm thật sự là qúa đáng. Lời nói đã đến nước này, ta làm đại tẩu cũng không nói khác, đều tự giác một chút đi!"
Thạch Lai Phúc cũng có chút rất không hài lòng cương mắt nhìn đến vẻ mặt xấu hổ lại có chút không phục của Thạch Lai Qúy, ài, kỳ thật dựa theo của cải nhà của mình hiện tại, không quan tâm đến chút đồ ấy. Nhưng chuyện này sẽ không có đơn giản như vậy, câu nói có hàm ý khác của Nhị đệ muội, ý kia chính là chúng ta bạc đãi Tiểu Diệp Tử, chỉ lo cho đứa con của mình rồi, đổi thành ai sẽ không thất vọng lạnh lòng?
Thế nhưng Lai Qúy chính là đệ đệ ruột của mình, tại lúc Nhị đệ muội nói ra lời kia, cũng không lên tiếng ngăn lại, chẳng lẽ Nhị đệ cũng nghĩ như vậy? Như vậy thật sự là làm cho người ta lạnh tâm! Nhìn sắc mặt nương tử của mình, Thạch Lai Phúc thở dài, hai ngày trước bởi vì chuyện mượn tiền, tuy mình hiểu được lo lắng của nàng, nhưng nghĩ dù sao cũng là người một nhà, hay là cứ giúp đỡ. Sờ lên một lượng bạc trong túi quần, vốn là muốn vụng trộm kín đáo đưa cho Nhị đệ . . .
Bữa cơm tối này ăn trong không vui mà tán, Thạch Thúy Cúc một bộ dáng ủy ủy khuất khuất đang thu thập bát đũa, Tằng Tử Phu ôm Tiểu Diệp Tử đi ra nói: "Nương, hôm nay người ở đây, Nhị đệ và Thúy Cúc cũng đều có mặt, Tiểu Diệp Tử cũng ở đây, Nhị đệ đã cho là ta bạc đãi Tiểu Diệp Tử, cho rằng Tiểu Diệp Tử là hài tử của các ngươi, vậy các ngươi liền ôm đi đi!"
Thạch Lai Qúy há to miệng. . . Một bên Thạch Thúy Cúc lau nước mắt: "Đại tẩu, Tiểu Diệp Tử không phải cho tẩu làm con thừa tự sao? Lúc trước không phải đều nói xong sao? Tại sao lại?"
Tằng Tử Phu cười lạnh nói: "Đúng vậy, lúc trước đã nói, nhưng khi nhìn bộ dáng Nhị đệ cùng Nhị đệ muội hình như đã quên lúc trước nói gì rồi, hôm nay có thể lần đầu tiên không cẩn thận nói ra, Nhị đệ là cha ruột Tiểu Diệp Tử, không bảo đảm về sau lúc Tiểu Diệp Tử hiểu chuyện cũng sẽ thường thường không cẩn thận một chút!"
Thạch Lai Qúy và Thạch Thúy Cúc hai người nhìn thoáng qua nhau, yên lặng không lên tiếng, Thạch Lý thị thở dài: "Tử Phu à, nương biết rõ ngươi ủy khuất, ngươi đối với Tiểu Diệp Tử ra sao, nương nhìn ở trong mắt, có gì ngon ngươi đều là cho Tiểu Diệp Tử ăn trước, mỗi tháng đều mang theo Tiểu Diệp Tử đi tìm Lý Nhị bắt mạch, ài. . . Quý tử à! Ngươi thật sự là bị mỡ heo làm mờ mắt rồi, sao lại không hiểu được phải thấy đủ chứ? Đại ca đại tẩu ngươi lại không nợ gì của ngươi?"
Thạch Lai Qúy cúi đầu không nói, Thạch Thúy Cúc thấy vậy mở miệng nói: "Nương, không phải chúng ta không biết đủ, chúng ta cũng nuôi không nổi mà! Hôm nay thật là ta không tốt, ta không nghĩ đại tẩu sẽ so đo như vậy. . cho nên. . ."
Tằng Tử Phu cười nói: "Nhị đệ muội, lời này đã nói sai rồi, cái gì gọi là so đo? Việc này chính là có thể lớn cũng có thể nhỏ, truyền đi đó là sẽ bị người đâm cột sống, nói ta là độc phụ! Ngươi để cho ta ra cửa như thế nào? Nếu hôm nay các ngươi không ôm Tiểu Diệp Tử đi, vậy thì liền lập một chứng từ, chúng ta giấy trắng mực đen viết ra, ấn dấu tay lên."
Thạch Thúy Cúc sợ hãi mắt nhìn Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, Tiểu Diệp Tử không phải ghi vào hộ tịch của tẩu sao? Còn chứng từ gì?" Tằng Tử Phu cười cười: "Đối người nào thì làm chuyện đó thôi, ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy! Giấy trắng mực đen chúng ta viết lên, thỉnh Thạch lão tú tài là người làm chứng. Tiểu Diệp Tử cùng Nhị đệ, cùng Nhị đệ muội không có bất cứ quan hệ nào."
Cuối cùng, vẫn là Thạch Lai Phúc mời Thạch lão tú tài đến làm chứng từ, việc này mới tính là xong. Tằng Tử Phu nằm ở trên giường càng nghĩ càng ủy khuất, Thạch Thúy Cúc làm sao lại biến thành cái dạng này? Trước kia tự mình nhìn không phải thật đàng hoàng đấy sao? Vương Lan vừa đi lại tới Thạch Thúy Cúc, thật sự là ra hang hổ lại vào hang sói mà, cuộc sống sau này làm thế nào trôi qua? Ngay cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mình cũng xử lý tốt, làm sao quan hệ chị em bạn dâu càng khó hơn cả mẹ chồng nàng dâu? Mệt mỏi quá. . . .
Thạch Lai Phúc nhìn cái dạng này của Tằng Tử Phu, trong nội tâm rất là đau lòng: "Nương tử, ta nhận sai lầm với nàng." Tằng Tử Phu a một tiếng, kỳ quái nhìn Thạch Lai Phúc: "Chàng nhận sai gì với ta?" Thạch Lai Phúc kéo góc áo, nhỏ giọng nói: "Nương tử, ta vụng trộm cầm một lượng bạc, nghĩ đưa đi cho Nhị đệ. . . Ta. . . nương tử đừng nóng giận, bạc ta chưa cho đâu, từ nay về sau ta cam đoan không như vậy nữa."
Tằng Tử Phu cười lắc đầu: "Bạc của chúng ta vốn chính là của chàng, đừng nói cầm một hai lượng, dù là mười lượng ta cũng sẽ không vì bạc mà tức giận với chàng, cho thì cho đi. Chỉ là, Phúc ca, từ nay về sau mặc kệ nguyên do gì, dùng tiền nhất định phải nói thật cho ta biết, chẳng lẽ ta ở trong mắt Phúc ca là người không hiểu chuyện như vậy sao?"
Thạch Lai Phúc vội vàng ôm lấy Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng đừng đoán mò, ta thề, về sau cần bạc đều nói với nàng." Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Phúc ca, ta không phải đau lòng chút bạc này, chỉ là trong nội tâm cảm thấy ủy khuất, ta cảm thấy được Thúy Cúc thay đổi, không phải dạng thành thật chịu khó trước kia rồi, Phúc ca, chàng nói xem có phải là con người thì đều biến đổi?"
Thạch Lai Phúc thở dài: "Ai. . . nương tử, không đề cập tới Nhị đệ muội nữa, ta cảm thấy được Quý tử cũng. . . Ai, cuộc sống này không phải càng ngày càng tốt sao? Vốn định Nhị đệ chính là một người chịu khó, về sau cuộc sống gia đình bọn họ cũng sẽ càng phát đạt, nhưng bây giờ đây là chuyện gì chứ!"
Đúng vậy, đây là chuyện gì chứ? Trong nội tâm Tằng Tử Phu cũng hiểu được, là người thì đều có thói hư tật xấu! Vốn vừa mới bắt đầu, điều kiện hai nhà cũng không khác nhau lắm, cũng không tới hai năm, một nhà đã mua được xe lừa rồi, nhưng mà mình lại so với trước kia còn không bằng. Nghĩ muốn nếm thức ăn mặn đều phải toan tính, trong nội tâm sẽ không cân bằng rồi, cảm thấy dựa vào cái gì các ngươi có thể tốt như vậy? Người a! Cũng chỉ là nhìn bề mặt, thời điểm người khác cố gắng thì đều không nhìn thấy.
Vốn, Tằng Tử Phu tính toán lôi kéo Thạch Lai Qúy, Thạch Thúy Cúc cùng nhau buôn bán, chỉ là Tằng Tử Phu phát hiện ánh mắt của Thạch Thúy Cúc nhìn mình càng ngày càng quái. Ngoại trừ hâm mộ vẫn còn có ghen ghét, thậm chí về sau còn có thể toát ra một tia là không cam tâm! Nữ nhân này một khi học được ghen ghét, vậy không có khả năng sẽ sống yên ổn. Cũng không thể nói Tằng Tử Phu ích kỷ, chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhất là phương diện tiền bạc. Người lớn cùng hài tử chính là khác biệt, Tằng Tử Phu tin tưởng, được chính mình giáo dục Tiểu Diệp Tử sẽ không quên ân phụ nghĩa, nhưng mà biểu hiện của Thạch Thúy Cúc mấy ngày này . . . Ai!
Về đến nhà, vừa vặn ngay lúc ăn cơm tối, Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Qúy, Thạch Thúy Cúc đã ở đó. Còn chưa mở miệng, Thạch Thúy Cúc liền đứng dậy nói: "Đại ca, đại tẩu, ta thấy giữa trưa nương chỉ ăn bánh bột ngô, cho nên cứ tới đây dùng đồ trong phòng bếp làm cơm tối." Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu chỉ là nhìn thịt hầm cách thủy, cá nướng còn có canh gà trên bàn cơm cũng không nói lời nào.
Thạch Thúy Cúc có chút xấu hổ hướng về phía Tằng Tử Phu cười cười: "Chúng ta không có rau cải gì, cho nên ta thấy trong phòng bếp vừa vặn có cá có thịt, nghĩ để thời gian lâu dài cũng sẽ hư, cho nên liền tự làm chủ, đại tẩu sẽ không mất hứng đi?"
Tằng Tử Phu nghe xong lời này, nhíu mày, cưỡng chế không thoải mái trong lòng, chỉ là cười cười cũng không nói tiếp, ngồi xuống liền bắt đầu ăn cơm. Thạch Thúy Cúc đứng rất là xấu hổ, Thạch Lai Phúc thấy vậy cười nói: "Nhị đệ muội, chớ đứng đó, ngồi ăn đi."
Thạch Thúy Cúc một bộ dạng ủy khuất, mang theo tiếng khóc nức nở ánh mắt khẩn cầu nói: "Đại tẩu đừng mất hứng, ta biết rõ những điều này là rất quý giá, nhưng nhìn Tiểu Diệp Tử thật sự là quá nhỏ gầy rồi, cho nên liền nấu canh gà. . . đại tẩu?"
Tằng Tử Phu nặng nề để đũa xuống: "Thúy Cúc, lời này của ngươi nói không đúng rồi, cái gì gọi là Tiểu Diệp Tử thật sự là nhỏ gầy? Là chỉ trích ta đối với nàng không tốt sao? Nương ở đây mỗi ngày đều nhìn, người nói câu công đạo."
Thạch Lý thị thở dài, nhà này thật vất vả trôi qua lại như vậy rồi, nhưng con dâu thứ này sao lại không chịu sống an ổn? Đối với hai ngày nay vợ chồng đứa con thứ hai thường đến bên này ăn chùa uống chùa, còn có thái độ biến hóa của con dâu thứ hai, không phải là bà không nhìn thấy. Nhất là con dâu thứ hai luôn ôm Tiểu Diệp Tử lại ở trước mặt của mình nói vài lời, nào là nhìn một cái bộ dáng đáng thương của Tiểu Diệp Tử chúng ta, không khỏe mạnh giống ca ca tỷ tỷ gì đó, lời nói bới móc này nọ. Mình đã bao nhiêu tuổi rồi, Tử Phu lại là xuất phát từ nội tâm đối với mình, cái gì cũng không thiếu sót mình. Hiện tại cả Thạch gia thôn, lão thái thái nhà ai không hâm mộ mình chứ.
Nhưng mà hiện tại cuộc sống đứa con lớn nhất trôi qua phát đạt như vậy, còn lão Nhị trôi qua thì. . . Đều là nhi tử, lòng bàn tay mu bàn tay đều thịt! Lão Nhị và nương tử lão Nhị cũng quá kém cỏi rồi, đây là chuyện gì hả? Ài, Thạch Lý thị lạnh xuống mặt nói: "Tiểu Diệp Tử là con gái ruột của đại tẩu ngươi, có được hay không cũng không tới phiên ngươi tới bình luận."
Thạch Thúy Cúc thấy vậy há to miệng, nước mắt cành cạch lách cách rớt xuống: "Nương, ta biết rõ ta không nên nói những này, nhưng dù sao Tiểu Diệp Tử cũng là cốt nhục của Qúy ca, ta thật sự là nhìn nàng đáng thương, cũng không phải có ý tứ trách cứ đại tẩu, dù sao Tiểu Diệp Tử vừa sinh ra đã có thân thể yếu ớt. . Ai!"
Thạch Lý thị trừng mắt nhìn Thạch Thúy Cúc: "Nói lời hồ đồ gì đó hả? Tiểu Diệp Tử là cốt nhục chị dâu ngươi sinh, có quan hệ gì với Qúy tử? Đừng quên lời nói lúc trước! Ta thấy ngươi cũng không phải có lòng tốt gì, muốn cho cái nhà này lại rối loạn hả? Lúc đó ta thật đúng là mắt bị mù, tại sao lại cho Quý tử tìm nương tử như ngươi vậy! Nhìn vào phân lượng của cha ngươi, việc này ta liền bỏ qua, nếu như ta lại nghe được lời ra tiếng vào gì, ngươi cũng trở về nhà mẹ đẻ đi!"
Thạch Thúy Cúc nghe xong lời này, mắt choáng váng, Thạch Lai Qúy vội vàng nói: "Nương, đại tẩu đừng nóng giận, Thúy nhi không hiểu chuyện." Tằng Tử Phu thật sự là ăn cơm không trôi, thở dài nói: "Nhị đệ, không phải đại tẩu so đo, đây là để cho lễ mừng năm mới, thịt và cá còn có gà đều là ta với đại ca ngươi đặt mua hàng tết. Lễ mừng năm mới mới ăn! Ta với đại ca ngươi đặt mua xe lừa, bây giờ trong tay thật sự túng thiếu, hôm nay ăn, lễ mừng năm mới chúng ta cũng chỉ có thể nấu chút cải trắng rồi. Nhị đệ, đừng quên là chúng ta đã ở riêng sống cuộc sống của mình! Hôm nay Thúy Cúc làm thật sự là qúa đáng. Lời nói đã đến nước này, ta làm đại tẩu cũng không nói khác, đều tự giác một chút đi!"
Thạch Lai Phúc cũng có chút rất không hài lòng cương mắt nhìn đến vẻ mặt xấu hổ lại có chút không phục của Thạch Lai Qúy, ài, kỳ thật dựa theo của cải nhà của mình hiện tại, không quan tâm đến chút đồ ấy. Nhưng chuyện này sẽ không có đơn giản như vậy, câu nói có hàm ý khác của Nhị đệ muội, ý kia chính là chúng ta bạc đãi Tiểu Diệp Tử, chỉ lo cho đứa con của mình rồi, đổi thành ai sẽ không thất vọng lạnh lòng?
Thế nhưng Lai Qúy chính là đệ đệ ruột của mình, tại lúc Nhị đệ muội nói ra lời kia, cũng không lên tiếng ngăn lại, chẳng lẽ Nhị đệ cũng nghĩ như vậy? Như vậy thật sự là làm cho người ta lạnh tâm! Nhìn sắc mặt nương tử của mình, Thạch Lai Phúc thở dài, hai ngày trước bởi vì chuyện mượn tiền, tuy mình hiểu được lo lắng của nàng, nhưng nghĩ dù sao cũng là người một nhà, hay là cứ giúp đỡ. Sờ lên một lượng bạc trong túi quần, vốn là muốn vụng trộm kín đáo đưa cho Nhị đệ . . .
Bữa cơm tối này ăn trong không vui mà tán, Thạch Thúy Cúc một bộ dáng ủy ủy khuất khuất đang thu thập bát đũa, Tằng Tử Phu ôm Tiểu Diệp Tử đi ra nói: "Nương, hôm nay người ở đây, Nhị đệ và Thúy Cúc cũng đều có mặt, Tiểu Diệp Tử cũng ở đây, Nhị đệ đã cho là ta bạc đãi Tiểu Diệp Tử, cho rằng Tiểu Diệp Tử là hài tử của các ngươi, vậy các ngươi liền ôm đi đi!"
Thạch Lai Qúy há to miệng. . . Một bên Thạch Thúy Cúc lau nước mắt: "Đại tẩu, Tiểu Diệp Tử không phải cho tẩu làm con thừa tự sao? Lúc trước không phải đều nói xong sao? Tại sao lại?"
Tằng Tử Phu cười lạnh nói: "Đúng vậy, lúc trước đã nói, nhưng khi nhìn bộ dáng Nhị đệ cùng Nhị đệ muội hình như đã quên lúc trước nói gì rồi, hôm nay có thể lần đầu tiên không cẩn thận nói ra, Nhị đệ là cha ruột Tiểu Diệp Tử, không bảo đảm về sau lúc Tiểu Diệp Tử hiểu chuyện cũng sẽ thường thường không cẩn thận một chút!"
Thạch Lai Qúy và Thạch Thúy Cúc hai người nhìn thoáng qua nhau, yên lặng không lên tiếng, Thạch Lý thị thở dài: "Tử Phu à, nương biết rõ ngươi ủy khuất, ngươi đối với Tiểu Diệp Tử ra sao, nương nhìn ở trong mắt, có gì ngon ngươi đều là cho Tiểu Diệp Tử ăn trước, mỗi tháng đều mang theo Tiểu Diệp Tử đi tìm Lý Nhị bắt mạch, ài. . . Quý tử à! Ngươi thật sự là bị mỡ heo làm mờ mắt rồi, sao lại không hiểu được phải thấy đủ chứ? Đại ca đại tẩu ngươi lại không nợ gì của ngươi?"
Thạch Lai Qúy cúi đầu không nói, Thạch Thúy Cúc thấy vậy mở miệng nói: "Nương, không phải chúng ta không biết đủ, chúng ta cũng nuôi không nổi mà! Hôm nay thật là ta không tốt, ta không nghĩ đại tẩu sẽ so đo như vậy. . cho nên. . ."
Tằng Tử Phu cười nói: "Nhị đệ muội, lời này đã nói sai rồi, cái gì gọi là so đo? Việc này chính là có thể lớn cũng có thể nhỏ, truyền đi đó là sẽ bị người đâm cột sống, nói ta là độc phụ! Ngươi để cho ta ra cửa như thế nào? Nếu hôm nay các ngươi không ôm Tiểu Diệp Tử đi, vậy thì liền lập một chứng từ, chúng ta giấy trắng mực đen viết ra, ấn dấu tay lên."
Thạch Thúy Cúc sợ hãi mắt nhìn Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, Tiểu Diệp Tử không phải ghi vào hộ tịch của tẩu sao? Còn chứng từ gì?" Tằng Tử Phu cười cười: "Đối người nào thì làm chuyện đó thôi, ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy! Giấy trắng mực đen chúng ta viết lên, thỉnh Thạch lão tú tài là người làm chứng. Tiểu Diệp Tử cùng Nhị đệ, cùng Nhị đệ muội không có bất cứ quan hệ nào."
Cuối cùng, vẫn là Thạch Lai Phúc mời Thạch lão tú tài đến làm chứng từ, việc này mới tính là xong. Tằng Tử Phu nằm ở trên giường càng nghĩ càng ủy khuất, Thạch Thúy Cúc làm sao lại biến thành cái dạng này? Trước kia tự mình nhìn không phải thật đàng hoàng đấy sao? Vương Lan vừa đi lại tới Thạch Thúy Cúc, thật sự là ra hang hổ lại vào hang sói mà, cuộc sống sau này làm thế nào trôi qua? Ngay cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mình cũng xử lý tốt, làm sao quan hệ chị em bạn dâu càng khó hơn cả mẹ chồng nàng dâu? Mệt mỏi quá. . . .
Thạch Lai Phúc nhìn cái dạng này của Tằng Tử Phu, trong nội tâm rất là đau lòng: "Nương tử, ta nhận sai lầm với nàng." Tằng Tử Phu a một tiếng, kỳ quái nhìn Thạch Lai Phúc: "Chàng nhận sai gì với ta?" Thạch Lai Phúc kéo góc áo, nhỏ giọng nói: "Nương tử, ta vụng trộm cầm một lượng bạc, nghĩ đưa đi cho Nhị đệ. . . Ta. . . nương tử đừng nóng giận, bạc ta chưa cho đâu, từ nay về sau ta cam đoan không như vậy nữa."
Tằng Tử Phu cười lắc đầu: "Bạc của chúng ta vốn chính là của chàng, đừng nói cầm một hai lượng, dù là mười lượng ta cũng sẽ không vì bạc mà tức giận với chàng, cho thì cho đi. Chỉ là, Phúc ca, từ nay về sau mặc kệ nguyên do gì, dùng tiền nhất định phải nói thật cho ta biết, chẳng lẽ ta ở trong mắt Phúc ca là người không hiểu chuyện như vậy sao?"
Thạch Lai Phúc vội vàng ôm lấy Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng đừng đoán mò, ta thề, về sau cần bạc đều nói với nàng." Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Phúc ca, ta không phải đau lòng chút bạc này, chỉ là trong nội tâm cảm thấy ủy khuất, ta cảm thấy được Thúy Cúc thay đổi, không phải dạng thành thật chịu khó trước kia rồi, Phúc ca, chàng nói xem có phải là con người thì đều biến đổi?"
Thạch Lai Phúc thở dài: "Ai. . . nương tử, không đề cập tới Nhị đệ muội nữa, ta cảm thấy được Quý tử cũng. . . Ai, cuộc sống này không phải càng ngày càng tốt sao? Vốn định Nhị đệ chính là một người chịu khó, về sau cuộc sống gia đình bọn họ cũng sẽ càng phát đạt, nhưng bây giờ đây là chuyện gì chứ!"
Đúng vậy, đây là chuyện gì chứ? Trong nội tâm Tằng Tử Phu cũng hiểu được, là người thì đều có thói hư tật xấu! Vốn vừa mới bắt đầu, điều kiện hai nhà cũng không khác nhau lắm, cũng không tới hai năm, một nhà đã mua được xe lừa rồi, nhưng mà mình lại so với trước kia còn không bằng. Nghĩ muốn nếm thức ăn mặn đều phải toan tính, trong nội tâm sẽ không cân bằng rồi, cảm thấy dựa vào cái gì các ngươi có thể tốt như vậy? Người a! Cũng chỉ là nhìn bề mặt, thời điểm người khác cố gắng thì đều không nhìn thấy.
Vốn, Tằng Tử Phu tính toán lôi kéo Thạch Lai Qúy, Thạch Thúy Cúc cùng nhau buôn bán, chỉ là Tằng Tử Phu phát hiện ánh mắt của Thạch Thúy Cúc nhìn mình càng ngày càng quái. Ngoại trừ hâm mộ vẫn còn có ghen ghét, thậm chí về sau còn có thể toát ra một tia là không cam tâm! Nữ nhân này một khi học được ghen ghét, vậy không có khả năng sẽ sống yên ổn. Cũng không thể nói Tằng Tử Phu ích kỷ, chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhất là phương diện tiền bạc. Người lớn cùng hài tử chính là khác biệt, Tằng Tử Phu tin tưởng, được chính mình giáo dục Tiểu Diệp Tử sẽ không quên ân phụ nghĩa, nhưng mà biểu hiện của Thạch Thúy Cúc mấy ngày này . . . Ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.