Chương 24: Thạch Lai Phúc.
Uyển Tiểu Uyển
20/12/2016
Thấy Tằng Tử Phu động tình, thao tác hai ba cái đã thành thục cởi y phục của hai người, tay
không thành thật đã rời khỏi u cốc của Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu nhẹ
nhàng rên rỉ một tiếng, vặn vẹo thân dưới. . . . . . Con mắt Thạch Lai
Phúc tỏa sáng, một tay ôn nhu vuốt ve bụng đã nhô cao của Tằng Tử Phu. . . . . . ở bên trong là hài tử của mình. Thạch Lai Phúc động thân một
cái, rất bá đạo lại không mất ôn nhu ở trên người Tằng Tử Phu làm động
tác nguyên thủy nhất.
Cố ý nâng cao thân mình, để tránh đè nặng Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc chưa từng có cảm thấy qua hạnh phúc như vậy, mặc dù cũng không thể để cho mình tận hứng, nhưng mà cảm xúc tràn đầy hạnh phúc dào dạt cả người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Thạch Lai Phúc cảm giác mình ngửi được hương vị sữa trên người Tằng Tử Phu. . . . . . Trên hai ‘đại bạch thỏ’ của Tằng Tử Phu bàn tay Thạch Lai Phúc hân hoan vui múa. . . . . . Thay hình đổi dạng như đất dẻo cao su. . . . . . Không lâu sau, Tằng Tử Phu cũng cảm giác được một giòng nước ấm, không nhịn được mà lớn tiếng rên rỉ. . . . . . Một đêm này nhất định được hạnh phúc bao quanh. . . . . .
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Thạch Lai Phúc không muốn rời Tằng Tử Phu đang tựa ở trong lòng ngực của mình mà ngủ say. Tằng Tử Phu hừ hừ hai câu, giơ tay lên vuốt vuốt hai mắt của mình, híp híp đôi mắt có chút mê mang nhìn qua Thạch Lai Phúc. Lại không hề biết vẻ mặt như thế làm cho Thạch Lai Phúc lại nghĩ muốn đè Tằng Tử Phu xuống hung hăng có được nàng!
Tằng Tử Phu vừa hé miệng muốn nói, Thạch Lai Phúc liền mượn cơ hội hôn xuống, trực tiếp nuốt vào trong bụng lời Tằng Tử Phu muốn nói, chỉ có thể nghe được âm thanh ưm ưm ưm bất mãn của nàng. Ngay lúc Tằng Tử Phu sắp thở không nổi mà sắp tức giận, Thạch Lai Phúc vẫn chưa thỏa mãn mà rời đi cái lưỡi nhỏ thơm tho. . . . . .
Tằng Tử Phu thở hổn hển thuận khí, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn có chút sưng đỏ do bị Thạch Lai Phúc hôn, tức giận đấm vào ngực Thạch Lai Phúc nói: "Chàng muốn chết hả! Chàng muốn giết ta! Giết con của chàng à!" Thạch Lai Phúc ngây ngốc cười gãi gãi cái ót của mình, Tằng Tử Phu thấy vậy rất là buồn bực! Vì cái gì nha, mỗi lần nhất định muốn cãi nhau với hắn, hắn liền bày ra bộ dạng ngây ngốc này, còn cười hề hề. . . . . . Tức chết ta! Hừ lạnh một tiếng, lật người trên giường không thèm để ý Thạch Lai Phúc nữa.
Thạch Lai Phúc thấy vậy chỉ biết nàng dâu của mình nổi giận, chuẩn bị không để ý tới mình, kỳ thật đối với hành động vừa rồi bây giờ ngẫm lại thật đúng là có chút nghĩ mà sợ, nếu vạn nhất làm bị thương hài tử thì làm sao bây giờ. . . . . . Ài, ai bảo cái bộ dáng kia của nàng dâu quá làm cho tâm người ta ngứa ngáy chứ! Thạch Lai Phúc ôn nhu dán qua Tằng Tử Phu, thấy nàng còn khép hờ mắt, đành phải cúi người thổi nhiệt khí bên tai của nàng: "Vợ ơi, nàng cũng không biết, mấy ngày nay ta làm sao chịu đựng được, vợ. . . . . . hiện tại mỗi lần cũng không được tận hứng! Mà vợ thật tốt như vậy, thật thơm, ta rất muốn vĩnh viễn ở luôn bên trong không ra! Chết cũng đáng . . . . . . đừng nóng giận ha!"
Tằng Tử Phu bị Thạch Lai Phúc nói mấy câu làm đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫn không mở mắt, hừ hừ. . . . . . Nào có dỗ dành người như vậy, nói nhiều lời xấu hổ như vậy! Quả thực chính là phiên bản cổ đại ‘ta muốn làm băng vệ sinh của ngươi’. Thạch Lai Phúc thấy bộ dạng đỏ bừng cả khuôn mặt của nàng dâu, cảm giác hạ thân lại sưng lên, liền sáp vào thoáng cái cọ cọ đùi Tằng Tử Phu. . . . . . Phải biết rằng lúc này Tằng Tử Phu chính là sạch sẽ. . . . . . lỏa. . . . . . thể!
Tằng Tử Phu đành phải mở mắt, thật sự là không có cách nào, cái loại cảm giác này. . . . . . cảm giác hạ thân vừa. . . . . . lại ướt. . . . . . Mình làm sao thế này? Như thế nào trở nên. . . . . . Không được, không được! "Được rồi, chàng đi phòng bếp nấu cháo ăn đi, đừng để cho nhà Vương tẩu tử phải chờ, dù sao chúng ta đi nhờ xe nhà người ta."
Tay Thạch Lai Phúc không an phận vừa nhéo nhéo trước ngực mềm mại của Tằng Tử Phu vừa cười ngây ngô mặc y phục đi ra ngoài, Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra! Sao mình lại trở nên như thế. . . . . . gì kia rồi! Cũng trách Thạch Lai Phúc ngu ngốc này, luôn ở trước mặt mình nói những lời nói thật xấu hổ kia mà ra! Trong lúc miên man suy nghĩ, Tằng Tử Phi lại ngủ tiếp. Vốn phụ nữ có thai là như vậy, mệt rã rời chỉ muốn ngủ.
Sau khi Thạch Lai Phúc ăn xong điểm tâm, nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, nhìn Tằng Tử Phu đang ngủ say nhếch miệng nhẹ nhàng hôn lên môi còn chưa hết sưng của nàng, có hơi không nỡ mà xoay người đi ra ngoài. Mình phải cố gắng nhiều hơn nữa, tranh thủ kiếm thêm chút ít bạc. Ở thôn đầu đông nhà Thạch Túc Tử đã xây một nhà mái ngói rộng rãi hai tầng, cả Thạch gia thôn thì nhà hắn to nhất! Nữ nhân trong nhà hắn lớn lên còn không có nhan sắc gì mà luôn khoe khoang, thường xuyên mang theo trâm cài bằng vàng lúc ẩn lúc hiện trước mặt nàng dâu của mình! Mình nhất định phải càng thêm thêm cố gắng, sớm ngày xây nhà ngói thật to cho nàng dâu của mình ở. Mà trước đó, phải để dành đủ tiền riêng mua cho nàng dâu một cây trâm cài bằng vàng ròng!
Cái nàng dâu kia nói nàng dâu của mình keo kiệt mang hoa cài đầu bằng vải hoa, nhưng có người nào không biết nàng ta ghen ghét nàng dâu của mình dáng dấp xinh đẹp đâu. Nàng mang hoa cài đầu tự mình làm, rất là tinh sảo, mà ngay cả các tiểu thư trong thành đều mua. Chỉ có điều nhớ tới có một lần cùng nàng dâu vào thành, nàng nhìn qua trâm cài đầu hình hoa mai bên trong ‘Kim Mãn Đường’. Khi đó đôi mắt nàng dâu lóe sáng lóe sáng, so với buôn bán lời một thùng tiền đồng còn muốn sáng hơn!
Đáng tiếc là mình mua không nổi, tuy ngoài miệng nàng dâu không nói gì nhưng về đến nhà liền làm vài loại đồ trang sức hoa mai. Nhất định là nàng phi thường thích, nhưng vì sợ mình bị khó xử không mặt mũi, nên mới không nói gì. Kỳ thật lúc ấy mình tình nguyện nàng dâu nháo loạn đòi mua với mình, như vậy trong lòng mình còn dễ chịu hơn. . . . . . Ai! Trâm cài hoa mai nhỏ bằng vàng, tối thiểu cũng phải tốn mười lăm lượng bạc đó! Nhà mình để dành mới được có sáu lượng. . . . . . Lúc nào mới có thể mua cho nàng dâu đây! Ai. . . . . . Với hình dáng của nàng dâu nếu gả cho công tử ca trong thành khẳng định đều có thể được sủng ái, lại đi theo mình chịu khổ, lại còn hiểu chuyện như vậy. Mình thật sự là tu tám đời mới lấy được phúc khí này.
Vương lão ca thấy Thạch Lai Phúc trên đường đi đều cúi đầu không nói tiếng nào, có chút không yên lòng hỏi: "Sao vậy? Cãi nhau với nương tử của ngươi hả?" A. . . . . . Thạch Lai Phúc a một tiếng nói: "Không có. . . . . . Không có gì! Chính là ngẫm nghĩ biện pháp kiếm tiền." Vương lão ca thở dài nói: "Cuộc sống này, ông trời cũng không hỗ trợ, có biện pháp kiếm tiền gì chứ. Cũng là nàng dâu của ngươi thông minh, làm hoa cài đầu cũng có thể có được chút tiền vào. Tiền kiếm được còn nhanh vượt qua các lão gia nhà nông chúng ta tân tân khổ khổ trong đất vất vả một năm. Lão đệ, chúng ta không thể không biết đủ."
Thạch Lai Phúc ừ một tiếng nói: "Không có, chẳng qua là cảm thấy ủy khuất cho nàng dâu mình. . . . . ."
Vương Thạch thị ngồi trên xe lừa thở dài: "Ai, Tằng muội tử quả thực là người tính nết tốt! Nữ nhân nhà Thạch Túc Tử ở đầu đông thôn điêu ngoa không có việc gì lại thích chạy sang bên này chúng ta tìm Tằng muội tử kiếm chuyện. Cũng không thấy nét mặt Tằng muội tử đỏ lên (tức giận) bao giờ, nếu như đổi thành là ta, đã sớm nháo lên rồi."
Thạch Lai Phúc thở dài nói: "Cũng tại ta không có bản lĩnh, nếu ta có được nửa phần bổn sự như Thạch Túc Tử, có thể tìm được công việc béo bở trong nha môn, thì nàng dâu cũng sẽ không đi theo chịu ủy khuất." Vương lão ca vỗ vai Thạch Lai Phúc nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nàng dâu của ngươi ghét bỏ ngươi?"
Thạch Lai Phúc liền vội vàng lắc đầu nói: "Nào có? Nàng đối với ta rất rất tốt, bằng không trong lòng ta cũng sẽ không cảm thấy xin lỗi với nàng như vậy. Vương ca, ở trong thôn chúng ta ngươi cũng được tính là người có bản lĩnh, về sau có gặp phải cơ hội thì giúp đệ đệ một phen." Vương lão ca cười nói: "Vậy thì có vấn đề gì, chỉ cần có cơ hội đến ca ca lôi kéo ngươi sợ gì!"
Vương Thạch thị cũng cười nói: "Cái này còn cần ngươi nói sao? Tằng muội tử có cái biện pháp kiếm tiền này cũng không có che giấu ta. Thạch Túc Tử thì ta nghĩ thua sút rồi, nghe nói ban đầu là cha Thạch Túc Tử mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đi đãi vàng trở về mới phát tài, lại cung phụng cho sư gia trong nha môn mới được tiêu chuẩn này. Đi qua hơn mười năm nữa, nhà Thạch Túc Tử so với Thạch Ngũ gia hiện tại còn phải đáng thương hơn."
Ánh mắt Thạch Lai Phúc chuyển một cái: "Đãi vàng?" Vương lão ca thấy Thạch Lai Phúc động tâm tư vội vàng nói: "Thạch lão đệ, không phải ca ca không muốn ngươi phát tài, nhưng đãi vàng chính là cửu tử nhất sinh đó! Nếu không phải thật sự sống không nổi nữa, nào có ai đi làm việc này? Chỉ cần ngươi vào mỏ vàng, cho dù có chết cũng là chôn ở bên kia. Đã nhiều năm như vậy, có mấy người trốn về lại mang được vàng ra? Ngươi cũng không thể hồ đồ, cũng đừng quên ngươi bây giờ là người có vợ, lại sắp làm cha nữa!"
Thạch Lai Phúc thở dài, ừ một tiếng nói: "Ta biết rõ! Loại tiền này không phải dễ kiếm, chính là hâm mộ chút thôi. . . . . . Ta sao có thể đi được, vạn nhất có cái gì không tốt thì vợ ta phải làm sao."
Bên kia Vương Lan đang khóc rống với Thạch Lai Qúy: "Ngủ! Ngủ! Ngủ với con điếm kia tốt như vậy hả? Đại ca kia của ngươi cũng không thèm nhớ tới ngươi, cũng không biết đợi ngươi một chút." Thạch Lai Qúy nhăn mặt nhíu mày nói: "Được rồi, nhỏ giọng một chút không lẽ để nương bị gọi tới ngươi mới sống yên ổn à. Đừng nói Cúc nhi như vậy, làm sao làm tỷ tỷ. Một hồi ta đi bộ còn không được sao."
Vương Lan nghe xong lời nói của Thạch Lai Qúy càng mặc kệ: "Sao rồi! Ngươi còn đau lòng con điếm kia có phải không? Ta đây mang hài tử đâu, mang đại Tôn Tử cho lão Thạch gia các ngươi! Ngươi thì sao? Cả ngày ngươi đều đi đến trong phòng con điếm nhỏ kia, hơn nửa đêm thanh âm không biết xấu hổ kia của các ngươi. Cô nương ở kỹ viện cũng không kêu rên hăng hái như ả ta."
Bên cạnh, Thạch Thúy Cúc tránh ở sau lưng Thạch Lai Qúy, yên lặng rơi nước mắt. Thạch Lai Qúy vừa thấy trong lòng vẫn là đau lòng, chỉ là trong bụng Vương Lan đang mang hài tử của mình, nếu như nôn nóng khó chịu xảy ra chuyện gì, còn không phải chính mình hối hận đến chết sao? "Được rồi, được rồi! Đừng cãi nữa! Uống xong chén cháo ta sẽ đi." Trong lòng vẫn là có chút trách ca ca của mình, sao không đợi mình mà đã đi rồi.
Mà hắn hoàn toàn đã quên tối hôm qua Thạch Lai Phúc có nói: ‘Ngày mai là đi nhờ xe lừa Vương gia, không ngồi được bốn người, đệ dậy sớm chút chúng ta ngồi thay phiên, chậm trễ ca chính không đợi đệ được! Ngày chợ phiên cho nên đi sớm, bằng không không có vị trí tốt.’
Cũng không thể trách Thạch Lai Phúc không gọi Thạch Lai Qúy được, trong phòng còn có đệ muội, chút chuyện này của nam nhân trong lòng Thạch Lai Phúc còn có thể không hiểu sao? Sao mình đi gõ cửa được! Thạch Lai Qúy cả đêm chỉ lo cùng Thạch Thúy Cúc XOOX, lúc thức dậy mặt trời đã lên thật cao rồi! Lúc này mấy người Thạch Lai Phúc đều đã vào thành đến chợ bày quày quán bán hàng rồi.
Cố ý nâng cao thân mình, để tránh đè nặng Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc chưa từng có cảm thấy qua hạnh phúc như vậy, mặc dù cũng không thể để cho mình tận hứng, nhưng mà cảm xúc tràn đầy hạnh phúc dào dạt cả người.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Thạch Lai Phúc cảm giác mình ngửi được hương vị sữa trên người Tằng Tử Phu. . . . . . Trên hai ‘đại bạch thỏ’ của Tằng Tử Phu bàn tay Thạch Lai Phúc hân hoan vui múa. . . . . . Thay hình đổi dạng như đất dẻo cao su. . . . . . Không lâu sau, Tằng Tử Phu cũng cảm giác được một giòng nước ấm, không nhịn được mà lớn tiếng rên rỉ. . . . . . Một đêm này nhất định được hạnh phúc bao quanh. . . . . .
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Thạch Lai Phúc không muốn rời Tằng Tử Phu đang tựa ở trong lòng ngực của mình mà ngủ say. Tằng Tử Phu hừ hừ hai câu, giơ tay lên vuốt vuốt hai mắt của mình, híp híp đôi mắt có chút mê mang nhìn qua Thạch Lai Phúc. Lại không hề biết vẻ mặt như thế làm cho Thạch Lai Phúc lại nghĩ muốn đè Tằng Tử Phu xuống hung hăng có được nàng!
Tằng Tử Phu vừa hé miệng muốn nói, Thạch Lai Phúc liền mượn cơ hội hôn xuống, trực tiếp nuốt vào trong bụng lời Tằng Tử Phu muốn nói, chỉ có thể nghe được âm thanh ưm ưm ưm bất mãn của nàng. Ngay lúc Tằng Tử Phu sắp thở không nổi mà sắp tức giận, Thạch Lai Phúc vẫn chưa thỏa mãn mà rời đi cái lưỡi nhỏ thơm tho. . . . . .
Tằng Tử Phu thở hổn hển thuận khí, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn có chút sưng đỏ do bị Thạch Lai Phúc hôn, tức giận đấm vào ngực Thạch Lai Phúc nói: "Chàng muốn chết hả! Chàng muốn giết ta! Giết con của chàng à!" Thạch Lai Phúc ngây ngốc cười gãi gãi cái ót của mình, Tằng Tử Phu thấy vậy rất là buồn bực! Vì cái gì nha, mỗi lần nhất định muốn cãi nhau với hắn, hắn liền bày ra bộ dạng ngây ngốc này, còn cười hề hề. . . . . . Tức chết ta! Hừ lạnh một tiếng, lật người trên giường không thèm để ý Thạch Lai Phúc nữa.
Thạch Lai Phúc thấy vậy chỉ biết nàng dâu của mình nổi giận, chuẩn bị không để ý tới mình, kỳ thật đối với hành động vừa rồi bây giờ ngẫm lại thật đúng là có chút nghĩ mà sợ, nếu vạn nhất làm bị thương hài tử thì làm sao bây giờ. . . . . . Ài, ai bảo cái bộ dáng kia của nàng dâu quá làm cho tâm người ta ngứa ngáy chứ! Thạch Lai Phúc ôn nhu dán qua Tằng Tử Phu, thấy nàng còn khép hờ mắt, đành phải cúi người thổi nhiệt khí bên tai của nàng: "Vợ ơi, nàng cũng không biết, mấy ngày nay ta làm sao chịu đựng được, vợ. . . . . . hiện tại mỗi lần cũng không được tận hứng! Mà vợ thật tốt như vậy, thật thơm, ta rất muốn vĩnh viễn ở luôn bên trong không ra! Chết cũng đáng . . . . . . đừng nóng giận ha!"
Tằng Tử Phu bị Thạch Lai Phúc nói mấy câu làm đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫn không mở mắt, hừ hừ. . . . . . Nào có dỗ dành người như vậy, nói nhiều lời xấu hổ như vậy! Quả thực chính là phiên bản cổ đại ‘ta muốn làm băng vệ sinh của ngươi’. Thạch Lai Phúc thấy bộ dạng đỏ bừng cả khuôn mặt của nàng dâu, cảm giác hạ thân lại sưng lên, liền sáp vào thoáng cái cọ cọ đùi Tằng Tử Phu. . . . . . Phải biết rằng lúc này Tằng Tử Phu chính là sạch sẽ. . . . . . lỏa. . . . . . thể!
Tằng Tử Phu đành phải mở mắt, thật sự là không có cách nào, cái loại cảm giác này. . . . . . cảm giác hạ thân vừa. . . . . . lại ướt. . . . . . Mình làm sao thế này? Như thế nào trở nên. . . . . . Không được, không được! "Được rồi, chàng đi phòng bếp nấu cháo ăn đi, đừng để cho nhà Vương tẩu tử phải chờ, dù sao chúng ta đi nhờ xe nhà người ta."
Tay Thạch Lai Phúc không an phận vừa nhéo nhéo trước ngực mềm mại của Tằng Tử Phu vừa cười ngây ngô mặc y phục đi ra ngoài, Tằng Tử Phu nhẹ nhàng thở ra! Sao mình lại trở nên như thế. . . . . . gì kia rồi! Cũng trách Thạch Lai Phúc ngu ngốc này, luôn ở trước mặt mình nói những lời nói thật xấu hổ kia mà ra! Trong lúc miên man suy nghĩ, Tằng Tử Phi lại ngủ tiếp. Vốn phụ nữ có thai là như vậy, mệt rã rời chỉ muốn ngủ.
Sau khi Thạch Lai Phúc ăn xong điểm tâm, nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, nhìn Tằng Tử Phu đang ngủ say nhếch miệng nhẹ nhàng hôn lên môi còn chưa hết sưng của nàng, có hơi không nỡ mà xoay người đi ra ngoài. Mình phải cố gắng nhiều hơn nữa, tranh thủ kiếm thêm chút ít bạc. Ở thôn đầu đông nhà Thạch Túc Tử đã xây một nhà mái ngói rộng rãi hai tầng, cả Thạch gia thôn thì nhà hắn to nhất! Nữ nhân trong nhà hắn lớn lên còn không có nhan sắc gì mà luôn khoe khoang, thường xuyên mang theo trâm cài bằng vàng lúc ẩn lúc hiện trước mặt nàng dâu của mình! Mình nhất định phải càng thêm thêm cố gắng, sớm ngày xây nhà ngói thật to cho nàng dâu của mình ở. Mà trước đó, phải để dành đủ tiền riêng mua cho nàng dâu một cây trâm cài bằng vàng ròng!
Cái nàng dâu kia nói nàng dâu của mình keo kiệt mang hoa cài đầu bằng vải hoa, nhưng có người nào không biết nàng ta ghen ghét nàng dâu của mình dáng dấp xinh đẹp đâu. Nàng mang hoa cài đầu tự mình làm, rất là tinh sảo, mà ngay cả các tiểu thư trong thành đều mua. Chỉ có điều nhớ tới có một lần cùng nàng dâu vào thành, nàng nhìn qua trâm cài đầu hình hoa mai bên trong ‘Kim Mãn Đường’. Khi đó đôi mắt nàng dâu lóe sáng lóe sáng, so với buôn bán lời một thùng tiền đồng còn muốn sáng hơn!
Đáng tiếc là mình mua không nổi, tuy ngoài miệng nàng dâu không nói gì nhưng về đến nhà liền làm vài loại đồ trang sức hoa mai. Nhất định là nàng phi thường thích, nhưng vì sợ mình bị khó xử không mặt mũi, nên mới không nói gì. Kỳ thật lúc ấy mình tình nguyện nàng dâu nháo loạn đòi mua với mình, như vậy trong lòng mình còn dễ chịu hơn. . . . . . Ai! Trâm cài hoa mai nhỏ bằng vàng, tối thiểu cũng phải tốn mười lăm lượng bạc đó! Nhà mình để dành mới được có sáu lượng. . . . . . Lúc nào mới có thể mua cho nàng dâu đây! Ai. . . . . . Với hình dáng của nàng dâu nếu gả cho công tử ca trong thành khẳng định đều có thể được sủng ái, lại đi theo mình chịu khổ, lại còn hiểu chuyện như vậy. Mình thật sự là tu tám đời mới lấy được phúc khí này.
Vương lão ca thấy Thạch Lai Phúc trên đường đi đều cúi đầu không nói tiếng nào, có chút không yên lòng hỏi: "Sao vậy? Cãi nhau với nương tử của ngươi hả?" A. . . . . . Thạch Lai Phúc a một tiếng nói: "Không có. . . . . . Không có gì! Chính là ngẫm nghĩ biện pháp kiếm tiền." Vương lão ca thở dài nói: "Cuộc sống này, ông trời cũng không hỗ trợ, có biện pháp kiếm tiền gì chứ. Cũng là nàng dâu của ngươi thông minh, làm hoa cài đầu cũng có thể có được chút tiền vào. Tiền kiếm được còn nhanh vượt qua các lão gia nhà nông chúng ta tân tân khổ khổ trong đất vất vả một năm. Lão đệ, chúng ta không thể không biết đủ."
Thạch Lai Phúc ừ một tiếng nói: "Không có, chẳng qua là cảm thấy ủy khuất cho nàng dâu mình. . . . . ."
Vương Thạch thị ngồi trên xe lừa thở dài: "Ai, Tằng muội tử quả thực là người tính nết tốt! Nữ nhân nhà Thạch Túc Tử ở đầu đông thôn điêu ngoa không có việc gì lại thích chạy sang bên này chúng ta tìm Tằng muội tử kiếm chuyện. Cũng không thấy nét mặt Tằng muội tử đỏ lên (tức giận) bao giờ, nếu như đổi thành là ta, đã sớm nháo lên rồi."
Thạch Lai Phúc thở dài nói: "Cũng tại ta không có bản lĩnh, nếu ta có được nửa phần bổn sự như Thạch Túc Tử, có thể tìm được công việc béo bở trong nha môn, thì nàng dâu cũng sẽ không đi theo chịu ủy khuất." Vương lão ca vỗ vai Thạch Lai Phúc nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nàng dâu của ngươi ghét bỏ ngươi?"
Thạch Lai Phúc liền vội vàng lắc đầu nói: "Nào có? Nàng đối với ta rất rất tốt, bằng không trong lòng ta cũng sẽ không cảm thấy xin lỗi với nàng như vậy. Vương ca, ở trong thôn chúng ta ngươi cũng được tính là người có bản lĩnh, về sau có gặp phải cơ hội thì giúp đệ đệ một phen." Vương lão ca cười nói: "Vậy thì có vấn đề gì, chỉ cần có cơ hội đến ca ca lôi kéo ngươi sợ gì!"
Vương Thạch thị cũng cười nói: "Cái này còn cần ngươi nói sao? Tằng muội tử có cái biện pháp kiếm tiền này cũng không có che giấu ta. Thạch Túc Tử thì ta nghĩ thua sút rồi, nghe nói ban đầu là cha Thạch Túc Tử mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đi đãi vàng trở về mới phát tài, lại cung phụng cho sư gia trong nha môn mới được tiêu chuẩn này. Đi qua hơn mười năm nữa, nhà Thạch Túc Tử so với Thạch Ngũ gia hiện tại còn phải đáng thương hơn."
Ánh mắt Thạch Lai Phúc chuyển một cái: "Đãi vàng?" Vương lão ca thấy Thạch Lai Phúc động tâm tư vội vàng nói: "Thạch lão đệ, không phải ca ca không muốn ngươi phát tài, nhưng đãi vàng chính là cửu tử nhất sinh đó! Nếu không phải thật sự sống không nổi nữa, nào có ai đi làm việc này? Chỉ cần ngươi vào mỏ vàng, cho dù có chết cũng là chôn ở bên kia. Đã nhiều năm như vậy, có mấy người trốn về lại mang được vàng ra? Ngươi cũng không thể hồ đồ, cũng đừng quên ngươi bây giờ là người có vợ, lại sắp làm cha nữa!"
Thạch Lai Phúc thở dài, ừ một tiếng nói: "Ta biết rõ! Loại tiền này không phải dễ kiếm, chính là hâm mộ chút thôi. . . . . . Ta sao có thể đi được, vạn nhất có cái gì không tốt thì vợ ta phải làm sao."
Bên kia Vương Lan đang khóc rống với Thạch Lai Qúy: "Ngủ! Ngủ! Ngủ với con điếm kia tốt như vậy hả? Đại ca kia của ngươi cũng không thèm nhớ tới ngươi, cũng không biết đợi ngươi một chút." Thạch Lai Qúy nhăn mặt nhíu mày nói: "Được rồi, nhỏ giọng một chút không lẽ để nương bị gọi tới ngươi mới sống yên ổn à. Đừng nói Cúc nhi như vậy, làm sao làm tỷ tỷ. Một hồi ta đi bộ còn không được sao."
Vương Lan nghe xong lời nói của Thạch Lai Qúy càng mặc kệ: "Sao rồi! Ngươi còn đau lòng con điếm kia có phải không? Ta đây mang hài tử đâu, mang đại Tôn Tử cho lão Thạch gia các ngươi! Ngươi thì sao? Cả ngày ngươi đều đi đến trong phòng con điếm nhỏ kia, hơn nửa đêm thanh âm không biết xấu hổ kia của các ngươi. Cô nương ở kỹ viện cũng không kêu rên hăng hái như ả ta."
Bên cạnh, Thạch Thúy Cúc tránh ở sau lưng Thạch Lai Qúy, yên lặng rơi nước mắt. Thạch Lai Qúy vừa thấy trong lòng vẫn là đau lòng, chỉ là trong bụng Vương Lan đang mang hài tử của mình, nếu như nôn nóng khó chịu xảy ra chuyện gì, còn không phải chính mình hối hận đến chết sao? "Được rồi, được rồi! Đừng cãi nữa! Uống xong chén cháo ta sẽ đi." Trong lòng vẫn là có chút trách ca ca của mình, sao không đợi mình mà đã đi rồi.
Mà hắn hoàn toàn đã quên tối hôm qua Thạch Lai Phúc có nói: ‘Ngày mai là đi nhờ xe lừa Vương gia, không ngồi được bốn người, đệ dậy sớm chút chúng ta ngồi thay phiên, chậm trễ ca chính không đợi đệ được! Ngày chợ phiên cho nên đi sớm, bằng không không có vị trí tốt.’
Cũng không thể trách Thạch Lai Phúc không gọi Thạch Lai Qúy được, trong phòng còn có đệ muội, chút chuyện này của nam nhân trong lòng Thạch Lai Phúc còn có thể không hiểu sao? Sao mình đi gõ cửa được! Thạch Lai Qúy cả đêm chỉ lo cùng Thạch Thúy Cúc XOOX, lúc thức dậy mặt trời đã lên thật cao rồi! Lúc này mấy người Thạch Lai Phúc đều đã vào thành đến chợ bày quày quán bán hàng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.