Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo
Chương 68: Mê án cung đình [9]
Vivian
05/07/2020
Edit: Kiri
Công Tôn Sách đi rồi Phi Yến cũng không có cảm giác gì nặng nề lắm nhưng mất mát thì vẫn thấy một chút.
Trời rất lạnh làm ngày nào nàng cũng phải mặc thật dày, cũng khiến nàng nhớ hệ thống sưởi của hiện đại vô cùng.
Nhìn trời đang đại tuyết bên ngoài, Phi Yến cười hì hì khoác áo choàng thật dày đi ra ngoài, nàng ở trong phòng lâu quá nên cũng cảm thấy khá là đè nén, tuy rằng trời đã tối nhưng vẫn muốn ra ngoài hít thở chút không khí.
Người trong viện không nhiều lắm, vào đông luôn như thế huống chi lúc này đã muộn.
Nàng chậm chạp bước đi một mình, đang đi thì nghe phía trước mơ hồ có tiếng khóc, nếu là người bình thường thì có khi đã bị dọa chết nhưng Phi Yến lại không phải người bình thường.
Ngay cả trộm mộ cũng đã làm thì có gì mà sợ, nàng đi về phía phát ra tiếng, không chỉ vậy còn bước nhẹ hơn.
Quả nhiên, mấy chuyện chuyện ma quái trên thế giới này đều không có, chỉ thấy một nha hoàn còn nhỏ tuổi đang hóa vàng ở đó, không chỉ vậy còn đang khóc thút thít.
“Sao ngươi khóc?”
Chắc do nàng đột nhiên xuất hiện, nha hoàn kia kinh sợ hét lên một tiếng, sau khi thấy người tới là ai thì lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Tam tiểu thư, nô tỳ…. nô tỳ không cố ý hóa vàng đâu ạ.”
“Ngươi đang tế bái ai?”
Nha hoàn hơi hoảng sợ nhìn Phi Yến, lập tức trả lời: “Không… không… không có ai.”
Phi Yến hỏi thử: “Thải Hà?”
Quả nhiên nha hoàn kia sững người, lập tức rơi lệ đầy mặt, không ngừng cầu xin: “Tam tiểu thư, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sẽ thu dọn ngay, nô tỳ không cố ý.”
Phi Yến thấy nàng như thế thì biết mình đoán đúng rồi, hôm nay là ngày cúng tuần cho Thải Hà.
“Sao ngươi lại tế bái ở đây?”
Thấy Tam tiểu thư không giống như muốn trách tội nhưng nha hoàn cũng không dám thả lỏng: “Thật sự nô tỳ không cố ý.”
“Nếu ngươi muốn yên lành thì nói thật đi.” Nàng bình tĩnh nói.
Nha hoàn thấy Phi Yến kiên quyết truy hỏi lại còn uy hiếp thì mới mở miệng: “Trước khi… trước khi vào cung, Thải Hà có quan hệ rất tốt với nô tỳ, nô tỳ.. chỉ.. chỉ nghĩ nàng ấy đã mất, tuy rằng nàng ấy làm sai nhưng…. nhưng cũng không thể để nàng ấy thành cô hồn dã quỷ không ai cũng bái…….” Nàng tiếp tục khóc.
Phi Yến bước lại ngồi bên cạnh nàng ta đốt vàng mã, thấy Phi Yến như thế, nha hoàn kia không ngừng lau lệ, cũng vội vàng tiếp tục hóa vàng.
“Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ là Đào Nhi.” Nha hoàn hơi run trả lời.
Phi Yến thấy nàng ta như thế liền tiếp tục hỏi: “Như lời ngươi nói, tuy rằng Thải Hà đã làm sai nhưng người đã mất, sao chúng ta có thể không dung nổi một người chết chứ.”
Đào nhi nghe Tam tiểu thư nói thế, rốt cục cũng yên lòng.
“Tam tiểu thư, tại sao Thải Hà phải làm như vậy, vì sao ạ, hoàng cung thật sự là một nơi đáng sợ.”
Thấy nàng nói như thế, Phi Yến tò mò: “Sao lại nói thế?”
Đào Nhi nhìn ngọn lửa, giọng nói đầy bi ai: “Trước đó, ta và Thải Hà tỷ đều mồ côi, hai người chúng ta có quan hệ rất tốt. Lúc đó, Đại tiểu thư đối xử rất rất tốt với Thải Hà tỷ tỷ, Thải Hà tỷ tỷ nói với ta, tỷ ấy thề, cả đời này chỉ trung thành với một mình Đại tiểu thư, dù có xảy ra chuyện gì, dù có mất mạng tỷ ấy cũng phải bảo vệ Đại tiểu thư. Nhưng… nhưng lời còn đó mà sự thật lại không phải thế. Tỷ ấy đã bán đứng Đại tiểu thư, ngài nói xem, Hoàng cung không phải là một nơi đáng sợ ư? Sẽ làm người ta đánh mất bản tâm.”
” Thải Hà rất trung thành với tỷ tỷ ư?”
Đào Nhi gật đầu: “Vâng, Tam tiểu thư, ngài biết không, nô tỳ không tin…. không tin Thải Hà tỷ tỷ sẽ phản bội Đại tiểu thư, nô tỳ thật sự không tin. Nhưng sự thật luôn đau lòng như thế.”
………
Trước khi rời đi Phi Yến cũng dặn dò Đào nhi về sau đừng tùy tiện làm thế, gặp người khác sẽ không dễ nói.
Đương nhiên Đào Nhi hiểu.
Không biết tại sao sau khi gặp Đào Nhi, Phi Yến lại hơi không thoải mái, một nỗi bất an như trào lên.
Bàng Thống vẫn vào cung trực như thường ngày.
Phi Yến giống như vô tình hỏi: “Ca, Tam Hoàng tử thế nào rồi?” Nàng không thể tùy ý tiến cung nhưng Bàng Thống thì khác.
“Ừ, đã khỏe hơn nhiều rồi.” Nói đến đây, Bàng Thống thở dài: “Cũng không biết Thu Yến nghĩ gì.”
“Hả?”
“Thu Yến cầu hướng Hoàng thượng nhận nuôi Tam Hoàng tử, về sau Tam Hoàng tử cũng sẽ được ghi dưới danh nghĩa Thu Yến. Nó nói đứa trẻ này đáng thương, tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, nó cũng có trách nhiệm. Nhưng sao nó không nghĩ xem nếu không phải Du phi lợi dụng đứa trẻ này mưu hại nó thì làm gì ra nông nỗi này.”
“Tỷ tỷ nhận nuôi Tam Hoàng tử ư?” Phi Yến giật mình.
Bàng Thống gật đầu.
Phi Yến cảm thấy dường như có thứ gì đó đang phá kén chui ra.
Nàng bất an, cực kỳ bất an.
Một ý tưởng kỳ quái hiện lên trong đầu.
“Vậy Bảo Thiện thì sao?”
Bàng Thống kỳ quái nhìn Phi Yến: “Bảo Thiện? Thân là phi tần Du phi còn bị ban rượu độc nữa là một nô tỳ như nàng ta.”
Hai người nói chuyện một lúc rồi Bàng Thống rời đi, Phi Yến nắm tay mình đẫm mồ hôi.
Sau khi Bảo Thiện khai, Du phi không hề kêu oan nữa, bọn họ chỉ cho rằng Du phi thấy chứng cứ quá xác thực nên không còn lòng dạ kêu oan nhưng bây giờ Phi Yến lại có một suy nghĩ đáng sợ khác.
Nếu không phải vậy thì sao?
Thật ra nàng cũng bị đắm trong suy nghĩ là ‘tỷ tỷ mình vô tội’ chứ nếu nhìn toàn cảnh thì Thu Yến cũng không phải hoàn toàn không có hiềm nghi.
Bây giờ bụi trần lắng đọng, không phải người được lợi nhất chính là Thu Yến sao?
Thu Yến có thể khiến mọi người tin mình như thế cũng chỉ vì những chứng cứ này rất giống giả, nhưng không ai dám nói giống giả thì nhất định là giả.
Chuyện Thải Hà và Tiểu Văn Tử đối thực là do Tiểu Vũ Tử nói, vậy lời của Tiểu Vũ Tử có thể tin sao?
Mọi chuyện dường như đều dối loạn, Phi Yến cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Mọi chuyện đã kết thúc rồi, nếu nàng cố ý muốn tái điều tra thì nếu hung thủ là Thu Yến nàng biết làm sao? Quân pháp bất vị thân hay yên lặng từ bỏ?
Nàng không biết, nhưng nàng biết nếu không làm rõ bản thân nàng sẽ bứt rứt không yên.
Nếu Bảo Thiện đã bị Thu Yến mua chuộc, nếu Thu Yến dùng Tam Hoàng tử uy hiếp Du phi vậy thì kết quả Du phi im lặng không nói là có thể hiểu được, nàng ấy dùng mạng mình để bảo vệ con.
Càng nghĩ, Phi Yến càng cảm thấy đáng sợ, cảm thấy lạnh như băng.
Dùng hai cung nữ để mưu hại nàng, Phi Yến nghĩ đến đây lại cảm thấy lạnh lẽo khắp người, nếu lúc ấy Thu Yến đã có hậu chiêu thì chắc chắn sẽ không làm sao, còn nàng đi thẩm vấn hai cung nữ kia sẽ bị liên quan đến vấn đề diệt khảu, dù Thu Yến vô tội cũng không thể chứng minh nàng vô tội.
Dường như mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Phi Yến nghĩ một lát rồi định đi tìm Bao Chửng, nhưng đi đến cửa lớn thì ngừng bước.
Chuyện này không thể khiến bọn họ cũng bị quấn vào được.
Lần đầu tiên Phi Yến cảm thấy bất lực và hoảng loạn như vậy.
Nàng bắt bản thân mình phải tỉnh táo lại, đi quanh viện một vòng, đi đến mức lạnh hết cả người, để cho đầu óc tỉnh táo.
Lúc quay về phòng, nàng đã không còn mờ mịt bất lực như vừa nãy.
“Kìa, Cha? Sao cha lại ở đây?”
Thái Sư đang ngồi trong phòng đợi nàng.
Thấy hai má Phi Yến đỏ lên vì lạnh, Bàng Thái Sư nén giận: “Sao ra ngoài không biết mặc nhiều y phục một chút, nghĩ bây giờ còn là mùa thu à. Trời tháng ba gió lạnh buốt xương.”
Phi Yến nở nụ cười, lấy áo choàng mặc vào rồi cầm một chén trà nóng uống cho ấm người.
Nàng mở miệng: “Con muốn biết chân tướng.”
Bàng Thái Sư hơi sửng sốt, ánh mắt chợt lóe lên: “Chân tướng gì? Con đang nói bậy bạ gì thế, lạnh đến váng đầu rồi sao?”
Phi Yến không hề dao động: “Chân tướng vụ án Tam Hoàng tử bị hại.”
“Không phải con đã biết chân tướng sao? Cũng là do con tìm ra sự thật, giờ lại hỏi cha?”
Phi Yến cười, nhưng trong nụ cười đã có tia chua sót: “Phụ thân, con không phải là trẻ con ba tuổi, con biết, chuyện này có chân tướng khác, nhưng con không rõ, để hai cung nữ kia mưu hại con là ý của ai?”
Bàng thật không ngờ Phi Yến sẽ nói như thế, mặt biến sắc: “Phi Yến, con…….”
Công Tôn Sách đi rồi Phi Yến cũng không có cảm giác gì nặng nề lắm nhưng mất mát thì vẫn thấy một chút.
Trời rất lạnh làm ngày nào nàng cũng phải mặc thật dày, cũng khiến nàng nhớ hệ thống sưởi của hiện đại vô cùng.
Nhìn trời đang đại tuyết bên ngoài, Phi Yến cười hì hì khoác áo choàng thật dày đi ra ngoài, nàng ở trong phòng lâu quá nên cũng cảm thấy khá là đè nén, tuy rằng trời đã tối nhưng vẫn muốn ra ngoài hít thở chút không khí.
Người trong viện không nhiều lắm, vào đông luôn như thế huống chi lúc này đã muộn.
Nàng chậm chạp bước đi một mình, đang đi thì nghe phía trước mơ hồ có tiếng khóc, nếu là người bình thường thì có khi đã bị dọa chết nhưng Phi Yến lại không phải người bình thường.
Ngay cả trộm mộ cũng đã làm thì có gì mà sợ, nàng đi về phía phát ra tiếng, không chỉ vậy còn bước nhẹ hơn.
Quả nhiên, mấy chuyện chuyện ma quái trên thế giới này đều không có, chỉ thấy một nha hoàn còn nhỏ tuổi đang hóa vàng ở đó, không chỉ vậy còn đang khóc thút thít.
“Sao ngươi khóc?”
Chắc do nàng đột nhiên xuất hiện, nha hoàn kia kinh sợ hét lên một tiếng, sau khi thấy người tới là ai thì lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Tam tiểu thư, nô tỳ…. nô tỳ không cố ý hóa vàng đâu ạ.”
“Ngươi đang tế bái ai?”
Nha hoàn hơi hoảng sợ nhìn Phi Yến, lập tức trả lời: “Không… không… không có ai.”
Phi Yến hỏi thử: “Thải Hà?”
Quả nhiên nha hoàn kia sững người, lập tức rơi lệ đầy mặt, không ngừng cầu xin: “Tam tiểu thư, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi, nô tỳ sẽ thu dọn ngay, nô tỳ không cố ý.”
Phi Yến thấy nàng như thế thì biết mình đoán đúng rồi, hôm nay là ngày cúng tuần cho Thải Hà.
“Sao ngươi lại tế bái ở đây?”
Thấy Tam tiểu thư không giống như muốn trách tội nhưng nha hoàn cũng không dám thả lỏng: “Thật sự nô tỳ không cố ý.”
“Nếu ngươi muốn yên lành thì nói thật đi.” Nàng bình tĩnh nói.
Nha hoàn thấy Phi Yến kiên quyết truy hỏi lại còn uy hiếp thì mới mở miệng: “Trước khi… trước khi vào cung, Thải Hà có quan hệ rất tốt với nô tỳ, nô tỳ.. chỉ.. chỉ nghĩ nàng ấy đã mất, tuy rằng nàng ấy làm sai nhưng…. nhưng cũng không thể để nàng ấy thành cô hồn dã quỷ không ai cũng bái…….” Nàng tiếp tục khóc.
Phi Yến bước lại ngồi bên cạnh nàng ta đốt vàng mã, thấy Phi Yến như thế, nha hoàn kia không ngừng lau lệ, cũng vội vàng tiếp tục hóa vàng.
“Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ là Đào Nhi.” Nha hoàn hơi run trả lời.
Phi Yến thấy nàng ta như thế liền tiếp tục hỏi: “Như lời ngươi nói, tuy rằng Thải Hà đã làm sai nhưng người đã mất, sao chúng ta có thể không dung nổi một người chết chứ.”
Đào nhi nghe Tam tiểu thư nói thế, rốt cục cũng yên lòng.
“Tam tiểu thư, tại sao Thải Hà phải làm như vậy, vì sao ạ, hoàng cung thật sự là một nơi đáng sợ.”
Thấy nàng nói như thế, Phi Yến tò mò: “Sao lại nói thế?”
Đào Nhi nhìn ngọn lửa, giọng nói đầy bi ai: “Trước đó, ta và Thải Hà tỷ đều mồ côi, hai người chúng ta có quan hệ rất tốt. Lúc đó, Đại tiểu thư đối xử rất rất tốt với Thải Hà tỷ tỷ, Thải Hà tỷ tỷ nói với ta, tỷ ấy thề, cả đời này chỉ trung thành với một mình Đại tiểu thư, dù có xảy ra chuyện gì, dù có mất mạng tỷ ấy cũng phải bảo vệ Đại tiểu thư. Nhưng… nhưng lời còn đó mà sự thật lại không phải thế. Tỷ ấy đã bán đứng Đại tiểu thư, ngài nói xem, Hoàng cung không phải là một nơi đáng sợ ư? Sẽ làm người ta đánh mất bản tâm.”
” Thải Hà rất trung thành với tỷ tỷ ư?”
Đào Nhi gật đầu: “Vâng, Tam tiểu thư, ngài biết không, nô tỳ không tin…. không tin Thải Hà tỷ tỷ sẽ phản bội Đại tiểu thư, nô tỳ thật sự không tin. Nhưng sự thật luôn đau lòng như thế.”
………
Trước khi rời đi Phi Yến cũng dặn dò Đào nhi về sau đừng tùy tiện làm thế, gặp người khác sẽ không dễ nói.
Đương nhiên Đào Nhi hiểu.
Không biết tại sao sau khi gặp Đào Nhi, Phi Yến lại hơi không thoải mái, một nỗi bất an như trào lên.
Bàng Thống vẫn vào cung trực như thường ngày.
Phi Yến giống như vô tình hỏi: “Ca, Tam Hoàng tử thế nào rồi?” Nàng không thể tùy ý tiến cung nhưng Bàng Thống thì khác.
“Ừ, đã khỏe hơn nhiều rồi.” Nói đến đây, Bàng Thống thở dài: “Cũng không biết Thu Yến nghĩ gì.”
“Hả?”
“Thu Yến cầu hướng Hoàng thượng nhận nuôi Tam Hoàng tử, về sau Tam Hoàng tử cũng sẽ được ghi dưới danh nghĩa Thu Yến. Nó nói đứa trẻ này đáng thương, tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, nó cũng có trách nhiệm. Nhưng sao nó không nghĩ xem nếu không phải Du phi lợi dụng đứa trẻ này mưu hại nó thì làm gì ra nông nỗi này.”
“Tỷ tỷ nhận nuôi Tam Hoàng tử ư?” Phi Yến giật mình.
Bàng Thống gật đầu.
Phi Yến cảm thấy dường như có thứ gì đó đang phá kén chui ra.
Nàng bất an, cực kỳ bất an.
Một ý tưởng kỳ quái hiện lên trong đầu.
“Vậy Bảo Thiện thì sao?”
Bàng Thống kỳ quái nhìn Phi Yến: “Bảo Thiện? Thân là phi tần Du phi còn bị ban rượu độc nữa là một nô tỳ như nàng ta.”
Hai người nói chuyện một lúc rồi Bàng Thống rời đi, Phi Yến nắm tay mình đẫm mồ hôi.
Sau khi Bảo Thiện khai, Du phi không hề kêu oan nữa, bọn họ chỉ cho rằng Du phi thấy chứng cứ quá xác thực nên không còn lòng dạ kêu oan nhưng bây giờ Phi Yến lại có một suy nghĩ đáng sợ khác.
Nếu không phải vậy thì sao?
Thật ra nàng cũng bị đắm trong suy nghĩ là ‘tỷ tỷ mình vô tội’ chứ nếu nhìn toàn cảnh thì Thu Yến cũng không phải hoàn toàn không có hiềm nghi.
Bây giờ bụi trần lắng đọng, không phải người được lợi nhất chính là Thu Yến sao?
Thu Yến có thể khiến mọi người tin mình như thế cũng chỉ vì những chứng cứ này rất giống giả, nhưng không ai dám nói giống giả thì nhất định là giả.
Chuyện Thải Hà và Tiểu Văn Tử đối thực là do Tiểu Vũ Tử nói, vậy lời của Tiểu Vũ Tử có thể tin sao?
Mọi chuyện dường như đều dối loạn, Phi Yến cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Mọi chuyện đã kết thúc rồi, nếu nàng cố ý muốn tái điều tra thì nếu hung thủ là Thu Yến nàng biết làm sao? Quân pháp bất vị thân hay yên lặng từ bỏ?
Nàng không biết, nhưng nàng biết nếu không làm rõ bản thân nàng sẽ bứt rứt không yên.
Nếu Bảo Thiện đã bị Thu Yến mua chuộc, nếu Thu Yến dùng Tam Hoàng tử uy hiếp Du phi vậy thì kết quả Du phi im lặng không nói là có thể hiểu được, nàng ấy dùng mạng mình để bảo vệ con.
Càng nghĩ, Phi Yến càng cảm thấy đáng sợ, cảm thấy lạnh như băng.
Dùng hai cung nữ để mưu hại nàng, Phi Yến nghĩ đến đây lại cảm thấy lạnh lẽo khắp người, nếu lúc ấy Thu Yến đã có hậu chiêu thì chắc chắn sẽ không làm sao, còn nàng đi thẩm vấn hai cung nữ kia sẽ bị liên quan đến vấn đề diệt khảu, dù Thu Yến vô tội cũng không thể chứng minh nàng vô tội.
Dường như mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Phi Yến nghĩ một lát rồi định đi tìm Bao Chửng, nhưng đi đến cửa lớn thì ngừng bước.
Chuyện này không thể khiến bọn họ cũng bị quấn vào được.
Lần đầu tiên Phi Yến cảm thấy bất lực và hoảng loạn như vậy.
Nàng bắt bản thân mình phải tỉnh táo lại, đi quanh viện một vòng, đi đến mức lạnh hết cả người, để cho đầu óc tỉnh táo.
Lúc quay về phòng, nàng đã không còn mờ mịt bất lực như vừa nãy.
“Kìa, Cha? Sao cha lại ở đây?”
Thái Sư đang ngồi trong phòng đợi nàng.
Thấy hai má Phi Yến đỏ lên vì lạnh, Bàng Thái Sư nén giận: “Sao ra ngoài không biết mặc nhiều y phục một chút, nghĩ bây giờ còn là mùa thu à. Trời tháng ba gió lạnh buốt xương.”
Phi Yến nở nụ cười, lấy áo choàng mặc vào rồi cầm một chén trà nóng uống cho ấm người.
Nàng mở miệng: “Con muốn biết chân tướng.”
Bàng Thái Sư hơi sửng sốt, ánh mắt chợt lóe lên: “Chân tướng gì? Con đang nói bậy bạ gì thế, lạnh đến váng đầu rồi sao?”
Phi Yến không hề dao động: “Chân tướng vụ án Tam Hoàng tử bị hại.”
“Không phải con đã biết chân tướng sao? Cũng là do con tìm ra sự thật, giờ lại hỏi cha?”
Phi Yến cười, nhưng trong nụ cười đã có tia chua sót: “Phụ thân, con không phải là trẻ con ba tuổi, con biết, chuyện này có chân tướng khác, nhưng con không rõ, để hai cung nữ kia mưu hại con là ý của ai?”
Bàng thật không ngờ Phi Yến sẽ nói như thế, mặt biến sắc: “Phi Yến, con…….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.