Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo
Chương 12: Quả nhiên như thế
Vivian
05/07/2020
Edit: Yukira
Beta: Kiri
“Bàng tiểu thư…”
“Huynh thật giống một bà lão, lằng nhằng.”
Mấy người nhìn sắc mặt của Chu Kính, cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, đường đường là nam nhi đại trượng phu, lại bị người ta nói là giống bà lão, quả thật là khó chịu.
Nhưng có vẻ như sắc mặt của Chu Kính cũng không thay đổi gì.
“Ta cũng là muốn tốt cho Bàng tiểu thư thôi, Bàng tiểu thư không trở về nhà, chắc Bàng huynh sẽ rất sốt ruột.”
“Ta đã nói với ca ca rồi, sẽ ở đây một thời gian ngắn, nếu như huynh không tin thì có thể quay về hỏi ca ca?” Phi Yến tươi cười.
Thấy Chu Kính không trả lời, Phi Yến chuyển sang Công Tôn Sách.
“Công Tôn Sách, huynh ôn tập thế nào rồi? Đừng để đám sĩ tử ngoài kia ảnh hưởng đến huynh.” Nàng thân thiết hỏi.
“À, Phi Yến, ta, ta…” Hình như là hắn muốn nói cái gì đó.
Nhìn thoáng qua Chu Kính, Công Tôn Sách ậm ừ không nói nên lời.
Bàng Phi Yến mở miệng định nói tiếp thì nghe thấy tiếng cửa mở
Bao Chửng cuối cùng cũng thoát khỏi những người đó để lên đây.
“Phi Yến, sao muội lại tới đây?” Mặc dù hỏi như vậy, nhưng lời nói vẫn có sự vui mừng.
“Bao đại ca. Không phải ta đã nói rồi sao? Sẽ đến quán trọ gặp mọi người.”
Nhìn thấy Chu Kính, Bao Chửng sửng sốt một chút, lập tức ôm quyền: “Chu thị vệ.”
Bọn họ quả là có quen biết.
Chu Kính cũng liền ôm quyền.
Thấy mọi người nghi hoặc, Bao Chửng giải thích: “Một năm trước lúc điều tra vụ án cung nữ tú châu, ta gặp Tiểu Đao nhiều lần nên cũng chạm mặt vài lần với Chu thị vệ.”.
“Chu đại ca và ca ca ta là bằng hữu tốt, không yên tâm để ta đi một mình nên mới nhờ Chu đại ca đi cùng chăm sóc.” Nói xong nàng liền khoanh tay lại, tỏ vẻ hết cách.
Chọc cho Bao Chửng cười to.
“Bao đại ca, lâu rồi chúng ta không gặp, đêm nay ta muốn ôn chuyện với Sở Sở, thuận tiện ở lại vài ngày, đôn đốc việc học của mọi người.”
Bao Chửng nghe nàng nói như vậy thì hơi sửng sốt một chút, nhưng lập tức mập mờ cười, liếc Công Tôn Sách một cái.
“Ngươi nhìn ta làm gì.” Giấu đầu lòi đuôi điển hình.
“Ngươi không nhìn ta sao biết ta nhìn ngươi?”
Đương nhiên Chu Kính biết, Bàng Phi Yến ở đây sẽ rất an toàn, nhìn mấy người đấu võ mồm, liền rời đi trước, nhưng trước khi đi vẫn căn dặn Phi Yến luôn miệng.
Nhìn hắn thức thời rời đi, Bao Chửng thở dài: “Chu thị vệ này, rất nghiêm cẩn.”
(Nghiêm cẩn: chặt chẽ cẩn thận. Yukira: ta thấy để như chính văn nghe hay hơn ^^)
Phi Yến tỏ vẻ bi ai gật đầu: “Vừa nãy ta muốn gần gũi hơn nên bảo hắn gọi ta là Phi Yến, kết quả hắn quăng cho ta bốn chữ.”
“Chữ gì?” Lúc này Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Lễ không thể bỏ.”
Phụt!
Tất cả bật cười.
Bao Chửng nói: “Đây là lời hắn nên nói. Nhưng thật không ngờ hắn lại đi cùng muội.”
“Ca ca cực kỳ lo lắng, chỉ sợ ta sẽ gặp rắc rối, đương nhiên là phải tìm người bảo vệ ta, mà vị Chu thị vệ này nợ ca ca ta một ân cứu mạng, nên mới đồng ý đi cùng.” Nàng giả vờ thở dài.
Bao Chửng gật đầu: “Quả thật Chu thị vệ này chính là một người như vậy.”
“Bao đại ca, có chuyện gì sao?” Bao Chửng là đầu não của mọi người, vừa rồi Chu Kính ở đây, mà Bao Chửng lại không có mặt, bọn họ không nói gì nhiều nên giờ chắc sẽ có chuyện để nói.
“Sao?” Bao Chửng nhìn nàng, không biết nàng muốn hỏi gì.
“Vừa nãy Phi Yến tỷ tỷ nói muốn đốc thúc Công Tôn đại ca ôn luyện, kết quả là Công Tôn đại ca ấp úng, sau đó Phi Yến tỷ tỷ liền hoài nghi.” Triển Chiêu bây giờ quả thật là một đứa trẻ thích buôn chuyện.
Suy nghĩ một chút, Bao Chửng hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn rất trịnh trọng liếc nhìn Công Tôn Sách, chuyện này nên để Công Tôn Sách tự nói với Phi Yến.
Công Tôn sách cảm nhận được ánh mắt của Bao Chửng.
Cuống quýt, mở miệng: “Phi Yến, ta, ta chắc năm nay sẽ không tham gia khoa cử. Nàng, nàng có thể tha thứ cho ta không?” Hôm đó sau khi gặp nàng, mặc dù bọn họ đã gặp hoàng thượng, nhưng vẫn chưa quyết định có nhận chuyện này không, nhưng hôm qua đã thương lượng xong rồi, quyết định sẽ nhận.
Bàng Phi Yến cũng không bất ngờ, vẫn cứ nhìn Công Tôn Sách như vậy: “Vì sao?” Không biết vì sao, mỗi khi nhìn thẳng vào mắt Công Tôn Sách, nàng sẽ cảm thấy tim đập rộn lên.
“Thật ra trước khi gặp nàng, Hoàng thượng đã triệu kiến chúng ta, nói cho chúng ta một chuyện rất tệ, nàng cũng biết mà, chuyện này trùng với thời gian khoa cử, chúng ta vốn rất do dự, nhưng hôm nay đã quyết định sẽ nhận chuyện này.” Hắn hơi bất an nhìn Bàng Phi Yến. Sợ nàng không thích quyết định của mình. Hắn đã hứa chờ mình đỗ trạng nguyên sẽ đến nhà cầu thân, nhưng lại nuốt lời lần nữa rồi.
“Không đi được không?”
“Không thể không đi.”
“Chuyện gì?”
“Tìm người.”
Quả nhiên, bọn họ cũng nhận được chuyện như ca ca.
“Ta muốn đi cùng.” Nàng rất kiên định.
“Phi Yến, nàng không thể đi cùng được, lần này…” Công Tôn Sách lo lắng nói, nhưng đột nhiên Phi Yến cảm thấy ấm áp trong lòng, bởi vì, nàng cảm nhận được sự quan tâm của Công Tôn sách.
“Ta nhất định phải đi cùng mọi người, không chỉ mình ta mà còn cả Chu Kính nữa, nghe ta nói đã, đợt trước, ca ca ta cũng nhận được nhiệm vụ tìm người, sau đó liền rời kinh. Nhưng mà bọn họ chết không ít người, chắc mọi người cũng đã nghe nói, ca ca ta bị thương, thật ra, ca ca ta bị thương vào lúc đó. Huynh cũng đi tìm người, ta đoán là cùng một việc. Ta nghĩ, chung quy thì cũng phải tìm cho ra vấn đề để giải thích cho ca ca ta chứ? Ta muốn biết, tại sao cô cung nữ kia lại muốn bày mưu giết bọn họ. Chu Kính đã từng đuổi theo cô ta, nên chắc là sẽ có kinh nghiệm, tốt hơn mấy người không biết gì như chúng ta.”
Phi Yến nói hợp tình hợp lý, mà mọi người lại không ngờ là còn có một phần sâu xa như thế.
Hoàng thượng chỉ nói là từng phái thị vệ, nhưng vẫn chưa tìm được người, thật không ngờ là đã chết.
Nghe nói vậy, mọi người cũng có chút giật mình.
Vẫn là Bao Chửng tương đối lý trí: “Phi Yến, muội còn biết gì nữa? Xem ra, có một số chuyện hoàng thượng vẫn giấu diếm chúng ta.”
“Ta cũng không biết nhiều, mọi người cũng biết mà, mấy chuyện này cha ta sẽ không nói đâu, ta biết được một ít là vì ca ca bị thương thôi. Nhưng ta tin Chu Kính biết khá nhiều.”
“Nhưng chưa chắc hắn sẽ nói.” Công Tôn Sách mở miệng.
Phi Yến cười: “Không nói thì sao? Nếu ca ca bị thương vì hắn, hắn đã đồng ý với ca ca là sẽ giúp đỡ ta, chúng ta rời đi thì hắn không thể không quan tâm, cùng ngồi trên một thuyền sao có thể không nói được?”
Triển Chiêu nhìn thẳng vào nàng: “Phi Yến tỷ tỷ, hình như tỷ thông minh lên nhiều rồi?”
“Từ trước đến nay ta vẫn luôn rất thông minh.”
Thấy nàng như vậy mọi người cười vang.
Beta: Kiri
“Bàng tiểu thư…”
“Huynh thật giống một bà lão, lằng nhằng.”
Mấy người nhìn sắc mặt của Chu Kính, cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, đường đường là nam nhi đại trượng phu, lại bị người ta nói là giống bà lão, quả thật là khó chịu.
Nhưng có vẻ như sắc mặt của Chu Kính cũng không thay đổi gì.
“Ta cũng là muốn tốt cho Bàng tiểu thư thôi, Bàng tiểu thư không trở về nhà, chắc Bàng huynh sẽ rất sốt ruột.”
“Ta đã nói với ca ca rồi, sẽ ở đây một thời gian ngắn, nếu như huynh không tin thì có thể quay về hỏi ca ca?” Phi Yến tươi cười.
Thấy Chu Kính không trả lời, Phi Yến chuyển sang Công Tôn Sách.
“Công Tôn Sách, huynh ôn tập thế nào rồi? Đừng để đám sĩ tử ngoài kia ảnh hưởng đến huynh.” Nàng thân thiết hỏi.
“À, Phi Yến, ta, ta…” Hình như là hắn muốn nói cái gì đó.
Nhìn thoáng qua Chu Kính, Công Tôn Sách ậm ừ không nói nên lời.
Bàng Phi Yến mở miệng định nói tiếp thì nghe thấy tiếng cửa mở
Bao Chửng cuối cùng cũng thoát khỏi những người đó để lên đây.
“Phi Yến, sao muội lại tới đây?” Mặc dù hỏi như vậy, nhưng lời nói vẫn có sự vui mừng.
“Bao đại ca. Không phải ta đã nói rồi sao? Sẽ đến quán trọ gặp mọi người.”
Nhìn thấy Chu Kính, Bao Chửng sửng sốt một chút, lập tức ôm quyền: “Chu thị vệ.”
Bọn họ quả là có quen biết.
Chu Kính cũng liền ôm quyền.
Thấy mọi người nghi hoặc, Bao Chửng giải thích: “Một năm trước lúc điều tra vụ án cung nữ tú châu, ta gặp Tiểu Đao nhiều lần nên cũng chạm mặt vài lần với Chu thị vệ.”.
“Chu đại ca và ca ca ta là bằng hữu tốt, không yên tâm để ta đi một mình nên mới nhờ Chu đại ca đi cùng chăm sóc.” Nói xong nàng liền khoanh tay lại, tỏ vẻ hết cách.
Chọc cho Bao Chửng cười to.
“Bao đại ca, lâu rồi chúng ta không gặp, đêm nay ta muốn ôn chuyện với Sở Sở, thuận tiện ở lại vài ngày, đôn đốc việc học của mọi người.”
Bao Chửng nghe nàng nói như vậy thì hơi sửng sốt một chút, nhưng lập tức mập mờ cười, liếc Công Tôn Sách một cái.
“Ngươi nhìn ta làm gì.” Giấu đầu lòi đuôi điển hình.
“Ngươi không nhìn ta sao biết ta nhìn ngươi?”
Đương nhiên Chu Kính biết, Bàng Phi Yến ở đây sẽ rất an toàn, nhìn mấy người đấu võ mồm, liền rời đi trước, nhưng trước khi đi vẫn căn dặn Phi Yến luôn miệng.
Nhìn hắn thức thời rời đi, Bao Chửng thở dài: “Chu thị vệ này, rất nghiêm cẩn.”
(Nghiêm cẩn: chặt chẽ cẩn thận. Yukira: ta thấy để như chính văn nghe hay hơn ^^)
Phi Yến tỏ vẻ bi ai gật đầu: “Vừa nãy ta muốn gần gũi hơn nên bảo hắn gọi ta là Phi Yến, kết quả hắn quăng cho ta bốn chữ.”
“Chữ gì?” Lúc này Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Lễ không thể bỏ.”
Phụt!
Tất cả bật cười.
Bao Chửng nói: “Đây là lời hắn nên nói. Nhưng thật không ngờ hắn lại đi cùng muội.”
“Ca ca cực kỳ lo lắng, chỉ sợ ta sẽ gặp rắc rối, đương nhiên là phải tìm người bảo vệ ta, mà vị Chu thị vệ này nợ ca ca ta một ân cứu mạng, nên mới đồng ý đi cùng.” Nàng giả vờ thở dài.
Bao Chửng gật đầu: “Quả thật Chu thị vệ này chính là một người như vậy.”
“Bao đại ca, có chuyện gì sao?” Bao Chửng là đầu não của mọi người, vừa rồi Chu Kính ở đây, mà Bao Chửng lại không có mặt, bọn họ không nói gì nhiều nên giờ chắc sẽ có chuyện để nói.
“Sao?” Bao Chửng nhìn nàng, không biết nàng muốn hỏi gì.
“Vừa nãy Phi Yến tỷ tỷ nói muốn đốc thúc Công Tôn đại ca ôn luyện, kết quả là Công Tôn đại ca ấp úng, sau đó Phi Yến tỷ tỷ liền hoài nghi.” Triển Chiêu bây giờ quả thật là một đứa trẻ thích buôn chuyện.
Suy nghĩ một chút, Bao Chửng hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn rất trịnh trọng liếc nhìn Công Tôn Sách, chuyện này nên để Công Tôn Sách tự nói với Phi Yến.
Công Tôn sách cảm nhận được ánh mắt của Bao Chửng.
Cuống quýt, mở miệng: “Phi Yến, ta, ta chắc năm nay sẽ không tham gia khoa cử. Nàng, nàng có thể tha thứ cho ta không?” Hôm đó sau khi gặp nàng, mặc dù bọn họ đã gặp hoàng thượng, nhưng vẫn chưa quyết định có nhận chuyện này không, nhưng hôm qua đã thương lượng xong rồi, quyết định sẽ nhận.
Bàng Phi Yến cũng không bất ngờ, vẫn cứ nhìn Công Tôn Sách như vậy: “Vì sao?” Không biết vì sao, mỗi khi nhìn thẳng vào mắt Công Tôn Sách, nàng sẽ cảm thấy tim đập rộn lên.
“Thật ra trước khi gặp nàng, Hoàng thượng đã triệu kiến chúng ta, nói cho chúng ta một chuyện rất tệ, nàng cũng biết mà, chuyện này trùng với thời gian khoa cử, chúng ta vốn rất do dự, nhưng hôm nay đã quyết định sẽ nhận chuyện này.” Hắn hơi bất an nhìn Bàng Phi Yến. Sợ nàng không thích quyết định của mình. Hắn đã hứa chờ mình đỗ trạng nguyên sẽ đến nhà cầu thân, nhưng lại nuốt lời lần nữa rồi.
“Không đi được không?”
“Không thể không đi.”
“Chuyện gì?”
“Tìm người.”
Quả nhiên, bọn họ cũng nhận được chuyện như ca ca.
“Ta muốn đi cùng.” Nàng rất kiên định.
“Phi Yến, nàng không thể đi cùng được, lần này…” Công Tôn Sách lo lắng nói, nhưng đột nhiên Phi Yến cảm thấy ấm áp trong lòng, bởi vì, nàng cảm nhận được sự quan tâm của Công Tôn sách.
“Ta nhất định phải đi cùng mọi người, không chỉ mình ta mà còn cả Chu Kính nữa, nghe ta nói đã, đợt trước, ca ca ta cũng nhận được nhiệm vụ tìm người, sau đó liền rời kinh. Nhưng mà bọn họ chết không ít người, chắc mọi người cũng đã nghe nói, ca ca ta bị thương, thật ra, ca ca ta bị thương vào lúc đó. Huynh cũng đi tìm người, ta đoán là cùng một việc. Ta nghĩ, chung quy thì cũng phải tìm cho ra vấn đề để giải thích cho ca ca ta chứ? Ta muốn biết, tại sao cô cung nữ kia lại muốn bày mưu giết bọn họ. Chu Kính đã từng đuổi theo cô ta, nên chắc là sẽ có kinh nghiệm, tốt hơn mấy người không biết gì như chúng ta.”
Phi Yến nói hợp tình hợp lý, mà mọi người lại không ngờ là còn có một phần sâu xa như thế.
Hoàng thượng chỉ nói là từng phái thị vệ, nhưng vẫn chưa tìm được người, thật không ngờ là đã chết.
Nghe nói vậy, mọi người cũng có chút giật mình.
Vẫn là Bao Chửng tương đối lý trí: “Phi Yến, muội còn biết gì nữa? Xem ra, có một số chuyện hoàng thượng vẫn giấu diếm chúng ta.”
“Ta cũng không biết nhiều, mọi người cũng biết mà, mấy chuyện này cha ta sẽ không nói đâu, ta biết được một ít là vì ca ca bị thương thôi. Nhưng ta tin Chu Kính biết khá nhiều.”
“Nhưng chưa chắc hắn sẽ nói.” Công Tôn Sách mở miệng.
Phi Yến cười: “Không nói thì sao? Nếu ca ca bị thương vì hắn, hắn đã đồng ý với ca ca là sẽ giúp đỡ ta, chúng ta rời đi thì hắn không thể không quan tâm, cùng ngồi trên một thuyền sao có thể không nói được?”
Triển Chiêu nhìn thẳng vào nàng: “Phi Yến tỷ tỷ, hình như tỷ thông minh lên nhiều rồi?”
“Từ trước đến nay ta vẫn luôn rất thông minh.”
Thấy nàng như vậy mọi người cười vang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.