Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo
Chương 29: Quan ngân án [4]
Vivian
05/07/2020
Edit: Yukira
Beta: Kiri
Công Tôn Sách càng đỏ mặt. Dứt khoát không nói gì nữa, đàng hoàng đứng ở mép đình.
Phi Yến thấy hắn như vậy liền tiếp tục nói chuyện phiếm với Nhị Ngưu: “Triệu đại ca ở gần đây thì chắc là biết núi Nhị Long.”
Công Tôn Sách hơi giật mình khi thấy Phi Yến nói đến Nhị Long sơn với người khác, hơi ngẩn người nhìn nàng.
Hắn thấy, bây giờ Phi Yến chắc sẽ không làm việc gì vô ích.
Nhị Ngưu hỏi lại: “Mọi người muốn lên Nhị Long sơn à?” Bộ dạng kia có hơi giật mình.
Phi Yến gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta muốn đến đó xem một chút.”
Cái này không giống như những gì bọn họ đã thương lượng. Nhưng Chu Kính và Công Tôn Sách đều không nói gì, ngược lại quan sát Nhị Ngưu này một cách tỉ mỉ, tại sao Phi Yến lại nói với hắn ta cái này.
Nhị Ngưu nghiêm mặt nói: “Cô nương, ta thấy là nếu không có việc gì thì không nên đi đến đó. Nhị Long sơn này địa thế hiểm trở, trong rừng cũng có dã thú hung mãnh, trên núi lại không có người, đến đó rất không an toàn.”
Phi Yến ra vẻ thần bí tới gần Nhị Ngưu, hỏi: “Huynh không biết sao, ta lại nghe nói, ở Nhị Long sơn này có kho báu đó. Chúng ta đang muốn đi tìm.”
Chỉ vài từ đã khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Nhị Ngưu vội vã xua tay: “Làm sao có được, trên núi này làm gì có kho báu. Dù là chúng ta lên núi săn thú đã lâu, cũng phải vạn phần cẩn thận, huống chi là mấy người các vị, hai công tử văn nhân yếu đuối, còn một người lại là nữ nhi, đừng nên lấy thân phạm hiểm.”
“Triệu đại ca đã đến Nhị Long sơn rồi à?”
Nhị Ngưu gật đầu: “Thỉnh thoảng săn thú có đi qua đó. Cho dù chúng ta là thợ săn, cũng không dám đi lung tung.”
Phi Yến cười nhạt: “Huynh không dám đâu phải chúng ta cũng không dám.”
Bộ dạng cực kỳ khiêu khích.
Nhị Ngưu càng gấp gáp: “Cô nương này, ta là thật lòng khuyên bảo, sao cô nương lại cứ khăng khăng một mực. Mà thôi, tùy các vị vậy.”
“Ta lại là người có thói quen làm trái ý của người khác, huynh đã nói tùy chúng ta, ta lại không muốn đi.” Nàng ngồi lại xuống ghế.
Hình như Nhị Ngưu có hơi kinh ngạc trong thoáng chốc nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt của Chu Kính, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó.
“Muội đừng đùa nữa. Xin lỗi Triệu đại ca, muội muội của ta, từ nhỏ đã được nuông chiều, cho nên không hiểu chuyện, việc gì cũng thích tự mình quyết định, mới nghe nói Nhị Long sơn có kho báu, liền xúi giục nhị đệ, nhị đệ huynh cũng thấy đấy, là một người mềm lòng, nghe muội ấy năn nỉ vài câu liền đồng ý. Không còn cách nào khác, ta đành phải đi theo, cũng coi như là đi bảo vệ bọn họ, ít nhất ta còn biết chút quyền cước, nếu không hai người bọn họ cứ đi như vậy, sao ta yên tâm được.”
Vừa nhìn dáng vẻ Công Tôn Sách và Phi Yến, Nhị Ngưu cũng biết hai vị này đều không đáng tin cậy.
Vì thế liền quay sang nói chuyện với Chu Kính: “Nếu đã như vậy thì quả thật không thể yên tâm được. Nhưng chuyện kho báu ở Nhị Long sơn quả thật chúng ta chưa từng nghe qua, nhưng ông cụ trong nhà cũng đã nói, năm đó quan ngân bị mất ở Nhị Long sơn, sợ là kho báu trong lời đồn chính là nó.”
Phi Yến không tiếp lời, Công Tôn Sách vẫn đỏ mặt như cũ, Chu Kính cũng không nói thêm gì, tất cả đều ra vẻ ta không muốn đi.
Nhị Ngưu lúng túng sờ sờ đầu, thầm nghĩ ba vị này đều không dễ ở chung.
Nhưng cũng may, mưa đã sắp tạnh.
Trận mưa này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Nhị Ngưu nhìn sắc trời, vội vã chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Nhìn Nhị Ngưu vội vàng rời đi.
Chu Kính và Công Tôn Sách đều nhìn Phi Yến, chờ nàng giải thích.
Phi Yến cũng nghiêm túc: “Các huynh có thấy chúng ta quá thuận lợi không?”
“Nhưng chẳng phải chúng ta đã bàn là Tô Hữu Ninh muốn dẫn Bao Chửng đến Hàng Châu ư?”
“Nhưng chúng ta đã tách ra ba ngày rồi. Các huynh nghĩ ba ngày nay chúng ta có thuận lợi không?”
Mặc dù không tra được gì ở Tô gia, nhưng ở phần mộ lại biết được một vấn đề lớn là thân thế của Tô Hữu Ninh.
“Vậy Nhị Ngưu này làm sao?” Công Tôn Sách biết chắc chắn Phi Yến đã hoài nghi Nhị Ngưu này, nếu không thì sẽ không nói như vậy.
“Lúc hắn ta xuất hiện đã thấy không hợp lý. Hơn nữa muội cảm thấy hắn rất muốn chúng ta đi Nhị Long sơn. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại nói ngược lại. Sau đó muội nói không đi, hắn liền cố ý nói lại về chuyện đó.”
“Nhưng là muội nhắc tới Nhị Long sơn trước.”
“Thật ra từ lúc hắn vác bó củi xuất hiện đã rất kỳ lạ không phải sao? Hơn nữa hắn thoạt nhìn rất chất phát, thế nhưng ta lại thấy hắn khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.”
Chu Kính ngồi đối diện Phi Yến: “Nếu theo lời muội nói, vậy thì ông lão vừa rồi càng đáng nghi. Mình mới gặp đã nói nhiều bí mật như vậy.”
“Muội chưa nói ông ấy không khả nghi, vừa nãy muội không suy nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn thấy Nhị Ngưu này, muội liền có một cảm giác không tốt, có phải có người đang dụ dỗ chúng ta đi theo con đường mà họ mong muốn không?”
“Mục đích? Mục đích là gì? Nếu theo lời muội nói, vậy thì khả năng lớn nhất, chính là muốn chúng ta đến Nhị Long sơn, chẳng lẽ là muốn chúng ta lên núi tìm đầu mối? Hoặc là, tìm quan ngân?”
Thật ra Phi Yến thật sự có ý này. Nhưng ý thứ nhất thoạt nhìn thì không hợp lý.
“Muội nghĩ, hắn muốn chúng ta đến Nhị Long sơn tìm quan ngân. Dĩ nhiên, đây chỉ là ý của muội, Tô Hữu Ninh đã không để lại bất kì đầu mối gì, muội nghĩ, bây giờ chắc Bao Chửng đã vào thành Hàng Châu, nếu như Tô Hữu Ninh thật sự muốn giải oan, vậy thì nàng nhất định sẽ đến tìm Bao Chửng. Nhưng bây giờ huynh xem tất cả các đầu mối ở đây đều dẫn chúng ta đến Nhị Long sơn. Có khi nào bọn họ muốn chúng ta đến đó.”
“Chuyện này thực sự là càng ngày càng phức tạp.”
“Hy vọng Bao Chửng bên kia có đầu mối mới. Các huynh nghĩ xen chúng ta có cần tới đó không? Trao đổi phát hiện với nhau?”
Nhìn thái độ Bao Chửng với Sở Sở là biết, đây là nhân vật EQ thì thấp còn IQ thì cao.
Có lẽ huynh ấy sẽ có cách nhìn khác.
“Được chứ. Ta nghĩ chuyện này cũng ổn.”
“Ta không tán thành.” Đã lâu không mở miệng Chu Kính nhìn hai người, nói ý kiến của mình.
Thấy Công Tôn Sách và Phi Yến hơi giật mình, hắn giải thích: “Đi tìm bọn họ tất nhiên có thể có được càng nhiều đầu mối hơn, nhưng cũng sẽ làm lẫn lộn suy nghĩ ban đầu của muội, chuyện tra án này, phải nhìn nhận vấn đề theo nhiều góc độ mới thấy rõ được chân tướng của sự thật. Cuối cùng chúng ta cũng sẽ gắn kết lại, nhưng bây giờ cũng mới chỉ là bắt đầu.”
“Có lý.” Công Tôn Sách suy nghĩ một chút rồi phụ họa.
Beta: Kiri
Công Tôn Sách càng đỏ mặt. Dứt khoát không nói gì nữa, đàng hoàng đứng ở mép đình.
Phi Yến thấy hắn như vậy liền tiếp tục nói chuyện phiếm với Nhị Ngưu: “Triệu đại ca ở gần đây thì chắc là biết núi Nhị Long.”
Công Tôn Sách hơi giật mình khi thấy Phi Yến nói đến Nhị Long sơn với người khác, hơi ngẩn người nhìn nàng.
Hắn thấy, bây giờ Phi Yến chắc sẽ không làm việc gì vô ích.
Nhị Ngưu hỏi lại: “Mọi người muốn lên Nhị Long sơn à?” Bộ dạng kia có hơi giật mình.
Phi Yến gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta muốn đến đó xem một chút.”
Cái này không giống như những gì bọn họ đã thương lượng. Nhưng Chu Kính và Công Tôn Sách đều không nói gì, ngược lại quan sát Nhị Ngưu này một cách tỉ mỉ, tại sao Phi Yến lại nói với hắn ta cái này.
Nhị Ngưu nghiêm mặt nói: “Cô nương, ta thấy là nếu không có việc gì thì không nên đi đến đó. Nhị Long sơn này địa thế hiểm trở, trong rừng cũng có dã thú hung mãnh, trên núi lại không có người, đến đó rất không an toàn.”
Phi Yến ra vẻ thần bí tới gần Nhị Ngưu, hỏi: “Huynh không biết sao, ta lại nghe nói, ở Nhị Long sơn này có kho báu đó. Chúng ta đang muốn đi tìm.”
Chỉ vài từ đã khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Nhị Ngưu vội vã xua tay: “Làm sao có được, trên núi này làm gì có kho báu. Dù là chúng ta lên núi săn thú đã lâu, cũng phải vạn phần cẩn thận, huống chi là mấy người các vị, hai công tử văn nhân yếu đuối, còn một người lại là nữ nhi, đừng nên lấy thân phạm hiểm.”
“Triệu đại ca đã đến Nhị Long sơn rồi à?”
Nhị Ngưu gật đầu: “Thỉnh thoảng săn thú có đi qua đó. Cho dù chúng ta là thợ săn, cũng không dám đi lung tung.”
Phi Yến cười nhạt: “Huynh không dám đâu phải chúng ta cũng không dám.”
Bộ dạng cực kỳ khiêu khích.
Nhị Ngưu càng gấp gáp: “Cô nương này, ta là thật lòng khuyên bảo, sao cô nương lại cứ khăng khăng một mực. Mà thôi, tùy các vị vậy.”
“Ta lại là người có thói quen làm trái ý của người khác, huynh đã nói tùy chúng ta, ta lại không muốn đi.” Nàng ngồi lại xuống ghế.
Hình như Nhị Ngưu có hơi kinh ngạc trong thoáng chốc nhưng cũng không tránh khỏi ánh mắt của Chu Kính, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó.
“Muội đừng đùa nữa. Xin lỗi Triệu đại ca, muội muội của ta, từ nhỏ đã được nuông chiều, cho nên không hiểu chuyện, việc gì cũng thích tự mình quyết định, mới nghe nói Nhị Long sơn có kho báu, liền xúi giục nhị đệ, nhị đệ huynh cũng thấy đấy, là một người mềm lòng, nghe muội ấy năn nỉ vài câu liền đồng ý. Không còn cách nào khác, ta đành phải đi theo, cũng coi như là đi bảo vệ bọn họ, ít nhất ta còn biết chút quyền cước, nếu không hai người bọn họ cứ đi như vậy, sao ta yên tâm được.”
Vừa nhìn dáng vẻ Công Tôn Sách và Phi Yến, Nhị Ngưu cũng biết hai vị này đều không đáng tin cậy.
Vì thế liền quay sang nói chuyện với Chu Kính: “Nếu đã như vậy thì quả thật không thể yên tâm được. Nhưng chuyện kho báu ở Nhị Long sơn quả thật chúng ta chưa từng nghe qua, nhưng ông cụ trong nhà cũng đã nói, năm đó quan ngân bị mất ở Nhị Long sơn, sợ là kho báu trong lời đồn chính là nó.”
Phi Yến không tiếp lời, Công Tôn Sách vẫn đỏ mặt như cũ, Chu Kính cũng không nói thêm gì, tất cả đều ra vẻ ta không muốn đi.
Nhị Ngưu lúng túng sờ sờ đầu, thầm nghĩ ba vị này đều không dễ ở chung.
Nhưng cũng may, mưa đã sắp tạnh.
Trận mưa này tới nhanh, đi cũng nhanh.
Nhị Ngưu nhìn sắc trời, vội vã chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Nhìn Nhị Ngưu vội vàng rời đi.
Chu Kính và Công Tôn Sách đều nhìn Phi Yến, chờ nàng giải thích.
Phi Yến cũng nghiêm túc: “Các huynh có thấy chúng ta quá thuận lợi không?”
“Nhưng chẳng phải chúng ta đã bàn là Tô Hữu Ninh muốn dẫn Bao Chửng đến Hàng Châu ư?”
“Nhưng chúng ta đã tách ra ba ngày rồi. Các huynh nghĩ ba ngày nay chúng ta có thuận lợi không?”
Mặc dù không tra được gì ở Tô gia, nhưng ở phần mộ lại biết được một vấn đề lớn là thân thế của Tô Hữu Ninh.
“Vậy Nhị Ngưu này làm sao?” Công Tôn Sách biết chắc chắn Phi Yến đã hoài nghi Nhị Ngưu này, nếu không thì sẽ không nói như vậy.
“Lúc hắn ta xuất hiện đã thấy không hợp lý. Hơn nữa muội cảm thấy hắn rất muốn chúng ta đi Nhị Long sơn. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại nói ngược lại. Sau đó muội nói không đi, hắn liền cố ý nói lại về chuyện đó.”
“Nhưng là muội nhắc tới Nhị Long sơn trước.”
“Thật ra từ lúc hắn vác bó củi xuất hiện đã rất kỳ lạ không phải sao? Hơn nữa hắn thoạt nhìn rất chất phát, thế nhưng ta lại thấy hắn khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.”
Chu Kính ngồi đối diện Phi Yến: “Nếu theo lời muội nói, vậy thì ông lão vừa rồi càng đáng nghi. Mình mới gặp đã nói nhiều bí mật như vậy.”
“Muội chưa nói ông ấy không khả nghi, vừa nãy muội không suy nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn thấy Nhị Ngưu này, muội liền có một cảm giác không tốt, có phải có người đang dụ dỗ chúng ta đi theo con đường mà họ mong muốn không?”
“Mục đích? Mục đích là gì? Nếu theo lời muội nói, vậy thì khả năng lớn nhất, chính là muốn chúng ta đến Nhị Long sơn, chẳng lẽ là muốn chúng ta lên núi tìm đầu mối? Hoặc là, tìm quan ngân?”
Thật ra Phi Yến thật sự có ý này. Nhưng ý thứ nhất thoạt nhìn thì không hợp lý.
“Muội nghĩ, hắn muốn chúng ta đến Nhị Long sơn tìm quan ngân. Dĩ nhiên, đây chỉ là ý của muội, Tô Hữu Ninh đã không để lại bất kì đầu mối gì, muội nghĩ, bây giờ chắc Bao Chửng đã vào thành Hàng Châu, nếu như Tô Hữu Ninh thật sự muốn giải oan, vậy thì nàng nhất định sẽ đến tìm Bao Chửng. Nhưng bây giờ huynh xem tất cả các đầu mối ở đây đều dẫn chúng ta đến Nhị Long sơn. Có khi nào bọn họ muốn chúng ta đến đó.”
“Chuyện này thực sự là càng ngày càng phức tạp.”
“Hy vọng Bao Chửng bên kia có đầu mối mới. Các huynh nghĩ xen chúng ta có cần tới đó không? Trao đổi phát hiện với nhau?”
Nhìn thái độ Bao Chửng với Sở Sở là biết, đây là nhân vật EQ thì thấp còn IQ thì cao.
Có lẽ huynh ấy sẽ có cách nhìn khác.
“Được chứ. Ta nghĩ chuyện này cũng ổn.”
“Ta không tán thành.” Đã lâu không mở miệng Chu Kính nhìn hai người, nói ý kiến của mình.
Thấy Công Tôn Sách và Phi Yến hơi giật mình, hắn giải thích: “Đi tìm bọn họ tất nhiên có thể có được càng nhiều đầu mối hơn, nhưng cũng sẽ làm lẫn lộn suy nghĩ ban đầu của muội, chuyện tra án này, phải nhìn nhận vấn đề theo nhiều góc độ mới thấy rõ được chân tướng của sự thật. Cuối cùng chúng ta cũng sẽ gắn kết lại, nhưng bây giờ cũng mới chỉ là bắt đầu.”
“Có lý.” Công Tôn Sách suy nghĩ một chút rồi phụ họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.