Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo
Chương 5: Ta là Bàng Phi Yến?
Vivian
05/07/2020
Edit: Yukira
Beta: Kiri
“Tiểu thư, canh tổ yến người muốn đã làm xong…” Một tiểu nha hoàn bưng một chiếc bát tinh xảo tới.
“Ừ.” Nữ tử đặt cuốn sách trong tay xuống, nhận lấy chiếc bát.
Nữ tử này không phải ai khác, chính là cô nàng Đường gia Đường Vãn Chi, nhưng bây giờ lại không thể gọi như vậy, mà phải gọi là, Bàng tiểu thư.
Nàng đã từ Đường Thất tiểu thư Đường Vãn Chi, biến thành Bàng Phi Yến điêu ngoa của Bàng gia.
Chỉ cần đã xem bộ phim “Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên”, thì nhất định sẽ biết, đây chính là Bàng cô nương điêu ngoa đó! Nhưng dù có là một tiểu nha đầu điêu ngoa nghịch ngợm, nhưng cũng có rất nhiều người thích vị nữ phụ kiêu ngạo này đó.
Trên khắp các loại diễn đàn, chỉ cần thống kê nữ phụ nào được yêu mến và để lại ấn tượng sâu nhất thì nhất định sẽ có tên vị tiểu thư kiêu ngạo này.
Online?
Ngươi muốn hỏi một kẻ trộm mộ sao lại có thời gian lướt web ư? Rất đơn giản, ngươi không biết cái cảm giác vui sướng khi trốn ở một góc xem người khác đánh nhau sao…
Mọi thứ đều có thể!
Hơn nữa, cũng do công việc đó rất nhàm chán, nếu không xem chút tin tức giải trí, phim truyền hình cẩu huyết, thì làm sao để bớt cô đơn đây?
Lúc mới xuyên qua nàng đã nghĩ.
Ký lai chi tắc an chi.
(Ký lai chi tắc an chi: Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đón nhận, tương tự như tùy cơ ứng biến.)
Đã không còn bị ràng buộc bởi những thứ kia, nàng được trở về với bản tính vui vẻ hoạt bát của mình.
Nàng luôn là người có năng lực thích ứng rất tốt.
Muốn hỏi bàng Phi Yến thật sự đang ở đâu ư, nàng không biết, nhưng theo nàng đoán, rất có thể là đã chết.
Lúc nàng xuyên qua, quả thật cũng muốn bái phục tình tiết này của phim truyền hình, nghe nói, tất nhiên là vậy, bởi khi đó nàng chưa tới đây, chưa trải qua, nói là Bàng Phi Yến với nhóm người Bao Chửng, Công Tôn Sách cùng nhau rời đi. Kết quả là bị cha nàng – Bàng thái sư bắt trở về.
Mà nha đầu này đương nhiên là không chịu nghe lời.
Thế là nàng bèn náo loạn đủ kiểu.
Cũng bởi vì náo loạn quá nhiều, nên mới trượt chân ngã xuống từ bậc thang ở đình thuỷ tạ trong vườn hoa.
Chờ nàng tỉnh lại, thì đã biến thành Đường Vãn Chi đáng lẽ đã chết.
Sau khi tỉnh lại nàng chấn động không nhỏ, nên phải dưỡng bệnh suốt nửa năm, mà nghe nói cũng chỉ là nghe nói.
Bao Chửng và Công Tôn Sách đã từng tới thăm nàng, nhưng mà không gặp được, gặp làm sao được, cha nàng là ai?
Bàng thái sư đó, Bàng thái sư sống chết đối đầu với Bao Chửng đó.
Mà khi đó nàng đang hôn mê, nên cũng không để ý đến những chuyện này cho lắm.
Đã đến đây được hơn nửa năm rồi.
Bây giờ lại tới thời điểm cử hành khoa cử mỗi năm một lần.
Người kia, chắc là sẽ tham gia khoa cử, mà nàng đã “không cẩn thận” nghe được cha nàng là Bàng thái sư nhắc tới tên Bao Chửng, xem ra, bọn họ cũng đã tới kinh thành.
Đối với mấy người này, nàng nhận thấy rất rõ rằng, nhất định là một tổ hợp phiền toái, tuyệt đối nên tránh xa ra, trừ khi nhân vật chính có tiềm chất cực mạnh, hoặc là nhân vật phụ toàn năng, bằng không, dính vào thì chỉ có chết.
Vị Bao thanh thiên này, từ phần một đến phần ba, không biết đã chọc vào bao nhiêu người nữa.
Lần này họ tới kinh thành, nhất định sẽ đến gặp mình, Bàng tiểu thư rất phân vân.
Nàng là Bàng Phi Yến, nhưng hồn phách lại là Đường Vãn Chi, rốt cuộc là có nên tiếp xúc với mấy người này không đây?
Bên này Bàng Phi Yến do dự, bên kia, cha nàng, Đệ nhất gian thần Đại Tống, ít nhất thì ở đây là như vậy. Cũng rất phân vân, nghe tin đám người Bao Chửng kia lại tới, ông hận đến nghiến răng.
Ông đã mất đi một đứa con gái và con rể rồi, thật sự không muốn Phi Yến tiếp tục gặp bọn họ nữa.
Nhưng đám người này dai như đỉa, lúc nào cũng chạy đến đây, nghĩ đến quan hệ mờ ám giữa Phi Yến và cái tên Công Tôn Sách kia, Bàng thái sư càng cảm thấy không thoải mái.
Tuy cái tên con mọt sách kia nhìn có vẻ khá hơn cái tên họ Bao mặt đen như than kia, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu đâu?
Cho nên, tâm tình Bàng thái sư cũng loạn hết cả lên, mình có ba đứa con gái, đứa lớn ở trong cung, ít khi gặp được. Đứa thứ hai đã chết. Giờ chỉ còn lại đứa con gái này thôi.
Gả nó ra ngoài, thì thật sự là không đành lòng.
Thật ra thì vẫn phải gả, nhưng cái tên Công Tôn Sách kia thật sự không đáng coi trọng chút nào.
Nửa năm nay, nó cũng rất ít ra ngoài. Lẽ ra hai người phải sớm cắt đứt rồi chứ, thật là, kết quả thì mấy tên phiền toái này lại tới.
“Phụ thân.” Một nam tử áo đen mệt mỏi phong trần bước vào, hai tay ôm quyền, quỳ xuống.
“Con trai, sao con đã về rồi?” Bàng thái sư có chút vui mừng.
Nam tử này chính là con trai duy nhất của Bàng thái sư, Bàng Thống.
Vài ngày trước, Bàng Thống nhận được thánh mệnh rời nhà điều tra. Nhưng ngay sau đó, ông đã phát hiện ra có gì đó không đúng, lại nhìn trang phục của Bàng Thống, nhất định là lén về. Ông liền cảm thấy nghi ngờ.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Con là lén trốn về sao?” Bàng thái sư nghiêm túc nói. Việc chưa xong đã trở về kinh, hơn nữa còn lén lén lút lút, đây không phải là tác phong của con trai. Chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.
Mặc dù lúc rời kinh con trai nhận được mệnh lệnh bí mật, nhưng nó vẫn nói qua với với Bàng thái sư về nhiệm vụ lần này.
“Vâng, phụ thân, lần này con lén trốn về.” Bàng Thống cười khổ.
“Phụ thân cũng biết đấy, lần này Hoàng thượng bí mật sai chúng con đo tìm một cô nương tên làTô Hữu Ninh. Lúc đầu chúng con đều cho rằng, đây chỉ là nợ phong lưu của Hoàng thượng. Lúc đó còn nghĩ, chỉ là tìm một cô nương thôi mà, cần tới ba mươi người tinh anh sao. Nhưng sự thực chính là như vậy. Sau khi rời khỏi kinh thành, chúng con mới phát hiện, cô nương Tô Hữu Ninh này, tuyệt đối không hề đơn giản. Chúng con lòng vòng theo nàng ta ba tháng, đều không bắt được người, bây giờ, nàng ta lại chuyển đến gần kinh thành. Không chỉ như vậy, trong ba tháng này, chúng con đã chết mười sáu người, chỉ còn lại mười bốn người.”
Sắc mặt Bàng Thống không hề tốt, không thể hiểu nổi chuyện này.
Mà Bàng thái sư, dù là người từng trải, nhưng khi nghe kể cũng có chút giật mình.
Lần này người Hoàng thượng phái đi, đều không phải là hạng bình thường.
Ông vốn đã hoài nghi việc đi tìm một cô gái này, đến bây giờ, lại càng thêm nghi ngờ.
Một nữ tử, hơn ba mươi cao thủ đi theo suốt ba tháng, không tìm được người còn chết hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy người, xem ra mọi việc không hề đơn giản.
“Vậy lần này con trở về?”
“Phụ thân, con luôn có một dự cảm giác xấu, muốn quay lại hỏi người xem gần đây ở kinh thành có lời đồn đại gì không.”
Bàng thái sư lắc đầu.
“Không, kinh thành vẫn rất yên bình.”
“Cộc cộc…” Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai?” Bàng thái sư nháy mắt ra dấu, Bàng Thống nhanh chóng lách mình vào phòng trong.
“Phụ thân, là con, Phi Yến.”
Beta: Kiri
“Tiểu thư, canh tổ yến người muốn đã làm xong…” Một tiểu nha hoàn bưng một chiếc bát tinh xảo tới.
“Ừ.” Nữ tử đặt cuốn sách trong tay xuống, nhận lấy chiếc bát.
Nữ tử này không phải ai khác, chính là cô nàng Đường gia Đường Vãn Chi, nhưng bây giờ lại không thể gọi như vậy, mà phải gọi là, Bàng tiểu thư.
Nàng đã từ Đường Thất tiểu thư Đường Vãn Chi, biến thành Bàng Phi Yến điêu ngoa của Bàng gia.
Chỉ cần đã xem bộ phim “Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên”, thì nhất định sẽ biết, đây chính là Bàng cô nương điêu ngoa đó! Nhưng dù có là một tiểu nha đầu điêu ngoa nghịch ngợm, nhưng cũng có rất nhiều người thích vị nữ phụ kiêu ngạo này đó.
Trên khắp các loại diễn đàn, chỉ cần thống kê nữ phụ nào được yêu mến và để lại ấn tượng sâu nhất thì nhất định sẽ có tên vị tiểu thư kiêu ngạo này.
Online?
Ngươi muốn hỏi một kẻ trộm mộ sao lại có thời gian lướt web ư? Rất đơn giản, ngươi không biết cái cảm giác vui sướng khi trốn ở một góc xem người khác đánh nhau sao…
Mọi thứ đều có thể!
Hơn nữa, cũng do công việc đó rất nhàm chán, nếu không xem chút tin tức giải trí, phim truyền hình cẩu huyết, thì làm sao để bớt cô đơn đây?
Lúc mới xuyên qua nàng đã nghĩ.
Ký lai chi tắc an chi.
(Ký lai chi tắc an chi: Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đón nhận, tương tự như tùy cơ ứng biến.)
Đã không còn bị ràng buộc bởi những thứ kia, nàng được trở về với bản tính vui vẻ hoạt bát của mình.
Nàng luôn là người có năng lực thích ứng rất tốt.
Muốn hỏi bàng Phi Yến thật sự đang ở đâu ư, nàng không biết, nhưng theo nàng đoán, rất có thể là đã chết.
Lúc nàng xuyên qua, quả thật cũng muốn bái phục tình tiết này của phim truyền hình, nghe nói, tất nhiên là vậy, bởi khi đó nàng chưa tới đây, chưa trải qua, nói là Bàng Phi Yến với nhóm người Bao Chửng, Công Tôn Sách cùng nhau rời đi. Kết quả là bị cha nàng – Bàng thái sư bắt trở về.
Mà nha đầu này đương nhiên là không chịu nghe lời.
Thế là nàng bèn náo loạn đủ kiểu.
Cũng bởi vì náo loạn quá nhiều, nên mới trượt chân ngã xuống từ bậc thang ở đình thuỷ tạ trong vườn hoa.
Chờ nàng tỉnh lại, thì đã biến thành Đường Vãn Chi đáng lẽ đã chết.
Sau khi tỉnh lại nàng chấn động không nhỏ, nên phải dưỡng bệnh suốt nửa năm, mà nghe nói cũng chỉ là nghe nói.
Bao Chửng và Công Tôn Sách đã từng tới thăm nàng, nhưng mà không gặp được, gặp làm sao được, cha nàng là ai?
Bàng thái sư đó, Bàng thái sư sống chết đối đầu với Bao Chửng đó.
Mà khi đó nàng đang hôn mê, nên cũng không để ý đến những chuyện này cho lắm.
Đã đến đây được hơn nửa năm rồi.
Bây giờ lại tới thời điểm cử hành khoa cử mỗi năm một lần.
Người kia, chắc là sẽ tham gia khoa cử, mà nàng đã “không cẩn thận” nghe được cha nàng là Bàng thái sư nhắc tới tên Bao Chửng, xem ra, bọn họ cũng đã tới kinh thành.
Đối với mấy người này, nàng nhận thấy rất rõ rằng, nhất định là một tổ hợp phiền toái, tuyệt đối nên tránh xa ra, trừ khi nhân vật chính có tiềm chất cực mạnh, hoặc là nhân vật phụ toàn năng, bằng không, dính vào thì chỉ có chết.
Vị Bao thanh thiên này, từ phần một đến phần ba, không biết đã chọc vào bao nhiêu người nữa.
Lần này họ tới kinh thành, nhất định sẽ đến gặp mình, Bàng tiểu thư rất phân vân.
Nàng là Bàng Phi Yến, nhưng hồn phách lại là Đường Vãn Chi, rốt cuộc là có nên tiếp xúc với mấy người này không đây?
Bên này Bàng Phi Yến do dự, bên kia, cha nàng, Đệ nhất gian thần Đại Tống, ít nhất thì ở đây là như vậy. Cũng rất phân vân, nghe tin đám người Bao Chửng kia lại tới, ông hận đến nghiến răng.
Ông đã mất đi một đứa con gái và con rể rồi, thật sự không muốn Phi Yến tiếp tục gặp bọn họ nữa.
Nhưng đám người này dai như đỉa, lúc nào cũng chạy đến đây, nghĩ đến quan hệ mờ ám giữa Phi Yến và cái tên Công Tôn Sách kia, Bàng thái sư càng cảm thấy không thoải mái.
Tuy cái tên con mọt sách kia nhìn có vẻ khá hơn cái tên họ Bao mặt đen như than kia, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu đâu?
Cho nên, tâm tình Bàng thái sư cũng loạn hết cả lên, mình có ba đứa con gái, đứa lớn ở trong cung, ít khi gặp được. Đứa thứ hai đã chết. Giờ chỉ còn lại đứa con gái này thôi.
Gả nó ra ngoài, thì thật sự là không đành lòng.
Thật ra thì vẫn phải gả, nhưng cái tên Công Tôn Sách kia thật sự không đáng coi trọng chút nào.
Nửa năm nay, nó cũng rất ít ra ngoài. Lẽ ra hai người phải sớm cắt đứt rồi chứ, thật là, kết quả thì mấy tên phiền toái này lại tới.
“Phụ thân.” Một nam tử áo đen mệt mỏi phong trần bước vào, hai tay ôm quyền, quỳ xuống.
“Con trai, sao con đã về rồi?” Bàng thái sư có chút vui mừng.
Nam tử này chính là con trai duy nhất của Bàng thái sư, Bàng Thống.
Vài ngày trước, Bàng Thống nhận được thánh mệnh rời nhà điều tra. Nhưng ngay sau đó, ông đã phát hiện ra có gì đó không đúng, lại nhìn trang phục của Bàng Thống, nhất định là lén về. Ông liền cảm thấy nghi ngờ.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Con là lén trốn về sao?” Bàng thái sư nghiêm túc nói. Việc chưa xong đã trở về kinh, hơn nữa còn lén lén lút lút, đây không phải là tác phong của con trai. Chắc chắn là đã có chuyện xảy ra.
Mặc dù lúc rời kinh con trai nhận được mệnh lệnh bí mật, nhưng nó vẫn nói qua với với Bàng thái sư về nhiệm vụ lần này.
“Vâng, phụ thân, lần này con lén trốn về.” Bàng Thống cười khổ.
“Phụ thân cũng biết đấy, lần này Hoàng thượng bí mật sai chúng con đo tìm một cô nương tên làTô Hữu Ninh. Lúc đầu chúng con đều cho rằng, đây chỉ là nợ phong lưu của Hoàng thượng. Lúc đó còn nghĩ, chỉ là tìm một cô nương thôi mà, cần tới ba mươi người tinh anh sao. Nhưng sự thực chính là như vậy. Sau khi rời khỏi kinh thành, chúng con mới phát hiện, cô nương Tô Hữu Ninh này, tuyệt đối không hề đơn giản. Chúng con lòng vòng theo nàng ta ba tháng, đều không bắt được người, bây giờ, nàng ta lại chuyển đến gần kinh thành. Không chỉ như vậy, trong ba tháng này, chúng con đã chết mười sáu người, chỉ còn lại mười bốn người.”
Sắc mặt Bàng Thống không hề tốt, không thể hiểu nổi chuyện này.
Mà Bàng thái sư, dù là người từng trải, nhưng khi nghe kể cũng có chút giật mình.
Lần này người Hoàng thượng phái đi, đều không phải là hạng bình thường.
Ông vốn đã hoài nghi việc đi tìm một cô gái này, đến bây giờ, lại càng thêm nghi ngờ.
Một nữ tử, hơn ba mươi cao thủ đi theo suốt ba tháng, không tìm được người còn chết hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy người, xem ra mọi việc không hề đơn giản.
“Vậy lần này con trở về?”
“Phụ thân, con luôn có một dự cảm giác xấu, muốn quay lại hỏi người xem gần đây ở kinh thành có lời đồn đại gì không.”
Bàng thái sư lắc đầu.
“Không, kinh thành vẫn rất yên bình.”
“Cộc cộc…” Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai?” Bàng thái sư nháy mắt ra dấu, Bàng Thống nhanh chóng lách mình vào phòng trong.
“Phụ thân, là con, Phi Yến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.