Xuyên Qua Làm Ruộng: Xuân Sắc Có Điểm Điền

Chương 1:

Hoàn Thị Khốn A

15/07/2024

Trong sơn động tối đen như mực, trên giường gỗ cũ nát có một nữ tử gầy như que củi đang nằm, đắp chăn bông cũ kỹ.

"Đại ca của chúng ta thật vất vả mới cưới được tức phụ, người này vừa về đến nhà liền ngã bệnh, nếu như..."

"Đừng nói mò, lát nữa để đại ca nghe thấy, coi chừng huynh ấy sẽ răn dạy ngươi một trận."

Ai? Là ai đang nói chuyện?

Người trên giường mở choàng mắt, vừa rồi nàng nghe thấy giọng nói của hai nam tử xa lạ, không quan tâm đến cơn đau đầu, nhanh chóng quay đầu, cảnh giác nhìn về phía bên cạnh.

Cảnh vật xung quanh rất tối, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, nhanh chóng đánh giá một phen, không có người nào ngoại trừ nàng.

Thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trên trán đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, làm cho nàng nhịn không được kêu ra tiếng: "A!"

Hai người vừa đi ra khỏi sơn động, nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ, liếc nhau, hốt hoảng chạy trở về.

Theo tiếng kẽo kẹt khó nghe của cửa gỗ, ánh sáng trong phòng sáng hơn một chút, có thể thấy rõ đồ vật trong phòng.

"Ngươi, tẩu tử, tẩu không sao chứ?"

Một nam tử trong đó mở miệng, mặt lộ vẻ lo lắng, đứng ở bên cửa động, không dám tới gần.



Nam tử bên cạnh liếc nàng một cái, quay người chạy đi, không biết là muốn đi làm cái gì.

Hà Tiểu Thúy, không, nàng là Quý Ôn Hòa, nàng đã xuyên không rồi!

Trong đầu có thêm ký ức không thuộc về mình, là của nguyên chủ.

Trong nhà nguyên chủ gặp nạn đói, cùng người nhà chạy nạn, bởi vì có hai đệ đệ, cha nương muốn bán nàng cho lão góa.

Lão góa răng vàng đầy miệng, trên mặt nổi đầy mụn, há mồm hai dặm cũng có thể ngửi thấy một mùi hôi thối, nghe người địa phương nói, hai bà vợ trước của lão là bị đánh chết tươi.

Hà Tiểu Thúy sợ, sợ mình cũng bị đánh chết, đau khổ cầu xin cha nương, cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị bán.

Nàng tìm cơ hội chạy trốn, đi theo phần lớn người chạy nạn, một đường đi tới thôn Thẩm Gia.

Ở bên ngoài thôn, bị đám lưu manh trong thôn nhìn thấy, ỷ vào nàng lẻ loi một mình muốn đùa giỡn, xung quanh không có ai tiến lên hỗ trợ, vì bảo đảm trong sạch, quả quyết nhảy sông, được Thẩm Dung Sơn đi ngang qua cứu.

Trước mặt mọi người là y phục ướt đẫm, được nam tử xa lạ ôm lên, lời đồn nổi lên bốn phía, sau khi lý chính trong thôn biết được, làm chủ sắp xếp hôn sự cho hai người.

Thời tiết tháng hai, nước sông lạnh thấu xương, nguyên chủ chống đỡ hai ngày, cuối cùng không chịu đựng được, đêm qua không còn hơi thở, đến khi tỉnh lại chính là nàng.

Quý Ôn Hòa tiếp thu xong tất cả ký ức, đau đớn tựa hồ đã giảm đi rất nhiều, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nam tử gầy yếu lạ lẫm đứng bên cửa động.



Lúc nguyên chủ đến ngôi nhà này, người rất nóng, thần trí không rõ, chỉ biết Thẩm Dung Sơn có hai đệ đệ song sinh, hắn mới gọi mình là đại tẩu.

"Ngươi..."

Vừa mở miệng, cổ họng khàn khàn, yết hầu ngứa ngáy đau đớn.

Thấy nàng xoa cổ, khó chịu nhíu mày, nam tử lập tức xoay người đi vào phòng bếp rót một chén nước lạnh.

Dường như có chút sợ nàng, duỗi dài cánh tay đặt ở trước mắt nàng, vừa vặn nàng đưa tay liền có thể nhận được.

"Tẩu, tẩu tử, ngươi uống chút nước, Văn Sơn đi tìm đại ca, lát nữa trở về."

Quý Ôn Hòa gật đầu, giơ tay nhận lấy chén: "Đa, đa tạ."

Nửa bát nước lạnh vào bụng, thân thể của nàng càng thêm lạnh.

Dưới thân là chiếu rơm bện thành, đắp chăn bông cũ nát cứng ngắc, trên người mặc áo bông có đủ loại miếng vá.

"Ngươi tên là gì?"

Nam tử tiến lên nhận nửa bát nước còn lại của nàng, đi đến bên cửa động: "Ta tên Thẩm Nguyên Sơn, vừa rồi đi ra ngoài là ca ca song sinh của ta, Thẩm Văn Sơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Làm Ruộng: Xuân Sắc Có Điểm Điền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook